A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô
Chương 43: Lặp lại lần nữa, ngươi có nhớ không (2)
Tứ di nương thấy nàng im lặng lâu như vậy, sắc mặt không tốt lắm, trong lòng nghĩ không chừng là con hát trong quán rượu nào đó, ỷ vào Hứa Nghiên Hành dám bày sắc mặt cho mình nhìn.
Những di nương khác thấy vậy, nhỏ giọng cười.
“Nhìn xem nhìn xem, tỷ tỷ à, người của Hứa đại nhân chính là khác biệt, tính tình rõ ràng như vậy, không biết có phải là ta nói gì sai hay không?”
Hứa thị cũng có chút bất mãn, đang chuẩn bị nói gì đó, A Uyển lại lên tiếng, “Tứ di nương ngài không nói sai, chỉ là lời ngài làm ta nhớ lại một số chuyện buồn, ta từ nhỏ đã mồ côi phụ mẫu――” Nói đến đây, đôi mắt nàng bỗng đỏ lên, giọng nói cũng nghẹn ngào, “Đã qua bao nhiêu năm, vẫn luôn nghẹn trong lòng, mỗi khi nhắc đến, không tránh khỏi đau lòng.”
“Tội nghiệp đứa nhỏ, là ta không tốt, nhắc đến chuyện này cũng không có chút nặng nhẹ.” Tứ di nương thấy nàng sắp khóc, lòng bỗng thắt lại, sợ Hứa Nghiên Hành đi qua, thấy vậy lại tưởng mình làm gì để bắt nạt nàng, lại an ủi, “Đã qua rồi, đã qua rồi mà.”
“Không trách ngài, ngài cũng không biết tình cảnh.” A Uyển chớp mắt, hai dòng nước mắt chảy xuống, nàng vội vàng dùng khăn tay lau mắt, nước mắt như không thể ngừng lại, lại thấp giọng khóc lên.
Nàng khóc đến không thở nổi, Hứa thị thấy tình cảnh này cũng không biết nói gì, bỗng đứng dậy, tìm lý do rời đi, những người khác thấy nàng đang buồn, cũng không biết khuyên thế nào, nếu Hứa Nghiên Hành đến cũng không tiện giải thích, vì vậy cũng không dám ở lại, lần lượt đứng dậy nói có việc.
Cả một phòng người ra đi sạch sẽ, A Uyển vẫn che khăn tay trên mắt, đã sớm ướt sũng.
Nàng để khăn tay sang một bên, thở dài, như trút được gánh nặng, uống một ngụm trà, mí mắt động đậy, còn hơi sưng đau.
“A Uyển cô nương, ngươi đừng buồn nữa,” Một cô nương trẻ tuổi bỗng nhiên bước vào, A Uyển vội vàng cầm khăn tay, giả vờ buồn bã, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là cô nương hôm trước cùng Hứa thị đến Hứa phủ. Nàng ta mỉm cười, ngồi vào bên cạnh nàng, “Ngươi còn nhớ ta không? Ta tên là Thẩm Bích, lần trước cùng đại phu nhân đến phủ của cữu cữu, lúc ấy ngươi cũng ở đó.”
Thẩm Bích đơn thuần không nhiều mưu mô, A Uyển nhận ra, vì vậy cười nói, “Ta nhớ.”
“Tứ di nương là mẫu thân của ta, vừa rồi bà ấy không phải cố ý, ngươi đừng để bụng.”
A Uyển hiểu ra, thì ra là cô nương của Tứ di nương, “Ta không để ý, hơn nữa Tứ di nương vốn không biết tình huống.”
Thẩm Bích thấy nàng nói chuyện nhẹ nhàng, vì vậy cười nói, “Dù quá khứ ra sao, quan trọng là bây giờ ngươi có cữu cữu, những ngày sau mới là quan trọng.”
A Uyển bị nàng ta nói như vậy, mặt hơi ửng đỏ, “Thẩm tiểu thư nghĩ nhiều rồi, ta với Hứa đại nhân――”
“Nhiều năm như thế, bên cạnh cữu cữu không có nữ nhân nào xuất hiện, càng đừng nói đến việc đưa đến Hầu phủ, hôm đó ta còn tưởng ngươi là hạ nhân trong phủ, nhưng sau đó cữu cữu lại đối xử với ngươi thân thiết như vậy, A Uyển cô nương, ngươi và cữu cữu rốt cuộc quen biết như thế nào?” Thẩm Bích gần đây đọc nhiều sách khuê trung, lại đúng độ tuổi mười lăm mười sáu, đối với tình cảm giữa nam nữ tràn ngập tò mò và mơ mộng.
Quen biết như thế nào ư? Đáy lòng A Uyển tự động đếm những ngày tháng đó, đã chín năm rồi.
Chín năm trước, nam nhân đứng ở nơi khuất bóng, cứ như vậy xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng cả người nhếch nhác, một thân bị vây trong bụi bặm.
Nhưng hắn rất kiên nhẫn, đôi tay đẹp đẽ và sạch sẽ tháo gỡ sợi dây thô ráp bẩn thỉu trên tay nàng.
Từ đó về sau, chỉ cần nhìn thấy đôi tay của hắn, nàng như bị mê hoặc.
Nàng rời khỏi hồi tưởng, thản nhiên nở nụ cười, “Quên rồi.”
“Quên cái gì?” Giọng nói của nam nhân từ ngưỡng cửa truyền đến.
A Uyển che miệng, nhìn Hứa Nghiên Hành đi thẳng tới, lời đã nói ra miệng, may mà hắn không nghe thấy câu hỏi của Thẩm Bích.
Chưa kịp thở phào, thì Thẩm Bích nói, “Vừa rồi cháu hỏi A Uyển cô nương, cữu cữu đã quen biết với nàng ấy thế nào.”
Khuôn mặt tuấn tú của Hứa Nghiên Hành bỗng trở nên nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng, “Thật sự quên rồi?”
Mặc dù hắn không vui, nhưng A Uyển cũng không muốn sửa miệng nói rằng mình không quên, dù sao Thẩm Bích vẫn còn ở đây, vì vậy nàng không sợ c.h.ế.t mà nói một câu, “Thời gian quá lâu.”
Thẩm Bích cười thành tiếng, nhớ lại những quyển sách mình đã đọc, vui vẻ nói, “Chớ không phải đã quen từ lâu ư? Trách không được những năm qua cữu cữu không gần nữ sắc, cữu cữu, chẳng lẽ là vì A Uyển cô nương mà thủ thân như ngọc ư?”
Tiểu cô nương nói luyên thuyên, Hứa Nghiên Hành nhíu mày hỏi, “Còn nhỏ như vậy, sao biết những chuyện lộn xộn này.”
“Cháu xem được trên sách.” Thẩm Bích thấy sắc mặt hắn không tốt, liền thức thời chạy đi, trước khi đi còn nói với A Uyển, “A Uyển cô nương, lần sau ta sẽ đến Hứa phủ tìm ngươi.”
A Uyển giả vờ không có chuyện gì, đứng dậy rót một ly trà, từ từ đi đến trước mặt hắn, “Hứa đại nhân, uống chút trà nóng đi.”
Hứa Nghiên Hành nhận lấy để sang một bên, câu nói “quên rồi, thời gian quá lâu” vẫn còn lơ lửng trong đầu hắn, “Đưa tay ra đây.”
A Uyển biết hắn vẫn để tâm đến lời mình nói, nhưng không hiểu sao hắn lại để tâm như vậy? Nàng ngoan ngoãn đưa tay ra, chỉ thấy Hứa Nghiên Hành không biết từ đâu lấy ra một dải lụa màu xanh quấn quanh cổ tay phải nàng vài vòng, thắt một cái nút, rồi lại nâng tay tháo ra.
A Uyển nhìn những ngón tay dài quấn quanh cổ tay mình, thời gian như trở về chín năm trước.
Nàng nhìn mà hiểu ra, bỗng dưng mỉm cười, bên môi xuất hiện hai cái lúm đồng tiền vừa sâu vừa nhỏ.
“Lặp lại lần nữa, ngươi có nhớ không?” Hứa Nghiên Hành tiến lại gần nàng, hơi thở quấn quýt bên tai nàng, như đang gãi ngứa.
A Uyển nhỏ giọng đáp, “Ta nhớ.”