Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ở Rể (Chuế Tế)

Quyển 3 - Chương 164: Chuyện ngoài ý muốn



- Ngày thường ở vương phủ, sớm nghe tài danh của Lập Hằng, tiếc là lầntụ hội trước Lập Hằng lại không tham gia, không có duyên gặp gỡ, tại hạthật tiếc nuối. Nay được gặp, mới biết Lập Hằng thiếu niên tài tuấn, quả là danh bất hư truyền. Ta với Trương lão vốn muốn đi Đông Tập xemnghiên mực Đoan Khê tốt nhất, không biết Lập Hằng và tiểu quận chúa đang định đi đâu
- Chỉ là quận chúa sắp cập kê, nếu cứ ra ngoài thế này thì không ổn cho lắm.
Lúc này mới là tháng hai, nhà trọ Cẩm Nhi mới mở được vài ngày màchuyện làm ăn khá tốt. Nhưng cũng đã qua giờ cơm trưa, mấy gian ở lầuhai vẫn còn thừa. Ninh Nghị, Chu Bội, Tống Thiên và hai người Trương, Lý kia cùng đi đến, sảnh lớn ở bên dưới có vẻ náo nhiệt hơn, cũng khôngbiết là Vân Trúc và Cẩm Nhi có ở đó hay không. Vì dẫn theo người ngoàinên Ninh Nghị cũng không cần phải tìm hai nàng, bọn họ vào một gianphòng trên lầu hai rồi ngồi xuống, uống trà nói chuyện với nhau.
Gian phòng này bày biện đẹp đẽ tinh xảo, vị trí của nó cũng không tệ,đẩy cửa sổ đằng sau ra là có thể ngắm cảnh đẹp trên sông Tần Hoài. Chỉlà lúc này trời còn lạnh nên không thể mở cửa sổ được. Xung quanh phòngđặt vài bồn hoa, trên tường treo mấy bức tranh và thơ, rất có bầu khôngkhí thư hương. Khi mấy người trong phòng ngồi xuống, hầu nữ trong nhàtrọ dâng trà bánh, hai người Trương, Lý kia cũng mở miệng.
Tên Lý Đồng có dáng người hơi mập kia nở nụ cười hòa thuận, ở trong haingười thì Lý Đồng đúng là sắm vai mặt đỏ , dùng thái độ thân thiện để ổn định Ninh Nghị. Trương Thụy thì địa vị còn đó, tuổi cũng lớn nữa, nênông ta trực tiếp cau mày đưa ra nghi vấn với Ninh Nghị. Thực tế thì đốivới chuyện lần này hai người này chưa chắc đã không hâm mộ và đố kỵ. LýĐồng kia dù có tài danh, nhưng vào vương phủ mấy năm rồi lại không xuấthiện cùng Chu Bội, Chu Quân Vũ mấy. Trương Thụy từng dạy hai tỷ đệ không ít thứ, có danh phận thầy trò, nhưng cho dù thế nào cũng chẳng thểkhiến hai tỷ đệ đi thư viện nghe giảng bài như Ninh Nghị được, lại cònnghe nói hắn thường xuyên mang hai tỷ đệ kia chạy đi nơi này nơi kia,quan hệ này thật sự không hề giống nhau.
(): Trong hí kịch Trung Quốc, mặt đỏ là biểu thị lòng trung dũng chính nghĩa.
Chu Bội là cô nương có tư tưởng độc lực, nếu là trước kia thì sẽ sinhhờn dỗi khi nghe câu Quận chúa sắp cập kê, đi lại bên ngoài thế này cóvẻ không ổn của Trương Thụy kia, nhưng hôm nay chuyện này lại khác. Buổi sáng vừa mới tranh cãi với Ninh Nghị, chuyện mình ở bên cạnh khóc cònbị nhìn thấy, lúc này hai vị phu tử tỏ rõ là muốn phá sạp của sư phu,Tiểu Chu Bội thầm thích thú không thôi, cũng không nghi ngờ chuyện lãophu tử nói mình không được tự do ra ngoài.
Nàng vốn đói bụng, lúc này lại càng muốn ăn nên đã cầm điểm tâm ngồi cạnh cắn, cố gắng nặn ra cái hình dáng bảo bối ngoan ngoãn tôn sư trọng đạo, hận không thể ra sức gật đầu một phen. Về phương diện khác, nàng lại chờ mong Ninh Nghịsẽ lấy cái gì để bác bỏ hai vị phu tử. Đương nhiên, lúc này mới đang lànói chuyện xã giao, Ninh Nghị cũng cười trả lời là định đến phủ Phò mãđưa vài thứ nên thuận đường dẫn Chu Bội theo. Lý Đồng cười gật đầu:
- Phủ phò mã Nhưng là Minh công phủ sao? Nghe nói Lập Hằng và Minh công có giao tình?
- Có thể xem là bạn đánh cờ.
- Như vậy kỳ lực của Lập Hằng cũng cao đấy nhỉ! Vừa lúc tại hạ có chúttâm đắc, nếu có thể thì chúng ta hẹn thời gian đánh một ván cờ.
Lý Đồng vừa nói lời khách sáo xong thì Trương Thụy lại nhìn một góc của gian phòng mấy lần:
- Thứ Lập Hằng định đưa đi Minh công phủ chẳng lẽ là mấy thứ kia? Ninh Nghị liếc ông ta một cái:
- Trương lão biết ư?
- Đây chắc là Đột hỏa thương dùng trong quân, không biết Lập Hằng lấy được từ đâu? Trương Thụy cau mày.
Ninh Nghị giải thích qua một phen. Vài chiếc Đột hỏa thương này vốn làhắn tìm Khang Hiền lấy để nghiên cứu, hàm lượng kỹ thuật Đột hỏa thươngcũng không cao nên hắn đã hiểu gần hết, để lại thì cũng chẳng dùng làmgì, mà hai chiếc trong số đó đã hỏng mất. Thế lực trong bóng tối củaKhang Hiền tuy lớn, nhưng dù sao Đột hỏa thương này vẫn là vật trongquân, Ninh Nghị cảm thấy để trả về để Lục A Quý báo cáo thì tốt hơn, vìthế mới chuẩn bị đưa đi. Lúc này đề tài nói chuyện đã chuyển sangthương. Chu Bội nhai điểm tâm, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Đềtài vốn phải là tài hoa thi từ mới đúng chứ, ba người này so đấu mộtphen, khiêu khích trước rồi hai phu tử đấu văn với Ninh Lập Hằng, hànhtửu lệnh, làm thơ ca, làm văn, sau dẫn thành giai thoại mới là tiếntriển mà nàng chờ mong. Lúc này hai người Trương, Lý nói một vài chuyệnlặt vặt xung quanh Khang Hiền. Trương Thụy kia nói:
Shared by đó :)
- Đột hỏa thương kia ta cũng từng thấy vài lần, vật như thế thật làmngười ta chán ghét. Để trong quân cũng là vô dụng, chỉ có hại chứ chẳngcó ích gì. Lập Hằng cảm thấy hứng thú với chuyện này, lão hủ lại từngnghe nói chuyện như này thật sự không ổn. Lập Hằng nên chuyên tâm vàohọc vấn, chú tâm vào chuyện có ích mới đúng, nếu không khó tránh khỏi sẽ lầm lẫn đó.
Dường như nhấm nháp xong một cái, Chu Bội trợntròn mắt, giơ hai tay cầm lấy một cái bánh ngọt rồi dịch mông ra sau,mắt thì chuyển động nhanh như chớp, chú ý vẻ mặt Ninh Nghị và đốiphương. Nàng mím môi thoạt nhìn như một chú thỏ và chờ đợi Ninh Nghịphản bác. Nhưng Ninh Nghị lại chỉ cười, chắp tay nói:
- Trương lão nói rất đúng!
Không có lửa cháy lên, đôi tai thỏ kia cụp xuống. Ngày trước nàng cónghe Khang Hiền nói về tử tính của Ninh Nghị, vị sư phụ này của nàng từtrước tới nay luôn là người có thể nho nhã lễ độ nói lời xin lỗi mộttrăm lần, gật đầu cả ngàn lần vì một chuyện, hoàn toàn không hề thayđổi. Hôm nay nếu Tần gia gia hoặc Phò mã gia gia mà ở đây, có lẽ hắncũng sẽ thành tâm thảo luận với người ta một phen. Nhưng hiển nhiên haingười trước mặt này chẳng khiến hắn nổi lên ham muốn chiến đấu, nên mớithuận nước dong thuyền mà gật đầu như vậy. Nhưng Ninh Nghị chịu thoáinhượng, bên kia chưa chắc đã chịu buông tha. Trương Thụy lắc đầu:
- Lập Hằng tuổi trẻ khí thịnh, có lẽ không cho lời của lão hủ là đúng.Nhưng thứ lão hủ chỉ ra vốn không phải trên thứ hỏa khí này. Nay hỏa khí ở đây, theo lão hủ thấy thì khi phát ra tiếng động quá lớn, chỉ có thểdọa người mà thôi. Tầm bắn của nó không bằng cung tên, chính xác là cựcthấp, mỗi một lần bắn ra đều phải nhét vào, cực kỳ phiền toái. Chỉ phóng được vài phát là có khả năng nổ hỏng, lại không thể sử dụng lúc trờimưa. Điểm tốt duy nhất là nó bắn ra hỏa dược, già trẻ lớn bé chỉ cầnnhắm chuẩn phương hướng là có thể dùng được. Nhưng đó cũng là điểm xấulớn nhất.
Ông già này tuy thể hiện rõ thái độ là đến đá quán, nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc bất tài mà lại khá hiểu biết:
- Để thứ vũ khí mà con nít cũng dùng được ở trong quân thì có ích lợigì? Nay thứ quân sĩ triều ta thiếu hụt tới bây giờ không phải là nhữngthứ cổ quái đáng kinh ngạc, mà là sĩ khí quân tâm. Nghĩ đến tộc Nữ Chânkia có thể lấy ít thắng nhiều mà đánh cho quân Liêu đại bại, quân sĩ Võtriều ta thấy người Liêu cũng là trông chừng mà thua, giữa người vớingười chẳng lẽ lại kém nhiều như vậy? Ta cũng từng gặp người Nữ Chân,bọn họ chẳng phải ba đầu sáu tay gì cả. Nay quân nhân Võ triều ta quá sợ chết, chỉ biết hưởng lạc, chỉ có thể khuyên răn khiển trách nghiêm khắc mới mong đánh thức được khí thế để có thể chiến thắng. Nay bọn họ huấnluyện lười nhác, đao không thể vung, cung không thể giương, không phảilà không có sức mà là không có can đảm. Nếu đặt mấy thứ này trong quânsẽ chỉ càng khiến quân đội thêm vô dụng, cho dù uy lực của thứ hỏa khínày có tăng lên gấp bội cũng chỉ là có hại mà vô ích!
- Đúnglà đạo lý này! Ninh Nghị gật đầu. Lần này hắn không phải là gật đầu cólệ nữa, lời của đối phương hắn hoàn toàn tán thành.
- Thiênhành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức. Những thứ tài mọn tinh xảo nàychỉ khiến người ta lười nhác sa đọa, lời của các bậc thánh hiền đi trước đều là chí lý. Nghe nói Lập Hằng cảm thấy hứng thú với thứ này, vốn làngười trẻ tuổi thì cũng không ngại. Nhưng nay Lập Hằng đã là vi nhân sưbiểu, nghe nói lại làm cho Tiểu vương gia cũng học tập những thứ này,chuyện này có vẻ vượt quá rồi
(: Trời dịch chuyển mạnh mẽ, người quân tử tự cường phấn đấu vươn lên không ngưng nghỉ)
Trương Thụy có danh phận thầy trò với Chu Bội và Chu Quân Vũ, tuy không thân thiết lắm nhưng cũng biết gần đây Tiểu vương gia bỗng nhiên thíchhọc truy nguyên gì đó. Thuyết pháp này có lẽ lừa được người bình thường, nhưng ở trong mắt ông ta thì đúng là thứ tài mọn, đồ thủ công mà thôi.Ông già này rốt cuộc đã chuyển đề tài đến chuyện kia. Lý Đồng lại khônghiểu rõ lắm, cau mày:
- Với tài học của Lập Hằng, sẽ không đến mức như thế chứ!
Không biết Trương lão suy cho cùng là chỉ Không khí trong phòng lúc này liền trở nên cổ quái, theo ý nào đó thì được gọi là cuối cùng cũng tiến vào chủ đề chính. Chu Bội cắn điểm tâm một miếng, cau mày nhìn sangNinh Nghị, cảm thấy chuyện này khá khó giải quyết. Nếu một thời gian nữa vương phủ truyền ra đoạn Trương lão đầu răn dạy Ninh Lập Hằng, nàngcũng sẽ cảm thấy mất mặt nên lúc này lo lắng xem Ninh Nghị nên dùng ngôn từ thế nào để vặn lại.
Bên kia Trương Thụy và Lý Đồng đang ngươi liếc mắt một cái ta nói một câu thì có người gõ cửa. Giây lát sau, mộtcô gái đeo mạng che mặt nâng khay trà bước vào, lại không phải là hạnhân ở trong tửu lâu. Cô gái này có thân hình rất đẹp, ánh mắt sau tấmkhăn che mặt kia rất linh động, xem ra cô gái này ít nhất là nhân vậtnhư quản sự trong tửu lâu.
Cô ta cười nói khách sáo vài câu, thêm nước trà và điểm tâm rồi mới xoay người đi ra ngoài. Lý Đồng như là nhớ ra cái gì đó, ngơ ngẩn nhìn thân hình cô gái này mà nhất thời quên phêphán Ninh Nghị. Chu Bội cũng nhận ra, lúc trước ở Trúc Ký luôn gặp quanàng này, đây là hoa khôi có tên Nguyên Cẩm Nhi, nàng ấy đã thoát tịch,có quen biết với sư phụ. Quả nhiên, cô gái đi ra ngoài rồi, Ninh Nghịcũng cười đứng lên:
- Hai vị cứ tán gẫu trước, ta đi ra ngoài một lát.
Nói xong, Ninh Nghị ra khỏi phòng. Quả nhiên, ở cạnh hành lang cách đókhông xa, Nguyên Cẩm Nhi đang lén lút nhìn về bên này. Lúc trước khi đến đây chỉ huy thợ làm việc, nàng không ngại để cho người ta nhìn dung mạo của mình, lúc này trở thành bà chủ của nhà trọ Cẩm Nhi thì lại trở nênrụt rè, đeo khăn che mặt để duy trì cảm giác thần bí. Ninh Nghị đi đếnthì nàng nói:
- Dạo này cũng bận chứ, sao huynh cũng tới?
- Đi ngang qua thôi, Vân Trúc đâu?
- Vừa nãy Vân Trúc tỷ còn ở trên, giờ ta cũng không tìm thấy nữa, khôngbiết là có chuyện gì mà bị người gọi ra ngoài rồi. Ta nghe Tiểu Mẫn nóihình như huynh đến nên mới tới xem. Người đến cùng huynh ngoài tiểu cônương kia thì còn ai nữa?
- Đại tài tử tranh luận!
- Tài tử? Cẩm Nhi chớp chớp mắt. Ninh Nghị gật đầu:
- Rất nổi tiếng đấy!
- Thảo nào. Dường như ta thấy cái tên mập kia rồi.
Trong lúc hai người nói chuyện, đại sảnh ở lầu một truyền đến tiếng ồn ào,cũng có cả tiếng đàn biểu diễn xen lẫn bên trong. Cẩm Nhi có lẽ là cóchuyện gì đó, nhiều lần nhìn xuống đường phố qua song cửa sổ mở ra ở lầu hai. Ninh Nghị cũng liếc qua một cái, chỉ thấy người đi tới đi lui trên đường:
- Nhìn gì vậy?
- A Không có gì! Không liên quan đến huynh, về tranh luận với hai vị tài tử kia đi. Nàng nghĩ nghĩ, khẽ hừ một tiếng:
- Nói thật thì những tên đàn ông thối các người lúc so đấu mà không cóphụ nữ là sẽ không vui, cuối cùng vẫn là khoe khoang ra trước mặt phụ nữ thôi. Có cần gọi người vào nhìn các ngươi giương thương múa kiếm không? Hôm nay hai vị tỷ tỷ của Yến Thúy lâu đang ở đây, là mỹ nhân đấy. Huynh luôn không hy vọng Vân Trúc tỷ đi tiếp khách, tuy rằng tỷ ấy toàn thiên vị huynh.
Đàn ông chính là vì khoe khoang trước mặt đàn bà, câunói thuận miệng của Nguyên Cẩm Nhi này đúng là trúng tim đen. Kỳ thậtchuyện hôm nay không có gì phải biện luận, Trương Thụy này có hệ thốnglô-gic của mình, qua muôn ngàn thử thách không một kẻ hở. Nếu nói ảnhhưởng sau khi kỹ thuật sinh ra biến chất là gì, nếu như là loại ngườinhư Tần lão thì mọi người đã quen biết lâu, có lẽ sẽ còn tự hỏi mộtphen, những người này thì không.
Dù song phương có thành khẩn đến nữa thì cũng chẳng thể thuyết phục được nhau, loại chuyện này cũngchẳng có ý nghĩa thành khẩn gì. Trái lại Ninh Nghị còn tính toán khi trở về sẽ liệt kê ra những số liệu chính xác tỉ mỉ về món bạc kỹ tinh xảokia để lừa dối hai người này một phen, dù sao cũng nhàn rỗi vô vị. Hắnxuống lầu rửa tay một cái rồi mới đi lên, số liệu cũng đã được bày ratrong đầu.
Hắn vừa bước lên hành lang lầu hai thì vô tình lại xảy ra một việc. Tiếng huyên náo xen lẫn tiếng âm nhạc truyền tới từ đằngsau, Ninh Nghị đang đi tới gian phòng bên kia thì tiếng bước chân chạytới từ đằng sau, sau đó đẩy bả vai hắn một cái. Phía trước của hai gianphòng trọ ở Trúc Ký khá rộng rãi, hành lang cũng không hẹp mà người nọđẩy Ninh Nghị ra hiển nhiên là vì đang vội vã, Ninh Nghị cũng không để ý lắm.
Người nọ là một gã hán tử cao lớn khôi ngô, nhìn cách ănmặc thì là đến từ phương Bắc, hắn trực tiếp vào gian phòng ở phía trước.
- Chính là người kia.
Hán tử kia nói một câu như vậy, Ninh Nghị đi tới thì có người đã khép cửaphòng lại, tiếng nói chuyện ở bên trong loáng thoáng truyền tới. NinhNghị vẫn chưa để ý lắm, hắn nhìn tới chỗ rẽ ở hành lang phía trước. Lúcnày đã không còn bóng dáng Nguyên Cẩm Nhi đâu, xem tâm tư dáng vẻ củanàng hôm nay thì không biết là vì sao.
Nghĩ như vậy, hắn bỗngnhiên dừng lại, một lát sau giơ ngón tay gõ hai cái bên người. Từ khihọc nội công loại hai mà Lục Hồng dạy cho kia, tố chất thân thể hắn dẫusao cũng tăng cường rất nhiều, thính giác cũng tốt hơn. Vừa rồi hắndường như nghe được mang máng câu Bên người Tần Tự Nguyên kia Hộ vệ, lại không cách nào xác định được nên hắn lui ra sau hai bước, tập trunglắng nghe, mang máng nghe được vài từ đứt quãng.
- Xác định phải làm?
- Đúng lúc có cơ hội
- Quá hấp tấp
- Xem kỹ trước đã, làm xong rồi lập tức ra khỏi thành.
- Chuyện gì vậy?
Trong gian phòng kia có kẻ có giọng khá lớn nên cũng nghe được rõ một chút,nhưng nhất thời vẫn chưa thể hiểu hết toàn bộ. Người ở bên trong lại nói chuyện vài câu, Ninh Nghị bước tới phía trước, sau đó cửa kia mở ra.Người ở trong liếc hắn một cái rồi mới đi đến cửa ra ở đầu kia hànhlang. Ninh Nghị quay đầu nhìn thì thấy một người thân hình cao gầy, mặcmột chiếc áo khoác lông động vật, tên còn lại thì trông như một tên quýcông tử, bộ pháp của hai người này khá vững vàng.
Ninh Nghị ngẫmngẫm rồi cũng quay đầu trở về. Ra khỏi hành lang là một dãy bình đài nối với bậc thang, ở đây là có thể thấy được tình hình trong đại sảnh. Haingười đi ra khỏi phòng kia đang đứng ở đây nhìn xuống. Lúc này đại sảnhđã bớt náo nhiệt, cô nương được mời đến từ Yến Thúy lâu đang biểu diễntrên vũ đài. Ninh Nghị đứng cạnh hai người kia, nhìn xuống bên dưới mộtcái, sau đó lại vẫy tay gọi tới một tên tiểu nhị, hỏi tên cô nương đangbiểu diễn trên vũ đài rồi không nhìn thêm nữa mà xoay người bỏ đi.
Trước một chiếc bàn ở một bên trong đại sảnh, Nhiếp Vân Trúc đang cùng Tầnlão nói chuyện với điếm tiểu nhị. Trên bàn không bày gì, hiển nhiên làTần lão vừa mới đến, ngồi xuống chưa được lâu. Mấy ngày trước Tần lãonghe lão nhân gia nói Trúc Ký nhị điếm khai trương, nên rảnh rỗi là đếnđây xem qua. Hai người bên cạnh kia vừa rồi cũng chăm chú nhìn về phíanày.
Ở trong phòng, Trương Thụy đang nói chuyện với Chu Bội. Vừarồi Ninh Nghị đi ra ngoài, Trương Thụy và Lý Đồng cùng cho là Ninh Nghịchạy trối chết, Chu Bội thì biết là không phải như vậy. Ninh Nghị cùngNguyên Cẩm Nhi rời đi khiến ngọn lửa bát quái trong lòng nàng hừng hựcbốc cháy, hận không thể đuổi theo nhìn trộm một phen. Dù sao một ngườilà đệ nhất tài tử, người kia từng là Tứ đại thủ lĩnh thanh lâu, có khithực sự có chuyện tình sầu triền miên gì đó cũng nên. Chỉ là một mặt thì nàng rất là không thích Ninh Nghị mất mặt, mà mặt khác là vẫn còn hờndỗi chuyện buổi sáng nên mới không đi theo, chỉ chờ Ninh Nghị về hòanhau một thành đối với chuyện sư phụ có thể hòa được một thành hay không thì nàng chẳng hề hoài nghi, chỉ là không biết sẽ dùng cái gì để lýluận.
Vừa rồi nói được mấy lời nhằm vào Ninh Nghị kia nên TrươngThụy khá vui vẻ, cũng ra cái dáng ân cần chỉ bảo cho Chu Bội, chủ yếu là để vị Tiểu quận chúa thông minh này lầm đường mà biết quay về, biết aimới là sư phụ tốt hơn. Lý Đồng thì lại muốn đợi Ninh Nghị về nên khôngnói lời nào. Chỉ là chuyện này khá kỳ quái, tài tử tranh luận thườngtranh từng hơi một, nếu người bên ngoài nói mình sai thì bên này quyếtkhông thừa nhận. Nhưng hôm nay Ninh Nghị chẳng tức giận mà chỉ cười nóicâu Ông nói có lý, thật sự làm cho người khác khó chịu, đợi hắn đến làphải nghiêm trọng chút mới được, sau này truyền ra ngoài nhất định phảikhiến người ta cho là Ninh Lập Hằng mất mặt mũi.
Sau đó, y lạinghĩ tới nơi này có tên là nhà trọ Cẩm Nhi cùng cô gái rất giống NguyênCẩm Nhi kia, nhất thời đặt hết tâm tư vào chuyện này. Không lâu sau, cửa phòng cuối cùng mở ra, Ninh Nghị trở về. Hắn đầu tiên là khẽ nói mấycâu với thị vệ vương phủ Tống Thiên đang nghiêm nhiên ngồi ẩn thân ở một bên. Tống Thiên kia nhíu mày, đi ra ngoài với vẻ mặt khá nghiêm túc.
Ninh Nghị lại nhìn sang bên này. Lý Đồng cười nói:
- Lập Hằng, vừa rồi ta và Trương lão lại hàn huyên một trận, có một số ý kiến
Trương Thụy cau màu:
- Thật ra cũng không chỉ là ý kiến! Lập Hằng, ta cảm thấy chuyện này khánghiêm trọng. Chuyện liên quan đến tương lai của Tiểu vương gia, khôngthể coi thường. Đã mấy ngày rồi, ngươi cũng phải có cách nói mới tốt.Nếu không không chỉ lan truyền trong vương phủ, lão hủ cũng can gián với Vương gia. Chuyện này cũng không phải là nhằm vào ngươi, nhưng mà nhưng mà...
Ông ta còn chưa nói xong thì đã trợn trừng mắt lên, LýĐồng cũng trợn tròn con mắt. Mà Chu Bội ngồi cạnh đang cắn điểm tâm thìmiệng đang há to nhất thời không thể cắn xuống. Lúc này Ninh Nghị khôngtrả lời hai người kia, hắn quay đầu nhìn cửa phòng, xong lại đến gócphòng nhấc bọc vải bọc năm chiếc Đột hỏa thương kia lên. Hắn bỏ bọc đólên bàn, cởi ra rồi lấy một chiếc thương ra, cởi một túi hỏa dược nhonhỏ rồi đổ vào nòng thương, lại lấy một cây sắt dài điền vào.
Lúc này Ninh Nghị đứng đó tiến hành công việc, hiển nhiên là chẳng có hứngthú với trò biện luận nhàm chán kia. Trương Thụy và Lý Đồng ngối đốidiện, không biết tên này muốn làm cái gì. Ninh Nghị điền xong một chiếccây thương rồi, ngẫm nghĩ lại điền thêm một cây khác, đảo mắt qua khuônmặt hai người kia còn cười đầy thiện ý với bọn họ, rồi liếc qua cánhcửa. Đương nhiên hai người Trương Thụy và Lý Đồng trước mắt này khôngcách nào chú ý tới động tác đó.
- Ngươi ngươi...
Lý Đồng nuốt một ngụm nước miếng:
- Quân quân tử động khẩu không động thủ
Lắp bắp nói xong câu nà chẳng thể nói thêm gì nữa. Nào có kiểu biện luậnnhư vậy, vì nói bạc kỹ đó vô dụng là hắn liền muốn bắn chết bọn họ NinhNghị lấy hộp quẹt ra, lắc lắc vài cái rồi thổi đốt rồi lại thu lại, saulại bao hai thanh Đột hỏa thương kia rồi đeo với tư thế bất cứ lúc nàocũng có thể rút ra, rồi hít sâu một hơi.
- Bên ngoài có một số chuyện, các ngươi ngồi trong đây sẽ có lẽ là nhầm
Hắn nghĩ nghĩ, lại nói:
- Hy vọng là nhầm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...