Rời Bến - Sơn Từ
Chương 38: Bức ảnh hoàng hôn
Sau khi trở về phòng, lần thứ ba, Lương Uyển mở giao diện WeChat, nhưng không đọc cũng không trả lời bất kỳ tin nhắn nào, rồi lại tắt đi.
Sau khi thu gọn một loạt cuộc trò chuyện được ghim, một avatar với ngôi nhà đỏ và bầu trời xanh bỗng nhảy lên đầu danh sách.
"Bạn đã thêm Lee, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện."
Đây là câu duy nhất trong khung chat, đến từ hệ thống.
Nền chat là một bức ảnh hoàng hôn hồng mà cô chụp ở Tromsø: một nhà thờ đỏ, ngọn núi phủ tuyết trắng và vịnh biển xanh thẳm.
Bức ảnh này xuất hiện trong mọi cuộc trò chuyện của cô, vậy mà đột nhiên, nó lại tìm thấy một căn nhà mái đỏ hòa hợp đến kỳ lạ, như thể vốn dĩ chúng nên ở bên nhau.
Bảng tin WeChat của Chu Lịch không có ảnh bìa, chỉ là mặc định của hệ thống. Dù có giới hạn trong phạm vi nửa năm gần đây, nhưng bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Lương Uyển cũng không thích đăng bài, nhưng thỉnh thoảng vẫn ló mặt. Còn Chu Lịch thì như một ông già chẳng biết đến tính năng này vậy. Cô đoán rằng, dù có mở hiển thị toàn bộ thì chắc cũng chẳng có gì cả.
Danh sách bạn bè WeChat của cô khá đông, phần lớn là vì công việc, số còn lại gần như toàn bạn học. Chỉ cần refresh, bảng tin lại có cả chục cập nhật mới. Vậy mà "không tồn tại" như Chu Lịch lại thành ra có "tồn tại" một cách đặc biệt, khiến cô không ngừng tự hỏi—với tính cách của anh, nếu đăng bài, anh sẽ đăng gì?
Cô lại refresh thêm một lần nữa, và dòng trạng thái mới nhất của Lâm Tri Hân nhảy lên đầu.
"Được ở bên nhiều thiên thần nhỏ thế này, có phải tôi đang ở thiên đường không? Đại Lực chơi vui lắm, dù chạy thi không giành thứ hạng cao, nhưng tôi đã ghi lại dáng vẻ oai hùng của nó! Đại Lực bỗng hóa thành thần may mắn, trúng ngay 5000 tệ tiền thưởng nuôi thú cưng từ XX Pet Hospital, còn được dì Lương Uyển tặng một bao thức ăn cho chó, đúng là một ngày hạnh phúc!"
Lương Uyển vừa nhấn like, còn chưa kịp mở ảnh thì đã nhận được thông báo bình luận mới từ chính Lâm Tri Hân.
"Tình cờ gặp lại bạn học cũ~ Cô ấy là bạn của người tổ chức."
Cô nhấn vào ảnh:
Bốn tấm đầu là cảnh Đại Lực chạy đua, đôi tai màu champagne bay lên, lè lưỡi trông đáng yêu vô cùng.
Hai tấm tiếp theo là nó ăn kem cho chó, trong đôi mắt tròn xoe ánh lên khao khát lớn lao.
Hai tấm sau là ảnh selfie của Lâm Tri Hân.
Còn một tấm cuối cùng—là ảnh Lương Uyển bị chụp lén mà cô không hay biết.
Mà phía sau cô, dù bị làm mờ, vẫn có thể nhận ra bóng dáng của Chu Lịch.
Bộp.
Lương Uyển ném điện thoại lên giường, đi qua đi lại vài vòng, rồi vội vàng lao vào phòng tắm xả nước.
Tiếng nước chảy át đi tiếng chuông điện thoại vang lên trên giường. Mãi đến khi cô kết thúc màn "thiền định" trong phòng tắm mới phát hiện ra cuộc gọi nhỡ.
Là Trần Tri Nguyên.
Nghĩ một lát, cô vẫn lịch sự gọi lại.
"Tiểu Lương Uyển, khi nào thì cậu về Bắc Kinh?"
"Trưa ngày kia."
"Mai đi chơi escape room nhé? Nếu cậu đi thì đủ sáu người, vừa khớp để chơi một phó bản khó." Anh dừng một chút, đưa ra điều kiện hấp dẫn: "Lâm Tri Hân cũng tham gia."
Mai...
Cô vốn định nghỉ ngơi, tối đi xem một bộ phim trinh thám mới ra rạp.
Thấy cô không trả lời ngay, Trần Tri Nguyên tiếp tục: "Không lẽ cậu lại có việc gì sao? Mình thấy cậu còn tham gia sự kiện thú cưng mà."
"À, bạn mời thôi."
Anh chủ động nhắc đến chuyện này, làm cô không thể lấy cớ bận thăm họ hàng để từ chối nữa.
Một lúc sau, anh hỏi: "Ông chủ của Voss cũng đến à? Hình như mình thấy anh ta trong ảnh của Tri Hân."
Lương Uyển im lặng vài giây rồi trả lời: "Ừ, anh ấy là bạn của người tổ chức."
"Mình cứ tưởng cậu bận thăm họ hàng, chắc không có thời gian tham gia mấy hoạt động không quan trọng thế này chứ." Trần Tri Nguyên gãi đầu, cười khẽ một tiếng, vô thức buột miệng.
Lương Uyển nghe ra được sự châm chọc trong lời anh —ý nhắc cô đã từng lấy cớ bận đi thăm họ hàng.
Anh cũng chợt nhận ra điều đó.
"Mình không có ý đó... Chỉ là muốn rủ cậu đi chơi thôi. Nếu thiếu một người, bọn mình không chơi được phó bản khó, tiếc lắm."
Lương Uyển vừa sắp xếp đống đồ lấy về từ sự kiện, vừa bật loa ngoài đặt điện thoại lên bàn.
Trong túi vẫn còn một chai nước—chính là chai mà Chu Lịch từng dán vào cổ cô. Cô chưa uống, còn tưởng đã mất, hóa ra lại được cô tiện tay nhét vào túi canvas.
"Nhưng mình chưa chơi escape room lần nào, đi cũng chỉ làm vướng bọn cậu thôi."
Cô chạm vào chai nước, đã mất đi cảm giác mát lạnh, lúc này đã thấm chút hơi ấm.
"Không sao, có bọn mình dẫn dắt, sợ gì?"
Lương Uyển cúi xuống, bỏ chai nước vào tủ lạnh mini của khách sạn, bất đắc dĩ nói với Trần Tri Nguyên rằng tối mai cô có một bộ phim muốn xem.
Anh đảm bảo sẽ đưa cô đến rạp trước giờ chiếu.
Suy nghĩ một lát, cô cũng đồng ý—dù sao cô cũng rất mong muốn thử trải nghiệm mới.
Thế nhưng khi thật sự bước vào escape room, cô mới nhận ra mình đã nhầm.
Cô không phù hợp với trò này—ít nhất là không phù hợp với nhóm của họ.
Bố cục kinh dị không làm cô sợ, những câu đố hóc búa cũng không khiến cô nản lòng. Nhưng cô không ngờ rằng, vài người trong nhóm lại tranh cãi kịch liệt chỉ vì một sai lầm, khiến cô—một người ngoài—cảm thấy đặc biệt lạc lõng.
Lương Uyển không quen mấy người đang cãi nhau.
Họ ầm ĩ đến mức Trần Tri Nguyên phải đứng ra can ngăn.
Cô thực sự khâm phục họ, bao năm rồi mà nhiệt huyết chẳng giảm chút nào.
Nếu là cô, dù có không vui đến đâu, cùng lắm cũng chỉ buông vài câu châm chọc mỉa mai, chứ chẳng tốn sức đến mức đỏ mặt tía tai như vậy.
Thấy tình hình không ổn, cô và Lâm Tri Hân lặng lẽ đi ra một góc, tránh bị cuốn vào cuộc tranh cãi vô nghĩa.
Lâm Tri Hân khoác tay Lương Uyển ngồi trong chiếc quan tài đạo cụ, nhìn những người đang đỏ mặt cãi nhau dưới đôi giày thêu. Ánh đèn mờ ảo khiến họ trông càng thêm dữ tợn như quỷ dạ xoa.
"Lương Uyển," Cô ấy ghé sát lại, "Mình đây giúp cậu thăm dò rồi, anh đẹp trai hôm qua tám, chín phần là có ý với cậu đấy."
Lương Uyển nghe vậy thì sững lại. Nghĩ đến những suy đoán hẹp hòi và cảm giác chua chát của mình hôm qua, cô lập tức có chút ngổn ngang trong lòng, thầm thấy có lỗi với sự thẳng thắn của Lâm Tri Hân.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng vào khoảnh khắc đó, cô đã vô thức xem Lâm Tri Hân như đối thủ.
Điều này trái ngược với nguyên tắc sống của cô—những thứ cần tranh giành, vốn dĩ không thuộc về mình.
Huống chi, cô và Chu Lịch cũng không phải loại quan hệ đó.
"Lúc đầu, khi anh ấy nói chuyện với mình, thái độ rất lạnh nhạt, tuy có lễ độ nhưng trả lời rất ít, chỉ kiểu hỏi gì đáp nấy. Nhưng sau khi mình nói mình là bạn học của cậu, cậu biết gì không? Anh ấy lập tức ngẩng đầu lên. Ánh mắt đó xuyên qua mình, như thể đang nhìn cậu vậy. Sau đó, hễ mình nhắc đến cậu, anh ấy đều nghe rất chăm chú. Chẳng hạn như, lúc mình nói cậu từng thầm thích ai đó hồi cấp ba."
Lương Uyển quay đầu, có chút lúng túng nhìn cô ấy.
"Cậu đã kể với anh ấy?"
Lâm Tri Hân giơ ngón trỏ lên, lắc lắc trước mặt: "Không nói cụ thể ai đâu. Mình chỉ bảo là hồi cấp ba cậu từng thích một người. Còn về người đó là ai, cho dù mình có nói thì anh ấy cũng chẳng biết đâu, vì anh ấy chưa gặp Trần Tri Nguyên bao giờ."
Gặp rồi.
Nhưng chỉ có một lần, chắc Chu Lịch không nhớ nổi.
Lương Uyển chủ động hỏi về chuyện ở sở cảnh sát.
"À, chuyện đó là mình nghe Vãn Hinh nói. Mình vừa nhắc đến, anh ấy liền hỏi kỹ ngọn ngành, chắc là lo cho cậu đấy."
Lần này, sau khi nghe xong, Lương Uyển không nói gì nữa.
Đến khi họ nói chuyện phiếm xong, những người cãi nhau cũng đã bị Trần Tri Nguyên kéo ra, mỗi người đứng một bên, trông như hai vị thần giữ cửa trước điện Diêm Vương.
Những vòng tiếp theo chủ yếu dựa vào những người còn lại cố gắng vượt qua. Trong bầu không khí căng thẳng như vậy, Lương Uyển khó mà có trải nghiệm tốt với trò chơi này.
Trần Tri Nguyên cũng nhận ra cô không có hứng thú, hoặc có lẽ là tâm trạng không tập trung, nên đề nghị cùng đi ăn tối.
Lần này, Lương Uyển từ chối thẳng thừng, nói rằng sẽ không kịp xem phim nữa, rồi bắt taxi đi mất.
Sau khi cô rời đi, một người bạn trong lớp 3 khoác vai Trần Tri Nguyên.
"Cô ấy không còn thích cậu như trước nữa đâu."
Trần Tri Nguyên không trực tiếp phản bác, chỉ nói: "Là do các cậu cãi nhau làm cô ấy phát sợ thôi. Cô ấy vốn dĩ không thích những nơi ồn ào."
*
Khi trở lại Bắc Kinh, mặt trời vẫn chưa lặn, không khí khô hơn và cũng lạnh hơn Hàng Châu.
Có lẽ do làm thủ tục lên máy bay quá sớm, nên hành lý của Lương Uyển mãi đến cuối cùng mới xuất hiện trên băng chuyền. Lúc này, hầu hết hành khách cùng chuyến đã rời đi gần hết.
Cô vừa đẩy hành lý, vừa gọi điện cho Trần Nghiễn.
Vì là ngày nghỉ, Trần Nghiễn còn chưa tỉnh táo, dù trời đã xế chiều nhưng vẫn lơ mơ.
"Chị Uyển, chị đến Hàng Châu rồi à?"
"..." Lương Uyển bật cười. "Chị về Bắc Kinh rồi."
"À, đúng đúng..." Cậu vỗ mặt mấy cái để tỉnh táo hơn.
Ở cổng đến nội địa có một đám đông chờ sẵn. Người cầm hoa đợi người yêu, người đón gia đình, bạn bè, cũng có cả tài xế và chủ khách sạn đang lén lút chèo kéo khách.
Nhưng chắc chắn không có ai đến đón cô.
Lương Uyển chỉ quét mắt qua một lượt, rồi vừa đi vừa tiếp tục nói với Trần Nghiễn: "Người môi giới nhà đất mà em quen tối nay có rảnh không?"
"Tối nay chắc không được, mai thì được."
"Vậy mai đi, em gửi WeChat của cô ấy cho chị—"
"Em định thuê nhà à?" Bỗng một giọng nói lạnh nhạt nhưng trầm ổn vang lên.
Cô ngẩng đầu, nhìn rõ người trước mặt, nhất thời sững lại.
Ánh mắt vô thức dõi theo động tác anh cúi người.
"Ben, lát nữa chị gọi lại cho em."
Lương Uyển cúp máy, lúc này, tay trái cô đã bị người trước mặt cầm lấy kéo hành lý đi.
"Sao anh lại..."
Chu Lịch liếc cô một cái, đưa tay ra.
"Đưa balo đây."
Giọng điệu tự nhiên đến mức—giống như những ngày ở Na Uy.
Lương Uyển vô thức rơi vào bẫy, đưa balo ra, cũng quên mất phải hỏi lại.
Sau khi nhận lấy, anh đeo lên một bên vai, đẩy hành lý, chậm rãi bước đi bên cạnh cô.
"Sao không ở lại căn hộ cũ?"
Lương Uyển chọn một lý do phụ: "Xa công ty quá."
"Muốn tìm kiểu nhà thế nào?"
"Hai phòng một sảnh hoặc một phòng một sảnh đều được, tốt nhất là chung cư có thang máy, tầng cao một chút..." Nói đến đây, cô dừng lại. "Anh đâu phải môi giới nhà đất."
"So với mấy thứ đó, em cần một khu chung cư có hệ thống an ninh tốt hơn."
Lúc lên xe, Chu Lịch cúi người giúp cô cài dây an toàn.
Lương Uyển cũng chẳng để ý, tiếp tục đáp lời anh.
"Không đủ tiền thuê chỗ như vậy đâu."
Cô ngước lên, chạm phải ánh mắt anh vẫn chưa kịp rời đi.
Không hiểu sao cô như thể đoán được anh sắp nói gì.
Nhưng anh không nói ra, cũng không cho cô cơ hội từ chối.
*
Hôm sau, Lương Uyển đi xem nhà theo gợi ý của Trần Nghiễn.
Ba căn hộ, căn nào cũng có điểm chưa ưng ý.
Một căn tầng quá thấp, một căn thì vượt xa ngân sách. Còn một căn hai phòng một sảnh thì càng quá đáng—dù là thuê nguyên căn, nhưng một trong hai phòng phải dành để chứa đồ của chủ nhà vĩnh viễn, không được thay đổi gì.
Lương Uyển không muốn làm kẻ chịu thiệt.
Cô bắt đầu do dự, có nên từ bỏ ý định thuê nhà gần công ty hay không.
Cuộc gọi tiếp thị chưa bao giờ thiếu, hôm nay cũng không ngoại lệ. Nếu là ngày thường, Lương Uyển chắc đã thẳng thừng từ chối bằng một câu "Cảm ơn, tôi không có nhu cầu" rồi cúp máy.
Nhưng có lẽ vì đang sốt ruột muốn chuyển khỏi căn hộ cũ, khi nghe đầu dây bên kia là môi giới nhà đất, cô lại mất cảnh giác mà hỏi thêm một câu.
Có thể đối phương là kẻ lừa đảo, cô nghĩ.
Thế nhưng người đó rất thành thật, báo rõ tên công ty, địa chỉ văn phòng, thậm chí còn giới thiệu cho cô vài căn hộ phù hợp với yêu cầu.
Là một công ty khá có tiếng.
Cô cẩn thận tìm kiếm địa chỉ trên bản đồ, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Thế là cô tranh thủ lúc trời chưa tối, ghé qua đó một chuyến.
*
Văn phòng sáng sủa, đối diện với mặt đường, cửa kính dán đầy thông tin mua bán và cho thuê nhà trong khu vực. Người ra vào không ngớt.
Nhân viên tiếp đón cô là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, nói chuyện rõ ràng, không có kiểu vội vàng, gấp gáp muốn chốt đơn. Không chỉ hỏi chi tiết về yêu cầu của Lương Uyển, chị ấy còn nhắc nhở cô một số điều mà cô chưa từng lưu ý.
"Có hai căn hộ rất phù hợp với yêu cầu của cô, nhược điểm duy nhất là giá thuê hơi cao hơn ngân sách một chút."
"Không sao, chỉ cần đáng giá, không cao quá mức là được."
Căn hộ cách công ty cô khoảng hai mươi phút đi bộ, thuộc khu chung cư được xây dựng tám năm trước. So với những khu dân cư cũ, chung cư mới thường chú trọng hơn đến vấn đề an ninh ra vào. Tại cổng chính, dù là xe cộ hay người đi bộ đều phải quét khuôn mặt, đăng ký trước hoặc được bảo vệ liên hệ xác nhận với cư dân mới có thể vào.
Giá nhà ở khu này thuộc phân khúc trung-cao cấp, với mức lương hiện tại, cô không thể mua nổi, dù chỉ là trả trước. Nhưng nếu chỉ thuê, cố gắng một chút thì vẫn có thể gánh vác được.
Căn hộ đầu tiên có hai phòng ngủ, một phòng khách, phòng ngủ chính đặc biệt rộng rãi và hướng về phía Nam. Căn hộ nằm trên tầng tám, bố cục thoáng đãng, bên trong chỉ có vài món nội thất lớn cần thiết, sạch sẽ và không có mùi lạ.
Nhân viên môi giới nói rằng chủ nhà là một giáo sư gần sáu mươi tuổi, đã ra nước ngoài từ vài năm trước, nên căn hộ này vẫn luôn để trống. Vì thế, hầu hết nội thất đều gần như mới.
Tiền thuê không rẻ, cao hơn ngân sách của cô 1500 tệ, nhưng so với các căn hộ khác trong cùng chung cư thì đây đã là giá thấp nhất. Nhân viên môi giới nói rằng nhiều năm qua chủ nhà không cho thuê không phải vì không có khách, mà đơn giản là vì không cần số tiền này.
Trong công việc, Lương Uyển cũng từng gặp không ít khách hàng như vậy—có nhà ở khắp nơi trên cả nước, nhưng một số căn chỉ để đó chứ không cho thuê.
Cô mang tính tượng trưng hỏi liệu có thể giảm giá thuê không. Sau một hồi thương lượng, tiền thuê được giảm thêm năm trăm tệ.
Mức giảm không nhiều, nhưng đủ để khiến cô động lòng.
Con người vào những lúc này thường có xu hướng tự thuyết phục bản thân.
Làm việc chẳng phải để nâng cao chất lượng cuộc sống sao? Và với cô, chỗ ở chính là một phần quan trọng của cuộc sống.
Cô không có con cái, không phải chu cấp cho cha mẹ, chẳng có ràng buộc nào, vậy tại sao không đối xử tốt với bản thân một chút?
Vậy là Lương Uyển lại một lần nữa đưa ra quyết định theo cảm tính, thậm chí không đi xem căn hộ thứ hai.
*
Vài ngày sau, cô tranh thủ giờ nghỉ trưa để ký hợp đồng.
Trần Nghiễn nhiệt tình đi cùng, nói rằng muốn giúp cô kiểm tra hợp đồng. Dù sao thì cậu ta cũng từng là chủ nhà, có chút kinh nghiệm cho thuê, có thể nhìn vấn đề từ góc độ khác.
Lương Uyển xem ba lần, Trần Nghiễn xem hai lần, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới ký tên.
Chủ nhà đang ở nước ngoài nên không xuất hiện.
Nhưng bà ấy có một cái tên rất hay—Trình Liên Thư.