Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 69



Tinh hạm thành Vũ đi vàovương thành, không dừng ở trạm hàng không, mà lái vào bến tàu trong nơi dừngchân.

Kiến trúc màubạc lơ lửng giữa không trung, giống như phiên bản thu nhỏ của pháo đài thànhchính. Đồ đằng màu sắc rực rỡ sáng rõ bắt mắt, chiếu rọi niềm kiêu ngạo độc hữucủa thành Vũ.

Sau khi tinh hạmxuyên qua tầng khí quyển, Tần Ninh leo lên tầng hai boong tàu, quan sát tòathành lịch sử lâu đời này.

Nếu hình dungthành Vũ như một người trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn bồng bột, tràn ngập sứcsống, vương thành lại như một ông lão, màu sắc u tối, có vẻ già nua nặng nề.

Trong ấn tượngcủa Tần Ninh, nơi chu tước đã từng sinh sống, hẳn phải là một tinh cầu đỏ lửa.

Không nghĩ đến,kiến trúc trong thành đa số là hai màu trắng đen, tạo hình đơn giản, không cóbao nhiêu điểm hấp dẫn người. Ngược lại, nơi dừng chân ở ngoại thành, hoặc bạctrắng, hoặc vàng sáng, bắt mắt hơn nhiều.

Tinh hạm đi vàobến tàu, tắt động cơ.

Nóc bến tàu khéplại, ngọn đèn bên trong sáng lên. Mấy con cuồng điêu đợi trước lối ra, vẻ mặtnghiêm túc.

Theo một loạttiếng ầm ĩ, cửa cabin mở ra.

Đầu tiên là quanan toàn Yến Lam dẫn đầu, sau đó là chim gõ kiến và hắc nhạn, cuối cùng là gầntrăm con thiên nga. Sau khi rời hạm, tất cả chia làm hai nửa xếp hàng đứng haibên, dáng người cao ngất, mắt nhìn thẳng tắp.

Bạch Hử ôm TầnNinh đi ra, cuồng điêu lập tức tiến lên đón, cung kính hành lễ.

“Bạch chủ.”

“Vương thànhkhông nhận được tin?”

“Không có.” LậtNhan nói, “Nghị viện còn đang tranh cãi vì chuyện nơi dừng chân, thần chỉ saingười báo cho vũ hoàng. Chẳng qua, lúc này hẳn là cũng biết rồi.”

Tinh hạm muốnvào vương thành, nhất định phải đi qua trạm không gian.

Lúc này, támphần mười nghị viên đều đang nghi ngờ, mới được mấy ngày, Bạch Hử đi mà quaylại, rốt cuộc là vì cái gì.

Thị sát nơi dừngchân?

Hiển nhiên khôngphải.

Lúc đi ra ngoài,Tần Ninh vỗ vỗ vai Bạch Hử. Đối phương hiểu ý, liếc cậu một cái, nhưng khônglập tức thả cậu xuống. Cho đến khi đi vào cầu thang lên xuống, mới chịu buôngcánh tay.

“Theo sát ta.”

Dặn dò một câu,Bạch Hử quay đầu hỏi Lật Nhan, thăm dò miệng núi lửa tiến triển thế nào, có thuhoạch gì không.

“Thu thập đượcmột vài số liệu.” Lật Nhan trả lời, “Nhưng đến chiều sâu nhất định, máy thăm dòsẽ không thể tiếp tục đi xuống. Miễn cưỡng tiến lên, máy móc sẽ lập tức ngừnghoạt động.”

“Điều tra rõ lànguyên nhân gì?”

“Hiện tại có thểxác định, dưới miệng núi lửa có một tầng màn chắn. Không giống tự nhiên hìnhthành, ngược lại giống do con người làm ra.”

Nói đến đây, LậtNhan đột nhiên dừng lại, ánh mắt liếc qua Tần Ninh, trong đầu đột nhiên có mộtý tưởng lóe  lên.

Sao trước đâyhắn không nghĩ đến!

Tầng màn chắnthần bí kia, thật sự là một phiên bản khác của lồng ánh sáng ở đảo biệt lập!

“Nơi này là ditích của chu tước, vương thành đã muốn phá hủy mấy lần, nhưng chưa từng thànhcông. Máy thăm dò bị ngăn chặn, không thể làm việc bình thường, nhân viên đixuống cũng bị ngăn cản.”

Nói ra suy nghĩtrong lòng, Lật Nhan càng thêm khẳng định, suy đoán của mình không sai.

“Tình huống này,cực kỳ giống di tích nhạc trạc.”

Di tích nhạctrạc?

Bạch Hử rơi vàotrầm tư, Tần Ninh lại hai mắt sáng ngời.

Nếu quả thật lànhư vậy, bên dưới kia, liệu có thể còn có chu tước sống sót hay không?

Đoàn người rờibến tàu, đi đến tháp chỉ huy mặt đất.

Kiến trúc hợpkim cao trăm mét, có đặc sắc của thành Vũ rõ ràng. Bắt đầu từ ngày xây dựngnên, đã được coi là cột mốc đánh dấu nơi dừng chân của thành Vũ.

“Bạch chủ, ngườicủa nghị viện đến.” Mới đi đến sân rộng trước cửa, đã thấy Lật Xuyên chạy đếnthông báo.

“Là ai?”

“Khôi Ưng vàDiều Ưng.”

“Kim điêu vàtuyết hào không có tin tức?”

“Có hai tinnhắn.” Lật Xuyên mở máy truyền tin, trong màn hình hiện lên mấy hàng chữ đơngiản, “Chưa có nhân viên đến.”

“Ta biết rồi.”Bạch Hử cúi người ôm lấy Tần Ninh, nhấc đôi chân dài, bước nhanh đi qua sân rộng.

Ở sau lưng y,Lật Xuyên đầu đầy sương mù.

“Thiếu tộctrưởng, Bạch chủ có ý gì đây?”

“Không rõ?”

Lật Xuyên thànhthật gật đầu.

“Đuổi mấy contộc ưng không mời mà đến kia đi. Trả lời tin nhắn cho kim điêu và tuyết hào,không cần phải nói nhiều, chỉ cần báo cho đối phương, thành Vũ hiểu thiện ý củabọn họ là được.”

“Chỉ đơn giảnnhư vậy?”

“Cậu cảm thấythế nào?”

Một tay ấn vaiLật Xuyên, Lật Nhan thấp giọng nói: “Bạch chủ không muốn thấy tộc ưng đã khôngphải ngày một ngày hai. Thành Nhai và thành Rừng liên minh với thành Vũ cũngchỉ là tạm thời. Với những người ở vương thành này, không cần phải quá thânthiện.”

Sự cố thảmthương của nhạc trạc làm cho thiên nga ôm cảnh giác cực lớn với các tinh thànhkhác. Bên trong thành Vũ, có thể tín nhiệm hoàn toàn, cũng chỉ có rất ít vàitộc.

Cuồng điêu ngaytrong số này.

“Tôi hiểu rồi.”

Lật Nhan chỉđiểm vài câu, Lật Xuyên lập tức hiểu, nên thể hiện thái độ gì với hai người đếnthăm.

Chẳng qua, đạiđa số người trong vương thành đều có thể dễ dàng đuổi đi. Chỉ có một người, hắnthật sự không có cách nào.

Vũ hoàng.

“Bệ hạ?”

Ai đến nói chohắn biết, vũ hoàng không ở trong cung, chạy đến nơi dừng chân của thành Vũ làmcái gì?

“Nghe nói Bạchchủ thành mang nhạc trạc đến.”

Vũ hoàng khinhxa giản từ(1), hộvệ chỉ có hai giác điêu.

Trên người cũngkhông phải vương bào(2) hoamỹ, mà là áo ngắn tay quần dài có thêu đồ đằng của tộc đàn. Tóc dài qua thắtlưng buộc gọn sau gáy, trừ ba khuyên tai vàng trên tai phải, toàn thân trêndưới không có phụ tùng khác.

Đây là trangphục bình thường của thư tính giác điêu, đặt trên người vũ hoàng, lại ít nhiềucó chút không thích hợp.

“Bạch chủ thànhsẽ không hẹp hòi như vậy chứ?” Vũ hoàng giơ tay đảm bảo, “Cậu nói cho ngài ấybiết, ta chỉ liếc mắt nhìn, tuyệt đối không động tay chạm!”

Đây là lời vươnggiả nên nói?

Lật Xuyên đầuđầy hắc tuyến, vô thức nhìn về phía Giác Thành. Đối phương thẳng người nghiêmtúc, đáng tiếc, gân xanh phồng lên trên thái dương lập tức bán đứng hắn.

Nói lại nóikhông thông, khuyên lại khuyên không đi, thật sự không ngăn được, Lật Xuyên vộivàng mở máy truyền tin.

Nhận được tinbáo, Lật Nhan cũng cạn lời tại chỗ.

Bạch Hử ngượclại đã thành quen.

Nếu vũ hoàngkhông phải loại tính cách này, hai bên chưa chắc đã có thể hợp tác.

“Mời vũ hoàngvào phòng khách.”

Xem xong mấyhàng số liệu cuối cùng, Bạch Hử tắt máy ghi chép, đứng lên nói: “Ta sẽ đến ngay.”

“Bạch chủ, vũhoàng muốn gặp nhạc trạc…”

Đoạn sau còn dứtnói ra, trực tiếp bị Lật Nhan nuốt lại vào bụng.

Không nuốt khôngđược, nụ cười của Bạch chủ thật sự rất đáng sợ.

Chẳng qua, sựthật chứng minh, có một số người —— ví dụ như vũ hoàng, ngay cả Bạch Hử cũngkhông thể dễ dàng tiễn đi.

Trong phòng, TầnNinh ngồi trên giường, vừa ăn cá nướng, vừa nghiên cứu văn hiến nhạc trạc.

Nghe được tiếnggõ cửa, cho rằng là Bạch Hử. Cửa kim loại trượt sang hai bên, đi vào lại là YếnLam.

“Có chuyện gìsao?”

“Vũ hoàng đếnthăm nơi dừng chân, yêu cầu gặp cháu.”

“Vũ hoàng muốngặp cháu?”

Nghe xong lờiYến Lam, Tần Ninh giật mình không nhẹ.

“Đúng vậy.” YếnLam gật đầu nói.

“Nhất định phảigặp?”

“Bạch chủ nói,nếu cháu không muốn, có thể không đi.”

“… Cháu vẫn nênđi thì hơn.”

Từ một khía cạnhnào đó mà nói, vũ hoàng đương nhiệm coi như là đồng minh của thành Vũ.

Nếu người đãđến, còn điểm danh muốn gặp cậu, về tình về lý, cậu cũng không nên trốn tránhkhông gặp.

Nhanh chóng cấtmáy ghi chép, nhét nốt cá nướng còn lại vào miệng, Tần Ninh nhảy xuống giường,theo Yến Lam ra khỏi phòng, đi vào cầu thang lên xuống.

Phòng nghỉ ởtầng chín, cách phòng khách cũng không xa.

Không đến nửaphút, cầu thang lên xuống dừng lại.

Cửa kim loại mởra, Lật Nhan đang ở bên chờ. Bên cạnh hắn, còn có một anh đẹp trai hàm hậu.

Tần Ninh liếcnhiều hai cái, luôn cảm thấy có chút quen mắt.

Quay lưng vềphía Giác thành, Lật Nhan trợn mắt nhìn Tần Ninh, dùng khẩu hình miệng tỏ vẻ:Gặp vũ hoàng rồi, không cần ở lâu, lộ mặt rồi đi luôn.

Tần Ninh từ chốicho ý kiến.

Chẳng lẽ vũhoàng đương nhiệm rất đáng sợ?

Nếu không, vìsao Yến Lam và Lật Nhan lại đều phản ứng như vậy?

Từ cầu thang lênxuống đến phòng khách, cần phải đi qua hai hành lang.

Trên đường,thỉnh thoảng có tộc lông vũ ở nơi dừng chân đi qua, ánh mắt tất cả đều rơi vàotrên người Tần Ninh, không có ngoại lệ.

Đến phòng khách,Lật Nhan ấn xuống bảng điều khiển, Tần Ninh giơ tay lên lau qua trán.

Quả nhiên, mộttầng mồ hôi mỏng.

Cho dù là ai, bịnhìn chằm chằm như vậy, cũng sẽ có phản ứng tương tự.

Bên trong, vũhoàng đang hăng hái bừng bừng nói gì đó. Bạch Hử nghiêng người lắng nghe, thỉnhthoảng gật hoặc lắc đầu, rất ít nói.

“Nếu muốn làm,vì sao không làm đến lớn nhất?”

“Ưng Kiền bị taxử lý, thành Rừng không lật nổi sóng gió gì. Muốn mượn sức thành Hoang, lại bịkền kền từ chối.”

“Lúc này là thờicơ tốt nhất để tổ chức hội nghị chủ thành, nhất định có thể làm nhiều ngườiđứng về phía chúng ta hơn.”

Nói đến hưngkhởi, vũ hoàng còn đứng lên, gõ bàn rầm rầm.

“Ta cũng khôngtin, hơn nửa chủ thành gật đầu, chuyện còn có thể không thành!”

“Đến lúc đó,quyền giới cho ngài, ta thuận lợi thoái vị.”

“Không cần gìnhiều, để lại cho ta một chỗ ở trong thành Vũ là được. Tốt nhất có thể làm chỉhuy tinh hạm, đảm bảo ngài không thiệt.”

“Luận trình độđánh nhau, trong vực Lam ta nhận thứ hai, cũng chỉ ngài có thể xưng thứ nhất.Ta làm tay chân cho ngài, tuyệt đối chỉ đâu đánh đâu, chỉ ai đánh ai, côngthành cũng chỉ là chuyện nhỏ!”

Càng nói cànghưng phấn, hai tay vũ hoàng ấn trên mặt bàn, đã sắp ấn ra dấu bàn tay.

Cuộc sống tốtđẹp như vậy, cô đã tưởng tượng đến vô số lần.

“Thế nào? Tiềnlương đãi ngộ đều có thể thương lượng!”

Nhéo nhéo ngạchtâm, Bạch Hử nói không nên lời. Vài lần cảm thấy đau đầu trong đời, đều liênquan đến con giác điêu này.

Tần Ninh đứngngoài cửa, cằm đã rơi xuống đất, hai mắt trợn tròn.

Cậu nghe đượccái gì, lại nhìn thấy cái gì?

Đường đường làvũ hoàng, lại chủ động yêu cầu thoái vị, làm tay chân cho thiên nga!

Có phải do hànhtrình mệt mỏi, đến mức sinh ảo giác? Hay là chưa tỉnh ngủ, tất cả trước mắt chỉlà một giấc mơ?

Không đợi TầnNinh suy nghĩ rõ ràng, hai người trong phòng nghe được động tĩnh.

Thấy Lật Nhan,vũ hoàng chỉ hơi nâng mi. Nhìn thấy Tần Ninh tóc đen, mắt lập tức phát sáng,một tay chống mép bàn, linh hoạt nhảy lên, vững vàng rơi xuống đất.

Hành động vôcùng nhanh gọn dứt khoát, vô cùng tiêu sái đẹp trai.

Đến khi haingười đối mặt, Tần Ninh một lần nữa tận mắt chứng kiến, ngoại hình giác điêukhác loại đến mức nào.

Sườn mặt tà mị,trước mặt kiên cường, thân cao bất thường, muốn tìm mấy từ miêu tả chính xác,thật lòng không làm được.

Vũ hoàng cúingười xuống, cảm thấy khó chịu. Ngồi xổm, cũng khó chịu. Dứt khoát đưa tay,nâng Tần Ninh lên.

“Bệ hạ!”

Giác Thành vộivàng ngăn cản. Đã nói chỉ nhìn không động tay, thiên nga ở ngay bên cạnh kìa!

“A, xin lỗi xinlỗi.”

Vũ hoàng vộivàng “buông” Tần Ninh, nụ cười thật thà xen lẫn áy náy.

“Ta quên mất.”Nói xong quay đầu, giơ ngón cái với Bạch Hử, “Con nhạc trạc này rất xinh đẹp,lớn lên khẳng định rất hấp dẫn, ngài nuôi rất tốt!”

Bạch Hử vui vẻgật đầu.

Tần Ninh im lặngnhìn trần phòng, người ta khen cậu đẹp, hẳn là nên thấy vui, không sai chứ?

Vậy thì cảm giácbuồn rầu này là sao đây?

Cuồng điêu nhìnvề phía giác điêu, vẻ mặt tương đối vi diệu.

Mặt mũi đặcbiệt, tính cách khác loại, đúng là trước sau như một.

Giác điêu thậtlòng oan uổng.

Thề với hằngtinh, trừ con này ra, đại bộ phận giác điêu tuyệt đối không ngố như vậy!

Gặp được nhạctrạc, thỏa mãn lòng hiếu kỳ, vũ hoàng từ biệt rời đi.

Trước khi đi,lấy một thùng vàng có đồ đằng giác điêu ra, đưa đến trước mặt Tần Ninh.

“Quy định trongtộc, gặp chim non phải cho quà gặp mặt.”

Thùng dài rộngđều hơn hai mét, nhìn ra trọng lượng không nhẹ. Tần Ninh vừa định đưa tay, BạchHử đã nhận thay cậu.

“Đa tạ ý tốt.”

“Không cần.” Vũhoàng vẫy vẫy tay, cười nói, “Không phải thứ tốt gì, cầm chơi đi.”

Thiên nga khôngnói, nhạc trạc còn nhỏ đã xinh đẹp như vậy, chu tước, thanh loan và uyên sồ, sẽcòn đẹp đến mức nào?

Không có duyênnhìn thấy, tuyệt đối là tiếc nuối lớn nhất đời chim.

Nghe nói nguyênnhân bốn tộc phượng hoàng biến mất rất không đơn giản.

Nếu bị cô biết,rốt cuộc là tộc nào ở sau lưng bày trò, nhất định đánh đến cửa, hung hăng đậpmột trận!

Người biếtchuyện đã chết, không phải huyết mạch trực hệ?

Đánh như thường!

Tiễn bước nhómvũ hoàng, Tần Ninh quay về phòng, mở nắp thùng, ánh vàng đầy phòng.

Cái này gọi là khôngphải thứ tốt gì?

Nhưng nghĩ lại,đối với chim mái mà nói, trừ làm đồ trang sức, những vàng bạc châu báu này đúnglà không có tác dụng gì.

Chim trống lạikhông phải.

Nhớ lại nội dungđọc được trong văn hiến, bên tai Tần Ninh nóng lên, rầm một tiếng đậy nắp thùnglại.

Trời mới biết,tặng phượng hoàng đá quý lại có nghĩa “cầu yêu”.

Cố tình Bạch Hửkhông giải thích, cậu vẫn không biết gì, sau đó còn tặng thêm hai lần!

Nằm ngửa xuốnggiường, một tay đặt trên trán, cảm giác khô nóng nhanh chóng lan tràn.

Ban đầu, TầnNinh cho rằng là do tâm tình. Thời gian dần dần trôi qua, nhiệt độ vẫn khônggiảm đi, ngược lại có dấu hiệu tăng thêm.

“Làm sao?”

Mạnh ngồi dậy,Tần Ninh mở hai tay.

Không biết từlúc nào, đồ đằng màu đen đã hiện lên khắp cần cổ, bao bọc hai tay, nhanh chóngkéo dài đến đầu ngón tay.

Ý thức được tìnhhuống không đúng, Tần Ninh không dám chần chờ, cấp tốc mở máy truyền tin.

Thấy dáng vẻ TầnNinh, Bạch Hử biến sắc.

“Ta lập tức đến.”

Tần Ninh gậtđầu, mềm ngã xuống giường, rất nhanh ngay cả sức nói chuyện cũng đã không còn.

Nóng.

Cả người đềuđang nóng bừng.

Không biết quabao lâu, có thể là mấy phút, cũng có thể là mấy giây, cửa phòng trượt sang haibên. Bóng dáng bạch kim vội vàng đi đến bên giường, vớt Tần Ninh lên.

Áo ướt đẫm mồhôi, đồ đằng nhạc trạc màu đen phủ đầy trên lưng.

Bạch Hử nhíu mày.

Xé rách chiếc áoTần Ninh đang mặc, dùng drap giường bọc kỹ cậu lại, đồng thời mở hai cánh, cẩnthận vây lại.

Ánh sáng trắngbạc tràn ra, nhiệt độ giảm xuống.

Tần Ninh rốtcuộc có thể mở mắt, chỉ là không đủ sức, cổ họng khô khốc, không nói được nửachữ.

Thấy thế, BạchHử cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm môi Tần Ninh, truyền qua một luồng mát lạnh.

“Làm… sao?”

“Không sao,không phải sợ.”

Nhẹ nhàng vuốtve lưng Tần Ninh, Bạch Hử ôn hòa nói: “Đại khái là cách di tích quá gần, lạithêm trước đó tiếp xúc với vỏ trứng chu tước, khơi ra sức mạnh huyết mạch trongngười em.”

“Sức mạnh huyếtmạch?”

“Đúng vậy.” Lòngbàn tay đặt sau gáy Tần Ninh, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về, giọng nói mang theotrấn an, “Ngủ đi, tỉnh lại là khỏe rồi. Ta sẽ ở đây cùng em.”

Trong đầu mộtđống lộn xộn, biết chuyện có khả năng không đơn giản như vậy, Tần Ninh cũngkhông có sức nghĩ nhiều. Nhanh chóng khép mắt lại, nằm trong hai cánh thiênnga, chìm vào ngủ say.

Chờ cậu ngủ say,hô hấp trở nên ổn định, Bạch Hử cúi đầu, bụng ngón tay lướt qua đồ đằng nhạt dần.

Sức mạnh củaphượng hoàng trưởng thành, không phải chim non có thể chịu được.

May mà phát hiệnđúng lúc, nếu không, khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.

Đặt Tần Ninh nằmxuống, Bạch Hử định đứng dậy rời đi.

Không ngờ, thắtlưng bị Tần Ninh ôm chặt, muốn tránh ra, thật sự không dễ dàng như vậy.

Bạch Hử cười khẽmột tiếng, thuận thế nằm lại trên giường. Vươn người ôm Tần Ninh vào lòng, cằmđể trên đỉnh đầu cậu, cả đêm không rời đi.

Ngày hôm sau,Tần Ninh tỉnh lại, chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái, không còn một chút yếu ớtcủa đêm qua.

Mở mắt nhìn thấyBạch Hử, Tần Ninh không mảy may giật mình.

Cho dù ngủ mơ,cũng không phải hoàn toàn không còn cảnh giác với bên ngoài. Rõ ràng là cậu ômlấy thiên nga, chết sống không buông tay.

Cho nên, đỏ mặtthì đỏ mặt, lần sau cặp lại tình huống tương tự, tám chín phần mười, kết quảcòn có thể vẫn như vậy.

Ăn bữa sángxong, Tần Ninh ra khỏi phòng.

Theo kế hoạch, cậusẽ cùng Bạch Hử đi vào miệng núi lửa, thăm dò di tích chu tước.

“Hiện tại xuấtphát?”

“Đúng.” Bạch Hửcúi người, đeo hai chiếc vòng vàng vào cánh tay Tần Ninh.

Lắc lắc cổ tay,Tần Ninh phát hiện, vòng vàng có hoa văn tương tự, nhưng cảm giác khi đeo vàotay lại không giống với vòng khi đến di tích thanh loan lần trước.

“Một có thể mởmàn chắn bảo vệ, một chiếc khác có thể ngăn cách phóng xạ.”

“Phóng xạ?” TầnNinh sửng sốt.

“Lo trước khỏihọa.” Bạch Hử nói.

Tàu bay đi vàomiệng núi lửa, đến khoảng một trăm mười mét, thì không thể tiếp tục đi xuốngnữa.

Cửa cabin mở ra,Bạch Hử cúi người ôm lấy Tần Ninh, đôi cánh bạch kim mở ra, nhảy xuống.

Năm con thiênnga đi theo, đề phòng khả năng xuất hiện biến cố.

Đến gần mànchắn, Tần Ninh lại bắt đầu nóng lên.

“Khó chịu?”

“Giống như đêmqua.” Tần Ninh nhíu mày, “Chỉ là không nghiêm trọng như vậy.”

Bạch Hử khôngnói nhiều, trực tiếp cúi đầu, môi in lên môi Tần Ninh.

Hơi thở mát lạnhchảy vào trong miệng, khô nóng lập tức giảm đi.

“Đỡ hơn chút nàokhông?”

Tần Ninh gật đầu.

Hai người cònkhông cảm thấy thế nào, thiên nga đi theo đã tập thể hóa đá, cứng ở giữa khôngkhông trung, thiếu chút nữa mở cánh làm vật rơi tự do.

Theo đoàn ngườiđến gần, ánh sáng đỏ bên dưới màn chắn không ngừng chớp tắt.

Thiên nga phântán ra, bắt đầu tìm kiếm cửa vào.

Theo trực giácdẫn dắt, Tần Ninh bay cạnh vách núi, hất bay tầng bụi bên ngoài.

Phát hiện cóđường vân quen thuộc, lập tức gọi mọi người, chỉ vào đá vuông lộ ra, nói: “Tảngđá thế này, trên đảo hoang cũng có.”

Đá vuông khảmvào vách đá, hòa hợp với bốn phía, đường vân hình thành tự nhiên. Nếu khôngphải đã từng nhìn thấy, ấn tượng còn thật sự quá sâu, Tần Ninh cũng chưa chắccó thể lập tức nhận ra.

“Đây là đồ đằng,đồ đằng bảo vệ xưa nhất.” Bạch Hử nhận ra đá vuông, nói, “Tiếp tục tìm, khẳngđịnh không chỉ một khối.”

Lục tục có nămkhối đá vuông bị tìm ra.

Dựa theo phươngpháp ghi lại trong văn hiến, mấy con thiên nga lần lượt nhỏ máu vào. Đợi hơnmười phút, màn chắn không có lấy một chút thay đổi.

Cuối cùng, TầnNinh cắt ngón tay.

Giọt máu rơi vàovân đá, lập tức biến thành tia nhỏ.

Đá vuông vỡ ra,chớp mắt, ánh đỏ tràn đầy, chiếu sáng cả miệng núi lửa.

Ánh sáng đỏ biếnmất, gió nóng cuộn qua, màn chắn đột nhiên biến mất.

Chân núi xuấthiện lực hút kinh khủng, Bạch Hử ôm lấy Tần Ninh, rơi vào trong bóng tối.

.

(1) Khinh xagiản từ: xa – xe, từ – người đi theo; khinh xa giản từ hiểu trực tiếp nghĩa đenlà đi xe nhẹ người theo ít, chỉ sự đi lại đơn giản khiêm tốn (của một vị cótiền/quyền/thế :v)

(2) Vương bào:loại áo của vua chúa hoàng thất

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...