Tần Ninh Phấn Đấu
Chương 53
Trở về miệng núi lửa haingày, trừ ngủ, Tần Ninh ngoại trừ ăn vẫn là ăn, từ sáng sớm đến tối mịt bị choăn, miệng hầu như không ngừng lúc nào.
Thỉnh thoảngBạch Hử không ở, lượng cơm ăn cũng như thường không giảm.
Cứ cách hai giờ,người máy ống trụ sẽ trượt đến bên cạnh, nhắc nhở Tần Ninh ăn cơm.
Bạch tuộc nhỏđược thả khỏi ngoài thiết bị chứa vật, thấy ống trụ đứng bên cạnh giường, lậptức như gặp đại địch.
Lúc đối phươngđỉnh đầu lóe ánh sáng màu cam bưng đồ ăn đến nhắc nhở Tần Ninh dùng cơm, sáuquả cầu đột nhiên phồng lên, từ đỉnh đầu đến mũi tua, màu sắc không ngừng đậmlên.
Vượt giới hạnđúng không? Cướp công tác đúng không? Không coi chúng nó ra gì đúng không?
Có thể nhịn sao?
Cương quyếtkhông thể!
Một cuộc chiếntranh không có khói thuốc súng, mở màn từ đây.
Ống trụ bưngthịt nướng đến, cầu lam khinh miệt liếc mắt, xúc tua bay múa, thái nhỏ chân dịthú.
Miếng thịt cỡbàn tay phủ đầy gia vị, gác trên giá nướng, kèm theo tiếng nổ lách tách, mùihương nhanh chóng phiêu tán, mê người không gì sánh được.
Tần Ninh ăn vừalòng thích ý, ống trụ rất là bất mãn, đèn cam lấp lóe lập tức thành đỏ.
Cầu lam nảy lênhai cái, đắc ý lắc lắc xúc tua. Có trí năng nữa thì cũng chỉ là máy móc, theochương trình được cài đặt trước, không có năng lực đổi mới và khai phá, khôngso được với chúng.
Thất bại mộtván, ống trụ trượt ra khỏi phòng, đèn đỏ trên đầu trước sau không đổi, ngượclại có xu thế đậm hơn.
Cách ngày, canhcá nóng hầm hập thay thế thịt nướng, được đưa đến trước mặt Tần Ninh. Tần Ninhvừa định ăn, cầu lam lại nhảy nhót vài cái, dùng tốc độ nhanh nhất làm ra mộtnồi canh tươi.
Tần Ninh nấc mộtcái, giơ ngón tay cái. Mùi vị thế nào, tự nhiên không cần phải nói.
Thắng liên tiếphai ván, bạch tuộc nhỏ càng thêm đắc ý.
Thấy ống trụ đưanước trái cây đến, lập tức lấy quả dại ra. So mùi vị, so độ tươi, đều bị caohơn một đoạn.
Tần Ninh cắn quảdại, tay cầm một cốc nước ép, suy nghĩ làm sao biến mất.
Cầu lam khoanhxúc tua, ngẩng cao đầu, xếp hàng đứng ở góc giường.
Ống trụ im lặngthu khay, trượt ra khỏi phòng.
Ba phút sau, đầuđội đèn đỏ quay lại, xông đến bên giường, ầm một tiếng, dựng lên lồng bảo vệtrong suốt. Sau đó thò cánh tay, lắp ráp thành hai khẩu súng laser loại nhỏ,họng súng nhắm thẳng sáu quả cầu.
Máy móc chươngtrình đặt ra, cũng là có tính khí.
Nhiều lần khiêukhích, khinh bỉ trình độ chuyên nghiệp, thật sự không thể tiếp tục nhịn. Có tinmột phát súng giết chết mày không?!
Bạch tuộc nhỏkhông mảy may yếu thế, lấy các linh kiện phân tán ra, lạch cạch vài cái lắp rápthành một bộ pháo laser.
Ống pháo nânglên, đối diện với hai ống trụ.
Sợ mày à? Nổsúng thử xem!
Đại chiến sắpbùng nổ, Tần Ninh bị dọa toát mồ hôi lạnh. Vội vàng buông nước trái cây, xônglên ngăn cản.
Không nghĩ đến,trực tiếp đập vào lồng bảo vệ, đau đến nhe răng.
Kí chủ có nguycơ bị thương, máy giao dịch thời không phát ra ánh sáng trắng, giống như mộtmũi tên nhọn.
Hai phe giằng cobiến thành ba phe quyết chiến.
Tần Ninh chetrán, chợt cảm thấy trước mắt một mảnh mịt mờ.
Cuối cùng, vẫnlà dưới sự trợ giúp của ánh sáng trắng, đẩy mở lồng bảo vệ, đè bạch tuộc nhỏlại, lần lượt thu về thiết bị chứa vật. Đến lượt pháo laser dài bằng cánh tay,đột nhiên cảm thấy nhìn hơi quen mắt.
Ống pháo màu tímbạc, hoa văn màu xanh, tương đối phù hợp với thẩm mỹ của tộc rắn.
Dỡ ra xem, rõràng là hàng mẫu súng ống Phúc Thanh đưa ra. Thu nhỏ lại theo tỉ lệ, giá trịkhông cao. Sau khi giao dịch kết thúc, thu vào thiết bị chứa vật, không chú ýnữa.
Không nghĩ đến,lại bị đám cầu lam này phát hiện, cầm đi lắp ráp sử dụng.
“Có thể bắn rathật sao?”
Thể tích nhưvậy, cho dù có thể bắn ra, phỏng chừng uy lực cũng sẽ không quá lớn.
Tần Ninh buôngtay, không tiếp tục quan tâm.
Mục tiêu biếnmất trong tầm mắt, người máy ống trụ cất súng laser, ánh sáng đỏ trên đỉnh đầuyếu đi. Nhưng từ đó về sau, nhìn thấy thứ mày xanh nhạt, đèn đỏ đều sẽ xuấthiện. Nếu như thứ này lại vừa vặn hình cầu, tình huống sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Loại phản ứng kỳlại này làm cho thiên nga biên tập chương trình buồn bực rất lâu. Phân tíchnghiên cứu mấy lần, vẫn không tìm ra đáp án.
Tần Ninh lạiquyết định, trước khi trở về trường, cố gắng tránh cho hai bên chạm mặt.
Tuy nhà ở khôngsợ nổ, nhưng tổn thương đến hoa hoa cỏ cỏ cũng là không tốt.
Thời gian nghỉngơi quý giá, không phải học tập cả ngày.
Đa số chim nonđều đang chơi điên, Tần Ninh lại không thuộc nhóm này. Rất nhiều văn hiến củanhạc trạc còn chờ phá dịch, mỗi giây mỗi phút đều không thể lãng phí.
Mở thiết bị chứavật, các loại máy ghi chép rơi lả tả đầy giường.
Người máy ốngtrụ trượt đến, tận chức tận trách quét hình. Xác nhận không có nguy hiểm, trởlại bên tường, đèn chỉ thị tắt, nhanh chóng rơi vào ngủ đông.
“Mạch khoáng ởtinh cầu nguyên thủy, khoáng thạch… Đúng rồi, lần trước đọc đến đây.”
“Phương pháptinh luyện, điểm nóng chảy, boong tàu, đây là vách khoang, chỉ huy? Không đúng,hình như là một nghĩa khác.”
Tần Ninh vô cùngchăm chú, vùi đầu vào trong học tập.
Bốn mặt đều mởmàn hình, chữ cái liên tục lên xuống.
Một mặt là tưliệu về khoáng thạch tương quan, một mặt là cụm từ tách rời, hai mặt là giảinghĩa tương ứng với cụm từ.
Sau khi hiểu rõcách thức, Tần Ninh hai tay bay múa, tốc độ đọc và ghi chép không ngừng nhanhhơn. Gặp phải từ ngữ xa lạ, tách ra rồi vẫn không giải nghĩa được, thẳng thắnghi chép lại, tạm thời bỏ qua.
Đang tập trungtinh thần, bên tai truyền đến tiếng gõ cửa.
Tần Ninh khôngngẩng đầu, ngắn gọn nói, “Mời vào.”
Bạch Hử đẩy cửara, nhìn thấy đầu tiên, chính là Tần Ninh khoanh chân ngồi dưới đất, bị mànhình vây quanh.
Bạch Hử nhíumày, bước nhanh đến gần.
“Sao lại ngồi ởđây?”
Thấy Tần Ninhkhông trả lời, dứt khoát khom lưng, trực tiếp ôm cậu lên, đặt lên trên giường.
“Không nên ngồidưới đất.”
Đóng máy ghichép, Bạch Hử cúi người cầm mắt cá chân Tần Ninh.
“Dễ bị lạnh.”
Bị cắt ngangcông việc, Tần Ninh không kịp ảo não, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.
Sau gáy là nhượcđiểm của tộc lông vũ, mắt cá chân cũng vậy?
Thảo nào gvduchuẩn bắt chim, đều là bắt đầu từ móng vuốt.
“Nếu như thóiquen không sửa được, ta sẽ sai người trải thảm nhung.” Dịch máy ghi chép sangmột bên, Bạch Hử ánh mắt ôn hòa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc Tần Ninh, “Emthích loại nào?”
“Loại nào?”
“Dị thú hay hungthú.”
Thấy Tần Ninhkhông hiểu, Bạch Hử cười nói: “Có những loài thú lông dài, hàng năm đều phảithay lông, rất thích hợp để chế tác thảm nhung. Chất thịt của chúng nó cũng rấttốt, muốn nếm thử không?”
Ùng ục.
Tần Ninh rấtmuốn che mặt.
Vừa ăn điểm tâmxong, còn chưa được một tiếng.
Thật lòng khôngcứu nữa rồi.
“Tinh cầu nguyênthủy của thành Vũ có thú lông dài, nhưng chủng loại tốt nhất lại ở tinh cầunguyên thủy của thành Đá.”
“Tinh cầu nguyênthủy của thành Đá?”
“Đúng.” Bạch Hửthu tay về, hỏi, “Em nhớ Ô Đàn không?”
Ô Đàn?
Nghiêng đầu nghĩlại, trong đầu hiện ra một đám tráng hán đồ đằng nâu đỏ, Tần Ninh bừng tỉnh.
Là tộc lông vũđi dưới đất xông vào hoang đảo?
“Là cậu ta.”
Tần Ninh khônghiểu nhìn Bạch Hử, mặt đầy nghi vấn.
Sao lại nói đếnhắn, có liên quan đến thú lông dài? Chẵng lẽ muốn buôn bán với thành Đá?
“Vụ nổ ở bến tàulà thành Đá bày ra. Nghị viện điều tra rõ chứng cứ, quyết định truy cứu tráchnhiệm.”
“Cho nên?”
“Bởi vì một vàinguyên nhân, trong vòng nửa tháng, thành Đá không thể bồi thường đủ số. Ô Đànchủ động liên lạc với ta, quyết định chuyển giao hai tinh cầu nguyên thủy, bồithường chi phí xây lại bến tàu.”
Chuyển giao tinhcầu nguyên thủy, lại còn hai?
Tần Ninh nhíumày, càng không rõ.
Với kiến thứchiện có của cậu, cũng vô cùng rõ ràng, chi phí xây lại bến tàu tuy cao, nhưngmột tinh cầu nguyên thủy đã là dư dả.
Thành Đá lại chuyểngiao những hai tinh cầu?
Bất thường quárõ ràng.
“Hai tinh cầunguyên thủy này có chuyện đúng không?”
Trong lòng suynghĩ, ngoài miệng cũng vô thức hỏi ra.
“Đúng là cóchuyện.”
Cho ra đáp ánkhẳng định, Bạch Hử mở máy ghi chép, bày ra một mảnh tinh vực.
Định vị vị trítinh cầu, lựa chọn sử dụng đất liền có tính đại biểu, từ từ phóng to, chi tiếthóa hình ảnh.
Nguyên nhân sựviệc lập tức rõ ràng.
Tinh cầu nguyênthủy đang gặp hạn hán.
Không phải dothời tiết thay đổi, càng giống như từ trong ra ngoài tinh cầu, đều đang bước vềphía tử vong.
Nguồn nước khôkiệt, cổ thụ chết từng mảnh. Cây bụi và cỏ dại vốn um tùm, đều trở nên khô vànghéo rũ, không có một chút sức sống.
Dị thú gắnggượng sống sót, không tìm được đầy đủ thức ăn, đều là gầy trơ xương, vùng vẫybên bờ sống chết.
Ô Đàn không đisăn sạch sẽ luôn, cũng không phải xuất phát từ ý tốt gì.
Khô hạn gây rabệnh tật, đàn thú còn sống sót rất có thể mang theo vi khuẩn gây bệnh, khôngthích hợp trực tiếp dùng ăn.
Bệnh tật có thểchữa, vi khuẩn gây bệnh cũng có thể loại bỏ, chỉ là tương đối phí thời gian.Cùng với lãng phí tinh lực vô nghĩa, không bằng trực tiếp đi cướp thành Rừng.Thậm chí ra ngoài vực buôn bán, hiệu suất cũng cao hơn nhanh hơn.
“Tinh cầu nàyhình như không có bao nhiêu giá trị.” Tần Ninh nhíu mày, “Tại sao thành Vũ lạinhận?”
“Lúc chuyểngiao, tình huống chưa tệ như vậy.”
“Vậy là lừagạt!” Tần Ninh cắn răng, thật không biết xấu hổ!
“Nhìn từ bênngoài, đích xác là như vậy.” Bạch Hử chớp chớp mắt.
“Nhìn bề ngoài?”
“Trên thực tế,hai tinh cầu nguyên thủy này cũng không phải đang chết đi, mà là trải qua phụcsinh.”
Tần Ninh ngạcnhiên.
Vậy là sao?
“Hạn hán nhấtđịnh sẽ kết thúc.” Bạch Hử cười nói.
“Hai tinh cầunguyên thủy này từng là lãnh địa của thanh loan, cứ cách mười vạn năm, dungnham dưới lòng đất lại sẽ phun trào. Đến lúc đó, bề mặt tinh cầu bị cắn nuốt,sinh vật xảy ra biến dị, sinh thành loài mới, tài nguyên sẽ càng thêm phongphú.”
Mười vạn nămphun trào một lần?
Tần Ninh kề sátvào màn hình, nhìn lòng sông khô nứt, đồng cỏ không có chút sức sống, rất khótin tưởng, một tinh cầu như vậy lại có thể rạng rỡ sức sống một lần nữa.
“Năm nay vừa vặnlà?”
Bạch Hử gật đầu,nói: “Sau khi thành Đá chiếm hai tinh cầu nguyên thủy này, căn bản chưa từng đisâu tìm hiểu, tự nhiên sẽ không biết bí mật này.”
Nói cách khác, ÔĐàn muốn buồn nôn Bạch Hử, kết quả lại tự gài bẫy bản thân, đem tinh cầu màu mỡchắp tay tặng người.
Không thể tráchkhủng điểu ngu dốt.
Ngoài phượnghoàng, không loài nào có tuổi thọ mấy vạn năm, ghi chép lại bí mật kinh ngườinhư vậy. Cho dù có quyết tâm có nghị lực, cũng không đủ điều kiện tương quan.
Ba ngày trước,thủ tục chuyển giao hoàn tất.
Thành Vũ pháithuyền quan trắc và chiến hạm tuần tra, tiếp quản tinh cầu nguyên thủy, xâydựng trạm không gian lâm thời.
Hình ảnh trongmáy ghi chép, đều là do trạm không gian gửi về.
Phân tích sốliệu quan trắc được, không quá năm ngày, hai tinh cầu nguyên thủy đều sẽ xuấthiện thay đổi lớn.
“Dung nham tronglòng đất phun trào, vỏ lục địa chuyển động, đáy biển sẽ mọc lên đỉnh núi.”
Theo Bạch Hửgiảng giải, hình ảnh giả thuyết cũng sinh ra thay đổi.
“Toàn bộ hải vựcđều sẽ biến mất?”
“Không có gì bấtngờ xảy ra, hơn bảy mươi phần trăm là sẽ.”
Bạch Hử ngồi ởbên giường, một tay ôm bên sườn Tần Ninh. Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phất qua, vẻnhư vô ý, lại làm vành tai Tần Ninh nóng lên.
“Mảnh rừng câynày sẽ biến mất, trở thành bồn địa, hoặc lòng chảo nội lục.”
Ngón tay thondài lướt qua, trắng đến gần như trong suốt.
“Sông băngkhuếch trương diện tích trên đường di chuyển, nước biển sẽ không ngừng giảmthiểu, sinh thành lục địa mới.”
“Nếu tốc độ mởrộng quá nhanh, trong một khoảng thời gian, hơn nửa lục địa sẽ luôn trong trạngthái đóng băng, như vậy đối với sinh vật mà nói, là thử thách rất lớn.”
“Đại khái cầnmột hai trăm năm, sinh vật còn sống sót mới có thể thích ứng hoàn cảnh, bắt đầukhôi phục số lượng loài.”
Bạch Hử nói đếntỉ mỉ, Tần Ninh nghe đến say mê.
Bãi bể nươngdâu, vỏ đất biến đổi.
Tuy là hình ảnhgiả thuyết, nhưng cũng đủ rung động lòng người.
“Thật sẽ có thayđổi như vậy?”
“Sẽ.”=
Hình ảnh dừng ởmột cây non mới mọc, Bạch Hử nghiêng đầu nhìn Tần Ninh, ôn hòa nói, “Có muốnxem tận mắt không?”
Nói thật đi, TầnNinh rất động tâm.
“Đến kịp sao?”
Nửa tháng sauquay về trường, phải đối mặt với một cuộc thi. Nếu thời gian quá dài, nhất địnhsẽ bỏ lỡ.
Cậu cũng khôngmuốn bởi vì không có thành tích, bị gvdu chuẩn treo lên nóc nhà.
“Đến kịp.” Cấtmáy ghi chép đi, Bạch Hử cười nói, “Bạch Lam và Bạch Hi cũng sẽ cùng đi.”
Tinh cầu củathanh loan thất lạc quá lâu, để tưởng nhớ thân tộc, nên có chuyến này.
“Em đi!”
Tần Ninh khôngdo dự nữa.
Khóe môi Bạch Hửcong lên, hàng mi rũ xuống, cúi người hôn lên đỉnh đầu cậu.
“Hai ngày sauxuất phát.”
Mạnh mẽ nhưphượng hoàng mới có thể bắt đầu hành trình xuyên không gian từ thời kỳ chimnon. Đổi thành chủng tộc khác, cho dù là cuồng điêu hay tuyết hào, cũng đềukhông dám tùy tiện mạo hiểm.
Trong tộc lôngvũ, tuổi thọ chim dữ dài nhất, tỷ suất sinh lại thấp nhất.
Mỗi con chim nonđều vô cùng quý giá.
Vì vậy xảy rachuyện thuốc dụ cá mập, mới có thể chọc giận Bạch Hử.
Hắc ưng và khủngđiểu hẳn nên may mắn, không có một con chim non bị thương. Nếu không, thành Vũtrả thù, tuyệt đối không chỉ như vậy.
Buổi chiều cùngngày, nhận được tin tức từ vũ hoàng, Bạch Hử rời miệng núi lửa.
Hai thiên nganhỏ đến tìm Tần Ninh, biết sắp được đi tinh cầu nguyên thủy, vui mừng thiếuchút nữa nhảy bật lên.
“Ba ba nói vớimình, mình còn không dám tin!”
“Thật sắp đitinh cầu nguyên thủy?”
“Đúng.” Tần Ninhmở máy ghi chép, mở hình ảnh mô phỏng, nói, “Tận mắt thấy, nhất định rung độnghơn hình ảnh ảo gấp trăm lần.”
“Thật đáng tiếc,Lật Dương và Hắc Minh không đi được.”
“Đúng vậy.” BạchLam thở dài, “Bọn họ còn chưa thể tiến hành vượt thời không, sẽ bị thương.”
Cho nên nói, thểchất mạnh chính là tốt.
So với du lịchthời không, lớp cách đấu không thành tích và vân vân, hoàn toàn có thể khôngnhắc đến.
Ba con chim nontụ lại với nhau, ngoại trừ thảo luận, đa số thời gian đều là đang ăn.
Khay chồng caonửa mét, người máy ống trụ bận rộn, bạch tuộc cũng vung dao, đều không rảnhrỗi. Mặc dù nhìn nhau không vừa mắt, rốt cuộc không rút được thời gian, khôngcó lắp ráp vũ khí bắn nhau.
Ngày hôm sau,sau khi thức dậy, Tần Ninh được Bạch Hử dẫn rời khỏi miệng núi lửa, đến bến tàuđan sửa chữa.
“Trước khi xuấtphát, cần thích ứng hoàn cảnh.”
Tín thiên ôngcàng bay càng cao, cảnh vật trên mặt đất nhỏ dần đi.
Lúc được đưa vềthành Vũ, Tần Ninh từng trải qua vượt không gian. Nhưng hành trình lần này làgấp ba lần trước, vì rút ngắn thời gian, tinh hạm sẽ áp dụng tốc độ cao nhất.
Bạch Hử có chútlo lắng, sợ con nhạc trạc này không thích ứng.
“Dáng người quánhỏ.”
Âm lượng rấtnhỏ, nhưng bị nghe được rõ ràng.
Tần Ninh khôngnói gì nhìn trời.
Lập tức quyết định,từ hôm nay trở đi, tiếp tục tăng thêm lượng cơm ăn.
Tám bữa ít, trựctiếp mười bữa. Ngoài mười bữa, lại thêm mấy bữa điểm tâm.
Không bằng đượcBạch Hử, tốt xấu theo kịp Bạch Lam và Bạch Hi. Gặp mặt bị nói lùn, sa sút đếnso chiều cao với chim sẻ, thực sự rất tổn thương lòng tự trọng.
Tín thiên ôngbay gần bến tàu, tiếng động cơ nổ vang càng thêm rõ ràng.
Tinh hạm có vẽđồ đằng các tộc, liên tục lên xuống bên trên bến tàu.
Hai bến tàu bịtường hợp kim cách ly, hành lang không trung đóng kín, một mực im lặng, có chútkhông hợp với hoàn cảnh bốn phía.
Nhìn theo tầmmắt Tần Ninh, Bạch Hử nhẹ giọng nói: “Đó là nơi xảy ra vụ nổ.”
“Em biết.” TầnNinh gật đầu nói, “Em nghe thấy tiếng vang, cũng nhìn thấy ánh lửa. Chỉ làkhông ngờ lại nghiêm trọng như vậy.”
“Trên thực tế…”
Bạch Hử đangđịnh giải thích, một đội yến chuẩn từ phía bến tàu bay đến. Đến phụ cận, cúi đầu hành lễ với Bạch Hử.
“Bạch chủ,khoang luyện tập đã chuẩn bị ổn thỏa, ở bến tàu số mười bảy.”
“Rất tốt.”
“Xin đi theothần.”
Báo cáo xongxuôi, yến chuẩn đi trước dẫn đường.
Tín thiên ônglục tục hạ cánh, Bạch Hử ôm Tần Ninh xuống, đi vào cầu thang lên xuống.
Cửa kim loại mởra, Tần Ninh ngạc nhiên phát hiện, bến tàu nhìn như bị phá hoại nghiêm trọng,bên trong lại vô cùng toàn vẹn, ngay cả một tấm kim loại bị hư hại cũng khôngcó.
“Vừa rồi ta muốnnói với em, nơi này đúng là đã từng xảy ra nổ mạnh, nhưng tổn hại không phảikiến trúc chủ thể, mà là không gian gấp giữa hai nơi.”
“Đóng lối đi bênngoài, chỉ là làm dáng một chút.”
Tần Ninh lần thứhai không nói gì.
Cậu rất muốnbiết, sau khi biết tình hình thực tế, người bày ra chuyện này sẽ có biểu tìnhgì.
Phỏng chừngkhông bất tỉnh, cũng phải phun ra mấy búng máu.
Chơi thủ đoạn sođầu óc với thiên nga, rốt cuộc là muốn chết hay tìm chết?
Bạch Nham đitheo, mở lời hỏi: “Bạch chủ, bến tàu còn phải đóng bao lâu, thật sự muốn chờđến khi tinh cầu nguyên thủy phun trào?”
“Lâu hơn mộtchút.” Bạch Hử ôm Tần Ninh, nghĩ lại, dứt khoát bế lên.
Là đương sự, TầnNinh đã không muốn nói thêm cái gì.
Ôm nhiều đãthành quen.
Khả năng thíchứng mạnh đến chính cậu cũng khâm phục mình.
Theo yêu cầu củaBạch Hử, toàn bộ thiết bị trong bến tàu đều bị dọn đi, tham khảo hoàn cảnh trêntinh cầu nguyên thủy, che phủ không gian mới.
“Thời gian bayrút ngắn, xuất phát từ thành chính, không chỉ cần thích ứng vượt không gian,còn phải thích ứng với phi hành tốc độ cao.”
Giải thích vắntắt xong, Yến Lam ấn xuống bảng điều khiển, mở hệ thống thiết lập không gian.
Đường nối vàobến tàu đóng kín, chỉ để lại một cầu thang lên xuống để ra vào.
Tấm kim loạitrên mặt đất tách ra, ba chiếc tàu bay từ từ dâng lên.
Tần Ninh tỉ mỉnhìn, trong lòng đã hiểu, đây là tàu bay một người, cần tự mình điều khiển.
“Ta đã hỏi duchuẩn, trên lớp từng nói đến phương pháp điều khiển.” Bạch Hử phất qua bên taiTần Ninh, cài lên một máy giám sát hình tròn, “Có bất cứ vấn đề gì, lập tức mởthông tin, không gian sẽ đóng lại.”
Tần Ninh gậtđầu, chọn lấy một chiếc tàu bay, theo nhắc nhở của máy giám sát, mở cửa khoang,nhảy lên băng chuyền, nhanh chóng đi vào trong khoang.
Ngồi trước đàikhống chế, nhìn màn hình từ tối thành sáng, có loại hưng phấn không miêu tảđược bằng lời.
Lớp kiến thứctinh hạm còn dừng lại ở giai đoạn lý thuyết.
Trước đó, cậutừng lái chiến hạm vận tải dân dụng của vực Xanh, đủ loại từng trải, không nhắcđến cũng được. Hai chiến hạm lớn của nhạc trạc, đương nhiên đầy đủ khốc suốtcuồng bá duệ, chẳng qua nhìn được mà không lái được.
Hiện tại, có thểđộc lập điều khiển một tàu bay của tộc lông vũ, không hưng phấn mới là lạ.
“Chú ý, nếu xảyra tình huống bất thường, lập tức đẩy mạnh cần điều khiển.”
“Đã rõ!”
Ba con chimphượng đồng thanh trả lời.
“Tàu bay khởiđộng, lần vượt không gian đầu tiên, chuẩn bị đếm ngược.”
Tần Ninh dựa vàolưng ghế, hai tay nắm chặt tay vịn, bên tai chảy xuôi con số lạnh băng.
“Mười, chín,tám… ba, hai, một!”
Một giây saucùng, con số dừng hình, động cơ chợt nổ vang.
Tàu bay tăngtốc, cảm giác không trọng lực vùn vụt kéo đến.
Tần Ninh nắmchặt tay vịn, gắt gao nhìn thay đổi trên đài khống chế.
Đại khái mấyphút, cũng có lẽ là vài giây.
Cảm giác kỳ lạbiến mất, bên tai truyền đến âm thanh, “Bước nhảy hoàn thành.”
Tần Ninh thở ramột hơi, xem ra, không khó hơn tưởng tượng là mấy.
Không ngờ, hơimới thở ra được nửa, tiếng đếm ngược lại vang lên.
Xảy ra chuyện gì?
Hệ thống sai sót?
Rõ ràng khônggiống mà.
Tần Ninh vội vàngkết nối với Bạch Lam, phát hiện đối phương cũng giống như mình, đều là vẻ mặtmờ mịt.
Nhảy xong mộtlần, ngay sau đó lập tức là lần thứ hai, không có một chút thời gian giảm xóc!
“X…”
Tần Ninh muốnchửi bậy.
Bảo vệ chim nonđã nói đâu?
Còn có thể hốthêm chút nữa không?!
Trong thànhchính, đang trải qua thử thách không chỉ có ba con chim phượng.
Hạnh phúc vĩnhviễn là ngắn ngủi.
Nghỉ ngơi chưađược hai ngày, các chim non đã bị trưởng bối kéo đến sân huấn luyện, kiểm trakết quả học tập.
Hắc nhạn bay lêntrên cao, nhảy xuống biển như thả sủi cảo vào nồi, luyện tập ngụp lặn nín thở.Không qua thời gian nhất định không được phép nổi lên.
Hắc Minh và HồngTường hưng phấn, ở trong nước lăn lộn đủ kiểu. Nhớ kỹ hứa hẹn lúc trước, khôngđến nửa ngày, đã mò được mấy trăm con sò.
Hắc Toàn khônghiểu, hỏi ra xong, sửng sốt mất nửa ngày.
“Ăn?”
“Ăn.”
“…” Ai có thểnói cho hắn biết, hắc nhạn tiến hóa thành chim ăn thịt từ bao giờ?
Cuồng điêu vàkim điêu bị kéo đến sân cách đấu, cha mẹ đứng bên ngoài sân, mấy ổ anh chịtrước trở thành tay đánh có giá.
Hai bên đánhnhau, lông tơ tung bay, vô cùng đồ sộ tráng lệ.
Chim tước tậpthể luyện giọng, ngày đêm không nghỉ, chỉ khổ vịt đầu nâu ở phụ cận.
Cuối cùng, toàntộc tiến hành bỏ phiếu, ồn ào nhiễu dân, kháng nghị vài lần đều không có tácdụng. Can thiệp không được, ngày mai sẽ đi đánh đám to mồm kia!
Bên ngoài vựcLam, Pant chờ xuất phát.
Xác định Linkrời vực Đen, cùng thuyền là số ít bọ ngựa, không có kiến hành quân, lập tức mởđịnh vị tọa độ, đến trước chặn đường.
Nếm được ngonngọt từ cướp bóc, Link tập trung mục tiêu vào thuyền buôn vực Cam, ý chí dạtdào từ hành tinh biên giới xuất phát.
Không mảy maybiết được, có con thú một sừng nào đó, đã để mắt đến bản thân. Càng không biết,lần này giao dịch với vực Cam, là thuyền buôn thành Đá từ vực Lam xa xôi đến.