A Thư Của Mẹ
Chương 10
Giám đốc Giang đưa Giang Hoàn đi bệnh viện, cũng làm thủ tục chuyển trường về quê.
Vì có 9 năm giáo dục bắt buộc, nhà trường không có quyền đuổi học Tô Hoà Hoà.
Dù nó có bị tất cả học sinh mắng là gái đi3m, là thứ vô liêm sỉ, trở thành một nỗi nhục nhã ê chề của trường, thì nhà trường cũng chỉ đành chịu đựng.
May thay, còn một tháng nữa là tới kỳ tuyển sinh cấp 3.
Giáo viên yêu cầu Tô Hoà Hoà dời bàn học ra ngoài hành lang để không ảnh hưởng đến không khí học tập trong lớp.
Nó trở thành mục tiêu của mọi người, là công cụ trút giận trước áp lực học hành căng thẳng.
Đặc biệt là khi bụng nó lớn dần, Tô Hoà Hoà càng bị bạn bè chế giễu, xúc phạm nhiều hơn.
Nó không chịu được nhiều áp lực như vậy, bèn quỳ xuống cầu xin tôi.
"Mẹ, con sai rồi, con đã khiến mẹ xấu hổ, mẹ có thể dẫn con đi phá thai được không?"
"Càng ngày bụng con càng lớn hơn, con sẽ chết mất."
Lần này tôi rất tốt bụng.
"Được chứ con gái, dù sao con vẫn là con của mẹ."
Khi dẫn nó đến bệnh viện tư, tôi đã dặn riêng bác sĩ:" Lúc phẫu thuật anh cẩn thận giùm tôi nhé, tôi nghe nói gây mê không tốt cho sức khoẻ..."
Bác sĩ nghiêm túc gật đầu:" Vậy thì không dùng."
Không có thuốc gây mê, thai nhi 5 tháng tuổi bị nạo ra ngoài.
Tô Hoà Hoà hét lên như heo bị cắt tiết, hét suốt một tiếng liền.
Sau khi làm xong, bác sĩ chà rửa hai bàn tay, mỉm cười nói.
"Cô yên tâm đi giám đốc Cố, mặc dù không gây mê nhưng cô bé đã đau đến mức ngất đi mấy lần, mỗi lần như thế tôi đều tạt nước cho tỉnh. Tôi cẩn thận lắm, nó không thể chết được."
"Chỉ là có chuyện này, có lẽ sau này nó sẽ không thể có con."
Tôi thở dài buồn bã.
"Làm tốt lắm."
Tôi nằm canh bên cạnh giường, hai ngày sau Tô Hoà Hoà mới tỉnh lại.
Khi nhìn thấy tôi, nó bật khóc nức nở.
"Mẹ, mẹ dắt con đến bệnh viện gì vậy? Con đau muốn chết.
Bây giờ con vẫn còn đau quá!"
Tôi nghiêng đầu nhìn nó:" Tại sao lúc ban đầu quyến rũ đàn ông chị không đau?"
"Khi cướp đi mọi thứ của con gái tôi, xúi giục bạn bè quay lưng với con bé, còn dụ dỗ cả chồng chưa cưới của con tôi, chị có bao giờ nghĩ con gái tôi cũng biết đau chưa?"
Nó sửng sốt hỏi:" Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?"
Tôi nở một nụ cười lạnh, tràn đầy ý muốn giết người.
"Do tôi làm cả đấy, tất cả những nỗi đau mà chị phải chịu đều do tôi gây ra."
"Thứ như chị mà đòi làm con nuôi của tôi ư? Đứa con gái ác độc như chị xách giày cho con gái tôi cũng không xứng!"
"A Thư là công chúa, còn chị, cả đời này chị chỉ là một kẻ rác rưởi mà thôi."
"Tô Hoà Hoà, nửa đời sau chị cứ ở bệnh viện tâm thần ăn năn hối lỗi đi!"
Tô Hoà Hoà hét vào mặt tôi như điên như dại.
"Tại sao bà lại làm thế với tôi? Bà muốn hành hạ tôi, cớ sao còn muốn nhận nuôi tôi?!!"
"Nếu không phải do bà, tôi đã được người khác nhận nuôi từ lâu, tôi sẽ trở thành công chúa nhà giàu!!"
"Là bà! Bà là người đã huỷ hoại mọi thứ!"
Tôi lắc đầu, tắt camera ở điện thoại.
Vì có 9 năm giáo dục bắt buộc, nhà trường không có quyền đuổi học Tô Hoà Hoà.
Dù nó có bị tất cả học sinh mắng là gái đi3m, là thứ vô liêm sỉ, trở thành một nỗi nhục nhã ê chề của trường, thì nhà trường cũng chỉ đành chịu đựng.
May thay, còn một tháng nữa là tới kỳ tuyển sinh cấp 3.
Giáo viên yêu cầu Tô Hoà Hoà dời bàn học ra ngoài hành lang để không ảnh hưởng đến không khí học tập trong lớp.
Nó trở thành mục tiêu của mọi người, là công cụ trút giận trước áp lực học hành căng thẳng.
Đặc biệt là khi bụng nó lớn dần, Tô Hoà Hoà càng bị bạn bè chế giễu, xúc phạm nhiều hơn.
Nó không chịu được nhiều áp lực như vậy, bèn quỳ xuống cầu xin tôi.
"Mẹ, con sai rồi, con đã khiến mẹ xấu hổ, mẹ có thể dẫn con đi phá thai được không?"
"Càng ngày bụng con càng lớn hơn, con sẽ chết mất."
Lần này tôi rất tốt bụng.
"Được chứ con gái, dù sao con vẫn là con của mẹ."
Khi dẫn nó đến bệnh viện tư, tôi đã dặn riêng bác sĩ:" Lúc phẫu thuật anh cẩn thận giùm tôi nhé, tôi nghe nói gây mê không tốt cho sức khoẻ..."
Bác sĩ nghiêm túc gật đầu:" Vậy thì không dùng."
Không có thuốc gây mê, thai nhi 5 tháng tuổi bị nạo ra ngoài.
Tô Hoà Hoà hét lên như heo bị cắt tiết, hét suốt một tiếng liền.
Sau khi làm xong, bác sĩ chà rửa hai bàn tay, mỉm cười nói.
"Cô yên tâm đi giám đốc Cố, mặc dù không gây mê nhưng cô bé đã đau đến mức ngất đi mấy lần, mỗi lần như thế tôi đều tạt nước cho tỉnh. Tôi cẩn thận lắm, nó không thể chết được."
"Chỉ là có chuyện này, có lẽ sau này nó sẽ không thể có con."
Tôi thở dài buồn bã.
"Làm tốt lắm."
Tôi nằm canh bên cạnh giường, hai ngày sau Tô Hoà Hoà mới tỉnh lại.
Khi nhìn thấy tôi, nó bật khóc nức nở.
"Mẹ, mẹ dắt con đến bệnh viện gì vậy? Con đau muốn chết.
Bây giờ con vẫn còn đau quá!"
Tôi nghiêng đầu nhìn nó:" Tại sao lúc ban đầu quyến rũ đàn ông chị không đau?"
"Khi cướp đi mọi thứ của con gái tôi, xúi giục bạn bè quay lưng với con bé, còn dụ dỗ cả chồng chưa cưới của con tôi, chị có bao giờ nghĩ con gái tôi cũng biết đau chưa?"
Nó sửng sốt hỏi:" Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?"
Tôi nở một nụ cười lạnh, tràn đầy ý muốn giết người.
"Do tôi làm cả đấy, tất cả những nỗi đau mà chị phải chịu đều do tôi gây ra."
"Thứ như chị mà đòi làm con nuôi của tôi ư? Đứa con gái ác độc như chị xách giày cho con gái tôi cũng không xứng!"
"A Thư là công chúa, còn chị, cả đời này chị chỉ là một kẻ rác rưởi mà thôi."
"Tô Hoà Hoà, nửa đời sau chị cứ ở bệnh viện tâm thần ăn năn hối lỗi đi!"
Tô Hoà Hoà hét vào mặt tôi như điên như dại.
"Tại sao bà lại làm thế với tôi? Bà muốn hành hạ tôi, cớ sao còn muốn nhận nuôi tôi?!!"
"Nếu không phải do bà, tôi đã được người khác nhận nuôi từ lâu, tôi sẽ trở thành công chúa nhà giàu!!"
"Là bà! Bà là người đã huỷ hoại mọi thứ!"
Tôi lắc đầu, tắt camera ở điện thoại.