Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trực Tuyến Công Cuộc Kéo Dài Mạng Sống Của Nữ Chính

Chương 15: Thất ngũ hành (15)



“Lợi dùng thể chất đặc biệt của mình, chỉnh cả phủ Tương Dương Vương, sau đó tìm chứng cứ chứng minh mình là quận chúa của Bát Hiền Vương,cuối cùng nương nhờ đến nhân sĩ võ lâm dẫn mình lên kinh. Đương nhiêntìm được người có võ nghệ cao cường là tốt nhất.”
Tô NgọcTuyết theo bản năng run rẩy, cô biết câu ‘chỉnh cả phủ Tương Dương’ lànhư thế nào, cho nên liền không nhịn được mà cảm thấy hơi lành lạnh, tuy nói Tương Dương Vương đối với nguyên chủ không tốt, đám nha hoàn hạnhân kia đều giả tạo, đến cuối cùng bắt nạt nguyên chủ cũng không nươngtình chút nào.
Nhưng, đối với Tô Ngọc Tuyết mà nói, đó đều là những sinh mạng đang sống sờ sờ, cô vốn không thể ra tay được. Thểchất của nguyên chủ xem như là kịch độc, còn là loại không có cách giải, dù cho là người biến cô thành người thuốc cũng không có năng lực giảiđộc. Cho nên, thật sự là...
“Vẫn là bỏ đi thôi, nhiệm vụtuy tiến hành chậm một chút nhưng cũng không sao cả, hoàn thành là đượcrồi.” Tô Ngọc Tuyết lần nữa run rẩy, “Tiểu Ác à, túc chủ của anh cả emlà một người thật nhẫn tâm.”
Hệ thống gật đầu, “Đúng vậy, cho nên anh ta mới được hạng nhất.”
“Chỉ cần cả hai chúng ta yên ổn là được rồi, chị không để ý hạng nhất gìđó.” Tô Ngọc Tuyết cười lấy lòng Tiểu Ác, “Chị cảm thấy cách của mìnhcũng tốt lắm, em cảm thấy thế nào?”
“Hết cách rồi, ai bảo cô là túc chủ của tôi chứ.”
“Hì hì.” Tô Ngọc Tuyết cười, cả người đều nhẹ nhõm. Không bị ép dùng cáchkia thật sự quá tốt rồi, hết cách, cô chính là người làm theo lương tâmcủa mình.
Hệ thống nhìn ánh mắt ôn hòa của Tô Ngọc Tuyết,cô nàng vẫn có đôi lời còn chưa nói. Cách thức kia thật sự rất nhanh,cũng không có chướng ngại gì với túc chủ. Nhưng lại gây ra hậu hoạn vôtận cho thế giới này.
Thứ nhất, Tương Dương Vương thân làvương gia lại bị người ta độc chết, cho dù ông ta có tội, chuẩn mựctrong triều đình cũng không tồn tại, đám người giang hồ sau lưng ông tacũng càng tùy ý phóng túng, bất lợi cho sự vững chắc của giang sơn. Sauđó, tuy nói toàn bộ vương phủ đều mất mạng, nhưng thế lực bí mật củaTương Dương Vương vẫn chưa bị loại trừ, đặc biệt là những quát vật khátmáu kia, sẽ đại khai sát giới, khiến cho vô số bá tánh chết thảm, triềuđình cũng phải trả giá lớn mới có thể triệt để tiêu diệt chúng.
Bây giờ, Tô Ngọc Tuyết tìm ra sự tồn tại của những quái vật khát máu này,người của triều đình sẽ không vì không có chuẩn bị mà bị giết đến khôngkịp trở tay. Về phần Tương Dương Vương, ông ta cũng sẽ bị pháp luậttrừng trị, sẽ tự có kết cục của mình.
Cho nên, không thểnói cách Tô Ngọc Tuyết dùng không tốt, chỉ là không đủ nhanh mà thôi.Chỉ là...Hệ thống cười, cô cũng chỉ hi vọng mình có thể tiếp tục tồn tại mà thôi, không có dã tâm đặc biệt gì. Hẳn nói, Tô Ngọc Tuyết không phải là một cây gỗ tốt, nhưng so với túc chủ của anh cả càng thêm phần dịudàng.
Như bây giờ, thật ra cũng rất ổn.
TôNgọc Tuyết im lặng một lúc, sau đó khôi phục tinh thần, “Tiểu Ác à, thếkhi nào chị mới có thể tỉnh lại ở thế giới bên ngoài đây. Bọn họ hìnhnhư rất đau lòng.” Cô tuy đang trong không gian não bộ nhưng khi ấy cũng nghe được giọng bên tai mình. Cô không quen người khác vì mình mà đaulòng không thôi, cũng không nỡ để người thật lòng tốt với cô đau lòngkhông thôi.
“Cô luyện tập nhiều chút, khôi phục lại sứckhỏe sẽ có thể tỉnh lại.” Hệ thống bất đắc dĩ thở dài, “Lần trước côcũng chỉ học được một phép ‘quấn’ của pháp thuật hệ mộc, sách pháp thuật đưa cho cô đã mở mười chiêu đầu, nhưng cô chỉ học được một chiêu thôisao.”
Tô Ngọc Tuyết có chút chột dạ, hai ngón trỏ chỉ chỉvào nhau, “Chuyện đó, chị có thể học được một chiêu đã rất không dễ dàng rồi, thật đấy.” Chữ trên quyển sách pháp thuật đó đều rất khó đọc, côcũng phí hết sức hai bò chín trâu mới có thể học được một chiêu này, nếu không phải khi ấy tình huống khẩn cấp, cô cũng không sử dụng được.
Những chữ đó, thật sự là rất khó rất khó, dù là chữ phồn thể thì còn đỡ, ítnhất cô phần lớn đều đọc hiểu. Nhưng nó không phải. Cô thật sự hoài nghi mười mấy năm học hành của mình đều uổng phí, cô thành kẻ mù chữ rồi.
“...” Hệ thống cũng im lặng.
Tô Ngọc Tuyết lại không phát hiện ra sự im lặng của hệ thống, mà tiếp tụcsát đến bên cạnh cô nàng, “Tiểu Ác, hay là, em dạy chị đi?”
“...”
“Ủa?” Tô Ngọc Tuyết thấy thực thể của Tiểu Ác biến mất trước mắt mình, rõràng đây là dáng vẻ trốn tránh mà. Cho nên, cô nàng cũng không biết sao? Thế bản thân rốt cuộc phải làm sao mới tỉnh lại đây? Tô Ngọc Tuyết ngơngác, hay là, tiếp tục luyện chiêu quấn?
ĐịchNương Nương nhìn vết thương trên vai Tô Ngọc Tuyết đã ngừng chảy máu,sắc mặt cũng dần khôi phục vẻ hồng hào. Nhưng cô vẫn không tỉnh lại, làm sao khiến bà yên tâm đây? Bà đã hai ngày không ngủ, lại không chịu rờikhỏi khuê phòng của con gái.
Nếu như mình rời đi, NgọcTuyết tỉnh dậy thì thế nào, không nhìn thấy bà, con bé sẽ sợ hãi. ĐịchNương Nương cầm khăn lau tay cho Tô Ngọc Tuyết, tính cách bà cứng cỏinên mới chưa rơi lệ. Nhưng nếu con gái vẫn không tỉnh lại, bà sợ rằngmình không chịu đựng được nữa.
Đang nghĩ như thế, ĐịchNương Nương bỗng nhìn thấy mí mắt của Tô Ngọc Tuyết khẽ động. Bà vô thức nín thở, con bé tỉnh rồi ư? Phải chăng, đây lại là ảo giác của bà?
Rốt cuộc, ông trời quả không phụ người có lòng, Tô Ngọc Tuyết đang trongkhông gian não bộ luyện tập quyết quấn, quả nhiên cảm thấy cơ thể củamình dường như đang hồi phục từng chút một. Cuối cùng, cô có thể ra khỏi không gian não bộ rồi, vừa mở mắt, cô liền nhìn thấy Địch Nương Nương.
Quần áo của Địch Nương Nương hoa lệ hơn trước nhiều, nhưng tinh thần lạikhông tốt như khi ở Đại Tướng Quốc Tự. Chỉ là, lúc đưa mắt nhìn cô, đôimắt bà sáng rực lên, vô cùng chói mắt.
“Ngọc Tuyết, concuối cùng cũng tỉnh rồi!!!” Nước mắt nhẫn nhịn hồi lâu của bà cuối cùngcũng rơi xuống, tỉnh lại là tốt rồi. Con gái của bà, nếu vừa trở về bênmình liền vĩnh biệt, làm sao bà chịu nổi đây.
May thay, trời cao vẫn ưu đãi với bà.
Nghe thấy giọng của Địch Nương Nương, người hầu xung quanh liền bước đến,mặt họ ngập tràn vui mừng. Vì chủ tử của họ cũng là vì chính mình. Cóngười lanh trí lập tức đến thư phòng thông báo cho ba bố con của BátHiền Vương biết.
Tô Ngọc Tuyết nhìn cảnh tượng hỗn loạntrước mắt, nở môi cười. Trong đáy lòng nàng trào lên cảm giác ấm áp. Tuy chỉ là nhiệm vụ nhưng có thể gặp được nhiều người tốt như thế, thật sựquá tốt rồi.
Bên kia, sắc mặt của mọi người trong Khai Phong Phủ lại không được tốt như thế.
Triển Chiêu hành lễ với Bao đại nhân, “Đại nhân, đều là lỗi của Triển Chiêu.” Nếu đêm qua hắn gác cả đêm, có lẽ quái vật bị nhốt trong ngục sẽ khôngchết sạch.
Bao Chửng lắc đầu, “Chuyện này không tráchTriển hộ vệ, bọn họ đều là tự tắt thở cả, sao có thể trách ngươi đượcchứ. Công Tôn tiên sinh, ngươi có nhìn ra manh mối gì không?”
“Học trò thật sự có phát hiện.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...