Tiên Hôn Hậu Ái
Chương 30: Vì sao bị thương?
Thích hợp, đúng vậy, bọn họ đều cảm thấy lẫn nhau thích hợp cho nên mới nhanhchóng quyết định kết hôn.
An Nhiên không hỏi thêm nhiều nữa, thật ra thì tìnhhình hiện tại của bọn họ đã tốt hơn nhiều so với nguyện vọng ban đầu của cô, chỉcó điều ngoài ý muốn là thân phận của anh, xem ra cô vô tình trèo cao rồi, cũngmay mẹ anh thoạt nhìn cũng không phải là người chỉ nhìn vào gia cảnh, cô thấythật may mắn!
An Nhiên còn muốn mở miệng nói chuyện nghiêm túc với anh vềcuộc sống sau này của hai người một chút, thì không may lúc này điện thoại củaanh vang lên, là trưởng ban nào đó nói chuyện gì mà phê duyệt giấy tờ gìđó.
An Nhiên từ thư phòng đi ra ngoài, trở lại phòng khách mở hành lý ra bắtđầu sắp xếp. Mở ra tủ quần áo sát sàn không tính là to kia, thấy quần áo của anhđược sắp xếp chỉnh tề. An Nhiên nhìn các bộ âu phục và áo sơ mi trắng kia, tronglòng chỉ cảm thấy khó tin, từ nay về sau, trong tủ quần áo sẽ không chỉ có quầnáo của cô, mà một nửa là thuộc về người đàn ông sẽ chung sống với cô sau này,không phải chỉ có bộ đồ công sở và váy áo sặc sỡ, mà còn có âu phục và áo sơ mitrắng có chút đơn điệu trầm lắng, cảm giác này thật kỳ diệu. Đương nhiên thayđổi này thật nhanh chóng nhưng cô tự nói với mình phải cố gắng thích ứng.
AnNhiên đẩy quần áo của anh sang bên cạnh, sau đó treo mấy bộ công sở và áo váymình thường mặc đi làm ở bên cạnh, đồ lót của cô thì để vào một ngăn tủ nhỏ làvừa vặn, cuối cùng thì để giầy đặt vào trong tủ giày.
Đến khi sắp xếp xongtất cả, An Nhiên nhìn trên mặt đất còn một túi sách tham khảo và bản vẽ của cô,nhìn quanh căn phòng, có chút ảo não, có lẽ cô nên tìm Tô Dịch Thừa nói chuyệnmột chút, xem có thể đặt một bàn làm việc cho cô trong thư phòng không, như vậycó thể thuận tiện cho cô thiết kế về sau. Nghĩ thế, An Nhiên mở cửa phòng, đithẳng đến thư phòng, đẩy cửa đi vào, thì thấy anh đầu kẹp điện thoại, tay thìnhanh chóng tìm kiếm giấy tờ, miệng nói gì đó. Thấy thế An Nhiên biết điều đi rangoài, nghĩ đến thân phận và địa vị của anh, bận bịu là điều tất nhiên.
Quaytrở lại căn phòng, An Nhiên nhìn quanh căn phòng này, chăm chú nhìn chiếc giườngđôi một hồi lâu, sau đó khẽ thở dài, xoay người lấy ra bộ đồ ngủ từ trong tủquần áo đi vào phòng tắm.
Vì sợ Tô Dịch Thừa về phòng, An Nhiên cũng khôngdám tắm lâu, cọ rửa qua loa rồi thay quần áo đi ra ngoài.
Nhưng mà trên đờiluôn có những chuyện ngẫu nhiên như vậy, cô càng không muốn gặp thì lại càngkhông tránh khỏi, An Nhiên vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm thì Tô Dịch Thừa mởcửa phòng đi vào. Bốn mắt nhìn nhau, hai người không tránh khỏi sữngngười.
Thực ra thì đồ ngủ của An Nhiên rất bảo thủ, không lộ đùi và ngực, nóilà lộ chỉ có lộ chút bả vai, chung quy coi như là bộ đồ ngủ rất truyềnthống.
An Nhiên lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ bừng,bước làm thành hai bước trực tiếp vén chăn trên giường, quấn mình kín như bưng,đầu giấu vào trong chăn, ấp úng nói: “Tôi ngủ trước.” Sau đó liền nằm đó khôngnhúc nhích.
Lúc này Tô Dịch Thừa mới lấy lại tinh thần, anh bất ngờ vì chínhmình vừa mới thất thần trong chốc lát, thật ra thì đồ ngủ của cô không hề gợicảm, anh thất thần chỉ vì vẻ trắng mịn sáng sủa của cô sau khi tắm rửa, khoảnhkhắc kia trái tim anh đúng là rung động rồi.
Nhìn lại bộ dạng cô quấn chặtmình, Tô Dịch Thừa không khỏi bật cười, nói cô hai mươi tám nhưng thỉnh thoảnglại hành động như đứa trẻ vừa mới mười bảy, chưa thoát khỏi vẻ ngây thơ, đángyêu, dễ thương.
Nhìn đồng hồ, đã gần 11h, vừa mới bị phó cục trưởng cục xâydựng làm phiền gần một tiếng, sau đó phải sửa sang lại tư liệu cần dùng cho hộinghị ngày mai, không ngờ thời gian đã trôi qua nhanh như vậy. Tháo đồng hồ đeotay để trên tủ đầu giường, sau đó xoay người mở tủ quần áo, chuẩn bị lấy đồ ngủđi vào tắm, trong nháy mắt mở tủ ra anh lại sững người, quay đầu liếc nhìn AnNhiên ở trên giường, khóe miệng cong lên đẹp đẽ.
An Nhiên rất muốn ngủ, bởivì chỉ cần ngủ thiếp đi thì cũng không cần khó xử rồi, trằn trọc suy nghĩ giúpcô ngủ, nhưng càng muốn ngủ cô lại càng tỉnh táo, thậm chí cô có thể nghe thấytiếng nước chảy trong phòng tắm, thật ra thì tiếng không lớn nhưng cô nghe rấtrõ.
Đột nhiên tiếng nước chảy dừng lại, dường như Tô Dịch Thừa đã tắm xongrồi, An Nhiên chợt nghiêng người đưa lưng về phía phòng tắm, nhưng vì động tácquá mạnh, không cẩn thận tay đập mạnh vào góc tủ đầu giường, đau đến cắn răng,đưa tay vào trong chăn nắm chặt lại, cũng không dám kêu ra tiếng.
Khi Tô DịchThừa trở ra anh đã đổi lại áo ngủ, đứng ở cửa phòng tắm nhìn An Nhiên cong lưngtrên giường, thậm chí vì cô ‘hồi hộp’ mà chăn hơi run rẩy.
Tô Dịch Thừa cảmthấy không biết làm sao, anh là người đàn ông bình thường, có yêu cầu sinh lýcũng là bình thường, nhưng anh tự xem mình là quân tử, nếu cô phản đối, thì anhnhất định sẽ không ép buộc.
Vén chăn lên giường, Tô Dịch Thừa tắt đèn đầugiường, trong bóng tối, anh dịch người vào gần An Nhiên, thậm chí tay còn chưađộng vào cô, cũng đã cảm thấy thấy thân thể cô cứng đờ, cả người căngthẳng.
Tô Dịch Thừa đưa tay ôm cô từ phía sau, rõ ràng anh cảm giác được thânthể cô căng thẳng như khối sắt vậy, vô cùng cứng ngắc. Khẽ thở dài, Tô Dịch thừacó phần bất đắc dĩ nói bên tai cô: “An Nhiên, em còn hướng sang bên kia nữa sẽngã xuống đấy.”
An Nhiên không nói gì, nhắm chặt mắt, thậm chí cũng không dámhít thở mạnh, mu bàn tay đau dữ dội, cô đoán là đã bị sưng lên, nhưng bây giờcũng không quan tâm có sưng hay không, cô chỉ muốn Tô Dịch Thừa nghĩ là cô đãngủ, như vậy, tối nay có thể tránh thoát. Mặc dù cô biết rõ ngày này sớm muộn gìcũng sẽ đến nhưng mà thật sự cô còn chưa chuẩn bị xong, ít nhất, ít nhất cũngphải qua mấy ngày nữa, để cô có thể xây dựng đầy đủ tư tưởng.
Thấy cô khôngnói gì, Tô Dịch Thừa lại hỏi: “Anh thật sự đáng sợ thế sao?” Tay anh đặt lên taycô, nhưng vừa đụng vào, chợt nghe thấy cô hô lên, như là làm đau cô.
Tô DịchThừa cau mày, đột nhiên cảm thấy có gì đó không bình thường, tay nắm tay cô, cònchưa dùng sức. “á…” đã nghe thấy cô bị đau kêu lên.
Lần này là chắc chắn, TôDịch Thừa buông cô ra, ngồi dậy bật đèn trong phòng lên, nhìn cô bé đang congngười đưa lưng về phía anh, thì nhíu chặt chân mày. Lạnh lùng nói: “An Nhiênxoay người lại.”
An Nhiên không động đậy, tiếp tục giả vờ nằm cứng đơ giảchết.
Thấy thế, Tô Dịch Thừa cũng không mở miệng lần nữa, trực tiếp đưatay kéo cô lại, dưới ánh mắt hoảng sợ không yên của An Nhiên, thò tay vào trongchăn, kéo tay cô ra, nhìn mu bàn tay sưng đỏ thành một khối lớn, chân mày càngnhíu chặt lại, mặt lạnh hỏi: “Vì sao bị thương?”
An Nhiên không hỏi thêm nhiều nữa, thật ra thì tìnhhình hiện tại của bọn họ đã tốt hơn nhiều so với nguyện vọng ban đầu của cô, chỉcó điều ngoài ý muốn là thân phận của anh, xem ra cô vô tình trèo cao rồi, cũngmay mẹ anh thoạt nhìn cũng không phải là người chỉ nhìn vào gia cảnh, cô thấythật may mắn!
An Nhiên còn muốn mở miệng nói chuyện nghiêm túc với anh vềcuộc sống sau này của hai người một chút, thì không may lúc này điện thoại củaanh vang lên, là trưởng ban nào đó nói chuyện gì mà phê duyệt giấy tờ gìđó.
An Nhiên từ thư phòng đi ra ngoài, trở lại phòng khách mở hành lý ra bắtđầu sắp xếp. Mở ra tủ quần áo sát sàn không tính là to kia, thấy quần áo của anhđược sắp xếp chỉnh tề. An Nhiên nhìn các bộ âu phục và áo sơ mi trắng kia, tronglòng chỉ cảm thấy khó tin, từ nay về sau, trong tủ quần áo sẽ không chỉ có quầnáo của cô, mà một nửa là thuộc về người đàn ông sẽ chung sống với cô sau này,không phải chỉ có bộ đồ công sở và váy áo sặc sỡ, mà còn có âu phục và áo sơ mitrắng có chút đơn điệu trầm lắng, cảm giác này thật kỳ diệu. Đương nhiên thayđổi này thật nhanh chóng nhưng cô tự nói với mình phải cố gắng thích ứng.
AnNhiên đẩy quần áo của anh sang bên cạnh, sau đó treo mấy bộ công sở và áo váymình thường mặc đi làm ở bên cạnh, đồ lót của cô thì để vào một ngăn tủ nhỏ làvừa vặn, cuối cùng thì để giầy đặt vào trong tủ giày.
Đến khi sắp xếp xongtất cả, An Nhiên nhìn trên mặt đất còn một túi sách tham khảo và bản vẽ của cô,nhìn quanh căn phòng, có chút ảo não, có lẽ cô nên tìm Tô Dịch Thừa nói chuyệnmột chút, xem có thể đặt một bàn làm việc cho cô trong thư phòng không, như vậycó thể thuận tiện cho cô thiết kế về sau. Nghĩ thế, An Nhiên mở cửa phòng, đithẳng đến thư phòng, đẩy cửa đi vào, thì thấy anh đầu kẹp điện thoại, tay thìnhanh chóng tìm kiếm giấy tờ, miệng nói gì đó. Thấy thế An Nhiên biết điều đi rangoài, nghĩ đến thân phận và địa vị của anh, bận bịu là điều tất nhiên.
Quaytrở lại căn phòng, An Nhiên nhìn quanh căn phòng này, chăm chú nhìn chiếc giườngđôi một hồi lâu, sau đó khẽ thở dài, xoay người lấy ra bộ đồ ngủ từ trong tủquần áo đi vào phòng tắm.
Vì sợ Tô Dịch Thừa về phòng, An Nhiên cũng khôngdám tắm lâu, cọ rửa qua loa rồi thay quần áo đi ra ngoài.
Nhưng mà trên đờiluôn có những chuyện ngẫu nhiên như vậy, cô càng không muốn gặp thì lại càngkhông tránh khỏi, An Nhiên vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm thì Tô Dịch Thừa mởcửa phòng đi vào. Bốn mắt nhìn nhau, hai người không tránh khỏi sữngngười.
Thực ra thì đồ ngủ của An Nhiên rất bảo thủ, không lộ đùi và ngực, nóilà lộ chỉ có lộ chút bả vai, chung quy coi như là bộ đồ ngủ rất truyềnthống.
An Nhiên lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ bừng,bước làm thành hai bước trực tiếp vén chăn trên giường, quấn mình kín như bưng,đầu giấu vào trong chăn, ấp úng nói: “Tôi ngủ trước.” Sau đó liền nằm đó khôngnhúc nhích.
Lúc này Tô Dịch Thừa mới lấy lại tinh thần, anh bất ngờ vì chínhmình vừa mới thất thần trong chốc lát, thật ra thì đồ ngủ của cô không hề gợicảm, anh thất thần chỉ vì vẻ trắng mịn sáng sủa của cô sau khi tắm rửa, khoảnhkhắc kia trái tim anh đúng là rung động rồi.
Nhìn lại bộ dạng cô quấn chặtmình, Tô Dịch Thừa không khỏi bật cười, nói cô hai mươi tám nhưng thỉnh thoảnglại hành động như đứa trẻ vừa mới mười bảy, chưa thoát khỏi vẻ ngây thơ, đángyêu, dễ thương.
Nhìn đồng hồ, đã gần 11h, vừa mới bị phó cục trưởng cục xâydựng làm phiền gần một tiếng, sau đó phải sửa sang lại tư liệu cần dùng cho hộinghị ngày mai, không ngờ thời gian đã trôi qua nhanh như vậy. Tháo đồng hồ đeotay để trên tủ đầu giường, sau đó xoay người mở tủ quần áo, chuẩn bị lấy đồ ngủđi vào tắm, trong nháy mắt mở tủ ra anh lại sững người, quay đầu liếc nhìn AnNhiên ở trên giường, khóe miệng cong lên đẹp đẽ.
An Nhiên rất muốn ngủ, bởivì chỉ cần ngủ thiếp đi thì cũng không cần khó xử rồi, trằn trọc suy nghĩ giúpcô ngủ, nhưng càng muốn ngủ cô lại càng tỉnh táo, thậm chí cô có thể nghe thấytiếng nước chảy trong phòng tắm, thật ra thì tiếng không lớn nhưng cô nghe rấtrõ.
Đột nhiên tiếng nước chảy dừng lại, dường như Tô Dịch Thừa đã tắm xongrồi, An Nhiên chợt nghiêng người đưa lưng về phía phòng tắm, nhưng vì động tácquá mạnh, không cẩn thận tay đập mạnh vào góc tủ đầu giường, đau đến cắn răng,đưa tay vào trong chăn nắm chặt lại, cũng không dám kêu ra tiếng.
Khi Tô DịchThừa trở ra anh đã đổi lại áo ngủ, đứng ở cửa phòng tắm nhìn An Nhiên cong lưngtrên giường, thậm chí vì cô ‘hồi hộp’ mà chăn hơi run rẩy.
Tô Dịch Thừa cảmthấy không biết làm sao, anh là người đàn ông bình thường, có yêu cầu sinh lýcũng là bình thường, nhưng anh tự xem mình là quân tử, nếu cô phản đối, thì anhnhất định sẽ không ép buộc.
Vén chăn lên giường, Tô Dịch Thừa tắt đèn đầugiường, trong bóng tối, anh dịch người vào gần An Nhiên, thậm chí tay còn chưađộng vào cô, cũng đã cảm thấy thấy thân thể cô cứng đờ, cả người căngthẳng.
Tô Dịch Thừa đưa tay ôm cô từ phía sau, rõ ràng anh cảm giác được thânthể cô căng thẳng như khối sắt vậy, vô cùng cứng ngắc. Khẽ thở dài, Tô Dịch thừacó phần bất đắc dĩ nói bên tai cô: “An Nhiên, em còn hướng sang bên kia nữa sẽngã xuống đấy.”
An Nhiên không nói gì, nhắm chặt mắt, thậm chí cũng không dámhít thở mạnh, mu bàn tay đau dữ dội, cô đoán là đã bị sưng lên, nhưng bây giờcũng không quan tâm có sưng hay không, cô chỉ muốn Tô Dịch Thừa nghĩ là cô đãngủ, như vậy, tối nay có thể tránh thoát. Mặc dù cô biết rõ ngày này sớm muộn gìcũng sẽ đến nhưng mà thật sự cô còn chưa chuẩn bị xong, ít nhất, ít nhất cũngphải qua mấy ngày nữa, để cô có thể xây dựng đầy đủ tư tưởng.
Thấy cô khôngnói gì, Tô Dịch Thừa lại hỏi: “Anh thật sự đáng sợ thế sao?” Tay anh đặt lên taycô, nhưng vừa đụng vào, chợt nghe thấy cô hô lên, như là làm đau cô.
Tô DịchThừa cau mày, đột nhiên cảm thấy có gì đó không bình thường, tay nắm tay cô, cònchưa dùng sức. “á…” đã nghe thấy cô bị đau kêu lên.
Lần này là chắc chắn, TôDịch Thừa buông cô ra, ngồi dậy bật đèn trong phòng lên, nhìn cô bé đang congngười đưa lưng về phía anh, thì nhíu chặt chân mày. Lạnh lùng nói: “An Nhiênxoay người lại.”
An Nhiên không động đậy, tiếp tục giả vờ nằm cứng đơ giảchết.
Thấy thế, Tô Dịch Thừa cũng không mở miệng lần nữa, trực tiếp đưatay kéo cô lại, dưới ánh mắt hoảng sợ không yên của An Nhiên, thò tay vào trongchăn, kéo tay cô ra, nhìn mu bàn tay sưng đỏ thành một khối lớn, chân mày càngnhíu chặt lại, mặt lạnh hỏi: “Vì sao bị thương?”