Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ở Rể (Chuế Tế)

Quyển 2 - Chương 92: Cảnh cáo (Thượng)



"Về chuyện của Tứ Khánh phường, tôi đã bàn bạc ổn thỏa với Dư chưởng quỹ rồi, trước mồng 6 tháng 10 có thể giao hàng cho họ là xong, tôi có một ý tưởng..."
Mưa xối xả bao phủ đại viện Tô gia, nước mưa đan xennhư một tấm màn hạ xuống, dưới ánh sáng của ngọn đèn trong phòng khách,Tịch Quân Dục đang ngồi bàn chuyện làm ăn với Tô Đàn Nhi. Hạnh nhi cầmkhăn mang tới cho hắn lau những giọt nước trên người, sau đó Quyên nhibưng khay trà vào, đặt thêm một đĩa điểm tâm lên bàn.
"Tịch chưởng quỹ mời dùng trà."
"Làm phiền Quyên nhi rồi."
Tịch Quân Dục cười gật đầu, sau đó tiếp tục bàn chuyện làm ăn với Tô Đàn Nhi:
"Nếu Tứ Khánh phường đã bắt đầu, tôi nghĩ có thể đầu tư khoảng 1 vạn lượng ở Viên châu khởi công xây dựng hai xưởng nhuộm và kho hàng, sau đó lấyViên châu làm căn cứ phát triển dần ra xung quanh, có thể mười phần chắc chín..."
Hắn nói xong liền im lặng đợi Tô Đàn Nhi trả lời, việcmở rộng làm ăn của Tô gia thường được tiến hành theo trình tự như vậy,nhưng lúc này Tô Đàn Nhi chậm rãi uống một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn hắnmột cái, nói khá nhỏ:
"Thời điểm đầu tư ở Viên châu đã tới, nhưng gần đây sắp vào vụ, hiện giờ… hãy đợi thêm một thời gian nữa rồi tính tiếp."
Tô Đàn Nhi nói khá nhẹ nhàng, cách trả lời này Tịch Quân Dục cũng đã đoánđược trước, chỉ là ánh mắt của nàng khiến hắn không hiểu. Hắn quen TôĐàn Nhi khi nàng còn là một cô nhóc 11, 12 tuổi, nhưng từ khi Tô Đàn Nhi bắt đầu quản chuyện làm ăn cho tới nay, cô gái này đã khiến hắn khôngcách nào hiểu được nữa.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là cảm giác màthôi. Tính cách của cô thế nào, hắn đương nhiên là biết rõ, nàng tuyrằng chịu áp lực rất lớn nhưng luôn cố gắng hết mình.
Mấy nămtrước, đại khái là khi Tô Đàn Nhi gần 14, 15 tuổi đã bắt đầu cùng làmviệc, bàn bạc các loại đối sách làm ăn với hắn và mấy chưởng quỹ khác.Thiếu nữ này thường đưa ra những quyết định kinh người, tuy phần nhiềuthời gian là vụng về, những khi nàng làm sai hoặc quyết định không đúngthường lúng túng cười cười, sau đó kinh ngạc nói: "Hóa ra như vậy à..."
Nàng có tính cách nhẹ nhàng, khiêm tốn, đối với ai cũng rất điềm đạm, chưabao giờ giận dữ. Đương nhiên cũng có lúc nàng gặp phải tình huống khôngbiết ứng phó cách nào, khi đó nàng thường im lặng nở nụ cười, ra sức mím môi, lặng lẽ đợi cho mọi chuyện qua đi.
Tâm tình của con ngườirất kỳ quái, chẳng có giới hạn rõ ràng nào cả. Tịch Quân Dục cũng chẳngbiết mình quyết định ở lại hãng vải Tô gia khi nào, gia cảnh lúc nhỏ của hắn không tốt, mẹ mất sớm, cha hắn bệnh triền miên, hơn nữa còn là mộttửu quỷ. Từ nhỏ hắn đã nổi tiếng là thông minh, vốn tưởng rằng học hànhsẽ có tiền đồ tốt, ai dè sau khi tới hãng vải làm công kiếm tiền phụgiúp gia đình đã làm mãi tới tận lúc này.
Người thông minh làmviệc gì cũng nhanh, Tịch Quân Dục cũng tự tin mình là một trong nhữngngười làm được việc, buôn bán rất tốt. Là thương nhân, hắn dần hiểu thếnào là nhân tính, nhân tâm, trong cách nghĩ của hắn, thế gian vạn vậtđều không thoát khỏi sự thay đổi, đọc sách cũng chỉ là một trong nhữngcon đường thành công.
Khi còn làm việc vặt, hắn đã giúp hãng vảiTô gia giao dịch thành công được mấy lần, tiền kiếm được cũng nhiều hơn, đời sống gia đình khấm khá hẳn lên. Đương nhiên, lúc đó hắn vẫn còn ýnghĩ học hành, việc hắn chấp nhận ở lại hãng vải có phải do thiếu nữ này hay không thì rất khó nói, nhưng chắc chắn đây cũng là một nguyên nhânlớn.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại cũng tự hiểu, gia đình nghèo khó, muốnđi học tiến xa trong con đường khoa cử rất phiền phức, có muốn mang quàđi tặng tạo quan hệ cũng chẳng làm nổi. Trong khi cảm giác có tiền lạicực kỳ thực tế, thời đó hắn đã vạch cho mình một con đường tương đối lýtưởng, đó là ở lại làm công cho Tô gia, trở thành chưởng quỹ, đại chưởng quỹ, sau đó ở rể, khi Tô Đàn Nhi tiếp quản sự nghiệp thì sức nặng củahắn cũng tương đương với nàng.
Lúc đó, hắn không ngừng bộc lộ tài năng, coi như đó là một ám hiệu với thiếu nữ đang không ngừng say mêhọc tập kia. Những lúc Tô Đàn Nhi mắc lỗi, hắn cũng rất đúng lúc phạmphải sai lầm. Kể từ khi biết cách nghĩ của Tô Bá Dung với Tô Đàn Nhi,hắn đã hiểu kiểu gì cũng có một ngày Tô gia cần một chàng rể, hắn hiểnnhiên sẽ là người lý tưởng nhất, bản thân hắn cũng chẳng ngại chuyệnnày.
Người bất tài bao giờ cũng chờ đợi ông trời ban cho mình cơhội thay đổi thân phận, đương nhiên đây cũng chỉ là một trong những lờiđồn vô căn cứ, nhưng đối với người có năng lực, hiểu được khả năng củabản thân cũng đủ giúp họ có một vị trí lớn rồi. Đối với hắn mà nói, hắntin rằng mình ở nơi nào cũng có cơ hội, cũng có thể khiến người ta coitrọng. Hắn xuất thân nghèo khó, đợi ông trời thay đổi đương nhiên làkhông được, vậy thì ở rể chính là cách mà chẳng có gì là không thể chấpnhận.
Tô Đàn Nhi cũng hiểu rõ năng lực của hắn, hắn cũng hiểu rõtính cách của nàng, đây chính là một trong những nhân tố biến họ thànhmột cặp đôi lý tưởng nhất. Nhất định sẽ có một số người lúc đầu mangchuyện ở rể ra chê bai, nhưng chẳng sao, chỉ cần hắn thể hiện năng lực,người bên ngoài tự nhiên sẽ nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, một năm, hainăm... sự thực sẽ thay đổi tất cả. Tô Đàn Nhi trên lưng đeo gông xiềngmà còn có thể cắn răng tiến về phía trước, bản thân hắn sao lại khôngthể?
Chỉ tiếc là sự việc phát triển ngoài dự liệu của hắn, Tô gia chắc chắn có suy nghĩ về hắn.
Đương nhiên là có để ý, nhưng cuối cùng, lão thái công đột nhiên quyết định chọn một thư sinh vô năng.
Tô gia... muốn chọn người này để dễ bề khống chế.
Đôi khi biểu hiện năng lực thái quá lại là một khuyết điểm.
Lúc lễ thành hôn diễn ra hắn còn mỉa mai, nếu như đổi lại chú rể là hắn thì nhất định Đàn nhi sẽ không kiếm cớ chạy mất.
Trong lòng vốn rất tự tin rằng, việc đính ước giữa Tô gia và Ninh Nghị chẳngcó gì khiến hắn phải lo lắng, nhưng nào ngờ đối phương lại quyết địnhchọn Ninh Nghị, lúc đó hắn mới cảm thấy kinh ngạc. Vốn hắn có ý địnhtrực tiếp tìm Tô Đàn Nhi bày tỏ tình cảm trong lòng, nhưng đến lúc đóhắn mới nhận ra, thiếu nữ này đã thể hiện thái độ với người bên ngoàirằng, mình là người đã có chồng. Trước kia, nàng gọi hắn là "Quân Dụcca", không lâu sau đổi thành Tịch chưởng quỹ, đến bây giờ vẫn duy trìcách gọi như vậy.
Nàng có thể mềm mỏng điềm đạm, có thể tinhnghịch đáng yêu, có thể dí dỏm hài hước, nhưng đa phần thời gian thiếunữ này thường mang tâm trạng bàng quan của người đứng ngoài, đôi lúcnàng sẽ cảm thấy thú vị, thấy hiếu kỳ, cũng có lúc bật cười thành tiếng, nhưng mà... kiểu gì cũng luôn duy trì thái độ bàng quan và tích cực học tập. Người thông minh chỉ cần dụng tâm thì học thứ gì cũng nhanh, đâylà điều mà Tịch Quân Dục đã sớm biết.
Khi đó hắn mới phát hiện, tình yêu không dễ nói, bởi vì người ta đâu có thân thiết như mình tưởng.
Hắn cũng là người cao ngạo, nếu như chạy tới thổ lộ, thiếu nữ kia có thể là vô cùng ân cần, vô cùng dịu dàng, thậm chí là vô cùng thương tâm, nhưng mà thực sự trong trái tim kia không coi rằng đây là một chuyện đáng đểtiếp nhận, đây là kết quả mà hắn không thể nào chịu nổi.
Sau khithành thân, Tô Đàn Nhi tỏ ra mình là một người đã có chồng, đây cũng làchuyện mà hắn đã sớm đoán được. Vấn đề thân phận chính là nguyên nhânchính để Tô Đàn Nhi thành thân. Mà không biết thư sinh kia sống với nàng thế nào nhỉ, chắc chắn Tô Đàn Nhi sẽ không biểu hiện ra mặt là mìnhkhông hài lòng, mà cũng chắc chắn rằng thư sinh kia sẽ không hiểu đượctrong lòng vợ mình đang nghĩ gì.
Nghĩ tới mà thú vị, nghĩ tới màđau lòng. Quả nhiên bọn họ không ở chung phòng. Mặc dù sau này thư sinhkia phát triển ngoài dự liệu, trên còn đường học vấn đúng là có chút tài năng, nhưng cho dù thế nào, chắc chắn hai người sẽ bằng mặt mà khôngbằng lòng. Ngoại trừ hắn ra, không ai có thể hiểu được Tô Đàn Nhi, tráitim luôn ẩn sâu trong cơ thể kia luôn giữ được sự tỉnh táo kể cả khi bịáp lực và cô độc.
Muốn dùng thân phận nữ tử mà chấp chưởng Tôgia, trở ngại đương nhiên là sẽ có, dù có khóc cũng không có mấy ngườithật lòng đồng tình. Mặc dù đã có Tô Bá Dung bày mưu đặt kế trợ giúpnàng, nhưng mỗi khi buôn bán, đối phương sẽ nghĩ tới vấn đề của một nữchủ nhân. Dù cho nàng không ngừng chứng minh năng lực tới năm 40, 50tuổi, dù có trở thành nhân vật như Võ Tắc Thiên thì mọi người vẫn nghĩrằng, nàng chỉ là một nữ nhân, cho nên nàng chỉ còn cách chọn lựa sựtỉnh táo cho trái tim mình.
Nghĩ tới mà cảm thấy lạnh buốt, cảmthấy cô độc, cảm thấy thương cảm. Nàng cần một người thực sự có khả năng cùng chung hoạn nạn. Tịch Quân Dục thích cảm giác như vậy, nhưng lúcnày hắn cũng chỉ có cách im lặng và tiếp nhận sự thực, việc đã xảy ra,oán giận vô dụng, lo lắng làm gì những chuyện không đâu.
Đôi khiTịch Quân Dục không cảm nhận được vị trí quan trọng của mình trong cáchnghĩ của nàng nữa, nàng đã dần trưởng thành, qua mấy năm nữa, người từng dạy dỗ nàng như hắn sẽ không còn ảnh hưởng được tới nàng.
Chuyện Viên châu, Tô Đàn Nhi đã quyết định, hắn chỉ là "chưởng quỹ" đươngnhiên không cần nói nhiều. Khi có thời gian, hai người cũng thường haynói chuyện, sau khi nói chuyện Tứ Khánh phường, hắn kể thêm mấy chuyệnthú vị, sau đó lại liên hệ tới việc nạn dân mà phân tích thêm những khảnăng có thể phát sinh. Hắn biết Tô Đàn Nhi thích nghe cái gì, nàng bưngtrà uống chứng tỏ nàng đã nghe tới mức nhập thần, thỉnh thoảng gật đầu,hỏi ngược lại vài câu, thần thái chẳng khác gì thiếu nữ hiếu kỳ mấy nămtrước. Dù sao đây cũng là thời đại tin tức không thể linh thông, rấtnhiều thứ chỉ cần nói đúng là đúng, mà những điều Tịch Quân Dục nói,nàng thường không biết.
Sau đó hắn thuận miệng nói tới chuyệntang sự của phụ thân Tiểu Thiền, phán đoán xem bao giờ Ninh Nghị có thểtrở về, chuyện này hắn chỉ điểm tới là dừng, ám chỉ một chút rằng mìnhkhông giống như Ninh Nghị. Tuy rằng thoạt nhìn những thứ này đối phươngsẽ không để trong lòng, nhưng cũng có thể trò chuyện thêm một chút thờigian.
Đột nhiên, Hạnh nhi cầm theo ô từ ngoài sân chạy vào, trông khá là vui vẻ nhìn Tịch Quân Dục gật đầu cười rồi lao tới chỗ Tô ĐànNhi, nói:
"Cô gia và Tiểu Thiền đã về rồi."
"Thật không?"
Quyên nhi đứng sau Tô Đàn Nhi bật hỏi trước, Tô Đàn Nhi cũng ngẩng đầu lên nở nụ cười tươi, nhưng cũng đồng thời nhíu mày:
"Mưa lớn như vậy, trời lại tối khuya, họ có bị ướt không?"
"Không đâu. À, người đánh xe là Đông Trụ, lúc ở ngoài Cô gia bảo hắn đi tắmtrước rồi, sau đó còn bảo nhà bếp chuẩn bị cơm nước, họ trở về gấp quá,chắc là cơm tối chưa ăn."
"Ừ."
Tô Đàn Nhi suy nghĩ một chút, nói:
"Hạnh nhi, muội bảo nhà bếp chuẩn bị những món Cô gia thích ăn, sau đó chuẩnbị thêm một nồi cháo, ta cũng có chút đói bụng... Mặt khác chuẩn bị thêm món canh nấm để Cảnh hộ viện và Đông Trụ khử lạnh, bình thường bọn họkhông được ăn món này. Nếu muội và Quyên nhi muốn thì có thể tự đi chuẩn bị, ta không dùng, sau khi Cô gia và Tiểu Thiền dùng bữa xong chắc cũng không ăn món này nữa... À, Tịch chưởng quỹ có muốn không?"
"Tôi không dùng, nếu Cô gia và Tiểu Thiền đã trở về, chuyện quan trọng cũng đã nói xong, vậy tôi trở về trước."
Tịch Quân Dục cười tự nhiên, Tô Đàn Nhi gật đầu.
"Nếu vậy thì tôi tiễn Tịch chưởng quỹ."
"Không cần, mưa lớn lắm."
"Không sao, hơn nữa tôi cũng muốn nghe tường tận hơn về kế hoạch Viên châu lúc này Tịch chưởng quỹ nói."
“Cô không muốn nghe mới là lạ...”
Tịch Quân Dục cười ở trong lòng, tay mở ô cùng với Tô Đàn Nhi, Quyên nhi đira ngoài, miệng thì nói về kế hoạch và cách nghĩ của mình. Tư liệu màhắn thu thập được về phong thổ, quan viên, dân chúng ở bên đó vô cùng kỹ càng, Tô Đàn Nhi vừa gật đầu vừa nghe.
Tiếng mưa rào rào, đitrên đường nhìn ánh sáng nhạt nhòa của dãy phòng ốc, hắn có cảm giácdinh thự Tô gia to lớn chỉ còn ba người họ đi trong mưa. Gần tới cửahông, nhìn thấy bên đó vẫn có người vội vã qua lại, người hầu của hắncũng đứng đợi ngoài cổng. Khi đi tới một chỗ trong hành lang không cầndùng ô, Tịch Quân Dục hít sâu một hơi.
"Thực ra, hơn một năm nay, tuy rằng Tô thị vẫn giữ được thế phát triển, nhưng hiện giờ các cơ sởđều tự giữ lại tài chính cho mình. Cô đang chuẩn bị, nhưng chuyện nàyquá lớn, cô không muốn nói thì đáng nhẽ ta cũng không nên nêu. Thếnhưng... với số vốn gốc lớn như vậy không trở lại, cô đã hiểu hết ýnghĩa của chuyện này chưa?"
Tô Đàn Nhi dừng bước, liếc mắt nhìnhắn, nhẹ mân đôi môi, không nói gì. Ánh mắt kia có chút phức tạp, giốngnhư muốn nói xin lỗi không thể nói với ngươi điều này, dù sao nàng vẫnđang muốn nắm toàn cục… Tịch Quân Dục cũng không đợi điều gì, chỉ lắcđầu, thở dài một hơi.
"Tôi không biết cô có ý nghĩ này từ lúcnào, có thế mấy năm trước cô đã nghĩ đến chuyện… bán vải vào cung, trởthành Hoàng thương (thương nhân của Hoàng gia), chuyện này… có đúngkhông?"
Hắn nhìn Tô Đàn Nhi, hơi dừng một chút.
"Nếu làmấy năm trước còn có thể, nhưng mà năm ngoái, Tiết gia đã bắt đầu triểnkhai, họ cũng có chủ ý với Hoàng thương, có lẽ Ô gia cũng có ý nghĩ nhưvậy. Cách nghĩ của cô rất khó thực hiện vào lúc này, cô biết không?"
Trong đêm mưa, đây là lời cảnh cáo nghiêm khắc nhất. Tịch Quân Dục lo lắng là điều này đang tới...
Chương trước Chương tiếp
Loading...