A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô
Chương 15: Mềm lòng (2)
Mồi lửa vừa rồi không biết từ lúc nào đã dính nước, giờ không thắp sáng được, A Uyển nghĩ, đại khái đây là số phận.
“Cầm lấy.”
Nàng ngẩng đầu, thấy Hứa Nghiên Hành vẫn đưa lưng về phía nàng, giờ cúi người với tay đưa cho nàng một mồi lửa mới.
A Uyển cúi đầu thắp sáng chiếc hoa đăng, đặt lên mặt nước, hai tay nâng lên trước trán, đôi mắt từ từ nhắm lại, phía sau nàng có người đứng đó, dù hắn không làm gì nhưng nàng cũng đã đủ thỏa mãn, A Uyển khẽ mỉm cười, trong lòng ước một điều.
Một điều chính là nàng thành tâm, cũng là một điều ước vĩnh viễn không có khả năng thành hiện thực.
Nàng ngồi ở nơi đó, gió lớn tuy lạnh, nhưng nàng không hề co rúm lại, mái tóc đen dày xõa ra sau gáy, đầu hơi cúi, cầu nguyện cho chiếc hoa đăng đang dần trôi xa, như một tín đồ thành tâm.
Hứa Nghiên Hành quay mắt đi, trên mặt xuất hiện một tia lạnh lẽo, rồi sau đó tan chảy.
Nàng không biết từ lúc nào đã đứng dậy, “Hứa đại nhân, tuyết rơi rồi.”
“Về thôi.” Hắn nói với giọng điệu rất nhạt.
A Uyển lên tiếng vâng lời, lặng lẽ theo sau hắn.
Lần này hắn đi chậm lại, tuyết rơi ngày càng lớn, bay lả tả, rơi trên tóc hắn, vai hắn.
Cảnh tượng này không hề xa lạ, A Uyển nhớ lại vào mùa đông năm mười lăm tuổi, nàng cũng từng đi theo hắn như vậy, trời đất phủ đầy tuyết, chỉ có hai người, yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng chân dẫm trên tuyết.
Hứa Nghiên Hành xoay người, thấy nàng có vẻ như đang mơ màng, thấy sắp va vào nhau, hắn liền đưa tay đặt lên hai vai nàng.
A Uyển hồi thần, đôi tay đó như một cặp sắt nóng, dính chặt, nóng bỏng, nàng nói miệng mồm không rõ, “Nô tì… Nô tì――”
“Đi cho cẩn thận.” Người nam nhân nới lỏng sức lực một chút, bàn tay dọc theo vai nàng không để lại dấu vết mà vuốt qua vành mũ, dừng lại một chút, cuối cùng thu về, “Tuyết rơi nhiều rồi, đừng để dính tuyết, về sau bị cảm lạnh, truyền tới trong cung.”
A Uyển hiểu ý hắn, liền đưa tay đội mũ lên, “Nô tì sẽ cẩn thận.”
Hứa Nghiên Hành vỗ tay về phía bên trái, ngay sau đó thấy Tiêu Sâm không biết từ đâu xuất hiện, trên tay còn cầm hai chiếc ô.
Tiêu Sâm nhìn nàng, sau đó nói với Hứa Nghiên Hành, “Đại nhân.”
“Đưa nàng ấy về cung.”
A Uyển nghe xong lời này, biết hắn đang giúp mình, trong lòng không thể diễn tả được cảm giác, khóe môi khẽ nở nụ cười, tiến lên nói, “Đa tạ Hứa đại nhân.”
Hứa Nghiên Hành liếc nhìn, thấy bên môi nàng hiện lên lúm đồng tiền nhỏ, ánh đèn trên bờ chiếu sáng lên mặt nàng, đôi mắt đen như một hồ nước, lấp lánh d.a.o động, hắn mím môi, thu hồi ánh mắt, nói: “Hồi cung đi, ngẫm cho kỹ cách giải thích với Vệ Thái phi thế nào.”
Nói đến Vệ Thái phi, A Uyển bỗng nhớ ra một chuyện khác, đã kéo dài hồi lâu, giờ không phải là cơ hội tốt sao? Nàng tiến lên vài bước, vòng qua trước mặt hắn, “Hứa đại nhân, nô tì còn một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Lần trước Hành Dương cung có thêm nhiều đồ dùng mùa đông, nương nương luôn bảo nô tì gửi lời cảm tạ đến ngài, gần đây ngài bận rộn công việc, nô tì cũng không có cơ hội gặp ngài, tóm lại, đa tạ Hứa đại nhân đã chiếu cố.”
Hứa Nghiên Hành không ngờ lại là chuyện này, về việc nàng thay Vệ Thái phi nói lời cảm tạ, hắn không nói thêm gì, chỉ là, giọng hắn bỗng trở nên lạnh hơn vài phần, “Trở về thay bản quan chuyển lời cho Vệ Thái phi,” Hắn cúi thắt lưng xuống, hơi thở ấm áp vây quanh bên tai A Uyển, khiến nàng ngứa ngáy, nàng siết chặt hai tay.
Chỉ nghe hắn nặng nề nói, “Biết đủ sống vui.” Nói xong, thân hình cao lớn lại đứng thẳng lên, thấy vẻ nghi hoặc của nàng, tiếp tục nói, “Đừng hỏi gì cả.”
Ý nghĩa ẩn sau bốn chữ này, A Uyển tự nhiên nghe ra, chỉ là hắn sao lại nghĩ Vệ Thái phi có loại tâm tư như vậy? Trong mắt A Uyển, Vệ Thái phi chỉ là không cam lòng thua kém Thái hậu nương nương mà thôi, muốn phân cao thấp, giờ cũng không còn sức để phân cao thấp nữa.
Nhưng những điều này không phải là chuyện mà nàng, một nô tì có thể đi quản.
“Đi đi.” Hứa Nghiên Hành quay lại ra hiệu cho Tiêu Sâm.
“Nô tì cáo từ.”