Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 39



Trường học ở thành chínhchiếm diện tích cực rộng.

Lấy giảng đườngchính làm trung tâm, các khu ký túc xá phân vùng vòng quanh, đồng bộ các loạicông trình, tỷ lệ bao phủ rừng rậm cực cao. Quan sát từ vùng trời trên lồng bảovệ, hoàn toàn chính là một tòa tinh thành bản thu nhỏ.

Trong trườngkhông có tộc lông vũ nguyên thủy, cũng không cho phép sử dụng tàu con thoi.

Chim non qua lạigiữa các khu, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nói trắng rachính là, đi bộ.

Không muốn vìtham ngủ mà đến muộn, bị giảng viên ném ra ngoài cửa, nhất định phải liều mạngtập bay.

Bay lên sớm mộtngày, có thể chiếm ưu thế, trở thành người nổi bật trong đàn chim non sớm mộtngày.

Mỗi quý nhậphọc, cạnh tranh giữa các loài chim dữ như điêu chuẩn diên hào, đều đạt đến quyếtliệt.

Thiên nga?

Phá xác chưa mấyngày đã có thể bay, không nằm trong phạm vi cạnh tranh.

Khu ký túc xáthứ nhất diện tích rộng nhất, ở phía đông giảng đường chính, là một mảnh đấtđồng bằng trống trải.

Bốn phía đồngbằng, là rừng rậm nguyên thủy rậm rạp.

Hai cái hồ lớnđối xứng nằm ở trung tâm đồng bằng.

Nước hồ lamnhạt, sạch sẽ trong suốt.

Giữa hồ sâu đếntrăm mét, bên bờ lại không qua đầu gối.

Đứng ở trên bờ,có thể nhìn thấy bèo rong đung đưa qua lại giữa đá cuội, cùng với đàn cá xuyênqua trong bèo rong.

Xung quanh bờhồ, nhà gỗ dựng thành hàng.

So sánh với kiếntrúc ở miệng núi lửa, hình thức cổ xưa, sắc thái hơi có chút đơn điệu. Lịch sửlại có thể ngược dòng đến hai ba nghìn năm trước.

Hơn hai trăm métbên trên nhà gỗ, nhà hợp kim màu xám bạc xếp thành hình cung. Bề ngoài tươngtự, bên trong như thế nào, tạm thời chưa biết.

Rời khỏi giảngđường chính, đám chim non liền đi theo giảng viên khôi chuẩn, về khu ký túc xáriêng của mình.

Đi bộ bôn ba mấynghìn mét, vất vả lắm mới đến nơi, lại còn chưa thể nghỉ ngơi.

Nguyên nhân rấtđơn giản, khu ký túc xá do trường học phân phối, nhà ở lại phải tự chọn lấy.

Chọn được tốthay không tốt, trực tiếp ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống.

Người phụ tráchkhu ký túc xá thứ nhất, là một con khôi chuẩn trẻ tuổi. Chỉ nhìn khuôn mặt, hẳnlà rất dễ ở chung.

Nhưng mà, đámchim non đều rất không chắc chắn.

Có câu nói rấtchí lý, nhìn chim không thể chỉ nhìn bề ngoài.

“Mọi người cũng thấy,nơi này có hai loại nhà ở. Nhà gỗ ở gần bờ hồ, trong nhà có giường bàn ghế,cùng với dụng cụ nhà bếp đơn giản.”

Khôi chuẩn bắttay sau lưng, quét qua đàn chim non có chút ủ rũ.

Thời kỳ thiếuniên, hắn cũng có trải nghiệm tương tự. Nghĩ đến đủ loại sau đó, đối với nhữngthiếu niên mới nhập học này, tự nhiên ôm đồng tình tương đối lớn.

Nhưng quy củchính là quy củ, không được phá hỏng.

Huống chi mọingười đều trải qua như vậy, không ai có thể ngoại lệ.

“Nhà kim loạibên trên, trừ phối trí cơ bản, còn có người máy gia chính. Thiết lập chươngtrình cấp trung, có thể chăm sóc cuộc sống hàng ngày.”

Còn chưa dứtlời, hai mắt đám chim non đã sáng lên, tinh thần tỉnh táo.

Khôi chuẩn âmthầm bật cười.

Các thiếu niên,nào có thể để các cậu nhẹ nhàng như vậy.

“Bất luận ở nhàgỗ hay nhà hợp kim, đều có thể tự mình lựa chọn. Nhưng,” Khôi chuẩn cố ý dừngmột chút, đợi đám chim non bắt đầu hồi hộp, mới tiếp tục nói, “Ra vào đều dựavào bản thân, không có bất cứ ngoại lực giúp đỡ.”

Nhà gỗ cơ sở đơnsơ, mọi việc đều phải dựa vào chính mình. Nhưng có một ưu điểm, ra vào thuậntiện.

Nhà hợp kim đồngbộ đầy đủ, lại cao hơn mặt đất hai ba trăm mét. Không có tộc lông vũ nguyênthủy cùng tàu con thoi, muốn đi vào, nhất định phải tự bay.

Chưa mọc lôngcứng, chưa biết bay?

Đó là chuyện củacậu.

Bước vào trườnghọc, là bắt đầu chuẩn bị để độc lập.

Mọi chuyện đượctrông nom chu đáo, không bằng ở lại trong tộc, tiếp tục chờ được cho ăn.

“Cơ hội lựa chọnchỉ có một lần.” Khôi chuẩn nhìn đàn chim non, giọng điệu nhấn mạnh, “Chọn xonglà không được thay đổi.”

Đừng ôm may mắn,cho rằng không thích ứng được thì có thể đổi.

Không có cửa đâu,cửa sổ không có, kẽ tường cũng không có.

Đúng lúc này,một con khôi chuẩn mái dẫn theo hai mươi mấy con chim non, đi qua bờ hồ bênphải.

Các cô cũng ởkhu ký túc xá thứ nhất, điều kiện không chênh lệch gì nhiều với các chim trống.Chỉ là ở giữa cách hai cái hồ lớn, một vành đai rừng rậm, trừ đến bên hồ lấynước, cơ bản sẽ không chạm mặt.

Hồng chuẩn cùngdu chuẩn mỗi ngày tuần tra theo quy định, thường xuyên bay qua bầu trời trên kýtúc xá.

Các thiếu niênmuốn nhìn trộm mấy lần, độ khó đều là tương đối lớn.

“Được rồi!”

Thấy các chimtrống bị phân tán lực chú ý, đều ra sức nhìn sang bên kia hồ, khôi chuẩn khôngthể không vỗ vỗ tay.

“Hiện tại, lựachọn ký túc xá.”

Tần Ninh cùnghai con thiên nga bàn bạc, lựa chọn nhà gỗ bên hồ.

“Nơi này tươngđối tốt, các cậu thấy thế nào?”

Thứ nhất, phượnghoàng quen ở bên hồ. Thứ hai, cậu đã đối chiếu nhân số, cho dù tất cả vào ở nhàgỗ, cũng dư dả.

Quan trọng nhấtlà, so với hợp kim lạnh lẽo, bọn họ càng thích đồ gỗ.

Bản tính nhưthế, thật sự không thể sửa đổi.

“Tần Ninh, cậuchuẩn bị ở đây?”

Biết lựa chọncủa Tần Ninh, Hắc Minh hơi có chút giật mình.

Trước khi nhậphọc, các chim non vẫn được tộc đàn chăm sóc. Trừ chơi đùa học tập, cơ bản là ănno thì ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, các loại cho ăn.

Đột nhiên mất đichăm sóc, phải tự sắp xếp cuộc sống, không có người máy gia chính giúp đỡ, đạiđa số đều thích ứng không tốt, luống cuống tay chân.

“Vốn còn địnhnhờ cậu giúp đỡ.” Hắc Minh gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng.

“Giúp đỡ?” Phảnứng đầu tiên của Tần Ninh, nhóc này muốn cọ cơm.

Thói quen ănuống khác nhau, có thể cọ đến cùng một chỗ sao?

Câu kế tiếp củaHắc Minh, lại chứng minh cậu nghĩ sai rồi.

“Hắc nhạn nhậphọc lần này, đa số đều chưa mọc lông cứng. Cho đến hiện tại, chỉ có mình cùngHồng Tường có thể bay.”

Nói đến đây, hắcnhạn nhỏ lại càng xấu hổ.

“Bọn mình traođổi qua, mọi người vào ở nhà kim loại. Đến lúc đó, có thể chú ý lẫn nhau, cùngnhau ra vào.”

Không biết bay,tự nhiên cần biết bay mang theo.

Chim non khu kýtúc xá thứ nhất, hắn chỉ có thể tìm Tần Ninh giúp đỡ.

“Vậy sao.” TầnNinh sáng tỏ, cười nói, “Không thành vấn đề, mình có thể giúp.”

Hắc Minh lại lắcđầu.

“Làm sao?”

“Nếu cậu muốn ởnhà gỗ, bọn mình phải tự làm.”

“Nhưng…”

“Đây làquy  tắc.” Hắc Minh nghiêm túc nói, “Nếu cậu ở cùng, bọn mình có thể bắtcá tặng cậu. Nhưng cậu ở bên bờ hồ, không thể phá hoại quy củ.”

Một lần hai lầnkhông nói, mỗi ngày đều làm phiền đối phương, đến khi tất cả hắc nhạn biết bay,thật sự không ra làm sao.

Hắc Minh vừa dứtlời, Hồng Tường liền chạy lại, nói: “Như giảng viên nói, chúng ta phải dựa vàochính mình.”

“Được rồi.”

Hai người nhưđinh đóng cột, hiển nhiên sẽ không thay đổi ý kiến.

Tần Ninh cào càogáy, nói: “Nếu cần giúp đỡ, nhất định phải nói.”

“Sẽ.”

“Cảm ơn cậu.”

Các hắc nhạn xoayngười rời đi, hai người một tổ, tìm kiếm nhà kim loại ở độ cao thích hợp.

Ném những khôngthoải mái ngày xưa qua một bên, Hắc Minh cùng Hồng Tường chạm nắm tay, cổ vũcho nhau.

Hơn hai mươi conhắc nhạn, mỗi con đều tròn như quả bóng. Đưa tất cả đi lên, thật sự không phảimột chuyện dễ dàng.

Tiễn bước hắcnhạn, ba người Tần Ninh dạo một vòng quanh hồ, rốt cuộc tìm được ba phòng gỗ vịtrí tương đối tốt lại nối liền với nhau.

“Nơi này khôngtệ.”

Đẩy cửa phòng,trong phòng hơi có vẻ trống trải, vô cùng sạch sẽ.

Chính như giảngviên khôi chuẩn nói, trừ bàn ghế cùng dụng cụ nhà bếp đơn giản, cái gì cũng khôngcó.

“Tần Ninh, cậucũng ở chỗ này?”

Cách nhau haicăn phòng, là tuyết nhạn vào ở trước một bước. Nhìn thấy Tần Ninh cùng thiênnga, đều cười chào hỏi.

“Tuyết Sam?”

“Là mình.” tuyếtnhạn đi đến trước mặt Tần Ninh, nói, “Sau ngày ra bờ biển, mình không thấy cậunữa. Ở thư viện cũng vậy.”

So với hắc nhạn,tuyết nhạn trưởng thành càng nhanh.

Tuyết Sam trướcmắt, đã rút đi phần lớn ngây ngô. Lấy bề loài của nhân loại tính toán, đang xenvào giữa thiếu niên và thanh niên. Ngược lại chính Tần Ninh cùng hai chimphượng, tốc độ trưởng thành ngược lại chậm đi không ít.

Sau tuyết nhạn,lại có ba con cuồng điêu đến chào hỏi.

Ngoài bạch giáphắc nhạn cùng hồng phúc hắc nhạn, các chim non đều lựa chọn nhà gỗ.

Tiễn bước mấyngười, Tần Ninh tập trung tinh thần, bắt đầu sắp xếp căn phòng.

Cả một buổichiều, đám chim non vội vàng lựa chọn chỗ ở, thu gom cỏ khô bên hồ, cố gắng làmcho mình ở được thoải mái một chút.

Khôi chuẩn mởcánh ánh sáng, quan sát từ trên cao, coi như vừa lòng với kết quả này. Nhất làhai đàn hắc nhạn, càng làm cho hắn sáng mắt.

Thì ra, Hắc Minhcùng Hồng Tường bay qua bay lại vài lần, mệt đến thè lưỡi, vẫn còn hơn một nửachim non ở dưới mặt đất.

Lúc nghỉ ngơi,hai người nhìn nhau một chút, vô thức cười khổ.

Nếu mỗi ngày đềuphải vất vả như vậy, chưa đợi được đồng bạn mọc ra lông cứng, bọn họ đã mệt úpsấp.

Tần Ninh thật sựnhìn không nổi, mở thiết bị chứa vật, lục ra mấy sợi dây thừng bện từ dây leo, điđến dưới nhà hợp kim, ném cho hai người.

“Các cậu bay lêntrước, buộc chặt cái này lại. Sau đó thả xuống, có thể dùng làm thang dây.”

Dây leo từ tinhcầu nguyên thủy, sau khi đến thành Vũ, vẫn bị Tần Ninh quên ở trong góc.

Nếu không phảithấy các hắc nhạn quá mệt mỏi, Tần Ninh chưa chắc đã nhớ ra được.

Có thể bay làchuyện tốt.

Chẳng qua, cứnhư vậy tư duy theo quán tính, rất ít có loài chim có thể nghĩ đến, tạm thờichưa bay được, còn có thể “leo”.

“Leo?”

Ban đầu, đànchim non không quá tình nguyện.

Thân là một conchim, lại phải leo ra leo vào, rất tổn thương tự tôn.

Hắc Minh cùngHồng Tường dựng mắt, vung cánh, một mạch quạt bay mấy con, mọi người mới ngoanngoãn nghe lời.

Không còn cáchnào, kích thước nhỏ hơn, lại chưa mọc lông cứng, leo thì leo vậy.

Mất mặt dù saocũng tốt hơn không chỗ ở mà đúng không?

Bên kia, cácchim mái cũng gặp vấn đề tương tự.

So với chimtrống, các cô càng biết chăm sóc bản thân.

Nhà hợp kim rấtcao, không bay lên được, dứt khoát đều vào ở nhà gỗ. Không có người máy thì hợptác với nhau, lấy thừa bù thiếu, vẫn có thể sống tốt như thường.

Các chim nonchọn chỗ ở xong, giải quyết vấn đề ra vào, thử thách cũng chưa kết thúc.

Giảng viên khôichuẩn vỗ vỗ tay, lại triệu tập mọi người đến.

“Thầy biết, mọingười đều mang theo đồ ăn.”

Nghe vậy, đámchim non đồng loạt ngẩng đầu, vẻ mặt đề phòng.

Đã như vậy rồi,còn muốn thu đi sao?

Trời đất bao la,ăn cơm lớn nhất!

Chỗ ở có thể tạmbợ, đồ ăn tuyệt đối không thể bị cướp!

“Không phải lolắng, bất kể mang đến bao nhiêu, đều là của các em. Trường học sẽ không thuđi.” Giảng viên khôi chuẩn cười cười, “Thầy muốn nói là, ba tháng sau nhập học,trường học không cung cấp bất cứ đồ ăn.”

Nói tóm lại,trong ba tháng, tất cả đồ ăn đều tự lo lấy. Đến tháng thứ tư, nhà ăn mới mở racho chim non.

“Gì?”

“Không cung cấpđồ ăn?”

“Đúng.” Khôichuẩn gật đầu nói: “Nếu dự trữ không đủ, muốn có được đồ ăn, các em nhất địnhphải tự mình động thủ.”

Trải qua cuộcsống cầu sinh trên hoang đảo, bạn Tần nào đó nhìn nhìn hồ lớn, lại quét mắtnhìn rừng rậm, rất là bình tĩnh.

Tự mình độngthủ, cơm no áo ấm. Có bạch tuộc nhỏ, không lo không khéo tay.

Đàn chim non lạigiống như bị đạn ánh sáng bắn trúng, tập thể há hốc mồm.

Đồ ăn bọn họmang theo, tính toán đâu ra đấy, chỉ đủ lượng cơm ăn nửa tháng.ኻ

Hỏi nhau mộtcâu, mọi người đều giống nhau.

Một hai thì cũngthôi, toàn bộ đều như vậy?

Đối mặt loạitình huống này, có ngốc nữa cũng nên hiểu được, bản thân bị cha mẹ cùng trườnghọc hợp tác “hố”.

Ăn tiết kiệm mộtchút?

Mỗi ngày đều cótiết cách đấu, ăn không đủ no, không có sức lực, khẳng định sẽ mất mặt trướcmặt chim mái.

Đối với tộc nhạnăn chay mà nói, chuyện coi như dễ xử lý.

Cuồng điêu trờisinh ăn thịt, muốn cho bản thân ăn no, nhất định phải nghĩ cách đi săn.

“Tần Ninh, chúngta cùng nhau đi.”

“Được a.”

Tần Ninh đồng ýthống khoái.

Bắt cá đối vớicậu không phải việc khó, hợp tác đi săn ngược lại mới lạ.

Các cuồng điêurất phấn chấn.

Khuôn mặt tuấntú bởi vì ý cười mà nhuộm lên vài phần yêu diễm.

Tần Ninh yênlặng nhìn trời.

Ở chung với mấycon chim này lâu, thật sự rất giảm thọ.

Khi tất cả chimnon đều chấp nhận sắp xếp, giảng viên khôi chuẩn cười nói: “Hôm nay là ngàynhập học đầu tiên, không bố trí chương trình học, mọi người nghỉ ngơi trước đi.Sáng sớm ngày mai, thầy sẽ dẫn mọi người đến giảng đường chính.”

“Vâng.”

Tạm thời khôngphải lo dự trữ, các chim non tiễn bước khôi chuẩn, ào ào trở về chỗ ở, sau khiăn non, tính toán ngủ một giấc thật ngon.

“Bạch Lam, BạchHi.” Sau khi mọi người tản ra, Tần Ninh gọi hai bạn chim phượng nhỏ lại, “Tạmthời đừng ngủ.”

Trong lúc nóichuyện còn nháy mắt mấy cái, khoa tay múa chân làm một thủ thế.

Hai thiên nganhỏ lập tức hiểu, đây là có thứ tốt muốn chia.

“Đến ngay!”

Đóng cửa lại rầmmột tiếng, hai bé thiên nga ngồi ngay ngắn, lông mi dài rung rung.

Tần Ninh cố gắngkiềm chế, không thò tay véo mặt.

“Mình muốn chocác cậu xem cái này.”

Mở thiết bị chứavật, sáu quả cầu lam lăn ra ngoài.

“Đây là bạchtuộc vực Đen?”

“Có thể ănkhông?”

“Không thể.” TầnNinh đầy đầu hắc tuyến.

Thân là một conthiên nga, theo đuổi trong điểu sinh chỉ là ăn sao?

Nghĩ đến Bạch Hửcũng có thời kỳ tương tự, khóe miệng Tần Ninh vặn vẹo, không thể không dùng sứclắc đầu.

Không được,không thể nghĩ.

Hình ảnh này rất“khủng bổ”.

Bạch tuộc bị dọakhông nhẹ, nảy lên mấy cái, chen thành một đống ở trong góc tường.

Tần Ninh đànhphải đi qua, lần lượt vỗ đầu, mới yên lòng lại.

“Có đồ ăn không?”

Đám nhóc này tuyhoảng sợ, nhưng vẫn nâng xúc tua, lấy ra mấy khay filet cá tươi.

Tần Ninh đỡkhay, đi trở về bên giường, sau lưng đi theo một hàng cầu lam.

“Filet cá, đềulà chúng nó làm.”

Nhìn khay cá,hai thiên nga nhỏ đều có chút giật mình.

“Mình không biếtnhư vậy có tính là trái với nội quy trường không nữa.” Tần Ninh nghiêm mặt nói,“Nhưng mình có thể cam đoan, chất lượng thức ăn sau này, có liên quan trực tiếpđến chúng nó.”

Nhắc đến thứcăn, vẻ mặt thiên nga nhỏ trở nên nghiêm túc.

“Cậu yên tâm,bọn mình sẽ không nói ra ngoài.”

“Nếu có ngườiphát hiện, bọn mình sẽ giúp cậu!”

“Cảm ơn.”

Đưa khay ra,nhìn thiên nga phồng má lên, Tần Ninh cười.

Đây coi như bắtcóc thành công?

“Đáng tiếc HắcMinh cùng Hồng Tường không thích ăn cá.”

Tần Ninh cắnmiếng cá, tầm mắt di chuyển theo bạch tuộc nhỏ.

Chúng nó rõ ràngkhông hài lòng với bài trí trong phòng, đang vung xúc tua, nảy lên nảy xuống.Thỉnh thoảng lấy ra vài dụng cụ, gõ gõ đánh đánh xung quanh.

Ba con chim nonngồi đối diện, răng rắc răng rắc, năm khay filet cá vào bụng.

Các cầu lam đinhđinh đông đông, không chỉ quét lại mặt tường, còn cải tạo giường cùng sàn nhà.

Trải qua chúngnó cố gắng, căn phòng giản dị tiết kiệm, chớp mắt biến thành biệt thự hào trạch.

“Thật tuyệt.”

Nhìn giường gỗđược trải lại một lần, Bạch Lam cùng Bạch Hi rất là hâm mộ.

Nhưng bọn họcũng không đi lên.

Đối với tộc lôngvũ mà nói, phòng có thể dùng chung, giường tuyệt đối không được. Trừ bạn đờicùng chim non, ai chạm nhổ lông ai.

“Các cậu muốn bốtrí lại không?”

“Không phiềnchứ?”

“Sẽ không.” TầnNinh cầm một quả cầu lam lên, xoa nhẹ hai cái, “Làm trao đổi, sau này săn đượccon mồi, xương phải để lại, làm thù lao cho chúng nó.”

“Không thành vấnđề!”

Hai con thiênnga thẳng thắn đồng ý.

Sáu bạch tuộcnhỏ chuyển dời trận địa, vài căn phòng gỗ bên hồ, tiếng gõ vang lên liên tục.

Khu ký túc xákhông có thiết bị theo dõi, chỉ có dụng cụ cảm ứng, dùng để kiểm tra xem chimnon có mang theo người máy hay không.

Các gia trưởngbiết quy củ, sẽ không dễ dàng phạm sai lầm. Nhưng khó đảm bảo không có con chimnon nào nghịch ngợm, mang “hàng cấm” vào.

Hơn năm trăm nămtrước, đã có một con bạch chuẩn bị cảnh cáo.

Từ đó về sau,các gia trưởng đều lên tinh thần, trước khi chim non rời nhà, lật tung thiết bịchứa vật một lần, không cho phép bất cứ “ngoài ý muốn” xảy ra.

Các hắc nhạn ởtrên cao, sau khi ăn no, hứng gió mát lúc hoàng hôn, đã ngủ ngon.

Cuồng điêu cùngtuyết nhạn nghe được tiếng vang, đều thò đầu ra xem.

Phát hiện làphòng của hai thiên nga, ngáp một cái, trở về phòng ngủ tiếp.

Trước khi đêmxuống, tiếng gõ ngừng lại, công tác hoàn thành.

Nhìn từ bênngoài, căn phòng không có thay đổi quá lớn. Mở cửa phòng ra, người xem nhấtđịnh sẽ ngạc nhiên.

Hoa văn bằng gỗđơn điệu đều bị sắc thái tươi sáng thay thế. Vị trí cửa sổ bị đổi, có thể thônggió nam bắc.

Cánh cửa khungcửa sổ, góc tường mép bàn, có thêm bảy tám món đồ trang trí, vừa thực dụng lạimỹ quan.

Hàng dệt trêngiường, các bạch tuộc không thể làm giúp, phải tự mình chuẩn bị.

Bạch Lam cùngBạch Hi đều rất vừa lòng. Tiễn bước Tần Ninh, lập tức chạy lên giường lăn lộn.

Lấy máy truyềntin ra, muốn nói với Tần Ninh một tiếng ngủ ngon nữa.

Nhìn màn hìnhtối đen, hai người mới đột nhiên nhớ ra. Hiệu trưởng bạch chuẩn từng nói,trường học có quy định, cách năm ngày mới có thể sử dụng thiết bị thông tin mộtlần.

Nói cách khác,bất luận là liên hệ trong trường, hay nói chuyện với bên ngoài, đều phải đợibốn ngày nữa.

Chưa từ bỏ ýđịnh, ấn xuống, màn hình vẫn tối đen.

Thiên nga nhỏ cóchút rủ rũ, lật người úp sấp trên giường, rốt cuộc không cưỡng lại được buồnngủ, chìm vào mộng đẹp.

Trở về phòng,Tần Ninh nằm trên giường, lăn qua lộn lại vài lần, mãi vẫn không ngủ được.

Khó chịu ngồidậy, dùng sức cào tóc.

Thật sự khôngcòn cách nào, chỉ đành mở thiết bị chứa vật, lấy ra một mảnh lông vũ dài màubạch kim, đặt ở dưới gối đầu.

Nhận giường cáigì, không có lông vũ không ngủ được cái gì, cậu không nói, sẽ không có ngườibiết.

Được rồi, có lẽcó một người… Kia không quan trọng.

Ngày khai giảnghôm đó, khu ký túc xá thứ nhất gió êm sóng lặng.

Có thiên ngacùng nhạc trạc ở, mọi người đều biết nặng nhẹ. Im lặng ăn cơm đi ngủ, chờ hômsau lên lớp.

Các khu ký túcxá còn lại lại như lật trời, một náo nhiệt hơn một.

Hồng diên cùngquyên chuẩn một lời không hợp, ra sân cách đấu đánh đơn. Đánh ba lần, vẫn khôngphân thắng thua.

Người ủng hộ bêndưới nhìn nhau không vừa mắt, tiến tới mở ra một trận hỗn chiến.

Chim mái khu kýtúc xá thứ hai cùng thứ tư, cứ như vậy kết thù. Mỗi lần gặp mặt liền tràophúng, luân phiên đánh đơn rồi quần ẩu, phạm vi mười dặm đều tràn ngập mùithuốc súng.

Các chim trốngcùng khu, bị khí thế của các em gái dọa ngốc, tranh địa bàn đều trở nên ỉu xìu.

Em gái mạnh mẽnhư vậy, bọn họ phải cố gắng thế nào, mới có thể dắt được đầu cánh?

Kim điêu khu kýtúc xá thứ ba, trước đây đều được phân ở khu ký túc xá thứ nhất, làm bạn vớithiên nga cuồng điêu. Lần này đổi chỗ, rõ ràng là bị bạch đầu hải điêu liên lụy.

Sáu chim non kimđiêu nghẹn đầy bụng lửa giận, duy trì trạng thái xù lông, nhìn ai cũng đỏ mắt.

Chim non cùngkhu trao đổi ánh mắt với nhau, âm thầm đánh dấu địa bàn, vỗ vỗ cánh về phòngngủ. Né tránh mấy con chim xù lông này.

Đánh không lạicòn đâm vào, đầu bị kẹp chắc?

Khu ký túc xáthứ năm, vốn nên là khu vực bình thản nhất. Kết quả lại là một trời một vực.

Trong khi cácchim trống lựa chọn nhà ở, vừa vặn có một em gái khổng tước đi ngang qua. Xuấtphát từ bản năng, một đám khổng tước nhỏ tại chỗ mở màn.

Lông chưa mọcđủ, vẫn đẹp như vậy.

Nào ngờ, chẳngnhững không được em gái coi trọng, ngược lại dẫn tới nỗi hận chung.

Nghĩ người kháckhông có lông vũ xinh đẹp?

Có tin nhổ trụilông mấy người không!

Mấy con tiêuliêu tức giận, trực tiếp hạ miệng. Đừng nhìn kích thước nhỏ, tính tình nóng nảynhư thường.

“Ngao –”

Không thể khôngthừa nhận, khổng tước trống khuôn mặt xinh đẹp, tiếng kêu lại thật sự có chútkhông xong. Nghe vào trong tai người ngoài, hoàn toàn chính là khiêu khích.

Đám chim non tứcgiận chen chúc lên, bắt đầu quần ẩu.

Trong lúc nhấtthời, bụi đất tung bay, lông vũ tứ tán, đủ náo nhiệt.

Giảng viên khôichuẩn phụ trách khu này kéo không ra, thật sự không có cách, chỉ có thể nhờ duchuẩn giúp đỡ.

Du chuẩn thốngkhoái, xoay quanh hai vòng, bắt lấy từng con chim non đánh nhau, treo lên đỉnhphòng cho tỉnh táo đầu óc.

“Thật không nghĩtới.”

Du chuẩn vừa bắtchim, vừa cảm thán.

“Bốn khu ký túcxá trước không làm ra động tĩnh quá lớn, khu năm đã bị treo lên đỉnh phòngtrước, thật sự là lần đầu tiên.”

So ra, đàn chimnon khu ký túc xá thứ sáu, hiểu sâu đạo lý động khẩu không động thủ.

Sơn tước sốlượng bất lợi, giọng lại một chút không kém. Dựa vào dây thanh ưu tú, có thểphát ra mấy chục loại tiếng kêu.

Quelea không camtâm yếu thế, ỷ vào ưu thế số lượng, thề phải áp chế đối phương xuống.

Mấy người giọngcao, bọn tôi càng cao.

Mấy người cónhiều loại âm điệu, bọn tôi có đại hợp xướng!

“Líu ríu líuríu!”

“Chíp chíp chípchíp!”

“Chíp chíp –”

Vỗ vỗ cánh nhỏ,đám chim non kêu liền không dứt.

Khôi chuẩn phụtrách chăm sóc bọn họ, hận không thể đập đầu xuống đất.

Vậy còn khôngbằng mở màn đánh hội đồng.

Ồn thành nhưvậy, lại không trái với nội quy trường học, không thể xử lý.

Rất tra tấn chimđược không?!

Chương trước Chương tiếp
Loading...