Quyến Luyến Phù Thành
Chương 73
BạchCẩm Tú vẫn không nhúc nhích, đôi mắt rũ xuống.
NhiếpTái Trầm đợi một lát, cũng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay kia của cô, phủ trong lòngbàn tay mình, kéo cô, muốn ôm cô vào lòng – giống như bao nhiêu lần trước đâyanh đã từng làm như vậy.
NhưngBạch Cẩm Tú bỗng cử động, chậm rãi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt anh.
–Nhiếp Tái Trầm, đây là toàn bộ những lời anh muốn nói với em à? – Cô khẽ khànghỏi.
NhiếpTái Trầm ngẩn ra, trong lòng lại dâng lên một cảm giác rất xấu.
–Tú Tú, anh cầu xin em hãy tha thứ cho anh! – Anh lại lần nữa nhấn mạnh, càngsiết chặt đôi tay của cô hơn.
BạchCẩm Tú vẫn nhìn anh chăm chú, rồi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh.
–Em biết rồi. – Cô gật đầu, – Đúng là, khi mới biết chuyện em rất giận, khôngthể nào chấp nhận nổi. Nhưng về sau, em đã tha thứ cho anh. Cái này em cũngtừng nói với anh rồi. Thật đó, em không gạt anh đâu.
Cônói đã tha thứ cho anh, nhưng Nhiếp Tái Trầm lại cảm giác được rất rõ ràng, côđã không còn là Bạch tiểu thư lúc trước theo đuổi anh đòi kết hôn bằng được vớianh nữa – cô khi đó, còn từng bị anh coi là trách nhiệm gần gánh vác, mà hiệntại, anh nhận ra rằng, cô như thế là đáng yêu và đáng trân trọng đến nhườngnào.
NhiếpTái Trầm rất muốn thời gian quay ngược lại, muốn cô vẫn là Bạch tiểu thưtrước đây, đứng trước mặt anh, vui thì cười thỏa thích, cũng tùy ý mà kiêucăng. Nhưng mà hình như đã xảy ra cái gì đó mà anh không biết.
Côđã tha thứ cho lỗi lầm của anh, và cô cũng đã thay đổi.
Tráitim của Nhiếp Tái Trầm dần dần trĩu nặng.
–Nhiếp Tái Trầm, em cảm thấy mình còn thích anh, còn tình cảm với anh, nếu khôngem cũng sẽ không đích thân đi chăm sóc mẹ anh. Về sau, nếu còn có chuyện tươngtự như thế cần em, em vẫn nguyện lòng đi làm thay anh.
–Nhưng cũng chỉ như vậy thôi…
Trongmắt cô như có ánh nước, ngoảnh mặt đi, ngừng một lát.
NhiếpTái Trầm thấy trái tim trĩu nặng của mình được buông lỏng, vươn tay ra muốn côcô, nhưng cô lại quay mặt lại.
–Giải thích vừa rồi của anh vô cùng hợp lý, cũng vô cùng hợp tình. Em chấp nhậnlời xin lỗi của anh. Nhưng em cũng thẳng thắn với anh, dù anh giải thích và xinlỗi em, nhưng trong lòng em vẫn không vui. Em đã không tìm lại được cảm giácbất chấp tất cả chỉ mong muốn được gả cho anh nữa rồi.
–Có trách thì nên trách em. Có lẽ con người em quá tham lam, muốn quá nhiều,cũng quá bốc đồng, vốn dĩ không hợp kết hôn. Lúc ấy anh băn khoăn là đúng. Hiệntại chúng ta như này, nếu anh bằng lòng ly hôn thì mong anh làm theo đề nghịtrước đó của em, chờ khi nào thuận tiện thì sẽ công khai. Nếu anh không muốn lyhôn, em cũng sẽ không ép anh. Anh cứ vào ngủ trên giường như bình thường, dùsao chúng ta cũng là vợ chồng.
Nóixong, cô nằm lại xuống giường, nhắm mắt một lát, chợt lại mở choàng ra.
–À, có chuyện này em nên báo với anh một tiếng. Mấy hôm trước em cũng mới biếtđược thôi. Trước đó em có gửi một bức họa tham gia triển lãm ở Châu Âu, thầy emcó báo cho em biết, bảo em qua đó tham gia. Đến lúc đó, em sẽ có nhiều cơ hộigiao lưu với nhiều bậc thầy hội họa. Đây vẫn là khao khát trước nay của em. Emsẽ đi.
NhiếpTái Trầm ngỡ ngàng.
–Khi nào em đi? Bao lâu thì trở về?
–Tháng sau. Còn trở về thì xem tình hình thế nào, có lẽ là hơn nửa năm. Anh cũngbiết không tính ở lại Châu Âu, chỉ riêng chuyện đi tàu thôi cũng đã mất hai batháng rồi. Nếu đi, em tính ở lại lâu một chút.
–Cho nên thời gian tới em sẽ rất bận. Trước khi đi em muốn đưa nhà xưởng vậnhành vào quỹ đạo. Tối mai em còn phải đi dự bữa cơm với chủ biên tờ báo phụ nữ,thảo luận về thông báo kế hoạch, tiếp đó là mở rộng triển lãm thời trang. Rấtnhiều việc phải làm. Em không biết mấy giờ sẽ về nhà. Anh là người bận rộn, cònbận hơn cả em, việc cũng quan trọng hơn, nên không cần phải đưa đón em đâu.
NhiếpTái Trầm nhìn cô.
BạchCẩm Tú đưa tay lên che miệng ngáp, sau đó mỉm cười với anh:
–Muộn rồi, ngày mai bận rộn, anh tắt đèn đi. Anh cũng ngủ đi.
Côdịch lại vào trong nhường chỗ ngủ cho anh, trở mình, quay lưng về phía anh.
Mộtđêm yên tĩnh.
Từngày hôm sau, cô cực kỳ bận rộn đúng như đã nói.
Trướckia sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của cô không có quy luật gì cả, hứng lênthì vẽ tranh cả đêm, hôm sau thì ngủ cả ngày. Nhưng giờ, ngày nào cô cũng đúng6 giờ sáng là thức dậy, 7 giờ xuất phát, bảo tài xế kiêm vệ sĩ đưa cô đến nhàxưởng. Buổi tối thì tầm 8,9 giờ về thì đã là hơi sớm rồi, còn thường thường thìđêm muộn mới về. Mà thường thì Nhiếp Tái Trầm đã về rồi mà cô vẫn còn làm việcở nhà xưởng, hoặc là tham gia hoạt động xã hội hoặc party ở đâu đó bên ngoài.
Mườingày liên tiếp như thế, tối hôm nay, Nhiếp Tái Trầm kết thúc một ngày bận rộntrở lại Bạch gia thì cũng đã hơn 10 giờ tối.
BạchCẩm Tú vẫn chưa về.
Phòngtrống không, giường trống không. Anh không buồn ngủ, đứng trước cửa sổ nhìn vềhướng cổng lớn, thất thần một lát, đi xuống hỏi người làm Bạch gia:
–Tối nay tiểu thư đi đâu vậy, cô ấy có nói gì không?
–Cậu Nhiếp, tôi đang định báo lại với cậu nhưng cậu lại đã lên lầu mất rồi. Lúcsẩm tối tiểu thư gọi điện về nói hôm nay cô ấy đi dự sinh nhật của bạn thân, tổchức tại khách sạn Đức Long. Tối nay không về, dự sinh nhật xong thì sẽ nghỉluôn tại khách sạn.
NhiếpTái Trầm trở lại phòng, nằm trên giường, nhắm mắt một lát lại bật dậy, mặc quầnáo, ra khỏi phòng đi xuống, lái xe ra ngoài.
Anhtới khách sạn Đức Long, đêm đã khuya muộn, cậu thiếu niên gác cổng trực đêm ởkhách sạn nói tối nay ở khách sạn có tiệc party mở suốt đêm, hình như là sinhnhật của con gái phú thương Nam Dương gì đó.
–Ở đâu?
–Phòng khiêu vũ Hoa Hồng tầng 2.
NhiếpTái Trầm đi qua hành lang khách sạn trạm hoa văn Baroque hoa lệ không một bóngngười, rất nhanh đã lên tầng hai, tìm được phòng khiêu vũ Hoa Hồng.
Đằngsau hai cánh cửa gỗ bưởi nạm pha lê rực rỡ vọng ra những tiếng nói cười vàtiếng nhạc ồn ào đinh tai nhức óc.
NhiếpTái Trầm đẩy cánh cửa kính ra, nhìn vào trong.
Trongphòng khiêu vũ đèn nhấp nháy chói mắt, trên sân khấu có tầm hơn trăm người baogồm cả nam và nữ đều ăn mặc lòe loẹt, nhưng khác với vũ hội hoặc tụ hội thôngthường, đây là buổi vũ hội hóa trang, người nào cũng mang mặt nạ, đang nhảynhót, khiêu vũ, uống rượu trong tiếng nhạc sập sình.
Ởđây và bên ngoài như hai thế giới khác nhau.
Ánhmắt của Nhiếp Tái Trầm mau chóng thích ứng được ánh đèn trong phòng.
Bêntrong có rất nhiều người, các cô gái đều mang mặt nạ, che kín gần như toàn bộkhuôn mặt, rất khó phân biệt.
Anhbước vào, tìm kiếm Bạch Cẩm Tú.
Rấtnhanh anh đã chú ý tới một cô gái trẻ.
Cô mặc chiếc váy cổ điển Châu Âu màu thiên nga đen mềm mại, vòng eo nhỏ nhắn, làn váy dài chấm đất, cổ áo hơi thấp lộ ra nửa bờ vai ngọc và hai cánh tay trắng mịn, đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt ngẫu hứng kiểu Venice màu vàng tinh xảo. Mặt nạ được khảm pha lê lấp lánh và những chiếc lông vũ xinh đẹp, che kín mắt, mũi và nửa gò mà, chỉ lộ ra đôi môi anh đào đỏ thắm và chiếc cằm nhọn xinh đẹp.Sovới những phụ nữ ăn mặc sặc sỡ trong bữa tiệc thì bộ váy đen cổ điển và chiếcmặt nạ màu vàng của cô không những bị lu mờ mà còn rất nổi bật, quyến rũ, khiếnmọi người không thể không để mắt đến.
Côbưng một ly champagne, trong ly là rượu màu vàng óng, cô khẽ nhấp một ngụm, nomcó vẻ đã chếnh choáng say, tay đỡ trán, không muốn uống nữa. Một người đàn ôngđứng bên không rời lập tức nhận lấy đầy ân cần, đặt sang bên cạnh.
Ngườiđàn ông này cũng đội chiếc mũ tam giác màu đen, mặc áo choàng đen, đeo mặt nạtrắng với phần dưới nhô lên như mỏ chim. Mặt nạ che kín toàn bộ khuôn mặt anhta, chỉ lộ ra đôi mắt.
NhưngNhiếp Tái Trầm chỉ nhìn một cái là nhận ra cô gái mặc váy đen cổ điển này làBạch Cẩm Tú, mà người đàn ông kia từ hình thức mà đoán có lẽ anh ta chính làchủ của khách sạn này, Fran.
Anhđứng yên tại chỗ, nhìn Fran nhẹ nhàng đỡ cô đang bước loạng choạng ngồi xuốngghế, sau đó dán sát bên tai cô thì thầm gì đó. Tiếp đó anh ta đứng lên, mời mộtảo thuật gia nước ngoài biểu diễn ngay tại hiện trường.
Ảothuật gia đứng ngay trước mặt cô, hai tay giao nhau nắm chặt, xoay vài cái, mộtchùm tia lửa đột nhiên xuất hiện từ lòng bàn tay, chùm tia lửa rơi như mưa saobăng, đẹp đẽ vô cùng, tiếp đó, ảo thuật gia lật tay xuống lại giơ lên khôngtrung bắt một cái, một bông hóa hồng lại xuất hiện trong lòng bàn tay. Ảo thuậtgia bước lên quỳ một gối xuống đất, dâng tặng hoa hồng cho Bạch Cẩm Tú.
BạchCẩm Tú cười thật tươi nhận bông hoa. Fran lại lần nữa cúi người dán bên tai cô,lại không biết nói gì mà cô che miệng, cười không dứt.
Gầnđó một cô gái ăn mặc giả dạng thành Cleopatra có lẽ là người nước ngoài dườngnhư đứng không vững, bất ngờ va vào Nhiếp Tái Trầm, áp nửa thân hình đầy đặnvào anh, lại giờ cánh tay lên ấn vào lồng ngực rắn chắc của anh. Cách một lớpquân phục chậm rãi vuốt ve, cảm nhận cơ bắp cường tráng của đàn ông sau lớpquần áo.
–Chàng ơi, chàng là ai vậy, sao tối nay chưa từng thấy chàng thế? Khi chàng vừavào thì em đã chú ý đến chàng rồi. Chân em mỏi quá, nếu chàng đỡ em, em vô cùngcảm kích…
NhiếpTái Trầm vẫn không nhúc nhích, hai mắt vẫn nhìn vào Bạch Cẩm Tú.
Côcười xong, lại đỡ trán, tiếp đó nói câu gì đó với Fran. Fran lập tức đưa tayra, có vẻ như muốn đỡ cô lên, đưa đi nơi nào đó.
NhiếpTái Trầm hất tay người phụ nữ đang đặt lên ngực mình ra, bước về phía cô. Ngayvào khoảnh khắc Fran sắp chạm vào cô, anh đã nắm lấy cánh tay cô trước.
–Tú Tú, về nhà thôi.
Anhcúi người xuống, môi dán vào tai cô, thì thầm.
Côngước gương mặt mang mặt nạ vàng tinh xảo lên, đôi mắt đẹp đẽ phía sau mặt nạmở to không chớp, có vẻ như sự xuất hiện đột ngột của anh làm cô không biếtphản ứng như nào.
–Nhiếp tiên sinh, là anh à?
Fransau tấm mặt nạ cất tiếng, không che giấu được sự ngạc nhiên của mình.
NhiếpTái Trầm đứng thẳng lên, biểu cảm bình thản, kéo Bạch Cẩm Tú đứng lên, đỡ lấycánh tay cô, ôm nửa người cô, đi ra ngoài.
BạchCẩm Tú có lẽ uống hơi nhiều, chân bước lảo đảo.
–Nhiếp tiên sinh…
Frantháo mặt nạ xuống đuổi theo.
NhiếpTái Trầm thấy cô đi không vững thì bế bổng lên. Chung quanh vang lên tiếng ồnào thán phục từ đám phụ nữ. Anh cũng chẳng quan tâm những ánh mắt đang nhìnmình, bế người phụ nữ đang say rượu của mình, bước ra khỏi cánh cửa kính rực rỡsắc màu, rất nhanh đã ra ngoài, bỏ lại tiệc rượu phòng hoa cùng với những âmthanh náo nhiệt thâu đêm lại phía sau.
Banđầu cô còn giãy giụa vài cái nhưng rồi có lẽ là quá say mà dừng lại, mặc choanh ôm mình xuống lầu, ra cổng lớn khách sạn.
NhiếpTái Trầm mở cửa xe, đặt cô nằm ở ghế sau, sau đó đóng sập cửa xe lại, lên ghếlái, nhanh chóng lái xe đi.
Trênđường về Bạch Cẩm Tú vẫn nằm yên bất động, có lẽ đã ngủ rồi. Nhiếp Tái Trầmcũng không quay đầu lại, mắt nhìn thẳng về phía trước, dẫm mạnh chân ga, ô tô laođi trên con đường phố Quảng Châu đêm khuya không có một bóng người về tới Bạchgia Tây quan.
Ngườigác cổng mở cổng, anh lái xe vào, bế cô mềm như bông ra khỏi xe vào nhà, đi lêntầng. Khi đến phòng hai người, Bạch Cẩm Tú như tỉnh lại, lại giãy giụa lên,nói:
–Anh thả em xuống. Tự em đi…
Giọngnhè nhè rõ ràng.
NhiếpTái Trầm phớt lờ, tới trước cửa phòng đẩy cửa ra, vào gian trong tháo mặt nạcủa cô ra, ném cô vẫn còn đang giãy giụa lên giường.
BạchCẩm Tú kêu “á” một tiếng, cả người nằm lên tấm chăn, váy trượt lên trên, lộ racửa cẳng chân trắng như tuyết, tư thái không hề tao nhã chút nào.
–Anh không nhẹ chút được à. Anh làm gì mà mạnh vậy…
Côlàu bàu trách, chậm rì rì bò dậy.
NhiếpTái Trầm đứng trước giường, nhìn chằm chằm vào cô.
BạchCẩm Tú ngồi dậy, đưa tay sờ lên mặt, phát hiện mặt nạ đã được tháo ra, nhíumày, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào anh.
Trênmặt người đàn ông trẻ tuổi mang theo sự ẩn nhẫn, dường như cơn giận đã sắp tớicực hạn rồi.
–Em khát nước.
Mộtlát sau, cô nói.
NhiếpTái Trầm vẫn đứng yên một lúc, sau đó mới xoay người đi rót nước cho cô.
–Em muốn đá lạnh. Càng lạnh càng tốt. Em nóng sắp chết rồi.
Đằngsau là giọng sai khiến của cô.
NhiếpTái Trầm rót ly nước ấm, trở lại đưa cho cô.
BạchCẩm Tú nhận lấy uống cạn, sau đó thở ra một hơi dài, trả ly không cho anh, lạinhào vào gối, nhắm mắt lại.
NhiếpTái Trầm đặt ly trên tủ đầu giường, nhìn cô như đã ngủ say, xoa xoa trán, chậmrãi ngồi xuống mép giường.
Ngọnđèn đầu giường phản chiếu bóng hình anh lên bức tường đối diện, trầm tĩnh đếnvô cùng, tựa như nham thạch ngàn cân trong bóng đêm.
–Tú Tú, về sau em đừng như vậy nữa được không!
Cuốicùng anh cất tiếng, nói từng câu từng chữ một, đưa lưng về phía cô mà khôngquay lại.
Ngườikia không có chút phản ứng gì, một lát sau thì có động tĩnh, một cẳng chân thòtới đá vào eo anh.
–Nhiếp Tái Trầm, anh giận cái gì thế?
NhiếpTái Trầm không nhúc nhích, cũng không trả lời cô.
–Anh đừng có mà quá đáng!
Côlại đá vào lưng anh, giọng vẫn nhíu lại nghe không rõ, nhưng hiển nhiên làkhông vui chút nào.
–Đó là bạn từng du học với em từ Nam Dương tới Quảng Châu, cô ấy tổ chức sinhnhật, mời em, em không đi được à?
NhiếpTái Trầm vẫn lặng thinh, không đáp lại cô.
–Không phải anh nghi ngờ em và Fran đấy chứ?
BạchCẩm Tú hừ mũi.
–Anh ấy là một người bạn tốt mà thôi. Bọn em quen biết nhau lâu rồi. Em mà muốncho anh đội mũ xanh thì đã làm từ lâu rồi, còn chờ tới bây giờ à?
–Đồ nhỏ mọn! Nhiếp Tái Trầm anh có là đàn ông không? Em xem thường anh!
NhiếpTái Trầm nhắm mắt lại, cố đè xuống ngọn lửa trong lòng đang trào lên, bởi nếukhông ngay cả chính anh cũng không thể nào dập tắt nó được. Anh sợ không biếtmình sẽ làm ra chuyện gì với cô nữa.
–Em say rồi!
–Tốt nhất em đi ngủ đi!
Giọnganh cứng ngắc, đang định đứng lên ra ngoài để bình tĩnh lại, đột ngột phía saulưng dán lên một thân hình mềm mại mảnh mai, tiếp theo, đôi tay trơn bóng từphía sau vươn tới ôm lấy cổ anh.
–Em nóng quá…
Mặtcô cũng dán tới, giọng líu nhíu than phiền.
–Nhiếp Tái Trầm sao tai anh mát vậy, thoải mái quá, để em dựa một tí…
Côcất lên một tiếng rên rỉ trầm thấp như tiêu hồn, há cái miệng nhỏ nhắn ra, cắncắn vành tai anh, lại gặm lấy, lại dùng gò má nóng bỏng của mình cọ lung tungvào anh, thở hổn hển, tựa như con thú nhỏ nóng nảy và bồn chồn.
NhiếpTái Trầm giật nảy mình, ngọn lửa đã bị đè nén lâu ngày trong cơ thể giống nhưnúi lửa phun trào đã không thể nào khống chế được nữa, dung nham nóng bỏng chônsâu trong đó phun trào ra, không có gì có thể chặn lại được.
Anhnghiến chặt răng, đột ngột xoay người lại, đè cô đang cọ cọ dán vào lưng mìnhnằm xuống dưới cơ thể mình.
BạchCẩm Tú kêu lên sợ hãi, muốn trách móc anh làm cô sợ, nhưng rồi rất nhanh, thanhâm kia đã bị nuốt mất.
Cólẽ là bởi say rượu, cô quyến rũ mê hoặc đến vô cùng, cả người mềm như bôngkhông xương không cốt, khiến cho Nhiếp Tái Trầm đắm chìm trong khoái cảm vàsung sướng cực độ.
Đồnghồ Tây Dương ở trong phòng đang chuyển động với tốc độ không dễ nhận thấy vẫnđều tốc tiến về phía trước.
Quarất lâu, Bạch Cẩm Tú nằm trên gối, chờ chân tay chậm rãi khôi phục chút sứclực, lấy cánh tay nặng nề của anh còn đặt trên người mình ra, đi xuống giường,nhặt quần áo vứt lung tung dưới đất lên tròng vào, đi vào nhà tắm, mở vòi nước,hơi cúi người xuống, muốn vốc nước lên rửa mồ hôi trên mặt.
Ngườiđàn ông trẻ tuổi đi theo vào, đến sau lưng cô, ấn cô ở ngay bệ rửa mặt.
Cơthể mềm mại nóng bỏng của cô áp lên đá cẩm thạch lạnh băng, cơ hồ như muốn đèbẹp cô.
BạchCẩm Tú hơi đẩy vài cái không được thì đành thuận theo anh.
Khilại lần nữa kết thúc, là anh bế cô đã không còn chút sức lực nào ra khỏi phòngtắm.
Lúcnày đã là tầm bốn giờ sáng. Cô đặt đầu vào gối, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi nặngnề.
Khithức dậy, Bạch Cẩm Tú thấy đầu đau nhức, chậm rãi mở mắt ra, thấy bức màn cònbuông rủ, có ánh sáng lờ mờ từ khe hở bức màn hắt vào, phòng ngủ hết sức mờtối.
Côlại nhắm mắt lại.
NhiếpTái Trầm còn chưa đi, còn đang ngủ bên cạnh cô, nhưng có vẻ như đã thức dậy từlâu, cảm giác được cô cử động, anh lập tức ôm lấy cô, thân mật chạm vào mặt cô,lại nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
–Tú Tú, em tỉnh rồi à? Còn mệt không?
Giọngcủa người đàn ông trẻ tuổi dịu dàng vô cùng, không còn chút tức giận của đêmqua nữa.
BạchCẩm Tú nằm yên trong lòng anh, chờ cơn đau đầu qua đi, hỏi:
–Mấy giờ rồi?
–Gần 10 giờ…
BạchCẩm Tú đẩy anh ra ngồi dậy, muốn xuống giường.
NhiếpTái Trầm với tay ôm cô trở lại. Cô lại lần nữa tránh đi, nhanh chóng xuốnggiường, vội vàng tìm quần áo của mình, nói:
–Dậy quá muộn rồi. Em phải đi nhà xưởng, trước khi đi em phải đích thân đến xemlô hàng không để xảy ra bất cứ chuyện gì được.
NhiếpTái Trầm chậm rãi ngồi dậy, chăn tuột xuống, phủ lộn xộn lên phần bụng cơ bắprắn chắc của anh.
Anhnhìn cô một lát, hất chăn lên cũng đi xuống, mau chóng mặc quần áo.
–Để anh đưa em đi.
Côkhông đáp lại, bỏ mặc anh, đi vào phòng tắm rửa mặt mũi.
10giờ rưỡi, anh đưa cô đến cổng lớn nhà xưởng. Anh muốn xuống xe mở cửa cho côthì cô đã tự đi xuống, trước khi xuống, chợt nói:
–Em với Fran chỉ là bạn thôi. Người nhà anh ấy ở Pháp đã định hôn ước cho anh ấyrồi. Anh ấy sắp quay về Pháp kết hôn, đến lúc đó bọn em sẽ đi cùng nhau.
NhiếpTái Trầm lặng thinh.
–Còn nữa, chuyện tối hôm qua anh cũng đừng nghĩ nhiều, chúng ta vẫn là vợ chồng.Về sau anh muốn, lúc nào cũng đều được, đừng quá tạo áp lực cho mình.
Bàntay đang nắm tay lái của anh cứng lại.
Nóixong, cô mỉm cười với anh, đẩy cửa xe bước xuống, đi vào cổng lớn.
Bảovệ nhìn giám đốc Bạch đi vào xong, lại chạy ra chào hỏi Nhiếp Tái Trầm.
–Nhiếp tư lệnh, anh có vào không?
NhiếpTái Trầm thu ánh mắt lại, xua tay, khởi động ô tô, lái đi.
Tốihôm nay, anh làm việc ở Bộ tư lệnh đến khuya còn chưa về, tới lúc hơn 9 giờtối, người làm Bạch gia đi lên nói với Bạch Cẩm Tú, cậu Nhiếp vừa rồi gọi điệnthoại về, nói buổi tối có việc, sẽ không về nhà.
BạchCẩm Tú ngồi trước bàn để ở phòng ngoài, đang gảy bàn tính tính toán lại các mụcsổ sách kế toán, nghe thế, tay đang gảy hạt bàn tính hơi dừng lại, ừ một tiếng,tỏ vẻ đã biết.
Ngườilàm lui ra ngoài, cô lại tiếp tục làm việc, một lát sau, nghe cửa bị đẩy ra, côngoái lại, thấy A Tuyên thò đầu vào.
Đãmuộn như này bình thường cậu nhóc đã đi ngủ rồi, trên người cũng đã mặc áo ngủ.
–Sao còn chưa đi ngủ thế? – Bạch Cẩm Tú hỏi. Hỏi xong, không nghe cậu nhóc trảlời, lại nhìn cậu nhóc.
ATuyên đứng ở cửa, ấp a ấp úng, dáng vẻ ủ rũ, khác với thường ngày rất lớn.
BạchCẩm Tú nghĩ một chút, đẩy bàn tính sang một bên, đi qua dắt cậu vào phòng, đóngcửa lại.
–Sao thế cháu?
ATuyên mếu máo, vành mắt bỗng đỏ lên.
–Cô ơi, cha cháu có phụ nữ khác bên ngoài rồi.
BạchCẩm Tú ngỡ ngàng.
Trongấn tượng của cô, quan hệ anh cả với chị dâu tuy không quá mặn nồng, nhưng bênnhau nhiều năm, đừng nói là anh cả làm ra chuyện nạp thiếp như nhiều công tửnhà giàu khác, mà dù ở bên ngoài, cũng chưa từng nghe được tin đồn đại anh cảcó hành vi phong lưu đồi bại gì.
Anhcả là người trầm ổn, biết nặng nhẹ, Bạch Cẩm Tú luôn tin tưởng anh mình.
–Cháu nói lung tung gì thế?
–Cháu không nói lung tung. – A Tuyên xoa xoa mắt.
–Hai hôm trước cha cháu đưa cháu đi học, đến một nơi nhờ người ta trông cháu,bảo cháu chờ một lát, cha thì vào một ngõ nhỏ. Cháu lén đi theo, thấy cha gõcửa, một người phụ nữ đi ra. Người phụ nữ đó thấy cha thì cười vui vẻ, còn bảocha vào trong. Một lúc lâu sau cha cháu mới đi ra. Người phụ nữ kia là người màhồi trước cha cháu từng gặp trên đường đấy.
–Cha cháu chắc là làm chuyện xấu rồi. Cháu không muốn cha làm chuyện xấu! Cháukhông dám nói cho mẹ cháu biết. Cô ơi cô giúp cháu với.
ATuyên khóc òa lên.
BạchCẩm Tú ngây người, hỏi:
–Cháu còn nhớ nhà người phụ nữ kia ở đâu không?
ATuyên gật đầu:
–Trong ngõ nhỏ phố Thanh Phổ, ven đường có cây cối, qua năm nhà là tới.
–Cháu chắc chứ?
–Cháu đếm rồi, không sai đâu.
–Tối nay cha cháu về chưa?
-Cònchưa về ạ…Mẹ cháu đang ở trong phòng…
Tứcthì Bạch Cẩm Tú nổi giận, bảo A Tuyên về phòng ngủ trước.
– Cháu yên tâm, mà đừng nói cho ai biết. Cô sẽ giúp cháu. Để cô qua đó xem.
ĐuổiA Tuyên đi rồi, Bạch Cẩm Tú thay quần áo, đang định đi ra ngoài thì lại lộnlại, gọi điện thoại về Bộ tư lệnh, bảo trực ban đi gọi Nhiếp Tái Trầm.
Điệnthoại được chuyển.
–Tú Tú?
Giọngcủa anh đầy do dự, dường như không tin cô sẽ gọi điện thoại cho mình.
–Về ngay cho em, cùng em đến một nơi. Em chờ anh!
Côbáo địa chỉ, cúp điện thoại đi ra ngoài.