Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 3 - Chương 5: Ai dám cướp hắn từ trong tay ta?



Hương hoa từ hậu hoaviên Nam vương phủ bay thoang thoảng khắp nơi, vào thời gian này DạNhược Ly tất nhiên không hề buông thả việc tu luyện nhưng hết lần nàyđến lần khác lại có một giọng nói cứ như con chim sẻ cứ líu ríu khôngngừng bên tai nàng.
“Tiểu thư, người không tức giận sao? Nhưng mà muội bị tức sắp chết rồi, cả nhà Vân Lan thực sự quá vô sỉ rồi, rõ ràng là đang muốn vũ nhục tiểu thư mà, còn nói lễ vật tiểu thư chuẩn bị chomọi người đều là của Nam vương giúp người nữa chứ, cái đó là do tiểuthư…”
Dạ Nhược Ly không kiên nhẫn nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra,liếc nhìn Gia Nhi một cái: “Những lời này muội đã nói đến 101 lần rồi,chẳng lẽ muội không thấy mệt sao?”
“Mệt mỏi? Tại sao muội lại mệt mỏi?” Gia Nhi hếch môi, khuôn mặt thanh tú động lòng người có tia tứcgiận, ánh mắt nhìn hai nam tử phía sau lưng Dạ Nhược Ly, chống nạnh, cảgiận nói: “Này, Phong nhu nhược, Hi lưu manh, hai người các ngươi khôngthấy tức giận sao? Ta sắp bị tức chết rồi, ngay cả một chút hổ thẹn têncẩu tặc Vân Lan cũng không có.”
Dạ Phong cười một tiếng nhưngkhuôn mặt, khuôn mặt tuấn tú chìm trong góc tối, hắn chặt chẽ nắm chặttay, thanh âm giòn vang vang lên.
“Tức giận? Sao có thể không tức giận? Tức đến nổi muốn giết người! Chủ tử cho ta đi giết hắn đi, khôngphải là do đám tiên nhân gì đó sao? Chúng ta cứ mặc kệ hết đi, đem chúng dồn lại một chỗ giết chết đi, tên cẩu tặc Vân Lan và con gái của lãonên sớm chết đi mới phải…Chủ tử, ta không có chửi người đâu, chủ tử tônkính của ta nhất định không phải là con gái của tên cẩu tặc kia.”
“Phong nhu nhược, ngươi yên lặng một chút đi, chủ tử có chủ ý của nàng.” DạMinh Hi lưu manh ôm gáy, trong miệng có ngậm một cọng rơm, lười biếngngáp một cái: “Ngươi không nghe Bắc Ảnh gia chủ nói gì sao? Thế lực kiakhông chỉ có vô số Huyền Hoàng mà còn có rất nhiều Huyền tôn, hoặc giảcòn có Huyền thánh tồn tại, lấy thực lực của chúng ta vẫn chưa có khảnăng địch lại, chủ tử nhẫn nhịn nhiều năm như thế, chỉ là vài ba năm nữa thôi, chẳng lẽ không nhẫn được? Với thiên phú của chủ tử, rất nhanh cóthể vượt qua đám tiên nhân chó má kia.”
Dạ Phong không cam lòngcong môi lên tựa hồ như muốn nói điều gì đó nhưng lúc này Dạ Nhược Lylại đứng lên, ánh mắt đen láy nhìn không thấy đáy: “Dạ Minh Hi nói không sai, nếu không chắc được mười phần, ta nhất định sẽ không ra tay.” Quay người lại vỗ vai Dạ Phong, sắc mặt ngưng trọng: “Dạ Phong, ngươi quênnói lời ta từng nói? Mặc kệ có xảy ra chuyện gì đều phải sống, nếu nhưngay cả tánh mạng cũng mất thì sao có thể báo thù? Bất quá ngươi khôngcần không cam lòng, Vân Lan tiêu dao cũng không được lâu đâu, ta có dựcảm sắp có cơ hội cho chúng ta ra tay rồi.”
Đã qua mười năm rồi, tên tiểu tử Bạch Hổ cũng nên tỉnh dậy đi thôi…
“Vương phi,” một âm thanh hùng hậu bên ngoài truyền vào sau đó tổng quản vương phủ - Lý Thanh đẩy cửa bước vào, ôm quyền nói: “Bẩm báo Vương phi, Vântướng quân cùng Vân phu nhân và Vân tiểu thư đến nhà phỏng bái, khôngbiết Vương phi có gặp mặt hay không?”
Dạ Nhược Ly thở dài, dungnhan tuyệt sắc lộ vẻ bất đắc dĩ: “Ta đã nói rồi ta không phải Vương phi, các người gọi ta là Dạ tiểu thư là được.”
“Đây là do Vương gia phân phó, lão nô không dám không theo.”
Khóe môi có chút co giật, Dạ Nhược Ly lập tức im lặng, nàng rất muốn hỏi tên yêu nghiệt kia đến cùng là muốn làm gì? Hắn còn chiêu gì nữa không? Bất quá mấy ngày này nghe nhiều cũng thành quen, vì vậy cũng không kịchliệt phản đối như lúc đầu nữa.”
“Người Vân gia đến? Như vậy quátốt.” Gia Nhi lập tức nhảy dựng lên, khuôn mặt giận dữ lúc trước biếnmất không chút dấu vết, mà trở nên âm hiểm vui vẻ: “Tiểu thư để cho bọnhắn tới đi, muội còn đang lo không có biện pháp trêu chọc bọn hắn, là do bọn hắn tự tìm đến cửa thôi!”
Lý Thanh nhướng mày, ánh mắt dò hỏi nhìn Dạ Nhược Ly, nàng đành gật đầu đồng ý mới chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Bên ngoài Nam vương phủ là Vân Lan mặc hắc y đứng dưới ánh mặt trời , haimắt lãnh khốc nhìn chằm chằm vào vương phủ to lớn, trong mắt dần lộ vẻkhông kiên nhẫn. Mà bên cạnh gã còn có hai người, trong đó nữ tử trungniên cũng được coi là xinh đẹp, một thân dày đặc phấn son lại theo mộtsợi dây xích vàng trên cổ, ngón tay đeo rất nhiều nhẫn, thoạt nhìn bớtđi vài phần đẹp đẽ lại thêm mấy phần dung tục.
Thiếu nữ còn lạimặc áo hồng đào, quần lụa mỏng, dung mạo mỹ lệ làm cho người đi đườngbất giác ngây người, không biết từ đâu nghe được tin Nam vương khôngthích son phấn tục tằng vì vậy ả chỉ thoa thêm một lớp phấn mỏng, che đi những khuyết điểm nhỏ nhặt, bỗng nhiên Vân Tâm Điệp nhớ đến Dạ NhượcLy, khuôn mặt không chút trang điểm cũng không hề có chút tỳ vết, khôngkhỏi nắm chặt bàn tay trắng như phấn. Nhưng vô luận thế nào thì ả cũngphải đạt được mong muốn được Nam vương chú ý, chỉ có như vậy mới có thểđả kích được tiện nhân kia!
“Vân tướng quân, Vân phu nhân, Vân tiểu thư, Vương phi cho mời!”
Trong lúc mọi người đang lo lắng chờ đợi thì Lý Thanh cuối cùng cũng khoankhoái bước ra, thế nhưng vừa nghe cách xưng hô sắc mặt Vân Tâm Điệp xoẹt qua tia ghen tỵ, giận dữ hét: “Nàng là gì chứ? Nam vương chưa từng cưới thê tử, nàng ta dựa vào đâu để các ngươi xưng là Vương phi? Cái bát úpcòn chưa lật lên đâu(*), ai biết Vương gia có thật lòng thích nàng tahay không? Nói không chừng…”
(*): cái này chắc là một câu nói của người Tung Của, đại loại giống câu “Đêm 30 chưa phải là Tết” ấy.
“Điệp nhi!” Vân lan quát lạnh một tiếng, ngăn lời nói không chút chừng mựccủa Vân Tâm Điệp, sau đó chắp tay nói với Lý Thanh: “Lý tổng quản, tiểunữ quản giáo không nghiêm còn đắc tội, kính mong Lý tổng quản đại nhânđại lượng, đừng so đo với tiểu nữ.”
Phất tay áo, Lý Thanh hừ lạnh một tiếng, dung nhan già nua u ám, lạnh giọng nói: “Vân tiểu thư, tanói cho tiểu thư biết một chuyện, gọi nàng là Vương phi đều là do Vươnggia phân phó, chúng ta chỉ là phụng mệnh hành sự, mặt khác Vương gia cóthật lòng yêu thích Vương phi hay không cũng không tới phiên tiểu thưphí tâm, hạ nhân như chúng ta đều rõ tình cảm Vương gia đối với Vươngphi rất tốt, mà những nữ nhân vọng tưởng trèo vào Nam vương phủ vĩnhviễn không thể sánh được với Vương phi.”
Lời hắn vừa nói ra lại làm cho đám người Vân Lan thay đổi sắc mặt.
Nắm chặt tay, bề ngoài Vân Lan cười nhưng trong lòng không cười nói: “Lýtổng quản, kì thật tiểu nữ không có ý như vậy, nàng chỉ là…”
“Nói nhảm cũng đừng nhiều lời, các ngươi không phải muốn gặp Vương phi sao?Ta liền đưa các ngươi đi, bản tổng quản có rất nhiều chuyện phải làm,không có thời gian nói chuyện phiếm với các ngươi!” Lý Thanh lạnh lùngnhìn bọn hắn, quay lưng bước về khoảng sân chính giữa.
Đám ngườiVân Lan đi theo sau lưng Lý Thanh về phía trước, vì đây là lần đầu tiênbọn hắn đến Nam vương phủ nên lập tức bị phủ khí làm kinh sợ, mặc dù Nam vương phủ không tráng lệ bằng hoàng cung vàng son lộng lẫy, nhưng cũngcó đủ hoa thơm quả quý, hơn nữa ở Nam vương phủ, gã sai vặt thấp nhấtcũng là Đại vũ sư.
Đánh giá sơ qua Nam vương phủ, trong mắt Vân Tâm Điệp càng hiện rõ quyết tâm phải vào đây cho bằng được…
“Các người cứ chờ ở đây, ta đi thỉnh Vương phi ra.” Lý Thanh đột nhiên dừngbước, quay người, lạnh lùng nói: “Mặt khác đừng trách ta không nhắc nhởcác ngươi nhìn thấy Vương phi nên tôn trọng một chút, nếu không hậu quảcủa việc Vương gia tức giận các ngươi gánh không nổi đâu.”
Nhìnthấy bóng lưng ngày càng xa của Lý Thanh, Vân phu nhân nhổ nước bọt nói: “Phi, hắn cho bản thân hắn là ai, bất quá chỉ là con chó của Nam vươngphủ mà thôi, Điệp nhi, sau này con trở thành trắc phi Nam vương, nhấtđịnh không được bỏ qua cho lão già này.”
“Mẫu thân, con gái biếtrõ, thế nhưng cha à hắn bất quá chỉ là một tên tổng quản nho nhỏ, nóicho cùng cũng là hạ nhân, sao cha lại sợ hắn như vậy?” Vân Tâm Điệphướng mắt nhìn bóng dáng đã biến mất từ lâu của Lý Thanh bất mãn nói.
“Điệp nhi, về sau con đừng nói những lời như thế,” Vân Lan nhíu mày, lạnhlùng quét mắt nhìn ả: “Hắn đúng là hạ nhân nhưng còn phải xem hắn là hạnhân của ai. Chỉ cần hắn ở trước mặt Nam vương nói bậy một câu thì ấntượng của Nam vương đối với con sẽ xấu hơn một phần, nếu như con muốnvào Nam vương phủ thì tuyệt đối không được đắc tội với Lý tổng quản.”
“Vâng, phụ thân, con gái đã minh bạch.” Vân Tâm Điệp cúi thấp đầu, lắng nghelời dạy bảo của Vân Lan, chỉ là trong mắt vẫn còn chút tia âm lãnh: “Mẫu thân, phụ thân yên tâm đi, con gái nhất định sẽ không để hai người phải thất vọng, hắn chỉ là một tên tổng quản nhỏ bé mà thôi, đợi đến khi con gái làm Trắc phi, người đầu tiên chịu tội chính là hắn, để trả thùnhững vũ nhục ngày hôm nay.”
Vân Lan thỏa mãn gật đầu, đây mới là nữ nhi tốt của gã, không giống như xú nha đầu Vân Vãn Ca kia.
Nhưng mà một nén nhang trôi qua Dạ Nhược Ly cũng chưa xuất hiện, bọn hắn đợiđến sắp mất hết kiên nhẫn thì một nhà bốn người mới chậm rãi bước ra.
Mắt đen lãnh khốc tập trung vào Lam Hinh mặc quần lụa mỏng cùng áo xanh datrời, trong mắt xoẹt qua tia kinh diễm, chẳng qua khi nhìn thấy Bắc ẢnhThần tuấn lãng bên cạnh Lam Hinh, một cảm giác phẫn nộ lan khắp cơ thể.Gã cũng chỉ có thể nhịn xuống, nhìn chằm chằm vào một nhà bốn ngườitrước mắt.
Gã còn chưa viết hưu thư thế mà tiện nhân này đã rangoài tìm dã nam nhân, lại còn có con hoang, gã tuyệt không cho phép bản thân mình đội nón xanh (cắm sừng)! Huống chi lai lịch dã nam nhân nàylại không rõ ràng, sao có thể so sánh với Đại tướng quân đường đườngchính chính là gã đây? Không quyền không thế cũng muốn đấu với gã?
Nếu Vân Lan biết được Bắc Ảnh Thần là thiếu chủ của gia tộc Bắc Ảnh không biết sẽ có cảm xúc như thế nào…
Vân phu nhân phát giác ánh mắt Vân Lan nhìn Lam Hinh liền biến sắc, hừ lạnh nói: “Vân Vãn Ca, ngươi cũng thật to gan, phụ thân cùng tỷ muội đếnthăm ngươi mà ngươi lại để bọn ta chờ lâu như vậy? Xem ra không giáohuấn thì ngươi cũng không biết cái gì gọi là đạo hiếu!”
Ngẩng cao đầu kiêu căng, Vân phu nhân che kín lãnh ý, bà ta cho rằng Dạ Nhược Lynguyện ý tiếp đãi bọn hắn cũng là do tin đồn bà ta tung ra có hiệu quả,nghĩ đó là thanh danh của nàng, nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn xin lỗi,lúc đó muốn nàng làm gì thì tất nhiên nàng sẽ làm cái đó.
Trên đời này không có ai không quan tâm đến thanh danh, Nam vương phi tương lai là nàng cũng không ngoại lệ…
“Ngươi tính cũng hay that.” Ôn nhuận vui vẻ trên mặt biến mất, thần sắc BắcẢnh thần lập tức trầm xuống, nở nụ cười lạnh: “Nữ nhi của Bắc Ảnh Thầnphải được nâng trong lòng bàn tay mà yêu thương, ta chưa nói nàng, cácngươi lấy tư cách gì giáo huấn?”
Trải qua sự việc tối qua, vớitính cách của Vân Lan nhất định sẽ không đối nghịch với Dạ Nhược Ly tớicùng, nhưng nhìn thấy Bắc Ảnh Thần và Lam Hinh thân mật với nhau, lửagiận trong lòng lập tức bốc lên, lãnh khốc nói: “Ngươi nói ngươi là phụthân của nàng, thì ta đây là gì? Vân Lan ta mới chính là phụ thân củanàng, Lam Hinh là phu nhân chính thức của ta, ta cũng chưa viết hưu thư(thư bỏ vợ) thì Lam Hinh dù sống hay chết cũng là người của ta, hiện tại hai người các ngươi lập tức trở về phủ tướng quân cho ta!”
Lúcnày Vân Lan sớm đã quên mục đích ban đầu đến đây, gã chỉ nghĩ tới chuyện quyết không để tiện nhân Lam Hinh kia cho mình đội nói xanh nữa.
Thần sắc lạnh lẽo, Bắc Ảnh Thần nhìn hai nữ tử bên cạnh, khuôn mặt tuấn túlại toát lên vẻ ôn nhuận: “Tiểu Ly nhi, Hinh nhi, hai người có nghetiếng chó điên đang gầm loạn xạ lên không?”
Nhàn nhạt liếc mắtnhìn đám người kia, Dạ Nhược Ly nhíu mày: “Cha dượng nói đúng, chẳng lẽvới thân phận của chúng ta lại xuất hiện cùng đám chó điên kia sao? Bấtquá lá gan của mấy con chó điên này cũng to lắm, cho dù Huyền thú Cẩuvương của rừng rậm Huyền thú cũng không dám ở đây gầm hú đâu.”
Điều Dạ Nhược Ly nói đều là sự thật, thú vương trong rừng rậm Huyền thú cóai không cung kính? Trong lòng đám Vân Lan, nàng đúng là cuồng vọng quámức. Nàng còn không coi ai ra gì, Thú vương tôn quý trong rừng rậm Huyền thú lại bị coi như lũ tiểu nhân, còn nói Cẩu vương trước mặt nàng không dám gầm rú? Nếu Cẩu vương biết được chuyện này nhất định nàng ta chếtchắc rồi!
“Lam Hinh, ta lệnh cho ngươi lập tức trở về phủ tướngquân cho ta, nếu ngươi còn muốn vị trí phu nhân tướng quân ta có thể cho ngươi, nhưng không cho ngươi quan hệ dây dưa không dứt với tên nam nhân này.”
“Tướng quân…” Vân phu nhân nao nao, không dám tin nói: “Tướng quân, còn ta thì sao?”
Vân Lan cũng không thèm để ý đến Vân phu nhân, ánh mắt gã từ đầu đến cuốiđều gắn chặt vào dung nhan tuyệt mỹ của Lam Hinh. Không nghĩ tới mườinăm không gặp nàng vẫn còn đẹp như vậy, không, so với trước kia còn đẹphơn, nữ nhân này gã nhất định sẽ không buông tay, nếu không phải cầntiền để mua đan dược, gã cũng không bán nàng đi, người của Thương giacũng còn chưa đưa đủ ngân phiếu tới cho nên nữ nhân này vẫn là của gã.
Về phần nam nhân bên cạnh nàng, bất quá cũng chỉ là nhân vật nhỏ bé màthôi, có gì đáng sợ chứ? Bởi vì quyền thế nam nhân chú ý nhất là mônđăng hộ đối, có tư cách gì lấy nàng làm vợ? Huống chi nếu nàng trở vềphủ tướng quân, Vân Vãn Ca cũng sẽ trở về, lúc đó gã chính là nhạc phụcủa Nam vương a. Đại thần trong triều còn ai dám xem thường gã?
Nắm chặt tay, ánh mắt Vân phu nhân hung hăng trừng Lam Hinh, nếu ánh mắt có thể giết người, đoán chừng Lam Hinh đã chết mấy lần rồi.
“Vântướng quân, ngươi cho rằng ngươi có tư cách ra lệnh với ta?” Lam Hinhlạnh lùng cười, ánh mắt ôn nhu lúc này lại bị hận ý che kín, lời nóikhông chút khách khí: “Mặt khác, làm phiền ngươi xưng hô ta là Bắc Ảnhphu nhân, tên của ta không phải con chó nào cũng có tư cách gọi.”
Bắc Ảnh Phong cười trộm một tiếng, đáng yêu trừng mắt nhìn, phấn điêumày ngọc đầy ngây thơ: “Cẩu đại thúc, Cấu đại thẩm, còn có vị Cẩu tỷ tỷnày, các ngươi thật sự là cẩu sao? Thì ra cẩu sau khi lớn lên đều khócoi như vậy, Phong nhi vẫn cho rằng chó nhỏ đều rất đáng yêu chứ.”
Bốn người này một người lại một câu gọi cẩu, làm cho đám người Vân Lan giận đến đỏ bừng cả mặt, phẫn nộ trừng mắt nhìn họ.
Trong lòng tức giận, suy nghĩ còn chưa kịp chạy qua não, Vân Tâm Điệp đãnhanh miệng nói: “Con hoang, ngươi đang mắng ai là cẩu? Có tin hay không bổn tiểu thư nói phụ thân cho người bắt giam cả nhà ngươi, tru di cửutộc không?”
Lời ả nói vừa xong dọa Vân lan đứng cạnh đổ mồ hôilạnh, cái đồ ngu ngốc này thật không thể so sánh với Vũ nhi, còn dám nói thế, muốn tru di cửu tộc thì mối quan hệ Lam Hinh với Hoàng thái hậu và Hoàng thượng có liên quan với nhau, tru sát hoàng thượng? Cho gã trămlá gan gã cũng không dám.
“Con hoang?” Gương mặt nhỏ nhắn đángyêu lập tức trầm xuống, bé trai cong môi, ánh mắt lạnh như băng nhìnchằm chằm Vân Tâm Điệp, khuôn mặt ngây thơ vì lời nói của Vân Tâm Điệpmà biến mất: “Ngươi mắng ta là con hoang?”
“Ta mắng ngươi đấy, ngươi có thể…”
Lời còn chưa nói xong liền im bặt, Vân Tâm Điệp hoảng sợ trừng lớn hai mắt, khiếp sợ nhìn bé trai xuất hiện trước mặt ả từ lúc nào.
Bắc ẢnhPhong nâng bàn tay nhỏ bé lên, hung hăng đánh vào má Vân Tâm Điệp, tiếng bạt tai vang lên giờ ngọ tĩnh lặng đặc biệt thanh thúy rõ ràng, ngaysau đó trên má Vân Tâm Vũ xuất hiện dấu năm ngón tay nho nhỏ, mà tronglúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, bé trai đã nhanh chóng trốn saulưng Dạ Nhược Ly.
Ngơ ngác vuốt gò má đỏ bừng rồi mới hồi phục tinh thần, ngón tay run run chỉ bé, phẫn nộ nói: “Ngươi…Ngươi dám đánh ta?”
Bé trai lè lưỡi nhìn Vân Tâm Điệp, rồi vội vàng núp sau lưng Dạ Nhược Ly:“Tỷ tỷ bảo hộ Phong nhi, Phong nhi có tỷ tỷ bảo hộ mới không sợ lũ cẩungu ngốc các ngươi, tỷ tỷ chính là một tay đánh chó thiện nghệ đó nha!”
Dạ Nhược Ly xoa đầu bé trai, ánh mắt lạnh lùng ngạo nghễ nhìn ba ngườitrước mặt, trong mắt tràn ra sát khí mãnh liệt. Đám người này đã xúcphạm điểm mấu chốt, đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt!
“Ở đây cóchuyện gì sao? Vì sao nhiều người như vậy tới quấy rầy vương phi bổnvương?” trong lúc đó, âm thanh âm trầm vang lên, lộ khí tức lạnh lùng.
Dung nhan nam tử tuấn mỹ tuyệt luân, ngũ quan cực kì tinh xảo hoàn mỹ, mắtphương vô cùng linh động, môi đỏ căng mọng đầy hấp dẫn khiến Vân TâmĐiệp không khỏi ngây người, dung mạo của Nam vương tuy đã nhìn trộmnhiều lần nhưng cũng không làm mất đi phần kinh diễm trong lòng.
Mà bên cạnh Cung Vô Y lại có thêm một nam tử áo đen, nam tử kia cũng thuộc dạng tuấn nam hiếm có, nhưng vì đứng cạnh Cung Vô Y nên kém đi vàiphần.
“Nam vương, người phải làm chủ cho ta.” Vân Tâm Điệp nângmắt, điềm đạm đáng yêu nhìn nam tử áo đỏ, ả tin tưởng lần này Nam vươngnhất định sẽ làm chủ cho ả.
Đáng tiếc trong ánh mắt Cung Vô Y chưa từng tồn tại hình bóng của ả.
Mắt to lặng yên nháy mắt, khuôn mặt đáng yêu xoẹt qua tia tức giận, Bắc Ảnh Phong từ sau lưng Dạ Nhược Ly chạy rất nhanh đến trước mặt Cung Vô Y,kéo tay hắn nói: “Tỷ phu, người phải làm chủ cho Phong nhi, nữ nhân xấuđánh Phong nhi!”
“Ngươi…” Vân Tâm Điệp không ngờ Bắc Ảnh Phong sẽ nói như vậy, liền hung ác trừng bé một cái lại nhìn Cung Vô Y đổi thành bộ dạng điềm đạm đáng yêu: “Nam vương, rõ ràng là hắn đánh ta, ngườilàm chủ cho ta đi.”
Nhưng Cung Vô Y sớm đã bị một câu tỷ phu làmcho nội tâm phát ngọt, cho dù biết rõ tên tiểu tử Bắc Ảnh Phong lợi dụng hắn nhưng vì tiếng tỷ phu kia hắn tình nguyện để bé lợi dụng.
“Phong nhi, nói cho tỷ phu biết ai đánh đệ?” Ngồi xổm xuống, Cung Vô Y đặt tay lên vai bé, khuôn mặt yêu nghiệt nở nụ cười nhu hòa đến chói mắt.
Hàn Phong dụi dụi mắt, không dám tin mở miệng thật to, không phải từ trướcđến nay chủ nhân ghét tiểu hài tử nhất sao? Tại sao lại có thể nóichuyện ôn nhu với tên hài tử này như vậy? Xem ra chủ mẫu đúng là lợihại, biến chủ nhân thành ra thế này, tình yêu đúng là có thể làm thayđổi một con người, ầy…
Không tự chủ được, trong đầu Hàn Phong hiện ra một dung nhan yêu mị…
Hỏa Vũ Sa? Hắn tin tưởng một ngày nào đó hắn sẽ gặp lại nàng, mà ngày đó cũng sẽ không xa…
“Tỷ phu…” Bắc Ảnh Phong mân mê bờ môi đỏ mọng, đưa bàn tay ra ngoài, trongmắt rưng rưng nói: “Nữ nhân xấu kia dùng mặt đánh tay Phong nhi, ngườixem tay Phong nhi đỏ hết lên rồi!”
Dùng mặt đánh tay bé? Khôngnói những người còn lại, ngay cả Bắc Ảnh Thần và Lam Hinh cũng trợn tròn mắt, mà đám người Gia Nhi, Dạ Phong, Dạ Minh Hi nghe lời vô sỉ của BắcẢnh Phong rồi nhìn qua khuôn mặt có in năm ngón tay nho nhỏ đều khôngnhịn được cười ra tiếng.
Cung Vô Y nhìn bàn tay đỏ bừng của BắcẢnh Phong, lông mi cong hơi nhíu, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, âm lãnhnói: “Hàn Phong đem ba người này kéo ra đại môn, đánh cho bổn vương,không cần lưu tình, mặt khác truyền khẩu dụ của bổn vương nếu người củaphủ tướng quân dám tới quấy rầy vương phi thì trực tiếp đẩy ra ngoài,không cho bọn hắn bước vào vương phủ dù là nửa bước.”
“Vâng,vương gia!” Hàn Phong ôm quyền, ánh mắt liếc qua ba người Vân Lan, màykiếm nhẹ nhăn: “Dạ Phong, Dạ Minh Hi, hai người qua đây giúp ta, mộtmình ta sao đánh ba người bọn hắn? Chính là lúc đánh vạn nhất có ngườichạy mất thì phải làm sao?”
Ánh mắt Gia Nhi sáng ngời, vội vàngchen vào, cười cực kì âm hiểm: “Ta cũng giúp, ha ha, Vân tướng quân, Vân phu nhân, Vân tam tiểu thư, đã lâu không gặp, lúc trước các ngươi đốivới chúng ta như thế nào chúng ta đều biết chun chút nhường trả cho cácngươi!”
Dạ Phong và Dạ Minh Hi nhìn nhau rồi nâng từng người bước ra khỏi cửa.
Không lâu sau, ngoài cửa truyền tới âm thanh thảm thiết, âm thanh ấy lại hấpdẫn nhìn người tới xem, cho nên thanh danh ngày hôm nay của Vân Lan đãđi tong…
“Tiểu Phong, vừa rồi tát có thoải mái?” Dạ Nhược Ly nắmlấy tay Bắc Ảnh Phong tinh tế quan sát hồi lâu, có chút nhíu mày, nói:“Còn có về sau đừng có dùng lực mạnh như vậy, đệ nhìn tay đệ kìa, đãthành ra dạng gì rồi?”
Nghe vậy Cung Vô Y ngơ ngác một chút, mắt phượng dài hẹp nhìn Bắc Ảnh Phong: “Nàng nói là tay hắn là do hắn gây ra sao?”
Hàn Phong im lặng xoa trán, vì sao chủ nhân bình thường rất nhạy cảm củahắn gặp phải chủ mẫu lại có bộ dạng như thế này? Ngay cả tên tiểu tử giở trò mờ ám cũng nhìn không ra? Cái này thật sự là chủ nhân của hắn sao?
“Này,” Bắc Ảnh Phong hai tay chống nạnh, nâng gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên, mắt to tập trung nhìn Cung Vô Y: “Hôm nay ngươi giúp Phong nhi, Phongnhi cũng kêu ngươi một tiếng tỷ phu rồi, bất qua đợi sau này có lúcPhong nhi đánh bại ngươi thì ngươi nhất định phải đem tỷ tỷ trả lại choPhong nhi.”
Đã có câu nói kia của Bắc Ảnh Phong thì cái gì cũng đáng giá, Cung Vô Y bỗng có cảm giác tiền đồ của mình bừng sáng…
Về phần câu nói cuối cùng hắn trực tiếp bỏ qua, bởi vì Bắc Ảnh Phong hoàn toàn không có khả năng đánh thắng hắn.
“Nhưng Phong nhi còn chưa đánh đủ đâu, rất không thoải mái.” Mân mê môi đỏ,phấn điêu mày ngọc âm hiểm cười: “Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ, hoàng đế ca ca nói lúc rảnh Phong nhi có thể vào cung tìm Lạc Vũ công chúa cùngchơi, hiện tại Phong nhi muốn tìm nàng có được hay không?”
Bé sao lại quên mất trong hoàng cung cũng có một xấu nữ nhân, trêu chọc nàng ta có lẽ sẽ thích hơn.
Hừ, ai bảo lúc trước đám người xấu kia khi dễ tỷ tỷ và mẫu thân, Bắc Ảnh Phong hắn tuyệt sẽ không bỏ qua cho bọn bại hoại này.
Dạ Nhược Ly bắt được tia hung ác trong mắt bé, cũng không ngăn cản, chỉmỉm cười nói: “Tiểu Phong, đệ muốn thì cứ đi, cho dù có phá tan hoàngcung cũng không thành vấn đề, có tỷ ở sau lưng làm chủ cho đệ, mặckhác…”
Gương mắt đen, Dạ Nhược Ly thu hồi sự vui vẻ, xoẹt qua tia ác liệt: “Tuyết Hồ, ngươi cũng đi một chuyến, đi đến Ám Dạ các rồi dùng danh nghĩa Ám Dạ các liệt Vân gia vào danh sách đen, nếu ai còn lui tới thì cho dù là một viên đan dược cũng không bán, hơn nữa đan dược trongÁm Dạ các hạ giá xuống một nửa."
Bởi đan dược trong Ám Dạ các rất đắt đỏ nên có rất ít người mua nổi, nếu như hạ giá xuống một nửa cácđại thần trong triều cũng có thể mua được, vì đan dược bọn hắn quyết sẽkhông lui tới nhà Vân gia.
“Thanh Long, ngươi cũng đi ra, đithông báo với Tứ đại huyền lực gia tộc, gia tộc Bắc Ảnh, Niệm Khê cùngtới Ly Phong quốc đi, hơn nữa để Huyền thú vào rừng rậm huyền thú tìmchút dược liệu, sau khi tìm được ngoài những Huyền thú cấp 15 trở xuốngđều rời khỏi rừng rậm tới gặp ta.”
Nàng không biết có bao nhiêu người vì vậy phải làm tốt việc chuẩn bị…
Kế tiếp việc cần làm chính là an tâm tu luyện, làm thức tỉnh Bạch Hổ và đột phá thêm thực lực, chính thức thảo phạt Vân gia.
Sau khi an bài mọi chuyện xong, trong lòng Dạ Nhược Ly không biết sao lạicó cảm giác bất an, sau đó nàng cảm nhận được cái gì không đúng, thầnsắc không khỏi lạnh lẽo: “Chẳng lẽ Thiên Hoàng xảy ra chuyện? Cha dượng, mẫu thân, các người ở đây chờ con, con đi rồi sẽ trở về ngay.”
Dứt lời, thân hình lóe lên, liền biến mất trong sân…
Ngoài của thành trên núi Ly Phong quốc, Thiên Hoàng lạnh lùng đứng nhìn đámngười vây quanh mình, dung nhan như trích tiên che kín hàn ý, cuồngphong nổi lên, tóc trắng bay nhẹ trong gió, toàn thân hắn tản mát ra một khí tràng cường đại, vô số lá rụng phiêu du trên trời.
Đầu lĩnhđám người kia là một thiếu nữ áo trắng, khuôn mặt nàng ta lạnh như băng, tay cầm trường kiếm, mặt không biểu tình nói: “Phi Thiên Độc Giác thú,lần trước để người chạy thoát, lần này ngươi không có cách nào thoátđược đâu, ta là cháu gái của tiên nhân, chỉ có ta mới xứng đáng có đượcngươi, cho nên ngươi hãy ngoan ngoãn làm tọa kỵ của ta đi, miễn cho dathịt phải chịu khổ.”
Cười lạnh một tiếng, Thiên Hoàng cong môi,nguyên bản ôn nhu trong mắt lại chứa đầy mỉa mai: “Bổn hoàng đường đường là Hoàng thú trong rừng rậm Huyền thú, cho dù có chết cũng không khôngthuần phục đám tiên nhân hư tình giả ý các người!”
Hai người theo sau nữ tử áo trắng đều là Hoàng Huyền, trong lòng Thiên Hoàng dần hiệnlên tia lo lắng, nhưng sắc mặt không hề biến hóa.
Ngươi ngàn vạn lần đừng đến, nếu không ta…
Ai ngờ, lòng nói trong lòng hắn còn chưa nói xong, sau lưng bỗng truyềntới âm thanh cuồng ngạo: “Hắn là người của ta, ta ngược lại muốn nhìnxem, các ngươi ai dám cướp hắn từ trong tay ta!”
Thân hình thon dài cứng ngắc thả lỏng, Thiên Hoàng chậm rãi thở ra một hơi, cuối cùng nàng cũng đến rồi…
Chương trước Chương tiếp
Loading...