Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trực Tuyến Công Cuộc Kéo Dài Mạng Sống Của Nữ Chính

Chương 47: Đường tây du (6)



“Hao Thiên Khuyển vẫn luôn ở hình dángnày ư?” Tô Ngọc Tuyết sờ lấy cơ thể nho nhỏ núc ních thịt âm ấm dướitay, đôi mắt cười thành vầng trăng non.
Dương Tiễn lắc đầu, “Cũng không hẳn, nếu lúc nó đối địch, sẽ biến to hơnchút. Chỉ là, hình dáng này là hình dáng vốn có của nó.” Tuy cảm thấymình hình như thất sách, nhưng ánh mắt hắn nhìn Hao Thiên Khuyển vẫn rất dịu dàng.
“Ồ?” Tô Ngọc Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Dương Tiễn, “Hao Thiên Khuyểnchỉ có thể biến to hơn chút thôi sao, không thể hóa thành hình người à?”
Dương Tiễn dừng chút, “Không. Cơ duyên của Hao Thiên Khuyển chưa đến, chỉ cóthể trong hình dáng hiện tại. Có lẽ sau này sẽ thay đổi, nhưng khôngphải là lúc này.” Nó ở dáng vẻ của cún con đã rất lâu rồi, chỉ là HaoThiên Khuyển tự cho rằng mình rất cao lớn, rất uy vũ. Nhưng đây là mộtchuyện nhỏ mà thôi, hắn đương nhiên tùy ý nó nghĩ.
“Được rồi, không sao là tốt.” Tô Ngọc Tuyết lại vuốt vuốt lông Hao ThiênKhuyển, ôi chao, dáng vẻ cún con này duy trì càng lâu càng tốt, đáng yêu biết chừng nào!
Dương Tiễn nhìn thấy dáng vẻ u mê vuốt lông Hao Thiên Khuyển của Tô NgọcTuyết, khóe môi không chịu sự khống chế mà giật giật. Có lẽ, đây thật sự là một quyết định sai lầm chăng? Nghĩ như thế, đôi mắt hắn rũ xuống,tay trong tay áo đặt sau lưng sử dụng một đạo pháp lực. Đạo pháp lực này vừa nhẹ vừa mềm mại, Tô Ngọc Tuyết chìm đắm trong cảm giác tươi đẹp của cún con hoàn toàn không phát hiện ra.
Hao Thiên Khuyển đang cảm thấy tay nghề vuốt lông của nữ chủ nhân tương lai rất không tồi, lúc đang muốn hưởng thụ nhiều hơn, bỗng ngửi thấy mùi vị của một cục xương to! Loại cún uy vũ cao to như nó, đương nhiên thíchnhất xương to rồi!
“Gâuuu~!” Hao Thiên Khuyển chạy về hướng phát ra mùi vị kia, thân nhỏ núc níchthịt nhưng lại chạy rất nhanh. Aaa, xương to ơi, Hao Thiên Khuyển đạigia đến đây!
“Ủa!” Tay Tô Ngọc Tuyết bỗng mất đi cảm giác đã tay, cả người đều có chút mất mát, “Hao Thiên Khuyển chạy đi đâu thế?”
Vẻ mặt Dương Tiễn nhàn nhạt, “Hao Thiên Khuyển còn nhỏ, hẳn là phát hiệnra món đồ thú vị nào đó cho nên không kiềm được chạy đi chơi rồi.” Hắnbuông hai tay ra, hệt như người thi triển pháp thuật vừa rồi, vốn dĩkhông phải mình vậy. Mà Hao Thiên Khuyển thật sự không tính là nhỏ nữarồi.
Chỉ là Hao Thiên Khuyển vẫn luôn được Dương Tiễn cưng chiều, hơn nữa phầnlớn tiên nhân trên thiên đình cũng thích nó, luôn nhường nó. Cho nên,tâm thái của Hao Thiên Khuyển thật sự hệt như chưa trưởng thành vậy.
“Ồ, là thế à.” Tô Ngọc Tuyết tuy có chút mất mát, nhưng niềm vui của cúncon cũng rất quan trọng, nên cô không mở miệng bảo Dương Tiễn gọi HaoThiên Khuyển về. Dù gì lông chó cũng đã vuốt rồi, bây giờ hẳn nên quayvề thôi.
Tô Ngọc Tuyết đứng dậy, chuẩn bị bay về cây nhân sâm quả.
Dương Tiễn lại đưa tay, kéo người lại. Tuy nói bây giờ Tô Ngọc Tuyết ở trạngthái hồn phách, nhưng đối với hắn mà nói thật sự không có độ khó nào, “Ở lại nghe ta nói một lời có được không?”
Tô Ngọc Tuyết theo bản năng nhìn về hướng Trấn Nguyên Tử, phát hiện ôngđang ngồi trong một trận đồ. Cô biết trận đồ đó là để Trấn Nguyên Tửngồi xếp bằng vào sẽ có thể cảm nhận được trạng thái của cây nhân sâmquả, lại không thể nghe thấy bất kì âm thanh nào.
Lúc cô ở trong cây nhân sâm quả, nghe lén Dương Tiễn cùng Trấn Nguyên Tửnói chuyện mới biết được. Thấy Trấn Nguyên Tử không nghe thấy hai ngườinói chuyện, cô cũng yên tâm hơn. Chỉ là vì thế, nên cô mất đi cơ hội hất tay Dương Tiễn ra quay vào trong cây nhân sâm quả.
“Được rồi, chàng muốn nói gì, nói nhanh chút đi.” Lúc Tô Ngọc Tuyết phát hiện mình không có cách nào thoát khỏi tay Dương Tiễn, cô chỉ đành bực bộingồi xếp bằng trên đất, chuẩn bị nghe người này nói.
“Nàng giận ư?” Dương Tiễn thấy Tô Ngọc Tuyết ở lại, trên mặt liền mang chút ý cười, cũng buông tay cô ra.
Hừ! Tô Ngọc Tuyết nhăn mũi, “Không có, ta không giận.”
“Nếu đã như thế, tại sao nàng lại làm lơ ta?” Dương Tiễn cười nhìn Tô NgọcTuyết, trên mặt cô suýt nữa viết rõ hai chữ ‘tức giận’.
Tô Ngọc Tuyết chớp chớp mắt, “Ta bận lắm, đương nhiên không có thời gian cùng chàng nói chuyện rồi.”
“Bận việc gì?”
“...” Tô Ngọc Tuyết nhất thời bị nghẹn lại, sau đó liền trừng Dương Tiễn mộtcái, “Ta thích bận gì thì bận nấy, không nói cho chàng biết!”
Dương Tiễn phì cười, “Thế, có thể xin nàng trích chút thời gian nói chuyện cùng ta không?”
“Ta bây giờ không phải đang cùng chàng nói chuyện rồi ư!” Tô Ngọc Tuyết bất mãn bĩu môi, rõ ràng người này giấu cô chân tướng trước, thế mà lạikhông thèm xin lỗi! Hừ hừ, không xin lỗi, cô tuyệt đối sẽ không tha thứcho hắn đâu! Dù hắn có là nam thần của cô chăng nữa, thì cũng khôngđược!
Dương Tiễn đưa tay nắm lấy hai tay cô, “Biểu muội thật sự không chịu tha thứ cho ta?”
Nghe thấy xưng hô quen thuộc, trong lòng Tô Ngọc Tuyết lập tức rối rắm.Người trước mặt là biểu ca, là người cưng chiều, chỉ dạy mình cả mộtđời. Nhưng giây tiếp theo cô lập tức khôi phục lại, “Chàng lại không làm sai gì, nói gì đến chuyện tha thứ chứ!”
Dương Tiễn cười khổ, sớm biết thế liền giải thích với biểu muội rõ ràng rồi.Hắn chỉ cho rằng hai người ở trong thế giới kia còn rất nhiều thời gian, vì họ đều là người tu đạo, không phải ư? Chỉ là không ngờ, thân thể của Tô Ngọc Tuyết hư hỏng quá nhanh, thật chí hai người họ còn không kịptạm biệt nhau.
Cho dù tuổi của Tô Ngọc Tuyết trong nhân gian xem như trường thọ, nhưng côcăn bản là người có pháp thuật, hẳn không nên như thế. Chỉ là, pháp lựccủa cô vẫn chưa đủ cao. Chí ít, là trong ý thức thế giới của thế giớikia, cô không thể trở tay được.
Sau đó, liền tạo thành cục diện như ngày hôm nay.
“Biểu muội, xin lỗi.”
Dương Tiễn lưu loát xin lỗi, khiến cho Tô Ngọc Tuyết có chút ngượng ngùng.Chỉ là cô vẫn cứng miệng, “Đương đường là Nhị Lang Chân Quân, chàng cầngì phải xin lỗi chứ, chàng rõ ràng không làm gì sai.”
“Xin lỗi, đã để một mình nàng chờ lâu như thế.” Dương Tiễn đau lòng Tô NgọcTuyết, nếu biết được thân thế của nàng gập ghềnh như thế, hắn phải sớmtìm nàng hơn rồi. Hắn biết rõ nhất, không có người thân là loại cảm giác thế nào.
Sự kiên quyết trong đáy mắt Tô Ngọc Tuyết bắt đầu tan chảy, cô rũ mắt nghe Dương Tiễn giải thích. Hóa ra hắn vốn là vì xếp bằng bế quan, nhưng lại muốn lĩnh ngộ nhân sinh không giống nhau trong hàng nghìn thế giới, thế là phân ra chút nguyên thần ra ngoài, chuyển thế đầu thai thành TriểnChiêu.
Chỉ là không ngờ, đến khi Triển Chiên chết đi, một phần nguyên thần kiađược gọi về, trong kí ức lại phát hiện ra một người khác biệt. Sau đó vì nhất thời tò mò, muốn biết rõ người mình để ý rốt cuộc là ai, hắn lạiđem một phần nguyên thần tản ra, hi vọng có thể gặp lại linh hồn khắcsâu trong kí ức kia.
Chỉ là, nguyên thần của Dương Tiễn đầu thai chuyển kiếp mấy lần cũng khôngtìm được chút dấu vết nào. Sau đó lúc hắn chuyển kiếp thành Vương LăngMinh, hắn rốt cuộc cũng tìm được linh hồn mình muốn tìm. Không biết cóphải là vì sự tìm kiếm của mấy kiếp trước, khiến cho Vương Lăng Minh cóấn tượng sâu sắc đối với hồn phách của Tô Ngọc Tuyết, cũng từ đó mà nảysinh tình cảm.
Từng chút từng chút, tình cảm ngày càng gia tăng, cho đến khi không còn cách nào dời mắt được nữa. Thế là Vương Lăng Minh liền ra tay. Sau đó hắnthật sự biết mình rốt cuộc là ai. Chỉ là vẫn chưa chờ hắn nói tất cả mọi chuyện ra, cơ thể của Tô Ngọc Tuyết đã bắt đầu yếu đi.
Tốc độ thật sự là quá nhanh, Vương Lăng Minh còn chưa kịp phản ứng lại,người đã chết trước mặt hắn rồi. Hắn cho rằng sẽ ở trong thế giới khácgặp được Tô Ngọc Tuyết liền dựa vào pháp lực của mình, cưỡng chế đầuthai chuyển kiếp. Lần này gặp lại đã biến thành vài kiếp không gặp nhaurồi.
Sau đó, chờ đến khi Dương Tiễn đem một phần nguyên thần của Vương Lăng Minh thu về, hắn liền trong miếu thờ của mình phát hiện ra khí tức của TôNgọc Tuyết. Đương nhiên, Dương Tiễn không kiềm được lòng, lập tức tiếnvào trong giấc mơ của cô, chỉ là không ngờ cô tiến bộ nhanh như thế, rất nhanh liền thoát khỏi mộng cảnh quay về thực tại.
Dù là như thế cũng bỏ đi, Tô Ngọc Tuyết bị dọa sợ, lần nữa tiến vào trongthế giới khác. Dương Tiễn chán chường, cũng may là mình đã lưu lại ấn kí thần lực trên người Tô Ngọc Tuyết, trước kia không kịp phản ứng lại,lần này liền đi theo dấu ấn kia tiến vào trong thế giới này.
Hơn nữa thế giới này cũng có Dương Tiễn, kia cũng là nửa phân thân của hắn, thế là hắn liền dùng nó để quay về cơ thể mình.
Một tay Dương Tiễn nâng lấy gương mặt của Tô Ngọc Tuyết, “Ta thật ra, đãmấy trăm năm không nhìn thấy nàng rồi.” Ánh mắt hắn dịu dàng như nướclại hòa cùng mong nhớ như lửa.
Tô Ngọc Tuyết thì thầm: “ta không biết, chúng ta đã chia cách lâu như thế. Thật ra, đối với ta mà nói, chúng ta chỉ vừa cách nhau vài ngày màthôi.”
“Như thế tốt lắm.” Dương Tiễn yêu thương nhìn cô, “Chỉ cách nhau vài ngày,nàng sẽ không quá khó chịu.” Hắn nhận ra cô có tình cảm với mình, chỉ vì hắn giấu giếm nên cô giận dỗi mà thôi. Hắn biết, cô thật ra không ngốcnghếch, chỉ vì có khi không chịu suy nghĩ, nên dễ dàng xem nhẹ vài thứmà thôi.
Tô Ngọc Tuyết nhìn mặt đất không nói gì, nhưng, chàng đã cùng ta xa nhau mấy trăm năm rồi.
Dương Tiễn tuy không nghe thấy câu trả lời của cô, nhưng có thể từ sắc mặtcủa cô mà phán đoán, hắn biết cô đã đáp lại thế nào. “Tìm được nàng, tathật sự rất vui. Về chuyện giấu giếm, ta giải thích hơi muộn. Biểu muội, nàng có thể tha thứ cho ta không?”
Trong đôi mắt trong veo của hắn chứa đầy cầu xin, tựa như hàng nghìn hàng vạn ánh sao sáng đều đặt trước mắt bạn vậy, chỉ vì tìm kiếm một tia để ýcủa bạn. Thâm tình như thế, ai lại không động lòng chứ?
“Ta...” Tô Ngọc Tuyết dừng chút, cô mềm lòng rồi, dù sao đi nữa hắn cũng tìmmình lâu như thế. “Thế, ta tha thứ cho chàng lần này vậy.” Dứt lời, côliền ảo não không thôi, vốn đã quyết định xong sẽ không để ý đến ngườinày nữa, nhưng giờ cô lại nhanh chóng thay đổi ý định như vậy. Người này quá giảo hoạt rồi, lại lợi dụng sắc đẹp của mình!
Tô Ngọc Tuyết bị mắc bẫy nhiều lần cảm thấy vô cùng bất lực, tại sao mìnhcứ phải dính lên người hắn chứ? Không được, không được, cô nhất địnhphải kiên cường hơn chút. Tuy đã tha thứ cho hắn, nhưng vẫn không nói đã khôi phục hoàn toàn quan hệ giữa hai người, không phải sao?
Tô Ngọc Tuyết tự tìm được điểm mù cho mình liền cảm thấy đắc ý, quyết định ít nhất sẽ phải làm khó gã này một lần mới được. Như thế, mới khônglãng phí nước mắt nửa đêm rơi xuống của cô. Nếu không, thật sự là quáhời cho hắn rồi!
Dương Tiễn vốn vì câu nói của Tô Ngọc Tuyết mà hưng phấn không thôi, sau đólại phát hiện sắc mặt cô biến đổi. hắn cười khổ, hình như, biểu muội bây giờ không dễ nói chuyện như trước đây nữa rồi? Haiz, trước kia đều làhắn nói gì thì chính là cái đó.
Chương trước Chương tiếp
Loading...