Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 78



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tháp nhọn cao gần trămmét, là cửa vào nơi truyền thừa của phượng hoàng. Đến gần trước cửa, sức mạnhhuyết mạch của chim non đều bị kích ra.

Sức mạnh thật sựvô cùng bá đạo, gần như không thể chịu nổi.

Không chỉ TầnNinh, năm con phượng hoàng nhỏ đều ngã ngồi trên mặt đất, đồ đằng tượng trưngcho tộc đàn không ngừng đậm lên. Cánh ánh sáng mở ra, lại không thể đi thêm vềphía trước một bước.

“Đây là tầng thửthách đầu tiên.”

Đứng trước thápnhọn, Xích Quân nhìn xuống mấy con chim non, nghiêm mặt nói: “Muốn đi vào nơitruyền thừa, phải trải qua tầng thử thách này.”

Nói cách khác,chịu đựng sức mạnh khi huyết mạch bùng nổ, không nhờ bất cứ ai hỗ trợ, dựa vàochính mình tự bước lên cầu thang, đi vào trong cửa.

Hai chim hoàngnhỏ cắn chặt răng, đứng lên đầu tiên, nhưng làm sao cũng không thể cất bước vềphía trước.

Mồ hôi dọc theogương mặt chảy xuống, đoản bào trên người đã ướt đẫm.

Tần Ninh thử hítsâu, không ngừng tự nhủ, lần này cũng không khác gì những lần trước, chỉ là lựclượng mạnh hơn chút, nhiệt độ cao hơn chút mà thôi.

Cánh ánh sángmàu đen xòe ra, tên sáng hai màu đen, đỏ nửa ẩn nửa hiện. Sau khi ngưng tụthành thực thể, cũng không phát động tấn công, mà là hóa thành hơn trăm sợi dâynhỏ, đan xen vào nhau, quấn quanh người Tần Ninh.

Tên ánh sángngày càng nhiều, sắp không cách nào khống chế.

Tần Ninh giannan xoay người, ánh mắt đối diện Bạch Hử, khàn khàn nói: “Lui ra phía sau…”

Mấy người XíchQuân và Bạch Nham không hiểu, mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Bạch Hử lại nhưcó thần giao cách cảm, Tần Ninh vừa dứt lời, lập tức bay lên không, nhanh chónglui ra hơn trăm mét.

Tần Ninh một taychống đất, gạt mồ hôi trên mặt, cắn răng, xốc lại tinh thần. Ánh mắt quét quanăm con phượng hoàng nhỏ, cố gắng lớn tiếng: “Không thể dung hợp, có thể phóngra.”

Phóng ra?

Phượng hoàng nhỏsửng sốt.

Thanh Không phảnứng lại đầu tiên, lập tức phỏng theo Tần Ninh, mở cánh, thả tên ánh sáng.

Trong chớp mắt,hơi nóng trong cơ thể giảm đi, sắc mặt rốt cuộc không khó coi như trước.

“Nhanh, làm theolời Tần Ninh!”

Phượng hoàng làchủng tộc vô cùng thông minh.

Có Tần Ninh cùngThanh Không làm mẫu, phượng hoàng nhỏ lập tức bừng tỉnh, phóng tên ánh sángkhông cần suy nghĩ.

“Tiếu ——”

Tiếng kêu dàivang lên không ngừng, ánh sáng màu đỏ, màu xanh, màu đen đan vào nhau.

Không thể làmgiống như Tần Ninh, chuyển hóa tên ánh sáng thành sợi nhỏ, thẳng thắn nhằmthẳng lên không trung, toàn bộ bắn ra.

Trong giây lát,trong di tích vọt lên cột sáng chói mắt.

Nhìn kỹ sẽ pháthiện, cột sáng do trăm nghìn mũi tên ánh sáng tạo thành, không chỉ chói mắt,lực sát thương càng kinh người.

Vượt qua miệnghố lớn, lên đến độ cao nhất định, tên sáng đồng thời phát nổ.

Giữa không trungtựa như một đóa hoa lửa rực rỡ nở rộ.

Xa xa, máy phihành của tộc ưng đang giằng co với cuồng điêu.

Không thể đi vàodi tích, lộ mặt đã bị kéo đi, đối xử như vậy làm nghị viên tộc ưng tức giận.

Bất luận nói nhưthế nào, bọn họ là thành viên nghị viện, đại biểu cho nghị viện! Thành Vũ vậymà không cho một chút mặt mũi, đừng nói thăm dò di tích, đến gần nhìn một cáicũng không được.

“Ta kháng…”

Chữ nghị cònchưa ra khỏi miệng, tiếng nổ mạnh vang lên, đinh tai nhức óc.

Nhìn nơi chùmsáng dâng lên xa xa, nghị viên tộc ưng biểu tình cứng ngắc, trong cổ họng nhưbị chặn một cục đá, không cách nào nói thêm gì.

Cuồng điêu nhậnlệnh chặn người cũng có chút giật mình.

Chẳng qua, trướcđó đã được ám chỉ trước, biết dưới đất là thành thị chu tước, nhất định có chỗkỳ diệu, khiếp sợ hai giây, cấp tốc tỉnh táo lại. Sau đó mở thông tin, tràophúng nói: “Các hạ chuẩn bị tiếp tục kháng nghị?”

Người thông minhphải biết, sức mạnh kinh khủng như vậy, đừng nói nghị viên chỉ giỏi tranh quyềnđoạt lợi, cực ít ra chiến trường, cho dù là chim dữ thiện chiến nhất, cũngkhông dám vỗ ngực bảo đảm, nhất định có thể lành lặn đi ra.

Nghị viên tộcưng nghiến răng nghiến lợi, đến cùng không dám dùng mạng sống mạo hiểm.

Giằng co chốclát, rốt cuộc tắt máy truyền tin, xám xịt quay về trạm hàng không.

Ưng Kiền hôn mêhai lần, trong thời gian tỉnh lại ngắn ngủi, nói ra ba chữ “thành thị ngầm”,lại ngất đi.

Những lời này cónghĩa gì, nghị viên tộc ưng hoàn toàn không có manh mối. Cuối cùng quyết định,mạo hiểm đến di tích ngầm, cố gắng thăm dò đến cùng.

Bất đắc dĩ,thành Vũ không chịu dàn xếp, thấy mặt lập tức chặn người. Mà đã thấy vụ nổ kinhkhủng như vậy, cho dù thành Vũ không ngăn, nghị viên cũng không định đến gầnthêm nửa bước.

“Tộc trưởng, cứthế quay về?”

“Không thì thếnào?” Tộc trưởng khôi ưng hừ lạnh một tiếng, nói, “Nói cho cùng, chúng ta làkhôi ưng. Từ giờ trở đi, tốt nhất phân rõ ranh giới với hắc ưng.”

“Vì sao?”

Hoa tiêu xoayngười, hắn là anh em với tộc trưởng khôi ưng, rất nhiều nghi vấn, người ngoàikhông dám mở miệng, với hắn mà nói lại không thành vấn đề.

“Đừng hỏi nhiều,nghe lời làm theo là được.” Tộc trưởng khôi ưng nói.

“Sau khi trở vềdặn dò mọi người, trước khi quay về tộc đàn, cố gắng tránh khỏi hắc ưng, đừngtiếp xúc quá gần.”

“Rõ.”

Máy phi hànhxuyên qua tầng mây, bay về phía trạm hàng không.

Tộc trưởng khôiưng ngồi trên ghế chỉ huy, ngón tay gõ gõ vòng trang sức bên hông, mở màn hình,một lần lại một lần phát lại hình ảnh lúc phát nổ. Dường như phát hiện cái gì,ngạc nhiên mở to mắt, biểu tình hoảng hốt, thậm chí xen lẫn một chút sợ hãi.

“Không, khôngthể nào!”

Chu tước đã chếtsạch từ lâu!

Cho dù nơi nàytừng là lãnh địa của chu tước, nhưng đó là chuyện từ ức vạn năm trước, làm saocó thể!

Liên tưởng đếncác loại hành động của thành Vũ, tim tộc trưởng khôi ưng đập loạn lên.

Đầu tiên làthành lập nơi dừng chân, di dời dân cư dưới chân núi, sau đó mượn tai nạn độtphát, khai quật di tích ngầm, ngăn cản tất cả ngoại tộc.

Mồ hôi trượtxuống thái dương, tộc trưởng khôi ưng gần như không dám nghĩ tiếp.

Tắt màn hình,mệt mỏi ngã vào lưng ghế.

Có phải hắn nênmay mắn, tổ tiên của mình cũng đủ thông minh, phát hiện hắc ưng khác thường,lập tức giải trừ quan hệ đồng minh giữa hai tộc. Dựa vào bỏ ra hai tinh hệ,cũng phải cắt đứt quan hệ với bọn họ.

“Tộc trưởng?”

“Không có gì.”

Cười khổ mộttiếng, tộc trưởng khôi ưng quyết định, sau khi về đến trạm hàng không, lập tứctriệu tập tộc nhân, khởi hành quay về tinh thành.

Đồng thời thôngbáo toàn tộc, trước khi chuyện này rõ ràng, không được tiếp xúc với thành Rừng.Bất luận là hắc ưng quản lý tinh thành, hay là đi theo tộc đàn bọn họ, phải xếpvào danh sách từ chối qua lại.

“Sau khi trở về,ta sẽ từ đi chức nghị viên.” Tộc trưởng khôi ưng nói.

Người nghe đềusửng sốt.

“Đừng hỏi vìsao. Chỉ cần nhớ kỹ, đây là đang bảo vệ tộc đàn.”

“Rõ.”

Máy phi hành cóđồ đằng khôi ưng từ từ bay xa, biến mất sau tầng mây.

Trong di tích,chim non rốt cuộc bùng nổ xong.

Chùm sáng từ từyếu đi, cuối cùng biến mất.

Tần Ninh cùng nămcon phượng hoàng nhỏ tê liệt trên mặt đất, tóc dài dính vào trên trán, toànthân như vừa vớt trong nước ra.

Nhưng mà, vẻ mặtcả sáu đều rất nhẹ nhàng.

Các thiên ngalục tục bay trở về, nhìn mấy con chim non, nhất là Tần Ninh, đều mặt mang kínhphục. Không liên quan tuổi tác lớn nhỏ, có thể nhanh chóng quyết định, đã làmngười khâm phục.

Xích Quân đứngtrước tháp nhọn, hình tượng có chút chật vật.

Là chu tướctrưởng thành duy nhất, tự nhiên trở thành người dẫn đường. Sau khi bước lên cầuthang, phải đứng ở vị trí cố định, không thể dời nửa bước.

Các phượng hoàngnhỏ đồng thời bùng nổ, sức mạnh phát ra cực kỳ kinh khủng.

Xích Quân cáchgần nhất đứng mũi chịu sào, được đích thân thể nghiệm, huyết mạch mạnh mẽ củasáu con chim non này.

Cào cào tóc máixốc xếch, chu tước nở nụ cười.

“Rất tốt.”

Lúc trước hắncòn lo lắng, ngủ say ức năm, lại không được hấp thu sức mạnh của cha mẹ, phượnghoàng nhỏ sinh ra cơ sở sẽ không đủ mạnh.

Không ngờ rằng,dựa vào năng lượng sinh vật, đám nhóc này vẫn có thể lớn lên tốt như vậy.

Đương nhiên, TầnNinh ấp nở trứng, cùng với bản thân cung cấp năng lượng hấp thu, đều là khôngthể không nhắc đến.

Nghĩ đến đây,Xích Quân nhếch môi. Khóe mắt liếc nhìn con thiên nga nào đó, không cam lòngthừa nhận, được rồi, còn phải cảm ơn con bụng đen này.

“Đứng lên, đếnchỗ ta đây.”

Phát ra sứcmạnh, không phải là thông qua thử thách.

Các phượng hoàngnhỏ biết, phải đứng lên, nhấc chân bước lên bậc thang, đứng ở trước cửa, mới cótư cách đi vào tháp nhọn.

Nghỉ ngơi chốclát, sức mạnh từ từ khôi phục.

Tần Ninh một taychống đất, nhảy bật dậy, trên mặt đầy mồ hôi, thân thể lại cực kỳ thoải mái,động tác dứt khoát.

“Đi thôi.”

Tần Ninh xoayngười gọi mấy con phượng hoàng nhỏ.

Bất luận chutước hay thanh loan, đều tự động tự giác tụ lại bên cạnh cậu, thậm chí vì vịtrí trợn mắt trừng nhau. Nếu không phải tình huống không cho phép, tám phầnmười sẽ lại vung tay tại chỗ.

“Khụ!”

Xích Quân khụmột tiếng, nhắc nhở phượng hoàng nhỏ, nơi này không phải chỗ tranh chấp.

“Đi về phíatrước.”

Vốn, Tần Ninhkhông nghĩ rằng mình cũng có thể vào. Cân nhắc vấn đề thân phận, hình như cóchút không thích hợp.

Kết quả được nóicho biết, nơi này là nơi truyền thừa và học tập của phượng hoàng, không chỉgiới hạn trong chu tước.

“Yên tâm vào đithôi.”

Leo lên chíntầng bậc thang, đứng ở trước cửa, Xích Quân vỗ vỗ vai Tần Ninh.

“Cánh cửa nàyrất xa xưa, đã tồn tại từ trước khi thành lập thành thị. Theo truyền thống, chỉcó chim non chưa độc lập có thể đi vào.”

“Bên trong cónhững gì?” Tần Ninh hỏi.

Năm con phượnghoàng nhỏ cũng tò mò.

“Tạm thời khôngnói được.” Xích Quân cười nói, “Cần các cháu tự khám phá.”

Dứt lời, phát ramột tiếng kêu dài. Cánh ánh sáng đỏ rực mở ra, ánh đỏ vút lên cao.

Kèm theo ánh đỏ,đỉnh tháp nhọn vang lên tiếng chuông, lâu dài xa xưa.

Âm thanh quanhquẩn bên tai, trên mặt cửa đá cao hơn mười mét hiện lên đồ đằng lộng lẫy.

Chu tước, thanhloan, thiên nga, uyên sồ, nhạc trạc.

Đồ đằng năm tộclần lượt hiện ra, tựa như con chim thần vỗ cánh muốn bay, ngẩng đầu kêu dài,bay cao trên tầng mây.

Theo sự hướngdẫn của Xích Quân, đợi ánh sáng màu đen hiện lên, Tần Ninh bước lên nửa bước,lòng bàn tay ấn lên cửa đá.

“Hoan nghênhcon, hậu duệ của ta.”

Giọng nói trongtrẻo thong dong thổi qua bên tai, trong lúc Tần Ninh ngây người, ánh sáng đenđã bao quanh người cậu.

Tia sáng bùnglên, cửa đá còn chưa mở, nhạc trạc màu đen đã biến mất không thấy bóng dáng.

“Tiếu!”

“Tần Ninh!”

Năm con phượnghoàng nhỏ lập tức xù lông, đồng loạt nhìn về phía Xích Quân, ánh mắt tương đốikhông tốt.

“Tần Ninh đi đâurồi?!”

“Yên tâm, khônggặp nguy hiểm. Muốn đi vào nơi truyền thừa, đây là quá trình nhất định phảitrải qua.” Xích Quân giải thích.

Các phượng hoàngnhỏ nửa tin nửa ngờ, đến khi ánh sáng đỏ và xanh hiện lên, lần lượt ấn tay lênmặt đá. Luồng sáng chia thành mấy phần, phân biệt mang cả năm vào cửa.

Hoàn thành nhiệmvụ của người dẫn đường, Xích Quân thở phào một hơi.

Sau khi vàotrong, tất cả đều phải dựa vào chính chim non.

Đang đánh giáxem phải mất bao nhiêu ngày, phía sau đột nhiên có áp lực mạnh đánh tới.

Không biết từbao giờ, con thiên nga màu bạch kim nào đó đã bước lên bậc thang, chỉ cách hắnkhoảng cách ba bước.

Xích Quân quayđầu, không rõ, bản thân lại chọc đến Bạch Hử lúc nào.

Theo ánh mắt đốiphương, nhìn về phía bàn tay đang khoanh trước ngực, lập tức ngây ra.

Không phải đâu?

Vỗ vai một cáimà thôi.

Có cần tính toánđến mức đó không?

Bạch Hử nâng mi.

Không chỉ vai,còn có lưng.

“Gì?!”

Xích Quân rênlên một tiếng, thấy Bạch Hử mở cánh ánh sáng, quả nhiên là miệng đắng tronglòng càng đắng.

Chỉ vì chútchuyện này, đáng giá không?

Bạch Hử tỏ vẻ,đáng giá, rất đáng giá.

Vì vậy, haiphượng hoàng vạch khu vực, vung tay ngay bên trên di tích.

Ánh đỏ ánh trắngđan vào nhau, tiếng nổ mạnh vang không dứt.

Nghị viên đếnthăm dò sau khôi ưng đều bị cảnh này dọa hoảng hốt. Sau tiếp trước chạy về trạmhàng không, nói với mọi người: “Khôi ưng không nói qua, trong di tích có sứcmạnh đáng sợ, nguy hiểm cực kỳ!”

Mọi người nhaonhao suy đoán, đều là trong lòng không nắm chắc.

Không có mộtngười nghĩ đến, cảnh tượng kinh khủng như vậy, chẳng qua chỉ là hai phượnghoàng trưởng thành đánh nhau.

Tàu bay thứ chínchạy xa, Xích Quân nghiêng người tránh một đợt tên ánh sáng, nghi ngờ hỏi: “Cậucố ý đúng không?”

Để bảo vệ ditích, hai người đều không dùng hết sức, tự nhiên không có khả năng bị thương.

Chẳng qua, trận“luận bàn” này ở nội bộ phượng hoàng không đáng là gì, ở trong mắt ngoại tộc lạilà thanh thế kinh người. Chỉ cần chưa từng thấy phượng hoàng đánh nhau, đều cóthể bị dọa chạy.

Bạch Hử khôngphủ nhận.

Chỉ dựa vàocuồng điêu chặn lại, không thể ngăn cản tất cả sự tò mò. Cùng với dây dưa lâudài, không bằng một lần dọa sạch, để thời gian cho chim non truyền thừa họctập.

Mở máy truyềntin, xác định không còn chiến hạm đến gần, Bạch Hử hạ cánh.

“Bạch Nham, anhvà Bạch Thanh ở lại đây.”

“Rõ.”

“Những ngườikhác phân tán ra, tìm kiếm theo kế hoạch.”

Các thiên ngatheo lệnh làm việc, đều mở cánh ánh sáng, rất nhanh đã không thấy bóng.

Xích Quân hạxuống bên cạnh Bạch Hử, nói: “Cậu muốn canh giữ ở đây?”

“Không.” Bạch Hửlắc đầu, nói, “Tôi dự định đến nơi phát hiện hồng mộc xem xem.”

Xích Quân sátlại một chút, một tay đặt lên vai Bạch Hử, nói: “Cùng đi.”

Bạch Hử nghiêngtay, liếc mắt nhìn móng vuốt trên vai.

Xích Quân hoàntoàn không phát hiện, thấp giọng nói: “Mặc dù đã bị đào đi, ít nhiều cũng sẽ đểlại đầu mối. Cậu nói mảnh gỗ kia bắt nguồn từ hắc ưng, như vậy, đào đám hồngmộc này đi, khả năng chính là tộc ưng.”

Sau khi xây xongthành thị, tặng hạt giống và cây non chính là thực viên điểu và khủng điểu.

Đào cây trưởngthành đi có thể là hắc ưng.

Sau khi phượnghoàng suy sụp, leo lên ngai vàng chính là hắc tư đặc ưng.

Tính như vậy,nói chuyện không liên quan đến tộc ưng, kẻ ngu cũng sẽ không tin.

“Hắc tư đặc ưngđã tuyệt chủng.” Bạch Hử vỗ cánh bay lên, bổ sung, “Từ một vạn năm trước.”

“Cuộc nội chiếnkia?”

“Đúng.” Bạch Hửlên cao mấy mét, quan sát khu vực trống rỗng từng trồng hồng mộc, “Ngay sau khinhạc trạc diệt tộc.”

Lúc đó, hắc ưngphản bội phượng hoàng, nhạc trạc bị ám toán, rơi vào đường cùng. Bao vây hạmđội nhạc trạc, chính là hắc tư đặc ưng và một số tộc đàn phụ thuộc.

Mất đi thân tộc,thiên nga bi thương cuồng nộ, bắt đầu điên cuồng trả thù.

Chỉ cần là tộcđàn có liên quan, không bị giết sạch cũng là nguyên khí đại thương. Bao gồm cựưng từng nhiều lần làm vũ hoàng, đều không ngoại lệ.

Hắc ưng có thểtồn tại đến bây giờ, tuyệt đối có thể nói là may mắn.

“Tộc ưng.”

Xích Quân baybên cạnh Bạch Hử, nhìn hốc cây hình dạng quái dị, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

“Kỳ quái… khủnglong?”

“Anh nói cáigì?”

“Ở kia.” XíchQuân hạ thấp độ cao, tỉ mỉ quan sát hai miệng hố sâu, sau khi so sánh, càngthêm khẳng định suy đoán của mình, “Ngoài tộc lông vũ, tộc khủng long nhất địnhcũng đã đến.”

“Tộc khủng long?”

“Nếu ta đoánkhông nhầm, hẳn là đạo long.” Chân mày Xích Quân nhíu chặt, tâm tình rất khôngtốt, “Chỉ có móng vuốt của bọn họ, mới có thể để lại dấu vết như vậy.”

Đạo long kíchthước không lớn, so với hắc giáp long, có thể nói là mini.

Khuyết điểm trờisinh buộc đạo long phải quần cư.

Do tập tính,loài khủng long kích thước nhỏ này tiến hóa ra móng vuốt nhọn có một không hai.Có thể dễ dàng phá vỡ vảy sừng, xé rách da loài lớn hơn. Những quái vật lớn nhưtrường cảnh long và hắc giáp long vân vân, gặp phải cả đàn đạo long, cũng phảiquỳ xuống hát chinh phục.

Chẳng qua, saukhi chu tước không còn, số lượng đạo long đã trở nên rất ít.

Tộc lông vũ sănbắn chỉ là một phần nguyên nhân.

Mấu chốt ở chỗ,bọn họ không được tộc khủng long chấp nhận, chỉ cần là ở trong lãnh địa của tộckhủng long, đều sẽ bị khu trục.

“Đạo long có thểsăn trưởng thành, nhưng thích con non và trứng hơn.”

Thậm chí, ngaycả cùng tộc cũng không bỏ qua.

Một khi bịthương trong cuộc đi săn, đa số sẽ trở thành đồ ăn của đồng bạn.

“Niên đại củanhững dấu vết này, khẳng định muộn hơn thành thị hủy diệt.”

Xích Quân nhíuchặt chân mày, không muốn tin tưởng, nhưng thật sự còn có đạo long tồn tại.

“Tộc khủnglong.” Trầm ngâm hai giây, Bạch Hử trầm giọng nói, “Theo tôi được biết, trongvòng bảy vực, chỉ vực Lam còn có một chi dực long nguyên thủy.”

“Dực long nguyênthủy?”

“Ở thành Đákhủng điểu quản lý.”

Khủng điểu, lạilà khủng điểu!

Xích Quân hunghăng nghiến răng.

Trong chớp mắt,biểu tình âm trầm như nước.

Trong tháp nhọn,Tần Ninh hoàn toàn không biết gì về chuyện xảy ra bên ngoài.

Giây lát ánhsáng đen bao phủ, cậu liền mất đi tri giác. Ánh sáng tan đi, đầu lại vẫn choángváng.

Miễn cưỡng đứngvững, phát hiện đang ở trên một bãi cát màu vàng kim.

Hai vầng tháidương đỏ như lửa treo cao phía chân trời, bầu trời xanh thẳm vạn dặm không mây.Trước mặt là đại dương mênh mông vô bờ, đá ngầm hình thù kỳ quái dựng thẳng bốnphía.

Tần Ninh cúingười, cầm lên một nắm cát mịn.

Cảm giác vô cùngchân thực.

“Dị không gian?”

Không đợi TầnNinh suy nghĩ kỹ càng, cảnh tượng đột nhiên thay đổi.

Sóng biển cuồncuộn, trên trời mây đen tụ lại. Không đến nửa phút, tiếng sấm nổ vang, tia sétđánh thẳng xuống.

Từng tia từngtia sét to cả trượng nối tiếp nhau, cách bãi biển ngày càng gần. Nhìn tư thếkia, hẳn là nhằm vào cậu.

Xẹt!

Lại một tia sétrơi xuống, Tần Ninh thiếu chút nữa xù lông. Bất chấp tất cả, rút chân bỏ chạy.

Đây chính là cáigọi là truyền thừa?

Đây chính là xxxhọc tập?!

Hố chim cũngkhông thể hố như vậy!

Xẹt! Xẹt! Xẹt!

Tia sét càngngày càng gần, Tần Ninh phát huy hơn xa bình thường, dính đất bay qua bãi cát,chớp mắt nhanh gần như thành bóng sáng.

Trong lúc chạytrốn còn không quên lo lắng, năm con phượng hoàng nhỏ đang ở đâu?

.

1 trượng = 3.33m

 

Đạo long:

Hắc tư đặc ưng:

Cự ưng (hình như vẫn là con bên trên =)):
Chương trước Chương tiếp
Loading...