Tần Ninh Phấn Đấu
Chương 74
Chu tước nhỏ ăn bụngcăng tròn, phẩy phẩy cánh, chiếm chỗ trong lòng Tần Ninh, nhanh chóng ngủ say.
Tần Ninh cụclông tròn xoe trong lòng, Tần Ninh gãi gãi đầu.
Đây là tiết tấuphải ôm liền hai ngày?
“Cho ta đi.”
Xích Quân đếngần, cúi người nâng chu tước nhỏ lên.
Đang trong giấcmơ, tự nhiên không có khả năng chống đối như lúc tỉnh táo.
Hơn nữa, mặc dùcó huyết thống chu tước, Tần Ninh chung quy là nhạc trạc. Chim non trưởng thànhcần hấp thu sức mạnh, năng lượng sinh vật không thể đáp ứng toàn bộ, cần chutước trưởng thành bảo vệ.
“Anh muốn ởlại?”
Thấy Xích Quânđi đến bên tường, lấy ra một cái giường đá đơn giản, Bạch Hử nhíu mày.
“Đương nhiên.”
Trong lòng ômchu tước nhỏ, Xích Quân hết sức thả nhẹ động tác, âm thanh càng nhẹ. Lúc BạchHử hỏi, còn trợn mắt trừng qua.
Không thấy béngủ à?
Nhỏ giọng chút!
“Xem tình hình,hai con còn lại cũng sắp phá xác, ta phải ở lại.”
Còn một nguyênnhân, chu tước được Tần Ninh ấp ra, nhận chuẩn cậu. Nếu lúc tỉnh lại không nhìnthấy Tần Ninh, rất có thể sẽ giận dỗi. Đối với ba con chim non sống sót củatộc, Xích Quân căn bản không nỡ quở trách, chỉ có thể sớm dập tắt tai họa ngầm.
Quan trọng hơnlà, chim non được Tần Ninh ấp ra, chỉ chịu cậu cho ăn.
Vạn nhất tỉnhlại đói bụng, lại không chịu ăn gì, vậy phải làm sao?
“Ta nhất địnhphải ở lại.” Xích Quân ngồi lên trên giường, sợ chu tước nhỏ ngủ khó chịu, dứtkhoát nằm xuống, cẩn thận ôm vào lòng.
“Như vậy khôngthích hợp.”
“Ta biết.” XíchQuân không phản bác, nghiêm mặt nói, “Cho nên, cậu cũng có thể ở lại.”
Bạch Hử khônglên tiếng, dường như đang nghiêm túc suy xét.
Tần Ninh ngượclại không vấn đề.
Cùng giường cùnggối đã không chỉ một lần, già mồm cãi láo cũng quá vô nghĩa.
“Nhưng ta nóitrước,” Xích Quân đột nhiên nói, “Đây chỉ là biện pháp tạm thời, không cho cậulàm gì.”
Tần Ninh cóhuyết thống chu tước, tự nhiên được Xích Quân đưa vào phạm vi bảo vệ. Nếu BạchHử nhân cơ hội chiếm tiện nghi, thân là “trưởng bối”, hắn không ngại vung tay.
“Tôi nói rồi, lolắng của anh rất dư thừa.” Bạch Hử dựa vào đầu giường, ôm Tần Ninh vào lòng,“Ngủ trước một chút. Hai chu tước này sẽ không phá xác ngay.”
“Làm sao anhbiết?” Tần Ninh tò mò ngẩng đầu.
“Ta trải qua vàimùa sinh sản, nhìn thấy rất nhiều thiên nga sinh ra.”
Tuy rằng tộc đànkhông giống, nhưng tập tính phượng hoàng tương thông.
Cho dù sinh rađồng thời, phá xác đầu tiên vĩnh viễn đều là chim hoàng, chim phượng nhất địnhphải chậm hơn mấy giờ.
“Thật sao?”
Chu tước phá xácrồi, Tần Ninh mới nhận ra, cầu lông tròn là một bé gái. Còn trong vỏ trứng,Bạch Hử làm sao phán đoán?
Hơn nữa, ba conchu tước này ấp trứng nhờ năng lượng sinh vật, bản thân đã không giống chim nonbình thường.
“Chờ em lớn lênsẽ biết.”
Bạch Hử cúi đầu,nhẹ nhàng cọ cọ mặt Tần Ninh.
“Khụ!”
Tiếng ho sátphong cảnh vang lên, Xích Quân cắt đứt khoảnh khắc vô cùng thân thiết này, lóesáng giống như bóng đèn 500W.
“Ta đã nói rồi,phương thức giáo dục của cậu có vấn đề.”
Cái gì gọi làlớn lên sẽ biết?
Chim non có nghivấn, nên giải đáp ngay lập tức!
“Xem đồ đằngtrên vỏ trứng.” Chỉ vào hai quả trứng chu tước còn lại, Xích Quân nói, “Nóichung, màu sắc đồ đằng trên vỏ trứng càng đậm, càng có thể là chim phượng.”
Loài chim tìmbạn đời phải khoe lông.
Có một thân lôngvũ xinh đẹp, với chim trống là cực kỳ quan trọng. Mà màu sắc đồ đằng, có thểđại biểu nhất mức độ xinh đẹp của bộ lông.
Nghi ngờ thêm tòmò, Tần Ninh ôm lấy một quả trứng chu tước. Đúng thật, quả nở trước này màu sắcnhạt hơn hai quả còn lại.
Còn đang nhớlại, trong tay phát ra tiếng động nhè nhẹ.
Rất nhanh, tiếngđát đát vang, màu sắc thay đổi rõ ràng.
Đỉnh vỏ trứng bịchọc thủng, dọc theo lỗ thủng, vết nứt hẹp dài không ngừng xuất hiện.
Không đến nămphút, vỏ trứng phủ đầy vết nứt, sau đó vỡ thành vài mảnh.
Một con chu tướcnhỏ ngồi trong tay Tần Ninh, đầu đội một mảnh vỏ trứng, mắt to như mở nhưkhông, phát ra tiếng kêu non nớt.
“Tiếu ——”
Trong chớp mắt,tim Tần Ninh như bị hòa tan.
Chim non đượcđặt xuống giường, đứng lên, lắc lắc đầu, vỗ vỗ cánh, bắt đầu mổ vỏ trứng.
Ăn xong, giốngnhư chim hoàng phá xác trước đó, kêu la yêu cầu cho ăn.
Long lân XíchQuân đưa vừa vặn phát huy tác dụng.
Chu tước nhỏ ômlấy cổ tay Tần Ninh không chịu dịch chỗ. Tần Ninh không có cách nào, chỉ có thểbẻ từng mảnh từng mảnh ngoài rìa vảy, đút vào trong miệng nó.
“Tiếu!”
Ăn được vui vẻ,chu tước nhỏ vẫy cánh, ngã nhào xuống giường, lảo đảo lắc lư quay vòng.
“Nó đang làmgì?”
“Nhảy múa.”
Phượng múa cực đẹp.
Đổi thành cầulông chưa trưởng thành… Khóe mắt Tần Ninh giật giật, rốt cuộc không nhịn khôngđược, cười ra tiếng.
Long lân khôngcòn, Bạch Hử và Xích Quân đồng thời đưa hộp thủy tinh qua.
Một hộp chứathịt sò, một hộp khác màu sắc trong suốt, là thịt trùng hoàng làm người thèmchảy nước miếng.
“Đây chính làtrùng hoàng?”
“Đúng.” XíchQuân nói, lại lấy ra một túi long lân, trực tiếp đặt lên giường, “Chỉ còn bằngnày. Xem ra, chờ cả ba con phá xác, phải đến vực Đen một chuyến.”
Tần Ninh ngạcnhiên.
Thì ra lúc trướcvị này không nói đùa, thật sự định đến vực Đen bắt sâu.
“Đương nhiên làkhông nói đùa.”
Xích Quân nhíumày, đợi chim phượng nhỏ bày tỏ vui sướng xong, ôm cổ tay Tần Ninh ngủ say,trực tiếp xách đi, đặt cùng chỗ với chim hoàng.
“Tộc trùng làthức ăn tốt nhất.”
Sau khi tỉnhlại, rất nhiều chuyện làm Xích Quân không quen, nhất là phương diện ăn uống.
Cái này khôngthể ăn, cái kia cũng không thể ăn.
Nhìn con mồi vuivẻ, lại không thể hạ miệng, còn chuyện bực mình hơn thế sao?
Đang oán thầm,hắc trạc trên cổ tay Tần Ninh đột nhiên rung lên.
Giao diện giaodịch mở ra, Phúc Thanh xuất hiện trên màn hình. Nhếch môi, hai chữ “Chào cậu”chưa ra khỏi miệng, đã nhìn thấy hai phượng hoàng trưởng thành ở bên kia mànhình.
Trong chớp mắt,Phúc Thanh toàn thân cứng ngắc, như rơi vào trong trời băng đất tuyết.
“Chào… cậu…”
Lưỡi rắn phunra, giọng nói run lên.
Tần Ninh kỳ quáinhìn hắn, mất năm giây mới hiểu, đẩy Xích Quân ra, lại giãy khỏi vòng tay BạchHử, ôm trứng chu tước ngồi vào góc giường.
Không nhìn thấyđối tượng đáng sợ, Phúc Thanh thở phào một hơi, rốt cuộc khôi phục bình thường.
“Xin lỗi.” PhúcThanh liếm liếm môi, cảm thấy xấu hổ vì biểu hiện của mình.
Nhưng hắn thậtsự rất sợ.
Tộc lông vũ màubạch kim không nói, con màu đỏ rực kia, ánh mắt nhìn hắn, sống sờ sờ như đangnhìn một bữa cơm.
“Không sao.” TầnNinh cười nói.
Nói xong mấycâu, Phúc Thanh nhanh chóng bình tĩnh lại, sửa sang tâm tình, nói ra mục đíchchính liên lạc Tần Ninh.
“Tôi có số lượnglớn tộc kiến, đều rất tươi mới. Cậu muốn giao dịch không?”
“Tộc kiến?”
“Đúng.” PhúcThanh phóng to màn hình, lấy ra chiến lợi phẩm của chuyến đi này, bày ra trướcmắt Tần Ninh.
Đầu tiên, là vàicon kiến quân đội dài hơn ba mét.
Giáp xác nâuđậm, sáu chân to khỏe, trên cái đầu lớn, râu và răng hàm đều nguyên vẹn, thậmchí còn cảm giác sắc bén.
Thứ hai, là kiếnlửa toàn thân đỏ rực.
So với kiến quânđội, dáng người kiến lửa có vẻ thon thả hơn, tính tình lại hung bạo không khácgì, lực tấn công cũng tương đối kinh người.
“Đám này vị hơichua, nhưng mà ăn cũng rất ngon.” Phúc Thanh nói.
Sau đó, là kiếngai đen Tần Ninh từng gặp một lần, cùng với kiến đen lần đầu nhìn thấy.
Kiến gai đen vôcùng lớn, hơn xa tộc kiến khác. Kiến đen hơi nhỏ, nhưng trong quá trình cướpđịa bàn cướp con mồi, hoàn toàn không kém các chi cùng tộc.
“Chú nổ hànhtinh tộc kiến?” Tần Ninh vẻ mặt kinh ngạc.
Tha thứ cậu.
Ngoại trừ việcnày, thật sự không nghĩ ra khả năng nào khác.
“Không có.” PhúcThanh lắc đầu, giải thích, “Sau khi bọn tôi đến vực Đen, đa số thời gian đềuhoạt động ở biên giới hành tinh, cũng không đi sâu vào bên trong tinh vực.”
Tộc rắn sứcchiến đấu mạnh, không sợ tộc trùng, nhưng mà, cuộc sống không quen, cẩn thận làvô cùng cần thiết.
“Lúc đến nơi,bọn tôi phát hiện tộc trùng xảy ra nội chiến.”
“Nội chiến? Chỉcó tộc kiến hay là toàn bộ?”
“Toàn bộ.” PhúcThanh dừng một chút, hiển nhiên cũng rất không hiểu.
Tộc trùng hiếuchiến, bảy vực đều biết.
Nhưng năm trùngtriều bùng nổ, đa số tộc đàn sẽ tránh gây ra chiến tranh, để tập trung nuôidưỡng đời sau.
“Số tộc trùngtham chiến không dưới ức. Chỉ là kỳ hạm tộc kiến, tôi đã thấy bảy, phân biệtđến từ các tổ kiến khác nhau.”
“Trừ kiến, rấtnhiều mối cũng tham gia chiến đấu. Ngoài ra còn có bọ ngựa, tò vò, châu chấu,bọ rùa…”
Phúc Thanh đếmđếm, đến cuối cùng, căn bản đếm không hết được.
“Tôi và đồng tộcmai phục ở biên giới tinh vực, gặp được tộc kiến chiến bại hoặc lạc đàn, lậptức xông lên bắt lấy.”
Nói đến đây,Phúc Thanh lại nhếch môi.
“Tôi phải cảm ơncậu.”
“Cảm ơn tôi?”
“Có lần chuyểnhoán mậu dịch trước, mammoth mới đồng ý giao dịch trang bị ẩn hình, giúp chohành động thuận lợi hơn nhiều.”
Nhờ trang bị ẩnhình, Phúc Thanh đánh hôn mê, vớt được không ít chiến lợi phẩm.
Hắn rất biếtchọn đối tượng.
Chiến hạm tộckiến bị bắt, đa số đã hư hại nghiêm trọng, thông tin tắt, không thể liên hệ vớitộc đàn, một mình trôi nổi ở biên giới tinh vực, hạm viên tử thương gần nhưkhông còn. Cho dù còn có người sống, không nhìn thấy kẻ địch ở đâu, liều mạngbắn pháo cũng không nên chuyện gì.
“Tôi mai phục ởbiên giới vực Đen bảy ngày, lấp đầy hai mươi sáu chiến hạm vận tải.”
Với kết quả đạtđược, Phúc Thanh vô cùng hài lòng.
Trong thời gianphục kích, hắn từng gặp hạm đội của công tước tộc trùng, nếu không phải đốiphương số lượng rất nhiều, tám phần mười cũng sẽ trở thành con mồi, ném vàochiến hạm vận tải.
“Sau khi về vựcTím, đồng tộc lấy đi hai phần ba hàng hóa, còn lại đều thuộc về tôi.”
Phúc Thanh chỉvào kiến quân đội trước màn hình, nói: “Đám này đều rất tươi, mùi vị tương đốitốt. Thế nào, có muốn giao dịch không?”
“Chú không địnhgiữ lại ăn?”
“Tôi chỉ địnhgiữ một nửa, còn lại đều sẽ giao dịch đi.” Phúc Thanh nói.
“Vì sao?”
“Thiết bị chứavật có thể giữ tươi. Nhưng thời gian lâu, mùi vị cũng sẽ thay đổi. Hơn nữa, vợtôi không thích vị tộc kiến, thích thịt hung thú hơn. Hung thú ở vực Tím khôngnhiều, mùi vị cũng không bằng vực Lam.”
“Chú có vợ?”
“Đương nhiên. Vợtôi là mỹ nhân đẹp nhất tộc đàn!” Bạn đời xinh đẹp làm hắn cảm thấy vô cùngkiêu ngạo.
Có lẽ là muốnkhoe khoang, Phúc Thanh mở rộng màn hình, chỉ vào một con rắn viper to gấp đôimình nói: “Đây chính là vợ tôi. Thế nào, có phải rất cường tráng, rất có lực uyhiếp không? Trong toàn tộc không tìm được cô rắn nào hấp dẫn hơn em ấy đâu!”
Tần Ninh: “…”
Thẩm mỹ của cáctộc đàn khác nhau, không chấp nhận được, nhưng phải tôn trọng.
Cuối cùng, dướisự yêu cầu của Xích Quân, cũng để cảm tạ sự giúp đỡ của Phúc Thanh lần trước,Tần Ninh lấy ra một số lớn thịt hung thú, đổi hơn sáu trăm con kiến quân đội vàkiến gai đen.
Dùng năng lượngsinh vật làm hàng hóa, Phúc Thanh nhận được chín con dị thú hoàn chỉnh.
“Giao dịch vớicậu luôn rất thoải mái.”
Thịt thú vô cùngtươi mới, Phúc Thanh lập tức kéo một con xuống, chấm chút gia vị nuốt sống vàobụng, tương đối thỏa mãn mùi vị.
“Chiến lợi phẩmcòn lại, chú định xử lý thế nào?”
“Vực Xám, vựcXanh và vực Đỏ đều có thể giao dịch.”
Mammoth vực Xámvui lòng dùng giáp xác của kẻ thù đặt nền, thú một sừng vực Xanh vừa vặn đangthiếu tế phẩm cho đồng tộc. Vực Đỏ càng không cần phải nói, thú ăn kiến sinhsống ở đó, thức ăn chính chính là kiến.
Tính một lượtnhư vậy, còn lại có khi còn chưa đủ chia.
“Nếu có thể, hivọng chú có thể giúp một tay, tiếp tục tìm kiếm năng lượng sinh vật.”
“Không thành vấnđề.” Phúc Thanh sảng khoái đồng ý.
Giá trị trao đổicủa năng lượng sinh vật vượt xa dự đoán. Nhìn thịt thú xếp thành núi nhỏ, hắnthậm chí muốn lại đến vực Đen mò một lần.
Tộc rắn đúng làtrạch, nhưng đối mặt với điều kiện mê người, ra ngoài đi xa hoàn toàn khôngthành vấn đề.
Giao dịch kếtthúc, kiến quân đội và kiến gai đen giao cho Xích Quân, do hắn xử lý.
Tần Ninh ômtrứng chu tước, tự giác tự động quay lại trong lòng Bạch Hử, được cho ăn haikhay thịt nướng, hơi dựa ra phía sau, ngáp một cái.
“Buồn ngủ rồi?”
“Vâng.”
“Ngủ đi.” BạchHử che mắt Tần Ninh, hôn lên đỉnh đầu cậu.
Tần Ninh hàm hồtrả lời, đổi một tư thế thoải mái, dần dần ngủ say.
Trong phòng khôiphục yên tĩnh, hai chu tước nhỏ được Xích Quân ôm, bụng nhỏ phồng lên xẹpxuống. Thỉnh thoải cánh nhỏ giãy giãy, cuộn thành hình cầu, giống như còn đangở trong vỏ trứng.
Xích Quân mởcánh, ánh sáng đỏ bao phủ nửa căn phòng.
Bạch Hử khôngđồng ý nhíu mày, ôm Tần Ninh chặt hơn.
Khoảng nửa giờsau, một quả trứng chu tước cuối cùng rốt cuộc có động tĩnh.
Vỏ trứng nhẹnhàng lay động, Tần Ninh hơi híp mắt, như tỉnh như chưa.
“Sắp nở rồi?”
Giãy giụa ngồithẳng người, đặt quả trứng lên đùi.
Tiếng vang nhỏvụn liên tiếp không ngừng.
Không đến nămphút, con chu tước thứ ba ra khỏi vỏ.
Giống như haicon trước, chu tước nhỏ phá xác xong, bản năng thân thiết ỷ lại Tần Ninh. Đượccho ăn xong, hai giây đã ngủ, được Xích Quân ôm lên giường đá.
Tần Ninh thật sựquá buồn ngủ, ngáp liền hai cái, khóe mắt thấm nước.
Lơ đãng liếc quagiường đá, lập tức ngây người.
Dụi dụi mắt, cậukhông nhìn nhầm chứ?
Bây giờ mới đượcbao lâu?
Chu tước phá xácđầu tiên, vậy mà đã lớn hơn một vòng. Trước có thể dùng hai tay nâng lên, lúcnày, có khi ôm cũng vất vả.
Nếu không phảicó con cuối cùng so sánh, cậu căn bản sẽ không để ý.
“Là sao?”
“Trong vòng haingày, chim non sẽ hấp thu sức mạnh, hết khả năng lớn lên.” Bạch Hử vuốt ve máitóc Tần Ninh, nhỏ giọng nói, “Đây cũng là nguyên nhân chúng nó ngủ say trongthời gian dài.”
Cơn buồn ngủ củaTần Ninh bay sạch, gần như là giường đá nhìn chằm chằm. Hành động này làm BạchHử bất mãn, nâng người mò Tần Ninh về, trực tiếp ấn vào lòng mình.
“Em mệt mỏi mấyngày, cần nghỉ ngơi.”
“Nhưng em muốnnhìn…”
“Ngủ.”
“Em muốn…”
“Ừ?”
Bạch Hử nâng mi,khóe môi cong lên, cười đến cực kỳ mị hoặc.
Tần Ninh ngậmmiệng, ngoan ngoãn nằm xuống, im lặng là vàng.
Buồn ngủ vừa mớiquay lại, vòng thời không trên cổ tay lại xảy ra biến hóa.
Tưởng có kí chủđịnh vị, Tần Ninh nửa ngồi dậy, quyết định nếu là người quen thì nói, người lạtrực tiếp tắt. Nâng cổ tay lên lại phát hiện, rung không phải hắc trạc, mà làthanh trạc tìm được trong di tích cổ của thanh loan.
Kèm theo rungđộng, ánh sáng trăng bao lấy thân vòng, sau đó rót vào bên trong.
Tần Ninh vẻ mặtngạc nhiên, không biết phải xử lý thế nào.
Bạch Hử quyếtđịnh cực nhanh, cầm cổ tay Tần Ninh, muốn tháo vòng thời không xuống.
Không ngờ, ánhsáng trắng nối liền, vòng thời không như mọc trên cổ tay Tần Ninh, bất luận làmsao cũng không kéo xuống được.
Lúc này ngay cảXích Quân cũng không bình tĩnh được.
Là hắn đề nghịtập trung vòng thời không, nếu Tần Ninh xảy ra bất trắc gì, hắn khó cóthể chối bỏ trách nhiệm.
Đại khái khoảngnửa phút, ánh sáng trắng đạt đến đỉnh điểm.
Lạch cạch.
Tiếng vang nhẹnhư chạm vào chốt mở, hệ thống trong thanh trạc tự động mở ra, ánh sáng trắngđược rót vào tỏa ngược trở ra, trong chớp mắt, chói đến làm người không mở nổimắt.
Ánh sáng tan đi,hai quả trứng phủ đầy đồ đằng xanh, nằm im trong lòng Tần Ninh.
Yên lặng.
Yên lặng chưabao giờ có.
Tần Ninh cúiđầu, nhìn hoa văn màu xanh trên vỏ trứng, lại nhìn vòng thời không khôi phụcnguyên dạng, đầu óc trống rỗng hai giây.
Muốn buông, ánhsáng trắng lập tức thò ra, trứng thanh loan bị nhét vào trong lòng.
Chuyển cho BạchHử, nhét quay về.
Đưa cho XíchQuân, vẫn cứ nhét quay về.
Vài lần liêntục, Tần Ninh toàn thân vô lực, ấn trán, triệt để cạn lời.
Đầu tiên là chutước, giờ lại thêm thanh loan. Chẳng lẽ, cậu đến vương thành chỉ để ấp trứng?
Cậu cần lẳnglặng, phải lẳng lặng!
Trong trung tâmnội thành, lửa dần dần lụi tắt.
Vị trí sở tạicủa vương cung và nghị viện ngày xưa, từ lâu đã trở thành một miệng hố lớn sâukhông thấy đáy.
Bên miệng hố đầyvết cháy và vết nứt không ngừng kéo dài. Rất nhiều kiến trúc bị ngọn lửa quétqua, tường đổ có thể thấy ở khắp nơi.
Ánh lửa tắt,khói đen bị gió thổi tan.
Phần lớn cư dânđược sơ tán đến cảng hàng không, chờ đợi được phân phối lên một tinh hạm, đếnthành vệ tinh ở tạm.
Trong lúc vũhoàng cùng các nghị viên bận rộn sắp xếp nhân viên, không phân thân ra được,vài tàu con thoi của thành Vũ xuyên qua khói mù, đến gần miệng hố.
Hạ cánh, cửakhoang mở ra, hơn mười máy thăm dò ống trụ lần lượt trượt xuống. Đến chiều sâunhất định, nhanh chóng đưa cánh tay kim loại, bám vào trên thành hố.
“Bắt đầu thunhận số liệu.”
Trước đài khốngchế, cuồng điêu mười ngón bay múa, phóng to hình ảnh máy thăm dò gửi về.
Lúc đầu, là dấuvết dung nham trào lên.
Sau đó là từngmảng tường đá đổ sụp, bề mặt cháy đen, đập nhẹ hai cái, lập tức vỡ thành mảnhvụn.
“Là kiến trúcvương cung và nghị viện rơi xuống.”
Máy thăm dò tiếptục đi xuống, lục tục đến tầng đất đứt gãy. Cánh tay kim loại thò ra, dễ dàngđào bới đá vụn.
Đá vụn ngày càngnhiều, tầng nham thạch nứt từ trong ra.
Ánh sáng đỏ chóimắt bắn ra, một góc tòa thành dưới lòng đất, rốt cuộc hiện ra trước mặt mọingười.
Bọ rùa:
Tò vò:
Rắn Viper: