Trở Về Năm 1981
Chương 40
Không biết nó lại lần mòđâu ra được một chiếc cốc, rót cho tôi một cốc trà nóng, sau đó liền ngồi xuốngtrước chiếc bàn đối diện với tôi. Rồi nó chợt ngẩng đầu lên, hơi cau mày hỏi:“Sao còn chưa ngồi vậy?” Dáng vẻ của nó tự nhiên như thế tôi vốn nên ngồi vàochỗ đó vậy.
Tôi rất do dự, cũng rấtkhó xử.
Tôi cảm thấy nếu tôi màngồi xuống, tất cả mọi chuyện sẽ trở nên không thể khống chế được. Tôi vốnkhông phải là một người giỏi khống chế cục diện, huống chi, trước mặt tôi bâygiờ không phải ai khác, mà là thằng nhóc từ nhỏ đã tinh quái đến mức khiếnngười ta phải thầm sợ hãi trong lòng.
Chúng tôi từng sống cùngnhau bao nhiêu năm, tuy bây giờ bộ dạng của tôi đã khác hẳn trước kia, nhưngvẫn có rất nhiều chỗ dễ lộ ra sơ hở, chẳng hạn như giọng điệu và thói quen khinói chuyện, rồi ánh mắt khi nhìn người ta, hoặc là một số động tác nhỏ đặcbiệt, và còn cả nét chữ gần giống như hệt của hai chúng tôi… Liệu nó có cảmthấy có điều gì đó khác thường, rồi hoài nghi, thậm chí là phát hiện ra thânphận thật của tôi không…
Nghĩ đến đây tôi bắt đầucảm thấy có chút sợ hãi, cô gái mà mình thích hóa ra là người cô đã nuôi mìnhtừ nhỏ, chuyện này đúng là quá hoang đường! Nếu chuyện thật sự phát triển đếnmức đó, tôi cảm thấy cho dù là một người tâm lý bình thường cũng rất dễ nảysinh vấn đề, huống chi là một người nhạy cảm như Minh Viễn. Tới lúc
ó nhỡ nó thật sự muốnlàm chuyện gì xấu, tôi cũng thực sự chẳng có tư cách gì để ngăn cản.
Trong khi tôi còn đangmiên man suy nghĩ, cửa phòng chợt bị đẩy ra, Cổ Hằng và một cậu con trai xa lạđột nhiên xuất hiện. Hai người bọn họ vốn đang vừa nói vừa cười, nhưng vừa nhìnthấy tôi, âm thanh đột nhiên im bặt, giống như cổ họng chợt bị người ta túmlấy, trên khuôn mặt cũng tràn ngập vẻ kinh ngạc và bất ngờ.
Tôi bị sự xuất hiện củabọn họ làm cho giật nảy mình, liền ngồi phịch ngay xuống ghế. Minh Viễn chẳngbuồn ngẩng đầu lên, tiện tay đưa cho tôi một cuốn sổ, chậm rãi nói: “Trong nàylà một số ghi chép của anh hồi học năm thứ nhất, có đánh dấu những chỗ trọngđiểm, em cứ xem cho kỹ, rồi anh sẽ giảng thêm cho em.”
Cổ Hằng và cậu con trailạ mặt kia lại càng kinh ngạc hơn, miệng há hốc đến nỗi không sao khép lạiđược, rồi họ đá nhau một cái, sau khi cùng kêu oai oái mấy tiếng, cả hai mớikích động lao vào phòng, ôm ngay lấy đầu Minh Viễn, lớn tiếng kêu: “Minh Tử,chú cũng tệ quá đi, không ngờ lại giấu cả anh em như vậy, có còn là người nữakhông? Có còn là người nữa không?”
Minh Viễn tuy bị ôm đầu,nhưng tay chân vẫn rất linh hoạt, cũng không biết nó làm thế nào mà loáng cáiđã gạt được tay Cổ Hằng ra, sau đó đứng dậy, đánh nhau loạn xạ với cậu con traikia. Có thể nhìn ra, bản lĩnh của cậu con trai kia không kém, dáng người lạicao, tay chân hết sức nhanh nhẹn, góc độ tấn công cũng rất tinh quái, hai ngườiđấu đá một hồi vẫn không phân thắng bại.
Trong kí ức của Lưu HiểuHiểu, Minh Viễn hình như từng đoạt giải quán quân võ tự do toàn trường, cậu contrai này có thể đánh ngang tay với Minh Viễn, tuyệt đối không phải là hạng vôdanh. Nhưng Lưu Hiểu Hiểu hình như chưa từng gặp qua người này, tôi lại càngkhông biết cậu ta là ai.
Khi hai người họ đangđánh nhau bất phân thắng bại, Cổ Hằng lén lút đi tới bên cạnh tôi, cười hì hìnhỏ giọng nói: “Cô em là Lưu Hiểu Hiểu phải không? Hà hà, được lắm, không ngờlại có thể cưa đổ được Minh Viễn, trong cả cái trường này cô em mới là ngườiđầu tiên đấy.”
Tôi ngượng ngùng khôngbiết nên nói gì mới phải, cuối cùng cũng nghiêm mặt lại, tức tối nói: “Anh đừngcó nói linh tinh, em và Kim Minh Viễn không có quan hệ đó.”
“Được rồi, được rồi, haingười không có quan hệ đó.” Cổ Hằng cứ cười hềnh hệch không ngừng, rồi lại đưamắt ngó về phía hai người đang đánh nhau kịch liệt kia. Khi tôi cho rằng nó sẽkhông tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, chợt nó cất tiếng hỏi: “Thế hai ngườirốt cuộc có quan hệ gì vậy? Minh Tử có thể dẫn một cô gái không có quan hệ gìvới nó tới đây sao? Cô bé, trước đây da mặt của em dày lắm cơ mà, sao bây giờlại trở nên nhát gan như vậy? Chằng giống em chút nào.”
Tôi bèn im miệng chẳngthèm nói chuyện với nó nữa. Thằng nhóc Cổ Hằng này đúng thật là, trước đây tuytôi cũng cảm thấy nó hơi nghịch ngợm, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó lại đáng ghétthế này.
Minh Viễn và cậu traikia càng đánh càng hăng, quyền qua cước lại không ngừng, càng lúc lại càng kịchliệt, đánh liền một mạch mười mấy phút, đến khi cả hai đã đầm đìa mồ hôi mớicười vang một tiếng, rồi đồng thời dừng tay lại.
“Anh kia là ai thế?” Tôihỏi Cổ Hằng.
“Em không biết sao?” Vẻmặt của Cổ Hằng giống như vừa ăn phải một quả nho chua, chỉ tay về phía cậu contrai kia nói với giọng sửng sốt: “Vương Du Lâm đấy, trong trường chúng ta màcòn có người không biết nó sao?”
Tôi cũng hoàn toàn chấnđộng, thì ra đây chính là anh chàng mà Liêu Thiến thích, vốn tôi còn tưởng cậuta là một gã thư sinh chua loét, không ngờ lại cũng đàn ông thế này. Tuy chưahề nói chuyện cùng, nhưng nhìn cậu ta đánh nhau dữ dội như thế, tính cách ắtcũng thuộc loại sảng khoái khoáng đạt, tôi lập tức cảm thấy Liêu Thiến chắc sẽbất hạnh lắm đây.
“Có nghe nói.” Tôi đưatay gãi đầu, xấu hổ nói: “Còn tưởng đó là một chàng công tử ẻo lả cơ, không ngờcũng có bản lĩnh thế này. Ấy, em nghe nói anh với Minh… không, Kim Minh Viễn,không phải anh với anh ấy quan hệ tốt nhất sao, thế nào mà người ta đánh nhaughê như vậy, còn anh thì co mình rúm ró ngồi đây thế này, cao to như vậy để làmgì chứ?”
Cổ Hằng lập tức buồn bựcra mặt, liền giơ tay lên lớn tiếng nói với Minh Viễn: “Này, Minh Tử, quản lý vợcon cho tốt đi nhá, cái miệng cũng ác quá đi. Có thế nào gọi là phân công laođộng không, anh đây chủ yếu phụ trách công việc đầu óc, còn động tay động chânlà để mấy đứa thô thiển như chúng nó làm. Cô nhóc em không hiểu chuyện, đừng cóăn nói linh tinh.”
Nghe nó nói như vậy tôikhông khỏi đỏ bừng cả mặt, vừa định lên tiếng phản bác, Minh Viễn đã cởi chiếcáo khoác trên người ra, tiện tay vứt qua phía tôi, nói: “Nóng chết đi được, emtreo giúp anh cái áo lên đi!”
Lời của tôi vốn đã gầnra đến miệng lại bị nó cắt ngang. Đợi tôi treo xong chiếc áo và xoay người lại,ba người họ đã nói nói cười cười với nhau. Vương Du Lâm thỉnh thoảng còn lénnhìn tôi, bộ dạng như thể rất tò mò, về sau thì thực không nhịn nổi nữa, bènhỏi thẳng Minh Viễn: “Cậu thật sự bị cô bé này thu hút hả? Đúng là không dễdàng gì. Trước đây Thiên Nga Trắng cũng theo đuổi cậu, sao không thấu cậu rungđộng chút nào thế?”
“Nói linh tinh cái gìđấy?” Minh Viễn có chút bất an liếc mắt nhìn tôi, rồi lại ngẩng đầu lên quaysang nói với Vương Du Lâm: “Cậu là đàn ông con trai mà sao lắm lời thế nhỉ, cứnhư đàn bà vậy.”
Vương Du Lâm bị mắngnhưng cũng không giận, ngược lại còn ôm bụng cười vang, sau đó vỗ vai Cổ Hằng,làm bộ thương cảm nói: “Người anh em, đã thấy rõ bản chất của Minh Tử chưa, nóidễ nghe một chút thì là lãng tử đa tình, còn nói thẳng ra thì chính là thấy sắcquên bạn. Sau này chỉ còn hai anh em chúng ta nương tựa vào nhau thôi, đúng làkhổ quá!”
Cổ Hằng cũng giả bộ ômđầu khóc lóc, lại còn gào lên nghe như thật vậy.
Minh Viễn không khỏi dởkhóc dở cười, bước tới đá cho mỗi người một cú, rồi lớn tiếng gầm lên: “Hai tênkhốn này, nhà có tang hay sao đấy hả, còn làm ầm ĩ lên nữa cẩn thận tôi ném cảhai ra ngoài cửa sổ đấy. Người ta còn phải xem sách chuẩn bị thi cử nữa kìa, cóthể yên tĩnh một chút được không.”
Vương Du Lâm chớp chớpmắt cười mờ ám hỏi: “Minh Tử, người ta là ai vậy? Chắc không phải là cậu đấychứ?”
Minh Viễn vung tay đấmngay một cú, nhưng Vương Du Lâm đã sớm đề phòng, nên dễ dàng tránh được, cóđiều cú đấm đó lại trúng ngay vai, khiến thằng nhóc đau đớn kêu lên oai oái.Minh Viễn liền nhào đến bịt miệng không cho nó kêu… Và thế là ba người lại đánhnhau loạn xạ, gây rối ầm ĩ cả lên.
Tôi đứng bên cạnh nhìnmà vừa tức cười vừa ngượng ngùng, chuyện này hình như đã hoàn toàn lọt ra ngoàitầm kiểm soát của tôi. Nếu bây giờ tôi mà đứng ra giải thích gì đó, Minh Viễnquả thực sẽ khó có thể xuống thang cho nổi. Thôi vậy, đành đợi lát nữa nóichuyện riêng với nó chứ biết làm sao.
Nhưng Vương Du Lâm vớiCổ Hằng làm loạn xong cũng không chịu đi, mà tự tìm lấy một chỗ rồi ngồi xuống,sau đó điềm nhiên mở ngăn kéo lấy các loại tài liệu và sách vở một cách thuầnthục. Nhìn bộ dạng này, chắc nơi đây vốn là căn cứ địa của ba người bọn họ. Cóđiều, tại sao lại có tới bốn cái bàn nhỉ?
Tôi vừa mở miệng ra hỏi,căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Ngay cả Cổ Hằng xưa nay luôn tươi cười hỉhả cũng trở nên nghiêm túc, khuôn mặt Vương Du Lâm tràn đầy vẻ đau đớn, cònMinh Viễn thì im lặng. Mãi một lúc lâu sau, nó mới thấp giọng nói với tôi:“Chuyện này lúc khác có thời gian anh sẽ kể cho em nghe, nhé!”
Thực ra lúc này tôi cũngđã có chút hối hận, nếu biết không khí sẽ trở nên căng thẳng thế này thì tôi đãkhông hỏi rồi. Vừa nhìn vẻ mặt của mấy người bọn họ tôi liền biết chiếc bàn nàychắc chắn là ẩn chứa một câu chuyện gì đó, chắc còn là một bi kịch. Cho dù tôicó biết, cũng chẳng phải là tự đi chuốc lấy khó chịu vào người hay sao.
Nhiệt độ trong phòng vìmột câu nói của tôi mà giảm xuống tới mức đóng băng, tôi cảm thấy hết sức lúngtúng, mấy lần còn định kiếm cớ quay về ký túc. Nhưng nhìn mọi người đều đanggiả bộ như không có chuyện gì xảy ra, tôi cảm thấy nếu mình mà đi thật, chắc bangười bọn họ sẽ chẳng thể giả bộ tiếp nữa, đến lúc đó cảm giác ắt sẽ càng tệhơn.
Thế là tôi đành cố gắngở lại trong phòng này. May mà cuốn sổ tay Minh Viễn đưa cho tôi cũng rất thúvị, còn tôi lại đang bị cuộc thi giữa kỳ mấy ngày tới hành cho sắp không thởnổi nữa rồi, thứ này vừa hay có thể giúp tôi giải mối ng trước mắt.
Tôi ngồi ôn tập suốt mộtbuổi tối, lúc sắp về Minh Viễn còn tới kiểm tra kết quả ôn tập của tôi. Sau khiMinh Viễn tùy tiện hỏi mấy câu, Cổ Hằng và Vương Du Lâm ở bên cạnh đều kìm nénđến nỗi mặt mày xanh lét, sau đó còn nghĩ tôi không chú ý mà ra sức ôm bụngcười, bị Minh Viễn hậm hực trừng mắt cho mấy cái, mới bớt làm càn hơn một chút.
Nhưng Minh Viễn nhà tôiđúng là một đứa trẻ ngoan, hoàn toàn không vì biểu hiện kém cỏi của tôi mà phêbình, còn rất nghiêm túc dạy tôi cách tìm trọng điểm, rồi lại giảng tỉ mỉ chotôi chỗ khó hiểu trong sách… Giống như lúc tôi giảng bài cho nó nghe hồi nhỏvậy.
Bốn người chúng tôi mãiđến tận mười rưỡi mới giải tán, Minh Viễn đeo chiếc cặp lên vai rồi đưa tôi vềký túc. Trên đường quay về tôi cứ nghĩ cần phải nói rõ ràng với nó, nhưng nólại một mực im lặng chẳng nói năng gì, đến khi chúng tôi đã tới bên ngoài cổngký túc nữ, nó mới nhét trả lại chiếc cặp cho tôi, rồi dặn dò: “Mai anh sẽ tớiđón em.”
Tôi: “…”
Về đến phòng, ngoại trừUông Tiểu Viên tươi cười vui vẻ nhìn tôi, ánh mắt mấy người còn lại đều có vẻrất lạ. Nhưng tôi cũng chằng có tâm trạng đâu mà để ý đến suy nghĩ của mấy côbé mới lớn này, sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi liền nằm lên giường vànhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tôi rất do dự, cũng rấtkhó xử.
Tôi cảm thấy nếu tôi màngồi xuống, tất cả mọi chuyện sẽ trở nên không thể khống chế được. Tôi vốnkhông phải là một người giỏi khống chế cục diện, huống chi, trước mặt tôi bâygiờ không phải ai khác, mà là thằng nhóc từ nhỏ đã tinh quái đến mức khiếnngười ta phải thầm sợ hãi trong lòng.
Chúng tôi từng sống cùngnhau bao nhiêu năm, tuy bây giờ bộ dạng của tôi đã khác hẳn trước kia, nhưngvẫn có rất nhiều chỗ dễ lộ ra sơ hở, chẳng hạn như giọng điệu và thói quen khinói chuyện, rồi ánh mắt khi nhìn người ta, hoặc là một số động tác nhỏ đặcbiệt, và còn cả nét chữ gần giống như hệt của hai chúng tôi… Liệu nó có cảmthấy có điều gì đó khác thường, rồi hoài nghi, thậm chí là phát hiện ra thânphận thật của tôi không…
Nghĩ đến đây tôi bắt đầucảm thấy có chút sợ hãi, cô gái mà mình thích hóa ra là người cô đã nuôi mìnhtừ nhỏ, chuyện này đúng là quá hoang đường! Nếu chuyện thật sự phát triển đếnmức đó, tôi cảm thấy cho dù là một người tâm lý bình thường cũng rất dễ nảysinh vấn đề, huống chi là một người nhạy cảm như Minh Viễn. Tới lúc
ó nhỡ nó thật sự muốnlàm chuyện gì xấu, tôi cũng thực sự chẳng có tư cách gì để ngăn cản.
Trong khi tôi còn đangmiên man suy nghĩ, cửa phòng chợt bị đẩy ra, Cổ Hằng và một cậu con trai xa lạđột nhiên xuất hiện. Hai người bọn họ vốn đang vừa nói vừa cười, nhưng vừa nhìnthấy tôi, âm thanh đột nhiên im bặt, giống như cổ họng chợt bị người ta túmlấy, trên khuôn mặt cũng tràn ngập vẻ kinh ngạc và bất ngờ.
Tôi bị sự xuất hiện củabọn họ làm cho giật nảy mình, liền ngồi phịch ngay xuống ghế. Minh Viễn chẳngbuồn ngẩng đầu lên, tiện tay đưa cho tôi một cuốn sổ, chậm rãi nói: “Trong nàylà một số ghi chép của anh hồi học năm thứ nhất, có đánh dấu những chỗ trọngđiểm, em cứ xem cho kỹ, rồi anh sẽ giảng thêm cho em.”
Cổ Hằng và cậu con trailạ mặt kia lại càng kinh ngạc hơn, miệng há hốc đến nỗi không sao khép lạiđược, rồi họ đá nhau một cái, sau khi cùng kêu oai oái mấy tiếng, cả hai mớikích động lao vào phòng, ôm ngay lấy đầu Minh Viễn, lớn tiếng kêu: “Minh Tử,chú cũng tệ quá đi, không ngờ lại giấu cả anh em như vậy, có còn là người nữakhông? Có còn là người nữa không?”
Minh Viễn tuy bị ôm đầu,nhưng tay chân vẫn rất linh hoạt, cũng không biết nó làm thế nào mà loáng cáiđã gạt được tay Cổ Hằng ra, sau đó đứng dậy, đánh nhau loạn xạ với cậu con traikia. Có thể nhìn ra, bản lĩnh của cậu con trai kia không kém, dáng người lạicao, tay chân hết sức nhanh nhẹn, góc độ tấn công cũng rất tinh quái, hai ngườiđấu đá một hồi vẫn không phân thắng bại.
Trong kí ức của Lưu HiểuHiểu, Minh Viễn hình như từng đoạt giải quán quân võ tự do toàn trường, cậu contrai này có thể đánh ngang tay với Minh Viễn, tuyệt đối không phải là hạng vôdanh. Nhưng Lưu Hiểu Hiểu hình như chưa từng gặp qua người này, tôi lại càngkhông biết cậu ta là ai.
Khi hai người họ đangđánh nhau bất phân thắng bại, Cổ Hằng lén lút đi tới bên cạnh tôi, cười hì hìnhỏ giọng nói: “Cô em là Lưu Hiểu Hiểu phải không? Hà hà, được lắm, không ngờlại có thể cưa đổ được Minh Viễn, trong cả cái trường này cô em mới là ngườiđầu tiên đấy.”
Tôi ngượng ngùng khôngbiết nên nói gì mới phải, cuối cùng cũng nghiêm mặt lại, tức tối nói: “Anh đừngcó nói linh tinh, em và Kim Minh Viễn không có quan hệ đó.”
“Được rồi, được rồi, haingười không có quan hệ đó.” Cổ Hằng cứ cười hềnh hệch không ngừng, rồi lại đưamắt ngó về phía hai người đang đánh nhau kịch liệt kia. Khi tôi cho rằng nó sẽkhông tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, chợt nó cất tiếng hỏi: “Thế hai ngườirốt cuộc có quan hệ gì vậy? Minh Tử có thể dẫn một cô gái không có quan hệ gìvới nó tới đây sao? Cô bé, trước đây da mặt của em dày lắm cơ mà, sao bây giờlại trở nên nhát gan như vậy? Chằng giống em chút nào.”
Tôi bèn im miệng chẳngthèm nói chuyện với nó nữa. Thằng nhóc Cổ Hằng này đúng thật là, trước đây tuytôi cũng cảm thấy nó hơi nghịch ngợm, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó lại đáng ghétthế này.
Minh Viễn và cậu traikia càng đánh càng hăng, quyền qua cước lại không ngừng, càng lúc lại càng kịchliệt, đánh liền một mạch mười mấy phút, đến khi cả hai đã đầm đìa mồ hôi mớicười vang một tiếng, rồi đồng thời dừng tay lại.
“Anh kia là ai thế?” Tôihỏi Cổ Hằng.
“Em không biết sao?” Vẻmặt của Cổ Hằng giống như vừa ăn phải một quả nho chua, chỉ tay về phía cậu contrai kia nói với giọng sửng sốt: “Vương Du Lâm đấy, trong trường chúng ta màcòn có người không biết nó sao?”
Tôi cũng hoàn toàn chấnđộng, thì ra đây chính là anh chàng mà Liêu Thiến thích, vốn tôi còn tưởng cậuta là một gã thư sinh chua loét, không ngờ lại cũng đàn ông thế này. Tuy chưahề nói chuyện cùng, nhưng nhìn cậu ta đánh nhau dữ dội như thế, tính cách ắtcũng thuộc loại sảng khoái khoáng đạt, tôi lập tức cảm thấy Liêu Thiến chắc sẽbất hạnh lắm đây.
“Có nghe nói.” Tôi đưatay gãi đầu, xấu hổ nói: “Còn tưởng đó là một chàng công tử ẻo lả cơ, không ngờcũng có bản lĩnh thế này. Ấy, em nghe nói anh với Minh… không, Kim Minh Viễn,không phải anh với anh ấy quan hệ tốt nhất sao, thế nào mà người ta đánh nhaughê như vậy, còn anh thì co mình rúm ró ngồi đây thế này, cao to như vậy để làmgì chứ?”
Cổ Hằng lập tức buồn bựcra mặt, liền giơ tay lên lớn tiếng nói với Minh Viễn: “Này, Minh Tử, quản lý vợcon cho tốt đi nhá, cái miệng cũng ác quá đi. Có thế nào gọi là phân công laođộng không, anh đây chủ yếu phụ trách công việc đầu óc, còn động tay động chânlà để mấy đứa thô thiển như chúng nó làm. Cô nhóc em không hiểu chuyện, đừng cóăn nói linh tinh.”
Nghe nó nói như vậy tôikhông khỏi đỏ bừng cả mặt, vừa định lên tiếng phản bác, Minh Viễn đã cởi chiếcáo khoác trên người ra, tiện tay vứt qua phía tôi, nói: “Nóng chết đi được, emtreo giúp anh cái áo lên đi!”
Lời của tôi vốn đã gầnra đến miệng lại bị nó cắt ngang. Đợi tôi treo xong chiếc áo và xoay người lại,ba người họ đã nói nói cười cười với nhau. Vương Du Lâm thỉnh thoảng còn lénnhìn tôi, bộ dạng như thể rất tò mò, về sau thì thực không nhịn nổi nữa, bènhỏi thẳng Minh Viễn: “Cậu thật sự bị cô bé này thu hút hả? Đúng là không dễdàng gì. Trước đây Thiên Nga Trắng cũng theo đuổi cậu, sao không thấu cậu rungđộng chút nào thế?”
“Nói linh tinh cái gìđấy?” Minh Viễn có chút bất an liếc mắt nhìn tôi, rồi lại ngẩng đầu lên quaysang nói với Vương Du Lâm: “Cậu là đàn ông con trai mà sao lắm lời thế nhỉ, cứnhư đàn bà vậy.”
Vương Du Lâm bị mắngnhưng cũng không giận, ngược lại còn ôm bụng cười vang, sau đó vỗ vai Cổ Hằng,làm bộ thương cảm nói: “Người anh em, đã thấy rõ bản chất của Minh Tử chưa, nóidễ nghe một chút thì là lãng tử đa tình, còn nói thẳng ra thì chính là thấy sắcquên bạn. Sau này chỉ còn hai anh em chúng ta nương tựa vào nhau thôi, đúng làkhổ quá!”
Cổ Hằng cũng giả bộ ômđầu khóc lóc, lại còn gào lên nghe như thật vậy.
Minh Viễn không khỏi dởkhóc dở cười, bước tới đá cho mỗi người một cú, rồi lớn tiếng gầm lên: “Hai tênkhốn này, nhà có tang hay sao đấy hả, còn làm ầm ĩ lên nữa cẩn thận tôi ném cảhai ra ngoài cửa sổ đấy. Người ta còn phải xem sách chuẩn bị thi cử nữa kìa, cóthể yên tĩnh một chút được không.”
Vương Du Lâm chớp chớpmắt cười mờ ám hỏi: “Minh Tử, người ta là ai vậy? Chắc không phải là cậu đấychứ?”
Minh Viễn vung tay đấmngay một cú, nhưng Vương Du Lâm đã sớm đề phòng, nên dễ dàng tránh được, cóđiều cú đấm đó lại trúng ngay vai, khiến thằng nhóc đau đớn kêu lên oai oái.Minh Viễn liền nhào đến bịt miệng không cho nó kêu… Và thế là ba người lại đánhnhau loạn xạ, gây rối ầm ĩ cả lên.
Tôi đứng bên cạnh nhìnmà vừa tức cười vừa ngượng ngùng, chuyện này hình như đã hoàn toàn lọt ra ngoàitầm kiểm soát của tôi. Nếu bây giờ tôi mà đứng ra giải thích gì đó, Minh Viễnquả thực sẽ khó có thể xuống thang cho nổi. Thôi vậy, đành đợi lát nữa nóichuyện riêng với nó chứ biết làm sao.
Nhưng Vương Du Lâm vớiCổ Hằng làm loạn xong cũng không chịu đi, mà tự tìm lấy một chỗ rồi ngồi xuống,sau đó điềm nhiên mở ngăn kéo lấy các loại tài liệu và sách vở một cách thuầnthục. Nhìn bộ dạng này, chắc nơi đây vốn là căn cứ địa của ba người bọn họ. Cóđiều, tại sao lại có tới bốn cái bàn nhỉ?
Tôi vừa mở miệng ra hỏi,căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Ngay cả Cổ Hằng xưa nay luôn tươi cười hỉhả cũng trở nên nghiêm túc, khuôn mặt Vương Du Lâm tràn đầy vẻ đau đớn, cònMinh Viễn thì im lặng. Mãi một lúc lâu sau, nó mới thấp giọng nói với tôi:“Chuyện này lúc khác có thời gian anh sẽ kể cho em nghe, nhé!”
Thực ra lúc này tôi cũngđã có chút hối hận, nếu biết không khí sẽ trở nên căng thẳng thế này thì tôi đãkhông hỏi rồi. Vừa nhìn vẻ mặt của mấy người bọn họ tôi liền biết chiếc bàn nàychắc chắn là ẩn chứa một câu chuyện gì đó, chắc còn là một bi kịch. Cho dù tôicó biết, cũng chẳng phải là tự đi chuốc lấy khó chịu vào người hay sao.
Nhiệt độ trong phòng vìmột câu nói của tôi mà giảm xuống tới mức đóng băng, tôi cảm thấy hết sức lúngtúng, mấy lần còn định kiếm cớ quay về ký túc. Nhưng nhìn mọi người đều đanggiả bộ như không có chuyện gì xảy ra, tôi cảm thấy nếu mình mà đi thật, chắc bangười bọn họ sẽ chẳng thể giả bộ tiếp nữa, đến lúc đó cảm giác ắt sẽ càng tệhơn.
Thế là tôi đành cố gắngở lại trong phòng này. May mà cuốn sổ tay Minh Viễn đưa cho tôi cũng rất thúvị, còn tôi lại đang bị cuộc thi giữa kỳ mấy ngày tới hành cho sắp không thởnổi nữa rồi, thứ này vừa hay có thể giúp tôi giải mối ng trước mắt.
Tôi ngồi ôn tập suốt mộtbuổi tối, lúc sắp về Minh Viễn còn tới kiểm tra kết quả ôn tập của tôi. Sau khiMinh Viễn tùy tiện hỏi mấy câu, Cổ Hằng và Vương Du Lâm ở bên cạnh đều kìm nénđến nỗi mặt mày xanh lét, sau đó còn nghĩ tôi không chú ý mà ra sức ôm bụngcười, bị Minh Viễn hậm hực trừng mắt cho mấy cái, mới bớt làm càn hơn một chút.
Nhưng Minh Viễn nhà tôiđúng là một đứa trẻ ngoan, hoàn toàn không vì biểu hiện kém cỏi của tôi mà phêbình, còn rất nghiêm túc dạy tôi cách tìm trọng điểm, rồi lại giảng tỉ mỉ chotôi chỗ khó hiểu trong sách… Giống như lúc tôi giảng bài cho nó nghe hồi nhỏvậy.
Bốn người chúng tôi mãiđến tận mười rưỡi mới giải tán, Minh Viễn đeo chiếc cặp lên vai rồi đưa tôi vềký túc. Trên đường quay về tôi cứ nghĩ cần phải nói rõ ràng với nó, nhưng nólại một mực im lặng chẳng nói năng gì, đến khi chúng tôi đã tới bên ngoài cổngký túc nữ, nó mới nhét trả lại chiếc cặp cho tôi, rồi dặn dò: “Mai anh sẽ tớiđón em.”
Tôi: “…”
Về đến phòng, ngoại trừUông Tiểu Viên tươi cười vui vẻ nhìn tôi, ánh mắt mấy người còn lại đều có vẻrất lạ. Nhưng tôi cũng chằng có tâm trạng đâu mà để ý đến suy nghĩ của mấy côbé mới lớn này, sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi liền nằm lên giường vànhanh chóng chìm vào giấc ngủ.