Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trực Tuyến Công Cuộc Kéo Dài Mạng Sống Của Nữ Chính

Chương 61: Bạch xà truyền (3)



Bất kể người đến là ai, Tô Ngọc Tuyếtđều cảm thấy mình nên cảm kích một phen. Nếu không thì hôm nay cô gặpxui xẻo rồi. Cô ở trong thế giới này vẫn chưa hoàn toàn khôi phục pháplực, cô không muốn mấy ngày liền đều không thể xuống giường.
Cho nên, cô quyết định, nếu như biểu ca ra tay quá nặng, cô sẽ giúp khuyêncan. Cô sẽ khuyên biểu ca, để dành sức lực, đừng đánh chết người. Còn về phần khác, Tô Ngọc Tuyết cảm thấy mình không giúp được. Hơn nữa, nửađêm xông vào nhà người ta, vừa nhìn liền biết không phải là người tốt,bị đánh thì sao chứ?
Nghĩ như thế, Tô Ngọc Tuyết đi theo Dương Tiễn ra ngoài. Khụ khụ, cô tuyệt đối không có ý muốn xem náo nhiệt, tuyệt đối không có!
Về phần Dương Tiễn, trong lòng hắn thật sự là bị chọc giận. Thế là khônghề hạ thủ lưu tình với kẻ vào đây, thoáng cái liền hoàn toàn bắt được kẻ đến đây kia. Hắn ở thế giới này đã hai mươi mấy năm rồi, hơn nữa pháplực bản thể cao cường, nếu không phải kiêng kỵ thế giới này, hắn đếnviệc khống chế pháp lực của mình cũng không cần.
Bạch Tố Trinh vốn muốn đến đây xem chủ nhân của ngôi nhà này rốt cuộc lợihại thế nào, lại không ngờ đến cả mình cũng không có cách nào đánh trảlại, thậm chí còn bị người ta dễ dàng bắt được. Lúc nàng bị giam tronglưới, bỗng cảm nhận được, pháp lực của người phàm này tại sao lại cóloại cảm giác của thần lực?
Chẳng lẽlà thần tiên hạ phàm ư? Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Bạch Tố Trinhhối hận không thôi, sớm biết thế đã không đến đây thăm dò rồi.
Tiểu Thanh cũng hối hận không thôi, mình qua đây là được rồi, cần gì kéotheo tỷ tỷ chứ! Nghĩ như thế nàng vội mở miệng nói với Dương Tiễn: “Làta kéo tỷ tỷ đến đây, không liên quan đến tỷ ấy. Ngươi thả tỷ ấy đi, tamặc ngươi xử lý. Muốn giết muốn chém ta đều chịu!”
“Thanh Nhi!” Bạch Tố Trinh sốt ruột, “Vị tiên trưởng này, tỷ muội bọn ta có mắt không biết thái sơn, vẫn mong người tha thứ.”
Tô Ngọc Tuyết từ trong phòng đi ra, nghe thấy đoạn đối thoại của hai tỷmuội bị giam trong lưới, trong lòng lập tức kinh ngạc. À, trùng hợp thếsao? Bọn họ đã bắt mất nhân vật chính trong thế giới này ư?
“Phu quân,” Tô Ngọc Tuyết vốn muốn gọi biểu ca nhưng nghĩ đến thân phận bâygiờ đã thay đổi nên liền đổi cách xưng hô, “Đừng động thủ trước, chibằng nghe thử hai nàng nói thế nào.” Đùa chắc, nếu giết thanh xà, bạchxà rồi thì cả thế giới này xem như toi.
Dương Tiễn vốn cũng không có ý giết bọn họ, “Các ngươi là ai? Xông vào phủ đệ của ta để làm gì?”
“Tiên trưởng tha thứ,” Bạch Tố Trinh vội xen ngang trước khi Tiểu Thanh mởmiệng, “Tỷ muội bọn ta vốn đến nhân gian báo ân, chẳng qua hôm nay biếtđược có cao nhân trong Dương phủ, không biết ý của cao nhân thế nào nênmuốn cẩn thận đến đây cẩn thận xem xét. Tỷ muội bọn ta không hề có ácý.”
Tiểu Thanh vốn muốn đem mọichuyện đổ lên người mình, lại nghe Bạch Tố Trinh nói như thế cũng khôngmở miệng nữa. Nàng cũng biết tính mình bốc đồng, nghe tỷ tỷ nói thế cóthể mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Haiz, sớmbiết người này lợi hại như thế, nàng tuyệt đối cách cho thật xa, khôngdám đến gần nửa bước. Nếu hôm nay có thể bình an vô sự, sau này nàngnhất định nghe lời tỷ tỷ, cũng không chạy lung tung nữa.
Tô Ngọc Tuyết nhìn cô nương áo xanh ủ rũ chán chường, trong lòng có chútbuồn cười. đây hẳn là Tiểu Thanh rồi, vẫn khá thú vị nhỉ. “Phu quân, lời nàng ta nói có phải là sự thật hay không?”
Lời của người bị giam trong lưới của Dương Tiễn là thật hay giả, trong lòng hắn đều có tính toán. Hắn gật đầu, “Thật sự là như thế.”
“Thế chi bằng chúng ta thả họ đi đi.” Tô Ngọc Tuyết tiến lên nắm lấy tayDương Tiễn, dùng ngón tay chỉ chỉ, “Dáng vẻ bây giờ của họ rất thảm rồi, cũng xem như đã có bài học.”
Thanhxà, bạch xà không thể chết, nếu không nhiệm vụ của cô cũng không làmđược nữa. Tô Ngọc Tuyết nghĩ đến điều kiện mình đồng ý với Dương Tiễntrước đây, bất kể là mình có cần không thì hắn nhất định đều sẽ không bỏ cuộc.
Trả giá vẫn không thể đủ đểhoàn thành nhiệm vụ, thế thì thật sự phải viết một chữ thảm to rồi. Chonên, tuyệt đối không thể để thế giới này sập đổ được, cô nhất định phảihoàn thành nhiệm vụ, cuộn tay!
“Vậy thì bỏ đi.” Dương Tiễn khoát tay, chiếc lưới vừa rồi vẫn đè lấy Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh không thể nhúc nhích bỗng biến mất.
Bạch Tố Trinh đứng dậy hành lễ, “Đa tạ tiên trưởng, đa tạ phu nhân.”
Tiểu Thanh cũng theo Bạch Tố Trinh hành lễ, “Đa tạ tiên trưởng, đa tạ phu nhân.”
“Đi đi.”
“Vâng.” Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh nghe được câu này, lập tức thi triển phápthuật chạy đi. Lúc này không chạy còn đợi khi nào nữa!
Tô Ngọc Tuyết chớp chớp mắt, “Ồ, chạy cũng rất nhanh.” Không giống độngvật bò sát rồi, quả nhiên tu luyện mới là hỗ trợ lớn nhất để thoát lybản năng nha.
Vì sự xuất hiện củathanh xà, bạch xà nên Dương Tiễn tạm thời tha cho Tô Ngọc Tuyết, haingười liền về phòng nghỉ ngơi. Hôm sau, hắn liền chuẩn bị bắt đầu biếnđổi huyết mạch của Dương Ninh Khả.
Tô Ngọc Tuyết dẫn Dương Ninh Khả đến, bảo cậu nhóc ngồi vào trong trận pháp.
Dương Ninh Khả ngẩng đầu nhìn Tô Ngọc Tuyết, trên gương mặt nhỏ đều là tín nhiệm, “Mẫu thân, nhi tử nên làm gì đây?”
Tô Ngọc Tuyết bị ánh mắt của Dương Ninh Khả làm cho mềm lòng, cô ngồitrước mặt cậu, xoa xoa chiếc đầu nhỏ, “Không cần làm gì cả, Ninh ca nhichỉ cần ngồi yên ở đây là được. Mẫu thân hứa với Ninh ca nhi, con ngoanngoãn ngồi đây, đợi mọi chuyện kết thúc sẽ cho con thêm một dĩa bánh hoa quế, được không?”
“Được!” Đôi mắtDương Ninh Khả đều đã sáng lên, cậu thích nhất là món bánh hoa quế.Nhưng mẫu thân nói mình còn nhỏ, không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, mỗingày chỉ có thể ăn hai cái. Một dĩa bánh hoa quế có năm cái lận, cộnglại là bảy cái, quá nhiều rồi!
“Ngoan.” Tô Ngọc Tuyết bị sự ngoan ngoãn của Dương Ninh Khả làm cho mềm lòngkhông thôi, sau đó cô lại cả thấy thật ra nuôi trẻ con cũng không tệ.Huống hồ là nhóc con đáng yêu ngoan ngoãn thế này, hẳn sẽ rất có cảmgiác thành tựu.
Dương Tiễn nhìn thấyTô Ngọc Tuyết an ủi Dương Ninh Khả xong, liền gật đầu với cô, bảo côđứng sang một bên, sau khi trận pháp bắt đầu, Dương Ninh Khả liền cảmthấy buồn ngủ, không nhịn được đưa tay dụi dụi đôi mắt nhỏ khiến mìnhtỉnh táo lại.
Chẳng qua cậu rốt cuộc vẫn không chịu được cơn buồn ngủ, từ từ ngủ thiếp đi.
“Biểu ca,” Tô Ngọc Tuyết có chút lo lắng, “Dương ca nhi sao thế, sao lại ngủ mất rồi?”
Dương Tiễn: “Ta để nó thiếp đi, tránh lúc nhìn thấy máu nó sẽ bị dọa.”
“Máu?” Tô Ngọc Tuyết nhíu mày, “Sao có máu chứ, chàng...”
“Xuỵt.” Ngón trỏ của Dương Tiễn đặt trên môi Tô Ngọc Tuyết, giọng dịu dàng,“Nàng tin ta, mọi chuyện đều không sao cả. Bất kể là ta hay là cậunhóc.”
Tô Ngọc Tuyết vẫn đang hối hận vì để Dương Tiễn đổi huyết mạch nhưng bây giờ lại vô thức tin hắn.Trong lòng nàng thở dài, mình thật sự bị ăn chắc rồi, “Thế chàng nhấtđịnh không được có nguy hiểm gì, biết không?”
Không phải nàng không tin Dương Tiễn, chỉ là nàng nghe thấy có máu liền sợrun người mà thôi. Vì yêu sinh lo, vì yêu sinh sợ, vì trong lòng yêu hắn cho nên mới âu lo.
Dương Tiễn vốnmuốn nói việc đổi huyết mạch đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là chuyệnnhỏ mà thôi, nắm trong lòng bàn tay. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng cho hắn, đặt tất cả chú ý của cô lên trên người hắn, Dương Tiễn liền im lặng. Dù sao cũng sẽ không có chuyện gì, để cô chú ý hắn hơn cũng tốt.
[Ngươi, so với phân lượng của ta vẫn là kém rất nhiều đấy.] Dương Tiễn nhìnDương Ninh Khả đang ngủ say trong trận pháp, mi mắt có nhiều thêm mộtloại đắc ý nho nhỏ.
Chuyện đổi huyếtmạch thật ra rất đơn giản, chẳng qua là đem tinh huyết trong cơ thể nàycủa hắn đưa vào trong cơ thể của Dương Ninh Khả. Trông rất đơn giả nhưng mỗi một chỗ nhỏ đều không thể xảy ra bất kì sai lầm gì, nếu không người trong trận pháp cả người sẽ nổ tung, huyết tận mà chết.
Thế nhưng đối với Dương Tiễn mà nói đương nhiên là không có gì khó. Trôngnặng mà nhẹ, chưa đến thời gian một nén hương liền hoàn thành.
Tô Ngọc Tuyết nhìn thấy trong lồng ngực của Dương Tiễn xuất hiện một vũngmáu, sau đó bay về hướng Dương Ninh Khả, chui vào trong lồng ngực cậubé. Thời gian không dài lắm nhưng cô lại cảm thấy dường như đã trải quamấy tiếng đồng hồ rồi vậy.
Đợi sau khi kết thúc, cô lập tức bước lên trên đỡ lấy Dương Tiễn, “Biểu ca, chàng không sao chứ?”
‘Không sao.” Nói là như thế nhưng Dương Tiễn cũng rất hưởng thụ sự dịu dàngnày của Tô Ngọc Tuyết, “Chỉ chẳng qua là, ta không ngờ nó lại cùng ta có duyên phận như thế.”
“Ý chàng là sao?”
Dương Tiễn: “Ta vốn chỉ là muốn để huyết mạch của Dương gia cho Dương NinhKhả là xong nhưng không ngờ lại vô duyên vô cớ hòa trộn nửa giọt máu của ta cho nó rồi.”
“Máu của chàng?” Tô Ngọc Tuyết kinh ngạc nhìn Dương Ninh Khả đang hôn mê, “Thế bây giờ nó xem như là con trai chàng rồi?”
“...” Dương Tiễn thoáng im lặng, “Cũng có đạo lý.” Chỉ là đạo lý này cảm thấy là lạ mà thôi, nhưng lại nói không ra lạ chỗ nào.
“Thế có ảnh hưởng gì đến Ninh ca nhi không?” Tô Ngọc Tuyết sớm đã nhìn raDương Ninh Khả không có tiên duyên cũng chính là cậu nhóc không thể nàotu luyện thành tiên. Nếu đã như thế, máu của thần tiên đối với cậu bé mà nói cũng chưa chắc là một chuyện tốt gì.
“Không sao.” Dương Tiễn lắc đầu, “Chỉ là máu thường thôi, không phải là tinhhuyết của ta. Chỉ có thể bảo vệ nó và các đời sau không bị yêu ma quấyrồi thôi.” Đây cũng xem như là có vài phần cơ duyên, nếu không cũngkhông thể nào như thế được.
Tô NgọcTuyết lúc này mới yên lòng, “Như thế cũng tốt, không bị yêu ma làmphiền, ít nhất có thể bình an hơn chút.” Dù sao đi nữa bước vào thế giới thần tiên, kĩ năng này thật sự rất quan trọng. Hơn nữa bọn họ chỉ cầncó thể nuôi Dương Ninh Khả khôn lớn thành người, con đường sau đó là docậu tự đi. Không thể mãi chăm sóc cho cậu được nhưng có thể biết cậubình an cũng tốt.
Dương Tiễn: “Cho người bế nó xuống đi, đợi ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ ổn.”
“Ừ, được.” Tô Ngọc Tuyết dìu Dương Tiễn đi đến bên giường, “Chàng nghỉ ngơi trước, ta đi gọi người đến.”
Đợi sau khi Dương Ninh Khả được ôm đi, Tô Ngọc Tuyết quay về phòng, trongtay nàng còn bưng một bát canh sâm. “Hôm nay chàng cực khổ rồi, uốngchút canh sâm đi.” Tuy Dương Tiễn trông có vẻ rất khỏe nhưng dù sao bâygiờ hắn vẫn là nhục thể phàm thai, lỡ có bị thương chỗ nào thì sao đây,cho nên vẫn là nên bồi bổ một chút.
May mắn là Tô Ngọc Tuyết tìm được trong phòng kho của nguyên chủ một câysâm tuyết sơn, hơn nữa còn chứa linh khí, vô cùng hữu hiệu với người tuđạo. Tuy không biết nguyên chủ làm sao có thể lấy được nhưng hữu dụng là tốt rồi.
Dương Tiễn nhìn canh sâmđược bưng đến trước mặt mình, hắn bỗng im lặng. Hắn vốn chỉ cần biểumuội thân cận với mình một chút mà thôi, bây giờ lại biến khéo thànhvụng, bị cô nghi ngờ sức khỏe của mình không ổn?
“Sao thế, chàng không muốn uống à?” Tô Ngọc Tuyết cầm bát, “Hay là, ta đútchàng nhé?” Hừm, người này có xem như là nhân dịp làm nũng còn muốnngười ta đút nữa ư.
Vẻ mặt Dương Tiễn phức tạp nhìn Tô Ngọc Tuyết, hai người họ sao lại không ăn ý thế này?
Chương trước Chương tiếp
Loading...