Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 49: Bữa cơm xã giao



Trong phòng làm việc, An Nhiên đang chuyên tâm thiết kế tòa thị chính, qua buổitrưa, tuy là vẫn là bản phác thảo nhưng đã có thể nhìn ra được diện mạo sơbộ.
An Nhiên cầm bút quan sát cẩn thận, vừa cầm cái tẩy, tẩy bức vẽ một chút,lại lấy thước đo đi đo lại một lần nữa, qua một hồi lâu mới hài lòng gật đầu.Đang định vẽ mục khác thì có tiếng gõ cửa vang lên, ngẩng đầu, cô thấy Tiếu Hiểutrang điểm hoàn mỹ, mái tóc xoăn lọn to cùng với bộ quần áo trên người kia hìnhnhư khác lúc sáng, đôi khi An Nhiên thật không hiểu, cùng làm một nơi, cùng chứcvị, làm cùng việc, lẽ ra cô ta làm gì có nhiều thời gian đến chỗ mình, hơn nữalại còn phải thay đổi trang phục và túi xách. Cô ta sống rất sang nhưng cô cũngcảm thấy mệt mỏi thay cô ta.
“Xong chưa, tổng giám bảo em đến báo cho chị,gần đến giờ rồi.” Tiếu Hiểu đứng ở cửa nói, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn khôngra là cười hay là không cười.
An Nhiên nhìn thời gian trên màn hình máy tínhmột chút, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời tối sầm, bây giờ mới cảm thánthời gian trôi qua thật nhanh.
Gật đầu với Tiếu Hiểu, thu dọn đồ trên bàn,nói với cô ta: “được rồi, đến ngay, tổng giám nói ở đâu thế, tôi tự lái xeđến.”
Tiếu Hiểu liếc nhìn cô, cười hỏi: “chị không có ý định đi phòng vệ sinhtrang điểm lại sao?”
Lúc này, An Nhiên mới kịp phản ứng, từ buổi trưa đến giờvẫn vùi đầu vào thiết kế, mà cô luôn vẽ quên trời đất, mái tóc vốn được buộc gọngàng giờ phút này lại nhếch nhác, rối bù, nhìn đồng hồ, đem bản vẽ đã sửa đượcmột nửa nhét vào một bên, cầm túi xách vội vàng đi vào phòng vệ sinh, đi quaTiếu Hiểu, không quên nói: “nói luôn cho tôi địa chỉ, tự tôi lái xeđến.”
Tiếu Hiểu nhướng nhướng mày, nói: “Du Nhiên Cư.”
An Nhiên ngừng lại,trong lòng không khỏi kêu khổ, tại sao lại là ‘Du Nhiên Cư’ Giang Thành lớn thếnày, chẳng lẽ không thể tìm một chỗ khác có thể ăn cơm sao?
Nhìn cô hơi nhíuchân mày, Tiếu Hiểu có chút khinh thường hỏi: “làm sao, chị không thích chỗđó?”
“Không có.” An Nhiên cười nhạt lắc đầu, chỉ cầu nguyện đừng gặp Tô DịchKiều là được.
Tiếu Hiểu cũng không nói nhiều, chẳng qua là nhìn cô nhíumày.
An Nhiên tránh ánh mắt của cô, chỉ nói: “không cần chờ tôi, tôi tự láixe đến.” Nói xong liền đi phòng vệ sinh.
Tiếu hiểu nhìn thân ảnh của cô biếnmất ở chỗ rẽ vào phòng vệ sinh, sau đó quay đầu nhìn bản vẽ cô đặt trên bàn làmviệc, chân mày khẽ nhướng lên, ánh mắt tỏa sáng.
An Nhiên đi phòng vệ sinh,chải tóc qua loa, sau đó trang điểm nhàn nhạn, khi quay ra phòng làm việc TiếuHiểu đã rời đi, thu dọn bàn làm việc đang dở dang, sau đó cầm cặp tài liệu vàđiện thoại trên bàn, liền đi ra khỏi phòng làm việc.
Trong lúc đi về phía bãiđỗ xe dưới hầm công ty, ánh mắt An Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại trongtay, cảm giác, cảm giác có gì đó không thích hợp, lại không biết không thích hợpở chỗ nào. Đợi đến khi ngồi vào trong xe, An Nhiên mới nghĩ ra hôm nay hình nhưTô Dịch Thừa chưa gọi điện cho cô, cũng không nói sẽ đến đón cô, sau đó cô khởiđộng xe chuẩn bị rời đi, mới nhớ ra sáng nay khi đưa đồ ăn sáng cho cô, Tô DịchThừa đã nói hôm nay phải đi trụ sở thị sát, buổi tối có khả năng về muộn, khôngcó thời gian đi đón cô, bảo cô tự lái xe về.
Xe khởi động khẽ rung, An Nhiênnhìn chằm chằm điện thoại di động một lúc lâu có chút thất thần, sau đó điệnthoại trong tay đột nhiên vang lên, là Tiếu Hiểu gọi điện thoại tới, sau khikinh sợ An Nhiên vội vàng mở máy, chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy bên kia điệnthoại, Tiếu Hiểu hỏi: “An Nhiên, chị đến chưa vậy, em và tổng giám đang trênđường đi, đợi ở tầng 2 phòng 208, Đồng cục trưởng sắp đến, đừng đếnmuộn.”
“Ừ, tôi biết rồi.” An Nhiên lên tiếng, sau đó cúp điện thoại. Sau đónhìn điện thoại di động không khỏi lắc đầu, âm thầm cười khổ, mới bao lâu thế màcô đã có quen với việc có người đàn ông kia gọi điện hằng ngày, thậm chí quantâm đưa đón.
Thói quen, thật sự là đáng sợ.
Khi An Nhiên lái xe đến nơi,đúng lúc gặp Trương quản lý ở đại sảnh, vì trước đó Tô Dịch Kiều đã dặn dò,Trương quản lý thấy An Nhiên, thái độ phải gọi là cực kỳ nồng nhiệt, khuôn mặttươi cười chào hỏi cô, hỏi đã đặt chỗ chưa, có bạn đến không, v.v.. khiến AnNhiên suýt nữa thì không chịu nổi, vội nói là còn có công việc, đến cùng lãnhđạo công ty đến ăn bữa cơm xã giao, không tiện nhiều lời, liền vội vàng lêntầng. Gõ cửa đi vào, đã thấy Tiếu Hiểu và Hoàng Đức Hưng ngồi sát một bên, máitóc xoăn của Tiếu Hiểu có phần lộn xộn, sắc mặt cũng hơi hồng hào, khóe môi hơibị nhòe màu son. Mà Hoàng Đức Hưng ở một bên vẫn ngồi nghiêm chỉnh, xem xét mởmáy điện thoại, thấy An Nhiên đi vào, cũng chỉ mỉm cười gật đầu, cũng không nóinhiều. Mà Tiếu Hiểu đột nhiên đứng dậy nói bụng có chút không thoải mái, sau đócầm túi xách trực tiếp đi phòng vệ sinh.
An Nhiên cảm giác hình như có chuyệnmập mờ không bình thường, nhưng dù sao đó cũng là chuyện của người khác, côkhông có tư cách nói nhiều, chỉ cúi đầu nhìn khăn trải bàn được chế tác tinh xảokia.
Buổi tối Hoàng Đức Hưng mời vị Đồng cục trưởng kia và Tiếu Hiểu đếntrước, chẳng qua điều khiến An Nhiên ngoài ý muốn chính là vị Đồng cục trưởngcũng không phải là ai khác, mà là người đã gặp mặt ở đây lần trước, dường nhưcòn có quen biết mẹ mình.
Đồng Văn Hải cũng nhận ra An Nhiên, sở dĩ ông có ấntượng với An Nhiên đầu tiên vì cô là bà xã của Tô Dịch Thừa, thứ hai cô là congái Lâm Tiểu Phân, bất kể là gì thì một trong hai thân phận này, cô cũng khiếnông không cách nào xem nhẹ.
“Cô…” Đồng Văn Hải vừa định mở miệng nói gì, lạibị Hoàng Đức Hưng ở phía sau đứng lên ngắt lời.
“Đồng cục trưởng, đã lâukhông gặp, phong độ vẫn nhanh nhẹ như cũ.” Hoàng Đức Hưng cười với Đồng VănHải.
Đồng Văn Hải lấy lại tinh thần, liếc nhìn Hoàng Đức Hưng, cười nói:“Hoàng tổng giám nói đùa.”
“Đâu có đâu có, là Đồng cục trưởng quá khiêm tốnrồi.” Hoàng Đức Hưng nói xong, liền xoay người nói với An Nhiên: “An Nhiên, vịnày là Đồng cục trưởng cục xây dựng mới nhậm chức, cô phải cố gắng kính Đồng cụctrưởng mấy chén.”
An Nhiên cười cười, gật đầu với Đồng cục trưởng, gọi: “xinchào Đồng cục trưởng.”
Đồng Văn Hải gật đầu, nhìn ánh mắt cô hơi phứctạp.
Sau đó cửa phía sau lại bị đẩy ra, Tiếu Hiểu đang cười nói cùng ngườikhác tiến vào, mà đến khi An Nhiên nhìn rõ người tiến vào cùng Tiếu Hiểu kia,mắt bỗng trợn trừng, vẻ mặt rất là bất ngờ và khiếp sợ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...