Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 7: Anh có kết hôn với tôi không?



Tô Dịch Thừa đang đợi thư ký Trịnh thì bà già trong nhà gọi điện thoại tới, bảoanh về nhà ăn cơm tối, anh biết nhất định không chỉ đơn giản là ăn cơm như vậy,đoán chắc là lại muốn nhắc lại chuyện xưa, chuyện xưa đó đơn giản chính là bắtanh đi xem mắt gì đó. Đang suy nghĩ làm sao để tạm thời đùn đẩy lại thì độtnhiên một người ngồi xuống trước mặt, anh nghĩ là thư ký Trịnh đến, giương mắtlên nhìn mới biết là một người phụ nữ, trực giác cảm thấy người phụ nữ này quenmặt, ngẩn người mới nhớ ra thật sự đã gặp người phụ nữ này, hơn nữa gặp khôngchỉ một lần!
‘A Thừa, con có nghe mẹ nói không a!” bên kia điện thoại, mẹ Tôlâu không nghe thấy con trai đáp lại, có phần không vui hỏi.
Tô Dịch Thừa lấylại tinh thần, nói vào điện thoại di động: “Mẹ, ở đây con đang có chút việc, tốinay gọi điện cho mẹ.”
“Đừng có mà lấy cớ qua loa tắc trách với mẹ, trước tiênnói rõ ràng đã, buổi tối có về hay không.” Mánh khóe này của con trai trước kiađã chơi nhiều rồi, theo bản năng mẹ Tô không tin tưởng lời anh nói. “Ông và Chacon dù không nói ra miệng nhưng trong lòng vẫn nhớ con, con a, chuyển ra ngoàilà chuyển đi luôn, một tháng cũng phải trở về một lần chứ, suốt ngày nói côngviệc bận rộn, một trợ lý thị trưởng thì bận rộn gì chứ, mẹ thấy ông Trương vẫnrất nhàn rỗi, thường tìm cha và ông con đánh cờ, nói chuyện phiếm, chẳng lẽ mộtthư ký thị ủy như ông ấy còn không bận hơn con? Mẹ thấy là con toàn kiếm cớkhông về nhà.”
Tô Dịch Thừa thật sự có phần thua mẹ, cười cười xin lỗi với AnNhiên, sau đó hướng về điện thoại thỏa hiệp nói: “Được, được rồi, con biết rồi,buổi tối con có về, như vậy đi!”
“Không được sai đâu đấy” Lúc này mẹ Tô mớihài lòng, sau đó dặn dò mấy câu, rồi cúp điện thoại.
Tô Dịch Thừa cúp điệnthoại, định mở miệng hỏi An Nhiên tìm anh có việc gì, không ngờ lại bị An Nhiênđoạt trước.
“Cố An Nhiên, Mộ tiên sinh phải không, tôi là Lâm Lệ, không, làđồng nghiệp của anh, Trình Tường giới thiệu tới, xin chào.” Vừa nói An Nhiên vừavươn tay ra. Thật ra thì về người đàn ông trước mắt này, lúc đầu Lâm Lệ chỉ nóivới cô là anh ta đẹp trai thôi, mà không nói gì khác, cho nên hiện tại cô chỉbiết anh ta tên là Mộ Phong, là đồng nghiệp của Trình Tường, đi làm ở công tychứng khoán, ngoài ra không biết gì cả.
Tô Dịch Thừa sững sờ vươn tay ra bắttay nàng, nhưng mà anh nghe những gì cô vừa nói như lọt vào sương mù, cái gì CốAn Nhiên? Cái gì Mộ tiên sinh? Cái gì Lâm Lệ? Cái gì Trình Tường? Cái gì và cáigì a!
“Cố tiểu thư, thật ra thì tôi —” Vừa định mở miệng, điện thoại lại vanglên lần nữa, Tô Dịch Thừa cười cười xin lỗi An Nhiên, nghe điện thoại, là thư kýTrịnh gọi điện thoại đến nói là bây giờ đang là giờ tan tầm, xe còn cách bốn phốnữa, ước chừng phải nửa giờ nữa mới đến, sợ anh chờ lâu nên gọi điện nói mộttiếng.
Đặt điện thoại xuống, vừa định mở miệng, chuông lại vang lên, là Lýthị ủy gọi tới, thông báo rằng hội nghị xây dựng phát triển kinh tế thành phốkia bị hoãn lại sang sáng thứ hai rồi.
Đợi đến khi anh đặt điện thoại xuốnglần nữa, không đợi anh mở miệng, đối diện An Nhiên cười nói: “Anh có vẻ thật bềbộn công việc.” Từ khi cô đến đây, hầu như anh không ngừng nghe điệnthoại.
Tô Dịch Thừa cười cười, anh cũng không muốn nói nhiều về vấn đềnày.
“Tôi nói sơ lược tình hình của tôi trước nhé.” An Nhiên đoan trang nhìnanh mở miệng nói: “Hiện tại tôi hai mươi tám tuổi, có một công việc khá ổn định,kinh tế độc lập, trong nhà còn có cả cha mẹ, cha là giáo sư cao trung, mẹ là kếtoán cho một xí nghiệp quốc doanh, tôi là con một, hơn nữa thân thể khỏe mạnh,cũng không có bệnh di truyền gì.”
Tô Dịch Thừa nghe đến đây xem như đã hiểurõ, lời dạo đầu như vậy, thì ra là cô tới đây xem mắt, tựa lưng vào ghế ngồi,khóe miệng từ từ cong lên thành nụ cười như ẩn như hiện, trước đây anh gặp ngườicon gái này ba lần, tính lần này là lần thứ tư, cũng là lần thứ ba anh thấy côđi xem mắt, trong đó một lần duy nhất không phải mà là cô cùng đối tượng xem mắtkia tiến thêm một bước hẹn hò, nhưng mà kết quả có vẻ như không tốt đẹp. Tuynhiên lần này có chút bi ai là dường như cô nhận nhầm đối tượng rồi. Bưng táchcà phê trên bàn lên, uống một ngụm, tiếp tục nghe cô nói.
Thấy anh không nói,An Nhiên tiếp tục: “Thật ra thì đến cái tuổi này rồi, những nam nữ trưởng thànhnhư chúng ta đi xem mắt với mục đích rất rõ ràng, đơn giản là muốn tìm một ngườibầu bạn sống chung với mình, về phần tình yêu, hình như chúng ta đã qua cái tuổiyêu điên cuồng rồi. Cho nên, nếu thích hợp, anh có muốn kết hôn với tôi không?”Cô có phần mệt mỏi, đã không muốn đợi thêm nữa, nếu hôn nhân là cái đích cuốicùng, như vậy trực tiếp đi đến kết cục là được, quá trình kia, cô khôngcần.
“Khụ, khụ …khụ khụ khụ…” Tô Dịch Thừa ho sặc lên vì câu nói của cô,khuôn mặt đỏ lên nhìn cô, trong mắt là vẻ không thể tin được.
An Nhiên rútkhăn giấy đưa cho anh, hỏi: “anh …không sao chứ?”
Tô Dịch thừa nhận lấy, lắcđầu, nhìn cô: “Cô, cô vừa mới nói gì?” Vì sặc nên tiếng nói trở nên có chút kỳlạ.
An Nhiên nhìn vào mắt anh, nói: “Vì tôi có kinh tế độc lập, cho nên tôikhông cần dựa vào anh mà sống, giặt quần áo, nấu cơm, một ít việc nhà này tôicũng có thể đảm nhiệm, tôi không cần hôn lễ gì lớn cả, thậm chí không cần mởtiệc mời khách, nếu có thể, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn.”
TôDịch Thừa nhìn cô, đầu tiên chân mày nhíu chặt lại, rồi từ từ giãn ra, cười khẽlắc đầu, nói: “Ngày mai tôi không rảnh.”
An Nhiên ngẩn người, nhưng nhanhchóng hiểu ý, gật đầu: “Tôi hiểu rồi.” nói xong liền đứng dậy chuẩn bị đi. Nghĩlại cũng đúng, mới gặp mặt lần đầu mà đã nói chuyện kết hôn với người ta, ai màđồng ý chứ.
“Cố tiểu thư.” Thấy cô muốn đi, Tô Dịch Thừa cũng đứng lên gọilại, hỏi: “Chúng ta mới gặp mặt lần đầu tiên, căn bản chưa hiểu gì về nhau, côkhông cảm thấy cuộc hôn nhân như vậy quá qua loa sao?”
An Nhiên quay đầu lại,nói: “như thế nào mới tính là hiểu đây? Có một số người cố ý giấu diếm, cho dùlà mấy năm, thậm chí là cả đời cũng không chắc chắn hiểu rõ được bản chất củangười đó, hiểu rõ tính tình anh ta, cho nên không cần để ý thời gian dài ngắn.Với lại nhìn thấu một số việc lại cảm thấy nó lộ ra vẻ xấu xí, đôi khi mơ hồnhìn mới có cảm giác tốt đẹp mông lung.”
Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy,Tô Dịch Thừa nhìn cô, như là đang suy tư cái gì, An Nhiên thấy anh vẫn không nóigì, xoay người, nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên thanh âm có chút từ tínhtừ phía sau truyền đến: “Chiều nay tôi rảnh.”
Bước chân bỗng dưng dừng lại,An Nhiên sững sờ quay đầu, đối diện với cặp mắt cười mà không cười kia, thấy anhmở miệng nói: “Bây giờ có thể cùng tôi ăn một bữa cơm chứ?”
Sau một lát sửngsốt, An Nhiên mới kịp phản ứng lại, xoay người, một lần nữa trở lại chỗngồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...