Tần Ninh Phấn Đấu
Chương 80
Dưới mặt biển, đường đáxanh kéo dài không ngừng về phía trước, giống như không có cuối.
Cột trụ xây từsan hô đỏ từ từ biến mất, biến thành cột đá hình vuông màu xanh đen. Hoa văn vàđồ đằng bên trên cũng thay đổi theo, ít đi rất nhiều thành phần điểm tô chođẹp, màu sắc đậm dần, đường vân thô kệch, càng thêm có vẻ trang nghiêm cổ xưa.
Một đường đi vềphía trước, Tần Ninh chú ý quan sát cảnh vật bốn phía, trong lòng âm thầm đếm.
Đi qua đôi cột đáthứ sáu mươi sáu, đường đá đột nhiên đứt đoạn, trước mặt là một cửa đá hình vòmcao vút.
Cửa đá được tạohình thành từ nguyên tảng đá hoa cương, chính giữa bị đào rỗng, bên rìa được màigiũa cẩn thận, trơn nhẵn như ngọc. Bên trên khắc đồ đằng tộc lông vũ, màu sắc,hình thái khác nhau.
Khoảng trốnggiữa đồ đằng và đồ đằng được khảm đá quý hình tròn và hình thoi. Sắp xếp theomột quy luật nhất định, tự thành một loại hoa văn.
Trải qua baonhiêu năm tháng, màu sắc của đồ đằng vẫn rực rỡ như trước, tươi sáng như mới.
“Đây không phảiđồ đằng phượng hoàng.”
Xích Hâm vô cùngtò mò, chạy lại gần quan sát.
Rất nhanh pháthiện, trên sáu phần đồ đằng đều rất xa lạ, chỉ có thể nhận ra rất ít vài loại.
“Đây là cuồngđiêu, đây là kim điêu.”
“Hình vẽ này đạibiểu hắc ưng?”
“Không đúng, lớnhơn đồ đằng hắc ưng, giống cự ưng hơn.”
“Đây là tộc hào.”
“Điêu hào, tuyếthào, con này giống như đang há miệng cười to, là tiếu hào.”
“Nhìn kìa, cótộc chuẩn.”
“Màu sắc thậtxinh đẹp.”
Năm con phượnghoàng nhỏ tụ trước cửa đá, cẩn thận phân biệt đồ đằng nào đại biểu chủng tộcnào. Rất nhanh cho ra kết luận, những tộc lông vũ này tám chín phần mười là tộcđàn phụ thuộc phượng hoàng.
“Sắp xếp đá quýđại biểu bảo vệ.”
“Không biết cáinày, có lẽ tuyệt chủng rồi.”
Thanh Tịch tổngkết.
Bất ngờ, XíchHâm không mở miệng phản bác.
Hai chim hoàngnhỏ luôn luôn đối chọi gay gắt, rất có tư thái một đất không thể có hai chim.
Thời gian “hòabình” như vậy thật sự hiếm thấy.
Ba con chimphượng nhỏ nhìn nhau, không giấu được vẻ mặt ngạc nhiên.
Thanh Tịch nhíumày, tức giận nói: “Vẻ mặt này là sao?”
Xích Hâm cũngsắc mặt bất thiện, nắm tay, các đốt ngón tay kêu lên răng rắc. Rõ ràng đang tỏvẻ: Nhìn cái gì, muốn bị đánh đúng không?
Đương nhiênkhông muốn!
Chim phượng nhỏrụt rụt cổ.
Giá trị vũ lựccủa phượng hoàng rất mạnh, nhưng mà, hai con chim hoàng này thật sự hơn xa bìnhthường, mạnh đến khó tin.
Chẳng lẽ là hấpthụ nhiều năng lượng sinh vật hơn?
Nếu không, bảnthân vì sao luôn luôn bị đè ra đánh?
Trong lúc cácphượng hoàng nhỏ tranh chấp, Tần Ninh tỉ mỉ quan sát bốn phía cửa đá.
Đồ đằng chỉ làthứ yếu, sức mạnh như có như không trên cửa càng làm cậu lo lắng.
Tâm thần rungđộng, chứng minh phía sau cửa nhất định có cái gì đang hấp dẫn cậu. Nhưng lý trílại gõ vang cảnh báo, nhắc cậu không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Phượng hoàng xâydựng nơi này tương đối ác thú vị, cơ bản không đi đường thường. Giả sử phía saucửa lại là một “cái bẫy”, giống như sét đánh điện giật vân vân, trước khi điqua phải chuẩn bị sẵn sàng.
“Tần Ninh, anhđang nghĩ cái gì, có phải phát hiện chỗ nào không đúng không?”
Lên tiếng hỏichính là Xích Giảo.
Trong mấy conphượng hoàng nhỏ, Xích Giảo thường dính Tần Ninh nhất. So với đồng bạn, tínhcách tinh tế hơn, gặp chuyện cũng nghiêm túc hơn.
“Em cảm nhậnđược không?”
Tần Ninh ra hiệuXích Giảo tiến lên, lòng bàn tay đặt lên khung cửa.
“Có một loại sứcmạnh kỳ quái.”
Chỉ chốc lát, XíchGiảo hơi nhíu mày. Xác nhận không phải là ảo giác, lập tức quay đầu, nói vớiđồng bạn: “Mau qua đây, cửa đá này có không bình thường!”
Nghe vậy, bốncon chim non lập tức ngừng “cãi vã”.
“Chỗ nào khôngbình thường?”
“Đi qua xem xem.”
Hai chim hoàngdẫn đầu tiến lên, làm theo Xích Giảo, một tay đặt lên cửa đá, cảm nhận sức mạnhcuồn cuộn không ngừng.
“Đúng vậy.”
“Đây là cái gì?”
Thanh Tịch tò mòchọc vào trung tâm cửa đá.
Nham thạch bịđào rỗng, trung tâm nhìn như trong suốt, thực ra có một tầng màn chắn. Đầu ngóntay chạm vào, lập tức bị bắn ngược lại. Hơi dùng sức một chút, bề mặt màn chắnxuất hiện gợn sóng lan ra.
“Rốt cuộc là gìđây?”
Năm con phượnghoàng nhỏ cùng sán lại, giống như phát hiện món đồ chơi thú vị, một người tiếpmột người nếm thử.
“Tôi không được,Xích Hâm cũng không được, chứng minh không phải do nguyên nhân tộc đàn.”
“Giống màn chắnbảo vệ không?”
“Có chút tươngtự, lại không hoàn toàn giống.”
Các phượng hoàngnhỏ khoanh tay, bắt đầu vắt óc suy nghĩ. Vừa nghĩ vừa đi qua cột đá, cố gắng đivòng qua sau cửa.
Đáng tiếc, mộtkhi rời khỏi đường đá xanh, ra đến ngoài cột đá, lập tức gặp phải dòng chảymạnh. Đừng nói vòng qua cửa đá phát hiện bí mật gì phía sau, thiếu chút nữa đãbị cuốn đi không về được.
“Xuyên khôngxuyên qua được, vòng cũng vòng không ra, rốt cuộc nên làm sao đây?”
Nếu muốn tiếnlên, phải đi qua cửa đá.
Với tình huốngtrước mắt, nhiệm vụ này rất khó hoàn thành.
Phượng hoàng nhỏphồng quai hàm, không hẹn mà cùng quay vào cửa đá vận khí.
Tần Ninh khôngnói chuyện, cất bước đi về phía trước, nhẹ nhàng chạm vào màn chắn trên cửa.Nghĩ nghĩ một lát, bảo phượng hoàng nhỏ lui ra phía sau, rạch đầu ngón tay, đặtlên trung tâm cửa đá.
Chớp mắt giọtmáu nhỏ xuống, cửa đá chợt nổi cộng hưởng.
Màn chắn trongsuốt ngưng thành ảnh thật, là một con phượng hoàng vỗ cánh muốn bay!
Giọt máu kéo dàithành sợi dây mảnh, nhuộm đỏ đường viền hình vẽ. Bóng sáng màu trắng hơi phiếmhồng, giống như có sinh mệnh.
Bốn phía cửa đásinh ra biến hóa rất nhỏ.
Cát đá phiêu tánnhư sương, cửa đá bắt đầu chuyển động.
Đá quý lấp lánhrực rỡ, đồ đằng càng thêm tươi đẹp, đồng thời phát sáng. Đầu chim quay về phíatrung tâm ánh sáng, tựa như đang quỳ lại phượng hoàng vỗ cánh, túc mục trangnghiêm.
Bách điểu triềuphượng?
Không biết tạisao, trong lòng Tần Ninh đột nhiên xuất hiện bốn chữ này.
Vết thương khéplại rất nhanh, lòng bàn tay lại không thể rời khỏi luồng sáng.
Sáng tối biếnhóa, ngón tay rơi vào bên trong, sau đó là cổ tay, cẳng tay. Cả người bị cốđịnh ở trước cửa, căn bản không tránh thoát.
Các phượng hoàngnhỏ phát hiện tình huống, lập tức lao lên, nắm chặt lấy nhau, bất luận thế nàocũng không thể tách khỏi Tần Ninh.
“Nắm chặt!”
Nửa người rơivào ánh sáng, cảm nhận được sức kéo đến từ sau cửa, Tần Ninh chỉ kịp quay đầu,nói ra một câu, đã bị kéo vào trong ánh sáng, không thấy bóng dáng.
“Tần Ninh!”
Phượng hoàng nhỏcắn chặt răng, nhớ kỹ lời Tần Ninh, nhất định không buông tay, lần lượt biến mấttrước cửa.
Một con phượnghoàng nhỏ cuối cùng đi qua cửa đá, ánh sáng đột nhiên tối đi, đá quý trên cửakhông tiếp tục phát sáng, đồ đằng không còn tươi mới, một lần nữa hóa thànhkhắc đá cổ xưa.
Màn chắn trở nêntrong suốt, cửa đá ngừng chuyển động.
Sương cát phiêután, bốn phía khôi phục yên tĩnh, tất cả mọi thứ, đều như chưa từng xảy ra.
Đi qua cửa đá,Tần Ninh và năm con phượng hoàng nhỏ lập tức bị cuốn vào một vòng xoáy.
Giống như rơivào đường hầm thời gian, bốn phía lóe lên vô số hình ảnh sáng tối, nhanh khôngbắt kịp. Chỉ có thể mơ hồ nhận ra, là một chiến dịch thảm thiết, cùng với hơnức năm tháng hòa bình sau chiến tranh.
“Nắm chặt, tuyệtđối không được buông tay!”
Bị lực hút kinhkhủng trói chặt, ép buộc đi về phía trước, mở cánh ánh sáng cũng không đượctích sự gì.
Sáu người chỉ cóthể cầm tay, hết sức ôm đoàn, cùng nhau bay về phía sâu trong vòng xoáy.
Phượng hoàng nhỏlần đầu tiên trải qua cảnh này, mặc dù có vài phần sợ hãi, tò mò và hưng phấnvẫn chiếm đa số.
Tần Ninh thì lạinơm nớp lo sợ, hai tay giữ chặt hai phượng hoàng nhỏ. Thấy đối phương vẻ mặthưng phấn, thật sự có chút cạn lời.
Vô tư như vậy,nên nói là ưu điểm sao?
Không biết quabao lâu, sáu người rốt cuộc đến gần cuối đường hầm.
Lực hút chợtmạnh lên, tần suất hình ảnh xuất hiện tăng nhanh mấy lần.
Gió mạnh cuộnqua tất cả, cảm giác bị ép buộc lôi kéo bay ngược hướng gió, vừa ngạt vừa khóchịu muốn chết. Đừng nói năm con phượng hoàng nhỏ, Tần Ninh cũng muốn dựngthẳng ngón giữa với vị tổ tiên nào đó kia.
Hố con cháu đếnmức này, còn có thể vui vẻ truyền thừa học tập nữa không!
Sức gió quámạnh, hoàn toàn nói không ra lời.
Việc duy nhấtTần Ninh có thể làm, chính là xoay người ôm lấy phượng hoàng nhỏ, cố gắng mởcánh ánh sáng, ngăn chặn cuồng phong cho cả đám.
Cánh ánh sángmàu đen bị gió kéo đi, phượng hoàng nhỏ cắn chặt răng, không muốn chỉ được TầnNinh bảo vệ, muốn thử hỗ trợ. Nhưng mỗi lần mở cánh, đều sẽ bị Tần Ninh ấn lại.
Không thể nóichuyện, chỉ có thể trừng mắt.
Đàng hoàng mộtchút, đừng thêm phiền!
Con ngươi đenquét qua, ký ức bị nắm cổ chân sống lại, phượng hoàng nhỏ lập tức im, ngoan ngoãnnhận bảo vệ.
Chớp mắt đi quacuối đường hầm, sức gió đạt đến mạnh nhất.
Tần Ninh gần nhưkhông chống nổi.
Loại cảm giácnày đúng là không xong.
Giống như trướcmặt có một tấm hợp kim, lại không thể không xông lên phía trước, còn phải đâmxuyên.
“Không đượcbuông tay!”
Chuyện đến bâygiờ, đã không còn đường lui.
Tần Ninh nghiếnrăng, nhắm mắt, mặc cho gió to lôi kéo, mượn lực hút, đột nhiên lao về phíatrước.
Ra khỏi cửađường hầm, gió to chợt biến mất.
Một giây trướcnhư đang ở địa ngục, một giây sau lại như đặt mình trong thiên đường.
Dưới tác dụngcủa quán tính, sáu người bay về phía trước một khoản tương đối xa, mới miễncưỡng đứng vững lại.
Trải qua thửthách lần này, bất luận Tần Ninh hay năm con phượng hoàng nhỏ, đều đã là tìnhtrạng kiệt sức.
Phát hiện bêndưới là một biển hoa, cũng bất chấp gì khác, đều hạ xuống đất, dang tay dangchân, cố sức thở dốc.
“Tuyệt đối đừngthêm một lần nữa…”
Cảm giác sống sótsau tai nạn thật sự khó có thể hình dung, một chút cảm giác thành tựu rất nhanhbị uể oải thay thế.
Một tay khoátlên trán, Tần Ninh nhắm mắt, lúc hô hấp như có lưỡi dao cọ qua cổ họng, màngnhĩ vang ông ông.
Không muốn động,một chút cũng không muốn.
Trước đây đi vàodi tích cổ của thanh loan, thăm dò lòng núi lửa, bên cạnh luôn luôn có Bạch Hử.Gặp phải khó khăn, xoay người là có chỗ dựa.
Hiện tại, chínhnhư Xích Quân nói, tất cả đều dựa vào bản thân.
Cảm giác tuyrằng mới lạ, gặp phải nguy hiểm lại thật sẽ mất mạng.
“Quả nhiên mọiviệc cần so sánh.”
Lẩm bẩm một câu,Tần Ninh ngồi dậy, xoa xoa vai, vung cánh tay mấy lần.
Nghiêng đầu nhìnra sau vai, cánh ánh sáng coi như hoàn hảo.
Nếu là cánhthật, gặp phải gió to như vậy, có khi đã trụi sạch lông.
Các phượng hoàngnhỏ khôi phục nhanh hơn.
Ở trong đườnghầm, cả năm được Tần Ninh bảo vệ, rất ít chính diện gió mạnh.
Thấy Tần Ninhxoa vai, nhíu mày, hai thanh loan tiến lên, một trái một phải, mỗi người ôm lấymột bên cánh.
“Làm sao?”
Tần Ninh ngạcnhiên nâng mi.
Ll nhỏ không nóichuyện, tập trung lực chú ý, ánh sáng xanh từ đầu ngón tay lan ra, kéo thành vôsố sợi dây nhỏ, quấn quanh nửa người Tần Ninh.
Ánh sáng xanhchảy qua, uể oải và đau xót bị quét sạch, sức mạnh lại tràn đầy tứ chi báchhải.
“Đây là năng lựccủa thanh loan.” Thanh Không giải thích.
“Trước thái cổ,năm tộc phượng hoàng chưa phân hóa, hoặc nhiều hoặc ít đều có năng lực tươngtự. Sau đó, theo năm tộc tiến hóa, dần dần trọng điểm một loại năng lực nào đó,những phương diện khác cũng thoái hóa đi.”
“Thanh loanthích khai khoáng, càng thích xây dựng thành thị ngầm. Loại năng lực nhanhchóng tiêu trừ mệt mỏi, giúp thể lực khôi phục này vô cùng quan trọng.”
“Thật là lợihại.” Xích Thần lại gần, nhìn một hồi, tiếc hận nói, “Đáng tiếc mình khôngđược.”
“Đây là ký ức cóđược ở trên đảo sau khi đi vào nơi truyền thừa.” Thanh Không gõ gõ trán, nângmi nhìn Xích Thần. Rất giống đang nói, mọi người cùng bị sét đánh như nhau,đừng nói cậu không nhận được truyền thừa.
“Có thì cũngcó.” Xích Thần cào cào mái tóc đỏ, “Phun lửa tính không?”
“Phun lửa?”
Tần Ninh ngạcnhiên quay đầu.
Để chứng minhlời nói không giả, Xích Thần há miệng, thật sự phun ra một quả cầu lửa.
Cầu lửa màu cam,lớn cỡ hạt đào, trung tâm có ánh xanh lam lấp lóe. Chợt nhìn qua, rất giống tiachớp bị ngọn lửa bao bọc.
“Năng lực nàykhông tệ đúng không?” Xích Hâm tiến lên, kiêu ngạo hất cằm, “Sau này có đóibụng, tùy tiện bắt một con dị thú là có thể nướng!”
Tần Ninh: “…”
Với hình tượngcao đoan đại khí đẳng cấp cao của phượng hoàng, phun lửa nướng thịt và vân vân,thật lòng không thể tưởng tượng nổi.
Kết hợp với cácloại biểu hiện của Xích Quân, lại cảm thấy không phải không có khả năng.
Tưởng tượng mộtchút, một con chu tước lông vũ lóa mắt, khốc suất cuồng bá duệ đủ kiểu, đangbay lượn giữa không trung, nhận các loài chim khác kính ngưỡng, đột nhiên hạcánh, túm lấy một con dị thú, hai ba cái xử lý sạch sẽ, miệng phun cầu lửa,nướng xong bắt đầu ăn… Hình ảnh quá đẹp, thật sự không đành lòng nhìn thẳng.
Dưới sự trợ giúpcủa thanh loan, Tần Ninh nhanh chóng khôi phục thể lực.
Sau thời giannghỉ ngơi ngắn ngủi, sáu người bay lên giữa không trung, quan sát biển hoa, cốgắng tìm kiếm đường ra.
Biển hoa lớn hơnso với tưởng tượng.
Các loài hoakhông biết tên đua nhau nở rộ, đủ mọi màu sắc, hương thơm thấm vào ruột gan.
Trong biển hoavừa không có đàn ong lấy mật, cũng không có cánh bướm rực rỡ bay múa. Mới nhìnthì đẹp không tả nổi, nhìn kỹ lại, lại mơ hồ lộ ra vẻ quỷ dị.
“Nhìn bên kia!”
Xích Hâm mởcánh, đứng giữa không trung, chỉ về phía tây biển hoa.
Mấy ngọn núi caovút sừng sững, bên trên đầy đá đen, không có một gốc cây ngọn cỏ, trái ngược rõràng với muôn hồng nghìn tía bên này.
“Đi qua xem thửxem.”
Tần Ninh bay ratrước, năm con phượng hoàng nhỏ nhanh chóng đuổi theo.
“Các em ở lạiđây.” Tần Ninh chỉ vào giữa không trung.
“Được.” phượnghoàng nhỏ gật đầu.
Sau đó, Tần Ninhtiếp tục bay, phượng hoàng nhỏ tiếp tục theo.
Tần Ninh dừnglại, vẻ mặt nghiêm túc, nhíu mày lại chỉ, phượng hoàng nhỏ tiếp tục gật đầu.Chờ Tần Ninh xoay người đi, lại theo như thường.
Thật sự không cócách nào, bạn Tần nào đó chỉ có thể thỏa hiệp.
Sáu người bayđến trước sườn núi, nhìn gò núi rải rác lộn xộn, thái dương Tần Ninh đột nhiêngiật một cái.
Đây nào có phảiđá đen, rõ ràng là quặng năng lượng! Hơn nữa còn là quặng năng lượng cao cấpnhất, có thể so với quặng năng lượng trong vỏ sò!
“Sao lại cónhiều quặng như vậy?”
Không xác địnhcó nguy hiểm hay không, Tần Ninh muốn bảo các phượng hoàng nhỏ lui về phía sau.
Ai biết, quayđầu mới phát hiện, sau lưng trống không, chỉ còn lại không khí. Nhìn bốn phía,năm con phượng hoàng nhỏ đã bay lên gò núi từ lâu, trong tay cầm gậy nanh sói,bắt đầu gõ gõ đánh đánh.
“Mấy đứa đanglàm gì?”
“Đây là quặngnăng lượng!”
“Cho nên?”
“Đều là tiền á!”Xích Hâm hai mắt tỏa sáng, vừa vung gậy nanh sói vừa nói, “Gõ mấy cục mang về,thịt dị thú đổi được có thể ăn ít nhất mười năm!”
Tần Ninh: “…”
Sau khi vào thápnhọn, đây là lần thứ mấy cạn lời?
Yên lặng chemặt, cậu cự tuyệt suy nghĩ.
Gõ vụn vặt rõràng không thể thỏa mãn nhu cầu của phượng hoàng nhỏ.
“Lui ra sau, đểtôi!”
Thanh Tịch baylên đỉnh núi, gậy nanh sói vác lên trên vay, vẫy tay bảo ba con chu tước luira. Đồng thời chỉ vào Thanh Không, nói: “Qua hỗ trợ!”
Kỹ xảo khaikhoáng đã khắc ở trong xương thanh loan, hai người hợp tác, có hiệu suất hơn xanăm người gõ gõ đánh đánh lung tung.
Xích Hâm khôngcãi lại, kéo hai chim phượng nhỏ rút lui.
Tần Ninh muốnnói, nhắc nhở hai thanh loan nhỏ chú ý an toàn. Hai phượng hoàng nhỏ căn bảnkhông kịp nghe, nắm chặt nắm tay, tìm đúng vị trí xuống tay, vung gậy nanh sói,hung hăng đập xuống.
Rầm!
Đá vụn đều lănxuống!
Rầm!
Tảng đá lớn nứttừ trên đỉnh.
Rầm! Rầm! Rầm!
Đỉnh núi bị sanbằng.
Ầm ầm!
Sườn núi bị đậpthủng, vết nứt hình mạng nhện lan tràn, nhanh chóng phủ đầy cả gò núi.
Ầm ầm!
Vài tiếng vangliên tục, gò núi gần trăm mét ầm ầm sụp xuống.
Quặng năng lượngđủ loại hình dạng lăn xuống, lớn đường kính nửa mét, nhỏ không bằng nắm tay.
Hai thanh loannhỏ vung gậy nanh sói, nói với chu tước nhỏ tùy tiện nhặt, bản thân ngược lạichạy xuống dưới một gò núi bắt đầu khởi công.
Tiếng va chạmrung trời không ngừng vang vọng trong biển hoa.
Chỉ chớp mắt,lại có từng mảng lớn quặng năng lượng lả tả rơi xuống.
Chu tước nhỏchơi trò nhặt kho báu, lục tục để đầy thiết bị chứa vật mang theo trên người.
Theo khoángthạch được dọn sạch, mặt đất trụi lủi hiện ra, vẫn cứ không có một ngọn cỏ, màusắc xám nhạt, cực kỳ không hợp với hoàn cảnh chung quanh.
“Cứ cảm thấy cóchỗ nào không đúng.”
Dựa vào trựcgiác, Tần Ninh ngồi xổm xuống, đào một mảnh đất phủ lên.
Tầng đất xốp,gần như không có đá vụn lớn. Không cần bất cứ công cụ gì, chỉ dùng hai tay đãcó thể đào bới dễ dàng.
Đào liền mấycái, trước mắt dường như có ánh vàng hiện lên.
Trong lòng chợtsáng ra, Tần Ninh ngưng tụ tên ánh sáng, nhắm thẳng vào hố đất vừa đào ra, trựctiếp nổ tung.
Chớp mắt, bùnđất bắn lên.
Sau vụ nổ, hốsâu gần hai mét, ánh vàng hấp dẫn sự chú ý của Tần Ninh, rốt cuộc lộ ra.
Đồ đằng, đồ đằngphượng hoàng!
Hình vẽ cũngkhông phải hoàn toàn màu vàng kim, mà là vàng nhạt chồng chất, phủ trêntấm kim loại xám bạc.
Tiếp tục đàobới, tầng đất không ngừng chất cao.
Mảng lớn đồ đằnghiện ra, Tần Ninh gần như khẳng định tại chỗ, đây là vỏ ngoài tinh hạm.
Bên dưới biểnhoa lại giấu một chiếc tinh hạm?
Kinh người hơnchính là, nếu đoán không nhầm, đồ đằng màu vàng nhạt này, đại biểu một chiphượng hoàng cuối cùng, uyên sồ!