10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
Chương 3: Sườn Chua Ngọt Vị Trái Cây
Ở Tây An vào tháng 8, thời tiết nắng nóng, đây là khoảng thời gian khó chịu nhất, dù máy lạnh trong phòng mở 16 độ nhưng Tiểu Từ vẫn rất nóng đến mức không muốn nhúc nhích nhận cuộc gọi từ anh Cố.
Anh Cố nói muốn lái xe chở cô lên núi với bạn bè và đồng nghiệp để đi dã ngoại mùa hè.
Tiểu Từ ăn chùa mấy lần vẫn còn xấu hổ nên cô hơi do dự, nhưng nghe anh Cố nói trên núi có một người dân làm món sườn xào chua ngọt cực kỳ ngon.
Quả nhiên, tính ham ăn bị k1ch thích, đặc biệt là khi phải đối mặt với sự cám dỗ của món sườn xào chua ngọt yêu thích nhất.
Trên xe, anh Cố nói với Tiểu Từ rằng bạn bè và đồng nghiệp của anh bảo anh phải đưa bạn gái đi cùng, nhưng anh còn độc thân, không tìm được ai để đi cùng nên đành phải nhờ Tiểu Từ.
Nghe hơi giống lời giải thích trong mấy cuốn tiểu thuyết, nhưng Tiểu Từ không nghĩ quá nhiều, cô chỉ nghĩ đến việc ăn uống, vui chơi và trả ơn ân tình mấy bữa cơm mà anh Cố mời.
Trên đường đi, bài hát của Tiết Chi Khiêm vang lên trong xe, không phải là anh Cố theo đuổi thần tượng mà vài ngày trước, anh nhận lệnh của chị họ chở cháu gái đi học hè, cháu gái cắm USB vào xe anh rồi hoa mỹ nói: "Cậu, con đang giúp cậu nâng cao trình độ tán gái đó!"
WTF, bây giờ mấy cô bé biết nhiều chuyện vậy sao? Nhưng xem ra Tiểu Từ rất thích Tiết Chi Khiêm, cô có thể hát theo tất cả các bài hát, giọng của cô, chính là kiểu anh thích.
Khi đến nơi, bạn bè và đồng nghiệp của anh Cố rất hòa đồng. Họ đang câu cá, chơi bài và nướng thịt trong trang trại. Mọi người đều có nhiệm vụ riêng, điều này khiến Tiểu Từ rất vui mừng, không có cảm giác cố gắng vì chưa quen mà có sự ngăn cách.
Anh Cố và Tiểu Từ phụ trách gọi món, nhận thực đơn, anh Cổ đẩy cho Tiểu Từ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh Cố phải thừa nhận rằng thời gian này, anh rất động lòng với Tiểu Từ, từ lần đầu tiên cô bưng đ ĩa sườn xào chua ngọt đứng trước mặt anh cười ngượng ngùng, đến sau đó, khi quen biết lâu hơn, dẫn cô đi ăn, cô dùng đôi mắt trong trẻo quét qua anh, còn các loại nét mặt khi ăn cơm tối mấy ngày trước nữa.
"Đồng nghiệp và bạn bè của anh có kiêng kỵ gì không?"
"Không, chỉ cần cô thấy được là được."
"Được rồi."
Tiểu Từ xin ông chủ giấy bút, chỉ trong chốc lát đã viết xong, khi đưa các món ăn cho ông chủ, anh Cố lặng lẽ viết thêm một phần sườn xào chua ngọt.
"Đừng làm đặc biệt, chỉ cần thêm một phần là đủ."
Hơi oán trách nhìn anh Cố, Tiểu Từ bĩu môi.
Anh Cố lợi dụng chiều cao của mình mà xoa đầu Tiểu Từ: "Không phải đặc biệt chọn đâu, mấy thằng nhóc kia đều thích ăn sườn xào chua ngọt."
Thật ra, trong mấy lần hẹn ăn tối, Tiểu Từ mơ hồ có cảm giác anh Cố không thật sự thích đồ ăn chua ngọt, ít nhất cũng không ghét, bởi vì hôm đó, anh cũng ăn không ít món sườn chua ngọt vị mù tạt.
Đến trưa, các món ăn đã được dọn lên hết, mọi người quây quần quanh bàn không ngừng cảm thán, đồ ăn hôm nay thật sự rất tuyệt vời và đáng ngạc nhiên, thịt rau có đủ, còn thêm hai phần sườn xào chua ngọt.
Phải biết, bình thường ăn đồ bên ngoài, anh Cố thường không gọi mấy món chua ngọt hay mấy món quá nhiều vị chua đâu.
"Woa, lão đại, hôm nay còn có sườn xào chua ngọt nữa, không phải anh ghét nhất là mấy món chua ngọt sao?"
Lỗ tai anh Cố vô tình đỏ lên: "Muốn ăn thì ăn, không ăn thì xéo đi!"
Thế là mọi người dùng bữa rất vui vẻ, đương nhiên không bao gồm Tiểu Từ.
Thứ nhất, cô không hiểu rõ về Cố Nam lắm, thậm chí cô còn không nhận ra rằng anh không ăn đồ chua ngọt.
Thứ hai, cô phát hiện ra, hai phần sườn chua ngọt mà Cố Nam gọi quá ít, thậm chí cô còn không ăn được mấy miếng!
Tất nhiên, vẻ mặt của Tiểu Từ không thể qua mắt anh Cố, người luôn nhìn cô. Anh Cố biết rằng vẻ mặt của Tiểu Từ là chán nản, sự chán nản này không thoát khỏi việc cô cứ nhìn chằm chằm vào món sườn xào chua ngọt mà cô yêu thích nhất.
Sau bữa trưa, có người đề nghị ra vườn hái đào, nho và dưa hấu đã chín. Mọi người hái vui vẻ không biết mệt, nhưng khi Tiểu Từ nghỉ ngơi một mình ở bãi cỏ cạnh vườn trái cây, cô mới phát hiện anh Cố đã biến mất từ lúc nào.
Nhưng chỉ trong vài giây, một đ ĩa sườn xào chua ngọt có vị ngọt của trái cây trên bàn tay của anh Cố xuất hiện trước mặt Tiểu Từ.
"Biết có người ăn chưa no rồi."
Không nói gì, Tiểu Từ cầm miếng sườn chua ngọt nhìn anh Cố.
"Ăn nhanh đi, đem trái cây đến nhờ ông chủ chế biến một phần sườn xào chua ngọt đặc biệt cho cô đó."
"Cố Nam, cảm ơn anh!"
"Nếu muốn cảm ơn tôi thì trước khi về Hàng Châu mời tôi một bữa thật thịnh soạn đi."
"Được."
Gia vị của nước ép đào làm cho món sườn chua ngọt trở nên tươi mát hơn, thêm mấy quả nho tô điểm khiến món sườn có thêm nhiều màu sắc hơn, bên trong còn trang trí thêm một loại rau màu trắng, sau khi nếm qua, Tiểu Từ mới phát hiện đó là vỏ dưa hấu, trước đây, cô từng ăn sườn xào chua ngọt có vị cam, nhưng cô lại thích vị trái cây được anh Cố chuẩn bị chu đáo hơn.
Cố Nam, cảm ơn anh đã chiều chuộng và quan tâm tôi ở nơi thành phố xa lạ này như vậy.
Anh Cố nói muốn lái xe chở cô lên núi với bạn bè và đồng nghiệp để đi dã ngoại mùa hè.
Tiểu Từ ăn chùa mấy lần vẫn còn xấu hổ nên cô hơi do dự, nhưng nghe anh Cố nói trên núi có một người dân làm món sườn xào chua ngọt cực kỳ ngon.
Quả nhiên, tính ham ăn bị k1ch thích, đặc biệt là khi phải đối mặt với sự cám dỗ của món sườn xào chua ngọt yêu thích nhất.
Trên xe, anh Cố nói với Tiểu Từ rằng bạn bè và đồng nghiệp của anh bảo anh phải đưa bạn gái đi cùng, nhưng anh còn độc thân, không tìm được ai để đi cùng nên đành phải nhờ Tiểu Từ.
Nghe hơi giống lời giải thích trong mấy cuốn tiểu thuyết, nhưng Tiểu Từ không nghĩ quá nhiều, cô chỉ nghĩ đến việc ăn uống, vui chơi và trả ơn ân tình mấy bữa cơm mà anh Cố mời.
Trên đường đi, bài hát của Tiết Chi Khiêm vang lên trong xe, không phải là anh Cố theo đuổi thần tượng mà vài ngày trước, anh nhận lệnh của chị họ chở cháu gái đi học hè, cháu gái cắm USB vào xe anh rồi hoa mỹ nói: "Cậu, con đang giúp cậu nâng cao trình độ tán gái đó!"
WTF, bây giờ mấy cô bé biết nhiều chuyện vậy sao? Nhưng xem ra Tiểu Từ rất thích Tiết Chi Khiêm, cô có thể hát theo tất cả các bài hát, giọng của cô, chính là kiểu anh thích.
Khi đến nơi, bạn bè và đồng nghiệp của anh Cố rất hòa đồng. Họ đang câu cá, chơi bài và nướng thịt trong trang trại. Mọi người đều có nhiệm vụ riêng, điều này khiến Tiểu Từ rất vui mừng, không có cảm giác cố gắng vì chưa quen mà có sự ngăn cách.
Anh Cố và Tiểu Từ phụ trách gọi món, nhận thực đơn, anh Cổ đẩy cho Tiểu Từ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh Cố phải thừa nhận rằng thời gian này, anh rất động lòng với Tiểu Từ, từ lần đầu tiên cô bưng đ ĩa sườn xào chua ngọt đứng trước mặt anh cười ngượng ngùng, đến sau đó, khi quen biết lâu hơn, dẫn cô đi ăn, cô dùng đôi mắt trong trẻo quét qua anh, còn các loại nét mặt khi ăn cơm tối mấy ngày trước nữa.
"Đồng nghiệp và bạn bè của anh có kiêng kỵ gì không?"
"Không, chỉ cần cô thấy được là được."
"Được rồi."
Tiểu Từ xin ông chủ giấy bút, chỉ trong chốc lát đã viết xong, khi đưa các món ăn cho ông chủ, anh Cố lặng lẽ viết thêm một phần sườn xào chua ngọt.
"Đừng làm đặc biệt, chỉ cần thêm một phần là đủ."
Hơi oán trách nhìn anh Cố, Tiểu Từ bĩu môi.
Anh Cố lợi dụng chiều cao của mình mà xoa đầu Tiểu Từ: "Không phải đặc biệt chọn đâu, mấy thằng nhóc kia đều thích ăn sườn xào chua ngọt."
Thật ra, trong mấy lần hẹn ăn tối, Tiểu Từ mơ hồ có cảm giác anh Cố không thật sự thích đồ ăn chua ngọt, ít nhất cũng không ghét, bởi vì hôm đó, anh cũng ăn không ít món sườn chua ngọt vị mù tạt.
Đến trưa, các món ăn đã được dọn lên hết, mọi người quây quần quanh bàn không ngừng cảm thán, đồ ăn hôm nay thật sự rất tuyệt vời và đáng ngạc nhiên, thịt rau có đủ, còn thêm hai phần sườn xào chua ngọt.
Phải biết, bình thường ăn đồ bên ngoài, anh Cố thường không gọi mấy món chua ngọt hay mấy món quá nhiều vị chua đâu.
"Woa, lão đại, hôm nay còn có sườn xào chua ngọt nữa, không phải anh ghét nhất là mấy món chua ngọt sao?"
Lỗ tai anh Cố vô tình đỏ lên: "Muốn ăn thì ăn, không ăn thì xéo đi!"
Thế là mọi người dùng bữa rất vui vẻ, đương nhiên không bao gồm Tiểu Từ.
Thứ nhất, cô không hiểu rõ về Cố Nam lắm, thậm chí cô còn không nhận ra rằng anh không ăn đồ chua ngọt.
Thứ hai, cô phát hiện ra, hai phần sườn chua ngọt mà Cố Nam gọi quá ít, thậm chí cô còn không ăn được mấy miếng!
Tất nhiên, vẻ mặt của Tiểu Từ không thể qua mắt anh Cố, người luôn nhìn cô. Anh Cố biết rằng vẻ mặt của Tiểu Từ là chán nản, sự chán nản này không thoát khỏi việc cô cứ nhìn chằm chằm vào món sườn xào chua ngọt mà cô yêu thích nhất.
Sau bữa trưa, có người đề nghị ra vườn hái đào, nho và dưa hấu đã chín. Mọi người hái vui vẻ không biết mệt, nhưng khi Tiểu Từ nghỉ ngơi một mình ở bãi cỏ cạnh vườn trái cây, cô mới phát hiện anh Cố đã biến mất từ lúc nào.
Nhưng chỉ trong vài giây, một đ ĩa sườn xào chua ngọt có vị ngọt của trái cây trên bàn tay của anh Cố xuất hiện trước mặt Tiểu Từ.
"Biết có người ăn chưa no rồi."
Không nói gì, Tiểu Từ cầm miếng sườn chua ngọt nhìn anh Cố.
"Ăn nhanh đi, đem trái cây đến nhờ ông chủ chế biến một phần sườn xào chua ngọt đặc biệt cho cô đó."
"Cố Nam, cảm ơn anh!"
"Nếu muốn cảm ơn tôi thì trước khi về Hàng Châu mời tôi một bữa thật thịnh soạn đi."
"Được."
Gia vị của nước ép đào làm cho món sườn chua ngọt trở nên tươi mát hơn, thêm mấy quả nho tô điểm khiến món sườn có thêm nhiều màu sắc hơn, bên trong còn trang trí thêm một loại rau màu trắng, sau khi nếm qua, Tiểu Từ mới phát hiện đó là vỏ dưa hấu, trước đây, cô từng ăn sườn xào chua ngọt có vị cam, nhưng cô lại thích vị trái cây được anh Cố chuẩn bị chu đáo hơn.
Cố Nam, cảm ơn anh đã chiều chuộng và quan tâm tôi ở nơi thành phố xa lạ này như vậy.