Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 34: Lâm Lệ tức giận



Trước khi tan tầm Lâm Lệ gọi điện thoại bảo An Nhiên ăn cơm tối với cô, giọngđiệu có vẻ không tốt.
An Nhiên vốn định từ chối, vì gần đây cô đã đồng ý vớiHoàng Đức Hưng về bản thiết kế phòng khách của tòa nhà chính phủ kia, hiện tạicô mới bắt đầu phác thảo còn chưa xong, phải tranh thủ mấy đêm nữa. Nhưng mà cònchưa nói ra khỏi miệng, ‘lão phật gia’ Lâm Lệ bên kia đã nói, không cho từ chối.Cuối cùng lời từ chối của An Nhiên chỉ có thể để lại trong lòng.
Sau khi LâmLệ tốt nghiệp đại học liền đi làm nhân viên bán hàng ở một công ty bất động sản,bình thường đều vô dục vô cầu, hơn nữa thu nhập của Trình Tường rất ổn, nên LâmLệ cũng không quá chú trọng công việc, nên đó là lý do, dù đã làm ở công ty nàysáu năm, các đồng nghiệp cùng thời với cô thì đã làm quản lý, giám đốc, chỉ cócô vẫn là một nhân viên bán nhà nho nhỏ, công việc bình thường chỉ đạt chỉ tiêuhàng tháng.
Lúc tan việc An Nhiên nhận được tin nhắn của Lâm Lệ nói là cô ấyđã đợi ở dưới cổng công ty, bảo cô nhanh chóng đi xuống, An Nhiên không biết xảyra chuyện gì, chỉ đoán có thể cô ấy và Trình Tường cãi nhau, nhưng mà theo côthấy từ giọng điệu của Lâm Lệ bây giờ, thì sự việc còn nghiêm trọng hơn côtưởng, nghĩ thế, An Nhiên vội vàng thu dọn, cầm túi xách liền đi ra ngoài, ngaycả cửa phòng làm việc cũng quên đóng.
An Nhiên lái xe từ nhà để xe đi ra đãthấy Lâm Lệ đứng ở cổng công ty, sắc mặt rất kém, cạnh chân còn có một cáithùng.
An Nhiên hạ cửa xe gọi cô ấy một tiếng, thấy Lâm Lệ ôm lấy cái thùngđi về phía cô, kéo cửa sau xe ra, trực tiếp ném thùng giấy vào, sau đó tức giậnvòng qua đầu xe mở cửa lên xe. Mặt không thay đổi nói: “Lái xe.”
An nhiênthấy sắc mặt cô không bình thường, thì không hỏi nhiều, liền khởi động xe lênđường.
Xe lên đường một lúc lâu, An Nhiên mới mở miệng hỏi Lâm Lệ: “Lão phậtgia, chúng ta đi đâu?”
“Du Nhiên Cư.” Lâm Lệ oán giận nói.
“Khụ…” An Nhiênsặc nước miếng của mình, quay đầu nhìn Lâm Lệ nói: “Hay là, hay là đổi chỗ khácđi, đi nhiều rồi ăn cũng chán.”
Lâm Lệ ngoảnh mặt lại, trợn mắt nhìn cô, nói:“Đổi cái gì mà đổi, đổi chỗ có thể ăn cơm không mất tiền sao?”
An Nhiên toátmồ hôi, thì ra là cô muốn ăn cơm chùa a!
Khi tới Du Nhiên Cư, An Nhiên liềntìm nơi xó xỉnh để ngồi, Lâm Lệ hình như rất bực bội, lấy thực đơn mỗi món gọimột lần, khiến nhân viên phục vụ đứng một bên há hốc mồm, hỏi An Nhiên có phảicòn người đến nữa không, có cần đổi lên gian phòng trên tầng không.
An Nhiênhơi lúng túng lắc đầu, đoạt lại tờ thực đơn trong tay Lâm Lệ, liền trả lại chongười phục vụ, vội nói cứ như vậy đã, rồi bảo nhanh đem thức ăn lên.
Ngườiphục vụ gật đầu lia lịa, lấy lại thực đơn, thuận tiện đưa nước lọc lên.
AnNhiên nhìn vẻ mặt khó coi của Lâm Lệ, cố gắng thoải mái hỏi: “Làm sao thế, tênnô tài kia trêu chọc lão phật gia của chúng ta không vui rồi?”
“Hừ, có mấyngười thật không biết xấu hổ, anh ta nghĩ anh ta là thứ gì, anh ta nghĩ là tamuốn làm việc dưới quyền anh ta a, cũng không nhìn lại chính bản thân mình, cáiđồ tham mộ hư vinh bám váy đàn bà, nói ra không sợ mất mặt.” Lâm Lệ oán hậnnói.
An Nhiên nghe như lọt vào sương mù, hoàn toàn không hiểu gì: “Chuyện gìa, nói cho ta một chút.”
Lâm Lệ quay đầu, nhìn An Nhiên nói: “An Nhiên may màhồi đó mi không ở cùng chỗ với anh ta, tên đó căn bản không phải là thứ gìtốt!”
“Mi đang nói đến Mạc Phi?” An Nhiên thử hỏi.
“Không phải anh ta thìcòn ai.” Lâm Lệ càng nghĩ càng giận, cô căn bản không biết ông chủ mới của côngty chính là Mạc Phi, hơn nữa vừa đến, liền tung tin nói cô lười làm, không đủtích cực trong công việc, công ty không tuyển dụng nữa.
“Rốt cục có chuyện gìxảy ra?” An Nhiên có chút mơ hồ, không rõ vì sao Mạc Phi liên quan đến Lâm Lệ,hơn nữa lại liên quan đến công việc.
Lâm Lệ uống một hớp nước rồi nói, thì ralà trước đó không lâu, công ty Lâm Lệ bị một công ty kiến trúc lớn của Mỹ mualại, mà hôm nay là ngày ông chủ mới đến tiếp nhận, Lâm Lệ không ngờ người đó làMạc Phi. Vừa trông thấy anh ta cô liền mắng anh ta là kẻ giả nhân giả nghĩa,không may bị những người qua lại nghe thấy, Lâm Lệ là người trắng đen rõ ràng,tốt là tốt, không tốt là không tốt, nhìn thấy anh ta, cũng không chút khách khílườm nguýt, không yếu thế chút nào.
Ngay tại chỗ thì Mạc Phi cũng không tứcgiận, nhìn cô một cái rồi quay đầu đi lên. Lâm Lệ quay về chỗ ngồi bắt đầu đánhđơn xin từ chức, nhưng có người tốc độ nhanh hơn, Mạc Phi vừa lên chưa đầy 10phút đồng hồ, người ở bộ phận nhân sự liền gọi cho Lâm Lệ, báo rằng bộ phận nhânsự thúc dục, Lâm Lệ đành bỏ lại cái đơn từ chức mới đánh được một nửa, rồi đi bộphận nhân sự. Không ngờ vừa vào bộ phận nhân sự, quản lý bộ phận nhân sự liềnném giấy sa thải vào mặt cô, nói cô lười biếng, không tích cực liền sa thảicô.
Lâm Lệ không nói gì, trực tiếp cầm giấy đến ầm ĩ phòng tổng giám đốc, đẩycửa vào mắng Mạc Phi một trận, sau đó ném giấy vứt lên bàn anh ta, không nghĩđến anh ta còn tuyệt tình hơn, gọi thẳng bảo vệ kéo cô ra ngoài, cuối cùng còngiao cho bảo vệ giám sát cô thu dọn đồ đạc, xác nhận cô không lấy gì của công tymới để cô rời đi.
Lâm Lệ chưa bao giờ bị đối xử như thế, cơn giận trong lòngkia vẫn dâng lên hừng hực, cuối cùng gọi điện cho An Nhiên, sau đó đón xe đếntrước cổng công ty cô.
“Kẻ giả nhân giả nghĩa, chính là kẻ bỉ ổi, có mặt màkhông đáng làm người, không phải thứ gì tốt.” Lâm Lệ tức giận nói, tay thì hoạtđộng không ngừng, cầm đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt to, nhét vào miệngnhưng vẫn không quên nói với An Nhiên: “May mắn, may mắn năm đó các ngươi khôngở cùng nhau.”
An Nhiên nhìn cô không phản bác, cũng không có vạch trần năm đóLâm Lệ khen ngợi với cả phòng kí túc xá là Mạc Phi và Trình Tường là hai cựcphẩm của T Đại, đẹp trai nhất, thành tích hạng nhất, tướng mạo hạng nhất, nhânphẩm hạng nhất. Nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ không tin Mạc Phi là ngườituyệt tình như thế, nhưng qua buổi sáng hôm nay, cô hiểu được một đạo lý, quathời gian, cái gì cũng thay đổi, nhất là người, trước kia quen thuộc như vậynhưng gặp lại cũng chỉ là người xa lạ.
Lâm Lệ uống một hớp nước, nuốt thức ăntrong miệng xuống, sau đó lại vươn đũa gắp miếng tôm rim, vừa nói: “Ta thấy a,hiện tại ông xã của mi bây giờ không tệ, ít nhất mạnh hơn anh ta rấtnhiều.”
An Nhiên sửng sốt, nhìn cô nghi hoặc: “mi đã gặp Tô Dịch Thừa?” Côkhông nhớ đã giới thiệu cho bọn họ gặp nhau lúc nào a!
“Tô Dịch Thừa? Ai làTô Dịch Thừa?” Chiếc đũa gắp rau dừng lại, Lâm Lệ rơi vào trạng thái ngâydại.
An Nhiên đảo mắt trắng dã, có một loại cảm giác vô lực.
Thấy cô nhưthế, Lâm Lệ nhanh chóng phản ứng lại, “nga, chồng mi a, ta chưa từng gặp a, miđã giới thiệu cho chúng ta gặp mặt sao?”
An Nhiên toát mồ hôi, bưng nước lênuống một ngụm lớn, mới hỏi: “Gặp cũng chưa gặp, vậy sao mi biết là anh ta có tốthay không.”
Lâm Lệ nhìn một bàn đầy thức ăn này, sững sờ nói: “Ăn uống thảcửa nhiều như thế này mà không phải trả tiền, còn không tốt!”
An Nhiên hếtchỗ nói rồi, nhìn một bàn đầy đồ ăn kia, cô không nói ra được nửa lời.
Chương trước Chương tiếp
Loading...