Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trở Về Năm 1981

Chương 52



Bởi vì nhắc đến Lưu Đào,chúng tôi không tránh khỏi nỗi nhớ về những chuyện ngày xưa. Mấy hôm sau, MinhViễn nói vói tôi, nó đã hẹn anh em nhà họ Lưu đến gặp mặt vào cuối tuần. Mộtmặt tất nhiên là để tôi có thể gặp lại bạn cũ, mặt khác, có ý là dẫn tôi đếngặp bề trên trong nhà.
Đến cuối tuần, tôi bỏcông trang điểm thật đẹp, rồi theo Minh Viễn quay về nhà. Mới đi đến cửa, tôiđã nghe thấy trong sân có người nói chuyện, giọng nói cao vang, chẳng phải làLưu Đào mà tôi đã lâu lắm không gặp đây sao. Nhất thời, tôi không ngờ lại khôngnhấc nổi chân lên. Có câu về đến cố hương lòng thường dạt dào cảm xúc, tâmtrạng của tôi bây giờ chắc cũng như vậy.
Minh Viễn cũng khônggiục tôi, mà cười hì hì đứng bên cạnh nhìn, bộ dạng thản nhiên không hề nônnóng. Tôi ngượng ngùng cười khẽ với nó một tiếng, vừa định nói gì đó thì cổngđã mở toang, rồi Cổ Hằng thò đầu ra, oang oang nói: “Hai đứa đang làm cái gì ởđó đấy, còn không mau vào đây đi!” Nói xong, lại ngoảnh đầu lại hét lớn vàotrong sân: “Minh Tử dẫn bạn gái nó tới rồi đây này.”
Mọi người trong nhà lậptức cười ầm cả lên, khuôn mặt tôi đỏ bừng.
Minh Viễn nắm chặt bàntay tôi, dịu dàng nói: "Vào thôi, còn có anh mà."
Chính vì có nó ở bên nêntôi mới càng thấy thiếu tự nhiên hơn. Lát nữa gặp Lưu Đào và Lưu Giang, tôibiết phải gọi họ thế nào đây... Chú Lưu ư? Trời ạ, bắt tôi phải mở miệng thếnào đây?
Chúng tôi vừa mới đi vàocửa, còn chưa kịp nhìn thấy hai người đó, đã có hai chú nhóc đầu củ cải một lớnmột nhỏ chạy ra. Chúng tôi bị hai chú nhóc quấn lấy, bọn nó mỗi đứa ôm một châncủa Minh Viễn, căng họng gào lên: “Anh Minh Viễn!” Minh Viễn cười "hàhà", mỗi tay bế một đứa lên, nói: “Úi chà, đã nặng thế này rồi cơ à, anhMinh Viễn sắp không bế được nữa rồi đây này.”
Hai chú nhóc cùng ôm lấycổ Minh Viễn mà cọ qua cọ lại, còn tranh nhau nói chuyện với nó, nhưng thỉnhthoảng lại lén ngó qua phía tôi. Tôi vội vàng lấy từ trong túi ra hai miếng kẹosô cô la đưa cho chúng. Hai chú nhóc lập tức cười híp mắt nói với tôi:"Cám ơn chị!" Nói rồi cùng trượt xuống khỏi người Minh Viễn, tung tăngchạy đi tìm mẹ.
"Chuẩn bị đầy đủquá nhỉ!" Cổ Hằng đứng bên cạnh tròn xoe mắt nhìn tôi, đưa tay gãi đầu,nói: “Vừa nãy anh mới đi vào, bị chúng nó quấn lấy suốt mười mấy phút, vậy màcũng chẳng biết chúng nó rốt cuộc muốn làm gì. Hóa ra chỉ hai miếng kẹo là đãxua đi được.” Lại còn phái nói, một cậu thanh niên ẩu đoảng bộp chộp như CổHằng thì làm sao hiểu được suy nghĩ của lũ trẻ con chứ.
Bước vào nhà, chúng tôithấy chiếc sofa trong phòng khách đã chật kín người, ngoài Lưu Đào và Lưu Giangra còn có một người phụ nữ trẻ tuổi lạ mặt ngồi ngay gần Lưu Giang, chắc chínhlà vợ của cậu ta - Ngô Thủy Linh rồi. Hai chú nhóc vừa cười đùa vừa nhảy nhótloạn xạ khắp nơi, không cẩn thận va vào tôi liền cười híp mắt chào tôi mộttiếng: "Em chào chị."
Đã mấy năm trôi qua, LưuĐào vẫn chẳng có gì thay đổi. Anh ta từ khi còn trẻ đã khá già dặn, giờ có tuổirồi, nhưng con người hình như vẫn chẳng khác gì trước đây, trông có vẻ trẻ hơnnhững người cùng tuổi một chút. Còn Lưu Giang có vẻ gầy hơn, nhưng tinh thầnvẫn rất tốt, mặc một chiếc áo dạ, khóe miệng luôn cười mỉm,à thương nhân nhưnglại có phần giống dáng vẻ của một thư sinh nho nhã.
"Hôm nay thím củacháu phải tăng ca, sẽ đến muộn một chút." Lưu Đào cười nói với Minh Viễn:"Đây chính là cô bé Hiểu Hiểu mà cháu đã nói đây hả, vừa nhìn đã biết làmột cô bé ngoan."
Tôi ngượng ngập cười vớianh ta một tiếng, định mở miệng chào, nhưng mấy chữ "chú Đại Lưu" dùcó thế nào cũng không nói ra được. Minh Viễn ở bên cạnh vội vàng cất tiếng giảivây giúp tôi: “Da mặt cô ấy mỏng lắm, chú Đại Lưu đừng để bụng!” Nói xong, lạiquay sang giới thiệu với tôi: "Đây là chú Đại Lưu, đây là chú Tiểu Lưu,còn đây là thím Tiểu Lưu."
Tôi lí nhí cất tiếngchào: "Thím Tiểu Lưu". Ngô Thủy Linh lập tức cười híp mắt lại"ừ" một tiếng, rồi quay sang nói với Cổ Hằng: “Cháu thấy chưa, bâygiờ Minh Viễn đã có bạn gái rồi, cháu lớn hơn nó hai tuổi, sao không nôn nóngchút nào thế? Thím nói cho cháu biết, tìm bạn gái khi còn đi học vẫn là tốtnhất, tình cảm sẽ đơn giản. Sau này đi làm rồi, nhiều thứ phải suy nghĩ, tìnhcảm cũng sẽ biến chất đấy...”
Cổ Hằng dường như khôngngờ được chỉ mới một câu nói mà chủ đề câu chuyện đã bị chuyển qua phía mình,đành mặt mày nhăn nhó lắng nghe Ngô Thủy Linh dạy dỗ, không dám phản bác lạicâu nào.
Sắc mặt Lưu Đào bỗng tỏra nghiêm túc, hơn nữa còn đặc biệt gọi Minh Viễn và Cổ Hằng vào phòng trong,tôi cảm thấy có thể anh ta đã biết được điều gì đó rồi. Tôi không kìm được nhìnqua phía Minh Viễn, thấy nó bình thản đứng dậy, khẽ gật đầu với tôi, ánh mắtdịu dàng mà bình tĩnh.
Thực ra cho dù Lưu Đàocó biết được điều gì thì cũng là chuyện bình thường, từ khi Minh Viễn bỏ thitrường Y, chuyển sang thi vào trường Đại học Công an cùng, chắc Lưu Đào đã đoánra được suy nghĩ của chúng nó rồi. Đến bây giờ, chẳng qua là muốn xác nhậnchính thức mà thôi.
Họ đã đi vào phòngtrong, tôi ngồi đó nói chuyện với Ngô Thủy Linh, thực ra phần lớn đều là cônàng nói, còn tôi yên tĩnh lắng nghe.
Tôi và Ngô Thủy linhngồi nói chuyện với nhau một hồi lâu, mọi việc trong nhà tôi từ trên xuống dướiđã khai ra gần hết, vậy mà vẫn chưa thấy mấy người Minh Viễn đi ra. Ngô ThủyLinh liền bảo tôi cùng đi nấu bữa trưa.
Tôi vốn cho rằng tài nấunướng của cô nàng nhất định là không tệ, nếu không, tại sao lại muốn kiểm tratôi về phương diện này chứ? Thế nhưng sau khi vào bếp tôi mới biết sự thực hoàntoàn không phải vậy, cơm thì tất nhiên là có thể nấu chín, nhưng mùi vị quáthực khó nói vô cùng. May mà bản lĩnh nấu nướng của tôi vẫn chưa sụt giảm, vộivàng chạy đến nấu thay, mất gần một tiếng đồng hồ, thức ăn rốt cuộc đã được nấuxong.
Đến khi cơm trưa đượcnấu xong xuôi, Ngô Thủy Linh rốt cuộc đã không nhịn nổi nữa mà đi gõ cửa phònghọ. Một lát sau, tôi mới thấy bốn người họ đi ra, đôi mắt mỗi người đều đỏ ửng,không cần nói cũng biết, chắc chắn họ đã khóc lớn một phen.
Bởi vì tâm trạng mọingười đều không được tốt, nên khi ăn cơm tất cả đều im lặng không nói năng gì,cảm giác rất nhạt nhẽo. Mãi đến lúc hai chú nhóc vì tranh giành chiếc cánh gàcuối cùng mà thiếu chút nữa đánh nhau, Cổ Hằng mới đột nhiên nhớ ra điều gì đó,cúi đầu nhìn những món ăn trên bàn, hỏi: "Thím Tiểu Lưu, những món ăn nàylà do thím nấu sao?"
Ngô Thủy Linh che miệngcười đáp: "Tài nấu nướng của thím đâu có tốt như vậy, cả một bàn thức ănnày ngoài món rau luộc ra đều là do Hiểu Hiểu làm hết đấy."
Cổ Hằng liếc nhìn đĩarau luộc gần như chưa có ai động đến trên bàn bằng ánh mắt xấu xa, cười khì khìnói: "Cháu đã nói mà, thảo nào ăn chẳng thấy giống món ăn thím nấu chútnào hết.” Sau đó quay sang phía tôi, tỏ ra hơi bất ngờ. "Lưu Hiểu Hiểu,thật không nhìn ra một cô tiểu thư cành vàng lá ngọc như em mà cũng biết nấucơm đấy. Anh còn tưởng em chỉ được cái hơi xinh một chút thôi, còn chẳng có ưuđiểm gì khác."
“Cháu nói năng kiểu gìđấy hả?” Minh Viễn còn chưa nói gì, Ngô Thủy Linh đã có chút không vui, cấttiếng trách mắng: “Cổ Hằng ơi là Cổ Hằng, thím còn tưởng tại sao cháu lại khôngtìm được bạn gái, hóa ra là vì cái mồm thối này. Cứ ăn nói khó nghe như thế, cócô bé nào lại chịu đi theo cháu chứ hả? Nhìn Minh Viễn kia kìa...”
Mặc cho vợ mình đang nóinăng hăng say bên cạnh, Lưu Giang thản nhiên ngồi đó như không nghe thấy gì,chỉ lẳng lặng nhìn những món ăn trên bàn như có điều suy nghĩ, ánh mắt sâu xamà phức tạp. Mãi một hồi lâu sau, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn tôi một chút, rồilại nhìn qua phía Minh Viễn, trong mắt thoáng qua một nét sáng tỏ.
Sau khi ăn trưa xong,Ngô Thủy Linh lại kéo Cổ Hằng tới dạy dỗ thêm một hồi, rồi hai gia đình mới từbiệt rời đi. Đợi khi trong nhà chi còn lại ba người chúng tôi, Minh Viễn mớithấp giọng nói: "Chúng ta bàn bạc một chút nào!"
Cổ Hằng không vui nói:"Minh Tử, chú đúng là trọng sắc khinh bạn quá đấy nhé, một chuyện lớn nhưvậy mà không tiết lộ cho anh chút nào, đã thế lại còn nói hết mọi chuyện chobạn gái nữa chứ. Nếu không phải là chú Đại Lưu đến hỏi chúng ta, anh thấy chắcchú cũng không định nói chuyện này cho anh nữa đây."
Cổ Hằng nói năng có phầnhơi đoảng, có điều con người không xấu, chỉ cần quen với cái miệng của nó làđược. Dù sao tôi cũng không tức giận, Minh Viễn càng khỏi cần phải nói, cườinói: "Anh đừng trách em vội, chuyện này khi đó bọn em còn chưa làm rõ, nếuvội vàng đi nói với anh, với tính cách ẩu đoảng bộp chộp đó của anh, nhất địnhsẽ lao đi liều mạng với người ta. Hơn nữa, Hiểu Hiểu..."
Minh Viễn nhìn tôi thởdài với vẻ hết cách, rồi buồn bực nói: "Đến em mà cô ấy còn giấu, một mựcđi điều tra cùng Vương Du Lâm, dám mò đến tận phòng Hồ sơ trên sở rồi. Lần nàybọn em có thể điều tra ra ba kẻ bị tình nghi đó cũng đều là nhờ vào tài liệu màcô ấy cung cấp. Em đến sau này mới biết sao có thể nói là chỉ giấu một mình anhđược."
Cổ Hằng vốn còn đangbừng bừng giận dữ, nhưng bị Minh Viễn nói cho mấy câu, không ngờ mặt mũi lại đỏbừng, còn tỏ vẻ ngượng ngập quay sang xin lỗi tôi: "Hì hì... Lưu HiểuHiểu, đừng giận anh đây nhé! Tính anh vốn như vậy, lời vừa nói xong là hối hậnngay, em đừng để trong lòng đây!"
Tôi đương nhiên sẽ khôngtính toán gì với nó, thằng bé này tôi đã trông nom từ nhỏ rồi, tính cách nó thếnào tôi lại còn không biết hay sao. Tuy nó có hơi nóng nảy, nhưng con ngườikhông xấu, hơn nữa lòng dạ thẳng tuột, nghĩ thế nào nói thế ấy. Minh Viễn cố ýgiấu nó chuyện này, quả thực cũng là một cách làm đúng đắn.
"Lưu Đào nói thếnào vậy?" Tôi chậm rãi hỏi. Lưu Đào mất công gọi họ vào phòng thươnglượng, ngoài việc xác nhận ra, chắc hẳn còn nói nhiều thứ nữa, nếu không đãchẳng ở trong đó suốt hai tiếng ồng hồ.
Cổ Hằng nghe tôi gọithẳng tên Lưu Đào hình như có chút không vui, liền liếc nhìn tôi một cái, nhưngkhông nói gì. Minh Viễn tất nhiên hiểu rõ nguyên do bên trong, chỉ trầm giọngtrả lời: "Chú Đại Lưu nói cho bọn anh biết tình hình của mấy người đó,nhưng tỉ mỉ nghe kỹ, quả thực vẫn khó mà nắm chắc được là ai.”
Cổ Hằng cũng gật đầu phụhọa theo: "Anh nghe chú ấy nói xong, cảm thấy ai cũng đáng nghi hết, đángtiếc là không còn manh mối gì nữa. Hay là, chúng ta đi bắt gã Diệp Tam Đức đóvề đây, hắn ta nhất định biết rõ chân tướng. Nếu hắn ta không chịu nói, chúngta cứ giết hắn luôn, dù sao cái gã đó cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp. Vụ án nămđó nói không chừng còn là do hắn tự tay làm ấy chứ."
Tôi không khỏi cảm thấyngạc nhiên, cứ theo tính cách của Cổ Hằng và Minh Viễn lúc này, nhìn thế nàothì người đi giết người cũng nên là Cổ Hằng nóng tính, sao cuối cùng lại làMinh Viễn ra tay nhỉ. Bây giờ tuy tôi có thể ngăn cản Minh Viễn không làmchuyện ngốc nghếch, nhưng lỡ như không chú ý, để Cổ Hằng làm bừa, tôi... tôibiết ăn nói thế nào với Cổ Diễm Hồng?
"Anh đừng có làm ẩuđấy!" Minh Viễn cười nhăn nhó nói: "Anh xem lại anh đi, bây giờ thìbiết tại sao em lại không kể chuyện này với anh rồi chứ? Tạm chưa nói đến việcanh có tìm được đáp án từ chỗ Diệp Tam Đức hay không, chỉ riêng chuyện anh cóthể bắt được hắn ta hay không cũng đã là một vấn đề rồi. Anh nghĩ Diệp Tam Đứclà ai chứ, em với Vương Du Lâm đã đi điều tra rồi, đừng nghĩ bây giờ hắn làtổng giám đốc mà lầm, trước đây hắn từng là du côn đấy, còn chuyên làm mấy việccó thể mất mạng như cướp giật với buôn bán ma túy, anh nghĩ loại người như thếdễ chơi được sao. Bây giờ tuy hắn không làm mấy việc đó nữa, nhưng ra vào đềucó mấy tên vệ sĩ đi theo, dựa vào mấy người chúnga, chỉ e còn chẳng thể đến gầnhắn được ấy chứ."
"Vậy phải làm thếnào?" Cổ Hằng giậm chân tức tối nói: "Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn lũkhốn ấy ung dung ngoài vòng pháp luật? Linh hồn của cô anh với cô Chung cònđang ở trên trời nhìn chúng ta kia kìa."
“Gọi Vương Du Lâm đếnđây đi, rồi chúng ta cùng bàn bạc." Khi nói ra những lời này, trên khuônmặt Minh Viễn thoáng qua một nụ cười mỉm, tôi cảm thấy nó đã nghĩ ra cách giảiquyết rồi, chỉ là tạm thời không chịu nói ra mà thôi.
Quả nhiên, Vương Du Lâmvừa đến, nó đã lập tức nói ra kế hoạch của mình: "Chúng ta cứ trực tiếpthăm dò là được rồi."
Cổ Hằng lập tức nảy lònghứng thú, chen đến phía trước tò mò hỏi: "Thăm dò thế nào?"
Minh Viễn nói:"Trong phòng Hồ sơ, Hiểu Hiểu đã tìm được lời làm chứng của người quađường trong vụ án xảy ra năm đó, theo đó có người kể lại rằng tại hiện trườngvụ tai nạn có một số giấy tờ và băng cát sét, nhưng trong chỗ để vật chứng củavụ án lại không hề có mấy thứ này. Chúng ta cứ giả vờ là bạn của cô Cổ, nói nămđó cô có để lại một hộp băng cát sét, mà đến tận hôm nay chúng ta mới đột nhiênnhớ đến và bật lên nghe..."
"Nếu là người khôngliên quan đến vụ án, chắc chắn sẽ cho rằng đây chỉ là một trò đùa, nhưng hungthủ thì không thể nào ngồi yên được nữa." Đôi mắt Vương Du Lâm sáng rựclên, lập tức tiếp lời: "Rồi chúng ta lại hẹn với kẻ đó thời gian và địađiểm, để xem cuối cùng rốt cuộc là ai tới."
Cổ Hằng cũng lập tứcmừng r hẳn lên, vỗ mạnh một cái vào vai Minh Viễn: "Cách này hay lắm, úichà, vẫn là Minh Tử giảo hoạt nhất. Tên khốn đó chắc chắn rất đa nghi, cứ nhìnviệc hắn giết bao nhiêu người như thế là đủ biết rồi, chỉ cần chúng ta đi thămdò, hắn nhất định sẽ mắc câu."
Ba người họ trông đềurất hưng phấn, đến nỗi mặt mày sáng cả lên. Tôi quả thực không nhịn được nữa,liền tạt cho bọn họ một gáo nước lạnh: "Vậy rốt cuộc là ai đi đây?"
"Tất nhiên là anhrồi!" Cổ Hằng vỗ ngực bồm bộp nói.
Minh Viễn và Vương DuLâm đều im lặng không nói gì, ý tứ đó khỏi cần nói cũng biết. Với tính cáchnóng nảy bộp chộp của Cổ Hằng, chỉ cần nhìn thấy có người tới, sợ là sẽ lập tứclao đến đòi liều mạng ngay. Mà chúng tôi vốn chẳng có chút chứng cứ nào, cho dùcó khống chế được đối phương, chẳng lẽ lại đi theo con đường mà Minh Viễn trướcđây đã đi hay sao?
Tôi suy nghĩ một chútrồi nói: "Minh Viễn thì chắc chắn là không được rồi, anh ấy đã từng gặpLưu Bằng Phi, cho dù có che mặt lại thì cũng sẽ bị nhận ra dễ dàng." Chodù gã Lưu Bằng Phi đó có tệ đến mấy thì cũng xuất thân là cảnh sát hình sự, khảnăng quan sát chắc chắn lợi hại vô cùng, thể hình của Minh Viễn thì lại bắt mắtnhư thế, có lý nào mà không nhận ra.
Vương Du Lâm cũng lắcđầu cười gượng nói: "Anh có quen Hàn Quang Chính, chú ấy từng là cấp dướicủa cha anh, đã đến nhà anh chơi không ít lần."
Ng được gửi gắm nhiều hyvọng nhất là Vương Du Lâm cũng không thể đi, chằng lẽ lại phải giao nhiệm vụnày cho Cổ Hằng? Tất nhiên là không được! Thế là tôi bèn chậm rãi giơ tay lên,lí nhí nói: "Hình như bọn anh quên mất em rồi thì phải."
"Không được!"Lần này ba người bọn họ đồng thanh nói. Nhưng tôi cũng có đạo lý của riêngmình: "Tuy Lưu Bằng Phi từng tới nhà em, nhưng chưa từng gặp em bao giờ.Hai người còn lại cũng không hề biết em, cho nên, tuyệt đối không phải lo lắngviệc em bị nhận ra. Hơn nữa, lần này chẳng qua chúng ta chỉ đi thăm dò thôi,đâu phải thật sự gây xung đột, vai u thịt bắp không phải là mấu chốt. Nếu ngườita thật sự muốn diệt khẩu, chỉ cần trong tay có khẩu súng, dù là bọn anh đi thìcũng vô dụng. Không phải chúng ta đã đoán được là kẻ này đa nghi sao, trước khihiểu rõ về chúng ta, hắn chắc chắn sẽ không tùy tiện ra tay đâu."
Ba người họ vẫn lắc đầu,tựa như không nghe thấy lời của tôi. Vương Du Lâm còn nói: "Hiểu Hiểu, emđừng lo lắng đến chuyện này nữa, ba người đàn ông bọn anh ở đây, làm gì đếnlượt một cô gái như em đi mạo hiểm chứ. Nếu không, em bảo bọn anh phải giấu mặtvào đâu đây."
Cổ Hằng cũng lắc đầunguầy nguậy: "Không được, không được, em không thể đi được. Nếu thật sựxảy ra chuyện gì, chắc Minh Tử sẽ phát điên lên mất. Nó mà phát điên lên thìcòn đáng sợ hơn anh nhiều."" Khi nói nó không kìm được rùng mình một cái, hìnhnhư đột nhiên nhớ đến chuyện gì. Những lời này của nó tuy chỉ là nói đùa, nhưngtôi nghe mà lòng dạ xót xa, năm đó khi tôi đi rồi, Minh Viễn rốt cuộc đã sốngnhư thế nào? hững ngày gần đây tôi chưa từng hỏi lần nào, Minh Viễn cũng chưatừng nhắc đến, nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện này, tôi liền cảm thấy vô cùng khóchịu.
"Nếu thực sự khôngđược, vậy thì chúng ta không ra mặt nữa, chỉ đứng trong bóng tối ngầm quan sát,nhìn thấy người đó rồi đi luôn." Vương Du Lâm buồn bực đề nghị.
Tôi lập tức phản đối:"Không thể như vậy được, chúng ta vốn đã thiếu chứng cứ rồi, nếu khôngnhân cơ hội này moi thêm tin tức từ hung thủ, sau này muốn gạt hắn nữa thìkhông dễ đâu. Nếu thật sự không còn cách nào, vậy thì để em với anh Cổ Hằng đicùng nhau, tốt xấu gì em cũng có thể trông coi anh ấy, còn anh ấy có thể bảo vệem."
Minh Viễn còn đang địnhphản đổi, Cổ Hằng đả nhảy bật dậy lớn tiếng tán đồng: "Anh đồng ý!"Rốt cuộc nó đã tìm được cơ hội để thể hiện bản thân.
Thế là cuối cùng, kếhoạch đã được quyết định như vậy. Rồi chúng tôi bàn về các bước tiếp theo, mỗimột bước đều phải hết sức cẩn thận, không được để lộ bất cứ sơ hở gì.
Sáng ngày hôm sau, bốnngười chúng tôi cùng tới ngoại ô thành phố tìm một nơi đặc biệt hẻo lánh gọiđiện thoại cho ba người kia. Mấy cuộc điện thoại đều là do tôi gọi, tôi bóp cổhọng nói bằng giọng khác: "Tiểu Mẫn là cảnh sát, làm việc gì cũng đều đềphòng, anh thật sự cho rằng hủy hộp băng cát sét kia đi thì sẽ không phải lo gìnữa sao? Sống ngoài vòng pháp luật hơn bốn năm rồi, bây giờ rốt cuộc đã đến lúcanh phải trả Sáu giờ ba mươi phút ngày Hai mươi, chúng ta gặp nhau tại nhà số122 ngõ Ma Thạch. Nếu anh không đến, hừ..."
Lưu Bằng Phi mắng lớnmột câu vào điện thoại, Hàn Quang Chính và Phan Nghiêm thì chẳng nói câu nào đãgác máy luôn. Từ phản ứng của ba người bọn họ, chúng tôi cũng chẳng đoán rađược rốt cuộc là ai có vấn đề.
Chúng tôi đành đợi đếnngày Hai mươi gặp mặt xem tình hình thế nào.
Trong quãng thời gianchờ đợi này, mọi người đều tập trung tinh thần cho công tác chuẩn bị. Vương DuLâm không biết mượn đâu được hai chiếc áo chống đạn, khiến Cổ Hằng mừng rỡ vôcùng, giành ngay lấy quan sát một hồi lâu, còn không ngừng khen cậu ta có bảnlĩnh. Minh Viễn kiếm cho tôi một bộ quần áo hết sức kỳ quái, cứ như là của diễnviên tuồng vậy, rồi tôi mặc chiếc áo chống đạn ở bên trong, trùm chiếc áo kiara ngoài, lại đội một cái mũ lớn lên đầu. Khi soi gương xem thử thì chỉ e dù làcô Liêu đứng trước mặt cũng không thể nhận ra tôi được.
Đến ngày Hai mươi, ngaytừ trưa chúng tôi đã tới địa điểm hẹn sẵn, đợi con mồi cắn câu. Minh Viễn đãthuê một căn phòng trong con ngỏ đó, căn phòng nằm ở tầng hai, có cửa sổ nhìnra bên ngoài, trên bệ cửa sổ còn đặt hai chậu cây cảnh nhỏ, nhìn từ ngoài vàochỉ thấy một mảng đen ngòm, còn nhìn từ trong ra có thể thấy rõ hết mọi cảnhtượng trong con ngõ.
“Đợi lát nữa có ngườiđến rồi em với anh Cổ Hằng hãy xuống!" Minh Viễn dặn dò tôi, rồi quay sangnói với Vương Du Lâm: "Chừng năm giờ cậu hãy ra bên ngoài ngõ canh chừng,thấy có người tới thì gọi điện thoại cho bọn tớ. Kẻ này giảo hoạt lắm, nhấtđịnh sẽ đến trước để thăm dò tình hình." Để phối hợp hành động lần này,Minh Viễn còn bỏ tiền ra mua hai chiếc điện thoại. Thời buổi này như thế đ cóthể coi là một sự đầu tư lớn rồi.
Thời gian chậm rãi trôiqua, rất nhanh đã đến sáu rưỡi, nhưng phía Vương Du Lâm vẫn không có chút độngtĩnh nào. Tôi đã bắt đầu không ngồi yên được nữa, hai tay đan chéo vào nhau,bắt đầu hít thở sâu mấy cái, cố gắng giữ cho tâm trạng mình bình tĩnh trở lại.Nhìn sang phía Cổ Hằng, bộ dạng của nó cũng chẳng khá hơn tôi là bao, cứ ngồiyên bất động nhìn chằm chằm vào góc tường, thậm chí trên trán còn lấm tấm mồhôi.
Chỉ duy có Minh Viễn làvẫn bình tĩnh như thường, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như một vị sư giàđang ngồi thiền.
Một phút, hai phút...,mười phút.
Thấy kim giờ đồng hổ đãsắp chỉ vào số bảy, Cổ Hằng rốt cuộc đã không nhịn nổi nữa, đứng bật dậy lớntiếng nói: "Gã khốn đó chắc là không dám đến rồi. Nếu không thì là hắnkhông bị mắc lừa."
"Hắn ta nhất địnhsẽ đến." Minh Viễn vẫn lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững trả lời:"Người này... rất cẩn thận, thà giết nhầm người chứ không chịu buông tha,chắc chắn hắn sẽ tới thôi." Nó vừa nói xong, chiếc điện thoại trên tay CổHằng đã chợt đổ chuông, khiến nó giật này mình, thiếu chút nữa thì ném luônchiếc điện thoại xuống đất.
Cổ Hằng vội vàng nhấnnút nghe, mắt tròn xoe nói chuyện với Vương Du Lâm ở đầu điện thoại bên kia đôicâu, sau đó gác máy, tỏ vẻ đầy căng thẳng nói: "Đến rồi...” Nó cắn chặtrăng, hậm hực nói tiếp: "Là Phan Nghiêm."
Đúng, chỉ có thể là PhanNghiêm!
Cổ Diễm Hồng là người cóquan niệm đúng sai rất mạnh, lại luôn cho rằng mình đại diện cho chính nghĩa,sẽ không bao giò làm những việc xấu xa như phá hoại hạnh phúc gia đình ngườikhác. Năm đó Lưu Bằng Phi và Hàn Quang Chính đều đã lập gia đình và có con, nênchỉ có thể là Phan Nghiêm, cô nàng một mực giấu giếm không nói cho ai biết,chắc hẳn là vì cảm thấy xấu hổ, không tiện nói ra. Dù sao, trong thời đại đó,tình yêu kiểu chị em vẫn còn rất hiếm gặp.
Ba người chúng tôi cùngchen đến bên cửa sổ ngó nghiêng nhìn ra ngoài ngõ, một lát sau, quả nhiên nhìnthấy có người chậm rãi đi vào. Người này dáng người cao ráo, mặc một chiếc áokhoác lông cừu màu đen, trên đầu không đội mũ, nên có thể nhìn thấy rõ ràngkhuôn mặt. Sống mũi cao và thẳng, hàng lông mày rất dày, tuy trong lòng sớm đãhận hắn ta đến thấu xương, nhưng tôi cũng không thể không thừa nhận, gã PhanNghiêm này đúng là rất điển trai. Trên khuôn mặt hắn ta thậm chí còn thấpthoáng một luồng chính khí, dáng điệu nghiêm nghị lẫm liệt, nhìn thế nào cũngkhông thể liên tưởng tới gã hung thủ xấu xa đến cực điểm trong lòng chúng tôi.
Xem ra, đúng là khôngthể nhìn mặt mà bắt hình dong.
"Mẹ kiếp, đúng làcái đồ đĩ đực!" Cổ Hằng khẽ mắng một câu, sau đó cầm chiếc mũ trên bànđịnh lao ra ngoài. Tôi vội vàng kéo nó lại, lớn tiếng nói: "Cổ Hằng, anhquên lời đã hứa với bọn em rồi hay sao?"
Minh Viễn cũng xoayngười lại, không hề nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nó. Cổ Hằng bị ánh mắt của MinhViễn khóa chặt, cảm thấy rất mất tự nhiên, cuối cùng đành giậm chân một cái,tức tối ngồi phịch xuống giường: "Hai đứa nói làm thế nào thì làm thế ấyđi."
"Không vội!"Minh Viễn ngoảnh đầu lại, nhìn về phía Phan Nghiêm đang đứng hút thuốc trongngõ: "Cứ để hắn ta chờ ở đó chừng mười phút đã!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...