Ở Rể (Chuế Tế)
Quyển 2 - Chương 148: Giết hết
Nửa đêm, trong khu nhà nhỏ nằm bên cạnh rừng cây thấp thoáng có bóngngười, ánh sáng thỉnh thoảng lóe lên, máu tươi bắn ra ngay sau đó, trong tiếng kêu hỗn loạn, tiếng gào thảm thiết thỉnh thoảng thốt lên. Lúcđầu, ba tên mặc trang phục giang hồ chia theo những hướng khác nhau lẻnvào trong khu nhà, bị những người mai phục ở bên trong phát hiện, haibên triển khai chém giết, một người bị trọng thương, hai người bỏ chạyvào rừng cây.
Sau đó, lại có người lợi dụng bóng tối trèo tườngđịnh vào, nhưng mới chỉ leo được lên tường đã bị mấy người ở bên trongkéo tuột vào trong, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, những hànhđộng này mới chỉ mang tính dò xét và ban đầu, trong bóng tối, hai bênchẳng biết đối phương có bao nhiêu người.
Mọi người hiển nhiênchẳng ai là người lương thiện, đêm tối ở Thập Bộ pha rất ít người qualại, các loại bang phái giang hồ tranh chấp chém giết nhau liên tục xảyra, phải tới ngày hôm sau mới có người phát hiện tình hình. Một lúc sau, trong rừng cây dường như có tiếng kêu, bên trong khu nhà vẫn yên tĩnh.
"Việc này không phải do cô làm... Cô không tính được tới mức này..."
Tịch Quân Dục lật lật những khế ước trên bàn, Tô Đàn Nhi cười cười.
" Đúng vậy, không phải ta".
Nàng hơi dừng một chút rồi nói tiếp:
"Cuối cùng thì ngươi cũng thừa nhận rồi".
"... Vậy rốt cục là ai? Ông cụ? Phụ thân cô?"
Tô Đàn Nhi nhíu mày nhìn hắn.
" Không thể nào là Liêu Khai Thái, Tô Vân Tùng khi đó không ở đây..."
"Ngươi không biết đâu".
Cô gái đặt tay lên bàn, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nàng hiệngiờ đang mặc trang phục đàn ông nhưng dáng người vẫn thanh lệ, khí thếmấy năm ẩn dấu giờ hiển lộ ra cả, lại cộng thêm khí chất tiểu thư khuêcác càng làm cho nàng thêm lạnh lùng. Trong lúc nói chuyện, tiếng chémgiết từ ngoài truyền vào, Tô Đàn Nhi nhìn qua cửa sổ một chút, có thể do nàng chưa quen với chuyện này nên mới nhíu mày.
"Khi Ô Khải Long nói với ta, ta có chút không tin, nhưng mà dựa trên tình hình chém giết tối nay, Ô gia hoặc Tiết gia đều không thể làm được, không ngờ sau lưng ngươi lại có lực lượng mạnh như vậy..."
Trầm mặc hồi lâu, Tịch Quân Dục nhìn Cảnh hộ vệ ở phía sau nói:
"Lúc còn ở Tô phủ tối nay, Cảnh lão đại nói là còn thời gian cho ta chuẩn bị, có phải chuẩn bị điều này?"
"Ngươi nghĩ rằng ta nhất định sẽ thua, những gì Cảnh thúc nói với ngươi đều do ta dặn trước, ngươi sẽ nghi hoặc những điều này, cho rằng đêm nay nhấtđịnh có chuyện quan trọng liên quan tới ngươi. Để phòng ngừa vạn nhất,ngươi đương nhiên sẽ thông báo cho những người tin tưởng, chúng ta lầntheo đó mà tìm hiểu nguồn gốc mọi việc, tìm ra tất cả những người cóliên quan, ta chỉ không ngờ họ tới cứu ngươi nhanh như vậy".
"Tính toán giỏi lắm".
Tịch Quân Dục cười cười một cách châm chọc:
"Bốn tháng ẩn nhẫn bày bố, thế cục này... là do ai bày ra?"
Tô Đàn Nhi hít một hơi, không trả lời vấn đề hắn hỏi:
"Việc chém giết ban đêm ở Thập Bộ pha, quan phủ cũng không quản lý được, ngày mai họ phát hiện ở đây có người chết thì cũng chỉ có cách phái ngườitới xử lý, dù thấy người qua đường bị giết, họ cũng chỉ thầm kêu đángtiếc mà thôi. Trước đây ngươi đã từng nói, chúng ta là thương nhân, sợnhất là các chuyện như trở mặt với nhau, đặt ra quy định xấu, ám sát, ai cũng sợ điều này nên một khi có người làm, thì nó sẽ kéo dài không dứt. Ta vốn rất sợ chuyện này, nhưng may mà đã tra tới manh mối cuối cùng,nếu thực sự là do đám người Tiết gia, Ô gia làm, ta đúng là không biếtnên làm gì... nhưng may mà bây giờ... hung thủ lại là ngươi."
Nàng đẩy ghế đứng dậy, dường như định rời đi, Tịch Quân Dục nhíu nhíu mày:
".... Rốt cuộc là ai? Đỗ Đình Trung?"
Người này là một trong những chưởng quỹ tương đối đáng tin cậy.
"Ta đã nói ngươi sẽ không biết mà."
"Ngươi không muốn biết vì sao ta làm việc này ư?"
Tô Đàn Nhi đứng lại một lúc rồi nói:
"Con người không phải cây cỏ, Tịch chưởng quỹ, ta từng coi ngươi là thầy làbạn, dù chuyện hôm nay có kết quả ra sao, trong lòng Tô Đàn Nhi cũngkhông vui vẻ gì, có chăng chỉ là sự thương cảm, lý do của ngươi càng dễnghe thì tâm trạng ta lại thương cảm hơn vài phần, ta chỉ cần biết Tôgia ta chưa từng bạc đãi ngươi là được, đâu cần phải ngồi nghe vì saongươi lại làm như vậy?"
Tịch Quân Dục sững sờ, lần đầu tiên nhậnra Tô Đàn Nhi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện "con trai", "con gái" vớihắn, nàng chỉ coi hắn là thầy là bạn, hoặc thuần túy là thượng cấp vàngười làm mà thôi.
"Ha ha..."
Hắn bật cười, tiếp tục nói:
"Vậy rốt cuộc là ai?"
Tô Đàn Nhi đi ra ngoài cửa, hắn vẫn ngồi đó tiếp tục đoán:
"Không đến mức ba con nha hoàn của cô nghĩ ra chứ?"
"Ninh Lập Hằng?"
Đi tới cạnh cửa, Tô Đàn Nhi hơi dừng lại, Tịch Quân Dục nhận ra sắc mặt nàng có sự thay đổi liền suy nghĩ:
"Cô đùa à..."
Tô Đàn Nhi đẩy cửa đi ra, ngoài sân, Tô Bá Dung ngồi xe lăn đang nóichuyện với một người đàn ông có thân hình cao lớn, trong phòng truyềntới tiếng nghiến răng chất vấn.
"Là... Ninh Lập Hằng?"
***
Cùng thời khắc này, ở bên trong thành.
Những ảnh hưởng của cuộc họp họ đã dần vơi bớt nhưng trong ngoài dinh thự Tôgia vẫn còn khá nhộn nhịp, khu nhà gần cổng khá là tối, những âm thanhtừ ngoài truyền đến càng làm nổi bật sự yên lặng nơi đây. Thư sinh nhìnhai gã gia đinh ở phía sau, thở phào nhẹ nhõm:
"Các ngươi do ai quản lý?"
Thanh âm kia có vài phần phẫn nộ, hai gã gia đinh hơi sững sờ, thư sinh chỉ vào người nằm dưới đất nói:
"Các ngươi có biết có người lẻn vào không? Lập túc đi gọi người, ngươi, đến đây canh chừng hắn, ta đi tìm dây trói."
Trong bóng đêm nhập nhoạng, câu nói này là sự ra lệnh khá nghiêm túc. Từ khihai người thấy đồng bọn bị quật ngã, tới lúc thư sinh kia nói xong liềnxoay người rời đi, thời gian quá ngắn nên hai người không biết đốiphương thực sự coi họ là gia đinh Tô phủ hay giả bộ. Nhưng cho dù thếnào, nếu để hắn gọi người tới thì mọi chuyện hỏng bét. Hai người nhanhchóng "dạ" một tiếng rồi lao đến, trên mặt vẫn còn sự kinh ngạc và sự đề phòng, tay đặt lên đao, lúc nào cũng có thể rút ra.
Khoảng cách nhanh chóng bị kéo gần lại, thư sinh kia mới đi được hai ba bước lại quay đầu:
"Còn không đi gọi người!"
Tên gia đinh ở bên trái bị hắn quát thế thì hơi có chút do dự, liếc mắtnhìn đồng bọn. Do thời gian để nghĩ quá ngắn, dù họ có nghi đối phươngdiễn trò cũng chỉ có cách một là phối hợp nhận vai, hai là rút đao trởmặt. Thấy hai người chần chừ, thư sinh kia chìa tay đưa thanh đao trongtay cho hai người nói:
"Được rồi, cầm lấy cái này".
Hai ngườivốn đề phòng vũ khí trên tay đối phương nhưng hành động kế tiếp thực sựlà ngoài dự đoán của họ, trong lòng hai người thở phào, người bên phảiđưa tay nhận đao, người bên trái khẽ gật đầu:
"Dạ".
Cũng trong nháy mắt này, trong bầu không khí căng thẳng như tên đã lên cung, mộtđộng tác nhanh như cắt khiến người khác không kịp phản xạ đã chính thứcnổ ra.
Khi đã buông lỏng cảnh giác, một đòn công kích xé gió laođến, bóng người đập vào nhau, người bên trái "keng" một tiếng rút đao,ánh đao phản xạ ánh sao nhanh chóng chém tới, "keng" một tiếng nữa, tialửa tóe lên giữa không trung. Lực đạo phản chấn truyền đến, cộng thêmrút đao vội vàng chưa chắc chắn khiến hắn phải bật lùi lại mấy bước,thân hình đồng bọn bay thẳng ra ngoài, đập thẳng xuống bàn đá nhỏ bêncạnh.
Trong mắt hắn lúc này, thư sinh kia đang kéo ngắn khoảngcách, dáng vẻ thư sinh biến mất chẳng còn chút dư âm nào, tay cầm đao,thư sinh kia trực tiếp đâm thẳng xuống người vừa ngã xuống bàn đá.
Gia đinh bên trái bị bức rút đao kinh hồn táng đởm, tới khi thư sinh kia dừng động tác vẫn chưa phản ứng kịp với tình hình.
Khi thư sinh kia diễn xuất, dù có chân thật tới mức nào thì hai người cũngkhông tin. Khi thấy thư sinh gọi tới, hai người đương nhiên vui vẻ laolên, trong đầu vẫn mang theo sự đề phòng và cảnh giác, đề phòng thư sinh bỗng nhiên kêu lớn gọi người. Nhưng bởi vì chuyện sau đó xảy ra quánhanh, rất nhiều chuyện chỉ xử lý theo cách phản ứng bất ngờ, thư sinhkia giao vũ khí cho họ khiến lòng cảnh giác giảm đi, sự đề phòng gần như biến mất, sơ hở xuất hiện.
Trong lúc kinh ngạc, người bên phảiđưa tay đón, người bên trái thì thả lỏng tâm tình. Đao mới đưa lên đượcgiữa không trung thì thư sinh đã ra đòn. Hắn trực tiếp đánh bay ngườibên phải, tay đao trên không trung chém thẳng tới người bên trái.
Thấy ánh lửa tóe lên giữa không trung, Ninh Nghị cũng có chút kinh ngạc.Trước kia, Lục Hồng Đề dạy cho hắn nội công nhị lưu, khi tranh đấu cóthể làm tăng sức mạnh của mình, công phu không tính là thượng thừa, thậm chí có thể làm tổn hại sức khỏe của chính mình, thời gian tu luyện cũng không tính là quá lâu, nhưng hắn đã dùng toàn lực, cũng bất ngờ vì cúđá vừa rồi không ngờ lại mạnh như vậy, dường như cũng không khác mấy sovới cao thủ nhị lưu mà người ta vẫn đồn thổi? Ý niệm này lóe lên trongđầu, hắn lập tức chuyển đao từ tay phải sang tay trái, cúi người cầm một hòn gạch xanh, đập thẳng vào thân hình còn đang ngọ nguậy trên bàn đá.
Xoay người lại, hắn xông về phía tên gia đinh cầm đao, giơ đao lên giữa không trung rồi dừng lại.
Tên kia đinh kia thấy hai tên đồng bọn đều đã bị hạ, thấy đối phương áp sát thì dồn dập nói:
"Ngươi, ngươi..."
"Chuyện kiểu này mà các ngươi cũng làm được, đúng là rất giỏi... Tại hạ NinhLập Hằng, người giang hồ yêu mến tặng cho phỉ hiệu là Huyết Thủ NhânĐồ."
Trong bóng tối, thư sinh chắp tay, cười cười làm giống như nhân sĩ giang hồ:
"Cừu gia quá nhiều nên ta không nhớ rõ, xin hỏi mấy vị là do ai phái tới."
Mặc kệ mọi chuyện, cái ngoại hiệu Huyết Thủ Nhân Đồ này hình như cũng rất kêu...
Sau đó, lại có người lợi dụng bóng tối trèo tườngđịnh vào, nhưng mới chỉ leo được lên tường đã bị mấy người ở bên trongkéo tuột vào trong, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, những hànhđộng này mới chỉ mang tính dò xét và ban đầu, trong bóng tối, hai bênchẳng biết đối phương có bao nhiêu người.
Mọi người hiển nhiênchẳng ai là người lương thiện, đêm tối ở Thập Bộ pha rất ít người qualại, các loại bang phái giang hồ tranh chấp chém giết nhau liên tục xảyra, phải tới ngày hôm sau mới có người phát hiện tình hình. Một lúc sau, trong rừng cây dường như có tiếng kêu, bên trong khu nhà vẫn yên tĩnh.
"Việc này không phải do cô làm... Cô không tính được tới mức này..."
Tịch Quân Dục lật lật những khế ước trên bàn, Tô Đàn Nhi cười cười.
" Đúng vậy, không phải ta".
Nàng hơi dừng một chút rồi nói tiếp:
"Cuối cùng thì ngươi cũng thừa nhận rồi".
"... Vậy rốt cục là ai? Ông cụ? Phụ thân cô?"
Tô Đàn Nhi nhíu mày nhìn hắn.
" Không thể nào là Liêu Khai Thái, Tô Vân Tùng khi đó không ở đây..."
"Ngươi không biết đâu".
Cô gái đặt tay lên bàn, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nàng hiệngiờ đang mặc trang phục đàn ông nhưng dáng người vẫn thanh lệ, khí thếmấy năm ẩn dấu giờ hiển lộ ra cả, lại cộng thêm khí chất tiểu thư khuêcác càng làm cho nàng thêm lạnh lùng. Trong lúc nói chuyện, tiếng chémgiết từ ngoài truyền vào, Tô Đàn Nhi nhìn qua cửa sổ một chút, có thể do nàng chưa quen với chuyện này nên mới nhíu mày.
"Khi Ô Khải Long nói với ta, ta có chút không tin, nhưng mà dựa trên tình hình chém giết tối nay, Ô gia hoặc Tiết gia đều không thể làm được, không ngờ sau lưng ngươi lại có lực lượng mạnh như vậy..."
Trầm mặc hồi lâu, Tịch Quân Dục nhìn Cảnh hộ vệ ở phía sau nói:
"Lúc còn ở Tô phủ tối nay, Cảnh lão đại nói là còn thời gian cho ta chuẩn bị, có phải chuẩn bị điều này?"
"Ngươi nghĩ rằng ta nhất định sẽ thua, những gì Cảnh thúc nói với ngươi đều do ta dặn trước, ngươi sẽ nghi hoặc những điều này, cho rằng đêm nay nhấtđịnh có chuyện quan trọng liên quan tới ngươi. Để phòng ngừa vạn nhất,ngươi đương nhiên sẽ thông báo cho những người tin tưởng, chúng ta lầntheo đó mà tìm hiểu nguồn gốc mọi việc, tìm ra tất cả những người cóliên quan, ta chỉ không ngờ họ tới cứu ngươi nhanh như vậy".
"Tính toán giỏi lắm".
Tịch Quân Dục cười cười một cách châm chọc:
"Bốn tháng ẩn nhẫn bày bố, thế cục này... là do ai bày ra?"
Tô Đàn Nhi hít một hơi, không trả lời vấn đề hắn hỏi:
"Việc chém giết ban đêm ở Thập Bộ pha, quan phủ cũng không quản lý được, ngày mai họ phát hiện ở đây có người chết thì cũng chỉ có cách phái ngườitới xử lý, dù thấy người qua đường bị giết, họ cũng chỉ thầm kêu đángtiếc mà thôi. Trước đây ngươi đã từng nói, chúng ta là thương nhân, sợnhất là các chuyện như trở mặt với nhau, đặt ra quy định xấu, ám sát, ai cũng sợ điều này nên một khi có người làm, thì nó sẽ kéo dài không dứt. Ta vốn rất sợ chuyện này, nhưng may mà đã tra tới manh mối cuối cùng,nếu thực sự là do đám người Tiết gia, Ô gia làm, ta đúng là không biếtnên làm gì... nhưng may mà bây giờ... hung thủ lại là ngươi."
Nàng đẩy ghế đứng dậy, dường như định rời đi, Tịch Quân Dục nhíu nhíu mày:
".... Rốt cuộc là ai? Đỗ Đình Trung?"
Người này là một trong những chưởng quỹ tương đối đáng tin cậy.
"Ta đã nói ngươi sẽ không biết mà."
"Ngươi không muốn biết vì sao ta làm việc này ư?"
Tô Đàn Nhi đứng lại một lúc rồi nói:
"Con người không phải cây cỏ, Tịch chưởng quỹ, ta từng coi ngươi là thầy làbạn, dù chuyện hôm nay có kết quả ra sao, trong lòng Tô Đàn Nhi cũngkhông vui vẻ gì, có chăng chỉ là sự thương cảm, lý do của ngươi càng dễnghe thì tâm trạng ta lại thương cảm hơn vài phần, ta chỉ cần biết Tôgia ta chưa từng bạc đãi ngươi là được, đâu cần phải ngồi nghe vì saongươi lại làm như vậy?"
Tịch Quân Dục sững sờ, lần đầu tiên nhậnra Tô Đàn Nhi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện "con trai", "con gái" vớihắn, nàng chỉ coi hắn là thầy là bạn, hoặc thuần túy là thượng cấp vàngười làm mà thôi.
"Ha ha..."
Hắn bật cười, tiếp tục nói:
"Vậy rốt cuộc là ai?"
Tô Đàn Nhi đi ra ngoài cửa, hắn vẫn ngồi đó tiếp tục đoán:
"Không đến mức ba con nha hoàn của cô nghĩ ra chứ?"
"Ninh Lập Hằng?"
Đi tới cạnh cửa, Tô Đàn Nhi hơi dừng lại, Tịch Quân Dục nhận ra sắc mặt nàng có sự thay đổi liền suy nghĩ:
"Cô đùa à..."
Tô Đàn Nhi đẩy cửa đi ra, ngoài sân, Tô Bá Dung ngồi xe lăn đang nóichuyện với một người đàn ông có thân hình cao lớn, trong phòng truyềntới tiếng nghiến răng chất vấn.
"Là... Ninh Lập Hằng?"
***
Cùng thời khắc này, ở bên trong thành.
Những ảnh hưởng của cuộc họp họ đã dần vơi bớt nhưng trong ngoài dinh thự Tôgia vẫn còn khá nhộn nhịp, khu nhà gần cổng khá là tối, những âm thanhtừ ngoài truyền đến càng làm nổi bật sự yên lặng nơi đây. Thư sinh nhìnhai gã gia đinh ở phía sau, thở phào nhẹ nhõm:
"Các ngươi do ai quản lý?"
Thanh âm kia có vài phần phẫn nộ, hai gã gia đinh hơi sững sờ, thư sinh chỉ vào người nằm dưới đất nói:
"Các ngươi có biết có người lẻn vào không? Lập túc đi gọi người, ngươi, đến đây canh chừng hắn, ta đi tìm dây trói."
Trong bóng đêm nhập nhoạng, câu nói này là sự ra lệnh khá nghiêm túc. Từ khihai người thấy đồng bọn bị quật ngã, tới lúc thư sinh kia nói xong liềnxoay người rời đi, thời gian quá ngắn nên hai người không biết đốiphương thực sự coi họ là gia đinh Tô phủ hay giả bộ. Nhưng cho dù thếnào, nếu để hắn gọi người tới thì mọi chuyện hỏng bét. Hai người nhanhchóng "dạ" một tiếng rồi lao đến, trên mặt vẫn còn sự kinh ngạc và sự đề phòng, tay đặt lên đao, lúc nào cũng có thể rút ra.
Khoảng cách nhanh chóng bị kéo gần lại, thư sinh kia mới đi được hai ba bước lại quay đầu:
"Còn không đi gọi người!"
Tên gia đinh ở bên trái bị hắn quát thế thì hơi có chút do dự, liếc mắtnhìn đồng bọn. Do thời gian để nghĩ quá ngắn, dù họ có nghi đối phươngdiễn trò cũng chỉ có cách một là phối hợp nhận vai, hai là rút đao trởmặt. Thấy hai người chần chừ, thư sinh kia chìa tay đưa thanh đao trongtay cho hai người nói:
"Được rồi, cầm lấy cái này".
Hai ngườivốn đề phòng vũ khí trên tay đối phương nhưng hành động kế tiếp thực sựlà ngoài dự đoán của họ, trong lòng hai người thở phào, người bên phảiđưa tay nhận đao, người bên trái khẽ gật đầu:
"Dạ".
Cũng trong nháy mắt này, trong bầu không khí căng thẳng như tên đã lên cung, mộtđộng tác nhanh như cắt khiến người khác không kịp phản xạ đã chính thứcnổ ra.
Khi đã buông lỏng cảnh giác, một đòn công kích xé gió laođến, bóng người đập vào nhau, người bên trái "keng" một tiếng rút đao,ánh đao phản xạ ánh sao nhanh chóng chém tới, "keng" một tiếng nữa, tialửa tóe lên giữa không trung. Lực đạo phản chấn truyền đến, cộng thêmrút đao vội vàng chưa chắc chắn khiến hắn phải bật lùi lại mấy bước,thân hình đồng bọn bay thẳng ra ngoài, đập thẳng xuống bàn đá nhỏ bêncạnh.
Trong mắt hắn lúc này, thư sinh kia đang kéo ngắn khoảngcách, dáng vẻ thư sinh biến mất chẳng còn chút dư âm nào, tay cầm đao,thư sinh kia trực tiếp đâm thẳng xuống người vừa ngã xuống bàn đá.
Gia đinh bên trái bị bức rút đao kinh hồn táng đởm, tới khi thư sinh kia dừng động tác vẫn chưa phản ứng kịp với tình hình.
Khi thư sinh kia diễn xuất, dù có chân thật tới mức nào thì hai người cũngkhông tin. Khi thấy thư sinh gọi tới, hai người đương nhiên vui vẻ laolên, trong đầu vẫn mang theo sự đề phòng và cảnh giác, đề phòng thư sinh bỗng nhiên kêu lớn gọi người. Nhưng bởi vì chuyện sau đó xảy ra quánhanh, rất nhiều chuyện chỉ xử lý theo cách phản ứng bất ngờ, thư sinhkia giao vũ khí cho họ khiến lòng cảnh giác giảm đi, sự đề phòng gần như biến mất, sơ hở xuất hiện.
Trong lúc kinh ngạc, người bên phảiđưa tay đón, người bên trái thì thả lỏng tâm tình. Đao mới đưa lên đượcgiữa không trung thì thư sinh đã ra đòn. Hắn trực tiếp đánh bay ngườibên phải, tay đao trên không trung chém thẳng tới người bên trái.
Thấy ánh lửa tóe lên giữa không trung, Ninh Nghị cũng có chút kinh ngạc.Trước kia, Lục Hồng Đề dạy cho hắn nội công nhị lưu, khi tranh đấu cóthể làm tăng sức mạnh của mình, công phu không tính là thượng thừa, thậm chí có thể làm tổn hại sức khỏe của chính mình, thời gian tu luyện cũng không tính là quá lâu, nhưng hắn đã dùng toàn lực, cũng bất ngờ vì cúđá vừa rồi không ngờ lại mạnh như vậy, dường như cũng không khác mấy sovới cao thủ nhị lưu mà người ta vẫn đồn thổi? Ý niệm này lóe lên trongđầu, hắn lập tức chuyển đao từ tay phải sang tay trái, cúi người cầm một hòn gạch xanh, đập thẳng vào thân hình còn đang ngọ nguậy trên bàn đá.
Xoay người lại, hắn xông về phía tên gia đinh cầm đao, giơ đao lên giữa không trung rồi dừng lại.
Tên kia đinh kia thấy hai tên đồng bọn đều đã bị hạ, thấy đối phương áp sát thì dồn dập nói:
"Ngươi, ngươi..."
"Chuyện kiểu này mà các ngươi cũng làm được, đúng là rất giỏi... Tại hạ NinhLập Hằng, người giang hồ yêu mến tặng cho phỉ hiệu là Huyết Thủ NhânĐồ."
Trong bóng tối, thư sinh chắp tay, cười cười làm giống như nhân sĩ giang hồ:
"Cừu gia quá nhiều nên ta không nhớ rõ, xin hỏi mấy vị là do ai phái tới."
Mặc kệ mọi chuyện, cái ngoại hiệu Huyết Thủ Nhân Đồ này hình như cũng rất kêu...