Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 158: Quên Được



"Chờ một chút." Đồng Tiểu Tiệp gọi cô lại."Chúng ta có thể nói chuyện mộtchút không?"
An Nhiên dừng bước, không có quay đầu lại, chỉ hơi nhăn nhíu mày, nói: "Tôikhông cảm thấy chúng ta có cái gì để nói." Người Đồng gia, một người cô cũngkhông muốn có quan hệ. Lướt qua cô ta, rảo bước tiến vào thang máy chuẩn bị rờiđi.
Đồng Tiểu Tiệp quay đầu, nhìn bóng lưng An Nhiên, nói: "Tôi đã li hôn cùngMạc Phi rồi."
"Đó là chuyện của cô, không liên quan gì tới tôi." Như cũ không có quay đầu,thẳng bước vào thang máy, bất kể là Mạc Phi, hay là Đồng gia, chuyện của bọn họ,một người cô cũng không muốn biết.
Lần nữa quay đầu trực tiếp đưa tay muốn nhấn phím trong thang máy, ánh mắtcũng không có liếc nhìn cô ta một cái.
Bất quá Đồng Tiểu Tiệp hình như thật sự là muốn cùng cô nói chuyện rõ ràng,trực tiếp đưa tay ngăn trở cửa thang máy, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, nói: "Chodù không muốn nói về chuyện Mạc Phi, tôi nghĩ chúng ta cũng có thể nói một chútchuyện quan hệ giữa cô và Đồng gia đúng không?"
An Nhiên lúc này mới nâng mắt nhìn cô ta, ánh mắt thẳng tắp ngó chừng nhìn côta, một lúc lâu, mới lãnh đạm mở miệng: "Tôi và Đồng gia các người không có mộtchút quan hệ."
"Chúng ta nói chuyện một chút đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cô." ĐồngTiểu Tiệp kiên trì, tay như cũ chặn ở cửa sắt thang máy.
An Nhiên nhìn cô ta một lúc lâu, cuối cùng vẫn là nhấc chân rời khỏi thangmáy.
Trời còn chưa có tối, nhưng mà mặt trời bắt đầu lặn từ phía tây, phía chântrời lưu lại một vệt màu hồng kiều diễm, rất đẹp, rất đẹp.
An Nhiên cùng Đồng Tiểu Tiệp hai người ngồi xuống trên ghế đá bên bồn hoa củabệnh viện, An Nhiên ánh mắt thẳng tắp rơi trên người mấy em nhỏ đang chơi đùatrên thảm cỏ, tay cầm túi xách đặt trên đầu gối, cũng không có mở miệng nóichuyện.
Đồng Tiểu Tiệp nhìn cô, xác thực là nhìn chằm chằm lên bụng nổi lên của cô,một lúc lâu mới trì hoãn phục hồi tinh thần, khẽ nghiêng mặt đi, ánh mắt cùng AnNhiên nhìn cùng về một hướng phía trước, nhưng cũng không có tiêu cự, hốc mắtcũng hơi có chút hồng lên.
Gió nhẹ mơn trớn, thổi lên sợi tóc của hai người phất phơ trong không trung,cứ như vậy trầm mặc qua một lúc lâu, Đồng Tiểu Tiệp mới chậm rãi mở miệng nói:"Tôi lúc trước cũng cho là tôi sẽ có con, tôi cũng có thể làm một bà mẹ hạnhphúc." Thanh âm hơi có chút trầm thấp, tâm tình nghe ra thật là có chút xuốngthấp.
An Nhiên ngẩn ra, nhớ tới lần đó nằm ở trong viện cô ta tái nhợt nghiêm mặtđi tới phòng bệnh của cô trách cứ cô, cô ta nói con của cô ta không còn, mà hếtthảy những điều này là do cô làm hại. Cô ta vốn là cũng rất trắng, khi đó lạicàng tái nhợt vô cùng, nếu như nói cô ta lúc trước là tiên nữ không vướng khóilửa nhân gian, trên người mang theo tiên khí, cô ta lúc đó giống như tiên nữ bịgẫy cánh, cả người để lộ ra bệnh tật.
An Nhiên có chút không tốt nói: "Kiên trì muốn cùng tôi nói chuyện một chút,là vì lần nữa muốn chỉ trích chuyện tôi làm hại cô mất con sao?" Nếu như đúngnhư vậy, cô ta không khỏi quá mức nhàm chán, chẳng lẽ mỗi một sai lầm của cô talại tìm nguyên nhân trên người người khác, cho tới bây giờ cũng chưa từng suynghĩ sai lầm có phải là từ trên người chính mình hay sao, tại sao phải đi tớikết cục cuối cùng như thế, chẳng lẽ bọn họ cũng không tự kiểm điểm lại mìnhsao?
Bên cạnh Đồng Tiểu Tiệp cười khổ, chậm rãi thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn cô,có chút tự giễu mở miệng, nói: "Chỉ trích cô con của tôi có thể trở lạisao?"
Câu trả lời của cô ta khiến cho An Nhiên sửng sốt, có chút ngoài ý muốn quayđầu lại, vừa lúc chống lại ánh mắt của cô ta, cô nhìn ra trong mắt của cô ta cóbi thương cùng khổ sở.
"Cô......" Nhìn cô ta, An Nhiên có chút không biết nên nói gì.
Đồng Tiểu Tiệp lẫn nữa thu hồi ánh mắt của mình, một lần nữa quay đầu nhìnmấy đứa nhỏ trên bãi cỏ phía trước, chỉ là ánh mắt như cũ mơ hồ, cũng không tiêucự.
Lại qua một lúc lâu, An Nhiên không rõ ràng lắm là mấy giây, hay là mấy phútđồng hồ, cho đến lúc hoãn lại thần, Đồng Tiểu Tiệp bên cạnh lần nữa chậm rãi mởmiệng, nói: "Tôi cùng Mạc Phi ly hôn." Giọng nói đã không có sự xúc động giốngnhư lúc ban đầu ở cửa thang máy.
An Nhiên nhìn cô ta, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: "Cô vừa lúc nãy đã nói."
"Đúng rồi, tôi đã nói rồi." Đồng Tiểu Tiệp lập lại, sau đó quay đầu nhìn cô,bình tĩnh nhìn cô nói: "Tôi chỉ là ngoài ý muốn, tôi nói tôi cùng Mạc Phi ly hônrồi, lại không nhìn thấy vẻ mặt ngoài ý muốn hoặc biểu tình kinh hỷ của cô." Côvẫn cho là An Nhiên sẽ vỗ tay nói hay, sau đó giễu cợt cô đã cướp đoạt tình yêucủa người khác nhưng cuối cùng vẫn không thể đi tới cuối đời, sau đó ở trước mặtcô giễu cợt cô lúc ban đầu khiêu khích nói với cô ấy trôi qua hết thảy, cô tưởngtượng ra các loại vẻ mặt các loại phản ứng, nhưng mà không nghĩ đến phản ứng củacô ấy lại bình tĩnh như thế, một chút cũng không có gợn sóng.
"Đó là chuyện hôn nhân, tình cảm của các người, tôi sao lại phải vui mừngchuyện của các người chứ." An Nhiên bình tĩnh nói: "Tôi đã sớm nói với cácngười, tôi chưa từng có tham gia vào tình yêu của các người, kể từ khi sáu nămtrước lúc Mạc Phi nói lời chia tay với tôi, chuyện của tôi và anh ta đã kếtthúc, cho dù sáu năm sau lại gặp nhau, bởi vì không muốn có chuyện không cầnthiết hiểu lầm phiền toái, tôi chỉ tự mình cho các người nhận thức được, ngay cảbạn bè đều cũng không phải, tôi chán ghét chuyện người khác tham gia vào tìnhyêu của mình, cho nên càng sẽ không đi tham gia vào chuyện tình yêu của ngườikhác." Nhìn cô ta, An Nhiên nói thẳng suy nghĩ của mình.
"Ha ha." Đồng Tiểu Tiệp cười khẽ, nụ cười kia có chút cảm giác tự giễu, cô tacũng là người thông minh, tự nhiên nghe được ý tứ trong lời nói của An Nhiên,biết cô nói rất đúng, chỉ có chút ít tự giễu cợt mình nói: "Đúng vậy a, ban đầulà tôi nhảy vào tình yêu của các người mới đúng, người thứ ba chân chính làtôi." Vừa nói, một bên không ngừng gật đầu: "Thì ra là anh ấy cho tới bây giờyêu cũng không phải là tôi......"
An Nhiên không nói chuyện, chỉ nhàn nhạt dời đi ánh mắt của mình, đối vớiđoạn tình cảm ban đầu kia không phải là không có hận, nhưng thật lòng mà nóingười mà cô hận, một đoạn thời gian rất dài là Mạc Phi, không thể phủ nhận mộtcâu nói, yêu bao sâu, hận liền có bao sâu, cô ban đầu thật cho là Mạc Phi sẽ làngười chồng đi cùng cô suốt cuộc đời, chỉ là hoàn toàn không nghĩ tới cô gặpphải môt kết cục không ứng phó kịp như vậy, nhưng là tự ái trong lòng của côkhông cho phép cô hèn yếu mạnh mẽ giữ lại một người đàn ông phản bội mình, mộtthời gian rất dài cô không thoát được vết thương do đoạn tình cảm đó lưu lại, côkhông dám dễ dàng động tình nữa, không dám thử đi yêu thương, đối với cô mà nói,yêu thương cùng hôn nhân giống như một đề mục nhất định phải làm, không thể nhảyqua, không thể vô ích trắng tay, đối với cô mà nói đó là nhiệm vụ, là tráchnhiệm nhất định phải hoàn thành.
Cô đã từng cho rằng bởi vì đoạn tình cảm ngây ngô đó sẽ làm cho cô không cóđủ dũng khí đi tin tưởng tình yêu, lại dùng tim đến yêu một người, cô thậm chícòn coi tình yêu hôn nhân như công việc mà chuẩn bị, nhưng mà...... Nhưngmà nhân sinh luôn tràn đầy những vui mừng ngoài ý muốn, cô chưa bao giờ tintưởng vận mệnh, cũng không tin tưởng vận khí một người, cuối cùng thế nhưng đểcho cô may mắn gặp được Tô Dịch Thừa, cô chưa từng có hoài nghi, thậm chí vẫnnhận định gặp gỡ Tô Dịch Thừa là một chuyện may mắn nhất hạnh phúc nhất đời củacô. Cô bắt đầu tin tưởng, trời cao thật là chiếu cố tới cô.
Có đôi khi cô cũng suy nghĩ, có phải đây chính là duyên phận hay không, giốngnhư Tô Dịch Thừa lúc trước nói với cô, bọn họ đều chịu qua thương tổn, cả haiđều đã trải qua thời gian chờ đợi, có lẽ những thương tổn cùng đợi chờ kia chínhlà chuẩn bị cho sau này, chuẩn bị cho bọn họ gặp nhau, sau đó trời cao kết hợphọ với nhau cho họ cơ hội cùng khảo nghiệm, bởi vì... khảo nghiệm cùng khốnkhổ, bọn họ vẫn để cho bản thân tự giữ lại cho riêng mình.
Nghĩ tới, An Nhiên khóe miệng nhàn nhạt hiện lên một nụ cười, nụ cười kia làthỏa mãn cùng hạnh phúc.
"Cô biết không, tôi từng cố chấp cho là chỉ cần tôi có thể sinh con cho anhấy, thì anh ấy sẽ đi theo bên cạnh tôi cả đời." Đồng Tiểu Tiệp chậm rãi mởmiệng, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt: "Nhưng mà anh ấy lại tình nguyệnkhông cần con, cũng không nguyện ý ở lại bên cạnh tôi."
An Nhiên không nói chuyện, chỉ là nhìn cô ta, không có mở miệng, không cóphát biểu bất kỳ cách nhìn của mình đối với chuyện này.
"Anh ấy thật không yêu tôi, cho dù tôi rất cố gắng đi yêu anh ấy, nhưng màtrong lòng của anh ấy chưa từng có tôi." Đồng Tiểu Tiệp vừa nói, bên khóe miệngnụ cười từ từ mở rộng ra, sau đó cười ra tiếng, "Ha ha." Nụ cười kia ở trong mắtAn Nhiên, quả thực so với khóc còn muốn khó coi hơn gấp trăm ngàn lần.
Quay đầu nhìn chằm chằm An Nhiên, cười hỏi: "Cô nói tôi có phải là vụng vềlắm hay không, rất ngu, thế nhưng nỗ lực ở trên một người đàn ông sáu năm, dùngthời gian sáu năm mới chính thức nhận ra, hiểu ra rằng người đàn ông đó khôngyêu tôi, bất kể tôi có làm nhiều điều hơn nữa, trong lòng của anh ta sẽ khôngbao giờ có tôi."
An Nhiên như cũ không nói gì, bởi vì cô cũng không biết mình có thể nói gì.Thật ra thì, Đồng Tiểu Tiệp cũng là người đáng thương, hôn nhân của Mạc Phi cùngcô ta, Mạc Phi chỉ là muốn lợi dụng gia thế của cô ta, bối cảnh sau lưng của côta, sau đó giúp cho mình đi tới thành công, cũng không giao ra tình cảm chânchình với cô ta, hôn nhân của bọn họ cũng chỉ có mục đích trao đổi thì sẽ nhậnđược kết quả như thế, thật ra thì cũng không thể tính là ngoài ý muốn.
"Tôi biết anh ấy đi theo tôi cũng chỉ vì bối cảnh, gia thế của nhà tôi, tôibiết anh ấy chưa bao giờ yêu tôi, tôi biết anh ấy lúc ban đầu chọn lựa giữa tôivà cô có bao nhiêu thống khổ, tôi cũng biết anh ấy sau khi rời khỏi cô chưa baogiờ quên được cô, những điều này tôi cũng biết, tất cả đều biết." Đồng Tiểu Tiệpvừa nói, quay đầu nhìn phía xa, gió nhẹ thổi qua làm rối loạn sợi tóc phiêu dậttrong không trung, trực tiếp áp vào trên mặt của cô ta, thậm chí có một ít tócbay tới miệng của cô ta, cô ta cũng không lấy tay kéo ra, tiếp tục thản nhiênnói: "Tôi không ngần ngại anh không thương tôi, không ngần ngại anh ấy chỉ là vìtiền vì quyền lợi địa vị ở cùng một chỗ với tôi, thậm chí tôi cũng không ngạitrong lòng anh ấy chưa từng quên được cô, cho dù lúc anh ấy ôm tôi mơ hồ gọi têncủa cô, tôi cũng có thể làm bộ chưa từng nghe thấy, tôi cũng vậy chỉ có thể cốgắng tự nói với chính mình sớm muộn sẽ có ngày thay được vị trí của cô tronglòng anh ấy. Tôi cho là thời gian có thể thay đổi hết thảy, tôi cho là thời gianlâu dài rồi, anh ấy có thể đem tên cô xóa hẳn khỏi trí nhớ của anh ấy, tôi cholà thời gian lâu dài anh ấy có thể nhìn thấy cố gắng của tôi, thấy tôi yêu anhấy như thế nào, đối với anh ấy thật tốt như thế nào, nhưng mà......" ĐồngTiểu Tiệp dừng lại, một lúc lâu mới một lần nữa chậm rãi mở miệng, nói: "Nhưngmà tôi sai lầm rồi, rất sai, cho dù bất kể tôi cố gắng đến cỡ nào, anh ấy cuốicùng cũng không nhìn thấy mặt tốt của tôi, nhìn không thấy tình yêu của tôi, màmột đạo lý rõ ràng tôi lại phải dùng tới sáu năm, mới nhìn rõ ràng." Vừa nói,đưa đôi tay chậm rãi đặt lên bụng bằng phẳng của mình, một lúc lâu, tay bỗngdưng buộc chặt, thật chặt nắm lại thành quyền, trên mặt vẻ mặt có chút thốngkhổ, nói: "Còn có sinh mạng của con tôi." Trong hốc mắt nước mắt liền khôngtiếng động rơi xuống, cũng không có thanh âm, khiến người thương tiếc.
An Nhiên giật mình sững sờ, trong nội tâm chấn động không nói ra lời, cô sắplàm mẹ, bây giờ còn đang mang thai, cô biết cảm giác mang đứa nhỏ trong bụng,cho dù lúc ban đầu đứa nhỏ chưa máy thai, giống như lúc chưa có, nhưng mà saukhi biết được cảm giác này, vô cùng kỳ diệu, cô hình dung không đến, nhưng mà cóthể cảm thụ nhận được.
An Nhiên không biết có thể nói cái gì, chỉ là nhìn bộ dáng của cô ta, vẫn còncó chút không nhịn được hỏi: "Cô, cô có khỏe không?"
Đợi tâm tình của mình ổn định lại, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, lắc đầu,mạnh nở ra nụ cười nói: "Không có chuyện gì, mặc dù đau thật nhiều, nhưng cũngkhông phải là không có ý nghĩa, ít nhất cho tôi nhìn rõ ràng, người đàn ông nàykhông đáng giá cho tôi yêu nữa, u mê sáu năm, cũng là lúc không thể tiếp tục ngunữa."
An Nhiên không biết có thể nói cái gì, chỉ nhìn cô ta gật đầu. Nói cũng kỳquái, giờ này khắc này, cô chợt bắt đầu có chút đáng thương, thương tiếc côta.
"Cô có biết hiện giờ anh ta đang ở với ai không?" Đồng Tiểu Tiệp có chút dễdàng hỏi.
An Nhiên không nói chuyện, chỉ là lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô ta.
"Tiếu Hiểu." Đồng Tiểu Tiệp nói: "Cái tên này hẳn không xa lạ với cô, là đồngnghiệp lúc trước của cô, một nữ nhân phong tình vạn chủng."
An Nhiên chỉ gật đầu, đúng, cô cũng nhớ ra rồi, một lần trước dắt tay đi dạophố cùng Tô Dịch Thừa, ở đường dành riêng cho người đi bộ gặp được, Tiếu Hiểucùng anh ta rất thân mật ở cùng nhau, bởi vì thật sự cho anh ta là người xa lạ,cho nên cũng không có để ý nhớ đến chuyện của anh ta, một phần cũng là khôngquan tâm.
Phản ứng của cô vô cùng bình thản, khiến cho Đồng Tiểu Tiệp có chút ngoài ýmuốn, nhìn cô có chút nghi ngờ hỏi: "Cô một chút cũng không kinh ngạc?" Cho dùthật sự không còn tình cảm với Mạc Phi nữa, nhưng tổ hợp như vậy không phải rấtquái dị sao?
"Tôi lúc trước ở trên đường có gặp qua bọn họ." An Nhiên nói.
"Thì ra là như vậy a." Đồng Tiểu Tiệp hiểu rõ gật đầu, sau đó cười nói: "Côbiết không, tôi lúc trước rất hận cô, thật đặc biệt hận cô, tôi vẫn cảm thấy làbởi vì cô, cho nên Mạc Phi mới không thể tiếp nhận tôi, không thể yêu tôi, nếunhư không có cô, nếu như Mạc Phi sớm một chút gặp tôi, có lẽ chúng tôi kết cụccũng sẽ không phải như vậy."
"Từ sáu năm trước lúc Mạc Phi nói lời chia tay với tôi đi về phía cô, tôicùng anh ta cũng đã không còn có khả năng." An Nhiên lần nữa làm sáng tỏ nói, cólẽ trước khi gặp được Tô Dịch Thừa cô vẫn không có chân chính để xuống Mạc Phi,hoặc là nói cũng không thể đi ra từ đoạn tình cảm đó, nhưng mà cô vô cùng rõràng, cho dù Mạc Phi lần nữa quay đầu lại, bọn họ cũng không thể nào.
"Tôi trước kia không tin, có câu ngạn ngữ là trong mắt tình nhân đều là TâyThi, ha ha, mọi thứ không tốt của anh ta trong mắt tôi vẫn là tốt, ban đầu anhta ở trong mắt tôi là ưu tú nhất, thậm chí có thể nói hoàn mỹ, bởi vì đối vớianh ta tình cảm của tôi vô cùng mảnh liệt, tôi vẫn cho là cô nói những lời đó làgạt tôi, tôi thậm chí cảm thấy được nam nhân ưu tú như là ước mơ của bao nhiêungười, bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy thật buồn cười, anh ta cũng không ưu tú,lại càng không hoàn mỹ, ngay cả đối với tình cảm cũng không phải nam nhân trungtình, nơi nào có thể được ca tụng là người đàn ông tốt."
An Nhiên không nói chuyện, chỉ là gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đúng vậy bất kể cóbao nhiêu ưu tú bao nhiêu khả năng bản lãnh, nếu như đối với tình cảm lại khôngchuyên nhất, làm không được trung thành, thì sao có thể gọi là người đàn ôngtốt.
Khẽ thở dài một tiếng, Đồng Tiểu Tiệp tiếp tục nói: "Khi anh ta mang theongười đàn bà kia tới trước mặt của tôi đem tờ ly hôn đưa tới cho tôi, tôi mớihoàn toàn hiểu, người đàn ông này thích nhất căn bản chính là anh ta. Khi đó tôimới hoàn toàn hiểu chính mình đã sai bao nhiêu, tôi vẫn cho là bởi vì cô, nhưngmà ngày đó tôi mới hiểu được, cho dù không có cô, cũng sẽ có Lâm An Nhiên,Trương An Nhiên, Lý An Nhiên, mà thật lòng của anh ta cũng chỉ là một cái cớ anhta đưa ra, lý do không phải anh ta không yêu tôi, còn nguyên nhân chân chínhcũng không phải là trong lòng anh ta không bỏ xuống được người nào, không quênđược người nào, mà là anh ta căn bản thích nhất chính là anh ta, cho tới bây giờđều chỉ có một mình anh ta."
"Nếu như anh ta chân chính yêu cô, ban đầu anh ta sẽ không bởi vì kỳ ngộ gặpđược gia thế bối cảnh của tôi mà rời đi cô, anh ta so sánh với cái gì thì bảnthân anh ta cũng nặng hơn, nghĩ đến nhiều nhất cho tới bây giờ chỉ có mình anhta." Đồng Tiểu Tiệp có chút giễu cợt nói, "Người đàn ông đó căn bản là vô tâm,cho nên cho dù có bao nhiêu thời gian hơn nữa, anh ta sẽ không yêu người nào,yêu chỉ có chính anh ta."
Trên bãi cỏ mấy đứa nhỏ cười đùa không biết lúc nào đã bị mẹ của bọn chúngmang đi, vốn là mặt cỏ náo nhiệt giờ lại an tĩnh lại, chỉ có gió buổi đem thổivù vù bên tai, phía chân trời khác ánh nắng chiều cũng chầm chậm trầm xuống, đêmtối lờ mờ từng chút từng chút một thay thế.
An Nhiên nhìn mặt cỏ giờ phút này không có một bóng người, chỉ gật đầu, khóemiệng cười nhạt nói: "Có lẽ đúng như cô nói như vậy."
Đồng Tiểu Tiệp cũng quay đầu, nhìn mặt cỏ kia, nói: "Thật ra thì hôm nay kiêntrì muốn cùng cô nói chuyện một chút, chỉ là muốn đem những lời cất chứa trongtim nói rõ ràng với cô mà thôi, mặt khác tôi biết tôi vẫn còn thiếu nợ cô mộtcâu nói xin lỗi."
Nghe vậy, An Nhiên quay đầu nhìn cô ta, trên mặt có chút ít nói không ralời.
"Thật xin lỗi." Đồng Tiểu Tiệp không có quay đầu, ánh mắt như cũ nhìn chằmchằm vào phía trước, sắc mặt bình tĩnh nói: "Năm đó là tôi đã tham dự vào tìnhcảm của các người, đối với chuyện này, tôi thiếu cô một câu thật xin lỗi." Nóixong, lúc này mới quay đầu nhìn cô, ánh mắt nhìn thẳng ánh mắt của cô.
An Nhiên thực tại bị cô ta nói xin lỗi có chút sững sờ, cô thậm chí bắt đầuhoài nghi Đồng Tiểu Tiệp hôm nay cùng Đồng Tiểu Tiệp lúc trước cô gặp là cùngmột người sao?
Hình như là nhìn thấu nghi ngờ trong nội tâm của cô, Đồng Tiểu Tiệp cười nói:"Cô có phải là muốn hỏi tôi có phải là Đồng Tiểu Tiệp trước kia hay không?"
An Nhiên lúc này mới định thần lại, nhưng mà vẫn khó nén trên mặt khiếp sợcùng ngoài ý muốn.
"Tôi hận cô, vẫn là bởi vì cảm thấy là cô làm trở ngại giữa tôi cùng Mạc Phi,là bởi vì cô tồn tại cho nên Mạc Phi sẽ không thử đi yêu tôi đi phát hiện điểmtốt của tôi, nhưng bây giờ đã hiểu rõ, tôi cùng Mạc Phi từ lúc trước cho tới bâygiờ cũng là tôi yêu anh ta còn anh ta lại không hề yêu tôi, cùng bất luận kẻ nàocũng không liên quan. Đã như vậy, tôi còn có lý do gì để hận cô." Đồng Tiểu Tiệptự giễu cợt mình nói.
An Nhiên sững sờ, chỉ nhìn cô ta, một hồi vẫn không có phản ứng, không gậtđầu, cũng không nói chuyện.
Đồng Tiểu Tiệp cũng không đi nhìn cô, quay đầu, trực tiếp đứng dậy, chỉ nhìnnơi xa phía chân trời ánh nắng chiều ảm đạm buông xuống nói: "Nói xin lỗi làchuyện của tôi, không chịu tiếp nhận là chuyện của cô, tôi chỉ là cảm thấy phảixin lỗi thôi, đối với cô nguyện ý hay không nguyện ý tiếp nhận tôi cũng khôngthèm để ý, bởi vì tôi cũng không muốn làm bạn bè với cô, lần sau gặp mặt lại tôicũng vậy coi như không biết cô, bởi vì tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới của tôi."Vừa nói, Đồng Tiểu Tiệp khóe miệng nhàn nhạt cong lên nụ cười.
Xoay người chuẩn bị rời đi, cũng đang lúcchuẩn bị rời đi đột nhiên nhớ tớichuyện gì, nhìn An Nhiên sắc mặt có chút ngưng trọng nói: "Đúng rồi, hôm nay trừmuốn nói rõ ràng chuyện Mạc Phi với cô còn có một chuyện khác, xin mời đừng quấyrầy đến cuộc sống của nhà chúng tôi, giống như cô mới vừa nói, cô với Đồng giachúng tôi, không có một chút quan hệ."
An Nhiên một hồi lâu mới nghe rõ ý tứ trong lời nói của cô ta, trong lòngthầm nghĩ xem ra Đồng gia bên kia là đã biết rồi, bất quá có biết hay khôngcũng chẳng có gì, bất kể là Đồng Văn Hải hay là Đồng gia, đối với cô mà nói cũnglà không có chút ý nghĩa nào, nhìn Đồng Tiểu Tiệp kiên định nói: "Tôi và Đồnggia các người vốn là không có quan hệ, cha của tôi cho tới bây giờ chỉ có CốHằng Văn, trước kia như vậy, bây giờ cũng vậy, sau này vẫn như vậy."
Đồng Tiểu Tiệp không nói gì thêm nữa, chỉ gật đầu, xoay người chuẩn bị bướcxuống thềm gạch xây thành đường nhỏ, đi thẳng tới con đường bên ngoài hoaviên.
An Nhiên thu hồi ánh mắt, cũng không có đi nhìn cô ta, lần nữa quay đầu nhìnlại ánh nắng chiều đang tắt dần nơi cuối chân trời, nâng tay lên nhìn thời giantrên chiếc đồng hồ nơi cổ tay, thời gian có chút không còn sớm, mới vừa rồi TôDịch Thừa nói cô ở trong phòng bệnh chờ anh, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng bệnhcủa Lâm Tiểu Phân, mặc dù cũng không biết anh bận rộn hay không, hay là quyếtđịnh trở về trước, tránh cho một lát nữa anh xong việc trở về bệnh viện lạikhông thấy mình mà lo lắng.
Nhưng lúc này mới nhớ tới, trong bụng hai tiểu bảo bối đột nhiên động, cũngkhông biết là quả đấm nhỏ hay là chân nhỏ dùng sức đạp trong bụng của mình, hơicó chút đau, nhưng khiến cho cô không khỏi cảm động.
Cười khẽ đưa thay sờ sờ bụng nhô lên của mình, khóe miệng nâng lên, cúi đầunói nhỏ nhẹ bảo bối với trong bụng: "Bảo bối, các con cũng muốn gặp chasao?"
Không biết là trùng hợp hay là thật thần kỳ như vậy, đợi sau khi cô hỏi xong,trong bụng hai tiểu bảo bối kia lại ngươi một quyền ta một cước giật giật, nhắmtrúng An Nhiên cười ra tiếng: "Ha ha, được, chúng ta cùng đi tìm ba." Vừa nóivừa chậm rãi đứng lên chuẩn bị đi về phía tòa nhà bệnh viện.
Nhưng mà An Nhiên mới đứng dậy, quay đầu còn không có chuẩn bị đi, lại thấyLăng Nhiễm không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh cô, giờ phút này khuôn mặtâm trầm nhìn cô, khóe miệng tự tiếu phi tiếu cười, vẻ mặt kia nhìn có chút âmtrầm, có chút kinh khủng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...