Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 166: Hạnh Phúc (Đại kết cục)



AdsSáng sớm, Tô Dịch Thừa đưa An Nhiên tới bệnh viện rồi không lâu sau nhận đượcđiện thoại của thư ký Trịnh nói có một số tài liệu cần anh nhanh chóng về xemmột chút, cho nên liền phóng đến phòng làm việc.
Trong phòng bệnh Lâm Tiểu Phân nghiêm túc dạy bảo An Nhiên một trận, cuốicùng nói đến mức bản thân mình không chịu đựng được nữa mà rơi nước mắt.
"Mẹ." An Nhiên tiến lên, ngồi vào mép giường, ôm mẹ vào lòng, áy náy nói bêntai bà: "thật xin lỗi, con chỉ không muốn mẹ lo lắng cho con."
"Sao mẹ có thể không lo lắng cho con được, con là con gái mẹ, mẹ không lolắng cho con thì còn lo lắng cho ai."
Quả thật đúng như Tô Dịch Thừa nói, lý do Lâm Tiểu Phân không muốn ra nướcngoài điều trị là sợ trong khi mổ có vấn đề gì, bà nói, bà không sợ chết, mà làsợ chết ở đó!
Nếu ra nước ngoài phẫu thuật thật sự xảy ra vấn đề gì, thì đó là chết nơi đấtkhách quê người, bà không muốn như thế, bà thà rằng ở lại trong nước, ít nhất ởbên cạnh con gái bà, bên chồng bà, nhà bà, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bà cũngkhông có gì tiếc nuối.
"Mẹ, sao mẹ lại cố chấp như thế chứ!" Đối với sự khăng khăng của Lâm TiểuPhân, An Nhiên có phần sốt ruột, sáng nay cô thấy thị lực của mẹ dường như đã tệhơn so với trước rồi, với tay cầm gì đều phải dựa vào lần mò, nhìn mẹ mình nhưthế, lòng cô có nỗi khó chịu khó tả.
Lâm Tiểu Phân vỗ vỗ tay cô, cố gắng muốn thuyết phục An Nhiên, nói: "đi phẫuthuật ở đâu mà chả thế a, ra nước ngoài vừa lãng phí tiền vừa phiền phức, hay làchúng ta cứ mổ trong nước đi."
"Mẹ." An Nhiên nắm lại tay Lâm Tiểu Phân, nhìn bà chăm chú, nói: "ra nướcngoài phẫu thuật là chúng con muốn gia tăng xác suất phẫu thuật thành công, giảmnguy hiểm xuống, mọi người đều biết phẫu thuật này nguy hiểm thế nào, chúng consợ hãi, bì không có cách nào tiếp nhận được phẫu thuật thất bại, nếu thật mất đimẹ, mẹ muốn con và cha phải làm sao bây giờ?" Nói xong, An Nhiên không kiềm chếđược rơi nước mắt.
Lâm Tiểu Phân không nói gì, quay mặt đi, không nhìn cô, dù ánh mắt đã mờ đi,bà không thấy rõ ánh mắt con gái, nhưng mà lại vẫn có thể mãnh liệt cảm nhậnđược cái nhìn chăm chú của cô, bà không có cách nào đối mặt với cô được. Chópmũi chua xót, hốc mắt nong nóng.
"Mẹ, coi như là mẹ vì con, vì cha, chúng ta đi Mỹ được không?" An Nhiên nóirất nhẹ, giọng nói như là đang cầu xin.
Lâm Tiểu Phân không quay đầu lại, răng cắn chặt vào môi, hơi run rẩy, nhiệtđộ trong hốc mắt nóng đến đốt người.
Đưa tay kéo tay Lâm Tiểu Phân đặt lên trên bụng mình, nghẹn ngào nói: "mẹ, embé trong bụng con vẫn chờ gọi bà ngoại đấy, mẹ đồng ý với con sẽ không sao, cóđược không."
Nước mắt trong hốc mắt rốt cục không đừng được nữa, Lâm Tiểu Phân đưa tay chemiệng mình, không để mình khóc thành tiếng.
"Mẹ......" An Nhiên cố chấp gọi bà, nước mắt đã lăn đầy mặt từ lâu rồi,nhưng vẫn cố chấp tìm kiếm một đáp án, một đảm bảo.
Chung quy lại vẫn là con gái mình, là máu thịt mình, đâu thể thực sự nhẫn tâmkhước từ nguyện mọng của cô được.
Không lay chuyển được sự cố chấp của An Nhiên, Lâm Tiểu Phân cũng chỉ có thểgật đầu ưng thuận.
Thấy bà đồng ý, An Nhiên nín khóc mà cười ra tiếng, đưa tay qua quýt lau nướcmắt trên mặt mình, sau đó lại duỗi tay cẩn thận nhẹ nhàng lau nước mắt cho LâmTiểu Phân.
Việc rốt cuộc Lâm Tiểu Phân gật đầu đồng ý ra nước ngoài làm phẫu thuật khiếntất cả mọi người thật vui vẻ, bên bác sĩ Trương đã sớm liên hệ với bệnh viện bênMỹ, tư liệu bệnh án đều đã chuyển sang bằng đường bưu điện, mấy ngày tới chỉ cầnLâm Tiểu Phân thu dọn xong là có thể sang đó, đương nhiên sau khi sang, bệnhviện bên kia cũng sẽ kiểm tra cặn kẽ lại cho Lâm Tiểu Phân, sau đó sẽ cho raphương án phẫu thuật cụ thể.
Về cuộc phẫu thuật cắt bỏ khối u lần này, An Nhiên khăng khăng muốn đi cùngLâm Tiểu Phân, Cố Hằng Văn cũng muốn ở bên cạnh vợ mình trong lúc phẫu thuật,nhưng mà vướng bận lớp ôn tốt nghiệp, chương trình học bình thường đã rất gấprút rồi, bên nhà trường không thể cho phép nghỉ hơn nửa tháng được, cho nên chỉđành ở lại có trách nhiệm với học sinh.
Đối với việc An Nhiên đi Mỹ, Lâm Tiểu Phân là người đầu tiên phản đối, lý dolà An Nhiên đang mang thai, không muốn cô quá mệt mỏi. Dù Tô Dịch Thừa cũng lolắng, nhưng mà anh hiểu lòng An Nhiên, người đi phẫu thuật là mẹ cô, không chocô đi cô nhất định sẽ không tán thành, vì yêu cô, cho nên lựa chọn ủng hộ quyếtđịnh của cô, thật ra thì vốn là anh cũng muốn cùng đi, nhưng mà gần đây côngviệc và hạng mục trong thị ủy rất nhiều, ngoài ra trong khoảng thời gian này, córất nhiều lời đồn đại về anh, nếu mà bây giờ anh tùy tiện xin nghỉ phép, bênngoài sẽ phỏng đoán anh muốn lật trời.
Đun trà dưỡng sinh trong phòng bếp, bưng chén Mark đi vào thư phòng, An Nhiêngõ cửa thư phòng, đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng trong phòng, liềnđẩy cửa đi thẳng vào.
Chỉ thấy Tô Dịch Thừa ở trong phòng xắn tay áo sơ mi đến khuỷu tay, cà vạttrên cổ được nới lỏng ra, chỗ tay băng bó mấy hôm trước đã được tháo ra rồi,nhưng mà vết thương đã được khử trùng rồi, cũng không gây trở ngại cho cuộc sốngbình thường rồi, liếc nhìn giấy tờ trong tay, tài liệu trên bàn chất thànhđống.
An Nhiên tiến lên, nhẹ nhàng đặt chén trà dưỡng sinh trong tay lên bàn, lúcnày Tô Dịch Thừa mới phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn An Nhiên, khẽ cườivới cô, giơ tay lên nhìn đồng hồ, đến khi thấy rõ giờ lại không đồng ý cau màylại, đưa tay kéo tay cô, đặt vào trong lòng bàn tay, hỏi: "sao muộn thế này rồicòn chưa ngủ?"
An Nhiên để tùy anh nắm tay mình, chỉ cười khẽ lắc đầu, nói: "không buồnngủ."
Tay Tô Dịch Thừa dùng lực một cái, liền kéo cô ngồi xuống chân mình, cằm gốilên bản vai cô, tay vòng qua bụng cô.
An Nhiên thả lỏng người ngồi dựa vào ngực anh, tay nắm cái tay đang vòngquanh bụng mình ngắm nghía, nhìn vết thương trên tay anh, mặc dù đã không còntầng băng gạc thật dày nhưng vẫn được xử lý chu đáo, vươn tay ra chỉ nhẹ nhàngđụng vào, khẽ hỏi: "còn đau không?"
Tô Dịch Thừa cười khẽ, lắc đầu khẽ hôn xuốn lỗ tai tinh xảo của cô, nói:"không đau." Khi nói chuyện, hơi thở âm ấm kia phả vào trong tai An Nhiên, AnNhiên có chút ngứa ngáy, rụt cổ lại, cười khẽ lên: "ha ha, đừng thổi nữa, buồnquá."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa thật sự không thổi nữa, chẳng qua là ôm cô chặt hơnchút ít.
Hai người cứ ôm nhau như vậy một lúc lâu, An Nhiên mới chậm rãi nói: "Lúc xếchiều chủ nhiệm Trương đã nói với em, bên Mỹ đã chuẩn bị xong xuôi rồi, mấy ngàynay bên mẹ phải khởi hành, sợ kéo dài nữa, khối u trong đầu lại xê dịch vị trí,thì phẫu thuật sẽ càng khó, đến lúc đó thì hậu quả khó mà tưởng tượng được."
Tô Dịch Thừa không nói chuyện, chỉ là ôm cô với tư thế vừa rồi.
"Em muốn ngày kia xuất phát đi Mỹ, ngày mai có gì cần chuẩn bị thì chuẩn bịluôn." An Nhiên bổ sung những gì chưa nói hết.
Tô Dịch Thừa khẽ thở dài một tiếng, ôm cô chặt hơn chút nữa, sau đó mở miệnghỏi: "thực sự không cần anh đi cùng em sao?" Nói cho cùng, anh vẫn không yêntâm, đủ loại lo lắng, sợ cô rời khỏi mình rồi có chăm sóc được cho bản thânkhông.
An Nhiên chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ nói: "không cần, anh còn bận việc." Mấyngày qua anh bận bịu thế nào cô đều thấy cả.
"Em quan trọng hơn." Tô Dịch Thừa dường như không cần nghĩ ngợi, nói ra rấtđương nhiên, giọng điệu lại vô cùng kiên định.
An Nhiên cong cong môi, quay đầu nhìn người đàn ông trước mắt, biết anh lolắng cho mình, cho nên nghiêm túc đảm bảo với anh: "em không phải là đứa trẻ,không cần lo lắng cho em, em sẽ chăm sóc tốt mẹ, cũng sẽ chăm sóc tốt bản thânmình."
"Thật?" Tô Dịch Thừa vẫn giữ thái độ hoài nghi.
An Nhiên gật đầu, đáp: "dĩ nhiên!" Thái độ thật tình, nhìn không có nửa câudối trá.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, đưa tay sờ sờ mặt cô, nghiêm túc nói: "vậy thìtốt."
An Nhiên mỉm cười gật đầu, nhìn anh chăm chú.
Tay vuốt ve làn da nhẵn mịn của cô, Tô Dịch Thừa động tình cúi đầu cướp lấyđôi môi đỏ mọng của cô, nhẹ nhàng hôn lên, đầu lưỡi nhẹ thăm dò cô, khi thấy cômở miệng đáp lại nụ hôn của anh, lúc này Tô Dịch Thừa mới bắt đầu tiến vào hônsâu, đòi hỏi nhiều hơn.
Cho đến khi An Nhiên sắp không thở nổi nữa, Tô Dịch Thừa mới chậm rãi buôngcô ra, nhẹ nhàng mổ lên môi cô, sau đó ôm chặt cô vào lòng, khuôn mặt cọ xát vàomặt cô, một lúc lâu mới chậm rãi nói bên tai cô: "anh sẽ nhớ em."
An Nhiên tựa vào trước ngực anh bộ ngực vẫn phập phòng vì nụ hôn vừa rồi,nhưng mà khóe miệng cong lên thành nụ cười đẹp mắt, tay đang ôm tấm lưng gầy gòcủa anh từ từ quấn lên cổ anh, cái đầu đang chôn trước ngực anh cũng ngẩng lên,mở to mắt nhìn anh chăm chú, gật đầu, nghiêm túc nói: "em cũng sẽ nhớ anh!"
Giọng nói của cô rất mềm mại, nghe khiến người ta cảm thấy thoải mái, dễ đivào lòng người, Tô Dịch Thừa nhìn cô chăm chú, nhìn đôi môi đỏ mọng của cô bóngloáng vì vừa bị anh hôn, màu môi đỏ tươi sáng tỏ mắt anh, không thể rời mắt, chỉcó thể tham lam nhìn chằm chú.
Ngón tay mảnh khảnh rời khỏi cổ anh, vươn lên miêu tả nét mặt anh, đầu ngóntay nhẹ nhàng dạo chơi trên khuôn mặt anh, cô thật sự sẽ nhớ anh, rất nhớ ngườinày, cô không biết sang bên kia mất đi cái ôm của anh, cô có ngủ được không, khigả cho anh, anh thật sự đã quá chiều chuộng cô rồi, chiều đến nỗi cô bắt đầunghi ngờ mình có phải đứa trẻ không, còn được người che trở yêu thương nhưthế.
Tô Dịch Thừa chợt bắt lấy cái tay đang chơi đùa gây sự trên mặt mình, hơi cótính trừng phạt hé miệng cắn một ngụm lên đầu ngón tay cô, dùng lực hơimạnh.
"U, đau......" Đầu ngón tay đau đớn khiến An Nhiên hơn dỗi bật ratiếng, ánh mắt nhìn anh mang theo chút uất ức, khiến người ta nhìn màthương.
Tô Dịch Thừa buông ngón tay cô ra, liền ôm cô hôn xuống lần nữa, không dịudàng như vừa rồi, nụ hôn lần này của anh trở nên hơi nôn nóng, kèm theo mọt chútthô bạo và bá đạo.
An Nhiên đáp lại anh, mở miệng dây dưa với anh, tay vòng lên cổ anh, ngón taycắm vào mái tóc anh.
Tay Tô Dịch Thừa ôm lưng cô bắt đầu trở nên không thành thật, xấu xa dichuyển khắp nơi, thăm dò, muốn nhiều hơn.
Không khí mập mờ giữa hai người nhanh chóng tăng lên, nhiệt độ cả thư phòngthoáng cái cao hơn rất nhiều.
Khi tay Tô Dịch Thừa kéo cao áo bầu của An Nhiên lên rồi thăm dò vào, cái taynhư mang lửa tiếp xúc với làn da cô, lúc này An Nhiên mới phục hồi tinh thầnlại, lý trí từ từ quay trở về, biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cho nênnhân lúc còn lý trí, trong khoảnh khắc anh buông cô ra, lập tức nỉ non nói:"Dịch, Dịch Thừa, anh, công việc của anh, … " Cô không muốn vì mình mà làm chậmtrễ công việc của anh.
Đôi môi Tô Dịch Thừa từ từ trượt xuống dưới, hôn dọc theo cái cổ nhẵn mịn,đến chỗ nào chỗ đó hiện một vết đỏ, tay chui vào quần áo trong của cô, lưu luyếnvuốt ve da thịt trơn nhẵn của cô.
"Dịch, Dịch Thừa......" An Nhiên nỉ non, cả người bị anh trêu chọc đãhết sức khó chịu rồi, thở hổn hển, nói: "anh, công việc của anh..." Còn nhưvậy nữa, cô không cho là anh còn có thể lý trí buông cô ra rồi tiếp tục côngviệc.
Như là nhắm mắt làm ngơ với lời nói của cô, nụ hôn theo cổ cô đi xuống, hôn,đã bắt đầu không thể thỏa mãn anh.
"Dịch Thừa......" An Nhiên nhắm hai mắt, ngẩng đầu, cả người nóng hừnghực khó chịu, dùng chút lý trí cuối cùng bắt được cái tay đang châm lửa kia.
Lúc này Tô Dịch Thừa mới chậm rãi ngẩng đầu, dùng cặp mắt mang theo lửa nóngnhìn cô chằm chằm, tay rời khỏi áo lót của cô, bắt lấy cái tay đang đặt trướcngực anh, từ từ đi xuống, khi tay cô cầm lấy khối nóng bỏng kia, khuôn mặt chônvào hõm vai cô rên lên tiếng.
Thoáng cái khuôn mặt An Nhiên đỏ bừng lên, đầu óc vốn mơ mơ hồ hồ lúc này đãtỉnh táo trở lại, cô cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình lúc này phải cao đến mứcsắp bốc cháy rồi, tất nhiên là cô biết khối nóng bỏng trong tay mình lúc này làcái gì!
Chôn ở hõm vai cô, thanh âm trầm thấp ám ách của Tô Dịch Thừa vang lên bêntai cô: "em nghĩ anh còn có thể tiếp tục làm việc nữa hả?" Bây giờ còn bảo anhtiếp tục công việc, anh sẽ chết, thật sẽ chết!
An Nhiên chỉ cảm thấy mặt mình càng nóng hơn, nóng đến mức có thể rán chínquả trứng. xấu hổ lúng túng muốn rút tay về, lại bị anh khăng khăng giữ lấy,thậm chí bắt đầu bị bắt vuốt ve.
An Nhiên chưa từng có trải qua chuyện như vậy, mặt đỏ đến có thể nhỏ ra máu,luống cuống nhìn anh, lúc này đầu óc trống rỗng, bản thân có thể cảm giác đượctim đập loạn lên, như là thoáng cái là có thể nhảy ra khỏi ngực vậy, sợ hãikhông nói nổi một câu.
Tô Dịch Thừa tựa vào vai cô kêu lên một tiếng rồi chợt ôm lấy cô, dùng chânđẩu cái cửa ra, liền ôm cô ra khỏi thư phòng.
Đến khi An Nhiên kịp phản ứng lại, người đã bị anh ôm bổng lên trở lại đếncửa phòng ngủ của hai người, bám chặt lấy cổ anh, mắt nhìn anh chằm chằm.
Chỉ thấy Tô Dịch Thừa ‘ầm! —’ một tiếng đá văng cái cửa nửa khép kia ra, sauđó như gió ôm An Nhiên vào phòng, khi An Nhiên cho là anh mất lý trí sẽ ném côlên giường, thì thấy anh khom người xuống, nhẹ nhàng, cẩn thận thả cô lêngiường, rất sợ làm cô bị thương.
Sau khi sững sờ An Nhiên khẽ cười, khóe môi nhếch lên thành nụ cười đẹp mắt,người đàn ông này trong tình huống này còn có thể đối với cô dịu dàng như thế,cô còn có thể nói gì?
Giơ tay lên vòng qua cổ anh, mắt nhìn thẳng vào mắt anh, cô có thế thấy bảnthân mình bốc cháy trong mắt anh, khóe miệng cong cong, khẽ nói: "hôn em."
Tô Dịch Thừa sửng sốt, cũng nhanh chóng phản ứng lại, lửa nóng trong mắtdường như càng bốc cháy mãnh liệt hơn, sau đó cúi đầu có phần thô lỗ hôn lên môicô, động tác không tính là dịu dàng.
Mặc dù cánh môi bị gặm đến có chút đau đớn, nhưng An Nhiên trước sau vẫn ẩnẩn nụ cười, dang tay ra ôm anh, vào khoảnh khắc anh buông mình ra, ghé vào bênlỗ tai anh, nhẹ nhàng nói: "em rất yêu anh!"
Lần nữa khi tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi, phía ngoài sắc trờiđã sáng choang, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ bằng sa chiếu vào, mặc dùcũng không phải quá chói mắt, nhưng mà cũng làm cho An Nhiên tỉnh lại có chútmắt mở không ra. Nâng tay ngăn cản lại chút ánh sáng mặt trời, mệt mỏi vẫn nhưtrước nồng đậm, không nhịn được ngáp một cái.
Đợi đôi mắt rốt cục thích ứng được với cường độ ánh sáng, An Nhiên lúc nàymới chậm rãi đưa tay hạ xuống, quay đầu nhìn về phía bên kia, người đàn ông bêncạnh đã sớm không có ở đây, một bên giường đã lạnh giống như không có nhiệt độtừ lâu.
Quay đầu nhìn đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường, thì ra đã sắp tới mườigiờ, đầu giường còn đặt quần áo đã được người nào đó chu đáo chuẩn bị sẵn, AnNhiên hài lòng cười, vén chăn lên đứng dậy, cầm quần áo đã được chuẩn bị sẵntrực tiếp đi vào phòng tắm.
Sau khi rửa mặt thay đổi lại quần áo trở ra, trong bụng truyền đến tiếng haitiểu tử kia kháng nghị, tiếng kêu cô lỗ cô lỗ, tâm tình rất tốt đưa tay sờ sờcái bụng tròn của mình, khóe miệng khẽ cười nói: "Được rồi, mẹ đi cho các con ăncơm."
Mới đến quầy ba, đã nhìn thấy trên quầy ba kia đặt một tờ giấy, trên từ giấynét chữ hữu lực viết:
“Bữa ăn sáng ở trong tủ lạnh, rót cho mình cốc sữa tươi, đun nóng sau rồi ăn—— Thừa!”
Cũng không phải là ôn tồn lời ngon tiếng ngọt gì, chỉ là một câu dặn dò, đơngiản đến không thể đơn giản hơn nữa, nhưng mà thật ấm áp, rất ngọt, lời nói bìnhthản kia làm cho người ta đọc được hương vị ngọt ngào.
Mở tủ lạnh ra quả thật có sandwich màTô Dịch Thừa đã chuẩn bị xong cho cô,đặc biệt dùng màng bảo vệ bọc lại, để cho An Nhiên cho dù hâm nóng lại khi ănvẫn còn hương vị tươi mới.
An Nhiên rất nghe lời rót cho mình một cốc sữa tươi, sau đó cho sandwich cùngnhau trực tiếp đặt vào trong lò vi sóng hâm nóng lại, lúc vò vi sóng kêu đinhmột tiếng, điện thoại đặt trong phòng ngủ cũng đồng thời vang lên Tô Dịch Thừađặt nhạc chuông đặc thù cho cô, không cần nhìn cũng biết là anh gọi cho cô, chodù công việc bận rộn tới cỡ nào cũng không bỏ lỡ.
Sải bước vào phòng cầm lấy điện thoại đặt trong phỏng ngủ nhấc lên, trực tiếpnhấn nút nghe, khóe miệng tràn đầy nụ cười nói ra một tiếng "Alo." Nghe thấytiếng như vậy cũng có thể nghe ra được tâm tình của cô rất ngọt ngào.
"Đã dậy?" Tiếng Tô Dịch Thừa bên kia điện thoại rất ôn nhu, rất êm tai.
"Ừ." An Nhiên cầm lấy điện thoại di động một lần nữa ra khỏi phòng.
" Ăn bữa ăn sáng chưa?" Tô Dịch Thừa hình như ở bên ngoài, hoàn cảnh quanhthân có chút ầm ĩ.
"Đang chuẩn bị ăn đây." Đem sandwich trong lò vi sóng lấy ra, bưng lên sữatươi đã được hâm nóng trực tiếp uống một hớp, có chút hưởng thụ nhắm lại mắt.Thuận miệng hỏi: "Anh đang ở công trường sao? Ầm ĩ như vậy." Vừa nói liền cắnmột ngụm lớn miếng sandwich trong tay, quả nhiên là mùi vị cô thích, ăn xongnhiều bữa ăn sáng như vậy, vẫn cảm thấy tay nghề của Tô Dịch Thừa là tốt nhất,có lẽ không chỉ là thủ nghệ tốt, mà trọng yếu hơn bên trong còn mang theo tâm ýcủa anh đối với cô, cái này người khác không cho được.
"Ừ, đi qua nhìn xem tiến trình hạng mục như thế nào." Tô Dịch Thừa đơn giảngiải thích nói: "Anh buổi trưa sẽ trở về, chiều chúng ta cùng đi bệnh viện."
"Ừ." An Nhiên gật đầu nói, trong miệng chất đầy sandwich anh làm.
Tô Dịch Thừa bên kia điện thoại tựa hồ có thể tưởng tượng đến bộ dáng của côbây giờ, không khỏi buồn cười, nhưng vẫn không quên quan tâm nói: "Ăn chậm, nuốtkhông nổi thì uống một chút sữa tươi."
Quả thật ăn có chút đầy miệng, An Nhiên nhấp một hớp sữa tươi mới đưa thức ăntrong miệng toàn bộ nuốt xuống, đối với di động ngọt ngào nói: "Tô Dịch Thừa!"Như vậy liền mang cả tên cả họ của anh gọi ra giống như lúc ban đầu bọn họ quenbiết trước khi kết hôn thường xuyên gọi. Nhớ tới lúc ban đầu người khác còn đặcbiệt hẹp hòi đối với xưng hô này rất bất mãn, bây giờ nghĩ lại hết thảy quá khứ,lúc này mới giật mình thì ra là thời gian trôi qua rất nhanh.
"Ừ, anh đây." Tô Dịch Thừa bên kia điện thoại mang theo nụ cười trả lời, banđầu cảm thấy cách gọi kia quá phận cùng khách khí giờ phút này nghe lại thì cómột phen tình thú khác, thật ra tên không thay đổi, nhưng tình cảm giữa haingười đã thay đổi.
"Anh làm được bữa ăn sáng ăn ngon thật." An Nhiên có chút trẻ con lớn tiếngnói, kết hợp với tiếng cười sáng láng.
Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại cũng cười, nghe được những lời này của côthì tâm tình rất tốt, cầm lấy điện thoại có chút sủng nịnh nói với An Nhiên:"Vậy thì ăn cả đời nhé!" Là lời hứa hẹn cả đời, giọng nói rất chân thành thathiết.
An Nhiên cười, trong mắt đột nhiên có chút cảm giác thật nóng, không có đưatay lau đi, chỉ là rất cố gắng rất chân thành gật đầu nói: "Anh nguyện ý làm cảđời cho em thì em liền ăn cả đời." Nước mắt theo gương mặt rơi xuống, khóe miệngthủy chung mang theo nụ cười, rất ngọt ngào, rất hạnh phúc.
"Được!" Tô Dịch Thừa bên kia điện thoại trịnh trọng gật đầu hứa hẹn.
Sau đó hai người nắm điện thoại không nói chuyện, cũng không cắt đứt, chỉ làlẳng lặng cười.
Cô hiểu ý tứ trong lời nói của anh, anh cũng biết cô muốn nói là cái gì,không cần giải thích, bởi vì bọn họ tâm linh tương hợp.
Đặt xong vé máy bay, thu thập xong hành lý, sáng sớm ngày thứ hai An Nhiêncùng Lâm Tiểu Phân chuẩn bị đi tới nước Mỹ, bên kia hết thảy đều đã an bài thỏađáng, bệnh viện cũng đã liên lạc, người chăm sóc An Nhiên bọn họ cũng đã đều sắpxếp xong xuôi tất cả.
Vì thế Tô Dịch Thừa lần đầu tiên sau tám năm xảy ra chuyện kia, một lần nữagọi điện thoại cho Chu Hàn, nhờ anh hỗ trợ an bài cho cuộc sống của An Nhiêncùng Lâm Tiểu Phân ở nước Mỹ trong một thời gian ngắn.
Chu Hàn cơ hồ là không có suy nghĩ, nhận được điện thoại liền trực tiếp đápứng, sau đó gọi điện thoại liên lạc bạn bè của mình ở nước Mỹ, dù sao anh ở nướcMỹ hơn bảy năm, mấy người bạn chân thật vẫn phải có.
Máy bay của An Nhiên cất cánh lúc hơn mười hai trưa, trực tiếp từ Giang Thànhbay thẳng tới New York nước Mỹ, thời gian bay chừng hơn mười bốn tiếng, mà GiangThành cùng nước Mỹ chênh nhau mười hai giờ, cho nên lúc máy bay đến New Yorkđúng lúc đã hơn hai giờ giờ địa phương, bạn bè của Chu Hàn ở nước Mỹ trực tiếpđón các cô ở sân bay đi thẳng tới bệnh viện làm thủ tục nhập viện.
Tô Dịch Thừa cố ý đem tất cả công việc buổi sáng hôm nay trực tiếp để cho thưký Trịnh an bài chuyển vào buổi chiều hôm nay, buổi sáng, mới sáng sớm đã làmbữa ăn sáng cho An Nhiên, hai người ở nhà ăn xong rồi trực tiếp đi tới Cố gia,đồ của Lâm Tiểu Phân ngày hôm qua An Nhiên cũng đều đã thu thập xong, Cố HằngVăn đổi giờ dạy học buổi sáng cho đồng nghiệp, để ở nhà chờ một chút chuẩn bịđưa hai mẹ con đi tới sân bay.
Mặc dù đến bây giờ, Lâm Tiểu Phân đối với việc An Nhiên đi theo bà tới NewYork vẫn không đồng ý, nhưng mà cuối cùng cũng không thể cải biến được sự thật,chỉ có thể để cho An Nhiên đi cùng bà.
Trừ An Nhiên, Tô Dịch Thừa cũng nói chuyện riêng với thím Trương cùng đi, dùsao An Nhiên đang mang thai, bụng cũng không nhỏ, đi như vậy cũng không tiện, cóthím Trương ở một bên chăm sóc, có thể giảm bớt gánh nặng trên người AnNhiên.
Cố Hằng Văn nhìn qua có chút khẩn trương, dọc theo đường đi vẫn nắm thật chặctay của Lâm Tiểu Phân, nhưng cái gì cũng không nói.
Lúc đi tới sân bay vẫn còn sớm, sau khi chuyển xong hành lý mấy người họ ngồiở trong đại sảnh chờ, Cố Hằng Văn vẫn nắm tay của Lâm Tiểu Phân không có buôngra, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào An Nhiên rồi dặn dò An Nhiên đến nước Mỹ phảichăm sóc tốt mẹ của cô như thế nào, vừa nói xong thì có chút không yên lòng,nhìn Lâm Tiểu Phân, rồi rốt cục không nhịn được nói: "Tiểu phân a, nếu không haylà anh đưa em đi."
Lâm Tiểu Phân buồn cười vỗ vỗ tay của ông, biết ông là khẩn trương lo lắngcho mình, từ ngày hôm qua bà xuất viện về nhà ông đã như vậy rồi, vốn là khẩntrương nắm chặt tay của bà, cứ nắm như vậy, cũng không nói chuyện, cười nói: "Emkhông sao, sẽ tự biết chăm sóc mình thật tốt, hơn nữa, còn có An Nhiên cùng thímTrương ở bên cạnh em, không có việc gì." Cho dù bà nửa đời trước gặp phải ngườiđàn ông bết bát như vậy, cuộc sống cũng cho bà nhiều đả kích vô tình đến thế,nhưng mà sau đó lại có thể gặp được Cố Hằng Văn, bà thủy chung trong lòng còn cócảm kích, thủy chung vẫn cảm thấy trời cao đối với mình không tệ, có thể nói gặpđược Cố Hằng Văn, là chuyện đời này bà cực kỳ may mắn, cho dù lần này bà thậtkhông qua được, bà cũng không có gì tiếc nuối, những năm gần đây thương yêu ôngđối với bà cũng đủ rồi, không còn có điều gì tiếc nuối nữa.
"Anh còn không yên lòng, anh cùng em đi qua đi." Cố Hằng Văn vừa nói vừa nhìnlại Tô Dịch Thừa: "A Thừa, bây giờ còn có thể đặt được vé máy bay không?"
Tô Dịch Thừa còn chưa mở miệng, Lâm Tiểu Phân dẫn đầu tiếp lời nói: "Anhkhông phải còn đang trong thời gian tốt nghiệp của học sinh sao, sao có thể nóiđi là đi, đừng quên anh còn phải chịu trách nhiệm với bao nhiêu tiền đồ của rấtnhiều học sinh." Giọng nói hơi có chút nghiêm túc.
Thấy thế, Tô Dịch Thừa ở dưới đáy bàn lôi kéo tay của An Nhiên nói: "Anh đimua chút đồ uống."
An Nhiên thấy vậy, đứng dậy nói: "Em đi cùng với anh."
Tô Dịch Thừa cười vươn tay nắm tay cô cùng nhau rời đi.
"Ba rất yêu mẹ." Bàn tay của cô bị anh nắm, ngón tay có chút đào vài vòngtrong lòng bàn tay của anh.
Bị cô gãi có chút ngứa, lực đạo trên tay nắm chặt lại có chút muốn trừngphạt, nắm chặc tay cô không để cho cô làm chuyện mờ ám thêm nữa. Ngoài miệng nhẹgiọng đáp lời cô: "Ừ."
Cố Hằng Văn cùng Lâm Tiểu Phân trong lúc hoạn nạn tương cứu nảy sinh tình yêulàm cho người ta rất hâm mộ, mấy chục năm vẫn như một, toàn tâm toàn ý yêuthương lẫn nhau như cũ, tình cảm như vậy làm cho người ta cảm động.
Mặc dù cha cùng mẹ tình cảm cũng tốt, nhưng mà lại không phải cùng một loạicảm giác như vậy, tình cảm của hai người mặc dù rất tốt, nhưng mà có đôi khicũng không tránh được ồn ào, nếu như muốn nói rõ tình cảm là loại nào, thì hẳnphải như tình yêu của Cố Hằng Văn cùng Lâm Tiểu Phân vậy.
Đang đi tới, An Nhiên đột nhiên dừng bước, Tô Dịch Thừa có chút nghi ngờ quayđầu, nhìn cô nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"
An Nhiên quay đầu nhìn Cố Hằng Văn cùng Lâm Tiểu Phân ngồi ở nơi xa đó, thímTrương cũng không biết lúc nào đã cớ gì rời đi, Cố Hằng Văn thủy chung cứ nắmtay của Lâm Tiểu Phân, trên mặt lo lắng cùng khẩn trương không thể dùng lời mànói, ngoại nhân vừa nhìn liền biết.
Một lúc lâu mới đem ánh mắt thu hồi, lúc quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa, ánh mắtchân thành kia nhìn anh hỏi: "Anh nói chúng ta khi già rồi cũng sẽ giống như bamẹ vậy phải không?"
Tô Dịch Thừa cười, lắc đầu nhưng không có lên tiếng.
Thấy thế, An Nhiên trên mặt bị lây chút thất vọng, chỉ hỏi nói: "Sẽ khônggiống như ba đối với mẹ đối với em như vậy sao?"
Tô Dịch Thừa biết đầu nhỏ của cô lại nghĩ sai lệch, đưa tay vuốt vuốt đầu củacô, sau đó trực tiếp đem cô kéo vào trong ngực, ở bên tai cô nói: "Anh chỉ hivọng em sẽ không có kinh nghiệm thống khổ giống như mẹ." Tô Dịch Thừa chỉ chínhlà bệnh của Lâm Tiểu Phân hiện tại.
Nghe vậy, An Nhiên sửng sốt một lúc lâu, sau đó nở nụ cười, vẫn cố chấp muốnmột cái đáp án như cũ, hỏi: "Ừ, sẽ không ngã bệnh, vậy anh sẽ biến thành tốtgiống như ba vậy ư, thương em như ba thương mẹ sao? Đến lúc đó sẽ không ghét bỏem già rồi, trên mặt nhiều nếp nhăn, vóc người không đẹp, anh cũng không thấykhó nhìn chứ?"
Tô Dịch Thừa ôm lấy cô buồn cười, tựa hồ nghe thấy chuyện phi thường buồncười nhất, thanh âm sáng láng từ trong miệng truyền ra.
An Nhiên không thuận theo đưa tay vỗ vỗ bờ vai của anh, có chút hờn dỗi nói:"Không cho cười nữa, không được hay sao."
Cho dù An Nhiên không cho, Tô Dịch Thừa cũng cười một lúc lâu mới dừng cười,ôm lấy tay cô, nhẹ vỗ về tóc của cô, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Sẽ không,đến lúc đó anh sẽ yêu em hơn, thương em hơn, tránh cho đến lúc đó em ghét bỏ anhkhông thú vị, già rồi sẽ không chú ý anh."
An Nhiên khanh khách cười, tâm tình tựa hồ rất tốt, ngoài miệng vẫn muốn hờndỗi nói: "Có phải anh đang dụ dỗ em có đúng không?"
"Không có, em nói em sẽ già, anh cũng vậy, em nói em có nếp nhăn, anh đoánchừng còn già hơn, còn có thể đã rụng răng, tóc trắng, hơn nữa có thể không cònvóc người giống như hiện tại, đến lúc đó anh nghĩ anh chỉ có thể mỗi ngày nghĩđến làm sao không khiến cho em chán ghét anh phiền, nghĩ tới như thế nào mới cóthể khiến cho em vui vẻ, để thấy cho dù anh già rồi, khó coi, cũng là một lãođầu thú vị, lúc không có chuyện gì làm còn có thể trêu chọc em vui vẻ giải buồn,như vậy em cũng sẽ không rời đi anh." Tô Dịch Thừa ôm lấy cô nói như thế, vẻ mặtrất chân thành, tựa hồ thật đã đoán được cuộc sống tương lai của bọn họ, thật cóthể tưởng tượng được lúc hai người già sẽ như thế nào. Anh nghĩ đến khi đó, cônhất định là một bà lão có khí chất, vẫn xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt của anh nhưcũ.
"Ha ha." An Nhiên bị anh nói cười ra tiếng, từ trong ngực của anh lui ra, tứcgiận nhìn anh một cái, nói: "Miệng lưỡi trơn tru." Khóe miệng như cũ cười sungsướng.
Tô Dịch Thừa cũng cười, nhìn cô kiên trì như cũ nói: "Anh nói thật."
An Nhiên cười một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu cố ý vô cùng chân thật nói: "Ainói chồng em sau này sẽ là một ông lão, sau này nhất định là một ông lão đẹptrai, một thanh tuổi còn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt kia...."
Tô Dịch Thừa thâm tình nhìn cô, nụ cười vẫn còn nơi khóe miệng nói: "Khôngnên trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ cần có thể hấp dẫn em là tốt rồi." Vẻ mặt khônggiống nói đùa với An Nhiên, nhưng lại thật tình vô cùng.
Nhìn anh An Nhiên giật mình sửng sốt một lúc lâu, thiếu chút nữa liền bị lạctrong ánh mắt thâm tình của anh.
Trong sân bay người đến người đi, An Nhiên chỉ ngây ngốc nhìn anh, nhất thờikhông có chú ý phía sau có mấy đứa trẻ ham chơi chạy tới, đứa bé kia vừa quayđầu nhìn người phía sau vừa chạy về phía trước, đợi lúc An Nhiên kịp phản ứng,lúc quay đầu đứa bé kia đã chỉ cách cô mấy bước, lúc này An Nhiên muốn làm raphản ứng gì cũng đã không còn kịp rồi.
Mắt nhìn thấy đứa nhỏ sẽ đụng tới, An Nhiên chỉ cảm thấy cả người mình lướtnhẹ chuyển một vòng, lúc lấy lại tinh thần mình đã bị Tô Dịch Thừa xoay người ômvào trong ngực, mà cha của đứa nhỏ kia cũng kịp thời tiến lên đem đứa con nghịchngợm của mình ôm lại, đứa nhỏ tựa hồ một chút cũng không có nhận thấy được vừarồi mình thiếu chút nữa làm sai cái gì, bị cha của mình cao cao ôm vào trongngực, đang cười đùa gay gắt, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều tràn đầy vẻ ngây thơ chấtphác vui vẻ.
Cha của đứa bé kia ôm đứa nhỏ có chút áy náy gật đầu với Tô Dịch Thừa xin lỗinói: "Thật xin lỗi, đứa nhỏ quá nghịch ngợm rồi, thiếu chút nữa đụng vào vị phunhân này, khiến cho các người sợ hãi, thật vô cùng xin lỗi." Hoàn hảo không cóđụng vào, nếu thật đụng vào chắc là to chuyện, người ta bụng lớn như vậy, nhìnqua cũng đã sáu bảy tháng rồi, nếu như thật có sơ xuất gì, hậu quả kia thật sựlà không dám nghĩ.
Tô Dịch Thừa ôm lấy An Nhiên, cúi đầu liếc nhìn người trong ngực còn có chútsợ hãi chưa kịp lấy lại tinh thần như cũ, tay ôm lấy bả vai của cô tựa hồ nóicho cô biết hết thảy cũng không có chuyện gì, anh đang ở bên cạnh cô, rồi quayđầu nhìn người cha kia, nhàn nhạt lắc đầu, chỉ nói: "Không có chuyện gì, lần sauchú ý đứa nhỏ một chút." Nơi này không chỉ có An Nhiên là một phụ nữ có thai,mênh mông như vậy nếu là thật đụng vào, hậu quả thật không dám nghĩ tới.
Người nọ gật đầu lia lịa, không ngừng nói: "Dạ dạ dạ, chúng tôi biết rồi, mớivừa rồi thành thật xin lỗi."
Tô Dịch Thừa không nói gì thêm nữa, chỉ gật đầu, ôm An Nhiên trong lòng.
Sau khi đôi cha con đi rồi, An Nhiên mới lấy lại tinh thần, căng thẳng vuốtvuốt bụng, như là xác định bụng vẫn thế, xác định mình và đứa bé trong bụngkhông sao, mới yên tâm lại.
Tô Dịch Thừa ôm cô cúi đầu khẽ hôn xuống trán cô, nhẹ giọng nói bên tai cô:"anh sẽ không để em và em bé xảy ra chuyện gì." Lời nói rất bình thường cũng làlời hứa hẹn, hứa hẹn rằng sẽ không để cô bị thương, để cô sợ hãi.
An Nhiên gật đầu, cô biết anh sẽ không, một lần nữa tựa vào ngực anh khẽcười.
Tô Dịch Thừa buông cô ra, rồi vươn tay ra, An Nhiên đặt tay mình vào tay anh,sau đó nắm tay anh như vừa rồi, chỉ khác một điều, lúc trước là được anh nắmtay, mà lúc này hai người đan xen mười ngón tay, trên mặt nở nụ cười.
Đến khi Tô Dịch Thừa cùng An Nhiên mua đồ uống trở lại, bên này Cố Hằng Vănvà Lâm Tiểu Phân dường như nói cũng xong rồi, mặc dù Cố Hằng Văn vẫn lo lắngmuốn đi cùng bà, nhưng rốt cuộc cũng hiểu rõ trách nhiệm của mình.
Mấy người vừa uống nước vừa chờ trong máy bay ở sảnh chờ, rốt cuộc nghe đượctiếng loa thông báo tiếp theo là chuyến bay từ Giang Thành đến Newyork, tất cảhành khách giờ bắt đầu soát vé ở các cửa soát vé. Cuối cùng giờ phút ly biệtcũng phải đến, thím Trương đỡ Lâm Tiểu Phân đi cẩn thận, An Nhiên thì đứng đólưu luyến không rời, mắt nhìn Tô Dịch Thừa chăm chú.
Tô Dịch Thừa cười khẽ, tiến lên ôm cô một cái thật to, sau đó nói bên tai cô:"nhớ phải nhớ anh."
An Nhiên tự nói là không được khóc, quật cường bức nước mắt về, ghé vào taianh ra sức gật đầu, lên tiếng: "Ừ!"
Phát thanh viên lại lần nữa vang lên tiếng thúc giục lạnh lùng, biết đây làphút chót rồi, còn không đi, hẳn là sẽ để lỡ chuyến bay.
Buông cô ra, đưa tay vuốt ve mặt cô, dặn lần cuối: "Chăm sóc bản thân cẩnthận, có chuyện gì thì gọi cho anh, bất kỳ lúc nào."
An Nhiên gật đầu, biết anh thương yêu mình.
Khi người đăng ký lục tục đi vào cả rồi, Tô Dịch Thừa mới buông tay cô ra,gật đầu với cô, nói: "đi đi."
An Nhiên nghe lời gật đầu, tiến lên dắt Lâm Tiểu Phân đi qua cửa đăng ký, đưavé máy bay và hộ chiếu trong tay cho nhân viên soát vé, sau đó đi vào lốilên.
Tô Dịch Thừa cùng Cố Hằng Văn đứng ở bên ngoài nhìn bóng dáng họ biết mất,nhìn cũng về một phía một lúc lâu mới từ từ phục hồi lại tinh thần.
"Đinh ——" thang máy dừng lại ở tầng mười, Tô Dịch Thừa xách cặp công văn đira khỏi thang máy, nới lỏng cà vạt trên cổ, vừa mở túi ra lấy cái chìa khóanhà.
Mở cửa đi vào, chào đón anh chính là một mảnh vắng lặng không một bóng người,đèn cảm ứng trước cửa sáng lên khi anh bước vào, ánh đèn màu vàng mờ mờ, khônghề chói mắt. Có điều là hôm nay khác với trước kia, trong phòng khách tối mịt,toàn bộ căn nhà yên tĩnh không hề có tiếng động.
Thả chìa khóa lên trên cái bát trên tủ giầy dép trước cửa, thay dép xong, đưatay bật điện nhà lên, mệt mỏi lê người đến ghế sô pha trong phòng khách, đặt cặpcông văn lên trên bàn trà, cả người nằm dựa vào ghế sô pha, ngửa đầu nhìn trầnmà, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Mới bao lâu......
Khẽ than trong thầm trong lòng, đột nhiên không quen yên ắng thế này, khôngquen cảm giác về nhà mà không có ai, không quen không nhìn thấy khuôn mặt luôntươi cười kia.
Thói quen thật sự là một thứ đáng sợ, mới bao lâu đã ăn mòn nội tâm, giờ anhthậm chí không thể tưởng tượng ra trước khi kết hôn với An Nhiên, tan việc vềlàm thế nào mà anh có thể một mình đối mặt với bóng tối tĩnh lặng như thế?
Bật cười lắc đầu, mở mắt ra, giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, mười giờ bamươi lăm phút tối, còn bốn tiếng nữa là An Nhiên xuống máy bay rồi, thật ra thìanh định đi cùng, nhưng mà hai ngày trước bí thư Trương ngầm nói cho anh biếtcông văn về việc xử phạt anh đã được đưa xuống từ hai hôm trước, nghe giọng điệucủa ông thì có vẻ như là có chút thay đổi trong việc xử phạt chuyện ‘video khiêudâm’, cụ thể thế nào ông không tiết lộ, chỉ bảo anh làm tốt công việc trên taylà được rồi.
Thật ra thì anh cũng không quá để ý đến xử phạt gì đó, chỉ miễn là hợp lý anhcó thể tiếp nhận. Anh không hề quan trọng quyền lực, về con đường làm quan, anhcũng chỉ coi là một công việc bình thường, cho nên lúc nào anh cũng có thái độrất rõ, chỉ làm tốt công việc trên tay, còn tính chất công việc này với anh mànói cũng chẳng có tính đặc thù gì.
Dựa vào ghế sô pha nhắm mắt lại, mệt mỏi ùa tới khiến anh suýt nữa thì cứ thếmà ngủ, có điều là cái bụng lại rất không nể tình, khi anh mơ mơ màng màng sắpngủ thì lại kháng nghị gọi anh dậy, mở mắt ra ngồi dậy, cúi đầu nhìn bụng mình,bất đắc dĩ bật cười lắc đầu, nhớ tới những gì An Nhiên nói với anh khi ở sânbay, anh quyết định đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị ít đồ lấp đầy bụng mình, coinhư là không uổng công cô bé kia căn dặn.
Khi mở cửa tủ lạnh trong bếp ra, Tô Dịch Thừa không khỏi bật cười lắc đầu,đưa tay lấy cà chua bên trong ra, nụ cười trên mặt cũng chưa từng ngừng lại,không biết từ lúc nào, dù trong nhà không còn đồ gì khác, lại luôn có thể tìmđược cà chua trong tủ lạnh. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì tay nghề người nàođó không thạo, chỉ biết làm mỗi mì rưới cà chua sốt.
Rửa sạch thái lát cà chua, lấy thêm trứng gà, đánh tan ra sau đó cho cà chuavào xào lên, ngoài ra lấy nồi đun mì lên, đợi nước mì sôi chín rồi thì cho càchua đã xào nhừ lên phía trên, nhìn qua màu sắc không tệ.
Người đàn ông lý trí cũng có mặt trẻ con, khi anh cầm điện thoại chụp lạihình ảnh bát mì rưới cà chua sốt sau đó liền gửi tin nhắn cho An Nhiên kèm theoghi chú nhấn mạnh rằng mình rất nghe lời, chính Tô Dịch Thừa còn cười không dámtin mình mà cũng có hành động ngây thơ này.
Ăn mặt, tắm rửa, không về phòng ngủ, mà là cầm công văn và giấy tờ mình mangvề còn chưa xem xong liền đi vào thư phòng.
Điện thoại di động đặt trên bàn, tối nay Tô Dịch Thừa không tài nào tĩnh tâmnhìn giấy tờ trong tay, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về điện thoại trên bàn,hoặc là thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn đồng hồ trên tay, tính toán xem chuyến baycủa An Nhiên rốt cuộc đã đến chưa.
Một cặp tài liệu xem mãi cũng làm xong, không những làm xong việc cho hômnay, mà việc ngày mai cũng đều xong xuôi, giơ tay lên nhìn thời gian, 2 giờsáng, nhẩm tính hẳn là An Nhiên đến rồi, liền cầm điện thoại di động gọi cho AnNhiên, âm thanh lạnh lùng truyền tới, thông báo rằng chủ thuê bao không mởmáy.
Đứng trên sân thượng nhìn thành phố trống vắng này, ánh đèn đường lẳng lặngchiếu sáng, đường phố vốn không ngừng xe cộ, lúc này lác đác hẳn đi, toàn bộthành thị như đang chìm vào giấc ngủ, nhà cao tầng mọc lên san sát cũng chỉ sángmột hai căn, còn lại đều đen ngòm, ánh đèn đường vẫn rọi sáng, ngoài những biểnquảng cáo thì cũng không còn gì khác, ngay cả đèn giao thông cũng không ngừngtrong trạng thái đèn xanh.
Khi Tô Dịch Thừa nghĩ xem có nên vào bếp lấy chén rượu ra vừa uống vừa chờhay không thì điện thoại vang lên tiếng tin nhắn đã gửi, báo rằng người nào đóđã mở máy rồi.
Mừng rỡ liền gọi cho số này, tiếng chuông vừa vang lên tiếng đầu tiên thì đãđược người ta nhận, thanh âm mình nhớ nhung cả buổi tối vang lên ở bên kia đầudây.
"Sao còn chưa ngủ a!" Giọng nói An Nhiên ở bên kia điện thoại vẫn dịu dàng,nhưng mà có phần lo lắng.
Tô Dịch Thừa khẽ cười, cũng không trả lời vấn đề của cô, mà hỏi: "đã đếnsao?"
"Đúng vậy a, vừa mở điện thoại thì anh đã gọi đến rồi." An Nhiên nói, giọngnói có chút hờn dỗi: "mấy giờ rồi, sao còn chưa ngủ, ngày mai còn phải đi làmnữa đấy!"
"Người đón các em đến chưa?" Tô Dịch Thừa vừa hỏi, vừa đi về phòng ngủ.
An Nhiên cầm lấy điện thoại di động vừa bực mình vừa buồn cười nói: "em đãkịp gọi điện đâu thì anh đã gọi đến."
Tô Dịch Thừa cũng cười, cô đến nơi là anh yên tâm rồi, xem thời gian mộtchút, quả thật cũng không còn sớm rồi, sáng mai anh còn có cuộc họp, nói vớiđiện thoại: "được rồi, đến nơi là tốt rồi, có việc gọi điện thoại cho anh."
"Biết rồi biết rồi, đồ dài dòng." An Nhiên khẽ cười nói.
"Tốt, chờ chút nữa sắp xếp xong xuôi phải đi ngủ một giấc ngon lành, đừng đểmình mệt quá." Tô Dịch Thừa căn dặn.
"Ừ, được."
Cuối cùng, nói với điện thoại di động: "giúp anh chúc ngủ ngon hai bảo bốitrong bụng." Lúc nói chuyện chân mày cũng rất nhu hòa.
An Nhiên ở bên kia điện thoại rất không nể tình cười nói: "đồ trẻ con, maungủ đi."
Tô Dịch Thừa gật đầu nói được, cúp điện thoại nằm dài trên giường, nắm diđộng nhìn hồi lâu, lại nhìn nửa giường trống trơn, than nhẹ trong lòng, tối naykhông có ôn hương nhuyễn ngọc để ôm vào lòng
Ngay lúc Tô Dịch Thừa tắt đèn nằm xuống nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ thì điệnthoại di động đột nhiên nhận một tin nhắn, là từ cô gái cách nửa địa cầu gửitới, nội dung rất đơn giản, chỉ một chữ duy nhất — ngoan! Là lời khen ngợi trảlời tin nhắn anh gửi cho cô lúc trước.
Vào lúc Tô Dịch Thừa nhìn chữ ngoan kia mà phì cười, thì một tin nhắn khácnữa tới, —— lần sau anh phải ăn cơm tối đúng thời gian.
Đưa điện thoại di động đặt lên trên tủ đầu giường, khóe miệng Tô Dịch Thừavẫn luôn ẩn hiện ý cười.
Cũng không biết là ai dùng di động chụp ảnh lại chuyện xảy ra trong bệnh việnhôm đó, đăng lên mạng, trong đó còn bao gồm cả lời Lăng Nhiễm chính mồm thừanhận sự kiện ‘video khiêu dâm’ là do cô ta tự tay bày ra.
Bài viết này được công bố ra khiến cả Giang Thành xôn xao, chỉ trong một thờigian ngắn ngủi không tới một ngày mà đã có hơn một ngàn bình luận dưới bài viết.Mà khác với lần trước, những lời bình luận trước kia phê phán chỉ trích Tô DịchThừa là chủ yếu, thì lần này bình luận nhắm vào Lăng Nhiễm, ngoài ra còn cổ vũhành động vội vàng cứu vợ của Tô Dịch Thừa, kết hợp với bài báo anh theo AnNhiên đến bệnh viện khám thai hồi trước lại càng khen ngợi anh là đại biểu chongười đàn ông tốt của Giang Thành.
Mà vào rạng sáng hôm sau khi bài viết được đăng thì một bài viết nặc danhkhác cũng được tung ra, bài đó rất dài, vạch trần chân tướng việc Lăng Nhiễm vàTô Dịch Thừa chia tay là vì Lăng Nhiễm đã lên giường với một người pha rượutrong quán rượu đêm sau lưng Tô Dịch Thừa, thậm chí còn tuôn ra ảnh hai ngườithân mật, mà tấm ảnh nào cũng có kích thước rất lớn, nhìn động tác của hai ngườitrong ảnh thân mật như thế tuyệt đối không phải là bạn bè bình thường.
Ngoài ra bài viết này cũng thẳng thừng vạch rõ cuộc hôn giữa Chu Hàn và LăngNhiễm, thì ra là mấy năm trước khi ly hôn với Chu Hàn, Lăng Nhiễm đã giấu chồngqua lại với mấy người đàn ông khác, hồi đó ở bên Mỹ từng nổi lên vụ khiêu dâmcòn rùm beng hơn, 3P, 4P gì đó, khẩu vị rất nặng khiến người ta khó có thể tưởngtượng. Như là để chứng minh tất cả là sự thật, bài viết còn kèm theo những bứcảnh cuộc sống dâm loạn của Lăng Nhiễm ở Mỹ, loại khẩu vị nặng này thật khiếnngười ta không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Bài viết này vừa đăng lên đã được bình luận với tốc độ kinh người, các bìnhluận phía dưới hầu như đều chỉ trích Lăng Nhiễm, có một số người cảm khái nóinhìn Lăng Nhiễm là người thanh thuần như thế sao có thể làm ra chuyện như vậy!Cũng có người bắt đầu nói giúp Tô Dịch Thừa, trước đây từng vì chuyện ‘videokhiêu dâm’ mà yêu cầu cách chức Tô Dịch Thừa lúc này đều chuyển sang bảo vệ TôDịch Thừa, còn có người tải ảnh Tô Dịch Thừa tiễn An Nhiên ra nước ngoài hôm đóchứng minh hai người thật sự ân ái không hề có chút giả dối nào, trong ảnh làcảnh hai người ôm nhau ở sảnh chờ sân bay trước giờ phút An Nhiên đi vào đăngký, khoảnh khắc hai người yên lặng ôm nhau đối lập với những ồn ào xung quanh,khiến cho hình ảnh kia rất đẹp, tấm ảnh kia nhanh chóng được truyền đi trêninternet.
Bài viết này duy nhất cảm thông với Chu Hàn, trên mạng thậm chí có người tìmkiếm về con trai của Chu Hàn và Lăng Nhiễm, Chu Gia Bân. Mà về ngày sinh của ChuGia Bân có người suy tính đứa trẻ này căn bản không phải là con của Chu Hàn, màlà của người pha rượu Lăng Nhiễm có quan hệ trước đó.
Suy đoán này được tung ra, không khỏi có người cảm khái Chu Hàn là người bitình nhất Giang Thành năm nay, hồi trước bị vợ cắm sừng khắp nơi chưa tính, thậmchí còn nuôi con trai không công cho người ta bảy năm!
Chuyện đứa bé khiến trọng điểm của mọi người không còn nhằm vào Tô Dịch Thừanữa, mà chuyển sang Chu Hàn, hầu như ngày nào cửa công ty của Chu Hàn cũng chậtních phóng viên, ngay cả trường mà tiểu Bân đi học cũng đông nghịt người, cuốicùng khiến cho đứa bé phải xin phép nghỉ học.
Khi nhận được điện thoại của Diệp Tử Ôn, Tô Dịch Thừa đang thu dọn đồ đạcchuẩn bị tan việc.
Vừa thu dọn giấy tờ và tài liệu bỏ vào trong cặp công văn, Tô Dịch Thừa trêuđùa nói với điện thoại: "a lô, sao hôm nay em rể lại có thời gian rỗi gọi điệncho tôi vậy."
Diệp Tử Ôn đến Tô gia cầu hôn rồi, nghe nói đã chuẩn bị xong cả nhẫn đínhhôn gì đó, nhưng mà thảm là chưa được cô dâu ưng thuận, cuộc hôn nhân này haibên cha mẹ không phản đối, thậm chí còn vui mừng toại nguyện thế nhưng Dịch Kiềuvẫn chưa đồng ý, đến bây giờ còn lấp lửng đâu đó. Nhưng người nào đó quyết tâmmuốn làm con rể Tô gia rồi, chỉ cần bên cạnh Dịch Kiều có ong bướm gì đó, lậptức vội vàng chạy tới hung ác xua đuổi ‘cuồng phong lãng điệp’(*) kia, tuyên bố‘chủ quyền’ của mình.
(*) cuồng phong lãng điệp: đại ý là chỉ đàn ông phong lưu.
Trước đây vẫn luôn là Dịch Kiều chạy theo đuôi cậu ta, giờ thật sự là ứng vớicâu ngạn ngữ phong thủy luân chuyển, giờ Diệp Tử Ôn việc thì không làm, ngày nàocũng đi theo cạnh Tô Dịch Kiều, rất sợ bên cạnh Tô Dịch Kiều lại lòi ra mộtJohnson nữa, khiến cho Tiêu Viễn Sơn gọi đến Tô gia kháng nghị không chỉ mộtlần, nói giúp cho Diệp Tử Ôn với Tô Dịch Kiều, nhưng mà lần này Tô Dịch Kiềuđúng là cứng mềm đều không ăn, như là quyết tâm không để ý Diệp Tử Ôn, mỗi lầngặp đều không cho cậu ta sắc mặt hòa nhã, hoàn toàn không còn vẻ quấn lấy cậu takhông tha trước kia.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện giữa hai người họ, mọi người cũng không nóigì, có loại cảm giác xem cuộc vui vậy. Có lần Diệp Tử Ôn không tìm được Tô DịchKiều thực sự không có cách nào khác phải gọi cho Tô Dịch Thừa hỏi Tô Dịch Kiều ởđâu, hôm đó vừa vặn Tô Dịch Kiều ở bên nhà Tô Dịch Thừa, Tần Vân bảo cô mangcháo gà cho An Nhiên, Diệp Tử Ôn gọi điện thoại tới vào lúc Tô Dịch Kiều vừa vàophòng vệ sinh, Tô Dịch Thừa mới nhấn nút nghe đã thấy cậu ta ở bên kia điệnthoại lo lắng hỏi anh có biết Dịch Kiều ở đâu không. Tô Dịch Thừa vừa định nói,thì An Nhiên ở bên cạnh lắc đầu với anh ý bảo anh đừng nói.
Đợi cúp điện thoại xong, Tô Dịch Thừa hỏi cô tại sao, An Nhiên chỉ nhìn anhmột cái, thản nhiên nói, cũng nên để cho anh ta nếm thử mùi vị đuổi theo phíasau người khác.
Diệp Tử Ôn bên kia điện thoại khóe miệng không khỏi co giật xuống, đối với TôDịch Thừa rõ ràng còn nhỏ hơn mình mấy tháng mà gọi mình là ‘em rể’ hơn nữa saunày mình cũng đều phải gọi anh ta là anh vợ, quan hệ như vậy khiến cho anh cảmthấy là đặc biệt thiệt thòi, mặc dù trong lòng là các loại khó chịu cùng bấtmãn, nhưng mà lại là vạn bất đắc dĩ.
Anh cũng rất rõ ràng tiểu tử Tô Dịch Thừa này căn bản là chơi anh, lần trướcnói với anh ta đừng gọi anh là em rể, không nghĩ tới người này đồng ý rất sảngkhoái, sau đó quay đầu đi tới bên cạnh Dịch Kiều đưa tay khoác lên vai tên mặttrắng nhỏ kế bên gọi em rể, thiếu chút nữa khiến anh tức hộc máu, cho nên mỗilần lúc Tô Dịch Thừa gọi anh như vậy anh cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, aibảo anh chết cái gì không chết lại coi trọng em gái của người ta. Vì hạnh phúcsau này, cho dù thiệt thòi hơn nữa vẫn phải nhịn.
"Nói đi, em rể, tìm anh có chuyện gì, nếu không có việc gì anh liền cúp máy,anh không có hứng thú nghe người khác nói nhảm." Tô Dịch Thừa cầm lấy điện thoạilành lạnh nói.
Diệp Tử Ôn cũng muốn phát tác, cuối cùng vẫn là ngại thân phận của anh nênchỉ dám khẽ cắn răng, nhịn! Bởi vì anh cũng không muốn bây giờ còn chưa có giảiquyết xong nha đầu Dịch Kiều kia, mình lại chọc tới một kẻ phúc hắc này, nên chỉcó thể nói: "Tan việc rảnh không, tới chỗ cũ đi, có một người ở chỗ này đang mơmơ màng màng, tớ không rảnh theo bồi, cậu tới nhận ca."
Trên tay động tác thu dọn đồ đạc chậm một chút, khẽ nhăn nhíu đầu mày thửhỏi: "Chu Hàn?"
"Không phải là anh ta còn có ai, lôi kéo tớ đến đây uống hết một đêm rồi,hiện không được nữa, phải đi đón Dịch Kiều rồi, cậu tới đây xem, tâm tình củaanh ta không tốt, đã uống vài bình rồi." Diệp Tử Ôn ở bên kia điện thoại nói nhưthế.
Tô Dịch Thừa trầm mặc một lúc thì gật đầu nói: "Tớ biết rồi."
Hai ngày này tất cả báo chí đều nói về một chuyện, ban đầu Chu Hàn yêu LăngNhiễm như vậy thậm chí vì Lăng Nhiễm không tiếc bỏ đi tình huynh đệ nhiều năm,mà cuối cùng lại nhận được kết quả như thế, đúng là làm cho người ta khó có thểtiếp nhận.
Lúc Tô Dịch Thừa đi tới chỗ club tư nhân mấy người thường lén tới tụ hội, thìDiệp Tử Ôn đã rời đi, mà Chu Hàn vẫn ngồi ở trước quầy ba cầm lấy chai rượu đổvào trong miệng mình, trên bàn toàn là những chai rỗng, nhìn ra được Chu Hànthật là đã uống không ít, cơ hồ sắp tới cực hạn.
Cau mày tiến lên, cầm cặp công văn trực tiếp ngồi vào bên cạnh anh ta, ChuHàn cả người đã đầy mùi rượu đỏ, hoàn toàn nhận không ra Tô Dịch Thừa, chỉ thấycó người ngồi xuống ở bên cạnh anh, cả người đầy mùi rượu nói: "Đừng, đừng ngồiở đây, nấc —— nơi này, nơi này là chỗ của bạn tôi, nấc —— anh ta sắp tớirồi!"
Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn người phục vụ rượu, hỏi: "Anh ta uống bao nhiêurồi?"
Người phục vụ rượu liếc nhìn Chu Hàn, chỉ chỉ hai chai trên quầy ba, có chútkhoa trương bấm ngón tay tính, nói: "Cộng thêm trên bàn, tổng cộng uống hơn nămchai rồi."
Tô Dịch Thừa gật đầu, đem cặp công văn cầm trong tay trực tiếp đặt vào trênquầy ba, đưa tay cầm lấy chai rượu trong tay của Chu Hàn, bình tĩnh nói: "Đủrồi, đừng uống nữa."
Rượu trong tay bị người đoạt đi, Chu Hàn theo bản năng đưa tay đoạt lại,trong miệng còn đầy men say nói "Cho tôi, nào, nâng cốc cho tôi, tôi còn muốnuống......"
Tô Dịch Thừa đem chai rượu cầm trong tay đặt vào một bên, bắt được tay củaanh ta không để cho anh ta động, vẻ mặt nghiêm túc lợi hại nói: "Đủ rồi, ChuHàn!"
Chu Hàn tựa hồ lúc này mới nhận rõ thanh âm của anh, tròng mắt sương mù ngẩngđầu lên nhìn, một lúc lâu mới nhận ra anh, lúc này không ngừng gật đầu, cườikhúc khích nói: "A, A Thừa!" Ngón tay chỉ vào anh, lăng lăng cười nói: "Đúng,đúng, cậu là A Thừa, A Thừa!"
Tô Dịch Thừa buông tiếng thở dài, quay đầu nói với người phục vụ rượu trongquầy bar: "Làm phiền anh cho tôi một cốc trà." Cái bộ dáng này của anh ta cănbản là thần chí cũng không rõ ràng, ngay cả việc nói chuyện cơ bản nhất với nhaucũng thành vấn đề.
Người phục vụ rượu kia gật đầu, xoay người phân phó người vào phòng bếp.
Chu Hàn cả người ý thức căn bản không rõ ràng lắm, nhìn Tô Dịch Thừa mà lungla lung lay, tay vẫn không quên tiến tới, trong miệng la hét nói muốn uốngrượu.
Người phục vụ rất nhanh từ trong phòng bếp bưng ra một cốc nước trà, Tô DịchThừa đưa tới cho Chu Hàn, Chu Hàn một tay muốn đẩy ra cái cốc Tô Dịch Thừa đưatới, lúc quay đầu lại đúng lúc Chu Hàn đẩy rớt cốc nước, cốc nước trực tiếp rơixuống mặt đất, mảnh thủy tinh vỡ đầy trên mặt đất.
Tô Dịch Thừa quay đầu, lần nữa nói với người phục vụ: "Cho tôi một cốc nướclạnh."
Người phục vụ gật đầu, lấy cho anh một cốc nước lạnh, Tô Dịch Thừa nhận lấy,cũng không có uống, đem nước trong cốc dội thẳng lên người Chu Hàn.
Thời gian giống như dừng lại, Chu Hàn bị anh dội hơi tỉnh một chút, ngay cảmấy người phục vụ bên trong quầy ba cũng kinh ngạc có chút phản ứng khôngkịp.
Đem cốc không cầm trong tay trực tiếp đặt lại trên quầy ba, Tô Dịch Thừa lạnhlùng nhìn Chu Hàn, lạnh giọng nói: "Đã tỉnh chưa?" Lãnh mạc, trong giọng nóithậm chí không mang theo một chút tâm tình.
Chu Hàn lúc này mới có chút kịp phản ứng lại, mùi rượu trên người cũng bị dộihơn phân nửa, nhìn chằm chằm anh, bàn tay đặt trên quầy bar nắm chặt lại.
Tô Dịch Thừa cũng chỉ là nhìn anh ta, hai người cũng không nói chuyện, khôngkhí tựa hồ trở nên căng thẳng một chút.
Hai người trầm mặc nhìn nhau hồi lâu, đột nhiên chỉ thấy Chu Hàn nâng lên nắmtay liền đánh một quyền về phía mặt của Tô Dịch Thừa, Tô Dịch Thừa sinh ra ởtrong gia đình quân nhân, từ nhỏ cũng lớn lên ở quân khu đại viện, bình thườngba Tô và nội Tô đối với anh cũng là chọn lựa giáo dục quân sự hóa, thân thủ cũngcó thể so sánh với quân lính dưới tay của ba Tô hiện tại.
Nghiêng đầu trực tiếp tránh được quả đấm kia của Chu Hàn, bất quá Chu Hàn tựahồ là tính đánh thật, một quyền khác liền lập tức đánh tới, Tô Dịch Thừa giơ taylên trực tiếp ở giữa không trung chặn lại, nhìn Chu Hàn lạnh giọng mở miệng:"Thật muốn động thủ?"
Chu Hàn không nói lời nào, cả người có chút nảy sinh ác độc đánh về phía anh,Chu Hàn thân thủ không tồi, nói thật về anh, Chu Hàn, Diệp Tử Ôn từ nhỏ coi nhưlà không đánh nhau thì không quen biết, ba người thân thủ đều không chênh lệchlắm, coi như là không phân cao thấp.
Chu Hàn uống rượu nên hiện tại cả người có một cỗ khí rất mạnh, ra quyền rấtác, dĩ nhiên cũng rất chuẩn, Tô Dịch Thừa một chút không phòng bị, trúng mộtquyền vào bụng, bị đau kêu rên thành tiếng.
Đợi lúc Chu Hàn đánh tới một lần nữa anh đã lắc mình tránh tới phía sau kiềmlại, sau đó có chút tức giận nói: "Có phải rất muốn đánh nhau hay không?"
Chu Hàn giãy dụa tránh anh, tròng mắt nhìn chằm chằm vào anh, lớn tiếng nói:"Đúng."
"Tốt!" Tô Dịch Thừa lớn tiếng đáp ứng, trên mặt là vẻ thô bạo từ trước tớinay chưa từng có, quay đầu nói với người phục vụ kia: "Cho chúng tôi một phòng."Muốn đánh anh không ngần ngại tìm một chỗ đánh thống khoái một trận.
Những người phục vụ bên trong quầy bar đều bị hai người bọn họ hù dọa, cho làbọn họ nói đùa, nhưng mà động tĩnh kia cũng không có nửa phần lưu tình.
"Tô, Tô phó thị trưởng, này, này không tốt lắm đâu?" Người phục vụ kia vẻ mặtcó chút cổ quái nói.
"Vậy anh nghĩ chúng tôi ở nơi này động thủ sao?" Tô Dịch Thừa quay đầu liếcnhìn chung quanh cái bàn, bất quá hôm nay trong quán rượu người cũng không nhiềulắm, cũng chỉ có một hai người ngồi ở trên ghế dài uống rượu, nhìn thấy độngtĩnh bên này cũng không hiếu kỳ, nhưng vẫn ngồi ở vị trí như cũ uống rượu củamình.
Nhìn ra bọn họ không phải là nói giỡn, vì tránh tổn thất không cần thiết choquán rượu, người phục vụ kia dưới sự cân nhắc đã trực tiếp cho bọn họ một phòngtrống, mặt khác sau khi bọn họ vào phòng liền gọi điện thoại cho quản lý, vìngại thân phận đặc thù của Tô Dịch Thừa, chuyện này còn phải có người ra mặt tớixử lý.
Lúc người quản lý của quán bar này chạy gấp từ bên ngoài trở về, bên trongphòng Tô Dịch Thừa cùng Chu Hàn đã sớm động thủ, bên trong chỉ truyền đi rangoài tiếng bùm bùm.
Nghe động tĩnh bên trong, Đường quản lý cau chặt lông mày có chút lo lắngquay đầu hỏi người phục vụ bên cạnh vừa mới gọi điện thoại: "Đi vào đã baolâu?"
"Cũng sắp mười phút rồi." Người phục vụ kia thành thật nói, mới vừa rồi bọnhọ đi vào anh ta đã đứng ở cửa, nếu như xảy ra chuyện gì, cũng có thể trước tiêngọi điện thoại báo cảnh sát hoặc là gọi điện thoại cho xe cứu thương."Quản lý,có cần thiết phải gọi điện thoại báo cảnh sát không?"
Đường quản lý kia tức giận trắng mặt nhìn anh ta một cái nói: "Báo cái gì,anh có biết thân phận hai người bên trong hay không?" Một người là phó thịtrưởng, một người là chủ một công ty lớn, người nào anh cũng không thể chọcvào.
Người phục vụ kia hậm hực ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.
Đang khi hai người ở ngoài cửa có chút lo lắng chờ đợi, trong phòng đột nhiênkhông có tiếng động gì nữa.
Hai người theo bản năng nhìn nhau, người phục vụ kia không khỏi có chút bậntâm hỏi: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Đường quản lý kia cũng lo lắng, xoay người nhẹ gõ cửa, mang theo giọng cườinhẹ gọi: "Tô phó thị trưởng, Chu tổng?"
Không có trả lời, an tĩnh, một chút thanh âm cũng không có.
Nghe không được tiếng vang nào, ngoài cửa Đường quản lý không khỏi căng lỗtai đặt lên cửa nghe, vẫn như cũ không có thanh âm, tựa hồ những ồn ào vừa mớirồi không có tồn tại vậy, giống như căn phòng này không có người.
"Làm sao lại không có tiếng gì nữa?" Đường quản lý nhỏ giọng nói thầm, chânmày có chút không giải thích được nhíu thật chặt.
"Sẽ không phải đã xảy ra chuyện chứ?" Người phục vụ kia suy đoán nói.
Nghe anh ta vừa nói, Đường quản lý cũng rất lo lắng, nếu là thật ở nơi nàyxảy ra chuyện, hơn nữa hai người bên trong cũng là người có tiếng tăm, ông tacũng không đủ sức chịu nổi trách nhiệm này, quay đầu vội vàng nói với người phụcvụ đang đứng một bên: "Mở cửa mở cửa, nhanh lên một chút mở cửa!"
"Không có, không có chìa khóa." Người phục vụ kia cũng bị việc này hù dọa sợhãi nói.
"Nhanh chóng đi lấy đi!" Đường quản lý có chút gấp nói.
"Nga nha." Người phục vụ kia lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng đi ra ngoàitìm người phụ trách quầy bar, lấy tới chìa khóa từ người kia.
Cầm chạy tới, Đường quản lý cứng ngắc cầm chìa khóa mở cửa đi vào, chỉ thấycửa bốp một tiếng cửa từ bên trong bị mở ra.
Chỉ thấy Tô Dịch Thừa một tay cầm áo khoác một tay xoa khóe miệng từ bêntrong đi ra ngoài, áo sơ mi trắng do mới vừa rồi đánh nhau mà bị nhăn nhúm, thậmchí chỗ dưới nách còn bị rách.
Phía sau Chu Hàn cũng theo ra ngoài, giống như trước áo khoác vắt trên bảvai, khóe mắt có chút tím bầm áo sơ mi màu xanh đậm trên người cũng bị giật mấtmấy nút áo, giờ phút này lồng ngực mở ra, chính diện nhìn tới, có thể thấy đượcthân hình của anh rất tốt, cơ bụng sáu múi, rõ ràng cho thấy là người luyệnvõ.
Nhìn lại trong phòng bàn trà bị vỡ mất một góc, trên mặt đất thủy tinh vỡ rơiđầy, ngay cả tivi màn hình LCD treo trên vách tường cũng bị tai họa vỡ mấychỗ.
Đường quản lý cùng người phục vụ kia theo bản năng nhường đường cho hai ngườiđi ra, còn có chút từ trong khiếp sợ không kịp lấy lại tinh thần.
Tô Dịch Thừa xoa khóe miệng đi qua đại sảnh về phía quầy rượu, không quay đầulại nói thẳng: "Tiền rượu, cùng tất cả hư hao bên trong đều do Diệp Tử Ôn trả."Vừa nói, vừa trực tiếp đi đến quầy ba cầm lấy cặp công văn của mình, mặt kháccũng cầm lấy cặp công văn của Chu Hàn lúc trước để lại trực tiếp ném cho ChuHàn, sau đó hai người cũng không nói chuyện với nhau trực tiếp ra khỏi quánbar.
Bãi đỗ xe, Chu Hàn đi thẳng về phía xe của mình, lại bị Tô Dịch Thừa phía saugọi lại: "Cậu muốn vì say rượu lái xe mà đăng lên báo sao?"
Chu Hàn dừng lại cánh tay đang mở ra cửa xe, quay đầu nhìn chằm chằm Tô DịchThừa.
Tô Dịch Thừa nhìn anh một cái, chỉ nói nói: "Đi thôi, đánh cũng đánh đủ rồi,tìm một chỗ hàn huyên một chút." Vừa nói, trực tiếp mở cửa ngồi vào trong xe củamình.
Chu Hàn không nói chuyện, cuối cùng cũng cầm cặp công văn trực tiếp ngồi vàotrong xe của Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa không lái xe trở về nhà cũng không có đưa Chu Hàn về nhà, mà láixe đến bờ sông, tắt máy xong thì xuống xe, đứng ở trên bờ đê, gió đêm thổi khiếncho tóc của anh vốn rối loạn càng rối loạn hơn, Chu Hàn cũng từ trong xe đi ra,đi tới đứng bên cạnh anh.
Không có quay đầu nhìn, Tô Dịch Thừa chỉ nhàn nhạt mở miệng, nói: "Vì chuyệntrên báo chí."
"Ha ha." Chu Hàn cười khổ, nụ cười khóe miệng có chút khổ sở giống như nuốthoàng liên.
Anh không có trả lời, Tô Dịch Thừa cũng không có hỏi nữa, hai người cứ nhưvậy đứng ở trên đê một lúc lâu. Đợi đến lúc cảm thấy mùi rượu trên người anh đềuđã nhanh chóng bị gió thổi tan, Tô Dịch Thừa xoay người, chuẩn bị trở về trongxe.
Mà đồng thời lúc Tô Dịch Thừa xoay người, Chu Hàn từ lúc nãy đến giờ vẫn cũngchưa có mở miệng lên tiếng, lại đột nhiên nói: "Tôi sau khi đọc báo mới biếtđược thì ra là lúc trước cô ta từng có nhiều người đàn ông như vậy."
Tô Dịch Thừa dừng bước, quay đầu từ phía sau nhìn anh ta, anh biết cô tatrong miệng Chu Hàn là chỉ người nào.
Chu Hàn chậm rãi mở miệng, giọng nói mang theo tự giễu: "Chúng tôi là do côta ngoại tình mới ly hôn, lúc ly hôn cô ta chỉ trích tôi nói tôi không có thờigian đi theo cô ta quan tâm cô ta, mỗi ngày chỉ biết tới công việc, đã có lúctôi vẫn cho rằng là tôi làm không tốt, là tôi không hiểu được cô ta, cho rằngcô ta ở Mỹ căn bản cũng không có bạn bè, cho nên khiến cô ta quá mức tịch mịch,lúc ấy ly hôn là bởi vì tôi không cách nào tiếp nhận, nhưng cũng không hề hận côta."
Tô Dịch Thừa không nói chuyện, đến bây giờ anh mới biết thì ra là hồi đó ChuHàn có tình cảm sâu nặng với Lăng Nhiễm như thế, thậm chí bắt đầu hiểu tại saoanh ta tình nguyện vứt bỏ tình cảm anh em mười mấy năm của bọn họ cũng muốn ởcùng với cô ta. Chỉ là khi đó anh ta giấu diếm quá tốt, anh và Diệp Tử Ôn khônghề nhìn ra chút nào, cho nên không thể nào tiếp nhận được khi anh ta đột nhiênphản bội.
Dừng một lát, Chu Hàn đè nén tâm tình đau đớn nói: "thật ra thì tôi đã sớmbiết tiểu Bân không phải là con tôi." Vừa dứt lời, thì đấm mạnh một quyền nệnlên trên hàng rào.
Tô Dịch Thừa giật mình nhìn anh ta không nói ra lời.
"Ha ha." Cúi đầu, Chu Hàn cười đến có chút cô đơn: "có một lần thằng bé gặptai nạn giao thông, đưa nó đi bệnh viện, bác sĩ bảo phải truyền máu, tôi mớiphát hiện thì ra thằng bé căn bản không phải là con trai của tôi!" Thanh âm bịđè nén, kèm theo nỗi đau đớn không nói nên lời.
Hòa hoãn lại rồi quay đầu lại, nhìn anh, nói: "phản ứng đầu tiên tôi nghĩrằng đó là con của cậu, nhưng mà sau này ngẫm lại thì căn bản là không thể nào,khoảng thời gian đó hai người không hề ở cùng, thằng bé không thể nào là củacậu. Khi đó tôi mới biết thì ra người phụ nữ mà tôi yêu căn bản không phải làloại người tôi từng biết, thậm chí tôi không biết mặt nào mới là bộ mặt thật củacô ta." Gượng cười nhìn Tô Dịch Thừa, hỏi: "cậu nói đây có phải là báo ứngkhông?"
"Cậu —" Tô Dịch Thừa muốn nói gì, lại nhất thời không biết nên nói gì.
Chu Hàn gượng cười khổ quay đầu lại, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm vô tận kia,cười ra tiếng, chẳng qua là nụ cười kia không thể xóa nhòa đi cay đắng tronglòng.
Tô Dịch Thừa nhìn anh ta, tiến lên, muốn mở miệng nói gì, nhưng trong lúc vôtình ánh trăng sáng chiết xạ lóng lánh trên gương mặt anh, dừng bước chân, sauđó không thể nhấc chân được, đây là lần đầu tiên anh thấy Chu Hàn rơi lệ.
"Tuuuuuu ——" xa xa kèn lệnh trên mặt sông vang lên, cuối cùng con thuyền đêmxuất phát từ bến cảng Giang Thành chạy sang bên Thanh Thành, con tàu thủy rẽtừng vòng từng vòng sóng nước trên mặt sông vốn yên ả kia.
Cũng không biết cứ đứng như vậy bao lâu, rốt cuộc Chu Hàn chậm rãi quay đầulại, giọt nước mắt trên mặt đã sớm bị làn gió sông thổi khô, nhìn Tô Dịch Thừachỉ nói: "đi thôi." Nói xong đi thẳng về phía xe Tô Dịch Thừa, mở cửa xe ra ngồilên.
Sửng sốt một lát, Tô Dịch Thừa cũng vòng qua đầu xe, trực tiếp lên xe, khônghỏi, khởi động xe đưa anh ta về nhà,
Khi xe dừng lại trước khu biệt thự sa hoa, Chu Hàn có chút mất tự nhiên nóicảm ơn với anh, sau đó mở cửa xe muốn đi.
Tô Dịch Thừa ngồi trên xe, nhìn bóng lưng của anh ta, khi anh chuẩn bị vàokhu cư xá, bỗng mở cửa xuống xe, hô lên với anh ta: "Chu Hàn!"
Nghe tiếng, Chu Hàn sững sờ quay đầu, nhìn anh có chút khó hiểu.
Tô Dịch Thừa đóng cửa xe đi về phía anh ta, nện một quyền vào bả vai anh ta,sau đó cười nói: "thân thủ cậu vẫn tốt như trước, đánh một quyền kia khiến khóemiệng tôi vẫn cảm thấy tê dại."
Chu Hàn ngẩn người, nhưng ngay sau đó kịp phản ứng, khóe miệng mang ý cười,cũng trả lại một quyền vào bả vai anh, nói: "cậu cũng không hề thụt lùi, khóemắt tôi bị cậu đánh khá nặng!"
Hai người cười to, ăn ý vươn ra huých một cái, sau đó ôm nhau.
Tô Dịch Thừa đưa tay vỗ mấy cái lên lưng anh ta, sau đó ghé vào lỗ tai anh tanói: "sau này vẫn là anh em tốt!"
Chu Hàn cũng đáp lại vỗ mấy cái trên lưng anh, nói: "ừ, vẫn là anh emtốt!"
An Nhiên đẩy cửa đi vào, thím Trương đang ngồi trên giường bón điểm tâm choLâm Tiểu Phân, Lâm Tiểu Phân đã hoàn toàn không nhìn thấy gì, ngay cả hình ảnhmơ hồ cũng không rồi.
Thời gian phẫu thuật được ấn định vào thứ hai, hai ngày nay đã làm một loạtcác kiểm tra, trước khi tới còn tưởng là lập tức phẫu thuật, nhưng mà kiểm trarồi mới phát hiện không dễ như thế, tình hình còn phức tạp hơn so với họ tưởngtượng, vì vị trí khối u di chuyển lệch quá rồi, liên quan đến rất nhiều mạchmáu, nếu sơ suất một chút thôi sẽ đụng vào mạch máu, đến lúc đó khi phẫu thuậtsẽ bị xuất huyết máu, như vậy độ khó phẫu thuật tăng thêm 50%.
Cho nên qua vài ngày hội chẩn chuyên môn, có chuyên gia đề nghị không mổ nữa,dù hai mắt không nhìn thấy, nhưng ít nhất có thể giữ được tính mạng.
Nghe lời chuyên gia nói, An Nhiên liền không muốn phẫu thuật nữa, vì cô thựcsự không dám mạo hiểm như thế, dù sau này mẹ cô như thế nào, chỉ cần còn sống làtốt rồi.
Nhưng mà Lâm Tiểu Phân khước từ, bà nói lần này bà đến là muốn chữa khỏi mắt,sau này còn bế con cho An Nhiên, hơn nữa cuộc phẫu thuật này nguy hiểm thế nào,từ trước khi đến đây bà đã chuẩn bị tâm lý rồi, dù có khó khăn thế nào, bà cũngdũng cảm tiếp tục.
Chuyên gia trong bệnh viện nghe nói Lâm Tiểu Phân khăng khăng muốn mổ, đềubày tỏ niềm kính nể với sự dũng cảm của Lâm Tiểu Phân, hơn nữa còn hứa hẹn vớiAn Nhiên, nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ Lâm Tiểu Phân.
Lâm Tiểu Phân kiên quyết, An Nhiên cũng không có cách nào, chỉ có thể cầunguyện tất cả đều suôn sẻ.
Lâm Tiểu Phân nghe được thanh âm, liền biết An Nhiên tới, nghiêng đầu nhìn rahướng cửa, mỉm cười, nói: "Nhiên Nhiên sao?"
An Nhiên cười nhạt gật đầu, "vâng, mẹ, là con." Vừa nói vừa đi về phía LâmTiểu Phân, sau đó nhận lấy cái bát cái thìa trong tay thím Trương, tự mình bóntừng miếng từng miếng cho Lâm Tiểu Phân.
Lâm Tiểu Phân há mồm ăn, nở nụ cười.
"Hắt xì ——!" Đêm qua hơi lạnh, sáng dậy có cảm giác cả người chóng mặt khóchịu.
Nghe tiếng, Lâm Tiểu Phân nhíu nhíu mày, hỏi: "Nhiên Nhiên, con bị cảmsao?"
"Không có chuyện gì, có thể là đêm qua gió thổi lạnh quá." An Nhiên cười nhẹnói, lại múc một ngụm cháo đưa tới cho Lâm Tiểu Phân.
Lâm Tiểu Phân không yên lòng, nói: "Nhiên Nhiên a, bây giờ con đang mangthai, a Thừa cũng không ở bên cạnh, tự mình phải cẩn thận đấy."
"Vâng con biết rồi." An Nhiên thuận theo đồng ý.
Suy nghĩ một chút, Lâm Tiểu Phân lại nói: "ở bệnh viện nhiều vi khuẩn, mấyngày nay con cứ đợi ở khách sạn đi, đừng tới đây nữa, ở đây có thím Trương chămsóc mẹ, không sao đâu."
"Mẹ, con không sao thật mà, mẹ yên tâm đi." An Nhiên nhẫn nại bảo đảm nói, đểbà và thím Trương ở nơi này, nơi này không thể so với Giang Thành, tất cả bác sĩy tá ở đây đều là tóc vàng mắt xanh, nếu cô không có ở đây, bọn họ khó có thểhiểu nhau.
Lâm Tiểu Phân vẫn lo lắng, chỉ có thể nhỏ giọng thầm nói: "ai, lúc đầu khôngnên cho con đi cùng."
Cho Lâm Tiểu Phân ăn sáng xong, đưa bát cháo cho thím Trương đi rửa, mình thìđi sang chỗ bác sĩ điều trị chính cho Lâm Tiểu Phân hỏi thăm tình hình.
Vừa mới ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính thì điện thoại diđộng vang lên, là Tô Dịch Thừa gọi tới, tính thời gian, giờ hẳn là hơn 8 giờ tốiở Giang Thành.
Liền nhấn nút nghe, còn chưa kịp mở miệng, người bên kia điện thoại đã nóitrước: "để anh đoán em đang ở đâu."
An Nhiên cười khẽ, nói: "được, anh đoán xem giờ em đang ở đâu nào?"
"Ở bệnh viện có đúng không." Cách nửa địa cầu, giọng nói Tô Dịch Thừa vẫn dịudàng dễ nghe như thế.
An Nhiên cười, "Tô Đại lãnh đạo thông minh như vậy, quả nhiên không lừa đượcanh."
Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại khẽ thở dài nói: "anh cũng muốn mình đoánsai một lần, nghe em nói cho anh biết em còn đang ở khách sạn." Chẳng qua là anhlo lắng cô mệt mỏi quá, chỉ muốn cô nghỉ ngơi cho khỏe, mình không có bên cạnh,cô vẫn chăm sóc tốt cho bản thân, như vậy anh mới an tâm.
"Ha ha." An Nhiên khẽ cười, tất nhiên là cô biết trong lòng anh nghĩ gì,chẳng qua là mẹ cô còn đang nằm trên giường bệnh, cô đâu thể an tâm ngủđược.
"Em, hắt xì ——" Vừa muốn mở miệng nói gì, đột nhiên ngứa mũi, liền hắt xì mộtcái, "hắt xì, hắt xì, hắt xì ——"
Nghe tiếng, Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại không khỏi lo lắng căng thẳng,vội vàng hỏi: "sao vậy, có phải ngã bệnh rồi không?"
Không muốn anh lo lắng, An Nhiên chỉ cười khẽ, lắc đầu nói: "không sao, chỉhơi cảm chút, uống chút nước là được rồi."
Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại im lặng một lát, nói: "An Nhiên, anh khôngcó bên cạnh em, phải chăm sóc tốt cho mình, đừng làm anh lo lắng cho em."
An Nhiên gật đầu, không muốn anh lo lắng vì mình, vội chuyển đề tài, nói:"hôm nay công việc suôn sẻ chứ, ăn tối chưa?"
"Ừ, ăn rồi, công việc cũng suôn sẻ." Tô Dịch Thừa nói, "định thời gian phẫuthuật cho mẹ chưa?"
"Định rồi, ngày mai, cũng chính là thứ hai." An Nhiên thuật lại, nhưng mànhớ tới lời bác sĩ nói, vẫn không khỏi lo lắng, giọng nói hơi rầu rĩ nói: "DịchThừa, em, em rất sợ." Càng tới thời khắc phẫu thuật, cô càng sợ, luôn khôngngừng suy nghĩ, nếu trong lúc mổ có vấn đề gì thì làm thế nào bây giờ, nếu phẫuthuật thất bại thì làm thế nào, cô không dám tưởng tượng những hậu quả này, côthừa nhận mình rất yếu đuối, không thể tiếp nhận những tin tức không tốt.
"Đồ ngốc, không có chuyện gì, đừng lo lắng linh tinh." Tô Dịch Thừa ở bên kiađiện thoại chỉ có thể an ủi cô như vậy.
Đưa tay lau đi nước mắt rơi xuống mặt từ lúc nào, miễn cưỡng cười vui nói:"ừ, không sao, mẹ mạnh mẽ như thế, nhất định sẽ không sao."
"Ừ, sẽ tốt thôi!" Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại nói với giọng khẳngđịnh.
Hai người lại nói vài câu khác, vì không muốn quấy rầy anh nghỉ ngơi, AnNhiên thúc giục anh nhanh cúp điện thoại, buổi tối cũng đừng làm việc quákhuya.
Người này bình thời phải chậm chạp nói thêm mấy phút nữa, thế mà hôm nay lạirất nghe lời, sớm liền cúp điện thoại.
Tay cầm điện thoại vẫn còn hơi ấm, An Nhiên than nhẹ lẩm bẩm, ‘nếu mà anh ởbên thì tốt.... ’ nhất định anh sẽ cho cô một cái ôm trong lúc cô bất lực, đểcho cô yên lòng.
Cảm cúm lần này còn nghiêm trọng hơn so với An Nhiên nghĩ, sáng ngày hôm sauthức dậy chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề mê man, mũi không thở nổi, cổ họng cũng hơisưng lên, nói chuyện hay uống nước đều thấy đau.
Mơ mơ hồ hồ đi từ khách sạn đến bệnh viện, khi thím Trương thấy bộ dạng nhợtnhạt của cô, thì giật nảy mình, nhưng vì cô là phụ nữ có thai, không được tiêmhay uống thuốc gì, chỉ có thể uống nước ngủ nhiều hơn, Lâm Tiểu Phân lo lắngbệnh viện nhiều vi khuẩn lây cho cô, cho nên khăng khăng bắt buộc cô phải vềkhách sạn nghỉ ngơi, không chăm sóc tốt thân thể mình thì không được quay lạiđây.
An Nhiên bị thím Trương áp tải về khách sạn, cũng may khách sạn cách bệnhviện không xa, không cần thuê xe, cứ đi bộ mấy phút đồng hồ là đến rồi, thímTrương cũng có thể qua lại.
An Nhiên nằm ở trên giường, đặc biệt căn dặn khách sạn mang cho cô một bìnhnước sôi, vì không thể tiêm hay uống thuốc, chỉ có thể uống nhiều nước, để mìnhđổ mồ hôi.
An Nhiên uống chén nước, cảm thấy mình toàn thân vô lực, muốn ngủ, rồi lạikhông dám, rất sợ Tô Dịch Thừa gọi điện thoại tới cho cô, nếu mình ngủ say anhgọi không nhận được thì sẽ lo lắng. Nhưng mà hôm nay đợi đã lâu, đến gần 11 giờrồi mà Tô Dịch Thừa còn chưa gọi tới, thật sự không chịu được nữa, liền gọi choTô Dịch Thừa, lúc này mới biết là Tô Dịch Thừa tắt máy.
Không suy nghĩ nhiều, chỉ đoán anh đã quên gọi điện tới là vì còn đang bậnbịu công việc, đầu càng ngày càng nặng, cả người chóng mặt quay cuồng không chịuđược nữa, cầm điện thoại di động nằm trên giường cứ thế là ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng An Nhiên cảm thấy có người nhẹ nhàng gọi tên bêntai cô, chỉ là mệt mỏi quá, mí mắt nặng trịch, thật sự không mở mắt ra được.
An Nhiên không biết mình rốt cuộc ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy trong lúc mìnhngủ có người không ngừng lật cái khăn mặt trên trán mình, tay cũng thương yêuvuốt ve mặt cô, cảm giác này rất quen thuộc, cảm giác giống hệt lúc Tô Dịch Thừasờ sờ mặt cô, rất dịu dàng, rất cẩn thận.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm thấy mình nằm trong một cái ôm ấm áp quenthuộc, mà gương mặt tuấn tú trước mắt càng khiến cô cảm thấy ngẩn ngơ, An Nhiênthấy mình bị cảm đến hồ đồ rồi, thậm chí còn có ảo giác Tô Dịch Thừa đang ở bêncạnh mình, giống như trước kia, ôm cô để cô ngủ yên trong ngực anh.
"Là đang nằm mơ sao?" An Nhiên nhẹ nhàng lẩm bẩm, đưa tay ra không xác địnhvuốt ve mặt anh, xúc cảm chân thật nơi tay kia khiến cô thấy không thực, lẩmbẩm, "sao giấc mộng này lại chân thật như vậy?"
Bị cô đụng vào, người nào đó vốn đang ngủ say chậm rãi mở mắt ra, thấy côtỉnh, trên mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ, đưa tay áp lên trán cô, xác định nhiệt độđã hạ xuống, nở nụ cười đẹp mắt, sau đó vào lúc An Nhiên còn chưa kịp phản ứng,một tay ôm cô vào lòng, sau đó nói bên tai cô: "tốt quá, rốt cuộc hạ sốtrồi."
Bị anh ôm như vậy một lúc lâu, cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, lúc nàyAn Nhiên mới từ từ phục hồi tinh thần lại, sau đó đưa tay đẩy anh ra, có chútngạc nhiên trừng to mắt nhìn người đàn ông trước mắt: "anh anh anh …" Trong lúcnhất thời thật đúng là không nói nên lời.
Tô Dịch Thừa cười, đưa tay nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của cô, nói: "làanh."
An Nhiên còn chưa kịp phản ứng, cô còn chưa kịp tiêu hóa, chưa kịp tiêu hóavì sao người đàn ông rõ ràng cách cả bán cầu giờ lại xuất hiện ở đây!
Sau khi cười xong, Tô Dịch Thừa kéo lấy tay của cô, sau đó trực tiếp đặt vàotrong miệng, cũng không nhẹ nhàng trực tiếp cắn đầu ngón tay của cô một cái,trong nháy mắt từ đầu ngón tay truyền đến đau đớn đem An Nhiên lấy lại tinh thầntừ trong nửa trạng thái lơ mơ, bị đau cau lại lông mày, giãy dụa muốn kéo lạibàn tay nhỏ bé của mình.
"Em đây là tự chăm sóc bản thân mình sao?" Tô Dịch Thừa vẻ mặt có chút nghiêmtúc, cả người nhìn qua thật là có chút ít tức giận.
An Nhiên nhìn anh, ánh mắt có chút vô tội, cô thậm chí còn không có hiểu anhsao lại ở chỗ này, hiện tại lại cũng không biết dưới tình huống nào bị lửa giậncủa anh đốt tới.
Nhìn ánh mắt vô tội của cô, Tô Dịch Thừa chỉ có thể than thở, đưa tay kéo côôm cô vào trong ngực, tay vỗ về mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng ở bên tai cônói: "An Nhiên, em làm anh sợ muốn chết biết không?"
Đưa tay ôm lại anh thật chặt, nhẹ nhàng gọi tên của anh: "Dịch Thừa......"
"Em biết mình sốt đến hơn 39 độ không?" Bây giờ sau khi suy nghĩ một chút đềucảm thấy sợ, ngày hôm qua nghe được ra trong giọng nói của cô không khỏe, chonên không suy nghĩ nhiều nữa, buổi tối hôm đó trực tiếp đặt một vé cho chuyếnbay sớm nhất, rồi trực tiếp thu thập đồ tới New York, lúc đến bệnh viện mới biếtđược cô cảm mạo ngã bệnh rồi, nghe mẹ nói xong rất nghiêm trọng, sau đó khôngcó suy nghĩ nhiều trực tiếp từ bệnh viện chạy tới khách sạn, sau khi đi vào mớiphát hiện cô một mình khó chịu nằm ở trên giường, trên tay còn đang nắm điệnthoại, trong miệng rù rì cái gì đó, đưa tay đặt lên trán của cô, lúc này mớiphát hiện trán của cô nóng đến kinh người, lúc ấy anh thật rất luống cuống, hoàntoàn không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể gọi điện thoại cầu trợ mẹ, hỏi thămkinh nghiệm cô hộ lý, cũng biết tình huống đặc thù của cô bây giờ, tất cả thuốccũng đều không được uống, chỉ có thể không ngừng thay khăn chườm cho cô, tới khinhiệt độ trên người cô hạ xuống.
"Em, em không biết...." An Nhiên lắc đầu, cô hoàn toàn không biết, cô chorằng chỉ bị cảm mạo, mấy ngày nữa mình sẽ tốt hơn.
"May là, may là anh tới." Tô Dịch Thừa ôm lấy cô nhẹ nói. Sau khi suy nghĩlại đều có chút ít sợ hãi, nếu như anh không có tới đây, nếu như cô cứ như vậymột người ở trong khách sạn, nếu như phát sinh chuyện gì cũng không biết, cũngmay là, may là hiện tại không có chuyện gì.
Cúi đầu, hôn tóc của cô, mới hạ xuống tâm tình căng thẳng của mình.
Trong ngực, An Nhiên ôm chặt hơn chút ít, thanh âm ôn nhu ở trong ngực vanglên: "Dịch Thừa thật sự là anh sao? Thật sự là anh đã tới sao?" Đến bây giờ còncảm thấy có chút khó tin, không thể tin được.
Tô Dịch Thừa bật cười, tay vịn tóc của cô, gật đầu ở bên tai cô nói: "Ừ, làanh."
Chôn ở trước ngực anh, An Nhiên khóe miệng nhàn nhạt nở nụ cười, tay ôm càngchặt hơn chút ít.
Hai người cứ như vậy ôm nhau, ôm một lúc lâu, Tô Dịch Thừa lúc này mới đemngười trong ngực thả mở ra, tay nhẹ nhàng vuốt mặt của cô, nói: "Đã đói bụngchưa?"
An Nhiên khẽ mỉm cười, dùng sức gật đầu, đúng là thật đói bụng, hôm nay cơ hồcô chưa ăn gì cả, hiện tại bụng đói vô cùng.
"Anh đi nói bọn họ làm một bát cháo tới đây." Tô Dịch Thừa vừa nói vừa từtrên giường ngồi dậy xuống giường.
"Anh cùng em ăn đi." An Nhiên biết anh xuống máy bay khẳng định cũng chưa cóăn cái gì, cộng thêm đã biết cô như vậy, lại càng chẳng quan tâm tới chínhanh.
Tô Dịch Thừa xoay người sờ sờ đầu của cô, rồi mới cầm lấy điện thoại trựctiếp kêu phòng phục vụ, đặc biệt dặn họ chuẩn bị cháo nhanh lên mới được.
Chờ sau khi khách sạn nghe yêu cầu của Tô Dịch Thừa đưa cháo được nấu xongvào thì cũng đã hơn nửa giờ sau, đồng thời cũng đưa mì Ý cho Tô Dịch Thừaăn.
Bữa cơm tối này ăn cũng đã sắp qua 9h, sau đó gọi điện thoại cho thím Trương,hỏi tình huống của Lâm Tiểu Phân, nghe nói mọi chuyện đều tốt, nên cũng yên lònghơn.
Buổi tối hai người ngủ vô cùng sớm, Tô Dịch Thừa là bởi vì bị lệch giờ, mà AnNhiên thì bởi vì bị cảm mạo thể chất còn có chút suy yếu.
Giữa trưa ngày thứ hai là Lâm Tiểu Phân sẽ phải phẫu thuật, buổi sáng lúc haingười đi tới bệnh viện Lâm Tiểu Phân đã bị cạo trọc đầu, cả người nhìn qua khísắc cũng không tệ lắm, cùng An Nhiên nói đùa là mình như vậy có phải rất xấu haykhông.
Trước khi phẫu thuật, Cố Hằng Văn ở Giang Thành gọi điện thoại cho An Nhiên,nghe ra được trong lòng ông rất khẩn trương cùng sợ hãi, hơn nữa cứ dặn đi dặnlại An Nhiên nói sau khi phẫu thuật kết thúc nhất định phải gọi điện thoại choông trước tiên để nói cho ông biết kết quả.
Buổi trưa lúc hơn 11h một chút Lâm Tiểu Phân được đưa vào phòng phẫu thuật,An Nhiên, Tô Dịch Thừa cùng thím Trương ba người đợi ở phía ngoài phòng phẫuthuật.
Lòng bàn tay An Nhiên rất lạnh, chỉ đổ mồ hôi, Tô Dịch Thừa vẫn nắm tay cô,cô còn có chút ho khan, cổ họng có chút đau, nhưng cả người đã không còn giốngnhư ngày hôm qua tái nhợt đến dọa người nữa, thím Trương lo lắng cô đang mangthai chờ ở bên ngoài như vậy sẽ mệt mỏi, liền quan tâm cô bảo cô trở về nghỉngơi, nhưng mà An Nhiên làm sao chịu đi, nhất định kiên trì nói muốn chờ LâmTiểu Phân đi ra ngoài.
Lúc đang lúc từng giây từng phút trôi qua, phẫu thuật tiến hành đã hơn phânnửa thời gian, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên bị mở ra, chỉ thấy một cô y tá tayđầy máu từ bên trong chạy ra, An Nhiên là người đầu tiên đứng dậy, lôi kéo cô ytá đang muốn đi nhanh, hỏi tình huống bên trong phẫu thuật như thế nào, cô y tákia căn bản là chẳng quan tâm trả lời, trực tiếp đẩy tay của An Nhiên ra liềnchạy về phía trước, lúc chạy về trên tay là hai bịch máu, An Nhiên cả người cóchút lảo đảo, suýt chút nữa không đứng vững, may mắn phía sau có Tô Dịch Thừa đỡlấy cô, ôm lấy bả vai của cô không ngừng an ủi cô nói không có chuyện gì.
"Me......" Nắm chặt tay của Tô Dịch Thừa, cả người bởi vì lo lắng mà cóchút phát run, lúc lần nữa quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa, trong hốc mắt đã tràn đầynước mắt, "Mẹ sẽ không có chuyện gì, có đúng không?"
Tô Dịch Thừa gật đầu, ôm lấy cô tựa vào trong ngực của mình, ôm chặt lấy, ởbên tai cô khẳng định nói: "Nhất định sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ khôngcó chuyện gì!"
Tựa vào trong ngực của anh, An Nhiên gật đầu, nắm chặt quần áo bên hông củaTô Dịch Thừa.
Thím Trương nhìn như thế, chỉ lắc đầu than nhẹ, sau đó trong miệng khôngngừng lẩm bẩm, chỉ là mấy lời cầu nguyện đơn giản.
Tại bên kia địa cầu, Cố Hằng Văn cũng cả đêm không ngủ, một người ngồi ởtrong phòng khách trong nhà, cả buổi tối ngó chừng chiếc điện thoại đặt trên bàntrà. Sợ bỏ qua một cú điện thoại, một cái tin nhắn nào.
Chờ suốt một đêm, tính toán thời gian, bên kia nước Mỹ, Lâm Tiểu Phân đi vàolàm phẫu thuật cũng đã hơn bảy tiếng rồi, An Nhiên đến bây giờ cũng chưa có điệnthoại tới đây, trong lòng luôn có dự cảm xấu, mơ hồ lo lắng, muốn cầm lấy diđộng gọi điện cho An Nhiên, nhưng mỗi lần cầm điện thoại chuẩn bị gọi qua, lạirút lui trở lại, thủy chung không có dũng khí, ông quá sợ, sợ nghe được tin tứcgì đó không tốt.
Thời gian đợi chờ trôi qua rất lâu, từng giây từng phút cũng đều hành hạngười ta.
Phía đông dần dần lộ ra ánh sáng trắng, hôm nay khí trời tựa hồ không tệ, ánhbình minh kia nhiễm đỏ phía chân trời, mặt trời chậm rãi từ phía đông dâng lên,Cố Hằng Văn lần nữa đem ánh mắt dừng lại ở trên chiếc điện thoại trên bàn kỷtrà, Lâm Tiểu Phân vào phòng phẫu thuật đã sắp tám tiếng rồi, An Nhiên vẫn cònchưa gọi điện thoại tới đây.
Trong lòng không khỏi lo lắng, phiền não, bất an đã hoàn toàn chiếm lấy lítrí, ông hiện tại không cách nào làm cho mình bình tĩnh xuống, nắm lấy điệnthoại di động chuẩn bị gọi cho An Nhiên, nhưng vừa mới cầm lấy điện thoại diđộng, điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, là An Nhiên gọi điện thoại tới,nhìn màn hình trên điện thoại di động kia lóe ra biểu tượng gọi tới, đột nhiênđến thời khắc này, Cố Hằng Văn lại khiếp đảm, ông bỗng có chút sợ sau khi nhậnđiện thoại nghe được tin tức không tốt, rất sợ, rất sợ.
Điện thoại di động ở trên tay một lần một lần nữa vang lên, dùng sức nắm thậtchặt, nhưng vẫn không có dũng khí nhấc lên điện thoại, ông không dám, thật sựkhông dám.
Bên kia điện thoại An Nhiên một lần vừa gọi lại, nhưng thủy chung không thấycó người nhận máy, vừa tức vừa vội dậm chân, ngoài miệng nói thầm: "Chuyện gìxảy ra vậy, điện thoại làm sao không ai nhấc máy đây!" Vừa nói, một bên đi quađi lại.
Một bên Tô Dịch Thừa cười, đưa tay cầm lấy điện thoại trong tay An Nhiên, đưathay sờ sờ mặt của cô, nói: "Em đi gặp mẹ trước đi, để cho anh tới báo cho batin tức tốt này."
Đúng vậy, Lâm Tiểu Phân sau khi trải qua hơn tám tiếng phẫu thuật bác sĩ đãtuyên bố thành công, mặc dù trong lúc đang phẫu thuật không cẩn thận đụng vàomột bên mạch máu phức tạp, nhưng mà bởi vì cứu giúp kịp thời, cũng không có nguyhiểm đến tánh mạng.
Lúc bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật đi tới nói phẫu thuật viên mãn thànhcông, An Nhiên cơ hồ là cao hứng đến muốn ngất đi, phía trước lo lắng khổng lồ,sau đó đột nhiên tới khổng lồ vui sướng, cái loại vui sướng này làm cho người takhó có thể đón nhận.
Đợi tiêu hóa hết tin tức tốt kia, An Nhiên trước tiên là muốn gọi điện thoạicho Cố Hằng Văn, chỉ là gọi hồi lâu, hình như cũng không có ai nhấc máy.
An Nhiên có chút bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Tô Dịch Thừa, đành gật đầu, đi vềphía phòng bệnh của Lâm Tiểu Phân.
Tô Dịch Thừa cũng không có gọi điện thoại thêm cho Cố Hằng Văn, anh có chútcó thể hiểu được tâm tình của Cố Hằng Văn bây giờ, vừa lo lắng, lại khát vọngbiết đến.
Kiểm tra số điện thoại của Cố Hằng Văn, rồi trực tiếp viết một tin nhắn ngắngửi cho Cố Hằng Văn, anh biết, sau khi nhận được tin nhắn, không tới một phútđồng hồ, Cố Hằng Văn cũng sẽ gọi điện thoại lại cho anh.
Quả nhiên đúng như Tô Dịch Thừa dự đoán, tin nhắn gửi đi vẫn chưa tới mộtphút đồng hồ, chỉ có ba mươi giây, Cố Hằng Văn liền gọi điện thoại tới.
Tô Dịch Thừa cười khẽ nhấc máy, còn chưa kịp chờ Tô Dịch Thừa mở miệng, CốHằng Văn liền mở miệng trước tiên nói: "An Nhiên, có thật không? Phẫu thuậtthành công có phải không? Mẹ của con không có chuyện gì rồi, có phải haykhông?" Liên tiếp hỏi vài vấn đề, mặc dù qua điện thoại, nhưng mà Tô Dịch Thừacó thể nghe ra được ông hiện tại rất vui sướng.
Tô Dịch Thừa cười khẽ gật đầu nói: "Ba yên tâm đi, mẹ mọi chuyện đều tốt,không có gì đáng ngại."
Nghe được thanh âm của Tô Dịch Thừa, Cố Hằng Văn có chút kích động, nói: "AThừa, con đang ở nước Mỹ?"
"Dạ, gần đây đều đã không còn bận rộn, lo lắng An Nhiên, cho nên con sang đâyxem cô ấy." Tô Dịch Thừa coi như là nói chi tiết.
"Được, được, tốt." Cố Hằng Văn liên tục nói mấy tiếng tốt, cả người có chútthả lỏng nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, cócon ở đấy, ba cũng yên tâm."
Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa lộ ra nụ cười, có chút ân cần nói: “Ba, mộtđêm không ngủ sao, buổi sáng đi ngủ một giấc đi."
"Được, được, được." Cố Hằng Văn hợp với gật đầu, khẩn trương lo lắng một đêm,buổi sáng không có lớp, ông nghĩ hiện tại ông rốt cục có thể ngủ ngon giấc rồi,không cần lo lắng rằng bên kia điện thoại truyền đến tin tức gì không tốt nữa.Nghĩ đến cái gì lại mở miệng hỏi: "Đúng rồi, bác sĩ nói lúc nào có thể xuất việnkhông? Các con lúc nào trở lại?"
"Còn không có, nhưng mà sau khi phẫu thuật ít nhất còn muốn quan sát một thờigian, đoán chừng cũng không có nhanh như vậy." Tô Dịch Thừa chỉ suy đoánnói.
"Ừ." Cố Hằng Văn gật đầu, mặc dù hiện tại trong lòng khẩn cấp muốn nhìn thấyLâm Tiểu Phân, nhưng mà cũng biết sau phẫu thuật quả thật cần phải quan sát chặtchẽ, nên gật đầu nói: "Ừ, cũng cần phải quan sát tốt, người không có chuyện gìlà tốt rồi, người không có chuyện gì là tốt rồi." Người không có chuyện gì sosánh với cái gì cũng đều quan trọng hơn.
Lại cầm điện thoại hàn huyên mấy câu, Cố Hằng Văn lúc này mới cúp điệnthoại.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Dịch Thừa giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, đãsắp 8h, từ giữa trưa đến bây giờ, An Nhiên cũng không có ăn cái gì, đồ mua tớiđây, vốn nói ăn không vô liền đụng không có đụng tới, nghĩ đến hiện tại cũng nênăn rồi, vì vậy trực tiếp đi ra phía bên ngoài bệnh viện mua chút thức ăn, nơinày dù sao không thể so với trong nước, toàn là cơm Tây, muốn mua cháo phải tìmkhắp các nơi, cuối cùng chỉ có thể mua mấy phần sandwich cùng mấy bình sữa tươitrở về, lúc đến phòng bệnh của Lâm Tiểu Phân, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy An Nhiênđang ngồi ở trước giường bệnh của Lâm Tiểu Phân, tay nắm lấy tay của Lâm TiểuPhân nhẹ nhàng đặt ở trên mặt của mình, nhìn bà, khóe miệng mang theo nụ cườiđẹp mắt, vẻ mặt kia, không hề có u buồn lúc trước nữa, là thoải mái, là tự nhiên.
Tô Dịch Thừa đem sandwich phân cho thím Trương, hôm nay thím Trương cơ hồcũng chưa có gì cả ăn, ba người một ngày đều vì lo lắng cho Lâm Tiểu Phân phẫuthuật, bất quá cũng may là kết cục tốt.
Lúc An Nhiên xoay đầu lại, vừa lúc chạm vào ánh mắt của Tô Dịch Thừa, haingười nhìn nhau cười một tiếng.
Lâm Tiểu Phân sau khi phẫu thuật, hai ngày mới tỉnh lại, khi tỉnh lại cảngười còn rất yếu, biết được mình đã không có chuyện gì, khóe miệng nhàn nhạt nởnụ cười.
Sau bốn ngày Tô Dịch Thừa đang ở New York, thư ký Trịnh gọi điện thoại tới,bởi vì Tô Dịch Thừa lần này đi tương đối gấp, có rất nhiều chuyện cũng không cónói rõ ràng, có rất nhiều chuyện tình khác chờ anh trở về xử lý, thư ký Trịnhqua điện thoại còn nói với anh tin tức trọng yếu, đó chính là trong tỉnh đối vớichuyện tình của Tô Dịch Thừa lần nà,y đã ra quyết định xử phạt, cụ thể còn phảichờ bản thân anh sau khi trở về mới báo cho anh được.
Lâm Tiểu Phân trải qua hai ngày nghỉ ngơi, cả người tinh thần cũng khôi phụcrất nhiều, sắc mặt nhìn cũng tốt hơn, đôi mắt sau khi phẫu thuật, ngày thứ nhấthơi mơ hồ, hai ngày này tất cả đều thấy được rõ, bất quá thể lực tự nhiên cònphải qua một thời gian nữa mới có thể khôi phục giống như lúc trước, bởi vì cócông chuyện, nên Tô Dịch Thừa cũng rất bất đắc dĩ, không thể ở chỗ này lâu, chỉcó thể trở về trước, nhưng mà sợ thím Trương một người bận không chịu kịp, nênđã ở ngay tại chỗ tìm một người phụ giúp, bởi vì sợ tiếng nói không thông, chonên trực tiếp tìm một người Hoa kiều tới hiệp trợ thím Trương chăm sóc tốt choLâm Tiểu Phân.
Biết Tô Dịch Thừa sáng mai phải bay trở về, Lâm Tiểu Phân cùng thím Trương đểcho An Nhiên tối nay ở bên cạnh Tô Dịch Thừa đi dạo một chút, lại muốn ly biệt,trong lòng đối với anh tất nhiên là có chút ít không đành. Mà bây giờ có thêmngười cùng Thím Trương cùng nhau chiếu cố mẹ của cô, tự nhiên cũng yên tâm rấtnhiều, cho nên sau khi ăn xong cơm tối, An Nhiên liền lôi kéo Tô Dịch Thừa nóimuốn để cho anh mang cô đi dạo một chút chỗ thành phố có kinh tế phát đạt nhấtthế giới này.
Thật ra thì lúc trước An Nhiên cũng đã tới New York, nhưng mà lúc trước là vìcông việc, thời gian vô cùng gấp, căn bản là chưa từng thấy rõ diện mạo củathành phố này, đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về.
Tô Dịch Thừa đối với thành phố này cũng coi như không quen thuộc, bất quá khicòn đang học ở trường bị mấy người bọn Diệp Tử Ôn lôi kéo anh tới đi dạo quá mộtthời gian ngắn, khi đó Diệp Tử Ôn nói là tới học tập đặc điểm kiến trúc bên này,mà anh ta và Chu Hàn chỉ là khách, nên hai người chỉ lo du ngoạn, vì thế đối vớimấy phong cảnh nổi tiếng New York cùng đặc điểm của nơi này anh cũng hiểu rõràng. Bất quá xem ra, hiện tại anh cùng An Nhiên đều là thời gian cấp bách, cănbản cũng không có thời gian nói đến khắp nơi đi dạo vân vân, mặt khác thì suynghĩ đến An Nhiên đang mang thai, thời gian đi dài tất nhiên sẽ bị mệt, cho nênanh chuẩn bị xong liền mang An Nhiên đến quảng trường Thời Đại cách bệnh việncùng khách sạn không xa đi dạo xem một chút.
Đến buổi tối, quảng trường Thời Đại người luôn đặc biệt nhiều, các chủngtộc, các màu da, Tô Dịch Thừa đưa tay kéo An Nhiên vào trong ngực, tránh cho cômãi mê nhìn mà bị đám người kia đụng vào.
Lâm Tiểu Phân phẫu thuật thành công, An Nhiên mấy ngày qua, cả người đềuthoải mái rất nhiều, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn.
Quảng trường Thời Đại cơ hồ là chỗ nào cũng bị bảng hiệu quảng cáo che lấp,biển quảng cáo khổng lồ cùng màn hình điện tử lớn cơ hồ bao trùm tất cả các cửasổ kiến trúc, hình hình sắc sắc đèn quảng cáo lóe lên làm cho người ta có chútchói mắt.
Hai người theo đám người không có gì mục đích gì mà chậm rãi dạo bước, đi mệtrồi, hai người liền ngồi ở trên ghế dài bên cạnh nghỉ ngơi, đợi nghỉ ngơi tốtxong, hai người tiếp tục đi xem một chút phía trước.
Ở đầu đường quảng trường Thời Đại, bày biện một đoàn Piano hội họa, một kẻlang thang đang chơi đàn, hai người nghỉ chân lắng nghe, mặc dù đối với âm nhạccũng không có nghiên cứu cùng hiểu biết sâu gì, nhưng mà hai người giờ phút nàythật là tâm tình rất tốt để cho bọn họ cảm thấy người lang thang kia chơi đàn vôcùng tốt. Tựa hồ chú ý tới ánh mắt của hai người, người lang thang quay đầu,cười cười với bọn họ, dĩ nhiên, hai người cũng lễ phép mỉm cười đáp lại.
Xong một khúc, kẻ lang thang liền tiếp tục con đường lang thang của mình, lạicó người lên đánh đàn, cô gái ăn mặc khêu gợi, vừa đàn vừa ngoảnh đầu nhìn vềphía bạn trai của mình cười, mà bạn trai của cô gái ở bên cạnh gật đầu nhảu lênkhiêu vũ trên đường, cứ thế thu hút ánh mắt rất nhiều người, nhiều du khách thinhau chụp ảnh.
Đợi hết một khúc, hai người rời đi trong tiếng vỗ tay của mọi người, An Nhiêncùng Tô Dịch Thừa cũng tiếp tục lộ trình của bọn họ.
Nhìn xe buýt hai tầng trên đường phố, An Nhiên hưng phấn reo lên, như đứa trẻvậy kéo tay Tô Dịch Thừa nói muốn lên ngồi thử một chút, Tô Dịch Thừa chỉ sủngnịnh sờ sờ đầu cô.
Hai người thật sự đi xe buýt hai tầng, An Nhiên khăng khăng nhất định phảingồi tầng trên, Tô Dịch Thừa thì lo lắng tầng trên quá chật, cộng thêm An Nhiênvừa bị cảm, gió buổi tối thì lớn quá.
Nhưng mà An Nhiên chỉ lém lỉnh thè lè lưỡi, nói có anh bên cạnh nhất định sẽkhông để cô gặp chuyện gì, lại nói anh nhất định sẽ ôm chặt cô vào lòng, dù trờicó lạnh nữa, chỉ cần có nhiệt độ của anh, cô sẽ không sợ.
Người ta đã chụp mũ anh thế rồi, Tô Dịch Thừa còn có thể nói gì, chỉ có thểcười nghe theo cô.
Khi bọn họ đi lên, đã có một đôi vợ chồng người Pháp lãng mạn ngồi tầng trênxe buýt, hai người nhìn đã khoảng năm mươi, nhưng mà vẫn ân ái ôm nhau ngồi mộtchỗ, lấy tay chỉ chỉ khung cảnh phồn hoa dọc hai bên đường.
An Nhiên cùng Tô Dịch Thừa ngồi vào phía cuối của xe buýt, thật lo lắng cô bịlạnh, Tô Dịch Thừa ôm cả người An Nhiên vào lòng, An Nhiên cũng ôm lấy tấm lưnggầy gò của anh, vẻ mặt hạnh phúc.
Xe chạy không nhanh, đủ thời gian cho người ta thấy rõ quang cảnh xung quanh,An Nhiên tỏ ra hưng phấn, luôn vui vẻ chỉ tay chỗ nọ chỗ kia, cả buổi tối nụcười trên mặt chưa từng phai mờ.
"An Nhiên." Tô Dịch Thừa thấp giọng khẽ gọi cô.
"Ừ?" An Nhiên quay đầu, trên mặt vẫn cười cười.
Tô Dịch Thừa nhìn có chút động tình, giữ khuôn mặt cô, sau đó hôn lên môicô.
An Nhiên đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó kịp phản ứng, đưa tay vòng lên cổanh, nở nụ cười ôm hôn anh. Chậm rãi nhắm mắt lại, nghĩ thầm, nếu mà lúc này cómáy ảnh thì tốt, hình ảnh này nhất định rất đẹp.
Hai người ôm hôn một lúc lâu, mới buông ra, cái trán hai người kề sát nhìnnhau cười, chỉ nghe thấy tách một tiếng, hai người quay đầu lại nhìn, thấy đôivợ chồng trung niên người Pháp đang mỉm cười nhình họ, người đàn ông tiến lênđưa hai tấm ảnh cho bọn họ, nói giọng Anh chuẩn nói với bọn họ, là vợ ông bảoông chụp, vì cảm thấy hình ảnh vừa rồi rất đẹp.
An Nhiên nhìn ảnh rất vui, quay đầu mỉm cười gật đầu với vị phu nhân kia.
Vị phu nhân kia cũng đi tới, bốn người cùng ngồi một hàng, nói chuyện phiếmmột lúc mới biết, thì ra vị phu nhân kia bị bệnh nan y, không còn nhiều thờigian lắm, bà và chồng bà quyết định cùng nhau đi lại những con đường bọn họ từngđi, nghe thế An Nhiên khiếp sợ, lại càng tiếc hận cho bọn họ, vị phu nhân kianhư là nhìn ra cảm xúc của An Nhiên, nắm tay cô, lắc đầu nói, giờ bà rất hạnhphúc, suốt chặng đường này được ở cạnh người bà yêu nhất, bà không còn gì đểtiếc nuối.
Vị phu nhân kia còn nói, Newyork là chặng cuối cùng của bọn họ, sau đó trở vềbọn họ còn phải làm đám cưới, dù đã yêu nhau 30 năm rồi, nhưng vì hồi đó cha mẹbà không đồng ý, hai người bỏ trốn đi, hôn lễ của bọn họ không nhận được lờichúc phúc của người thân bạn bè, nhưng bà biết hôn nhân của bọn họ rất hạnhphúc, cho nên lần này trở về, dù cuộc sống đã đi đến hồi kết rồi, nhưng bọn họvẫn muốn bổ sung hôn lễ, để người đời chứng kiến bọn họ hạnh phúc, để tất cả mọingười chúc phúc cho bọn họ.
Cho dù chia tay rồi, trên đường trở về, An Nhiên vẫn còn bùi ngùi nhớ lại câuchuyện của vị phu nhân kia và chồng bà.
Nhìn ra tâm tình của cô, Tô Dịch Thừa đưa tay nắm chặt tay cô, mỉm cười vớicô, nói: "bọn họ rất hạnh phúc."
An Nhiên nhìn anh, nghe hiểu ý anh, gật đầu mỉm cười, "ừ bọn họ rất hạnhphúc."
Khi đi ngang qua một cửa hàng áo cưới, An Nhiên không khỏi dừng bước, nhìn áocưới màu trắng thánh khiết được trưng bày trong tủ kính, không nhịn được ngơngẩn nhìn, một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng, nói: "vị phu nhân kia mặc áo cướinhất định rất đẹp."
Tô Dịch Thừa nhìn cô, lại nhìn áo cưới một chút, nhớ tới dường như mình cònnợ người nào đó một nghi lễ rất quan trọng, trong lòng âm thầm có chủ ý.
Một đêm này An Nhiên nằm trong lòng Tô Dịch Thừa ngủ không ngon giấc lắm, hơnhai giờ đêm còn chưa ngủ được, một là sắp phải ly biệt, theo như tình hình bìnhphục của Lâm Tiểu Phân, các cô phải ở lại đây ít nhất nửa tháng nữa, một làkhông khỏi nhớ tới đôi vợ chồng người Pháp gặp tối qua trên xe buýt hai tầng, hivọng bọn họ trở về có thể có một hôn lễ lãng mạn, lại được mọi người chúc phúc,hi vọng vị phu nhân kia có thể hạnh phúc lúc cuối đời này.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại Tô Dịch Thừa đã rời đi, không nói lời từ biệt, chỉđể lại một tời giấy ở đầu giường cho cô, nói mình phải nhanh kịp giờ bay, thấycô chưa tỉnh không đành lòng đánh thức cô, ngoài ra còn mang đi hai tấm ảnh chụptối qua, nói lúc không có cô, ít nhất có thể để anh nhìn ảnh nhớ cô.
An Nhiên nắm thật chặt tờ giấy kia, cầm điện thoại di động muốn gọi cho anh,nhưng mà đã tắt rồi.
Khi An Nhiên có chút cô đơn từ khách sạn đi đến bệnh viện, Lâm Tiểu Phân đãlàm xong kiểm tra đi ra rồi, thấy bộ dạng của cô, mặc dù cả người vẫn suy yếu,nhưng nhìn tinh thần không tệ, cười vẫy vẫy tay với cô, nói có đồ cho cô.
"Cái gì ạ?" An Nhiên ngờ vực, nhìn thím Trương đưa một hộp giữ nhiệt chocô.
An Nhiên lắc đầu, "con không muốn ăn." Thanh âm nghe rầu rĩ, hơi suy sụp.
Lâm Tiểu Phân bật cười lắc đầu, đưa tay lấy sandwich trong hộp giữ ấm ra, đưacho cô, nói: "cầm lấy, nếm thử xem, con sẽ thích."
An Nhiên bất đắc dĩ, không tiện trái lời mẹ, chỉ có thể gật đầu, nhận lấysandwich từ tay bà, có lẽ do tâm trạng, rõ ràng chưa ăn gì, nhưng không cảm thấyđói.
Há mồm cắn miếng sandwich, không khỏi trừng lớn mắt, cảm giác rất quen thuộc,mùi vị cũng rất quen.
Lâm Tiểu Phân ngồi trên giường và thím Trương đứng cạnh cùng mấy cô y sĩ đềubật cười, Lâm Tiểu Phân hỏi: "thích không?"
"là là là anh ấy làm đúng không ạ?" An Nhiên cảm động, hốc mắt hơi nóng lên,ăn bữa sáng anh làm hơn nửa năm rồi, tất nhiên cô nếm ra đây là mùi vị Tô DịchThừa làm.
Lâm Tiểu Phân cười gật đầu, cũng cảm thấy vui mừng vì con gái mình tìm đượcngười thật lòng yêu thương, nói: "sáng nay trước khi lên máy bay, a Thừa đặcbiệt đến bệnh viện thăm mẹ, sau đó giao chỗ sandwich này cho mẹ, nói là cho conăn, đây là nó mượn phòng bếp của bệnh viện làm cho con, Nhiên Nhiên a, con tìmđược người đàn ông thật tốt, mẹ mừng cho con."
An Nhiên gật đầu, vừa cười vừa khóc, cầm lấy sandwich ăn một miếng to.
Mấy ngày nay Tô Dịch Thừa bề bộn nhiều việc, không chỉ bận công việc, anh vẫnnợ An Nhiên một hôn lễ, mặc dù lúc đầu An Nhiên nói không muốn có hôn lễ, nhưngmà ở Newyork vào đêm trước khi đi, đứng ở trước cửa hàng áo cưới, anh cảm nhậnđược cô không chỉ cảm thán cho đôi vợ chồng kia, cô cũng muốn có một hôn lễthuộc về mình.
Vì thế anh đặc biệt tìm hỏi Lâm Lệ, từ miệng Lâm Lệ mới biết được nguyên nhântại sao hồi đó cô khăng khăng không muốn tổ chức hôn lẽ, thì ra là cô coi hôn lễrất thần thánh không gì sánh được, bất khả xâm phạm, hôn nhân có thể được tạothành từ sự hợp tác của hai người không hề yêu nhau, nhưng hôn lễ phải do haingười thật lòng yêu nhau cùng sánh vai đi tới.
Nhớ lại lúc sự gắn kết của hai người lúc mới gặp nhau, quả thật là phần híkịch, hồi đó cô nói không cần hôn lễ, mình cũng không nói thêm gì, vì khi đómình hoàn toàn khác với bây giờ, nếu lúc đầu cô thật sự muốn lễ cưới, anh sẽ chovì cảm thấy đây là chuyện mà một người chồng nên làm cho vợ mình, nên tôn trọng,nhưng mà cô nói không cần, anh cũng không thèm để ý, giống như lúc ban đầu, lúclựa chọn kết hôn với cô cũng vì hai chữ — thích hợp!
Nhưng mà bây giờ khác rồi, tình cảm của anh đối với cô không giống như hồiđó, không phải là thích hợp, mà là yêu, bất kể cô có muốn hay không, anh cảmthấy mình nên cho cô một hôn lễ, trong hôn lễ cho cô lời hứa hẹn, đây không phảilà sự tôn trọng nên có của một người chồng đối với vợ mình, mà là lời hứa hẹn vàtỏ tình của một người đàn ông đối với người phụ nữ mình yêu nhất.
Cho nên sau khi trở về từ Mỹ, trừ công việc, anh vẫn luôn bận rộn chuẩn bịcác nghi thức hôn lễ, hy vọng trong vòng nửa tháng chuẩn bị xong hôn lễ, đếnngày cô về nước, có thể chính thức nắm tay cô lên tấm thảm đỏ, tiếp nhận lờichúc phúc của tất cả mọi người dành cho bọn họ.
Đối với việc anh nói muốn bổ sung hôn lễ, hầu như là nhận được sự ủng hộ củamọi người, Tô gia vẫn luôn cảm thấy thua thiệt An Nhiên một hôn lễ, cho nên lầnnày Tô Dịch Thừa nói muốn bổ sung, nhận được phiếu thông qua của mọi người.Trước đó Tô Dịch Thừa cũng liên lạc với bên Cố Hằng Văn, nói cho ông biết ý nghĩvà kế hoạch của mình, hơn nữa xin ông phối hợp giữ bí mật cho anh, thật ra thìngười cha nào cũng muốn có thể đích thân dắt con gái lên thảm đỏ, sau đó đặt taycon gái mình vào tay người có thể cho cô hạnh phúc, thương yêu chiều chuộng côcả đời, lúc An Nhiên nói không cần hôn lễ, vì muốn con gái vui, nên bọn họ tôntrọng quyết định của cô, nhưng mà bây giờ Tô Dịch Thừa hứa hẹn muốn bổ sung mộthôn lễ cho cô, làm cha, tất nhiên là Cố Hằng Văn không có ý kiến gì, hớn hở đồngý, cũng giữ bí mật với vợ và con gái mình.
Tất cả tiến hành vô cùng thuận lợi, người nào đó vì muốn lấy lòng anh vợmình, đứng ra nói toàn bộ sân khấu, đoàn xe hoa đều do cậu ta lo, cũng có ngườiđứng ra chịu trách nhiệm điều khiển chương trình và đội nhạc để chúc mừng bạntốt.
Một hôn lễ long trọng thế đều bị người khác ôm việc, cứ như vậy, chú rể là TôDịch Thừa lại biến thành không có việc gì. Khi Dịch Kiều nói muốn chịu tráchnhiệm bao hết lễ phục của bọn họ thì Tô Dịch Thừa từ chối, còn để bọn họ ôm đồmhết thì anh cảm thấy đây không phải là hôn lễ của anh nữa.
An Nhiên cùng Lâm Tiểu Phân đã xác định ngày về, vào hơn tám giờ sáng ngàymai máy bay sẽ hạ cánh xuống Giang Thành, sau khi nhận được tin tức, Tô DịchThừa lập tức báo cho mọi người, tính ngày mai hai người Tô Dịch Kiều và Lâm Lệtrực tiếp đến sân bay đón An Nhiên đi trang điểm, sau đó đi đến nơi tổ chức hônlễ, đến lúc đó Cố Hằng Văn nắm tay cô giao cho anh.
Vừa tưởng tượng thế, khóe miệng Tô Dịch Thừa nở nụ cười nhàn nhạt, một lầnnữa cầm lấy giấy tờ trong tay, chuẩn bị hoàn thành công việc hôm nay, ngày maimột lòng một dạ đi đón ‘cô dâu’ của anh.
Đúng rồi, đã quên nói, văn kiện xử lý Tô Dịch Thừa đã được ban xuống rồi,thật ra thì chức vị không thay đổi mấy, chỉ có cái ghế thị trưởng vẫn trống đãdo nguyên cục trưởng cục cảnh sát Lý cục trưởng đảm nhiệm, mà Tô Dịch Thừa vẫnlà phó thị trưởng Giang Thành, về chuyện dự án khoa học kỹ thuật thành phố thìphân ra cho một vị chủ nhiệm tỉnh cử xuống cùng quản lý, nhưng mà trong văn kiệnlần này còn có một mục thuyên chuyển công tác, chính là Tô Dịch Thừa đảm nhiệmchức trách phó thị trưởng đồng thời còn kiêm nhiệm chức cục trưởng cục xây dựngGiang Thành, tiếp nhận vị trí của Đồng Văn Hải trước kia.
Kể từ đó, mặc dù chức vị không thay đổi gì, nhưng phạm vi quyền lực lại lớnhơn, việc cũng nhiều hơn.
Vào lúc Tô Dịch Thừa còn đang phấn đấu làm nốt mấy cái công văn cuối trongtay, thì cửa phòng làm việc được gõ vang, không nghĩ nhiều, tưởng là thư kýTrịnh lại có giấy tờ gì muốn đưa cho anh, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, liềncao giọng nói: "vào đi."
Cửa bị đẩy ra, Tô Dịch Thừa vẫn không ngẩng đầu, chỉ chăm chú nhìn giấy tờtrong tay, vừa nói: "chuyện gì?"
"Ha ha." Đáp lại anh không phải là thanh âm của thư ký Trịnh, mà là một tràngcười thanh thúy, dễ nghe như chuông bạc.
Nghe tiếng, Tô Dịch Thừa vội ngẩng đầu, sau đó bỗng dưng sửng sốt.
Đứng trước mặt anh đâu phải là thư ký Trịnh tục tằng mà rõ ràng là người mìnhvừa mới nghĩ tới cho cô một hôn lễ đầy bất ngờ vào ngày mai!
An Nhiên cười đứng trước bàn làm việc của anh, nhìn anh, mở miệng nói: "em đãtrở về."
Tô Dịch Thừa ngây ngẩn, cả người còn thừ ra, trừ vui mừng, còn có kinhsợ!
An Nhiên nhìn bộ dạng ngây ngốc của anh, hoàn toàn không có vẻ khôn khéo bìnhthường, không khỏi cảm thấy buồn cười, ý cười trên mặt càng lớn hơn, nghiêng vềphía anh nói: "vẫn còn choáng sao?"
Lúc này Tô Dịch Thừa mới kịp phản ứng, vội vàng đẩy ghế ra đứng lên, tiếnglên ôm cô vào lòng, ôm thật chặc, không nói lời nào.
An Nhiên cười khanh khách, đưa tay ôm lại anh, nở nụ cười rất đẹp, rất ngọtngào.
Hai người cứ như vậy ôm nhau một lúc lâu, Tô Dịch Thừa buông cô ra, nhìn cô,hỏi: "Em không phải là ngày mai mới bay về sao?"
An Nhiên cười loan chân mày, nghiêng đầu nhìn cả người lộ ra tươi cười hỏi:"Kinh ngạc không?"
"Kinh......" Anh có thể nói là kinh sợ sao? Này hoàn toàn làm rối loạnkế hoạch của anh.
"Anh không vui?" An Nhiên có chút nghi hoặc nhìn anh, bộ dáng của anh hoàntoàn không có giống trong tưởng tượng của cô.
Tô Dịch Thừa lắc đầu, một lần nữa đem cô ôm vào trong ngực, ở bên tai cô nói:"Anh chỉ là quá cao hứng." Anh làm sao sẽ mất hứng, chỉ quá mức ngoài ý muốn,cùng kế hoạch của anh có chút trục trặc.
An Nhiên cũng cười, đưa tay ôm lấy anh thật chặt, đầu tựa vào lồng ngực củaanh, thanh âm buồn bực nói: "Tô Dịch Thừa, em rất nhớ anh."
Đem người trong ngực ôm chặt hơn nữa, cúi đầu hôn tóc của cô, nói: "Anh cũngvậy rất nhớ em."
An Nhiên từ trong ngực của anh lui ra ngoài, nhìn chằm chằm anh, đưa tay nhẹvỗ về mặt của anh, mắt của anh, mũi của anh, cuối cùng là môi của anh, sau đóhai tay vòng quanh cổ của anh, đưa môi tới chút ít, tự mình kiễng mủi chân hônlên môi của anh, bốn cánh môi kề nhau trong nháy mắt, thanh âm rù rì từ trongmiệng của cô truyền ra: "Tô Dịch Thừa, em yêu anh." Cố ý nói cho anh biết saithời gian sai máy bay, vì chính là cho anh một kinh hỉ, vì ngay khi xuống máybay thì vội chạy tới gặp anh, tới nói cho anh biết ba chữ kia.
Ba chữ kia tựa hồ như nhiễm ma pháp, tựa hồ mang theo ma lực, khiến cho lòngcủa Tô Dịch Thừa vô cùng mềm mại lại không có kích động nào so sánh với, một tayôm lấy hông của cô, một tay thật chặt cố định cái gáy của cô, Tô Dịch Thừa cóchút nóng bỏng hôn trả lại cô, lời lẽ ở trong miệng của cô lui đi, cướp đoạt tấtcả tốt đẹp của cô.
Tô Dịch Thừa dùng tốc độ nhanh nhất đem công việc của mình hoàn thành, sau đónắm tay của An Nhiên đi tới bãi đậu xe. Thư ký Trịnh đi ra ngoài trở lại thấy vợchồng Tô Dịch Thừa, không khỏi trừng lớn mắt, vừa nhìn Tô Dịch Thừa một chút,vừa nhìn An Nhiên một chút, có chút nói không ra lời.
An Nhiên cười chào hỏi cùng anh: "Thư ký Trịnh, đã lâu không gặp."
"Ách." Thư ký Trịnh sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới kịp phản ứng, nhìn AnNhiên gượng cười nói: "Tô, Tô phu nhân không phải là ngày mai mới trở lạisao?"
"Mẹ tôi tốc độ khôi phục so sánh với dự đoán tốt hơn rất nhiều, cho nên baytrở về sớm hơn dự định." An Nhiên cười nói.
Thư ký Trịnh cũng chỉ gật đầu, thỉnh thoảng còn nhìn về phía Tô DịchThừa.
An Nhiên tựa hồ nhìn thấu giữa hai người có gì đó không thích hợp, có chútnghi ngờ hỏi: "Có vấn đề gì không?"
Thư ký Trịnh vội lắc đầu, gượng cười nói: "Không có, không có, không thànhvấn đề." Sau đó sợ mình sẽ nói nhiều sai nhiều, vội vàng lấy cớ nói: "Cái kia,tôi, tôi còn có một số việc chưa hoàn thành, xin phép đi trước." Ngay khi vừa đivẫn không quên nói: "À thay tôi hỏi thăm bác gái, chúc bà thân thể sớm ngàykhang phục." Vừa nói, cũng không đợi An Nhiên trả lời, vội vàng trực tiếp bướcvào thang máy.
Nhưng mà sau khi ngồi xuống trên xe, An Nhiên vẫn có cảm giác, cảm thấy nơinày tựa hồ có cái gì không đúng, nhưng mà cụ thể để cho cô nói, cô cũng khôngthể nói là cái gì.
Ngồi trên xe, lúc An Nhiên còn đang nghi ngờ thư ký Trịnh là lạ ở chỗ nào,đột nhiên phát hiện hình như đường về nhà xảy ra vấn đề gì đó.
"Chúng ta đang đi đâu?" Mặc dù gần một tháng nay cô đều ở nước Mỹ, nhưng màcái này cũng không đại biểu cô đã quên mất đường về nhà, con đường này căn bảnlà không phải là đường về nhà.
Tô Dịch Thừa quay đầu, nhàn nhạt mỉm cười với cô nói: "Về nhà."
"Nhưng mà nhà của chúng ta không phải là bên kia sao?" An Nhiên chỉ chỉ chỗngược lại, cả người rất là nghi ngờ.
Buông ra một cánh tay, đem tay nhỏ bé của cô giữ tại lòng bàn tay, nói:"Chúng ta về căn phòng trước của chúng ta, mấy ngày qua em không có ở đây, anhđều trở về bên kia, bên này căn phòng quá lớn, khiến cho anh cảm thấy trốngtrải." Tô Dịch Thừa lừa gạt cô, mặc dù gần đây anh quả thật vẫn ở trong cănphòng lúc còn độc thân, nhưng mà anh sẽ không nói cho cô biết là bởi vì chuyệnhôn lễ, cho nên căn phòng bên kia phải bố trí một lần nữa. Mặc dù bố cục lớncũng không có thay đổi, nhưng mà vẫn muốn căn phòng mang không khí vui mừng mộtchút, anh đối với hôn lễ của bọn họ rất coi trọng.
An Nhiên không nghĩ nhiều như vậy, sau khi nghe thấy lời nói của anh cô chỉcảm thấy trong lòng ấm áp, nắm chặt bàn tay của anh, nhìn anh lộ ra nụ cười hạnhphúc.
Lúc trở về hai người tự mình đi xuống siêu thị dưới nhà mua đồ ăn, về đến nhàTô Dịch Thừa tự mình cho xuống bếp làm một bữa tối thịnh soạn cho An Nhiên, AnNhiên cũng bị lệch giờ, có chút ngủ không được, lôi kéo Tô Dịch Thừa nói chuyện.Gần tới rạng sáng, lúc này mới buồn ngủ, ngồi ở phòng khách trên ghế sa lông,tựa vào trong ngực Tô Dịch Thừa chậm rãi ngủ.
Nhìn khuôn mặt đang ngủ say kia của cô, Tô Dịch Thừa cúi đầu hôn mắt, lôngmày của cô, sau đó lúc này mới ngồi chỗ cuối đem cô ôm vào đặt xuống giườngtrong phòng, thay cô đắp chăn, sau khi làm xong, mới từ trong phòng lui đi rangoài, một tay khác trực tiếp gọi điện thoại cho Diệp Tử Ôn.
Điện thoại vang lên vài tiếng sau mới có người nhấc máy, bất quá người bênkia điện thoại hiển nhiên hỏa khí có chút lớn, nhưng mà tựa hồ sợ là đánh thứccái gì, hỏa khí mặc dù rất lớn, nhưng mà thanh âm áp vô cùng thấp nói: "Kháo,con mẹ nó người nào hơn nửa đêm còn phá giấc ngủ người khác"
"Anh vợ của cậu." Tô Dịch Thừa nhàn nhạt mở miệng.
Bên kia điện thoại trầm mặc một lúc lâu, Tô Dịch Thừa nghe được tiếng thanhâm xột xoạt, tựa hồ anh ta đang xuống giường ra khỏi phòng, sau đó nghe đượcDiệp Tử Ôn thanh âm đột nhiên cất cao, hơi có chút kêu rên nói: "Đại ca, ngàymai cậu mới làm hôn lễ kết hôn bổ sung cũng không cần kích động đến nửa đêm cònngủ không được tới quấy rầy tớ đi."
Tô Dịch Thừa không để ý đến anh oán trách cùng kêu rên, chỉ thản nhiên nói:"Dịch Kiều ở bên cậu sao."
"Đúng vậy a." Diệp Tử Ôn nghiêm chỉnh đương nhiên nói.
"Cậu nói cho con bé biết, sáng sớm ngày mai không cần đi tới sân bay, trựctiếp đi tới phòng lúc trước của tớ, An Nhiên đã trở về."
"Trở về?!" Diệp Tử Ôn có chút ngoài ý muốn, phản xạ có điều kiện hỏi: "Vậyhôn lễ ngày mai không có vui mừng rồi?"
"An Nhiên còn không biết." Tô Dịch Thừa đơn giản trả lời, sau đó lại nói:"Chu Hàn bên kia nhờ cậu gọi điện thoại cho cậu ta đi."
Diệp Tử Ôn sửng sốt, hỏi: "Tại sao là tớ a?" Theo anh biết, người này cùngngười kia hẳn là đã không có ngăn cách rồi mới đúng, vậy còn dùng anh làm ốngloa trung gian sao?!
Bất quá Tô Dịch Thừa trả lời khiến cho Diệp Tử Ôn có chút hộc máu, chỉ ngheanh nói: "Chuyện thất đức làm một lần là đủ rồi, tớ không muốn giống như vậy bịngười ta mắng hai lần." Ý tứ chính là nửa đêm gọi điện thoại phá giấc ngủ ngườikhác quả thật rất thất đức nên bị mắng, nhưng mà anh không muốn lại bị mắng nữa,cho nên chuyện bị mắng còn dư lại trực tiếp cho Diệp Tử Ôn đi làm.
Nói xong, cũng không đợi Diệp Tử Ôn trả lời, Tô Dịch Thừa trực tiếp cúp điệnthoại.
Mà bên kia điện thoại Diệp Tử Ôn sửng sốt một lát sau hướng về phía điệnthoại phát điên, lại càng cảm giác mình căn bản là chơi lầm bạn xấu, nhưng màvừa suy nghĩ đến hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn sau này của mình còn có một phiếu vécủa anh ta chỉ có thể đem chuyện khổ ép này ôm xuống.
Một lần nữa trở lại trong phòng, An Nhiên vẫn như cũ biết điều ngủ yên, đivào tắm đổi quần áo, từ bên kia lên giường, đưa tay đem cô ôm vào trong ngực.Hôn cái trán của cô, sau đó nhắm mắt lại ôm lấy cô ngủ.
Ngày thứ hai khi tỉnh lại Tô Dịch Thừa đã không còn ở bên cạnh, An Nhiên cũngkhông có để ý, chắc là anh phải đi làm, dụi dụi mắt từ trên giường, ngáp cái vàophòng tắm rửa mặt, lúc trở ra thì cảm giác bụng của mình trống trơn hơi có chútđói, cho nên trực tiếp đi phòng bếp, cô đoán Tô Dịch Thừa nhất định đã giúp côlàm xong bữa ăn sáng đặt ở trên quầy bar, hơn nữa phía dưới nhất định còn đè épmột trang giấy, làm cho cô hâm nóng rồi ăn.
An Nhiên suy đoán quả nhiên là chính xác, phòng bếp trên quầy bar Tô DịchThừa quả nhiên đã sớm đem bữa ăn sáng làm tốt, hơn nữa đặt ở phía dưới sandwichquả nhiên có một trang giấy, nhưng mà cô đoán sai chính là nội dung trong tờgiấy, lần này cũng không phải nói để cho cô đem bữa ăn sáng hâm nóng lại. Hơnnữa hôm nay trên tờ giấy giấy tựa hồ có chút dài, giống như là một đoạn độcthoại......
Tám tháng trước một ngày nào đó, tôi ở trong một quán cà phê gặp một cô gái,cô hình như là đi gặp đối tượng gặp mặt, cô biểu hiện rất chân thật, nhưng màtôi thấy được tư thế cô tay đặt ở dưới mặt bàn bắm thật chặt, xem ra cô ấy thậtkhông phải là tự nguyện,nên lúc đầu có chút không nhịn được.
Sau này tôi ở ba chỗ khác nhau gặp được cô ấy, tựa hồ mỗi lần như thế cô đềuđang gặp mặt, có lẽ duyên phận của chúng tôi bắt đầu như vậy. Vào lần thứ tư lúctôi nhìn thấy cô, cô ấy lầm tưởng tôi là đối tượng gặp mặt, tôi muốn giải thích,nhưng mà cô ấy hiển nhiên là bị mấy lần gặp mặt trước lấy đi hết tất cả sự kiênnhẫn, cô ấy rất trực tiếp, tiến lên liền hỏi tôi có muốn kết hôn cùng cô không,lúc ấy tôi có chút ít bị hù dọa, bởi vì chưa từng gặp phải chuyện như vậy, nhưngkhi cô hiểu lầm nghĩ rằng tôi không đồng ý, liền đứng dậy muốn đi, tôi đột nhiênkhông muốn để cho cô ấy rời khỏi như vậy, ta nghĩ có lẽ cô ấy sẽ là một người vợtốt.
Chúng tôi cứ như vậy mà kết hôn, cũng không phải vì tình yêu, đơn giản là vìcả hai người thích hợp với nhau. Nhưng mà cô ấy là một người rất dễ dàng làm chongười ta yêu, chờ tới lúc giật mình lại, mới phát hiện thì ra cô ấy đã tác độngđến lòng của tôi, nước mắt của cô ấy sẽ làm cho tôi cảm thấy đau lòng, sự bithương của cô ấy lây nhiễm sang tâm tình của tôi, cô ấy vui vẻ có thể mang đếncho tôi cao hứng, hết thảy mọi thứ của cô ấy tựa hồ từ từ len lỏi vào cuộc sốngcủa tôi, dung nhập vào máu của tôi, tôi vẫn cho là tôi sẽ không yêu nữa, nhưngmà yêu cô ấy thật không khó, quá mức đơn giản.
Tôi nợ cô ấy một lời hứa hẹn, thậm chí còn nợ cô ấy một lời tỏ tình, nếu nhưcô ấy nhìn thấy tờ giấy này, tôi hi vọng cô ấy có thể đem bữa ăn sáng trên quầybar ăn xong trước, sau đó lại trở về phòng đem tủ mở ra, nếu cô ấy đồng ý chotôi một cơ hội hứa hẹn với cô ấy, như vậy xin mời cô ấy mặc quần áo treo trongtủ rồi mở cửa đi ra ngoài.
—— Tô Dịch Thừa ——
An Nhiên có chút nghi ngờ để xuống tờ giấy, hứa hẹn cái gì? Tỏ tình cái gì?Nhìn một chút bữa ăn sáng bày sandwich kia, chần chờ một lát, cuối cùng cũngkhông có ăn bữa ăn sáng trước, mà là đi vào trong phòng.
Đứng ở trước tủ quần áo, tim của An Nhiên đột nhiên đập rất nhanh, không khỏikhẩn trương, hít một hơi thật sâu, nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi đưa tay, đemtay nắm của cánh cửa tủ quần áo kia cầm lấy, nhắm hai mắt mà mở ra, một lúc lâucô chậm rãi mở mắt ra, sau đó có chút không dám tin tưởng mà đưa tay che miệngmình, mắt mở thật to, "Trời ạ!" An Nhiên quả thực có chút không dám tin vào haimắt của mình.
Che miệng lắc đầu, rù rì nói: "Làm sao lại, làm sao lại...... Nó tại saolại ở chỗ này?!"
Quần áo bên trong cũng không phải là cái gì khác, chính là bộ đồ cưới treotrong cửa tiệm áo cưới mà An Nhiên ở Newyork nhìn thấy, chính diện thiết kế làmột đóa hoa tản ra, phần eo cũng không có thiết kế ôm thắt lưng, mà là thẳngxuống, làn váy còn làm trước ngắn phía sau thì xòe ra, một bộ lễ phục như vậy,vừa có thể che kín cái bụng cao kia, có thể thể hiện ra chân thon dài tinh tế,dễ dàng hơn một chút vấn đề làn váy áo cưới quá dài mà không dễ đi đường.
Hồi lâu, nội tâm kích động rốt cục hơi bình phục lại, tiến lên đem áo cướicầm lấy, từ trong áo cưới đồng thời rơi ra một trang giấy, đem áo cưới thả vàotrên giường, nghi ngờ đem tờ giấy rơi xuống nhặt lên nhặt lên, lúc thấy rõ chữviết trên giấy cũng nhịn không được chảy xuống nước mắt lần nữa.
Thật ra thì phía trên chỉ ghi một câu nói: “Mặc nó vào, để anh cho em một hứahẹn”
Che miệng An Nhiên có chút khóc không thành tiếng, mặc dù không có người xemtới được, nhưng nắm thật chặc áo cưới kia xong, nước mắt làm sao cũng khống chếkhông được.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa rầm rầm rầm, cho là Tô Dịch Thừa, cô khôngcó suy nghĩ nhiều, ôm áo cưới liền chạy về phía cửa, nước mắt trên mặt còn quênchưa lau, vội vàng mở cửa ra, vừa định mở miệng, nhưng thấy rõ, người đứng ở cửacũng không phải là Tô Dịch Thừa, mà là Lâm Lệ cùng Tô Dịch Kiều, hai người đềumặc tiểu lễ phục màu trắng nhạt, trên mặt trang điểm cũng rất tinh xảo.
"Chị dâu!" Tô Dịch Kiều sáng lảng kêu, thanh âm kia thanh thúy nghe đặc biệtkhiến cho người thích.
Lâm Lệ cười nhìn cô, "An Tử!"
"Mi, các người......" An Nhiên sững sờ nhìn các cô, có chút không biếtrõ các cô tại sao lại ở chỗ này.
"Ai nha, chị dâu, chúng ta đã không kịp, đều ở cửa chờ chị đã lâu, thật sự làchờ không nỗi nữa, cho nên trực tiếp gõ cửa." Tô Dịch Kiều đại đại liệt liệt vừanói vào vừa kéo tay cô vào nhà, nhìn áo cưới trong tay cô, vừa không khỏi la hétnói: "Nha, chị dâu, làm sao chị còn không có thay quần áo a?"
Lâm Lệ cũng chú ý tới, cầm lấy tay của An Nhiên lôi kéo cô đi vào trongphòng, vừa đi vừa nói chuyện: "Đi, chúng ta nhanh lên một chút thay cho cô ấy,còn phải trang điểm, hiện tại thời gian không còn sớm, như thế này xe hoa cũngsắp tới."
"Đúng đúng đúng." Tô Dịch Kiều liên tục gật đầu phụ họa, đưa tay nhận lấyquần áo trong tay An Nhiên, một tay kéo An Nhiên đến phòng ngủ khác.
An Nhiên hoàn toàn không biết là xảy ra chuyện gì, xem một chút Lâm Lệ taycầm bút lông mày, vừa quay đầu nhìn một chút Tô Dịch Kiều cầm lấy phấn đang bổnhào tới, hỏi: "Các người có thể nói cho tôi biết hôm nay có chuyện gì xảy rakhông?"
Hai người nhìn nhau cười, Lâm Lệ nhìn cô hỏi: "Mi chỉ cần nói cho ta biết, minguyện ý vì Tô Dịch Thừa mặc vào cái áo cưới này không?"
An Nhiên khẳng định gật đầu, cô nguyện ý, điểm này không thể nghi ngờ.
"Vậy thì không thành vấn đề." Tô Dịch Kiều cười duyên nói: "Chỉ cần chịnguyện ý vì anh của em mặc vào bộ quần áo này là tốt rồi, chuyện kế tiếp giaocho chúng ta."
"Tôi ——" An Nhiên còn muốn nói điều gì, lại bị Lâm Lệ cắt đứt.
"Tốt lắm, đã bảo là đừng nói rồi, chúng ta không có nhiều thời gian lắmđâu." Lâm Lệ một bên nói, một bên cúi người tiến lên, cầm lấy bút lông mày ởtrên lông mày của cô vẽ.
"Ừ, phải nhanh lên một chút thôi, mới vừa rồi bên kia gọi điện thoại tới đâyhỏi chúng ta khi nào thì tới." Tô Dịch Kiều vừa nói vừa cầm lấy phấn bổ nhào tớichuẩn bị trang điểm cho An Nhiên.
An Nhiên cho dù có đần hay ngu xuẩn hơn nữa, đến lúc này cũng lấy lại tinhthần hiểu rõ Tô Dịch Thừa nói hứa hẹn trên hai tờ kia giấy, anh là muốn cho cômột hôn lễ!
Lúc Lâm Lệ cầm giấy ăn tới lau đi nước mắt trên mặt cô, An Nhiên mới biếtđược mình đang khóc. Đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, nhìn các cô lắc đầu, hỏi:"Anh ấy ở đâu?" Cô hiện tại muốn nhìn thấy anh, ôm anh, cám ơn anh.
"Chờ một chút sẽ thấy được." Lâm Lệ chỉ cười nói như vậy, thật ra thì làm bạnbè, cô cũng cảm thấy cao hứng thay cho An Nhiên, thấy cô ấy có thể tìm được mộtngười yêu cô ấy như vậy mà cảm thấy cao hứng.
An Nhiên không hỏi nhiều nữa, chỉ nặng nề gật đầu, ngồi thật thẳng, để chocác cô ấy trang điểm cho mình.
Cũng không giống với hôn lễ truyền thống chính quy, chú rể không có tới đóncô dâu.
Lúc An Nhiên trang điểm xong thì Lâm Lệ cùng Tô Dịch Kiều hai người đỡ đixuống, thư ký Trịnh cũng sớm đã ở dưới lầu chờ rồi, thấy các cô xuống tới, vộivàng mở cửa cho các cô, Tô Dịch Thừa cũng không có tới.
Lúc thư ký Trịnh lái xe đem An Nhiên tới chỗ tổ chức hôn lễ, Cố Hằng Văn cùngLâm Tiểu Phân hai người bọn họ cũng đã đến, hôm nay Lâm Tiểu Phân khởi sắc rấttốt, bất quá bởi vì do mới phẫu thuật, lần này phải đội mũ, cả người nhìn quangược lại càng lộ ra vẻ trẻ đẹp.
An Nhiên mặc bộ áo cưới nhìn thấy trong cửa hàng trên đường ở Newyork trướcđây, bộ áo cưới này đã được sửa chữa lại, mặc vào nhìn bụng An Nhiên cũng khônglộ lắm, tất cả được ẩn dấu dưới làn váy, tay cầm bó hoa màu tím nhạt mỉm cười đivề phía cha mẹ. Nhìn bọn họ, lại có chút ít kích động, có chút làm nũng nói:"Hai người, hai người bắt tay với Tô Dịch Thừa lừa con."
Lâm Tiểu Phân tiến lên, nhìn cô mặc áo cưới, đột nhiên cũng cảm khái, lúc nàykhông thể nói được gì, chỉ gật đầu lia lịa: "tốt tốt tốt...." Liên tục nóimấy từ tốt, trong mắt có phần ướt át.
An Nhiên cười, tiến lên ôm lấy Lâm Tiểu Phân, nói bên tai bà: "mẹ, con phảikết hôn rồi."
Lâm Tiểu Phân cũng cười, hốc mắt hồng hồng còn ầng ậng nước mắt, đưa tay ômchặt con gái, nặng nề gật đầu: "ừ!"
Cố Hằng Văn nhìn hai mẹ con ôm nhau, ánh mắt cũng trở nên ướt át, ông đi lên,ôm chặt hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời ông vào lòng.
Hai người Lâm Lệ cùng Tô Dịch Kiều đứng bên nhìn nhau cười, vui mừng cho bọnhọ.
Lâm Lệ nói chuyện với An Nhiên cùng vợ chồng Cố Hằng Văn ở khu nghỉ cho côdâu, Tô Dịch Kiều thì nói muốn đi ra xem tình hình thế nào.
Từ khu nghỉ ngơi đi ra, vừa vặn có thể nhìn thấy sân khấu nơi tổ chức hôn lễ,là bãi cỏ lộ thiên, lúc này trên đó được bày rất nhiều ghế ngồi, một cái thảm đỏkéo thẳng lên trên bục điều khiển chương trình, các bó hoa tươi được bày hai bênthảm đỏ, đầu bên kia tấm thảm đỏ là một cái cổng vòm hoa, bước vào cổng hoa, nhưlà bước vào thế giới cổ tích.
Khi mấy người đang trò chuyện rất vui vẻ, điện thoại Lâm Lệ vang lên, là TôDịch Kiều gọi điện thoại tới, nói thời gian sắp đến rồi, nghi thức bên ngoài sẽbắt đầu ngay lập tức.
An Nhiên có chút hồi hộp nắm tay Lâm Tiểu Phân, nụ cười trên mặt lúc này cũngtrở nên cứng ngắc.
Lâm Lệ nhìn thấy tất cả, không chút khách khí cười nhạo cô: "đã là vợ chồnggià rồi, con cũng sắp chào đời rồi, còn bẽn lẽn hồi hộp cái gì a!"
An Nhiên bị cô ấy nói đến đỏ cả mặt, nhưng mà hôm nay khoác lên người bộ áocưới, nhìn càng đẹp hơn.
Lâm Tiểu Phân đưa tay vỗ vỗ tay cô, an ủi: "không sao, đừng sợ."
An Nhiên gật đầu, tất nhiên, vì hồi hộp mà nụ cười trên mặt vẫn không được tựnhiên.
Ngoài cửa, hành khúc hôn lễ vang lên, từ cửa sổ nhìn ra, rất xa, cô có thểnhìn thấy Tô Dịch Thừa mặc bộ lễ phục màu đen đứng dưới đài của người điều khiểnchương trình, nhưng mà hơi xa, nên không nhìn ra được vẻ mặt anh lúc này, khôngbiết anh có hồi hộp đến đổ mồ lạnh cả lòng bàn tay như cô không.
Cố Hằng Văn tiến lên, kéo tay An Nhiên từ trong tay Lâm Tiểu Phân, nắm taycô, để cô khoác tay mình, cười nói với cô: "đi thôi."
Nắm chặt tay cha mình, An Nhiên gật đầu, "vâng."
Lâm Lệ mới mở cửa ra, bên ngoài một tiểu hoa đồng đáng yêu đã đứng cười ởcửa, nhìn An Nhiên, cô bé dễ thương kia không nhịn được reo lên: "cô dâu thậtxinh đẹp!"
An Nhiên quay đầu nhìn cha, sau đó vui vẻ cười.
Khách khứa trên sân đã ngồi vào chỗ, Tô Dịch Thừa đứng ở trên tấm thảm đỏ,mắt nhìn thẳng vào phía bên kia tấm thảm, tay hai bên hông nắm thật chặt, tiếtlộ cảm xúc lúc này của anh.
Anh chưa từng nghĩ mình sẽ căng thẳng như thế, thậm chí căng thẳng đến nỗilúc này người chủ trì trên đài nói gì anh cũng không biết, ánh mắt chỉ nhìnthẳng về phía trước, tiếng hét ầm ĩ xung quanh anh không hề cảm nhận được. Chođến khi cửa căn phòng nghỉ kia mở ra, một người mặc áo cô dâu màu trắng đi từbên trong ra ngoài, tay cầm bó hoa, nhìn anh tươi cười đi về phía này, khuôn mặtvốn đang cứng ngắc lúc này mới nở nụ cười.
An Nhiên khoác tay cha, tâm tình vốn đang căng thẳng khi nhìn thấy Tô DịchThừa đứng bên kia tấm thảm đỏ, thì cả người thả lỏng ra, tâm trạng bỗng nhiênbình tĩnh hơn, chỉ cần nhìn chằm chằm anh, dường như thế giới này chỉ còn haingười họ.
"Ầm —!" Khi An Nhiên bước vào cổng hoa thì pháo hoa được bắt ra, giấy và sợiruy băng màu bay bay khiến trở thành màn sương che mắt An Nhiên, đồng thời cũngkéo ý thức cô trở về, tất cả khách khứa có mặt dồn mắt về phía cô, trong tiếc vỗtay rất sôi nổi.
Nụ cười trên mặt không cứng ngắc như trước, rất tự nhiên khoác tay cha, đithẳng về phía người đàn ông lúc này đang nhìn cô chăm chú, lần này cô muốn nóicho anh biết ba chữ kia.
Tô Dịch Thừa cảm thấy cánh cổng hoa cách mình không quá ba mươi mét lúc nàyđặc biệt xa xôi, như là chờ đợi ròng rã suốt một thế kỷ vậy, rốt cuộc cũng cóngười đặt tay cô vào lòng bàn tay mình, nắm tay cô, Tô Dịch Thừa nhìn chằm chằmcô. Hôm nay cô thật đẹp, đẹp đến mức khiến anh không nói nên lời, nhìn chằm chằmvào đôi môi đỏ mọng của cô, Tô Dịch Thừa cảm thấy giờ phút này nội tâm mình cóham muốn hôn cô mãnh liệt.
Cho nên khi mọi người bật ra tiếng kinh hô thì Tô Dịch Thừa mới giật mình,thì ra mình không chỉ là muốn, mà thực sự đã làm như thế rồi.
Dán môi lên môi cô, nhìn cô còn chưa kịp phản ứng mà trợn to mắt, khóe miệngcong lên thành vòng cung đẹp mắt, dán vào môi cô nỉ non: "nhắm mắt lại."
Kịp phản ứng, An Nhiên đưa tay khoác lên hông anh, khẽ cười nhắm mắt lại, bấtkể tiếng kinh hô của mọi người chung quanh, chuyên tâm ôm hôn anh.
Một lúc lâu, Tô Dịch Thừa mới buông cô ra, nhìn đôi môi bị anh hôn đến bóngnhẫy, ý cười trên miệng càng lớn hơn.
Người điều khiển chương trình trên đài trêu ghẹo: "xem ra không cần những thủtục rườm ra kia, cô dâu chú rể đã sớm không đợi được nữa rồi, mọi người nói cóđúng hay không a!"
"Đúng rồi!" Dưới đài có người hùa theo.
Sau đó mọi người cười rộ lên, nhìn rất náo nhiệt.
An Nhiên mặt mỏng, bị tiếng cười làm đỏ mặt lên.
Tô Dịch Thừa thì trái lại, không thèm để ý mọi người xung quanh giễu cợt,nhìn An Nhiên, vẻ mặt thâm tình.
"Nếu cô dâu chú rể đã không chờ được nữa, vậy chúng ta mau chóng mời bọn họlên đây có được không?" Người điều khiển chương trình lớn giọng hỏi.
Cũng không biết là người nào khởi đầu, phía dưới đồng thanh hô lên: "ôm lênđi, ôm lên đi, ôm lên đi......"
Đối yêu cầu này, Tô Dịch Thừa cũng rất thích ý, khom lưng định ôm An Nhiên,nhưng lại bị An Nhiên lo lắng ngăn lại, lắc đầu nói: "rất nặng!" Bây giờ côkhông giống như trước kia, cô còn đang có em bé đấy!
Tô Dịch Thừa chỉ cười, cúi xuống ôm lấy An Nhiên, đứng tại chỗ bồng cô lênvài vòng, An Nhiên ôm chặt cổ anh, sợ hãi hô lên: "a! ——"
Sau khi xoay vài vòng, Tô Dịch Thừa nói bên tai cô: "nặng nữa anh cũng ômđược!"
Khách khứa cũng không ngồi yên, tất cả đều ào ào đứng dậy nhiệt liệt vỗ tay,đám người khen ngợi Tô Dịch Thừa đủ kiểu.
Ôm An Nhiên lên bục người điều khiển nghi thức, sau đó để cô xuống, một lầnnữa nắm chặt tay cô. Màn hình LED điện tử đang chiếu ảnh hai người chụp lầntrước, còn lại đa số là ảnh cuộc sống sinh hoạt, có những ảnh mà An Nhiên thậmchí chưa từng nhìn thấy.
Theo kế hoạch đám cưới có hai cái mic phân ra cho hai người bọn họ, sau đóngười điều khiển chương trình lại mở miệng, đều là các lời chúc phúc và trêuđùa, không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng khiến người dưới đài phì cười.
"Hôm nay dưới sự chứng kiến của nhiều người thế này, chú rể của chúng ta hãylàm một màn tỏ tình thâm tình với cô dâu nào." Người điều khiển chương trình kiavừa nói vừa ra hiệu với mọi người dưới đài: "mọi người nói muốn hay không!"
"Muốn, cái này nhất định muốn!" Dưới đài vẫn có người hùa theo, tâm tình rấtphấn khích.
Tô Dịch Thừa giơ tay lên, để cho phía dưới an tĩnh, sau đó xoay người lạinhìn An Nhiên, ánh mắt tâm tình.
An Nhiên hơi hồi hộp, tay được anh nắm hơi đổ mồ hôi, trái tim trong ngựccũng đập mạnh lên.
Nhìn vào mắt cô, Tô Dịch Thừa thâm tình nói: "An Nhiên, cám ơn em hôm naybằng lòng mặc áo cưới này vì anh. Có lẽ anh không đủ lãng mạn, bình thường cũngkhông thể có nhiều thời gian ở bên em, thế nhưng cho phép anh hôm nay, trước mặtmọi người, cho em một lời thề nguyện, thề rằng cả đời này sẽ đặt em trong lòng,thề rằng cầm tay em vĩnh viễn không buông ra, thề rằng dù chúng ta có già đi thìanh vẫn sẽ yêu em như hiện tại, cho nên em đồng ý cầm tay anh trải qua các mùaxuân hạ thu đông từ nay về sau được chứ?"
An Nhiên nhìn anh, trong lòng không khỏi cảm động, ánh mắt hồng hồng, nụ cườitrên khóe miệng thế nào cũng không giấu được, nhìn anh nặng nề gật đầu.
Tô Dịch Thừa cũng cười, kéo tay cô thả vào miệng mình hôn, sau đó chậm rãilấy chiếc nhẫn đã sớm chuẩn bị từ trong túi ra, kéo tay cô, từ từ, từ từ đeolên, sau đó lại lấy một cái nhẫn khác từ trong túi thả vào lòng bàn tay cô, nói:"đeo lên cho anh."
An Nhiên gật đầu, chậm rãi đeo nhẫn lên cho anh.
Phía dưới đài nổ ra tràng pháo tay nhiệt liệt, có người lại nhân cơ hội ồn àokêu lên: "Hôn tiếp hôn tiếp hôn tiếp......"
Người điều khiển chương trình trên đài cũng hợp thời mở miệng, nói: "thể theoyêu cầu của quần chúng, chú rể và cô dâu sẽ hôn lần nữa, chúng ta cũng không yêucầu nhiều, chỉ cần kéo dài mười giây trở lên là được rồi, mọi người nói có đượckhông."
"Được!" Dưới đài gần như là trăm miệng một lời.
An Nhiên đỏ mặt, quay đầu ngượng ngùng nhìn Tô Dịch Thừa.
Ngược lại Tô Dịch Thừa không hề xấu hổ, tiến lên một bước, giữ khuôn mặt AnNhiên hôn xuống, làm bùng lên tiếng reo hò phía dưới.
Người điều khiển chương trình bên cạnh cũng ồn ào theo nói: "mọi người chúngta tới đếm ngược, không đủ thời gian thì không tính."
Bên dưới đồng thanh đếm: "10, 9, 8, 7...... 2, 1."
Đếm đã đếm xong rồi, hơn nữa tốc độ còn chậm hơn nhiều so với bình thường,thế mà nhân vật chính trên đài còn chưa tách ra, vẫn tiếp tục ôm hôn, thâm tình,chuyên chú.
Đến lúc hôn xong, chờ khi Tô Dịch Thừa buông An Nhiên ra thì phía dưới ồ lêntràng cười, người điều khiển chương trình bên cạnh cũng cười trêu chọc bọn họ:"Xem ra cô dâu chú rể của chúng ta chê 10 giây quá ngắn, không đủ thời gian, giờchúng ta để bọn họ làm lại có được không, lần này chúng ta nhân tính hơn, 5 phútđồng hồ, mọi người có chịu không!"
"Tốt!" Có người lớn tiếng đáp.
An Nhiên đâu còn không biết xấu hổ, đỏ cả mặt giống như cà chua vậy, giận dữlấy tay nhéo Tô Dịch Thừa.
Cả hôn lễ náo nhiệt coi như là suôn sẻ, nghĩ đến An Nhiên mang thai, rấtnhiều chi tiết rườm rà đều được lược đi. Nhưng mà cô dâu chú rể kính trà cho chamẹ là không thể bỏ được, khi Tô Dịch Thừa cùng An Nhiên quỳ xuống trước mặt LâmTiểu Phân cùng Cố Hằng Văn thì Lâm Tiểu Phân cùng Cố Hằng Văn đều kích động khóclên.
Cuối cùng là màn cô dâu ném hoa cưới, cũng không biết là duyên phận hay làtrùng hợp, hoa cưới rơi vào Tô Dịch Kiều đứng phía sau, mà đúng lúc đó Diệp TửÔn quỳ một chân xuống đất lấy ra chiếc nhẫn từ trong túi cầu hôn với cô ấy.
Cho dù trong khoảng thời gian này vẫn cố ý xa lánh Diệp Tử Ôn, nhưng chungquy vẫn là người đàn ông mình yêu hai mươi mấy năm, giờ vẫn yêu, cộng thêm vàodịp hôm nay, Tô Dịch Kiều đâu thể chối từ được, cảm động chỉ kém chưa khóc thôi,nhìn anh gật đầu đồng ý.
Qua một khoảng thời gian thử thách cuối cùng thì Diệp Tử Ôn đã có thể ômngười đẹp về, phấn khởi ôm Tô Dịch Kiều xoay mấy vòng, trải qua đoạn thời gianđau khổ này, hiện tại rốt cục có thể vuốt ve mỹ nhân, cũng lớn tiếng hô: "Tôimuốn kết hôn nữa!" Không hề có chút bộ dáng của một công tử phong lưu chỉ nóiyêu đương không kết hôn.
Tiệc cưới này được tổ chức theo kiểu tiệc đứng, Tô Dịch Thừa ở lại bên ngoàixã giao với khách khứa hôm nay, mà vì mang thai nên An Nhiên bố trí đi về phòngnghỉ nghỉ ngơi, Lâm Lệ cùng nói chuyện với cô.
An Nhiên thay bộ áo cưới kia bằng bộ quần áo rộng thùng thình, ngồi trongphòng nghỉ nhìn ra quang cảnh náo nhiện bên ngoài, nụ cười nơi khóe miệng chưatừng phai nhạt.
"Thật tốt." Lâm Lệ kéo tay An Nhiên, chăm chú nhìn mặt cô, nói: "An tử, nhấtđịnh phải hạnh phúc!"
An Nhiên nắm lại tay cô ấy, gật đầu, "mi cũng thế!"
Lâm Lệ không trả lời, chẳng qua là cười.
Vẻ mặt cô ấy như thế khiến An Nhiên không yên lòng, có chút lo lắng mở miệng:"Lâm Lệ, mi ——"
Lâm Lệ căn bản không cho cô có cơ hội nói tiếp, cắt ngang lời cô: "được rồi,hôm nay là ngày vui của mi nha, đừng nói với ta, mi chỉ cần đồng ý với ta saunày phải hạnh phúc là tốt rồi, biết không?"
"Ai!" Nhìn cô ấy, An Nhiên than thở, biết cô ấy cố chấp, cũng biết cô ấy bịtổn thương sâu sắc, nhưng mà nhìn cô ấy như bây giờ, cô đau lòng cho cô ấy.
Có lẽ sợ An Nhiên còn nói gì khuyên cô nữa, Lâm Lệ đứng dậy, lấy cớ nói: "tara ngoài xem một chút, lấy gì đó ăn, sáng dậy còn chưa ăn đây."
An Nhiên kéo tay cô nói: "Lâm Lệ, thử lại lần nữa có được hay không?" Thử lạiđi yêu, thử đi tin tưởng người khác.”
Lâm Lệ trầm mặc, một lúc lâu, đưa tay tránh thoát khỏi tay của cô, có chútchật vật nói: "Ta thật sự có chút đói bụng." Nói xong, giống như trốn khỏiphòng.
Tô Dịch Thừa hôm nay uống thật không ít, lúc ngồi trên xe cũng có chút ngồikhông yên cả người tựa vào trên người An Nhiên.
An Nhiên nhìn anh khó chịu nhíu chặt chân mày, có chút bận tâm dạ dày của anhcó vấn đề hay không.
Hôm nay cũng không có trở về căn phòng lúc còn độc thân, một lần nữa trở lạitrong căn nhà ở khu vực thành phố kia, lúc xuống xe An Nhiên lo lắng anh có thểđứng vững hay không, nên vội vàng muốn đi đỡ anh lại bị anh loáng một cái bếlên.
"Ai nha, thả em xuống, nhanh lên một chút thả em xuống." An Nhiên kinh hô nắmlấy bờ vai của anh, rất sợ anh đứng không vững, hai người cũng sẽ bị téxuống.
"Ha ha." Tô Dịch Thừa cười lớn đem cô đăt xuống, sau đó nắm tay cô đi vào tòacao ốc.
Lúc thang máy tới tầng lầu, An Nhiên chuẩn bị muốn mở cửa đi vào, đột nhiênmắt bị Tô Dịch Thừa đưa tay che kín, nhẹ giọng ở bên tai cô nói: "Chờ mộtchút."
An Nhiên nghi ngờ, hỏi: "Tại sao?"
"Nhắm mắt lại, anh dẫn em đi vào." Tô Dịch Thừa đưa tay đóng cửa lại, sau đónắm tay cô đi tới phía trước.
Nhắm hai mắt, An Nhiên mang theo cười hỏi: "Có cái gì sao?"
Tô Dịch Thừa cười nhẹ không nói, chỉ nắm tay cô cẩn thận mang theo cô đitới.
Đẩy cửa phòng ngủ, để cho cô dừng đứng lại ở đầu giường, sau đó nhẹ giọng ởbên tai cô nói: "Tốt lắm, mở mắt ra nhìn được rồi."
"Là cái gì nha." Vừa cười An Nhiên chậm rãi mở mắt ra, sau đó khi thấy trướcmắt mình bức hình thật là lớn, có chút kinh hô kêu lên: "Trời ơi!"
Tô Dịch Thừa từ phía sau đem cô ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hỏi: "Thíchkhông?"
An Nhiên không ngừng gật đầu, cả người bị khiếp sợ có chút nói không ra lời,thậm chí còn có chút không dám tin tưởng: "Sao lại trở nên lớn như vậy." Trênđầu giường bức hình kia rõ ràng là hình lúc trước bọn họ ở New York trên xe buýthai tầng gặp được cặp vợ chồng người Pháp chụp hình cho bọn họ, chỉ là bức hìnhkia rất nhỏ, nhưng bức này lại lớn hơn gấp hai mươi lần nha, hơn nữa giống nhưthật không sai lệch. Mà treo ở trên đầu giường là bức hình hai người đang hônnhau, rất duy mỹ, rất đẹp.
"Thích không?" Tô Dịch Thừa lập lại hỏi, đầu lưỡi như có như không nhẹ nhàngxẹt qua lỗ tai của cô, khiến cho An Nhiên cả người phát run một trận.
An Nhiên gật đầu, cả người có chút nóng ran, tránh thoát khỏi ngực của anh,quay đầu hỏi: "Còn có một bức đâu rồi, có lớn hơn sao?"
Tô Dịch Thừa gật đầu, lôi kéo tay cô đi tới phòng khách, chỉ thấy sau lưngghế sa lông kia trong tấm ảnh treo trên tường, đầu hai người chạm vào nhau đangôm nhau, khóe miệng đều là nụ cười hạnh phúc. Tấm hình này so sánh với bức hìnhtreo ở trong phòng ngủ còn lớn hơn chút ít, bối cảnh tựa hồ trải qua xử lý, cócảm giác mông lung, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.
"Thật xinh đẹp!" An Nhiên sợ hãi than, xoay người nhìn Tô Dịch Thừa, cườinói: "Dịch Thừa, em thật thích." Không nhịn được chủ động kiễng mũi chân hôn lênmôi của anh, giống như chuồn chuồn nước xong lại muốn xoay người, thì bị ngườikhác hung hăng nắm lại eo, không cho phép cô trốn chạy.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, đôi mắt kia thâm thúy giống như đá cẩm thạch đen, thanhâm trầm thấp nói: "An Nhiên, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta......"
An Nhiên tự nhiên biết anh nói những lời này là có ý tứ gì, chỉ cảm thấy cáitay kia đang ôm ngang hông cô nóng rực giống như lửa đốt, mà đầu của anh nhẹnhàng dựa vào, mặt hai người càng ngày càng gần, hơi thở của anh vẩy vào trênmặt của cô, khiến cho An Nhiên cả người cũng nóng ran, nhìn anh lắp bắp nói:"Chúng ta, chúng ta không phải cũng sớm đã kết hôn à..... "
Tô Dịch Thừa mỉm cười cúi đầu, hôn mắt, lông mày của cô, vừa nói: "Nhưng màhôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta." Vừa nói, vừa cúi người ôm lấyAn Nhiên, bay thẳng đến phòng ngủ.
Lúc thả An Nhiên xuống giường anh rất cẩn thận, An Nhiên lúc này mới chú ýtới thì ra là cái túi chữ nhật màu đỏ nằm giữa trên mặt giường là hình trái timđược xếp bằng cánh hoa, mà cũng tại lúc này mới phát hiện, đèn bên trong phònghình như cũng bị đổi lại, so với trước, sắc đèn hơi có chút tối, ánh đèn lờ mờnhưng càng làm cho người cảm thấy có chút mập mờ, không khí càng thêm kiềudiễm.
Đem quần áo trên người cô cởi ra, sau đó cúi người sùng bái hôn toàn thân củacô, một lúc lâu, mới ngẩng đầu, nhìn đôi mắt sương mù của An Nhiên, cúi đầu ởbên tai cô dụ dụ dỗ nói: "Giúp anh cởi đồ đi." Lôi kéo tay của cô thả vào lồngngực của mình.
An Nhiên đứng lên ngồi xuống giúp đỡ anh, đưa tay dán lên lồng ngực của anh,cô bây giờ so sánh với lần đầu tiên còn muốn khẩn trương, tim đập không khỏitreo lên, làm cho cô không khỏi có loại ảo giác, chỉ sợ tim của mình từ tronglồng ngực nhảy ra.
Tiếp theo ngón tay đặt trên nút áo sơ mi của anh, động tác có chút run rẩy,đầu ngón tay xẹt qua da thịt trên bộ ngực của Tô Dịch Thừa, khiến cho anh kêurên than nhẹ một tiếng, giống như đang đè nén cái gì đó.
Càng là khẩn trương, động tác trên tay càng có chút không linh hoạt, một cáiáo sơ mi mà cô mất ba phút đồng hồ mới có thể cởi xuống từ trên người Tô DịchThừa.
Đưa tay về phía dây lưng, An Nhiên có chút bất an ngẩng đầu nhìn Tô DịchThừa, chậm chạp không dám động.
Tô Dịch Thừa đang cầm mặt của cô, chi chít hôn mỗi một chỗ trên mặt cô"Nhanh, giúp anh cởi xuống."
An Nhiên lúc này mới chậm rãi có chút ngốc bắt đầu động thủ, nhưng dây dưasuốt năm phút đồng hồ, một cái dây lưng An Nhiên cũng không thể cởi xuống, bởivì chưa từng trải qua chuyện như vậy, mỗi lần hoan ái cũng là anh đến giải quyếtnhững vấn đề này, thật đến trên tay của cô, nhưng làm sao cũng làm khôngxong.
Trải qua dây dưa như vậy, An Nhiên nhanh chóng đều có chút muốn khóc rồi,ngẩng đầu có chút ủy khuất nhìn Tô Dịch Thừa: "Em làm không xong."
"Đủ rồi!" Tô Dịch Thừa đã sớm nhịn khiến cho cả người đều có chút thấy đau,đưa tay mình nhanh chóng giải hết trói buộc cuối cùng trên người mình, đem cônhẹ nhàng đẩy ngã xuống giường, sau đó cúi đầu hôn lên môi của cô, bàn tay cóchút vội vàng tìm kiếm trên bụng của cô.
Đang lúc trong phòng một mảnh kiều diễm phong tình, chuông cửa vào lúc nàykhông chút nào báo động trước vang lên, mà hiện giờ là ban đêm, nên lộ ra vẻ đặcbiệt đột ngột.
Bên trong phòng người hai người đều sửng sốt, sau đó Tô Dịch Thừa kịp phảnứng cúi người tiếp tục, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của anh, ai tới cũngkhông có phản ứng.
An Nhiên đẩy anh, dùng một chút lý trí cuối cùng của mình nói: "Phía ngoài cóngười ở nhấn chuông cửa...."
"Mặc kệ." Tô Dịch Thừa cúi đầu hôn, đốt hỏa trên người cô, thiêu đốt cô cũngthiêu đốt chình mình.
"Nhưng mà, a! ——" An Nhiên còn muốn nói, lại chỉ cảm thấy phía dưới trốngkhông cùng tịch mịch chợt bị nhồi, sau đó cô cũng không thể nói ra lời nữa.
Mà đang lúc hai người ý loạn tình mê, đột ngột điện thoại trong phòng vanglên, giờ phút này Tô Dịch Thừa nơi nào còn đi để ý tới, chỉ vùi đầu tiếp tụcnhiệm vụ ‘cày cấy ’của mình. Nhưng mà người bên kia điện thoại tựa hồ rất cótính nhẫn nại, một lần một lần lại gọi, hoàn toàn không có ý tứ buông tha.
Mơ hồ, An Nhiên có chút khó khăn nói: "Nhận.... Nhận điện thoại đi, a —— ừ——" An Nhiên lấy tay gắt gao che miệng của mình lại, không để cho mình kêu lênthanh âm kỳ quái.
Phía dưới động tác không ngừng, Tô Dịch Thừa đưa tay qua nhấc nút nhận điệnthoại. Cơ hồ căn bản không cần Tô Dịch Thừa mở miệng, mới nhấc điện thoại đãnghe tiếng kêu ầm ĩ, Diệp Tử Ôn bên kia tựu truyền đến thanh âm có chút như ýnhìn có chút hả hê, lớn tiếng hô: "Mở cửa nhanh, náo động phòng rồi!" Phía saucòn truyền đến tiếng những người khác ồn ào cười vang.
Tô Dịch Thừa cắn răng, đè nén tức giận, thanh âm trầm thấp cơ hồ có chútnghiến răng nói: "Diệp Tử Ôn, cậu tin có hay không ngày mai tôi sẽ để cho DịchKiều nói không lấy cậu làm chồng." Đây là uy hiếp, trần trụi uy hiếp!
Nói xong cũng không quản anh trả lời khỉ gió thế nào, trực tiếp dùng sức đemmáy điện thoại từ trên quăng xuống đất.
Ngoài cửa Diệp Tử Ôn bị chọc tức trực tiếp nói tục: "Đéo đỡ được!" Quát vềphía bên trong cửa: "Tô Dịch Thừa, ta sáng mai sẽ lôi kéo tiểu Kiều đi đăngkí"
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Lại là tháng tư, như trước là tháng thoải mái nhất, không quá lạnh, cũngkhông quá nóng.
Ngồi ở trong thư phòng, An Nhiên cầm lấy bản thiết kế cuối cùng xem kỹ,sau khi xác định các chi tiết đều không có vấn đề, An Nhiên mới đưa bản thiếtkế cuộn lại, hôm nay trễ chút chuẩn bị đưa cho bên ‘Húc Đông’. Dỡ đôi kính trênsống mũi xuống, An Nhiên tay nâng thắt lưng từ trên ghế xoay đứng dậy.
Sở dĩ nhận mấy bản thiết kế của Húc Đông tất cả đều là bởi vì Diệp Tử Ôn, saungày thứ hai An Nhiên cùng Tô Dịch Thừa làm hôn lễ xong, Diệp Tử Ôn thật sự kéoTô Dịch kiều trực tiếp đi cục dân chính đi đăng ký, hơn nữa hai người trở lạitrước tiên liền tuyên bố hai người muốn lữ hành kết hôn. Hơn nữa nói xong liềnlàm, ngày thứ ba sau khi đăng ký, hai người thật đúng là trên lưng mang túi khởihành con đường du lịch của họ, đây chỉ có một người ứng phó tin tức kia khôngkịp thiếu chút nữa không thể không đem cậu của Diệp Tử Ôn là Tiêu Viễn Sơn giậnđến ói máu, thì ra Diệp Tử Ôn tên kia căn bản là ngay cả công việc trên tay cũngkhông có hoàn thành xong, trực tiếp chạy tới ‘thế giới của hai người’. Vì thế,Tiêu Viễn Sơn tự mình chạy tới Tô gia tố khổ. Mặt khác còn đặc biệt nói rõ muốnmời An Nhiên hỗ trợ, nói chỉ cần giúp đỡ ‘Húc Đông’ hoàn thành mấy nan đề kia làtốt rồi, hơn nữa thời gian không có hạn định. Ông đã nói như vậy Tần Vân cũngkhông thể một ngụm cự tuyệt, nên nói chỉ cần An Nhiên nguyện ý, bà cũng không cóý kiến.
Mà An Nhiên thật ra vẫn muốn động tới bút trên bản vẽ, chỉ là bị chuyện mangthai làm rối loạn tất cả kế hoạch, bất quá sau mấy tháng an tâm nghỉ ngơi, mỗingày hết ăn lại ngủ, tỉnh ngủ liền tiếp tục chờ đợi, cuộc sống đã sớm quá nhàmchán rồi, cho nên sau khi Tiêu Viễn Sơn đưa ra điều kiện như vậy, An Nhiên lậptức liền động tâm. Vì thế lúc Tiêu Viễn Sơn đến tìm, cô liền gật đầu đápứng.
Mà đối với việc An Nhiên nhận mấy bản vẽ của ‘Húc Đông’ ban đầu Tô Dịch Thừarất phản đối, nhưng mà An Nhiên kiên trì, hơn nữa bảo đảm sẽ không để cho chínhmình mệt mỏi, Tô Dịch Thừa lúc này mới nhả ra miễn cưỡng đáp ứng. Hình thức làmviệc chính là kiêm chức vẽ trong nhà một mình cũng đã qua bốn tháng.
Lúc này An Nhiên đã mang thai hơn chín tháng rồi, căn cứ bác sĩ suy tính, dựtính ngày sinh còn một tuần lễ nữa, nhưng bởi vì An Nhiên mang thai đôi, cảngười bụng so sánh với phụ nữ có thai bình thường lớn hơn rất nhiều, bác sĩ sợđến lúc sinh sẽ khó khăn, liền dặn dò cô bình thường thỉnh thoảng đi lại nhiềuhơn, đến lúc đó có thể trợ giúp sinh sản. Cho nên hiện tại An Nhiên chỉ cần ngồitạm một lát, sẽ đứng dậy đi lại.
Đi tới gần cửa sổ, đột nhiên cảm giác được tiểu bảo bối trong bụng dùng sứcđạp bụng mình một cái, còn có chút đau, cúi đầu nhìn cái bụng tròn vo như muốnnổ tung của mình, vẻ mặt sủng nịnh, đưa tay nhẹ vỗ về, khóe mắt là nụ cười hạnhphúc.
Lần nữa ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn xanh thẳm như cũ, ngoài cửa sổ náo nhiệtnhư cũ, không khỏi có chút cảm khái, cảm khái thời gian trôi qua thực vui vẻ,thì ra là trong lúc vô tình một năm đã qua, bây giờ trở về khoảng thời gian đó,cô còn bị mẹ buộc đi xem mắt, thậm chí một tuần cũng không có gián đoạn, cùng ăncơm với những người đàn ông khác nhau, còn phải tìm hiểu rõ tình huống lẫnnhau.
Chuyện đời thật khó liệu, mà mới một năm trôi qua, lúc này bụng cô đã lớn nhưvậy, không mấy ngày nữa sẽ trở thành mẹ của hai đứa nhỏ, một năm trước, cô chưatừng nghĩ tới sẽ có kết cục như hôm nay, nhưng cũng may mắn, kết cục này khiếncho cô rất vui mừng.
"Cốc, cốc, cốc." Dì Lý chị của thím Trương mới tới bưng sữa tươi đi vào, nhìnAn Nhiên cười nói: "Phu nhân, mới vừa rồi Tô phó thị trưởng gọi điện thoại tớidặn dò nói đem sữa tươi này cho cô uống."
Dì Lý là chị của thím Trương mà Tô Dịch Thừa gần đây mới mời tới, bởi vì lolắng An Nhiên lúc lâm bồn sắp tới, đến lúc đó hai đứa nhỏ, thím Trương có thểbận không kham nổi, cho nên nói trước với chị của mình tới trước, làm cho bàquen thuộc một chút tình huống trong nhà.
An Nhiên có chút bất đắc dĩ cười cười, đưa tay nhận lấy sữa tươi trong tay dìLý, bưng lên miệng uống, cô thật sự có chút ít bị Tô Dịch Thừa đánh bại, cũngkhông biết có phải là bởi vì nhanh muốn cho đứa nhỏ gặp mặt người làm cha chânchính này hay không, mấy ngày gần đây Tô Dịch Thừa khẩn trương có chút quá đáng.Trừ mỗi ngày buổi tối trở lại luôn muốn dán lên bụng của cô nói một đoạn vănhay, hơn nữa chỉ cần anh tan việc về nhà, luôn muốn một tấc cũng không rời ởcạnh bên người cô.
Mà giống như hiện tại, rõ ràng đi làm việc, nhưng vẫn không quên gọi điệnthoại về nhà, để cho dì Lý hoặc là thím Trương dặn dò nhất định phải làm cho AnNhiên đem sữa tươi uống.
Thấy cô bưng sữa tươi uống, dì Lý liền cầm khay trực tiếp từ thư phòng lui rangoài.
An Nhiên đứng một lúc lâu, cảm giác mình hơi mệt chút, liền chuyển sang đi vềphía ghế sa lông, chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đột nhiên cảm thấy bụng truyền đến trận trận đau đớn, ngay cả tay đang cầmcốc sữa tươi cũng cầm không được, trực tiếp phịch một tiếng nện xuống mặt đất,chất lỏng màu trắng chảy trên đất, mà chiếc cốc kia cũng vỡ rơi đầy trên đất. AnNhiên đỡ lấy tay vịn ghế sa lon, cố gắng không để cho mình rơi xuống trên mặtđất, trên bụng truyền đến đau bụng lại làm cho cô có chút không thể đứnglên.
Ngoài cửa dì Lý đang ở phòng khách quét dọn nghe được tiếng động trong thưphòng truyền ra, vội vàng bỏ lại khăn lau trong tay chạy tới trong thư phòng,đẩy cửa ra chỉ thấy An Nhiên cả người ngồi liệt trên mặt đất, tay ôm bụng, vẻmặt nhìn qua rất là thống khổ.
Bước lên phía trước, khẩn trương hỏi: "Phu nhân, sao vậy, cô bị ngã xuốngsao?"
An Nhiên lắc đầu, cả người đau có chút thở dốc không đến, bộ ngực phập phồng,có chút khó khăn nói: "Dì, dì Lý, tôi, tôi hình như sắp, sắp sinh, nước ối, nướcối bị vỡ rồi." Trên bụng truyền đến trận trận đau đớn, đau đến cô chỉ có thể nắmchặt tay của dì Lý.
Dì Lý cúi đầu, thấy trên mặt đất đúng là có nước đọng lại, xem ra đúng là sắpsinh, cất giọng hô bên ngoài cửa "Thím Trương, phu nhân sắp sinh."
Lúc Tô Dịch Thừa nhận được điện thoại là đang chuẩn hội nghị, thảo luận vềvấn đề xây dựng cầu lớn Thanh Giang. Bởi vì thấy là điện thoại từ trong nhà gọitới, Tô Dịch Thừa rất ít khi ở trên hội nghị nghe điện thoại lần này phá lệ đưatay nhấc điện thoại trên bàn ấn nút nghe, "A lô...... Cái gì! Tôi lập tứcđi qua." Nói xong, ngay cả giải thích cũng không có, thậm chí giấy tờ, văn kiện,tài liệu trên bàn cũng không kịp cầm, trực tiếp nhanh chóng chạy ra khỏi phònghọp, để lại một đám người không rõ nguyên nhân.
Mọi người mang theo với ánh mắt khó hiểu, rồi đem đầu nhất trí chuyển hướngvề phía thư ký Trịnh vẫn đi theo bên cạnh Tô Dịch Thừa, dò hỏi: "Thư ký Trịnh,xảy ra chuyện gì thế?"
Thư ký Trịnh cũng không hiểu ra sao, lắc đầu tỏ vẻ mình hoàn toàn không rõràng lắm đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Khi Tô Dịch Thừa chạy tới bệnh viện An Nhiên còn đang ở trong phòng bệnh, cònchưa vào phòng sinh, Cố Hằng Văn cùng Lâm Tiểu Phân cũng đã nghe hỏi chạy tới,mà Tần Vân cũng nhận được thông báo lúc này đang trên đường đến rồi.
Tô Dịch Thừa đẩy cửa đi vào, thấy An Nhiên nằm nghiêng trên giường, vì đaubụng mà chỉ có thể nắm chặt cái ga trải giường phía dưới, khuôn mặt nhỏ nhắm đauđớn nhăn lại. Tô Dịch Thừa bước lên phía trước, nắm tay cô, khẽ gọi: "An Nhiên,An Nhiên.... Không phải nói ngày sinh dự tính phải một tuần nữa sao? sao lạisinh bây giờ?"
An Nhiên mở mắt ra nhìn anh, bụng đau đớn khiến An Nhiên không nói ra lời,chỉ có thể nắm chặt tay anh, khó khăn nói: "anh, anh đến rồi."
"Đúng đúng đúng, anh đến rồi." Tô Dịch Thừa vội vàng đáp lại cô, nhưng màthấy cô bị đau đớn hành hạ, không khỏi đau lòng, căng thẳng hỏi: "sao còn chưavào phòng sinh! Không phải nói đã vỡ nước ối sao, sao còn chưa vào trong!"
"Bác sĩ nói cửa tử cung còn chưa mở, phải đợi lát nữa." thím Trương thuậtlại.
"Thế phải làm thế nào! Đau thế này rồi!" Tô Dịch Thừa hơi nóng ruột, giọngnói không dịu dàng như bình thường.
Lâm Tiểu Phân an ủi nói: "A Thừa, con đừng sốt ruột, chúng ta biết con đaulòng Nhiên Nhiên, nhưng mà phụ nữ sinh con là thế, không đau sao sinh được, cóngười phải đau một ngày một đêm đấy." Lâm Tiểu Phân đã khỏi hẳn, tóc trên đầu vìcuộc phẫu thuật hồi trước phải cạo đi cũng đã mọc dài ra, người giống như trướckhi ngã bệnh, gần đây thị lực còn tốt hơn nhiều, cầm kim xỏ chỉ cũng không cóvấn đề gì.
"Một ngày một đêm!" Tô Dịch Thừa trừng to mắt, vậy làm sao chịu nỗi! Quay đầunhìn An Nhiên, trong mắt là thương yêu cùng đau lòng.
Lâm Tiểu Phân nhìn An Nhiên nằm trên giường bệnh đau đến cả người đổ mồ hôi,có chút lo lắng nói: "Nhiên Nhiên, có muốn ăn chút gì hay không, để đến lúc sinhcòn có sức lực."
An Nhiên lắc đầu, chỉ nói: "con, con không có khẩu vị." Bây giờ cô chỉ có mộtcảm giác, chính là đau, là cái loại cảm giác như vỡ rụng ra, như là có một thứgì đó muốn rụng ra khỏi cơ thể.
Lâm Tiểu Phân vẫn bảo dì Lý ra ngoài mua cho cô ít cháo, sinh con tốn baonhiêu sức lực, với lại An Nhiên còn mang thai đôi, nếu đến lúc đó mà không cósức thì thật không tốt, cho nên đợi cô hết cơn đau phải bảo cô ăn một chút mớiđược.
"An Nhiên, chúng ta mổ đi!" Thật sự là không thể nhìn cô đau đớn như thế, TôDịch Thừa cười chỉ có thể nghĩ đến cái này, chỉ cần có thể giảm bớt đau đớn chocô, làm gì cũng được.
An Nhiên lắc đầu, nhìn anh mà bộ ngực phập phồng kịch liệt, nói: "bác sĩ, bácsĩ nói có thể sinh tự nhiên, sinh tự nhiên là tốt nhất cho em bé!" mỗi đứa trẻđều là bảo bối của người mẹ, tất nhiên người mẹ nào cũng muốn điều tốt nhất chocon mình. Nếu sinh tự nhiên tốt cho con, như vậy dù có khổ nữa, đau nữa, cô cũngphải cắn răng chịu đựng cho qua đi.
"Nhưng mà em đau như thế, anh không muốn em phải chịu khổ như vậy, anh khôngnỡ." Kéo tay cô thả vào khóe miệng hôn nhẹ, hai cái chân mày sắp dính sát vàonhau rồi.
"Vậy sau này đối với em tốt hơn nữa." An Nhiên cố gắng cong khóe môi cười vớianh, nhưng cơn đau từ bụng truyền đến khiến cô không khỏi nhíu chặt mày lại.
"Ừ!" Tô Dịch Thừa nghiêm túc gật đầu, điều này thì khỏi phải nói rồi, nắmchặt tay cô, thả vào khóe miệng miệng hôn, đau lòng hỏi: "còn rất đau có phảihay không?" Nếu như có thể, anh sẵn lòng chịu nỗi đau này thay cô!
"Thằng bé này." Lâm Tiểu Phân cười nhìn anh một cái, nói: "sinh con sao lạikhông đau được." Quay đầu hỏi thím Trương, nói: "có mang những thứ cần thiết tớirồi chứ?"
Thím Trương vội vàng gật đầu, nói: "mang tới rồi mang tới rồi." Vừa rồi khiAn Nhiên đột nhiên đau bụng sinh thật là làm mọi người luống cuống chân tay,nhưng mà may là đã chuẩn bị từ trước rồi, cho nên đến khi sinh con cần tã lót,quần áo trẻ sơ sinh gì đó đều để cùng một chỗ, chỉ cần cầm theo cái túi là xongrồi.
Đau đớn qua đi, An Nhiên có thể ngồi một chút, cả người thoải mái hơn, mà lúcnày dì Lý cũng đi từ ngoài vào, mua chút cháo, cùng với ít món ăn để An Nhiên ănlót dạ.
Nhưng mà hiện giờ An Nhiên đâu muốn ăn gì, chỉ vô lực lắc đầu, nói: "con ănkhông vào."
"Nhiên Nhiên, sinh con cần nhiều sức lực, bây giờ con đã đau kiệt cả sức rồi,đến lúc sinh thì làm thế nào bây giờ. Cho nên có không thèm ăn thì cũng cố ănchút ít."
"Đúng vậy a phu nhân, sinh con đều dựa vào sức lực, nếu không có sức thìphải chịu dày vò rồi, dù là người lớn hay là đứa bé." Dì Lý đầy kinh nghiệmnói.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, cũng dụ dỗ: "ngoan, chúng ta ăn chút có đượckhông."
An Nhiên gật đầu, coi như là vì hai bảo bối trong bụng, cô phải cố gắng épmình ăn nhiều một chút!
Thấy cô gật đầu nói muốn ăn, Tô Dịch Thừa mừng rỡ, nói: "nào anh bón cho emăn." Đưa tay bưng lấy bát cháo dì Lý mang tới, bón cho cô từng miếng từng miếng,sợ cháo quá nóng, miếng nào cũng đặt trước miệng thổi thổi, mỗi một động tác đềucẩn thận từng li từng tí.
Lâm Tiểu Phân cùng Cố Hằng Văn đứng ở một bên, vui mừng nở nụ cười.
Đang ăn, bụng lại truyền đến một cơn đau đớn, lại một lần đau bụng sinh nữabắt đầu, há mồm ăn miếng cháo được đưa đến trước mặt, chân mày nhíu chặthơn.
"Sao vậy, lại bắt đầu đau sao?" Tô Dịch Thừa căng thẳng nhìn cô.
An Nhiên đau đớn nắm chặt lấy cái ga trải giường phía dưới, vì không muốnkhiến anh lo lắng, cố gắng cười với anh, nói: "nữa, cho em một miếng cháo nữađi." Ngay cả giọng nói cũng bắt đầu run rẩy, nhưng mà vì đứa con, lúc này ngườimẹ lại có khả năng mạnh mẽ phi thường.
Tô Dịch Thừa chỉ có thể đau lòng lo lắng suông, có gấp gáp nữa cũng không thểgiúp gì, nghĩ thầm, khi hai tiểu bảo bối trong bụng cô đi ra ngoài, đến lúc đónhất định phải vỗ vào cái mông nhỏ của hai bé, để hai bé biết mẹ chúng đã chịukhổ thế nào để sinh chúng!
Đau hết lần này đến lần khác, cuối cùng sáu tiếng sau, vào lúc hơn 9 giờ, bácsĩ khoa sản đến đây khám, rốt cục gật đầu nói: "cửa tử cung đã sắp mở rồi, giờcó thể vào phòng sinh rồi."
Tô Dịch Thừa nắm tay cô muốn đi vào, lại bị cô y tá chắn ngoài cửa. Tần Vânvội vàng từ bên ngoài chạy vào, nhìn một đám đều chen vào phòng sinh, hỏi vội:"đã vào rồi, đã vào rồi sao?"
Lâm Tiểu Phân kéo bà ngồi xuống bên cạnh mình, nói: "vừa vào, sợ là khôngnhanh đâu."
Tần Vân tay xách theo bình giữ nhiệt, đây là cháo và bà vừa hầm ở nhà mangđến, cũng vì hầm cái này mà đến muộn, nói: "còn muốn để cho An Nhiên ăn một chúttrước khi vào, đến khi sinh con cũng khỏe mạnh một chút, có nhiều hơi sứchơn."
"Không sao không sao, nếu thật không có sức, chúng ta sẽ đưa cho y tá mangvào trong cho Nhiên Nhiên ăn." Lâm Tiểu Phân nói.
"Đúng đúng đúng, đến lúc đó cầm đi vào cho con bé ăn." Tần Vân liên tụcnói.
Lúc này cả người Tô Dịch Thừa có thể nói là đứng ngồi không yên, không ngừngđi qua đi lại trước cửa phòng sinh, tay nắm chặt, cách cánh cửa phòng sinh, anhcòn có thể nghe được tiếng kêu đau đớn của An Nhiên, một tiếng lại một tiếngkhiến anh rất đau lòng, nhưng không biết phải làm thế nào, chỉ có thể đứng ở cửalo lắng suông.
Lâm Tiểu Phân nhìn anh như vậy, vừa lo lắng cho An Nhiên bên trong, vừa buồncười, nói: "A Thừa a, con nghỉ một chút đi, không nhanh đâu, con còn đi qua đilại như thế, khiến chúng ta hoa cả mắt rồi."
Tần Vân cũng cười, nói: "nuôi con trai ba chục năm rồi, đây là lần đầu tiêntôi thấy nó như vậy."
Tô Dịch Thừa cũng không nghe lọt tai lời của các bà, giờ anh chỉ nghĩ đếnngười bên trong, cả ba đều là những người quan trọng nhất trong cuộc đời anh a!Anh đâu thể ngồi yên không lo nghĩ, không nóng ruột được.
Thời gian chờ đợi bao giờ cũng dài đằng đẵng, rốt cuộc khi mà Tô Dịch Thừacũng không biết đã chờ đợi bao lâu thì một tiếng khóc nỉ non vang lên từ bêntrong phòng sinh, mọi người ngoài cửa mừng rỡ, Lâm Tiểu Phân cùng Tần Vân kéotay nhau kêu lên: "sinh, sinh, nghe tiếng em bé khóc rồi, rất vang!"
"Đúng đúng đúng, sinh, sinh rồi."
Tô Dịch Thừa cả người căng thẳng đứng canh ở cửa, lúc này tay cũng không biếtnên đặt chỗ nào.
Cửa phòng sinh được một cô y tá đẩy ra, ôm trong lòng một đứa bé nho nhỏ lạihồng hồng đi từ bên trong ra, em bé gào khóc, thanh âm vang vọng.
Cô y tá còn đeo khẩu trang cười nói với bọn họ: "chúc mừng chúc mừng, là mộtbé trai." Nhìn Tô Dịch Thừa, cười nói, "vị này là ba đứa bé sao, nào đến ôm conmột cái."
Tô Dịch Thừa nhìn bảo bối hồng hồng nho nhỏ trong lòng cô ấy, nhưng lại chậmchạp không dám tiếp nhận.
Tần Vân cùng Lâm Tiểu Phân đứng sau nhìn thấy đều cười, Lâm Tiểu Phân bướclên phía trước tiếp nhận đứa bé trong tay cô y tá, mừng rỡ ngắm nhìn, thế nàocũng thấy em bé đỏ au trong lòng rất dễ thương quá chừng.
Còn Tần Vân thì xách cháo gà vẫn luôn ôm trong lòng đưa cho cô y tá, nói: "côy tá, nhờ cháu mang cháo gà này vào cho con dâu bác ăn, bác sợ nói không có sứcnữa."
"Được ạ." Cô y tá đưa tay nhận lấy, sau đó quay lại phòng sinh.
Mà Lâm Tiểu Phân thì ôm đứa bé đi theo nhóm y tá tắm rửa cho nó, thím Trươngvà Tần Vân cũng theo giúp đỡ.
Tô Dịch Thừa còn chưa kịp phục hồi tinh thần, vẫn sững sờ đứng đó. Còn chưadứt ra khỏi khiếp sợ đây.
Cố Hằng Văn cười tiến lên, đưa tay vỗ vỗ bờ vai anh, hiểu rõ cười nói: "KhiNhiên Nhiên ra đời, ba cũng như thế, sợ đến nỗi không dám ôm."
Một lúc lâu Tô Dịch Thừa mới lấy lại tinh thần, nhìn Cố Hằng Văn ngượng ngùnggãi gãi đầu, đột nhiên lại nhớ tới câu cô y tá kia vừa nói: ‘chúc mừng chúcmừng, là bé trai.’
Ngẩn người lẩm bẩm: "sao không phải là con gái?" Không phải nói sinh đôi congái sao?
Thắc mắc như thế, Tô Dịch Thừa còn chưa ý thức được, người vẫn khăng khăngnói sinh đôi con gái từ trước đến giờ chỉ có mình anh, chưa hề có đáp án chínhxác nào!
Cố Hằng Văn cười, vỗ vỗ bờ vai anh, nói: "còn đứa nữa, biết đâu là congái."
Tô Dịch Thừa hoàn hồn, lại nghe thấy tiếng kêu đau đớn của An Nhiên truyền ratừ trong phòng sinh. Kéo tất cả tâm trí quay lại rồi, không còn chỗ nào để mànghiên cứu vấn đề con gái với không phải con gái, trái tim lại bị thắt lại,ngược lại với vẻ mừng rỡ khi biết được An Nhiên mang thai đôi, lúc này tronglòng không khỏi nói thầm nếu mà một có phải tốt không, nếu không phải sinh đôithì tốt quá, giờ An Nhiên đã được đi ra rồi, đâu còn phải chịu đau đớn lầnnữa!
Nhưng mà may mắn đứa bé này không hành hạ mẹ nó quá lâu, ra đời chỉ sau anhnó một tiếng đồng hồ, rốt cuộc vang lên tiếng khóc òa rời khỏi bụng ấm áp của mẹđi đến thế giới này, có điều thật thú vị là, tuy là chỉ sau anh trai một tiếngnhưng lại kém một ngày, vì lúc bé sinh ra đúng vào 0 giờ một phút rạng sáng ngàyhôm sau.
Nghe được tiếng khóc nỉ non vang lên từ bên trong, Tô Dịch Thừa kích động đếnđỏ cả mắt, càng hận không thể trực tiếp mở cửa phòng sinh ra vọt thẳng vào. Khicô y tá bên trong mang đứa bé đi ra định báo tin mừng, vừa mở cửa ra, thì mộtngười đàn ông lập tức lướt qua cô chạy vào trong phòng sinh, kéo lại cũng khôngđược.
Cả người An Nhiên mồ hôi nhễ nhại, tóc dính chặt vào trán, cả người vì dùngsức mà trở nên hư nhược, Tô Dịch Thừa tiến lên, nắm thật chặt tay cô, cúi đầuhôn lên trán cô, nhỏ giọng nói bên tai cô: "bà xã, em thật dũng cảm, cảm ơnem!"
An Nhiên mệt lử mở mắt ra, thấy người trước mắt, vô lực kéo kéo môi, thanh âmsuy yếu vang lên từ miệng cô: "em mệt mỏi quá."
Nắm thật chặt tay cô, đặt ở khóe miệng mình hôn, Tô Dịch Thừa hứa hẹn nói:"Ngủ đi, anh ở bên cạnh em vẫn luôn ở bên cạnh em."
Nghe vậy, An Nhiên khẽ gật đầu, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, nhắmmắt lại, an tâm ngủ.
Khi An Nhiên tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau rồi, căn phòng im ắng, vừa địnhgiơ tay lên lại phát hiện tay của mình được người tay nắm chặt, quay đầu nhìnlại, thấy Tô Dịch Thừa tựa vào mép giường ngủ thiếp đi. Khóe miệng khẽ cười, côbiết tối qua nhất định anh ngủ không ngon giấc, khi cô nỗ lực ở bên trong, anh ởbên ngoài cũng nhất định nỗ lực cùng cô.
Ngoài cửa Tần Vân đẩy cửa đi vào, thấy cô trên giường đã tỉnh lại, mừng rỡ lộra nụ cười, vội vàng đi vào, nhỏ giọng nói: "An Nhiên tỉnh rồi!"
Ngủ một giấc cảm giác đã khá hơn so với khi vừa sinh xong hôm qua, dù là nhìnqua còn hơi suy yếu.
Động tĩnh của Tần Vân cũng làm thức giấc Tô Dịch Thừa vốn đang ngủ bên mépgiường, ngẩng đầu nhìn đến khuôn mặt tươi cười của An Nhiên, mình cũng cười lêntheo: "tỉnh rồi."
An Nhiên nhàn nhạt gật đầu: "ừ."
Đột nhiên, "oa! ——" một tiếng, căn phòng vang lên tiếng khóc òa của đứa trẻsơ sinh đang nằm trên nôi, Tần Vân bước lên phía trước ôm lấy đứa bé, vừa dỗ vừanói: "ai nha, chắc là đói bụng, muốn ăn rồi."
Bên này Tần Vân còn chưa dỗ xong đứa nhỏ trong lòng, thì một đứa nhỏ kháctrên giường cũng cùng kêu khóc lên, thấy thế, Tần Vân vội vàng gọi Tô Dịch Thừađi qua ôm lấy đứa nhỏ. Nhưng mà lúc này Tô Dịch Thừa đứng ở trước mặt giường củađứa nhỏ trù trừ một lúc lâu, cũng không đưa tay ôm lấy đứa nhỏ trên giường.
"Con đem đứa nhỏ ôm lấy!" Tần Vân thúc giục: "Đây là con của con nha, con cứnhư vậy không đau lòng để đứa nhỏ khóc hoài sao?"
Tựa hồ là làm quyết định rất lớn, Tô Dịch Thừa rốt cục đưa tay chậm rãi đemtiểu tử nhỏ nhắn mềm mại trên giường ôm lấy, tư thế còn vụng về, nhưng vô cùngcẩn thận.
An Nhiên còn không có nhìn thấy đứa nhỏ, sau khi sinh xong liền cũng khôngcòn khí lực nữa, hiện tại mới tỉnh lại, nhìn trong ngực bọn họ mỗi người ôm mộtbảo bối của cô, không nhịn được nói: "Để cho em, để cho em xem đứa nhỏ mộtchút."
Tần Vân lúc này mới kịp phản ứng, gật đầu lia lịa, ôm đứa nhỏ đi về phía cô,thả vào bên giường của cô nói: " Để cho mẹ xem một chút."
Nói cũng kỳ quái, đứa nhỏ kia giống như có thể cảm nhận được, mặc dù ánh mắtcũng không có mở ra, cứ như vậy nằm ở bên cạnh An Nhiên cũng không khóc.
An Nhiên nhìn tiểu thiên sứ nằm ở bên cạnh mình, đây cũng là tiểu bảo bối ởtrong bụng của cô đợi hơn chín tháng, cô thấy thế nào đều cảm thấy bé xinh đẹpkhả ái, bé bây giờ tất cả đều nho nhỏ, lỗ mũi nho nhỏ, cái miệng nho nhỏ, nhưngcái miệng nho nhỏ này có thể phát ra thanh âm vang như vậy, thử nghĩ xem đều cảmthấy rất thần kỳ, cảm thấy bất khả tư nghị.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn Tần Vân cùng Tô Dịch Thừa hỏi: "Làtrai hay là gái a?"
Nghe vậy, Tần Vân cười ha hả, mà nhìn lại Tô Dịch Thừa, sắc mặt đột nhiên cóchút tối trầm xuống, đứa nhỏ ôm trong lòng ngực của mình cũng không cười cũngkhông đùa rồi, ngược lại ánh mắt trở nên có chút nghiêm nghị, u oán nhìn chằmchằm.
Tần Vân tự nhiên nhìn thấy phản ứng kia ở trong đáy mắt, cố ý chọc giận anhnói: "Để cho A Thừa nói."
An Nhiên tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Tô Dịch Thừa, gặp vẻ mặt như thế đáylòng hơi có chút nhíu lại.
"A Thừa, con nói đi, là con trai hay con gái? An Nhiên nhìn chằm chằm đấy."Tần Vân thúc giục, đưa tay lôi kéo anh.
Nhắm lại mắt, Tô Dịch Thừa cuối cùng có chút rầu rĩ nói: "Đều là con trai"Nói xong, có chút tức giận trực tiếp đưa đứa nhỏ đang bế trên tay đưa cho TầnVân, bất quá động tác như cũ rất cẩn thận.
Trên giường An Nhiên nhìn ra bộ dáng buồn bực tức giận kia, không khỏi trựctiếp cười ra tiếng: "Ha ha......" Cô cảm thấy anh giờ phút này quả thựcthật là đáng yêu.
Tần Vân cũng cười lên ha hả, tố cáo với An Nhiên nói: "Con cũng không biếtđâu, tiểu tử này ngày hôm qua khi biết hai đứa nhỏ đều là con trai vẻ thì có vẻmặt như thế nào, thậm chí còn nhìn chằm chằm hai đứa cháu của ta một lúc lâu."Bảo bối cháu trai của bà sao có thể để cho người khác trừng loạn, cho dù là chacủa bọn hắn cũng không được, nhìn xem bà nội này phải báo thù cho bọn hắn, giờphút này nhìn vẻ mặt kia của Tô Dịch Thừa, thử nghĩ xem đều cảm thấy hả dạ.
An Nhiên cũng cười, cô có thể tưởng tượng được tình cảnh khi đó, cô quá rõràng tâm tình anh muốn con gái như thế nào, lúc mang thai vẫn cố chấp nói là congái, mua tất cả quần áo đồ dùng cũng là cho con gái, thậm chí Lâm Lệ nói trongbụng của cô là con trai, anh cũng rất trẻ con và cố chấp, thậm chí ngay cả nhũdanh cũng đã chuẩn bị tốt lắm, gọi Y Y Nha Nha. Bất quá thiên ý trêu ngươi, sinhđôi, thế nhưng cả hai đều là con trai, anh quả thật là quá buồn bực đi.
Đợi An Nhiên cùng hai tiểu bảo bối xuất viện đã là chuyện tình một tuần lễsau, cũng không giống như trên ti vi nói những thứ kia ở trong tháng ở cữ, xemnhững thứ đó càng khiến họ lo lắng là chăm sóc lại không đủ chu đáo.
Cho nên sau khi về nhà An Nhiên đang trong tháng trực tiếp do Lâm Tiểu Phâncùng Tần Vân thay phiên hầu hạ, mà hai kim tôn của Tô gia thì do dì Lý cùng thímTrương hỗ trợ chăm sóc.
Mà trải qua mấy ngày thích ứng, Tô Dịch Thừa rốt cục cũng có thể từ từ đónnhận anh đời này nhất định không thể có con gái, bất quá đối với việc An Nhiênsinh đôi hai đứa con trai, Lâm Lệ đã mượn cơ hội này ở trước mặt Tô Dịch Thừađắc ý hồi lâu.
Tối hôm đó, An Nhiên chia ra cho hai đứa nhỏ bú sữa, sau đó để cho thímTrương cùng dì Lý chia ra ôm đi dỗ ngủ.
Tô Dịch Thừa hết bận từ trong thư phòng đi ra ngoài, lúc trở lại trong phòngAn Nhiên đang ngồi ở trên giường lấy giấy ăn lau chùi bộ ngực của mình, hai đứanhỏ mới ăn xong, bây giờ còn có chút ít sưng, sữa tươi không ngừng từ bộ ngựctràn ra. Lộ ra kia bộ ngực tuyết trắng khiến Tô Dịch Thừa nhìn cả người có chút‘hỏa’.
Tiến lên, ngồi xuống ở đầu giường, trực tiếp một tay kéo An Nhiên ôm vàotrong ngực, cúi đầu chôn ở vai của cô, rầu rĩ nói: "An Nhiên, em đang hấp dẫnanh sao." Trời mới biết từ sau khi cô mang thai bảy tháng, anh nhẫn có bao nhiêucực khổ. Bây giờ còn để cho anh thấy hình ảnh như vậy, đối với anh mà nói quảthực chính là một loại đau khổ, thật sự là quá tàn nhẫn.
An Nhiên buồn cười cười ra tiếng, đột nhiên cảm giác được anh kéo qua tay nhỏbé của cô thả vào nơi nào đó trên người của anh, thì cười không nổi nữa, đỏ mặtmột tay đẩy anh ra: "Anh, anh điên ư?"
Tô Dịch Thừa thở dài, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng dậy, từ trong tủ quần áo lấyra quần áo đi tắm, trực tiếp vào phòng tắm.
An Nhiên nhìn về phía phòng tắm, có chút đau lòng cho anh, rồi lại không thểlàm gì.
Lúc Tô Dịch Thừa từ trong phòng tắm đi ra, An Nhiên đang cầm một quyển từđiển Tân Hoa tựa vào đầu giường xem, hai đứa nhỏ này ra đời cũng sắp nửa thángrồi, nhưng mà tên vẫn chậm chạp chưa có đặt, phía bệnh viện cũng đã gọi điệnthoại tới thúc dục đi làm giấy khai sinh.
Tô Dịch Thừa dùng khăn lông xoa xoa đầu tóc, sau đó trực tiếp lên giường đemAn Nhiên ôm vào trong ngực, nhẹ giọng ở trên đỉnh đầu của cô hỏi: "Còn đang suynghĩ tên à?"
"Đúng vậy a, cũng phải nhanh chóng đi làm giấy khai sinh mới được, trong bệnhviện đã mấy lần gọi điện thoại tới." An Nhiên vừa nói, một bên lại lật mộttờ.
Tô Dịch Thừa ôm lấy cô, đưa tay lấy từ điển ở trong tay cô thả vào một bêntrên tủ đầu giường.
An Nhiên ngạc nhiên, quay đầu không giải thích được nhìn anh, "Sao vậy?"
Tô Dịch Thừa buông cô ra, để cho cô ngồi xuống, xoay lại nhìn nhau, nói: "AnNhiên, chúng ta nói chuyện một chút đi."
"Nói chuyện gì?" An Nhiên cau mày, nhìn vẻ mặt cùng bộ dạng nghiêm túc củaanh lại càng có chút nghi ngờ.
"Nói chuyện tên của con một chút." Tô Dịch Thừa nói, nhìn ánh mắt của cô, vẻmặt thật tình dị thường.
An Nhiên sửng sốt, theo bản năng phản xạ có điều kiện hỏi: "Anh đã có tênsao?" Đôi mắt ti hí kia nhìn có chút kích động.
Tô Dịch Thừa gật đầu, thật ra thì mấy ngày qua anh một mực nghĩ, đối với tên,anh đã có hai cái tên thích hợp, nhưng mà còn phải hỏi qua ý của cô.
"Thật a!" An Nhiên có chút vui mừng hô: "Vậy gọi là gì, mau nói cho em biết."Bọn em tìm trong từ điển chừng mấy ngày rồi, cũng không nghĩ ra lấy tên gì mớitốt cho hai đứa nhỏ, vào lúc này mới thắm thiết cảm nhận được, việc chọn tên chođứa nhỏ thật sự chính là một kỹ thuật sống, phí sức cũng phí não.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng, nói: "Anh nghĩ đểcho hai đứa nhỏ chia ra cho họ của hai người."
Nghe vậy, An Nhiên sửng sốt, có chút ngơ ngẩn không biết rõ lời này của anhcó ý gì, ngạc nhiên hỏi: "Cái này có ý gì?"
Tô Dịch Thừa cười nhạt nói: "Anh nghĩ để cho một đứa họ Tô, một đứa họ Cố."Thật ra thì cái ý nghĩ này ngay từ lúc biết được An Nhiên mang thai đôi cũng đãcó, ba Cố vì An Nhiên mà không có cơ hội có đứa nhỏ ruột thịt của mình, hơn nữalại càng bỏ ra toàn bộ, tình thương của người cha như vậy làm cho người ta rấtcảm động, ông chỉ có An Nhiên là con gái một, mà anh là chồng của An Nhiên, tựnhiên là con rể của Cố gia, cho nên anh muốn cho Cố gia tiếp tục kéo dài.
"Vì, vì sao?" An Nhiên nhìn anh, trong mắt không khỏi có chút ấm áp, thật rathì cái ý nghĩ này ban đầu lúc cô mang thai đã có, lúc trước cũng nói chuyệncùng với mẹ, lại bị mẹ cự tuyệt, bởi vì bà lo lắng nhà giàu giống như Tô gia vậyngười ta không thể nào đem cháu đích tôn nhà mình mang họ người khác, cho nêncũng không muốn nói lại chuyện này nữa, chỉ là không nghĩ tới, không nghĩ tớihôm nay Tô Dịch Thừa nói với mình.
Tô Dịch Thừa đưa tay, lau đi nước mắt trên mặt cô bất tri bất giác đã chảyxuống, cười nhẹ nói: "Anh biết em rất yêu ba, mà ba cũng rất yêu em, anh cũngvậy rất yêu các người, cho nên anh nghĩ cho con của chúng ta chia ra nhận hai họcủa chúng ta, như vậy có thể làm cho bọn họ hiểu được ý nghĩa người mộtnhà."
An Nhiên nhìn anh, nước mắt rơi xuống càng dữ tợn hơn, nhưng một chút cũngkhông biết nên nói gì.
Tô Dịch Thừa cười nhẹ, đưa tay trực tiếp đem cô kéo vào trong ngực, vừa cườiđưa tay vỗ về tóc của cô, vừa nói: "Sao lại giống như trẻ con vậy nè, đều đã làmẹ của hai đứa nhỏ rồi."
An Nhiên khóc, có chút tức giận đưa tay đánh anh, mang theo âm thanh nức nởnói: "Anh, anh đã muốn nhanh như vậy ghét bỏ em, không phải là ghét bỏ em saukhi sinh con xong xấu đi, không đẹp."
Tô Dịch Thừa cười lớn, đưa tay đem cô ôm càng chặt hơn một chút, cười ở bêntai cô nói: "Vợ của anh là người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian này."
An Nhiên đưa tay lau nước mắt, có chút tức giận nói, "Hừ, em cho anh biết,cho dù khó nhìn nhất anh hiện tại cũng đã không có cơ hội hối hận, em đã địnhvới anh cả đời, đừng nghĩ thoát khỏi em."
Tô Dịch Thừa cười ha ha, hứa hẹn ở bên tai cô nói: "Tốt, vậy anh đây liền nắmtay của em cả đời, vĩnh viễn không buông ra."
An Nhiên vừa khóc vừa cười: "Ừ!"
Hai người cứ như vậy ôm một lúc lâu, Tô Dịch Thừa lúc này mới đem cô buôngra, đưa tay ngắt lỗ mũi của cô khóc đến có chút hồng, cúi đầu hôn chóp mũi củacô.
An Nhiên nhắm hai mắt để có thể cảm thụ được nụ hôn của anh chi chít rơi vàotrên mặt mình, hơi thở của anh ấm áp, rất thoải mái. Đột nhiên lại nghĩ đến cáigì, mở mắt đẩy anh ra, chăm chú hỏi: "Anh nói anh đã nghĩ ra tên, tên gì?"
Tô Dịch Thừa dựa vào ngồi ở trên giường, lấy tay của anh kéo cô để cho cô tựavào trong ngực của mình, một tay thì vòng qua hông của cô, ôm lấy cáibụng vừamới sinh xong của cô còn có chút ít thịt, cùng so sánh với lúc đầu gầy trơxương, anh thích cô như bây giờ hơn, ôm có cảm giác có thịt, vuốt ve xúc cảm đặcbiệt tốt.
An Nhiên bị bàn tay bên hông mò có chút cứng ngắc, bắt được tay của anh, giữtay lại thật chặt, cùng mười ngón tay của anh đan xen nói: "Tên gì nha?"
"Ừ." Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "GọiTô Vĩ Minh cùng Cố Vĩ Dịch, em nói được không?"
"Vĩ Minh, Vĩ Dịch, Vĩ Minh, Vĩ Dịch......" An Nhiên nghiền ngẫm kêu, vừacười vừa gật đầu, trong đáy lòng rất thích hai tên này.
"Thích không?" Tô Dịch Thừa hôn lỗ tai của cô.
An Nhiên quay đầu, nhìn anh cao hứng nặng nề gật đầu: "Ừ, thích, Vĩ Minh, VĩDịch, rất êm tai!"
Tô Dịch Thừa cười ôn hòa, đưa tay sờ sờ mặt của cô, anh thích cô cười nhưvậy, đã từng thề muốn cho cô vĩnh viễn cười như vậy.
Như nghĩ đến cái gì, nụ cười trên mặt đột nhiên mờ đi, nhìn Tô Dịch Thừa cóchút không dám hỏi.
Tô Dịch Thừa khẽ nhíu mày, hỏi: "Sao vậy?" Mới vừa rồi còn tốt, làm sao mặtlại có chút khổ sở rồi?
"Đứa nhỏ họ Cố, ba mẹ cùng ông nội đồng ý không?" Dù sao cũng là con cháu củaTô gia, đi theo họ của mẹ, người đời trước có thể cũng không đồng ý.
"Còn tưởng rằng em đang đây lo lắng cái gì." Tô Dịch Thừa buồn cười đưa taygõ gõ cái trán của cô nói: "Ba mẹ cùng ông nội bọn họ không cổ hủ như vậy, họgiống như người không biết thông cảm sao? Sao lại nghĩ nhiều như vậy!"
An Nhiên xoa trán, vẫn còn có chút không tự tin: "Nhưng mà cũng nên nói chocha mẹ, nếu như bọn họ không đồng ý, chúng ta cũng cần tôn trọng ý kiến của bọnhọ chứ sao."
Tô Dịch Thừa cười, có lẽ cũng bởi vì cô là người như vậy, tính cách luôn thayngười ta suy nghĩ nên anh mới thích cô gái nhỏ này. Cúi đầu hôn lên môi của cô,dán vào môi của cô rù rì nói: "Anh lúc trước đã hỏi ba mẹ cùng ông nội, bọn họđều đồng ý, không có ý kiến, cho nên, đừng suy nghĩ lung tung nữa!"
Nghe vậy, An Nhiên nở nụ cười thật tươi, đưa tay vòng qua cổ của anh, cáitrán đặt trên trán của anh, nói: "Tô Dịch Thừa, em đã từng nói qua em yêu anhchưa?"
Tô Dịch Thừa cũng cười, mổ hôn xuống cái mũi của cô nói: "Anh không ngần ngạisau này mỗi ngày em đều nói với anh một lần như vậy.”
An Nhiên cười, ngửa đầu hôn môi của anh, ở trong lòng đáp ứng, cô biết rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...