Trở Về Năm 1981
Chương 64
Tôi đã phải gọi tới mườiba cuộc điện thoại, cuối cùng mới nhờ vả được bạn bè đặt giúp cho một tấm vémáy bay tới thành phố S vào buổi chiều, sau đó chẳng nói với ai câu nào đã lậptức chạy đến sân bay.
Vì máy bay chậm giờ, nênkhi tôi tới được thành phố S thì đã là chín giờ hơn, tôi lập tức gọi một chiếctaxi vội vã đến nhà Minh Viễn. Thành phố S trong đêm vẫn rất phồn hoa, xe cộqua lại nườm nượp giữa những đường lớn ngõ nhỏ. Tôi ghé đến bên cửa sổ xe ngắmnhìn thành phố xa lạ này. Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi đây, nhưng trong lònglại có một cảm giác quen thuộc khó tả. Minh Viễn nói tôi đã từng sống ở đây hơnnăm năm, có lẽ, chính từ lúc đó cảnh sắc của thành phố” này đã in sâu vào trongtâm trí tôi rồi.
Taxi dừng lại bên ngoàicon ngõ, tôi xuống xe, rồi dựa vào trực giác cùa mình đi từng bước vào trong,đi mãi đến trước một ngôi nhà nhỏ mới dừng lại. Nơi này có một cánh cửa gỗloang lổ cùng những cành cây xanh biếc từ trên tường bao vươn xuống, dưới ánhđèn đường chúng toát ra một vẻ đẹp đến lạ kỳ, không hiểu sao lại khiến tôi cảmthấy lòng dạ khoan khoái.
Chắc là nơi này rồi.
Tôi khẽ gõ cửa, một lúclâu sau mới nghe thấy trong sân vang lên tiếng bước chân, rồi Minh Viễn ở phíabên kia cánh cửa trầm giọng hỏi: "Là ai vậy?"
Tôi đột nhiên không nóinên lời, cứ đứng trước cửa không thể động đậy, đến khi anh chậm rãi mở cửa, rồithò nửa cái đầu ra từ phía sau cánh cửa... Trong khoảnh khắc đó, nét buồn bựctrên mặt anh nháy mắt đã biến thành sững sờ, rồi tiếp đó là mừng rỡ đến điêncuồng.
"Tuệ Tuệ..."Anh lẩm bẩm giống như nằm mơ, rồi vươn tay về phía khuôn mặt tôi. Khi chạm vàolàn da lạnh băng của tôi, anh đột ngột lao ra ôm chặt tôi vào lòng. Cảm nhậnvòng ôm rộng rãi của anh, cảm nhận hơi thở ấm áp mà quen thuộc của anh, cảmnhận sự kích động phát ra từ đáy lòng anh, tới lúc này tôi mới cảm thấy quyếtđịnh của mình hôm nay chính xác đến nhường nào.
Chúng tôi ôm nhau, hônnhau, rồi sau đó chiến trường được chuyển lên giường một cách tự nhiên vô cùng.Khi tình cảm đạt đến một mức độ nào đó, dường như đã không thể dùng ngôn ngữ đểbiểu đạt, mà chỉ có thể thông qua cơ thể. Trước đây tôi không hiểu nổi điềunày, còn giờ đây, tôi đã có được những cảm nhận chân thực nhất, sự hòa hợp củalinh hồn và cơ thể thì ra lại tuyệt diệu đến vậy.
Chúng tôi cảm nhận hơiấm của nhau, ôm nhau, hôn nhau, đ cơ thể hòa vào nhau, rồi cùng đắm chìm trongcảm giác hòa quyện trước giờ chưa từng có này. Sức mạnh dữ dội của anh như bùngphát trong thân thể tôi, đến khi tôi rốt cuộc đã không chịu nổi nữa mà chìm vàogiấc mộng. Khi đang ngủ, dường như tôi còn thấp thoáng nghe thấy tiếng anh cahát ầm ĩ trong nhà tắm, bên tai thỉnh thoảng lại có những tiếng rủ rỉ khe khẽ,lúc thì là "Tuệ Tuệ", lúc thì là "cô ơi"...
Đến khi trời đã sáng rõ,tôi mới tỉnh dậy từ trong giấc mộng. Cơ thể tôi giống như một đống bột mì vừabị người ta nhào nặn, uể oải chẳng còn chút sức lực nào. Chiếc giường vẫn cònấm áp, nhưng Minh Viễn lại không ở bên cạnh. Tôi uể oải gọi anh một tiếng,nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, bèn thò đầu ra khỏi chăn, loáng thoángnghe thấy anh đang nói chuyện với ai đó ngoài sân.
"... Ồ, không cầnmang đến nữa đâu, bạn gái tôi không thích bánh bao..."
Mới sáng sớm thế này,anh nói chuyện với ai ấy nhỉ?
Một lát sau, tôi thấyanh xách theo hai chiếc túi nilon đi vào, đôi lông mày hơi cau lại, bên khóemiệng là nụ cười chế giễu.
Tôi lại gọi anh tiếngnữa. Minh Viễn lập tức xoay người, ánh mắt thoáng cái đã trở nên dịu dàng, đếnthân thể cũng như đang tỏa sáng lấp lánh. "Tỉnh rồi à?" Anh hỏi, rồiđặt hai chiếc túi nilon lên chiếc bàn trà, rảo bước đi đến bên giường ngồixuống, thò tay vào trong chăn ôm lấy eo tôi. "Hôm qua ngủ có ngonkhông?" Anh khẽ hỏi bên tai tôi, trong giọng nói tràn ngập một vẻ trêuchọc không hề che giấu.
Tôi bèn há miệng ra cắnvào cổ anh, rồi khẽ "hứ" một tiếng coi như trả lời.
"Ồ..." Anh lẩmbẩm nói: "Vẫn còn sức cắn anh à, xem ra thì hôm qua..." Trong mắt anhlóe lên những tia sáng rực, tựa như có những ngọn lửa đang lấp lánh, rồi anhxoay người, đè tôi xuống dưới: "Chúng ta tiếp tục..."
Thế là chúng tôi lại nằmtrên giường thêm một lúc nữa, ừm, đại khái là một tiếng đồng hồ.
Chỉ riêng việc rờigiường đã tốn không ít sức lực, quần áo mặc rồi lại cởi, cởi rồi lại mặc, cuốicùng khi bụng đã kêu lên "ùng ục" đưa ra lời kháng nghị, chúng tôimới thật sự rời giường.
"Vừa rồi là aithế?" Khi ăn sáng, tôi không kìm được hỏi anh.
Trên mặt Minh Viễn lộ rõvẻ chán ghét, rồi anh cắn mạnh một miếng bánh bao, tức tối trả lời: "Còncó thể là ai nữa? Là cô ả Tăng Tiểu Quyên đó."
Cái tên này rõ ràng rấtxa lạ, nhưng không biết tại sao, tôi lại có cảm giác căm ghét khó hiểu."Em không thích cái tên này, cũng không thích cô ta." Tôi không hềngần ngại thể hiện quan điểm của mình: "Cô ta là ai thế? Sao mới sáng sớmđã chạy đến nhà chúng ta làm gì?"
"Chính là cái côthư ký Tăng đó chứ ai." Minh Viễn cưòi hà hà nhìn tôi, dáng vẻ hết sức tánđồng: "Anh cũng không thích cô ta, em nói đúng lắm, mới sáng sớm cô tachạy đến nhà chúng ta làm gì chứ." Anh cố ý nhấn mạnh ba chữ "nhàchúng ta", nói xong còn cười hì hì nhìn tôi, trông có vẻ vui mừng ra mặt.
"Đúng rồi, TuệTuệ!" Anh đột nhiên ghé sát mặt tới, dáng vé thần bí vô cùng: "Sángnay điện thoại của em đổ chuông báo thức anh đã mở túi của em ra để tắt nó đirồi."
Nghe tới đây tôi lập tứchiểu ra, trong túi của tôi ngoài điện thoại còn có mấy thứ khác, chính là quyểnsổ hộ khẩu cùng với tờ giấy chứng nhận đơn thân, hôm qua tôi mang theo tới đơnvị để xin đóng dấu. Khuôn mặt tôi không khỏi đỏ bừng, tôi đâu phải vì không đợiđược nên mới vượt ngàn dặm xa xôi đến đây để bức hôn chứ.
"Anh cảmthấy..." Anh chậm rãi nói: "Đi đăng ký kết hôn ở đâu cũng giống nhaucả thôi, em nói xem có đúng không? Hơn nữa..." Anh nghiêm trong túc nhìntôi, trong mắt tràn ngập vẻ mong chờ, còn có một nét bất an xen lẫn: "Anhvừa xem thử rồi, hôm nay là ngày tốt. Ừm, rất hợp cho việc cưới hỏi."
Khi anh còn chưa mởmiệng thì tôi đã đoán được ý của anh rồi, nên trong lòng không hề bất ngờ chútnào cả, chỉ là có một chút... nói thế nào nhỉ, dù sao thì cũng rất phức tạp.Xét theo lẽ thường, kết hôn là việc trọng đại, nhưng ngay đến hành động vượtngàn dặm tìm chồng mà tôi cũng đã làm rồi, hơn nữa việc nên làm hay không nênlàm thì hai chúng tôi cũng đều đã làm cả, nếu còn kênh kiệu nữa thì hình nhưkhông được hay cho lắm.
Thế là tôi chỉ do dự haigiây, sau đó liền đồng ý. Kết quả là ngay đến bữa sáng tôi còn chưa kịp ănxong, thì đã bị anh kéo vào xe và chở đi rồi.
Nói là ăn sáng, chứ thựcra lúc này đã là buổi trưa. Khi chúng tôi đến cục Dân chính, nhân viên công tácở đó còn hậm hực oán trách chúng tôi một trận, nói chúng tôi sao cứ chọn giờtan ca mà tới. Nhưng tuy ngoài miệng họ nói như vậy, nhưng làm thủ tục vẫn rấtnhanh, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, hai chúng tôi đã bước ra ngoài với hai cuốnsổ nhỏ trong tay.
Thế này coi như là đãkết hôn rồi ư?
Ôi, tôi còn chưa kịpchuẩn bị gì cơ mà. Vừa nãy khi chụp ảnh, nụ cười của tôi còn rất gượng gạo, cóvẻ ngốc nghếch vô cùng, không biết có thể đi đăng ký lại một lần nữa không nhỉ?
"Đưa hết cho anhđi!" Minh Viễn cầm cuốn sổ trong tay cười vang một lúc, cuối cùng còn lấycả cuốn sổ của tôi, nói là tôi chân tay lóng ngóng, khéo lại đánh mất lúc nàokhông biết.
Sau đó, đôi vợ chồng sonKim Minh Viễn và Chung Tuệ Tuệ liền dắt tay nhau về nhà.
Trên đường về, anh khôngngừng gọi điện thoại cho mọi người, nào là Vương Du Lâm, Cổ Hằng, rồi cả LưuGiang, báo cáo với tất cả mọi người một lượt. Sau đó thấy tôi ngồi bên cạnhkhông có động tĩnh gì, anh bèn nôn nóng hỏi: "Sao em không gọi điện thôngbáo cho mọi người trong nhà một tiếng, chuyện lớn thế này cơ mà." Nói xongliền bắt đầu gọi điện cho cha mẹ tôi.
Nghe nói tôi với MinhViễn đi đăng ký kết hôn ở thành phố S, không ngờ mẹ tôi lại tỏ ra rất trấntĩnh, chỉ dặn dò tôi quay về sớm một chút để chuẩn bị hôn lễ, thậm chí cònkhông mắng tôi câu nào. Nhưng mẹ lại nói chuyện với Minh Viễn một hồi lâu, đếntận lúc hai chúng tôi đã về đến nhà, Minh Viễn vẫn cầm điện thoại trong tay mànấu cháo điện thoại với mẹ tôi... Không biết đó là mẹ của ai nữa.
Tôi suy nghĩ một chút,rồi gọi điện thông báo cho Lâm Hà và lãnh đạo của mình một tiếng. Lâm Hà tỏ rahết sức kinh ngạc, lãnh đạo thì lại rất bình tĩnh, chậm rãi chúc mừng tôi mấycâu, hỏi tôi có cần xin nghỉ thêm mấy ngày không. Tôi thấy tạm thời vẫn chưacần, dù sao bây giờ mới chỉ là đi đăng ký kết hôn, việc tổ chức tiệc cưới saunày mới thật sự bận rộn.
Buổi trưa chúng tôi vàomột nhà hàng ăn cơm chúc mừng, sau khi về nhà, Minh Viễn lại rất hưng phấn thựchiện "nghĩa vụ" của người chồng thêm lần nữa... "Lần này anh rốtcuộc đã có thế làm việc với tấm bằng trong tay rồi." Anh ôm tôi tronglòng, vui mừng hí hửng nói.
Chúng tôi đặt vé máy bayvề thành phố C vào chiều Chủ nhật, nên thời gian còn lại Minh Viễn đã dẫn tôiđi chơi khắp nơi.
Thực ra tôi cũng khôngdám đi lại trong ngõ, sợ bị người quen trưóc đây nhận ra, sạu đó lại làm như làgặp ma vậy. Minh Viễn dường như cũng hiểu rõ sự băn khoăn của tôi, mỗi lần đềulái xe đến tận cửa nhà mới dừng lại.
Chiều thứ Bảy, anh hẹnanh em nhà họ Lưu đi ăn cơm, tôi tất nhiên cũng phải đi.
Tuy trong lòng có chútthấp thỏm, nhưng thực ra tôi cũng đã rất may mắn rồi, do không còn nhớ được gì,nên sự thấp thỏm ấy chỉ dừng lại bên ngoài mặt mà thôi, tôi nghĩ chắc Minh Viễncòn xấu hổ hơn tôi nhiều. Anh phải giải thích với anh em nhà họ Lưu thế nào vềsự xuất hiện của một Chung Tuệ Tuệ khác đây? Mà lại còn là từ cô biến thành vợnữa.
"Em đừng lolắng!" Minh Viễn dường như cũng nhìn ra sự bất an của tôi, bèn đưa tay ômtôi vào lòng, hôn nhẹ lên đôi môi tôi một cái, khẽ an ủi: "Anh đã nóitrước tình hình để họ có sự chuẩn bị rồi. Hơn nữa..." Anh lùi về phía sauhai bước, quan sát tôi từ trên xuống dưới một lượt, đưa tay vuốt cằm nói:"Hơn nữa, em cũng có chút không giống với trước đây mấy."
Kiểu tóc của tôi bây giờlà mái tóc xoăn màu hạt dẻ mà Lưu Hạo Duy tặng, so với trước đây quả thực làthời trang hơn nhiều, nhưng tôi nghĩ như thế còn chưa đủ để che mắt người ta.
"Hay là..."Tôi giận dỗi nói: "Em cứ bỏ luôn mái tóc giả ra, mang cái đầu đinh này đếnđó. Làm vậy đảm bảo có thể khiến bọn họ chấn động đến đờ người, hoàn toàn khôngchú ý xem mặt mũi em trông thế nào đâu."
Lời vừa nói ra khỏimiệng, Minh Viễn đã ôm lấy tôi mà cười đến rơi nước mắt: "Tuệ Tuệ..."Anh ôm càng lúc càng chặt hơn, dường như đã sắp không chịu đựng nổi nữa:"Em... thật đúng là… chẳng thay đổi tí nào hết."
Có gì đâu nhỉ, tôi cảmthấy ý tưởng này của mình rất hay mà.
Sáng hôm sau, Minh Viễnđưa tôi đến mấy cửa hàng thời trang ngó nghiêng một chút, mua lấy một chiếc áolông màu sắc rực rỡ. Đến trưa tôi còn trang điểm sơ qua, cố làm cho mình trôngtrẻ trung hết mức, sau đó mới cùng Minh Viễn đi dự tiệc.
Anh từ đầu đến cuối đềutỏ ra rất bình tĩnh, giống như là tôi căn bản chẳng có gì khác biệt với nhữngngười xung quanh.
Đến anh cũng đã như vậyrồi, tôi việc gì còn phải tỏ ra căng thẳng nữa chứ. Thầm nghĩ như vậy, tôi cũngcảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, rồi khoác tay anh đi vào nhà hàng giống nhưmột đôi vợ chồng binh thường vậy.
Vừa mới bước vào cănphòng đặt trước trong nhà hàng, tôi đã lập tức nhận ra hai anh em họ, cứ nhưtôi đã quen từ rất lâu trước đây rồi.
Hai người họ vốn đangnói cười vui vẻ, nghe thấy có tiếng động liền đồng loạt ngoảnh đẩu nhìn qua,sau đó, giống như là bị trúng phép định thân, nụ cười của cả hai đồng thời trởnên cứng đờ.
Không khí của bữa cơm từđầu đến cuối đều rất kỳ quái, chỉ có tôi và Minh Viễn là thản nhiên như thường,Lưu Giang và Lưu Đào hiển nhiên là chưa tỉnh táo trở lại, có hai lần còn gắpthức ăn trượt, khiến cả khuôn mặt đều dính đầy thức ăn. Chỉ riêng chuyện tôi từngđến thành phố S bao giờ chưa, hai người họ đã lần hỏi tới mấy lần.
Từ đầu đến cuối tôi đềugiả bộ ngu ngơ, họ hỏi cái gì mới trả lời cái đó, lúc không hỏi thì chậm rãi ăncơm, thỉnh thoảng còn tươi cười nói chuyện với Minh Viễn, giống hệt như nhữngđôi vợ chồng mới cưới bình thường khác. Dù sao tôi cũng không nói dối nên chẳngcó chút gánh nặng tâm lý nào.
Đến lúc chúng tôi chuẩnbị đi, trong lòng anh em nhà họ Lưu suy nghĩ thế nào tôi cũng không hề haybiết, nhưng chuyện gặp mặt vậy là đã xong. Mặc cho bọn họ cám thấy khó hiểu thếnào, chắc cũng không thể đoán ra chân tướng sự việc. Hơn nữa, cho dù có đoán rathì sao chứ? Cũng chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng mà thôi, nói với ai được.
n���g����:p>
Chừng nửa giờ sau, VươngDu Lâm cũng nhận được điện thoại của Cổ Hằng mà chạy tới, khi bước vào cửa nhìnthấy tôi, anh ta đầu tiên là ngẩn ra, sau đó rất nhanh đã tỏ ra thấu hiểu. Quảđúng như lời Minh Viễn nói, đầu óc Vương Du Lâm tốt hơn Cổ Hằng nhiều… Anh talà một trong số ít những người thông minh mà không làm người ta ghét.
Dù sao Cổ Hằng từ đầuđến cuối cũng đều chẳng hiểu chuyện này rốt cuộc là như thế nào, đặc biệt làsau khi anh ta biết tôi cũng tên là Chung Tuệ Tuệ, đầu óc lại càng trở nên đờđẫn, lúc này gần như đã rơi vào trạng thái chết máy rồi.
Cậu cảnh sát lúc trướcdẫn tôi lên lầu lúc này cũng rất thông minh mà tránh đi, trong căn phòng rộnglớn chỉ còn lại bốn người chúng tôi.
“Vậy… em… bao nhiêu tuổirồi? Có từng đến thành phố S chưa?” Cổ Hằng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại tiếp tụctruy hỏi.
Tôi chỉ biết lắc đầu. Lýlịch của tôi căn bản không có vấn đề gì hết, dù anh ta có điều tra thế nào thìcũng không tìm ra được bất cứ manh mối gì… Nếu không phải là Minh Viễn nói vớitôi, đến bản thân tôi còn không tin ấy chứ. Nhưng anh chàng Vương Du Lâm kiamột mực không nói năng gì, tôi luôn cảm thấy, hình như anh ta đã đoán ra đượcmột số điều.
Cổ Hằng hỏi han hồi lâumà chẳng có thu hoạch rốt cuộc đã hơi tin là tôi và cô Chung của anh ta chỉ cóvẻ ngoài giống nhau mà thôi. Rồi một lát sau, anh chàng tính cách tùy tiện nàybắt đầu chấp nhận sự thực rằng tôi là bạn gái của Minh Viễn, thậm chí còn khôngngừng luyên thuyên về việc tôi giống “cô Chung” đến chừng nào, Minh Viễn dựadẫm vào “cô Chung” bao nhiêu, thậm chí còn kể lại những biểu hiện khác thườngcủa Minh Viễn sau khi “cô Chung” qua đời nữa…
“Minh Viễn… thật sự… đãtừng trải qua những ngày tháng tinh thần thất thường sao?” Tim tôi giật thót,bàn tay cũng hơi run rẩy, toàn thân gần như chẳng còn chút sức lực nào. Đối vớiquãng thời gian sau khi tôi “rời” đi, mỗi lần anh đều chỉ nhắc đến sơ qua bằngmột hai câu, nên trước giờ tôi chưa từng hay biết, thì ra anh đã từng phải trảiqua những sự đau khổ và cảm thương lớn đến thế.
Lúc đó anh bao nhiêutuổi chứ? Mười sáu? Hay là mười bảy?
Bao nhiêu năm như vậy,anh đã chờ đợi với một tâm trạng như thế nào?
Tất cả những chuyện ấy,tôi đã không làm sao biết được. Bây giờ tôi chỉ biết rằng… tôi muốn gặp anh,muốn vô cùng.
man8�lr����uả nhiên, bình thườngnăm rưỡi đã tan ca rồi, nhưng hôm nay mọi người hình như đột nhiên có chuyện,ai nấy đều ở lại trong phòng không chịu đi, ánh mắt cứ liếc về phía chúng tôikhông ngớt, trong mắt thấp thoáng vẻ kích động và tò mò.
Tôi vốn còn rất kháchsáo từ chối cậu ta một cách mềm mỏng, nhưng cậu nhóc này không ngờ lại rướn cổlên, cất tiếng oang oang nói: “Chị có ý gì vậy hả, nếu chị không có ý gì vớitôi, tại sao cứ đầu mày cuối mắt như vậy chứ? Thế này không phải là cố ý bỡncợt người ta sao?”
Lửa giận của tôi lập tứcbốc cao ngùn ngụt, đưa mắt nhìn về phía cửa, ở đó đã có một đám người đang đứngxem náo nhiệt rồi, quả nhiên Trần Kỳ cũng ở đó. Gã Đoàn Nhân Kiện này thỉnhthoảng còn liếc mắt nhìn ra cửa, nếu nói hai người bọn họ không hề bàn bạc gìtừ trước, chắc chắn chẳng ai tin.
Cô ả Trần Kỳ này, đúnglà muốn đối đầu với tôi rồi đây!
Lúc này tôi không nổigiận nữa, khuôn mặt trầm hẳn xuống lạnh lùng nhìn Đoàn Nhân Kiện bằng tư tháicủa người bề trên. Gã bị tôi nhìn đến nỗi có chút chột dạ, liền co ro muốn chạyra ngoài, nhưng bị tôi quát lại.
“Cậu đứng im đó chotôi!” Tôi cười lạnh nói: “Đoàn Nhân Kiện ơi là Đoàn Nhân Kiện, tôi vốn còn rấtthông cảm cho cậu đấy. Một cậu con trai tốt như thế, tuy đôi mắt hơi kém một chút,nhưng nhân phẩm dù sao cũng không tệ, sao lại cam tâm tình nguyện để người tađùa bỡn như vậy chứ? Nhưng bây giờ thì tôi chẳng còn chút thông cảm nào nữarồi, cậu đúng là đồ đê tiện, cái tên mẹ cậu đặt cho cậu đúng là không sai tínào[14]! Cậu tự nhìn lại mình xem, cao thì không cao bằng bạn trai tôi, đẹptrai cũng không đẹp trai bằng bạn trai tôi, kiếm tiền cũng chẳng bằng bạn traitôi, đã thế bộ dạng lại còn thô bỉ hèn mọn, đến một cái ngón chân của bạn traitôi cậu cũng không so được. Tôi mà lại thèm đầu mày cuối mắt với cậu sao? Chỉsợ là cậu nằm mơ rồi! Cậu nhóc này, nghe tôi khuyên một câu nhé, trước khi làmchuyện gì thì hãy động não một chút, đừng để người ta lợi dụng! Nếu người tathật sự có ý với cậu, có thể bảo cậu đi làm mấy chuyện như thế này sao?”
Khi nói, tôi còn tức tốitrừng mắt nhìn Trần Kỳ, mọi người đều hiểu ý của tôi, lập tức lộ vẻ sáng tỏ.Trần Kỳ tức đến nỗi mặt mày tái xanh, rốt cuộc cũng không nhịn nổi mà lêntiếng: “Chung Tuệ Tuệ, chị nói ai đấy?”
Tôi cười đáp: “Tôi nóiai thì người đó tự biết, nếu không sao lại vội vàng tiếp lời của tôi như thế?”
Trần Kỳ giận dữ nói:“Nếu không phải chị cứ nhìn chằm chằm vào tôi, tôi lại thèm đi nói chuyện vớichị sao? Tôi nói cho chị biết nhé, chị đừng có ăn nói lung tung! Bảo tôi xúigiục cậu ta, chị phải có chứng cứ, nếu không có chứng cứ thì chính là nói bừa,là đang xúc phạm tới danh dự của tôi!”
“Đúng là nực cười quáđi!” Tôi chống nạnh đưa mắt nhìn quanh mọi người một lượt: “Không phải bây giờchúng ta đang ở tòa án sao, cần phải có chứng cứ nữa à? Tôi cứ nói đấy thì đãsao? Tôi có chỉ họ gọi tên ai đâu nào. Còn về việc đang nói đến ai, trong lòngmọi người đều biết rõ. Đừng có nghĩ mọi người trong đơn vị này dễ đùa bỡn nhé,chỗ này chẳng có ai là kẻ ngốc đâu. Tôi nói có đúng không, chủ nhiệm Trịnh?”
Trong lúc chúng tôi cãinhau, lãnh đạo đã mặt mày đen kịt đi ra, cũng không biết rốt cuộc đã nghe đượcbao nhiêu rồi, chỉ thấy ông cụ xua tay lớn tiếng nói: “Giải tán giải tán, đãtan ca rồi còn ở lại đây làm gì, mau về nhà hết đi cho tôi!”
Mọi người đều cười hềnhhệch, tuy cũng đi ra phía ngoài, nhưng tốc độ đều chậm như ốc sên vậy.
“Chị Tuệ Tuệ, chị thậtsự có bạn trai rồi sao?” Đợi lãnh đạo đi xa, Tiểu Hoàng cất tiếng hỏi tôi.
Tôi suy nghĩ một chút,dù sao chuyện này cũng đã như vậy rồi, cứ giấu giếm thêm nữa cũng không phải làcách, có khi còn để Trần Kỳ có cơ hội mỉa mai mấy câu. Thế là tôi liền dứtkhoát thừa nhận, thản nhiên nói: “Có từ lâu rồi, chỉ là… chỉ là anh ấy xấu hổ,ngại không dám đến mà thôi.”
Tiểu Hoàng lập tức kíchđộng: “Vậy… Vậy anh ấy thật sự… thật sự vừa cao vừa đ tiền như chị nói sao? Ôi,sao chị không dẫn anh ấy đến đây một chút cho oai, nhất định sẽ khiến cho cô ảTrần Kỳ kia tức chết ấy chứ! Em ghét cô ta lắm rồi!”
Đang lúc chúng tôi nóichuyện thì Minh Viễn gọi điện tới, tôi chỉ do dự một giây rồi lập tức nghe máy:“Hay là anh đến đón em một chút nhé.”
Anh chàng ở đầu điệnthoại bên kia rõ ràng hơi ngẩn ra, sau đó giọng nói lập tức trở nên mừng rỡ:“Tuân lệnh! Anh tới ngay đây, hai mươi… à không, mười lăm phút nữa sẽ tới!”
“Anh đừng có lái xenhanh quá đấy!” Tôi lớn tiếng kêu lên, nhưng anh đã gác máy rồi, có trời mớibiết anh rốt cuộc đang kích động vì cái gì nữa.
Tiểu Hoàng dỏng tai lênlắng nghe chúng tôi nói chuyện, nghe nói Minh Viễn sắp đến, cô bé kích độnghẳn, nói là phải vào nhà vệ sinh một chút, rồi vội vàng chạy ra ngoài cửa, khỏicần nói cũng biết, nhất định là lại đi buôn chuyện. Cô bé này thật đúng là,nhanh gì không nhanh, riêng cái miệng là nhanh hết cỡ.
Tôi thản nhiên ngồi chờtrong phòng làm việc, một số nhân vật ưa hóng chuyện cũng đều ở lại không chịuđi, cứ rề rà như thể trong tay có chuyện làm mãi không hết. Theo thống kê khôngchính thức, trên tầng lầu này còn chừng 50% số đồng sự chưa ra về, trong đó baogồm cả lãnh đạo của chúng tôi… Sao trước đây tôi không phát hiện ra nhỉ, hóa raông cụ này cũng thuộc thành phần ưa hóng chuyện…
Thời gian cứ trôi quatừng chút, từng chút một, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc sáu giờ năm phút,điện thoại của tôi lại một lần nữa đổ chuông, Tiểu Hoàng lập tức đứng dậy nói:“Chị Tuệ Tuệ, anh rể đến rồi đúng không?”
Cái cô bé này, sao lạinôn nóng hơn cả tôi thế nhỉ?
Tôi nghe điện thoại, bảoMinh Viễn chờ một chút, sau đó thu dọn đồ đạc và chạy xuống dưới. Vừa ra khỏiphòng làm việc, tôi đã nghe thấy từ các phòng làm việc khác vang lên nhữngtiếng xôn xao, rồi một lát sau là những tiếng giày cao gót lộp cộp gõ xuốngsàn. Tiểu Hoàng đuổi theo tôi lớn tiếng kêu lên: “Chị Tuệ Tuệ, chị Tuệ Tuệ, đợiem với!”
Ra ngoài cửa lớn cơquan, quả nhiên tôi nhìn thấy xe của Minh Viễn đang đỗ tại chỗ cách đó khôngxa. Anh nhìn thấy tôi đi ra, liền vội vàng xuống xe tới đón. Gần đến rồi, tôimới phát hiện ra hình như hôm nay anh ăn mặc hết sức chỉnh tề. Tuy thường ngàyanh cũng chưa từng lôi thôi lếch thếch, nhưng không đến mức phải thay cravatmới như vậy chứ nhỉ, thậm chí còn xịt một ít nước hoa nữa… Hồi Tết anh đến nhàgặp cha mẹ tôi, tôi cũng từng thấy anh mất công ăn diện thế này, nhưng lúc đóhình như còn ghê hơn một chút, đến bộ quần áo trên người cũng là đồ mới coóng.
“Chị… Chị Tuệ Tuệ, đây…đây chính là bạn trai của chị sao?” Đôi mắt Tiểu Hoàng sáng rực lên, hai bàntay đưa lên ôm ngực, kích động nói lớn: “Thảo nào chị nói gã Đoàn Nhân Kiện kiakhông so được với một ngón chân của anh ấy. Đẹp trai thế này, đừng nói là ngónchân, đến móng chân cũng không so được ấy chứ.”
“Nói nhỏ chút thôi,người ta còn ở phía sau kia kìa.” Tôi khẽ nhắc nhở một tiếng. Tiểu Hoàng giậtnảy mình, vội vàng ngoảnh đầu nhìn về phía sau, rồi sắc mặt hơi biến đổi, nhỏgiọng lầm bầm: “Người này có bệnh hay sao vậy, đã nói là không so được rồi, cònđòi đến để chịu đả kích nữa. Chẳng trách chị Tuệ Tuệ nói hắn không có đầu óc,đáng đời!”
Tuy những lời mà TiểuHoàng nói không nhiều, nhưng Minh Viễn thông minh đến mức nào chứ, chắc chắn đãnghe ra vấn đề rồi. Đôi mắt anh hơi chuyển động, liếc qua phía cửa một chút,Đoàn Nhân Kiện lập tức sợ hãi lùi về phía sau.
Khóe miệng Minh Viễn hơinhếch lên, rồi tiếp tục trưng ra dáng điệu vừa nho nhã vừa chín chắn, dịu dàngnói với tôi: “Để anh cầm túi cho!”
Vì máy bay chậm giờ, nênkhi tôi tới được thành phố S thì đã là chín giờ hơn, tôi lập tức gọi một chiếctaxi vội vã đến nhà Minh Viễn. Thành phố S trong đêm vẫn rất phồn hoa, xe cộqua lại nườm nượp giữa những đường lớn ngõ nhỏ. Tôi ghé đến bên cửa sổ xe ngắmnhìn thành phố xa lạ này. Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi đây, nhưng trong lònglại có một cảm giác quen thuộc khó tả. Minh Viễn nói tôi đã từng sống ở đây hơnnăm năm, có lẽ, chính từ lúc đó cảnh sắc của thành phố” này đã in sâu vào trongtâm trí tôi rồi.
Taxi dừng lại bên ngoàicon ngõ, tôi xuống xe, rồi dựa vào trực giác cùa mình đi từng bước vào trong,đi mãi đến trước một ngôi nhà nhỏ mới dừng lại. Nơi này có một cánh cửa gỗloang lổ cùng những cành cây xanh biếc từ trên tường bao vươn xuống, dưới ánhđèn đường chúng toát ra một vẻ đẹp đến lạ kỳ, không hiểu sao lại khiến tôi cảmthấy lòng dạ khoan khoái.
Chắc là nơi này rồi.
Tôi khẽ gõ cửa, một lúclâu sau mới nghe thấy trong sân vang lên tiếng bước chân, rồi Minh Viễn ở phíabên kia cánh cửa trầm giọng hỏi: "Là ai vậy?"
Tôi đột nhiên không nóinên lời, cứ đứng trước cửa không thể động đậy, đến khi anh chậm rãi mở cửa, rồithò nửa cái đầu ra từ phía sau cánh cửa... Trong khoảnh khắc đó, nét buồn bựctrên mặt anh nháy mắt đã biến thành sững sờ, rồi tiếp đó là mừng rỡ đến điêncuồng.
"Tuệ Tuệ..."Anh lẩm bẩm giống như nằm mơ, rồi vươn tay về phía khuôn mặt tôi. Khi chạm vàolàn da lạnh băng của tôi, anh đột ngột lao ra ôm chặt tôi vào lòng. Cảm nhậnvòng ôm rộng rãi của anh, cảm nhận hơi thở ấm áp mà quen thuộc của anh, cảmnhận sự kích động phát ra từ đáy lòng anh, tới lúc này tôi mới cảm thấy quyếtđịnh của mình hôm nay chính xác đến nhường nào.
Chúng tôi ôm nhau, hônnhau, rồi sau đó chiến trường được chuyển lên giường một cách tự nhiên vô cùng.Khi tình cảm đạt đến một mức độ nào đó, dường như đã không thể dùng ngôn ngữ đểbiểu đạt, mà chỉ có thể thông qua cơ thể. Trước đây tôi không hiểu nổi điềunày, còn giờ đây, tôi đã có được những cảm nhận chân thực nhất, sự hòa hợp củalinh hồn và cơ thể thì ra lại tuyệt diệu đến vậy.
Chúng tôi cảm nhận hơiấm của nhau, ôm nhau, hôn nhau, đ cơ thể hòa vào nhau, rồi cùng đắm chìm trongcảm giác hòa quyện trước giờ chưa từng có này. Sức mạnh dữ dội của anh như bùngphát trong thân thể tôi, đến khi tôi rốt cuộc đã không chịu nổi nữa mà chìm vàogiấc mộng. Khi đang ngủ, dường như tôi còn thấp thoáng nghe thấy tiếng anh cahát ầm ĩ trong nhà tắm, bên tai thỉnh thoảng lại có những tiếng rủ rỉ khe khẽ,lúc thì là "Tuệ Tuệ", lúc thì là "cô ơi"...
Đến khi trời đã sáng rõ,tôi mới tỉnh dậy từ trong giấc mộng. Cơ thể tôi giống như một đống bột mì vừabị người ta nhào nặn, uể oải chẳng còn chút sức lực nào. Chiếc giường vẫn cònấm áp, nhưng Minh Viễn lại không ở bên cạnh. Tôi uể oải gọi anh một tiếng,nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, bèn thò đầu ra khỏi chăn, loáng thoángnghe thấy anh đang nói chuyện với ai đó ngoài sân.
"... Ồ, không cầnmang đến nữa đâu, bạn gái tôi không thích bánh bao..."
Mới sáng sớm thế này,anh nói chuyện với ai ấy nhỉ?
Một lát sau, tôi thấyanh xách theo hai chiếc túi nilon đi vào, đôi lông mày hơi cau lại, bên khóemiệng là nụ cười chế giễu.
Tôi lại gọi anh tiếngnữa. Minh Viễn lập tức xoay người, ánh mắt thoáng cái đã trở nên dịu dàng, đếnthân thể cũng như đang tỏa sáng lấp lánh. "Tỉnh rồi à?" Anh hỏi, rồiđặt hai chiếc túi nilon lên chiếc bàn trà, rảo bước đi đến bên giường ngồixuống, thò tay vào trong chăn ôm lấy eo tôi. "Hôm qua ngủ có ngonkhông?" Anh khẽ hỏi bên tai tôi, trong giọng nói tràn ngập một vẻ trêuchọc không hề che giấu.
Tôi bèn há miệng ra cắnvào cổ anh, rồi khẽ "hứ" một tiếng coi như trả lời.
"Ồ..." Anh lẩmbẩm nói: "Vẫn còn sức cắn anh à, xem ra thì hôm qua..." Trong mắt anhlóe lên những tia sáng rực, tựa như có những ngọn lửa đang lấp lánh, rồi anhxoay người, đè tôi xuống dưới: "Chúng ta tiếp tục..."
Thế là chúng tôi lại nằmtrên giường thêm một lúc nữa, ừm, đại khái là một tiếng đồng hồ.
Chỉ riêng việc rờigiường đã tốn không ít sức lực, quần áo mặc rồi lại cởi, cởi rồi lại mặc, cuốicùng khi bụng đã kêu lên "ùng ục" đưa ra lời kháng nghị, chúng tôimới thật sự rời giường.
"Vừa rồi là aithế?" Khi ăn sáng, tôi không kìm được hỏi anh.
Trên mặt Minh Viễn lộ rõvẻ chán ghét, rồi anh cắn mạnh một miếng bánh bao, tức tối trả lời: "Còncó thể là ai nữa? Là cô ả Tăng Tiểu Quyên đó."
Cái tên này rõ ràng rấtxa lạ, nhưng không biết tại sao, tôi lại có cảm giác căm ghét khó hiểu."Em không thích cái tên này, cũng không thích cô ta." Tôi không hềngần ngại thể hiện quan điểm của mình: "Cô ta là ai thế? Sao mới sáng sớmđã chạy đến nhà chúng ta làm gì?"
"Chính là cái côthư ký Tăng đó chứ ai." Minh Viễn cưòi hà hà nhìn tôi, dáng vẻ hết sức tánđồng: "Anh cũng không thích cô ta, em nói đúng lắm, mới sáng sớm cô tachạy đến nhà chúng ta làm gì chứ." Anh cố ý nhấn mạnh ba chữ "nhàchúng ta", nói xong còn cười hì hì nhìn tôi, trông có vẻ vui mừng ra mặt.
"Đúng rồi, TuệTuệ!" Anh đột nhiên ghé sát mặt tới, dáng vé thần bí vô cùng: "Sángnay điện thoại của em đổ chuông báo thức anh đã mở túi của em ra để tắt nó đirồi."
Nghe tới đây tôi lập tứchiểu ra, trong túi của tôi ngoài điện thoại còn có mấy thứ khác, chính là quyểnsổ hộ khẩu cùng với tờ giấy chứng nhận đơn thân, hôm qua tôi mang theo tới đơnvị để xin đóng dấu. Khuôn mặt tôi không khỏi đỏ bừng, tôi đâu phải vì không đợiđược nên mới vượt ngàn dặm xa xôi đến đây để bức hôn chứ.
"Anh cảmthấy..." Anh chậm rãi nói: "Đi đăng ký kết hôn ở đâu cũng giống nhaucả thôi, em nói xem có đúng không? Hơn nữa..." Anh nghiêm trong túc nhìntôi, trong mắt tràn ngập vẻ mong chờ, còn có một nét bất an xen lẫn: "Anhvừa xem thử rồi, hôm nay là ngày tốt. Ừm, rất hợp cho việc cưới hỏi."
Khi anh còn chưa mởmiệng thì tôi đã đoán được ý của anh rồi, nên trong lòng không hề bất ngờ chútnào cả, chỉ là có một chút... nói thế nào nhỉ, dù sao thì cũng rất phức tạp.Xét theo lẽ thường, kết hôn là việc trọng đại, nhưng ngay đến hành động vượtngàn dặm tìm chồng mà tôi cũng đã làm rồi, hơn nữa việc nên làm hay không nênlàm thì hai chúng tôi cũng đều đã làm cả, nếu còn kênh kiệu nữa thì hình nhưkhông được hay cho lắm.
Thế là tôi chỉ do dự haigiây, sau đó liền đồng ý. Kết quả là ngay đến bữa sáng tôi còn chưa kịp ănxong, thì đã bị anh kéo vào xe và chở đi rồi.
Nói là ăn sáng, chứ thựcra lúc này đã là buổi trưa. Khi chúng tôi đến cục Dân chính, nhân viên công tácở đó còn hậm hực oán trách chúng tôi một trận, nói chúng tôi sao cứ chọn giờtan ca mà tới. Nhưng tuy ngoài miệng họ nói như vậy, nhưng làm thủ tục vẫn rấtnhanh, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, hai chúng tôi đã bước ra ngoài với hai cuốnsổ nhỏ trong tay.
Thế này coi như là đãkết hôn rồi ư?
Ôi, tôi còn chưa kịpchuẩn bị gì cơ mà. Vừa nãy khi chụp ảnh, nụ cười của tôi còn rất gượng gạo, cóvẻ ngốc nghếch vô cùng, không biết có thể đi đăng ký lại một lần nữa không nhỉ?
"Đưa hết cho anhđi!" Minh Viễn cầm cuốn sổ trong tay cười vang một lúc, cuối cùng còn lấycả cuốn sổ của tôi, nói là tôi chân tay lóng ngóng, khéo lại đánh mất lúc nàokhông biết.
Sau đó, đôi vợ chồng sonKim Minh Viễn và Chung Tuệ Tuệ liền dắt tay nhau về nhà.
Trên đường về, anh khôngngừng gọi điện thoại cho mọi người, nào là Vương Du Lâm, Cổ Hằng, rồi cả LưuGiang, báo cáo với tất cả mọi người một lượt. Sau đó thấy tôi ngồi bên cạnhkhông có động tĩnh gì, anh bèn nôn nóng hỏi: "Sao em không gọi điện thôngbáo cho mọi người trong nhà một tiếng, chuyện lớn thế này cơ mà." Nói xongliền bắt đầu gọi điện cho cha mẹ tôi.
Nghe nói tôi với MinhViễn đi đăng ký kết hôn ở thành phố S, không ngờ mẹ tôi lại tỏ ra rất trấntĩnh, chỉ dặn dò tôi quay về sớm một chút để chuẩn bị hôn lễ, thậm chí cònkhông mắng tôi câu nào. Nhưng mẹ lại nói chuyện với Minh Viễn một hồi lâu, đếntận lúc hai chúng tôi đã về đến nhà, Minh Viễn vẫn cầm điện thoại trong tay mànấu cháo điện thoại với mẹ tôi... Không biết đó là mẹ của ai nữa.
Tôi suy nghĩ một chút,rồi gọi điện thông báo cho Lâm Hà và lãnh đạo của mình một tiếng. Lâm Hà tỏ rahết sức kinh ngạc, lãnh đạo thì lại rất bình tĩnh, chậm rãi chúc mừng tôi mấycâu, hỏi tôi có cần xin nghỉ thêm mấy ngày không. Tôi thấy tạm thời vẫn chưacần, dù sao bây giờ mới chỉ là đi đăng ký kết hôn, việc tổ chức tiệc cưới saunày mới thật sự bận rộn.
Buổi trưa chúng tôi vàomột nhà hàng ăn cơm chúc mừng, sau khi về nhà, Minh Viễn lại rất hưng phấn thựchiện "nghĩa vụ" của người chồng thêm lần nữa... "Lần này anh rốtcuộc đã có thế làm việc với tấm bằng trong tay rồi." Anh ôm tôi tronglòng, vui mừng hí hửng nói.
Chúng tôi đặt vé máy bayvề thành phố C vào chiều Chủ nhật, nên thời gian còn lại Minh Viễn đã dẫn tôiđi chơi khắp nơi.
Thực ra tôi cũng khôngdám đi lại trong ngõ, sợ bị người quen trưóc đây nhận ra, sạu đó lại làm như làgặp ma vậy. Minh Viễn dường như cũng hiểu rõ sự băn khoăn của tôi, mỗi lần đềulái xe đến tận cửa nhà mới dừng lại.
Chiều thứ Bảy, anh hẹnanh em nhà họ Lưu đi ăn cơm, tôi tất nhiên cũng phải đi.
Tuy trong lòng có chútthấp thỏm, nhưng thực ra tôi cũng đã rất may mắn rồi, do không còn nhớ được gì,nên sự thấp thỏm ấy chỉ dừng lại bên ngoài mặt mà thôi, tôi nghĩ chắc Minh Viễncòn xấu hổ hơn tôi nhiều. Anh phải giải thích với anh em nhà họ Lưu thế nào vềsự xuất hiện của một Chung Tuệ Tuệ khác đây? Mà lại còn là từ cô biến thành vợnữa.
"Em đừng lolắng!" Minh Viễn dường như cũng nhìn ra sự bất an của tôi, bèn đưa tay ômtôi vào lòng, hôn nhẹ lên đôi môi tôi một cái, khẽ an ủi: "Anh đã nóitrước tình hình để họ có sự chuẩn bị rồi. Hơn nữa..." Anh lùi về phía sauhai bước, quan sát tôi từ trên xuống dưới một lượt, đưa tay vuốt cằm nói:"Hơn nữa, em cũng có chút không giống với trước đây mấy."
Kiểu tóc của tôi bây giờlà mái tóc xoăn màu hạt dẻ mà Lưu Hạo Duy tặng, so với trước đây quả thực làthời trang hơn nhiều, nhưng tôi nghĩ như thế còn chưa đủ để che mắt người ta.
"Hay là..."Tôi giận dỗi nói: "Em cứ bỏ luôn mái tóc giả ra, mang cái đầu đinh này đếnđó. Làm vậy đảm bảo có thể khiến bọn họ chấn động đến đờ người, hoàn toàn khôngchú ý xem mặt mũi em trông thế nào đâu."
Lời vừa nói ra khỏimiệng, Minh Viễn đã ôm lấy tôi mà cười đến rơi nước mắt: "Tuệ Tuệ..."Anh ôm càng lúc càng chặt hơn, dường như đã sắp không chịu đựng nổi nữa:"Em... thật đúng là… chẳng thay đổi tí nào hết."
Có gì đâu nhỉ, tôi cảmthấy ý tưởng này của mình rất hay mà.
Sáng hôm sau, Minh Viễnđưa tôi đến mấy cửa hàng thời trang ngó nghiêng một chút, mua lấy một chiếc áolông màu sắc rực rỡ. Đến trưa tôi còn trang điểm sơ qua, cố làm cho mình trôngtrẻ trung hết mức, sau đó mới cùng Minh Viễn đi dự tiệc.
Anh từ đầu đến cuối đềutỏ ra rất bình tĩnh, giống như là tôi căn bản chẳng có gì khác biệt với nhữngngười xung quanh.
Đến anh cũng đã như vậyrồi, tôi việc gì còn phải tỏ ra căng thẳng nữa chứ. Thầm nghĩ như vậy, tôi cũngcảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, rồi khoác tay anh đi vào nhà hàng giống nhưmột đôi vợ chồng binh thường vậy.
Vừa mới bước vào cănphòng đặt trước trong nhà hàng, tôi đã lập tức nhận ra hai anh em họ, cứ nhưtôi đã quen từ rất lâu trước đây rồi.
Hai người họ vốn đangnói cười vui vẻ, nghe thấy có tiếng động liền đồng loạt ngoảnh đẩu nhìn qua,sau đó, giống như là bị trúng phép định thân, nụ cười của cả hai đồng thời trởnên cứng đờ.
Không khí của bữa cơm từđầu đến cuối đều rất kỳ quái, chỉ có tôi và Minh Viễn là thản nhiên như thường,Lưu Giang và Lưu Đào hiển nhiên là chưa tỉnh táo trở lại, có hai lần còn gắpthức ăn trượt, khiến cả khuôn mặt đều dính đầy thức ăn. Chỉ riêng chuyện tôi từngđến thành phố S bao giờ chưa, hai người họ đã lần hỏi tới mấy lần.
Từ đầu đến cuối tôi đềugiả bộ ngu ngơ, họ hỏi cái gì mới trả lời cái đó, lúc không hỏi thì chậm rãi ăncơm, thỉnh thoảng còn tươi cười nói chuyện với Minh Viễn, giống hệt như nhữngđôi vợ chồng mới cưới bình thường khác. Dù sao tôi cũng không nói dối nên chẳngcó chút gánh nặng tâm lý nào.
Đến lúc chúng tôi chuẩnbị đi, trong lòng anh em nhà họ Lưu suy nghĩ thế nào tôi cũng không hề haybiết, nhưng chuyện gặp mặt vậy là đã xong. Mặc cho bọn họ cám thấy khó hiểu thếnào, chắc cũng không thể đoán ra chân tướng sự việc. Hơn nữa, cho dù có đoán rathì sao chứ? Cũng chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng mà thôi, nói với ai được.
n���g����:p>
Chừng nửa giờ sau, VươngDu Lâm cũng nhận được điện thoại của Cổ Hằng mà chạy tới, khi bước vào cửa nhìnthấy tôi, anh ta đầu tiên là ngẩn ra, sau đó rất nhanh đã tỏ ra thấu hiểu. Quảđúng như lời Minh Viễn nói, đầu óc Vương Du Lâm tốt hơn Cổ Hằng nhiều… Anh talà một trong số ít những người thông minh mà không làm người ta ghét.
Dù sao Cổ Hằng từ đầuđến cuối cũng đều chẳng hiểu chuyện này rốt cuộc là như thế nào, đặc biệt làsau khi anh ta biết tôi cũng tên là Chung Tuệ Tuệ, đầu óc lại càng trở nên đờđẫn, lúc này gần như đã rơi vào trạng thái chết máy rồi.
Cậu cảnh sát lúc trướcdẫn tôi lên lầu lúc này cũng rất thông minh mà tránh đi, trong căn phòng rộnglớn chỉ còn lại bốn người chúng tôi.
“Vậy… em… bao nhiêu tuổirồi? Có từng đến thành phố S chưa?” Cổ Hằng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại tiếp tụctruy hỏi.
Tôi chỉ biết lắc đầu. Lýlịch của tôi căn bản không có vấn đề gì hết, dù anh ta có điều tra thế nào thìcũng không tìm ra được bất cứ manh mối gì… Nếu không phải là Minh Viễn nói vớitôi, đến bản thân tôi còn không tin ấy chứ. Nhưng anh chàng Vương Du Lâm kiamột mực không nói năng gì, tôi luôn cảm thấy, hình như anh ta đã đoán ra đượcmột số điều.
Cổ Hằng hỏi han hồi lâumà chẳng có thu hoạch rốt cuộc đã hơi tin là tôi và cô Chung của anh ta chỉ cóvẻ ngoài giống nhau mà thôi. Rồi một lát sau, anh chàng tính cách tùy tiện nàybắt đầu chấp nhận sự thực rằng tôi là bạn gái của Minh Viễn, thậm chí còn khôngngừng luyên thuyên về việc tôi giống “cô Chung” đến chừng nào, Minh Viễn dựadẫm vào “cô Chung” bao nhiêu, thậm chí còn kể lại những biểu hiện khác thườngcủa Minh Viễn sau khi “cô Chung” qua đời nữa…
“Minh Viễn… thật sự… đãtừng trải qua những ngày tháng tinh thần thất thường sao?” Tim tôi giật thót,bàn tay cũng hơi run rẩy, toàn thân gần như chẳng còn chút sức lực nào. Đối vớiquãng thời gian sau khi tôi “rời” đi, mỗi lần anh đều chỉ nhắc đến sơ qua bằngmột hai câu, nên trước giờ tôi chưa từng hay biết, thì ra anh đã từng phải trảiqua những sự đau khổ và cảm thương lớn đến thế.
Lúc đó anh bao nhiêutuổi chứ? Mười sáu? Hay là mười bảy?
Bao nhiêu năm như vậy,anh đã chờ đợi với một tâm trạng như thế nào?
Tất cả những chuyện ấy,tôi đã không làm sao biết được. Bây giờ tôi chỉ biết rằng… tôi muốn gặp anh,muốn vô cùng.
man8�lr����uả nhiên, bình thườngnăm rưỡi đã tan ca rồi, nhưng hôm nay mọi người hình như đột nhiên có chuyện,ai nấy đều ở lại trong phòng không chịu đi, ánh mắt cứ liếc về phía chúng tôikhông ngớt, trong mắt thấp thoáng vẻ kích động và tò mò.
Tôi vốn còn rất kháchsáo từ chối cậu ta một cách mềm mỏng, nhưng cậu nhóc này không ngờ lại rướn cổlên, cất tiếng oang oang nói: “Chị có ý gì vậy hả, nếu chị không có ý gì vớitôi, tại sao cứ đầu mày cuối mắt như vậy chứ? Thế này không phải là cố ý bỡncợt người ta sao?”
Lửa giận của tôi lập tứcbốc cao ngùn ngụt, đưa mắt nhìn về phía cửa, ở đó đã có một đám người đang đứngxem náo nhiệt rồi, quả nhiên Trần Kỳ cũng ở đó. Gã Đoàn Nhân Kiện này thỉnhthoảng còn liếc mắt nhìn ra cửa, nếu nói hai người bọn họ không hề bàn bạc gìtừ trước, chắc chắn chẳng ai tin.
Cô ả Trần Kỳ này, đúnglà muốn đối đầu với tôi rồi đây!
Lúc này tôi không nổigiận nữa, khuôn mặt trầm hẳn xuống lạnh lùng nhìn Đoàn Nhân Kiện bằng tư tháicủa người bề trên. Gã bị tôi nhìn đến nỗi có chút chột dạ, liền co ro muốn chạyra ngoài, nhưng bị tôi quát lại.
“Cậu đứng im đó chotôi!” Tôi cười lạnh nói: “Đoàn Nhân Kiện ơi là Đoàn Nhân Kiện, tôi vốn còn rấtthông cảm cho cậu đấy. Một cậu con trai tốt như thế, tuy đôi mắt hơi kém một chút,nhưng nhân phẩm dù sao cũng không tệ, sao lại cam tâm tình nguyện để người tađùa bỡn như vậy chứ? Nhưng bây giờ thì tôi chẳng còn chút thông cảm nào nữarồi, cậu đúng là đồ đê tiện, cái tên mẹ cậu đặt cho cậu đúng là không sai tínào[14]! Cậu tự nhìn lại mình xem, cao thì không cao bằng bạn trai tôi, đẹptrai cũng không đẹp trai bằng bạn trai tôi, kiếm tiền cũng chẳng bằng bạn traitôi, đã thế bộ dạng lại còn thô bỉ hèn mọn, đến một cái ngón chân của bạn traitôi cậu cũng không so được. Tôi mà lại thèm đầu mày cuối mắt với cậu sao? Chỉsợ là cậu nằm mơ rồi! Cậu nhóc này, nghe tôi khuyên một câu nhé, trước khi làmchuyện gì thì hãy động não một chút, đừng để người ta lợi dụng! Nếu người tathật sự có ý với cậu, có thể bảo cậu đi làm mấy chuyện như thế này sao?”
Khi nói, tôi còn tức tốitrừng mắt nhìn Trần Kỳ, mọi người đều hiểu ý của tôi, lập tức lộ vẻ sáng tỏ.Trần Kỳ tức đến nỗi mặt mày tái xanh, rốt cuộc cũng không nhịn nổi mà lêntiếng: “Chung Tuệ Tuệ, chị nói ai đấy?”
Tôi cười đáp: “Tôi nóiai thì người đó tự biết, nếu không sao lại vội vàng tiếp lời của tôi như thế?”
Trần Kỳ giận dữ nói:“Nếu không phải chị cứ nhìn chằm chằm vào tôi, tôi lại thèm đi nói chuyện vớichị sao? Tôi nói cho chị biết nhé, chị đừng có ăn nói lung tung! Bảo tôi xúigiục cậu ta, chị phải có chứng cứ, nếu không có chứng cứ thì chính là nói bừa,là đang xúc phạm tới danh dự của tôi!”
“Đúng là nực cười quáđi!” Tôi chống nạnh đưa mắt nhìn quanh mọi người một lượt: “Không phải bây giờchúng ta đang ở tòa án sao, cần phải có chứng cứ nữa à? Tôi cứ nói đấy thì đãsao? Tôi có chỉ họ gọi tên ai đâu nào. Còn về việc đang nói đến ai, trong lòngmọi người đều biết rõ. Đừng có nghĩ mọi người trong đơn vị này dễ đùa bỡn nhé,chỗ này chẳng có ai là kẻ ngốc đâu. Tôi nói có đúng không, chủ nhiệm Trịnh?”
Trong lúc chúng tôi cãinhau, lãnh đạo đã mặt mày đen kịt đi ra, cũng không biết rốt cuộc đã nghe đượcbao nhiêu rồi, chỉ thấy ông cụ xua tay lớn tiếng nói: “Giải tán giải tán, đãtan ca rồi còn ở lại đây làm gì, mau về nhà hết đi cho tôi!”
Mọi người đều cười hềnhhệch, tuy cũng đi ra phía ngoài, nhưng tốc độ đều chậm như ốc sên vậy.
“Chị Tuệ Tuệ, chị thậtsự có bạn trai rồi sao?” Đợi lãnh đạo đi xa, Tiểu Hoàng cất tiếng hỏi tôi.
Tôi suy nghĩ một chút,dù sao chuyện này cũng đã như vậy rồi, cứ giấu giếm thêm nữa cũng không phải làcách, có khi còn để Trần Kỳ có cơ hội mỉa mai mấy câu. Thế là tôi liền dứtkhoát thừa nhận, thản nhiên nói: “Có từ lâu rồi, chỉ là… chỉ là anh ấy xấu hổ,ngại không dám đến mà thôi.”
Tiểu Hoàng lập tức kíchđộng: “Vậy… Vậy anh ấy thật sự… thật sự vừa cao vừa đ tiền như chị nói sao? Ôi,sao chị không dẫn anh ấy đến đây một chút cho oai, nhất định sẽ khiến cho cô ảTrần Kỳ kia tức chết ấy chứ! Em ghét cô ta lắm rồi!”
Đang lúc chúng tôi nóichuyện thì Minh Viễn gọi điện tới, tôi chỉ do dự một giây rồi lập tức nghe máy:“Hay là anh đến đón em một chút nhé.”
Anh chàng ở đầu điệnthoại bên kia rõ ràng hơi ngẩn ra, sau đó giọng nói lập tức trở nên mừng rỡ:“Tuân lệnh! Anh tới ngay đây, hai mươi… à không, mười lăm phút nữa sẽ tới!”
“Anh đừng có lái xenhanh quá đấy!” Tôi lớn tiếng kêu lên, nhưng anh đã gác máy rồi, có trời mớibiết anh rốt cuộc đang kích động vì cái gì nữa.
Tiểu Hoàng dỏng tai lênlắng nghe chúng tôi nói chuyện, nghe nói Minh Viễn sắp đến, cô bé kích độnghẳn, nói là phải vào nhà vệ sinh một chút, rồi vội vàng chạy ra ngoài cửa, khỏicần nói cũng biết, nhất định là lại đi buôn chuyện. Cô bé này thật đúng là,nhanh gì không nhanh, riêng cái miệng là nhanh hết cỡ.
Tôi thản nhiên ngồi chờtrong phòng làm việc, một số nhân vật ưa hóng chuyện cũng đều ở lại không chịuđi, cứ rề rà như thể trong tay có chuyện làm mãi không hết. Theo thống kê khôngchính thức, trên tầng lầu này còn chừng 50% số đồng sự chưa ra về, trong đó baogồm cả lãnh đạo của chúng tôi… Sao trước đây tôi không phát hiện ra nhỉ, hóa raông cụ này cũng thuộc thành phần ưa hóng chuyện…
Thời gian cứ trôi quatừng chút, từng chút một, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc sáu giờ năm phút,điện thoại của tôi lại một lần nữa đổ chuông, Tiểu Hoàng lập tức đứng dậy nói:“Chị Tuệ Tuệ, anh rể đến rồi đúng không?”
Cái cô bé này, sao lạinôn nóng hơn cả tôi thế nhỉ?
Tôi nghe điện thoại, bảoMinh Viễn chờ một chút, sau đó thu dọn đồ đạc và chạy xuống dưới. Vừa ra khỏiphòng làm việc, tôi đã nghe thấy từ các phòng làm việc khác vang lên nhữngtiếng xôn xao, rồi một lát sau là những tiếng giày cao gót lộp cộp gõ xuốngsàn. Tiểu Hoàng đuổi theo tôi lớn tiếng kêu lên: “Chị Tuệ Tuệ, chị Tuệ Tuệ, đợiem với!”
Ra ngoài cửa lớn cơquan, quả nhiên tôi nhìn thấy xe của Minh Viễn đang đỗ tại chỗ cách đó khôngxa. Anh nhìn thấy tôi đi ra, liền vội vàng xuống xe tới đón. Gần đến rồi, tôimới phát hiện ra hình như hôm nay anh ăn mặc hết sức chỉnh tề. Tuy thường ngàyanh cũng chưa từng lôi thôi lếch thếch, nhưng không đến mức phải thay cravatmới như vậy chứ nhỉ, thậm chí còn xịt một ít nước hoa nữa… Hồi Tết anh đến nhàgặp cha mẹ tôi, tôi cũng từng thấy anh mất công ăn diện thế này, nhưng lúc đóhình như còn ghê hơn một chút, đến bộ quần áo trên người cũng là đồ mới coóng.
“Chị… Chị Tuệ Tuệ, đây…đây chính là bạn trai của chị sao?” Đôi mắt Tiểu Hoàng sáng rực lên, hai bàntay đưa lên ôm ngực, kích động nói lớn: “Thảo nào chị nói gã Đoàn Nhân Kiện kiakhông so được với một ngón chân của anh ấy. Đẹp trai thế này, đừng nói là ngónchân, đến móng chân cũng không so được ấy chứ.”
“Nói nhỏ chút thôi,người ta còn ở phía sau kia kìa.” Tôi khẽ nhắc nhở một tiếng. Tiểu Hoàng giậtnảy mình, vội vàng ngoảnh đầu nhìn về phía sau, rồi sắc mặt hơi biến đổi, nhỏgiọng lầm bầm: “Người này có bệnh hay sao vậy, đã nói là không so được rồi, cònđòi đến để chịu đả kích nữa. Chẳng trách chị Tuệ Tuệ nói hắn không có đầu óc,đáng đời!”
Tuy những lời mà TiểuHoàng nói không nhiều, nhưng Minh Viễn thông minh đến mức nào chứ, chắc chắn đãnghe ra vấn đề rồi. Đôi mắt anh hơi chuyển động, liếc qua phía cửa một chút,Đoàn Nhân Kiện lập tức sợ hãi lùi về phía sau.
Khóe miệng Minh Viễn hơinhếch lên, rồi tiếp tục trưng ra dáng điệu vừa nho nhã vừa chín chắn, dịu dàngnói với tôi: “Để anh cầm túi cho!”