Tần Ninh Phấn Đấu
Chương 25
Ngoại hình tinh hạmthành Vũ trơn tru, bên trong trang trí lộng lẫy, luận tốc độ, so hỏa lực, trongcùng vũ trụ, chỉ có tinh hạm tộc trùng có thể so sánh cao thấp.
Theo tư liệulịch sử ghi lại, trong đoạn thời gian nào đó, tộc lông vũ không biết động dâythần kinh nào, đột nhiên vứt bỏ truyền thống, gác lại kế hoạch chiến hạm cỡlớn, ngược lại khai phá tinh hạm loại nhỏ.
Đối với tộc đàntrong cùng vũ trụ mà nói, đây vốn là một chuyện tốt, cũng là dấu hiệu bước vềphía “hòa bình”.
Thể tích tinhhạm giảm nhỏ, năng lượng chịu tải giảm đi, vũ khí lắp đặt trên hạm cũng sẽ cóxu hướng bảo thủ hơn. Sẽ không giống như lúc trước vậy, mạnh đến không có đốithủ, phát điên đến bắn phá về phía tinh cầu.
Nhưng mà, saukhi chiếc chiến hạm đầu tiên xuất phát, đa số tinh vực đều bị dọa hoảng.
Thể tích tinhhạm nhỏ đi, năng lực vượt không gian, tốc độ di chuyển trong vũ trụ, lại tănglên vùn vụt.
Đài quan sát dỡpháo lớn xuống, đổi thành pháo laser cỡ trung cùng cỡ nhỏ, mọi người vẫn làkhông cười nổi.
Một hạm biếnthành cả đàn, bắn lẻ biến thành một đám, không khóc đã là tốt.
Cười?
Thiếu đầu óc à?!
Càng hỏng bétlà, đoạn thời gian đó, thực đơn của tộc lông vũ cực kỳ “phong phú”, xếp ở vịtrí đầu chính là tộc trùng.
Nghe tin tức, cưdân vực Đen cả ngày lo lắng đề phòng.
Sợ người chimvực Lam ngày nào đó tâm huyết dâng trào, tổ chức tinh hạm đến vực Đen tự phátdu lịch.
Đánh thì đánhkhông lại, chạy lại chạy không thoát.
Vận khí khôngtốt, phải đối mặt, là có thể thiếu mất một nửa tay chân.
Thật sự không cócách nào, chỉ có thể tiếp tục khai phá tinh hạm.
Hỏa lực khôngbằng, ưu thế tốc độ tuyệt không thể mất!
Trong thời giandài đến ba kỷ nguyên vũ trụ, tương đương gần ba vạn năm, vực Đen bị ép khai mạcthi đấu “biên chế trang bị quân sự” với vực Lam, kéo theo bảy tinh vực trongcùng vũ trụ, mạnh mẽ sải bước bước chân vào thời đại tốc độ cao.
Chính theo nhưlời Tần Ninh, ép đến mức độ, cách gì không nghĩ ra được.
Đoạn thời kỳnày, tinh hạm cấp cao nhất ùn ùn.
Người nổi bậttrong đó, là ba chiếc kỳ hạm của tộc đàn nhạc trạc.
Trên bảy mươiphần trăm tinh hạm của tộc lông vũ lấy nó làm bản gốc tiến hành khai phá cảitiến, lại vẫn cứ không thể có được tinh túy như nó.
Nếu nhạc trạckhông bị diệt tộc, thu “phí độc quyền” cũng có thể thu đến mềm tay.
Đáng tiếc, bachiếc kỳ hạm biến mất trong nội loạn, chỉ để lại vài hàng chữ cái vô vị trongvăn hiến.
Tinh hạm thả neoở bên ngoài tinh cầu nguyên thủy, là một chiến hạm tuần tra cỡ trung.
Bạch Hử rất rõràng, Tần Ninh xuất hiện, nhất định làm cho mọi người tò mò. Thiện ý còn đỡ,nếu là ác ý, tuyệt đối khó lòng phòng bị.
Vì thế, trướckhi lên hạm còn đặc biệt hạ lệnh, toàn viên ngậm miệng, có thể giấu bao lâu thìgiấu bấy lâu.
“Bạch chủ, nhưvậy e rằng không thể thực hiện được.”
Thành Vũ là tinhthành số một số hai vực Lam, nhân viên đi lại thường xuyên.
Tần Ninh quay vềthành, không thể luôn không lộ mặt.
Giấu ngược lạicó thể giấu, nhưng bảo vệ quá mức, tuyệt đối không phải một chuyện tốt.
“Ta biết.” BạchHử gật đầu, “Nhưng trước mắt chỉ có thể xử lý như vậy.”
Nếu trở về lậptức bại lộ, nhất định phải đưa Tần Ninh yết kiến vũ hoàng, đến vương đô mộtchuyến.
Với tính cách vũhoàng, gặp qua xong cũng thôi. Sẽ không quá mức tò mò, lại càng sẽ không khó xử.
Người khác lạikhông hẳn.
Tiền tài của cảicủa nhạc trạc, ba chiếc kỳ hạm biến mất, đều sẽ làm người mơ ước.
Phải đề phòngđầu tiên chính là thành Đá.
“Tóm lại, có thểgiấu bao lâu là bao lâu.”
Bạch Hử quyếtđịnh bảo vệ Tần Ninh, mặc cho ai cũng không thể lay động.
Kết thúc thôngtin, đa số hạm viên(1) bênngoài phòng truyền tống bị rút đi, chỉ để lại ba người cần thiết.
“Hai mươi sáungười lên hạm, hoàn tất.”
Trước phòngtruyền tống, bảng điều khiển lóe lên ánh sáng xanh lam.
Tần Ninh đứngtrước vách ngăn trong suốt, tò mò nhìn tất cả xung quanh.
Mái vòm cao gầnba tầng, vách hạm chảy xuôi màu xám bạc sáng bóng.
Từ đài truyềntống đến cửa cabin, có ba băng chuyền thẳng tắp nối liền.
Một vị tộc lôngvũ dáng người cực ao, khuôn mặt chữ điền, mặc trường bào màu xám, đứng ở trướcđài khống chế, cúi người chào Bạch Hử.
Sườn mặt đủ loạiđẹp, thậm chí có vài phần tà khí.
Ngay mặt…
Tần Ninh vẫnluôn cho rằng, hàm hậu cùng tà khí cách cực kỳ xa.
Hôm nay xem ra,cậu sai lầm.
Anh đẹp trainày, thật sự là anh tuấn đến khác loại.
Rời khỏi phòngđiều khiển, do cầu thang lên xuống đưa lên tầng hai boong tàu.
Cửa kim loại mởra, nối thẳng với một băng chuyền lơ lửng. Hai bên băng chuyền, là đường đi cóthể đi song song ba người.
Ở tầng trênboong tàu lắp đặt đèn sinh vật, cách mỗi năm mét lại có một bảng truyền tinghim vào trong tường.
“Tầng ba trênboong tàu.”
Phòng chỉ huytinh hạm, ở cuối tầng ba trên boong.
Tần Ninh mớiđến, không dám tùy ý chạy loạn.
Ở tinh cầunguyên thủy còn có khả năng chạy thoát. Bước lên tinh hạm, tất cả khả năng đềutrở thành không.
Trốn ra vũ trụ?
Xin lỗi, khôngphương tiện giao thông.
Giao dịch?
Tinh hạm vựcXanh có thể miễn. Đời này kiếp này, Tần Ninh sẽ không ngồi lần thứ hai.
Tinh hạm vực Đenngược lại là không tệ, nhưng nghĩ đến Link, ý tưởng tự động mất đi.
Càng đến gầnphòng chỉ huy, nhân viên đi lại càng thường xuyên.
Mái vòm đếnboong tàu, hai cái băng chuyền đan xen mà qua.
Giữa không trungcó ba mảnh kim loại cực lớn trôi lơ lửng, một mặt kiểm tra thân phận, hai mặtchuyển động nhiều loại chữ viết, truyền đạt mệnh lệnh của quan chỉ huy.
Yên lặng nhìnmột lúc, Tần Ninh ngửa đầu nhìn trời.
Những chữ này,cậu không biết lấy một cái!
Chín lần trước,toàn bộ đều xuyên đến xuyên lui trong hệ ngân hà. Lần thứ mười, xuyên vào thờiđại vũ trụ, đột nhiên thành thất học!
“Mệt mỏi sao?”
“Không có.”
Phiền muộn củaTần Ninh, người ngoài không thể hiểu. Nói ra, thậm chí sẽ cảm thấy kỳ quái.
Mới ra khỏi vỏkhông bao lâu, còn chưa được học tập đàng hoàng, không biết chữ, không phải rấtbình thường?
Điều tra nguồngốc, tâm tính của bạn Tần nào đó, còn chưa hoàn toàn thay đổi. Đối với sự thật“chim non” này, vẫn có chút tiếp thu không tốt.
Băng chuyền dừnglại, sớm có quan an toàn đợi ở bên cạnh.
“Quay về thànhVũ, phải trải qua năm lần vượt không gian.” Bạch Hử nói, “Em đi nghỉ ngơitrước, cần bất cứ cái gì, có thể nói cho Yến Lam.”
Tần Ninh gật gậtđầu, hợp tác đến bất ngờ.
“Xin theo tôiđến.”
Quan an toànđang định giơ tay, Bạch Hử trước một bước nhảy xuống, hai tay khép lại, giữ eoTần Ninh, thoải mái nhấc cậu lên, “đặt xuống” dưới đất.
“Giao cho cậu,cần phải cam đoan em ấy thoải mái.”
“Rõ!”
Toàn bộ quátrình, Tần Ninh không nói một câu.
Chỉ là giơ tayphải lên, đem gân xanh phồng lên ấn trở về.
“Xin đi bên này.”
Cabin nằm ởhướng ngược lại với phòng chỉ huy.
Trước lúc rờiđi, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Tần Ninh quay đầu lại nhìn thoángqua.
Bạch Hử chưa rờiđi, đang nghiêng người đứng, cùng Lật Nhan nói cái gì. Nhận ra tầm mắt TầnNinh, vô cùng tự nhiên nhìn về phía cậu, cười cười.
Nhìn khẩu hình,hình như đang nói: “Không phải lo lắng, em ở trong này rất an toàn.”
Nụ cười như vậy,đủ để làm ánh sao phai nhạt.
Đáng tiếc, TầnNinh không lòng dạ nào thưởng thức.
Bạch Hử quay lạiphòng chỉ huy, tinh hạm bắt đầu lần vượt không gian đầu tiên.
Lần đầu trải quahành trình vũ trụ, cứ việc thân hạm vững vàng, Tần Ninh vẫn có chút không thíchứng. Được quan an toàn đưa đến cabin, sắc mặt hơi hơi trắng bệch, nhìn rấtkhông tinh thần.
“Tôi có chútkhông thoải mái.” Tần Ninh ấn thái dương, nói, “Tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Có cần sĩ quanquân y không?”
“Không cần.” TầnNinh vỗ vỗ má, làm cho bản thân nhìn tinh thần một chút, “Chỉ là có chút mệt,ngủ một giấc là được.”
“Thật không cần?”
“Thật không cần.”
“Được rồi.” YếnLam gật gật đầu.
Hắn không xinhđẹp như Bạch Hử, cũng không yêu diễm như Lật Nhan. Dáng người tuy cao, ngũ quanlại nhu hòa bất ngờ. Giọng nói hơi có chút trầm thấp, rất dễ làm người buông đềphòng.
“Đây là máytruyền tin.” Chỉ sang bên trái cửa cabin, Yến Lam nói.
Bảng điều khiểnhình trứng, màu sắc cùng loại với vách tường, không nhìn kỹ, rất dễ lẫn với đồtrang trí.
“Thân thể khôngthoải mái, không phải chịu đựng, ấn nút màu đỏ.”
“Được.”
“Cần đồ ăn nướcuống, trực tiếp ấn nút xanh lam.”
“Được.”
“Có nhu cầukhác, có thể ấn nút màu trắng. Chú sẽ lập tức đến.”
“Không thành vấnđề.”
Tần Ninh nói lờicảm ơn, cất bước quan an toàn.
Từ đầu đến cuối,cậu đều không thể đoán ra, đối phương thuộc về chủng quần nào.
Theo phỏng đoán,trên hạm hẳn đều là chim dữ.
Nhưng mà, cóchim dữ ôn hòa như vậy sao?
Lắc đầu, có lẽchỉ là bề ngoài ôn hòa. So sánh sức chiến đấu của tộc lông vũ, không thể chỉnhìn bề ngoài.
Cửa cabin mở rakhép lại, trong phòng khôi phục yên tĩnh.
Xác định quan antoàn đi xa, Tần Ninh lập tức đứng dậy, quét đi dáng vẻ ủ rũ, bắt đầu tìm tòixung quanh.
Tất cả trongphòng, toàn bộ thiết kế theo kích thước tộc lông vũ.
Ví dụ như giườngđơn đặt sát tường, lấy dáng người của Bạch Hử, đại khái chỉ đủ lật người, TầnNinh lộn về phía trước hai cái trước, sau đó lại lộn ngược ra sau hai cái, thậmchí chơi đá ngựa một lượt, hoàn toàn không thành vấn đề.
Bàn ghế, tủghép, đầy đủ mọi thứ.
Sát tường bênphải giường, có đặt một giá kim loại.
Mặt giá bóngloáng, hai tầng trên dưới, thiết kế hình cung. Nửa mặt dùng thanh kim loại cốđịnh, nửa mặt mở rộng, cách cửa cabin gần năm mét.
Trên thanh kimloại có vẽ hoa văn, màu sắc vô cùng rực rỡ, nhìn lâu, lại có chút chói mắt.
Từ vị trí đặtcùng kích thước, cái giá này cũng không phải đồ trang trí.
Rốt cuộc có tácdụng gì, tạm thời không thể xác định.
Tần Ninh đi mộtvòng quanh phòng, mỗi cách hai bước lại dừng lại, gõ gõ vách tường, giống nhưđang thám hiểm.
Trong khoảngthời gian này, đèn bị gõ tắt ba lần, vách khoang nóng lên hai lần, cửa cabinnhanh chóng mở ra, thậm chí vang lên cảnh báo.
Rốt cuộc, saukhi dẫn quan an toàn đến, Tần Ninh thành thật.
Xác nhận TầnNinh chỉ là “tò mò”, không cố ý gây ra phiền toái lớn hơn, quan an toàn rờikhỏi phòng.
Mười phút sau,tự mình đưa đồ ăn nước uống đến cho Tần Ninh.
Theo kinh nghiệmcủa Yến Lam, muốn cho chim non yên tĩnh lại, đồ ăn vĩnh viễn có tác dụng nhất.
“Nếu cháu cảmthấy nhàm chán, chú có thể ở lại.”
Yến Lam cười đếnthân thiết, bắt đầu suy xét, trong thiết bị chứa vật, có đồ chơi thích hợp chochim non hay không.
Tần Ninh lập tứctoát mồ hôi lạnh.
“Tôi cam đoan,sẽ không lại lộn xộn.”
Người ở lại, kếhoạch của cậu sẽ bị quấy nhiễu.
Tuyệt đối khôngđược!
“Cháu xác định?”
“Xác định.”
“Được rồi.”
Yến Lam không cókiên trì.
Nguyên nhân rấtđơn giản, trong phòng có giấu máy theo dõi, tất cả hành động của Tần Ninh, đềusẽ truyền lại phòng chỉ huy.
Nếu ra vấn đề,Bạch chủ tự nhiên sẽ có sắp xếp.
Trong phòng chỉhuy, Bạch Hử dựa vào ghế chỉ huy, hai màn hình ảo lần lượt lóe lên.
Một mặt hiển thịthông tin của trạm không gian, mặt khác, chính là toàn quá trình Tần Ninh thămdò phòng.
“Bạch chủ, cócần đổi khoang cho nó không?” Con chim non này, lòng hiếu kỳ thật sự tràn đầy.
“Không cần.”Bạch Hử lắc đầu, “Có Yến Lam ở, không có vấn đề quá lớn.”
“Vâng.”
“Trước khi tiếnhành lần nhảy thứ ba, tạm thời đóng kín tất cả thông tin.”
Đang định ấn nútđiều khiển, đèn chỉ thị bỗng nhiên sáng lên.
Nhìn máy truyềntin, sĩ quan truyền tin nhíu mày nói: “Bạch chủ, là tín hiệu của chủ tinh(2), có kết nối hay không?”
“Chủ tinh?”
“Nghị viện tộctrưởng.”
“Cắt đứt.”
Nghị viện tộctrưởng tìm đến y, chín phần là hỏi chuyện trạm không gian.
Chuyện này, đúnglà Lật Nhan lỗ mãng.
Nhưng thành Đá khiêukhích trước, liên tục cảnh cáo không có kết quả, ngược lại càng tệ hại hơn,trực tiếp săn trộm tinh cầu nguyên thủy.
Bất luận nghịviện là thái độ gì, chuyện này, y sẽ không nhượng bộ.
“Lật Nhan.”
Bạch Hử nghiêngđầu, nhìn về phía cuồng điêu vừa thế chỗ hoa tiêu, nói: “Sau khi trở về, cậu tốtnhất về trong tộc một chuyến trước.”
“Tôi biết.”
Lật Nhan gậtđầu, dây xích bạc rũ trước tai theo đó nhẹ nhàng đung đưa.
Tộc lông vũ đidưới đất có thù với nhạc trạc, với cuồng điêu làm sao lại không phải.
Vạn năm trước,nhạc trạc bị đám chim chạy kia ám toán bao vây, có gần con cuồng điêu cùngchiến đấu, chôn thân nơi vũ trụ tối tăm, chết không thấy xác.
Tổ tiên LậtNhan, chính là bỏ mạng trong trận chiến dịch cuối cùng kia.
Nếu không phảitrùng triều đến gần, Bạch Hử lại có lệnh, hôm đó Ô Đàn đi mà quay lại, bị trạmkhông gian phát hiện, cho dù không bị bắn pháo, cũng sẽ không được đi thoải máinhư vậy.
Biết khúc mắccủa Lật Nhan, Bạch Hử cũng không nhiều lời.
Sau khi cúpthông tin, chuyển màn hình ảo đến trước mặt. Nhìn thấy cảnh tượng trong mànhình, không khỏi lộ ra một tia tò mò.
Con chim non kiachui xuống dưới giá vũ khí, là định làm cái gì?
Trong cabin, TầnNinh cẩn thận sờ soạng qua giá kim loại, quan sát bên trong, xác định không lắpđặt máy theo dõi, mới khom lưng bò vào.
Mặt quay vềthanh kim loại khép kín, Tần Ninh khoanh chân ngồi vững.
Lấy thiết bịchứa vật ra, sáu quả cầu lam, một tiếp một nhảy ra.
Ăn xương cá,bạch tuộc bị thương nhanh chóng bình phục.
Xúc tua bị đứtmọc ra lần nữa, ngắn hơn những xúc tua khác một đoạn dài, màu sắc rất nhạt, vôcũng dễ phân biệt.
“Còn đau không?”
Bạch tuộc nhỏnhảy lên lòng bàn tay Tần Ninh, cuộn thành cầu lăn hai cái.
Sau đó giơ xúctua lên, lấy ra một cái cúc kim loại cổ quái, lập tức có tia sáng hình quạtkhuếch tán, quét qua không gian chỗ Tần Ninh.
“Đây là cái gì?”
Xúc tua khuakhoắng, không thể câu thông.
Lấy máy phiêndịch ra gõ gõ đánh đánh, Tần Ninh mới coi như biết.
“Máy thăm dò?”
Cầu lam gật đầu.
“Có máy theo dõicó thể lập tức phát hiện?”
Tiếp tục gật đầu.
Để trốn tránhtộc trùng đuổi bắt, mỗi con bạch tuộc đều có trang bị như vậy.
Đáng tiếc, chúngnó tuổi quá nhỏ, lại gặp đội săn của tộc trùng, cho dù phát hiện tình huống,cũng không thể chạy thoát.
Tần Ninh khôngnói gì.
Sớm biết vậy,cậu làm gì phải giả ngu, miễn cưỡng giả vờ tò mò, ở trong phòng gõ gõ đánh đánh?
Buồn bực đến cựcđiểm, bụng vang lên ùng ục.
Bạch tuộc nhỏcất máy thăm dò, nhảy lên trên giường, đem khay chứa đồ ăn đến.
Xúc tua chọcchọc, rất không hài lòng với đồ ăn trong khay.
Dứt khoát lăn rangoài giá vũ khí, lấy thịt cá đã róc xuống, xúc tua mở ra, ánh bạc lấp lóe, nổilửa!
Tần Ninh vốnđịnh ngăn cản, nửa đường lại thay đổi chủ ý.
Còn chúng nó ở,nói không chừng có thể hấp dẫn chú ý, càng tiện cho cậu làm việc.
Biết suy nghĩcủa Tần Ninh, nhóm bạch tuộc nhỏ càng thêm hăng say.
Mười con cá biểnkhông còn xương, được xếp thành một hàng trên giá vũ khí.
Cầu lam nhảylên, ánh bạc kín không kẽ hở.
Miếng cá tungbay, nhìn rất đẹp mắt.
Tần Ninh nhân cơhội lấy vỏ sò ra, cẩn thận xem xét.
Hoa văn nhìn nhưlộn xộn, lại có vài phần tương tự đồ đằng trên đảo.
Hai mắt Tần Ninhhíp lại, ánh mắt lấp lánh.
Trong phòng chỉhuy, tinh hạm bước vào lần vượt không gian thứ hai, hệ thống trung ương tiếpquản đài quan sát.
Phi công và quantrắc viên tạm thời không rảnh.
Quay đầu lại,thấy dáng vẻ chăm chú của Bạch Hử, trao đổi ánh mắt với nhau, lặng lẽ duỗi cổ.
Con chim nonkia, lại đang làm cái gì?
Năm giây sau,hai thiên nga nổi tiếng xinh đẹp làm vô số em gái gục ngã, hai mắt trợn to, cằmrơi trên mặt đất.
Bạch tuộc vựcĐen?
Cắt cá trên giávũ khí?
Hạm viên khôngthích loại sinh vật này. Giải thích duy nhất, là con chim non kia nuôi.
Hai người nângcằm lên, con nhạc trạc này thật là có cá tính!
Các thiên ngasuy nghĩ cái gì, Tần Ninh hoàn toàn không biết. Cho dù biết, cũng sẽ không để ý.
Lúc này, cậuđang thử mở vỏ sò ra.
Tay tách dao cạyđều đã thử, vỏ sò không chút sứt mẻ.
Nhớ lại cách mởdi tích cổ, hạ quyết tâm, cắt qua ngón tay, nhỏ máu lên.
Sau rung độngrất nhỏ, màu sắc hoa văn đậm lên.
Vỏ sò từ từ mởra, phun ra một chiếc nhẫn màu đen.
“Rốt cuộc thành!”
Tần Ninh cầmchiếc nhẫn, phát hiện đây là một thiết bị chứa vật.
Cọ qua hàng chữkhắc vào mặt trong chiếc nhẫn, một màn hình trong suốt, xuất hiện trước mặt cậu.
Nhìn thấy thứ khổnglồ trong màn hình, Tần Ninh không thể tin nổi.
Dụi dụi mắt, xácđịnh bản thân không nhìn nhầm, trong đầu nhảy ra ba chữ to: Phát tài rồi!
Ai có thể nghĩđến, vỏ sò nhặt được trong biển, lại cất giấu thiết bị chứa vật.
Ở trong thiết bịchứa vật, không chỉ có khoáng thạch năng lượng như ngọn núi nhỏ, còn có mộtchiếc tinh hạm cỡ lớn!
.
(1) Hạm viên:tương tự thuyền viên, là nhân viên trên tinh hạm
(2) Chủ tinh:tinh cầu chính, “thủ đô” của tinh vực