Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Quyến Luyến Phù Thành

Chương 61



BạchCẩm Tú rất dứt khoát, quyết định dọn ra khỏi cùng Nhiếp Tái Trầm sống ở dinhthự phía sau trụ sở Bộ tư lệnh.

NhiếpTái Trầm thì thấy không hợp lý cho lắm.

Nơiđó tuy rằng tốt hơn nhiều so với nhà ở của người dân bình thường ở Quảng Châu,dù sao cũng là biệt thự, phòng lớn tam tiến tứ phương, còn có cả đình viện,nhưng lại quá cũ nát, không thể nào sánh bằng Bạch gia mà cô đã quen sống từnhỏ. Anh không muốn cô vì mình phải chịu khổ cực. Nhưng nếu không đồng ý, lạisợ cô nghĩ anh không muốn cô ở gần mình, dĩ nhiên không dám nói gì thêm, chỉbiết gật đầu.

Tìnhthế của Quảng Châu giờ đã tạm ổn định, không lâu trước đó Bạch Thành Sơn đãquay về Cổ thành. Dù ông còn ở đây phản đối, Bạch Cẩm Tú chưa chắc đã nghe,huống chi là lời khuyên của Bạch Kính Đường và Trương Uyển Diễm?

Ngàyhôm sau, quản sự Bạch gia dẫn người đến đó dọn dẹp lại, Bạch Cẩm Tú thì thu dọnđồ đạc.

TrươngUyển Diễm từ nhà mẹ đẻ trở về, nghe thế thì vội sang xem, xem xong thì lắc đầuthở dài, khuyên em chồng đang thu dọn đồ:

–Tú Tú à, nơi đó chị vừa đến xem qua rồi, hai em ở đó nhỏ thì không nhỏ, nhưngcũ nát quá, trong viện toàn cỏ, gạch thì đầy rêu, mùa xuân luôn ẩm thấp, ánhsáng cũng không tốt. Em ở nhà đang tốt đẹp, tự dưng đến đó sống làm gì?

BạchCẩm Tú nói:

–Cỏ nhiều thì nhổ đi, thiếu ánh nắng thì thêm cửa sổ, quét lại vôi cho mới,tường trắng xanh dễ nhìn, không thành vấn đề đâu chị ạ.

Quầnáo của Nhiếp Tái Trầm không nhiều lắm, thu dọn xong, cô tiếp tục dọn đồ củamình.

TrươngUyển Diễm cũng đã lờ mờ đoán được có chuyện rồi.

Chịta hồi trước cũng nghĩ tới, Nhiếp Tái Trầm theo cô út sống lâu dài ở Bạch gia,bên ngoài chắc chắn có nhiều người buôn chuyện nói ra nói vào, nhưng thấy NhiếpTái Trầm cũng không để ý, chị ta dĩ nhiên cũng không nhiều chuyện, mà cô út sốngtrong nhà thì yên tâm hơn.

Côút trong chuyện này vốn cũng không để bụng, không hiểu tại sao giờ lại đột ngộtmuốn dọn ra ngoài.

–Có phải em nghe thấy người ngoài nói gì phải không? – Trương Uyển Diễm hỏi.

Thựcra bản thân chị ta nghe được cũng không ít.

BạchCẩm Tú khựng lại, sau đó tiếp tục gấp quần áo.

–Chị nói này sao em lại không hiểu vậy? Nếu Tái Trầm muốn ra ngoài ở, em dĩnhiên không thể ở lại đây được. Nhưng chị nghe nói lúc trước cha muốn mua nhàđể bọn em ở ngoài, là cậu ấy nói ở nhà chúng ta. Giờ cậu ấy chưa nói gì cả, emsao phải dọn đi?

BạchCẩm Tú ngập ngừng, nói:

–Chị dâu, hồi trước dù cha có cho bọn em nhà để ở, thì cũng là tiền của Bạch giachúng ta. Có lẽ anh ấy cảm thấy không khác gì nhau, bởi vậy mới chọn ở nhàchúng ta. Anh ấy là người có tâm sự cũng không nói. Trước kia thì thôi, giờ anhấy đã khác, còn ở nhà chúng ta, em sợ anh ấy để ý cũng không nói ra.

–Huống hồ, dù anh ấy thật lòng không để ý, em cũng không muốn để anh ấy bởi vìem mà bị người khác nói sau lưng.

Côbổ sung thêm một câu.

TrươngUyển Diễm vô cùng ngạc nhiên, không ngờ em chồng lại nghĩ được như thế.

Chịta nhìn Bạch Cẩm Tú thở dài:

–Được được, em có lý. Đúng là làm người ta hết cách mà.

Nếusự việc không thể thay đổi, Trương Uyển Diễm cũng đành phải phối hợp, qua bênkia đích thân giám sát, chỉ huy người làm dọn dẹp cỏ dại, tu sửa tường vây,quét vôi lại trong phòng, sửa nóc nhà, bỏ hết những đồ gia dụng quá cũ đi, bậnrộn nửa tháng, bổ sung bày biện lại nhà cửa, cuối cùng cũng tạm xong.

Hômnay, sáng sớm Nhiếp Tái Trầm đã đi đảo Trường Châu Hoàng Bộ, một bộ đồ gia dụngmới được đưa đến, Trương Uyển Diễm cùng Bạch Cẩm Tú bố trí sắp xếp. Hai ngườibận rộn chỉ huy người làm khiêng đồ đặt vào vị trí, Trương Uyển Diễm có quan hệthân thích với chưởng quầy đưa đồ đến, liền tiễn người ta ra ngoài.

Tòadinh thự này tuy liền kề với Bộ tư lệnh, nhưng hai nơi cổng khác nhau, ở giữalại không thông. Từ cổng lớn của tòa nhà đi ra ngoài là con đường khá yên tĩnh,thường ngày xe ngựa qua lại không nhiều lắm, chỉ có người sống phụ cận đi quađi lại. Dọc con đường này đi mấy chục bước rẽ phải, trên con đường cái rộng,chính là Bộ tư lệnh.

TrươngUyển Diễm cùng chưởng quầy đứng ở cửa nói chuyện, bỗng thấy trên đường có haikiệu phu nâng một cái kiệu nhỏ vải xanh từ đường nhỏ rẽ vào, người đi theo bêncạnh trông giống như người hầu gánh hát quán rượu gì đó, đi thẳng đến đầu đườngkia. Chị ta giật mình, vội xin lỗi chưởng quầy, sau đó bám theo. Quả nhiên, cỗkiệu kia dừng ở một góc đường cách cổng lớn Bộ tư lệnh một chút, rèm kiệu đượcvén lên, bên trong xuất hiện một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp mặc bộ váy màu xanhtrắng, cô gái nói với người hầu mấy câu, người hầu kia chạy vào cổng lớn.

TrươngUyển Diễm đi lên chút, nghe người hầu hỏi thăm Nhiếp tư lệnh, vệ binh nói Nhiếptư lệnh đi vắng rồi. Người hầu liền hỏi khi nào về, vệ binh nói không biết.Người hầu chần chừ, lại hỏi Nhiếp tư lệnh đi đâu có thể cho biết được không,mình có việc muốn tìm.

Vệbinh không kiên nhẫn nói:

–Cậu là người ở đâu? Việc quan trọng thì nói với tôi, chờ Tư lệnh về thì sẽchuyển lời cho cậu.

Ngườihầu lại không dám nói gì, quay đầu lại nhìn cỗ kiệu, chạy trở về, bẩm lại.

Côgái bên trong kiệu lặng thinh một lát, nhỏ nhẹ nói:

–Vậy ở đây chờ đi, muộn chút chắc là chờ được.

Ngườihầu vâng dạ, bất ngờ phía sau bỗng có tiếng nói:

–Nhiếp tư lệnh là người mà ai cũng có thể gặp được hay sao? Nếu có việc thì cứnói với tôi, tôi sẽ chuyển lời hộ cho.

Ngườihầu quay lại, phía sau là một thiếu phụ ăn mặc xa hoa, vừa nhìn là biết phunhân nhà quyền quý, hai mắt lạnh lùng nhìn bên này, cậu ta bất giác không dámnói gì, nhìn sang cô gái trong kiệu.

Côgái ngập ngừng, hỏi:

–Xin hỏi phu nhân là ai?

TrươngUyển Diễm nhìn cô ấy:

–Cô chính là Tiểu Ngọc Hoàn của gánh hát Hỉ Phúc Thuận đúng không? Cô hỏi tôi làai? Tôi chính là chị dâu của Nhiếp tư lệnh mà cô đang muốn tìm đây.

Sắcmặt Tiểu Ngọc Hoàn bất giác tái nhợt, rụt rè xuống kiệu, nói:

–Bạch thiếu phu nhân, em không biết chị, vừa rồi thất lễ. Cũng không có gì quantrọng, hôm nay đi ngang qua, nhớ lần trước bị ngập lụt được Nhiếp tư lệnh hỗtrợ gánh hát bọn em, muốn đến cảm ơn anh ấy thôi. Nhiếp tư lệnh đi vắng, emcũng nên quay về, không dám làm phiền đến thiếu phu nhân nữa ạ.

Côấy hơi khom người với Trương Uyển Diễm, lên kiệu, vội vã mà đi.

TrươngUyển Diễm nhìn theo cỗ kiệu biến mất ở giao lộ xong mới quay trở lại, khôngnhắc một câu với Bạch Cẩm Tú, tiếp tục giúp cô dọn dẹp nhà cửa.

Quahai ngày nữa, nhà ở đã xong đâu đấy có thể vào ở được rồi, Trương Uyển Diễmphái người qua đó, chọn ngày lành, đưa Bạch Cẩm Tú đang nôn nóng mà dọn vào.

Emchồng được như ý nguyện sống với Nhiếp Tái Trầm lại cách Bộ tư lệnh rất gần,nhưng trong lòng Trương Uyển Diễm lại nhớ tới một chuyện, chính là Tiểu NgọcHoàn mà ngày đó đụng mặt.

TiểuNgọc Hoàn này có suy nghĩ gì, Trương Uyển Diễm không cần đoán cũng biết, chị tađã gặp nhiều rồi. Từ sau lần nhận cuộc điện thoại kia, chị ta vẫn luôn ghi nhớ,giờ em chồng đơn độc dọn ra ngoài, cần phải lập tức xử lý, tránh cho ngày nàođó xảy ra chuyện, làm em chồng bị tổn thương, ảnh hưởng đến tình cảm của hai vợchồng.

Quyếtđịnh rồi, rời khỏi nhà em chồng xong, chị ta cùng ngày đi ra ngoài một chuyến,ngày hôm sau, ngồi kiệu đi vào thành nam, tìm gánh hát Hỉ Phúc Thuận kia.

HỉPhúc Thuận vốn là một trong bốn gánh hát hàng đầu Quảng Châu, Tiểu Ngọc Hoàn nhờngón giọng và dung mạo dáng người mà cũng dần dần có danh tiếng. Không ngờ lầntrước Bạch gia mời gánh hát tuồng lại loại bỏ Hỉ Phúc Thuận, nhân cơ hội đó cácgánh hát khác âm thầm công kích, cộng thêm dân chúng gió chiều nào theo chiềuđó, dần dà danh tiếng giảm đi. Hiện tại tình trạng tuy không quá khó khăn,nhưng đích xác làm ăn không bằng như trước, khách theo đuổi say mê ủng hộ TiểuNgọc Hoàn cũng càng vắng. Tháng vừa rồi Tiểu Ngọc Hoàn diễn một vở diễn mới,bầu gánh hát vốn hy vọng cô ấy một lần nữa vận đỏ xoay mình, nhưng cảnh náonhiệt không có, ngoài một vài khách cũ còn hỗ trợ, nhưng còn xa mới đạt đượcnhư mong muốn. Biết Tiểu Ngọc hoàn có quen biết với Tư Lệnh Nhiếp Tái Trầm,liền ép cô đi tìm anh, bảo cô mời Nhiếp Tái Trầm trợ giúp, nếu có được sự ủnghộ của anh, để người khác biết được quan hệ hai người không phải bình thường,giá trị con người dĩ nhiên tăng mạnh, cộng thêm, có anh âm thầm giúp đỡ, lo gìtiền đồ sau này.

Tốinay có buổi diễn, vé đã bán hết rồi, nhưng giá lại rẻ hơn trước gấp mấy lần.Nhà dột còn gặp mưa cả đêm, tối hôm qua, chủ sân khấu mà gánh hát thuê tới tìm,nói nơi này đã có dùng cho việc khác, họ sẵn lòng bồi thường tiền để gánh háttrong vòng ba ngày phải dọn đi ngay.

Mộtgánh hát to như vậy, trong vòng ba ngày biết dọn đi đâu. Bầu gánh tìm mọi cáchnăn nỉ, đối phương rất kiên quyết, chỉ nói mình đã có kế hoạch sử dụng khác.Bầu gánh lòng đầy phiền não, lại gọi Tiểu Ngọc Hoàn tới, nửa là cầu xin nửa làép bức, muốn cô mau chóng nghĩ cách đi tìm Nhiếp Tái Trầm giúp đỡ, lại được chobiết thiếu phu nhân Bạch gia tới, vô cùng kinh ngạc, vội vã mời khách vào, cungkính mời ngồi ghế trên, pha trà tốt nhất, sau đó đứng sang một bên, cười nịnhnọt hỏi chị ta có việc gì.

TrươngUyển Diễm nói:

–Gọi con gái nuôi Tiểu Ngọc Hoàn của ông tới đây.

Bầugánh nghe giọng điệu chị ta không hề có ý tốt, trong lòng sợ hãi, thầm tráchTiểu Ngọc Hoàn vô dụng, chính chủ không mời được, lại đưa người của Bạch giatới, nhưng không dám hỏi nhiều, vội vã cho người gọi Tiểu Ngọc Hoàn tới.

TiểuNgọc Hoàn đi vào, cụp mắt cúi đầu, đứng nép một bên.

TrươngUyển Diễm bảo bầu gánh ra ngoài, lạnh nhạt nói:

–Ngày đó vô tình gặp cô ở bên ngoài Bộ tư lệnh, âu cũng là duyên phận. Tôi thấycô lúc ấy mặt mày u sầu, còn nói muốn chờ Nhiếp tư lệnh về. Hôm nay tôi đếnđây, thay mặt Nhiếp tư lệnh hỏi cô, cô tìm cậu ấy có việc gì?

–Ở trước mặt tôi, cô đừng có đáp bừa là đi ngang qua muốn cảm ơn gì đó. – Chị tabổ sung thêm một câu.

TiểuNgọc Hoàn lí nhí đáp:

–Thiếu phu nhân hỏi, em cũng không dám giấu. Nguyên nhân là lần trước quý phủmời gánh hát hát tuồng, cũng không biết tại sao Hỉ Phúc Thuận lại không lọt vàomắt quý phủ. Sau lần đó, tình trạng chúng em trở nên khó khăn, cha nuôi em càngngày càng phiền não. Em thấy cha tuổi đã cao, thật sự không đành lòng, nên mớinghĩ đi tìm Nhiếp tư lệnh để cầu một ân tình. Nếu bọn em có làm gì không đúng,đắc tội với đại nhân, mong đại nhân đại lượng, gánh hát bọn em nhất định sẽsửa.

TrươngUyển Ngọc đánh giá Tiểu Ngọc Hoàn:

–Cô rất biết ăn nói. Tiếc là, những lời nói ra từ cái miệng nhỏ này đều là lừadối cả. Nếu vì cái này, hôm trước gặp tôi, sao không nói như thế? Tôi khôngphải người Bạch gia à? Có gì cầu xin cớ gì cứ phải tìm Nhiếp tư lệnh mới nóiđược?

Gươngmặt Tiểu Ngọc Hoàn đỏ hồng lên, cúi đầu không nói gì.

–Người như cô tôi gặp nhiều rồi. Mười thì có tám chín thân thế điêu linh, đíchxác đáng thương. Tiếc là, tâm nhãn bất chính, nói khó nghe một chút thì làkhông biết xấu hổ. Nhiếp Tái Trầm là đàn ông đã có vợ. Lúc kết hôn với cô útnhà tôi, báo chí Quảng Châu đã đăng khắp tin tức, nơi nơi đều bàn luận đến, côlà mắt mù hay tai điếc vậy, cô không biết à? Rõ là biết, vậy mà còn nhiều lầnđi gặp cậu ấy, hay là cô muốn thay thế cô út nhà tôi?

Đôivai Tiểu Ngọc Hoàn run lên, cuống quít lắc đầu:

–Em tự biết mình, không dám có suy nghĩ đó đâu ạ.

TrươngUyển Diễm cười nhạt:

–Nói hay nhỉ. Không dám thay thế cô út nhà tôi, nhưng lại muốn làm nhỏ, hoặc làlàm người hầu không danh không phận cô cũng nguyện ý đúng không? Nếu vậy, tôicũng không ngại sắp xếp một nhà cho cô. Tôi nghe nói thành nam có ông Lưu rấtmê đắm cô, muốn cưới cô làm vợ thứ chín của ông ta thì phải. Ông ta tuổi caonhưng có tiền. Cô tìm đàn ông còn không phải là để hưởng phúc à? Khế ước bánmình của cô còn ở chỗ bầu gánh đúng không? Tôi tới đây là để giúp cô được vẻvang gả ra ngoài, cô thấy sao?

TiểuNgọc Hoàn mặt tái nhợt, quỳ xuống, dập đầu liên tục, khóc lóc nói:

–Em biết sai rồi. Cầu xin thiếu phu nhân tha cho em. Sau này em không dám nhiềuchuyện nữa.

TrươngUyển Diễm nhìn cô ấy chằm chằm, chờ cô ấy dập đầu mười mấy cái, khóc đến lả cảngười, mới nheo mắt lại, ngoảnh ra cửa, quát to:

–Nghe lén, vào đây cho tôi.

Bầugánh giật mình hoảng sợ, vừa rồi vì sợ Tiểu Ngọc Hoàn nói là do mình ép cô ấyđi nhờ vả người ta, cũng may cô ấy không khai ra, bấy giờ mới thở hắt ra nhẹnhõm, cuống quít đi vào.

TrươngUyển Diễm lạnh lùng nói:

–Nơi này tôi nhìn trúng, hạn các người trong vòng ba ngày phải dọn đi lập tức.Không đi, đừng trách tôi cho người phá cái gánh hát rách nát đi đấy.

Nóixong, chị ta đứng lên bỏ đi về.

Bầugánh đã nghe hết nội tình, giờ tự bảo vệ mình là quan trọng, cũng chẳng quantâm đến tình cảm cha nuôi con gái nuôi nữa, vội ngăn Trương Uyển Diễm lại:

–Thiếu phu nhân yên tâm, ngày mai, không, đêm nay biểu diễn cũng không cần nódiễn nữa. Đêm nay tôi sẽ đuổi nó đi. Cầu xin thiếu phu nhân bớt giận, tha chogánh hát chúng tôi. Chúng tôi trên dưới có mấy chục người, còn có người già trẻnhỏ, nếu không có nơi để diễn, bảo chúng tôi biết sống sao đây.

TiểuNgọc Hoàn ngã xuống đất, mặt trắng như tờ giấy, hai mắt đẫm lệ.

TrươngUyển Diễm dừng bước, liếc nhìn Tiểu Ngọc Hoàn hừ một tiếng:

–Cũng được. Ông trả khế ước bán mình cho cô ta, tôi để lại địa chỉ, ông bảo côta ra khỏi Quảng Châu. Tôi biết một ổng chủ gánh hát rất nổi danh, để ông tathu nhận, dạy dỗ đào tạo, ngày sau chỉ cần bản thân còn theo đuổi nghề hátkịch, nghĩ cũng không đến mức đói chết.

Chịta lại cười nhạt:

–Thế đạo này, người nào mà chẳng thấy bản thân có điểm khó xử. Các người cũngvậy, tôi cũng thế. Nhưng tôi không quan tâm đúng hay sai, tôi chỉ quan tâmngười có thể uy hiếp đến chúng tôi mà thôi.

–Không dám không dám! Xin nghe theo phu nhân. Tôi lập tức trả khế ước bán mìnhcho nó. Con còn không mau cảm ơn thiếu phu nhân có ơn với con đi. – Bầu gánhthúc Tiểu Ngọc Hoàn.

TiểuNgọc Hoàn gắng bò dậy, vừa run rẩy rơi lệ, vừa dập dầu với Trương Uyển Diễm.

TrươngUyển Diễm cũng không nhìn lấy một cái, quay người bỏ đi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...