Nợ Âm Khó Thoát
Chương 72: Thế lực đứng phía sau
Nghe nhiều như vậy, tôi cảm thấy tình hình có chút hỗn loạn, nhưng cũngkhông lên tiếng làm phiền ông già Tôn, mà im lặng vểnh tai nghe.
Chuyện này, hình như có ảnh hưởng rất lớn, mà nhìn vẻ mặt của lãoBạch, tôi cũng có thể đoán ra, chuyện này, còn có chút nghiêm trọng.
- Không ai biết hắn là ai, thực ra ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã cảmthấy tất cả mọi người đều bị khống chế trong lòng bàn tay hắn, hắn muốntụ hợp người của môn phái âm thi lại, làm việc cho hắn.
Những lời nói của ông già Tôn, khiến lão Bạch rơi vào trong trầm mặc, nhìn được ra, ông già Tôn không nói dối.
Lúc này, đột nhiên tôi nhớ tới lúc trước khi ông già Tôn nghe thấytên của Lương Triều Sinh, rõ ràng kích động đến mức lạ thường, cho nêntôi nhịn không được, trực tiếp lên tiếng hỏi ông ta, vì sao lại có biểuhiện như vậy?
Không ngờ khóe miệng của ông già Tôn khẽ co giật, sau đó lạnh lùng nói:
- Bởi vì Lương Triều Sinh chính là vị thiếu chủ của chúng tôi năm đóđã chạy thoát ra ngoài, mà nhiệm vụ đầu tiên, chính là giết Lương TriềuSinh, chỉ cần giết chết Lương Triều Sinh, đến giữa tháng bảy, mới chiếmđược lợi thế nhất định.
- Hơn nữa, nửa già bảo bối của môn phái âm thi, đều nằm trong tay Lương Triều Sinh.
Lời nói của ông già Tôn khiến cả người tôi kinh ngạc há hốc miệng,Lương Triều Sinh không ngờ lại là thiếu chủ của môn phái âm thi? Nhưngtrong chuyện này vẫn có chỗ không rõ ràng, nếu như nói Lương Triều Sinhlà thiếu chủ của môn phái âm thi, mà bây giờ tất cả đệ tử của môn pháiâm thi có lẽ đều rất muốn giết chết Lương Triều Sinh.
Bởi vì đây là nhiệm vụ của người thần bí nào đó trong miệng ông giàTôn giao cho bọn họ, nếu đã như vậy, vậy Lão Thi Tượng nhất định cũngkhông ngoại lệ, nhưng tại sao Lão Thi Tượng lại ở bên cạnh Lương TriềuSinh?
Tôi nhìn ông già Tôn, đem nghi ngờ trong lòng mình nói ra, lập tức, ông già Tôn hơi ngây người, tiếp đó nhìn tôi:
- Tao không biết Lão Thi Tượng mà mày nói là ai, có điều việc nàycũng không khó hiểu, có lẽ vẫn còn vài đồng môn có chết cũng trung thành với thiếu chủ, người mày nói chắc là một trong số đó.
Nghe vậy, tôi cũng hiểu ra vài phần, Lão Thi Tượng chỉ là biệt hiệucủa ông ta, nói không chừng cũng chẳng phải là tên thật, mà có lẽ LãoThi Tượng này chính là một trong những kẻ trung thành đến chết với Lương Triều Sinh.
Hiện tại, nếu ông già Tôn đã không biết Lương Triều Sinh ở đâu, vậythì sợ rằng càng không biết mục đích của Lương Triều Sinh đến thôn chúng tôi.
Việc mà tôi quan tâm trong phút chốc đã không còn manh mối, đối với những chuyện tiếp theo, tôi cũng chẳng còn hứng thú.
Có điều lão Bạch vẫn đang thẩm vấn, có lẽ hỏi cụ thể chuyện liên quan đến môn phái âm thi, hai tiếng sau, cuộc thẩm vấn ông già Tôn mới kếtthúc, mà lão Bạch cũng gọi Mễ Trần và Từ Hàn Lộ vào trong phòng, có lẽmuốn thương lượng chuyện gì đó.
Tôi thì quay trở về phòng mình, đợi đến khi bên ngoài truyền đếntiếng mở cửa, tôi vội vàng chạy ra, phát hiện Mễ Trần đang xách hành lý, tôi hỏi Mễ Trần sắp phải đi rồi sao?
Mễ Trần lắc đầu, nói anh ta tiễn lão Bạch và Từ Hàn Lộ rời đi, anh ta vẫn còn phải tiếp tục ở lại Qúy Dương, tôi nhìn thấy sắc mắt của lãoBạch vô cùng nặng nề.
Tôi gật đầu, một mình ở lại khách sạn đợi Mễ Trần, tôi có chút tò mòvì sao Lão Bạch phải vội vàng rời đi ngay trong đêm như vậy?
Đợi đến khi Mễ Trần quay lại, đã là nửa đêm, tôi tiến tới hỏi Mễ Trần có chuyện gì rồi sao? Mễ Trần nhíu mày nói với tôi, chuyện này có chútphức tạp, cho nên lão Bạch phải vội vã trở về ngay trong đêm để hồi báolại với cục số chín, hơn nữa từ giờ đến giữa tháng bảy, cũng chỉ cònkhoảng một tháng.
Đến lúc người của môn phái âm thi tụ họp, cục số chín chắc phải mộtlưới tóm gọn, còn cả người thần bí đứng sau môn phái âm thi kia nữa.
Người này lén lút tụ hợp người của môn phái âm thi, chắc hẳn phải có mục đích gì đó mà không để cho người ngoài biết.
Lúc này, tôi cuối cùng cũng nhịn không được, lên tiếng hỏi Mễ Trần,môn phái âm thi rốt cuộc là thứ gì? Mễ Trần nhìn tôi, im lặng một lúclâu, mới nói:
- Môn phái âm thi, phải quay ngược lại bảy tám mươi năm trước, lúc đó môn phái âm thi là một tà phái ở Tương Châu, lấy luyện thi làm chủ, màthủ đoạn còn vô cùng tàn nhẫn ác độc.
Thi thể của trẻ sơ sinh, sát thi mẹ con, chỉ cần là những gì khôngnghĩ đến, không có thứ gì mà môn phái âm thi không luyện, Tương Châu cóbiết bao nhiêu người mất tích không dấu vết, cuối cùng mới lộ ra có liên quan đến môn phái âm thi.
Thế lực của môn phái âm thi lúc đó rất lớn, có thể coi như là thế lực lớn nhất ở cả vùng Tương Châu, mà cục số chín cũng ý thức được nguy hại của môn phái này, lúc này mới phát ra thiệp mời, mời tất cả các mônphái lớn khác, giúp cùng ra mặt tiến hành vây bắt môn phái âm thi.
Phải tiêu hủy toàn bộ môn phái âm thi, chó gà cũng không giữ lại.
- Nghe nói trận chiến lúc đó vô cùng ác liệt, gần như đã điều độnghết nửa cục số chín, hơn nữa còn có sự hiệp trợ của các môn phái lớnkhác, lúc này mới có thể tiêu diệt được môn phái âm thi, nhưng xem ra,lưới cá vẫn có chỗ bị rách.
Nghe xong, trong lòng dâng lên nỗi kinh hoàng nói không thành lời,không ngờ môn phái âm thi lại có nguồn gốc như thế, mà lúc này, tôi nhìn Mễ Trần trước mặt, bảy tám mươi năm về trước, anh ta vẫn chưa ra đời?Sao mà lại hiểu rõ tất cả mọi chuyện như thế?
Mễ Trần mặt mày ngơ ngác không biết nói gì nhìn tôi, cười nói:
- Lạy hồn, sự kiện này cục số chín đều có tư liệu ghi chép lại, tôiđọc được trên tư liệu, mà thỉnh thoảng cũng nghe thấy người trong cục số chín bàn luận qua một chuyện.
Nhìn thấy biểu cảm thần thần bí bí của Mễ Trần, tôi vội vàng lên tiếng hỏi anh ta, chuyện gì?
Mễ Trần thấy chỉ có tôi và anh ta ở trong phòng, sau đó tiến lại gần tôi, nhỏ tiếng nói:
- Nghe nói khi đó còn có thế lực đứng sau lưng môn phái âm thi, hơnnữa môn phái âm thi có thể hành sự mà không thèm kiêng dè điều gì, cũnglà có mục đích, nhưng khi môn phái âm thi bị diệt vong, vẫn chưa làmsáng tỏ được mục đích thực sự của môn phái âm thi, cũng không tìm đượcmanh mối liên quan đến thế lực đứng sau lưng.
Mắt tôi mở lớn, thảo nào khi lão Bạch nghe thấy ông già Tôn nhắc đếnngười thần bí, lão Bạch lại lộ ra biểu tình cấp bách như thế, xem ra tất cả mọi chuyện đều là bởi vì kẻ đứng sau lưng môn phái âm thi, còn cóthế lực rất lớn gì đó mà không ai biết.
Bình thường những thế lực như thế mà tồn tại, đều sẽ nguy hại đếnquốc gia, cục số chín thân là thế lực của phía chính phủ quốc gia, nhấtđịnh sẽ phải nhắm trúng chuyện này.
Lúc này Mễ Trần nhìn tôi, vội vàng nói:
- Thằng nhóc cậu đừng có đi nói với ai chuyện này là do tôi nói vớicậu, anh đây là thấy con người cậu cũng không tồi, đây đều là cơ mật của cục số chín.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Mễ Trần, tôi gật đầu, cũng nghiêm túc nói với Mễ Trần, tôi nhất định sẽ không nói ra ngoài.
Tôi hít sâu một hơi, xem ra lão Bạch vội vàng quay về ngay trong đêm, có lẽ là muốn thương lượng chuyện này rồi.
Lúc này, tôi hỏi Mễ Trần sao không về cùng, Mễ Trần xua xua tay, nóianh ta bị an bài ở Qúy Dương, lúc nào cũng phải chú ý, nếu như có tìnhhình gì, anh ta phải ngay lập tức hồi báo.
- Nói chính xác là, nằm vùng!
Mễ Trần cười khổ nhìn tôi, sau đó cất lời, nhìn thời gian, Mễ Trần nói hai người chúng tôi mau đi nghỉ ngơi.
Sau khi trở về phòng, tôi làm thế nào cũng không ngủ được, bởi vì bận rộn cả một khoảng thời gian, tôi phát hiện căn bản chẳng nắm được manhmối gì, vẫn chưa có tin tức của bố, cho đến ngay cả lúc cuối cùng, thithể của ông nội cũng biến mất.
Lúc đó tôi thực sự không biết còn có ai sẽ xuất hiện, đem thi thể của ông nội đi, lẽ nào là bố?
Nhưng khi tôi quay trở về đến sân nhà, bố không phải cũng vội vã quay về sao? Bố còn bị Lão Thi Tượng quấn chặt lấy, làm gì có thời gian đếnđem thi thể của ông nội đi?
Còn người trong cả thôn thì đều đã đi đâu? Thậm chí bây giờ, đến ngay cả mẹ tôi là ai, tôi cũng không biết.
Nghĩ đến đây tôi lại tiếp tục nhấc mình dậy, ngồi khoanh chân trêngiường, sau khi nhắm chặt mắt, bắt đầu im lặng tập trung, sau đó tỉ mỉđi cảm thụ linh khí thiên địa ở trong không khí xung quanh.
Làm được điều này hay không thì tôi cũng không chắc chắn, nhưng khiMễ Trần, Từ Hàn Lộ còn cả lão Bạch chiến đấu, tôi đều có thể cảm nhậnđược rõ ràng luồng khí mạnh mẽ ấy.
Duy chỉ có bản thân là không cảm ứng được linh khí thiên địa.
Đối với điều đó, lòng tôi cũng rất nóng vội, nhưng cũng chẳng có tácdụng gì, nghĩ đến đây, tôi tiếp tục khiến cho tinh thần mình bình tĩnhtrở lại.
Sau đó điều khiển cơ thể đi vào trạng thái thả lỏng, cảm giác như vừa ngồi vừa ngủ gật, tôi bắt đầu từ từ hít thở có nhịp điệu, ngực cũng bắt đầu chầm chầm ưỡn lên.
Không biết từ lúc nào, tôi phát hiện bản thân đã ngủ thiếp đi trongtư thế khoanh chân, không sai, hình như đã ngủ rồi, tại sao lại dùng từhình như, bởi vì tôi còn có thể cảm nhận được thay đổi của thế giới bênngoài.
Ví dụ như, có chữ bay qua bên cạnh tôi, còn có thể cảm nhận được rất rõ ràng âm thanh của nó.
Sự vật xung quanh dường như trở lên vô cùng rõ rệt, lòng tôi lấp đầy tò mò, bắt đầu đi khám phá.
Giây tiếp theo, cả người tôi ngây ra, bởi vì, không ngờ tôi lại cảmnhận được, có một luồng không khí đặc biệt, không ngừng dao động xungquanh cơ thể tôi.
Chuyện này, hình như có ảnh hưởng rất lớn, mà nhìn vẻ mặt của lãoBạch, tôi cũng có thể đoán ra, chuyện này, còn có chút nghiêm trọng.
- Không ai biết hắn là ai, thực ra ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã cảmthấy tất cả mọi người đều bị khống chế trong lòng bàn tay hắn, hắn muốntụ hợp người của môn phái âm thi lại, làm việc cho hắn.
Những lời nói của ông già Tôn, khiến lão Bạch rơi vào trong trầm mặc, nhìn được ra, ông già Tôn không nói dối.
Lúc này, đột nhiên tôi nhớ tới lúc trước khi ông già Tôn nghe thấytên của Lương Triều Sinh, rõ ràng kích động đến mức lạ thường, cho nêntôi nhịn không được, trực tiếp lên tiếng hỏi ông ta, vì sao lại có biểuhiện như vậy?
Không ngờ khóe miệng của ông già Tôn khẽ co giật, sau đó lạnh lùng nói:
- Bởi vì Lương Triều Sinh chính là vị thiếu chủ của chúng tôi năm đóđã chạy thoát ra ngoài, mà nhiệm vụ đầu tiên, chính là giết Lương TriềuSinh, chỉ cần giết chết Lương Triều Sinh, đến giữa tháng bảy, mới chiếmđược lợi thế nhất định.
- Hơn nữa, nửa già bảo bối của môn phái âm thi, đều nằm trong tay Lương Triều Sinh.
Lời nói của ông già Tôn khiến cả người tôi kinh ngạc há hốc miệng,Lương Triều Sinh không ngờ lại là thiếu chủ của môn phái âm thi? Nhưngtrong chuyện này vẫn có chỗ không rõ ràng, nếu như nói Lương Triều Sinhlà thiếu chủ của môn phái âm thi, mà bây giờ tất cả đệ tử của môn pháiâm thi có lẽ đều rất muốn giết chết Lương Triều Sinh.
Bởi vì đây là nhiệm vụ của người thần bí nào đó trong miệng ông giàTôn giao cho bọn họ, nếu đã như vậy, vậy Lão Thi Tượng nhất định cũngkhông ngoại lệ, nhưng tại sao Lão Thi Tượng lại ở bên cạnh Lương TriềuSinh?
Tôi nhìn ông già Tôn, đem nghi ngờ trong lòng mình nói ra, lập tức, ông già Tôn hơi ngây người, tiếp đó nhìn tôi:
- Tao không biết Lão Thi Tượng mà mày nói là ai, có điều việc nàycũng không khó hiểu, có lẽ vẫn còn vài đồng môn có chết cũng trung thành với thiếu chủ, người mày nói chắc là một trong số đó.
Nghe vậy, tôi cũng hiểu ra vài phần, Lão Thi Tượng chỉ là biệt hiệucủa ông ta, nói không chừng cũng chẳng phải là tên thật, mà có lẽ LãoThi Tượng này chính là một trong những kẻ trung thành đến chết với Lương Triều Sinh.
Hiện tại, nếu ông già Tôn đã không biết Lương Triều Sinh ở đâu, vậythì sợ rằng càng không biết mục đích của Lương Triều Sinh đến thôn chúng tôi.
Việc mà tôi quan tâm trong phút chốc đã không còn manh mối, đối với những chuyện tiếp theo, tôi cũng chẳng còn hứng thú.
Có điều lão Bạch vẫn đang thẩm vấn, có lẽ hỏi cụ thể chuyện liên quan đến môn phái âm thi, hai tiếng sau, cuộc thẩm vấn ông già Tôn mới kếtthúc, mà lão Bạch cũng gọi Mễ Trần và Từ Hàn Lộ vào trong phòng, có lẽmuốn thương lượng chuyện gì đó.
Tôi thì quay trở về phòng mình, đợi đến khi bên ngoài truyền đếntiếng mở cửa, tôi vội vàng chạy ra, phát hiện Mễ Trần đang xách hành lý, tôi hỏi Mễ Trần sắp phải đi rồi sao?
Mễ Trần lắc đầu, nói anh ta tiễn lão Bạch và Từ Hàn Lộ rời đi, anh ta vẫn còn phải tiếp tục ở lại Qúy Dương, tôi nhìn thấy sắc mắt của lãoBạch vô cùng nặng nề.
Tôi gật đầu, một mình ở lại khách sạn đợi Mễ Trần, tôi có chút tò mòvì sao Lão Bạch phải vội vàng rời đi ngay trong đêm như vậy?
Đợi đến khi Mễ Trần quay lại, đã là nửa đêm, tôi tiến tới hỏi Mễ Trần có chuyện gì rồi sao? Mễ Trần nhíu mày nói với tôi, chuyện này có chútphức tạp, cho nên lão Bạch phải vội vã trở về ngay trong đêm để hồi báolại với cục số chín, hơn nữa từ giờ đến giữa tháng bảy, cũng chỉ cònkhoảng một tháng.
Đến lúc người của môn phái âm thi tụ họp, cục số chín chắc phải mộtlưới tóm gọn, còn cả người thần bí đứng sau môn phái âm thi kia nữa.
Người này lén lút tụ hợp người của môn phái âm thi, chắc hẳn phải có mục đích gì đó mà không để cho người ngoài biết.
Lúc này, tôi cuối cùng cũng nhịn không được, lên tiếng hỏi Mễ Trần,môn phái âm thi rốt cuộc là thứ gì? Mễ Trần nhìn tôi, im lặng một lúclâu, mới nói:
- Môn phái âm thi, phải quay ngược lại bảy tám mươi năm trước, lúc đó môn phái âm thi là một tà phái ở Tương Châu, lấy luyện thi làm chủ, màthủ đoạn còn vô cùng tàn nhẫn ác độc.
Thi thể của trẻ sơ sinh, sát thi mẹ con, chỉ cần là những gì khôngnghĩ đến, không có thứ gì mà môn phái âm thi không luyện, Tương Châu cóbiết bao nhiêu người mất tích không dấu vết, cuối cùng mới lộ ra có liên quan đến môn phái âm thi.
Thế lực của môn phái âm thi lúc đó rất lớn, có thể coi như là thế lực lớn nhất ở cả vùng Tương Châu, mà cục số chín cũng ý thức được nguy hại của môn phái này, lúc này mới phát ra thiệp mời, mời tất cả các mônphái lớn khác, giúp cùng ra mặt tiến hành vây bắt môn phái âm thi.
Phải tiêu hủy toàn bộ môn phái âm thi, chó gà cũng không giữ lại.
- Nghe nói trận chiến lúc đó vô cùng ác liệt, gần như đã điều độnghết nửa cục số chín, hơn nữa còn có sự hiệp trợ của các môn phái lớnkhác, lúc này mới có thể tiêu diệt được môn phái âm thi, nhưng xem ra,lưới cá vẫn có chỗ bị rách.
Nghe xong, trong lòng dâng lên nỗi kinh hoàng nói không thành lời,không ngờ môn phái âm thi lại có nguồn gốc như thế, mà lúc này, tôi nhìn Mễ Trần trước mặt, bảy tám mươi năm về trước, anh ta vẫn chưa ra đời?Sao mà lại hiểu rõ tất cả mọi chuyện như thế?
Mễ Trần mặt mày ngơ ngác không biết nói gì nhìn tôi, cười nói:
- Lạy hồn, sự kiện này cục số chín đều có tư liệu ghi chép lại, tôiđọc được trên tư liệu, mà thỉnh thoảng cũng nghe thấy người trong cục số chín bàn luận qua một chuyện.
Nhìn thấy biểu cảm thần thần bí bí của Mễ Trần, tôi vội vàng lên tiếng hỏi anh ta, chuyện gì?
Mễ Trần thấy chỉ có tôi và anh ta ở trong phòng, sau đó tiến lại gần tôi, nhỏ tiếng nói:
- Nghe nói khi đó còn có thế lực đứng sau lưng môn phái âm thi, hơnnữa môn phái âm thi có thể hành sự mà không thèm kiêng dè điều gì, cũnglà có mục đích, nhưng khi môn phái âm thi bị diệt vong, vẫn chưa làmsáng tỏ được mục đích thực sự của môn phái âm thi, cũng không tìm đượcmanh mối liên quan đến thế lực đứng sau lưng.
Mắt tôi mở lớn, thảo nào khi lão Bạch nghe thấy ông già Tôn nhắc đếnngười thần bí, lão Bạch lại lộ ra biểu tình cấp bách như thế, xem ra tất cả mọi chuyện đều là bởi vì kẻ đứng sau lưng môn phái âm thi, còn cóthế lực rất lớn gì đó mà không ai biết.
Bình thường những thế lực như thế mà tồn tại, đều sẽ nguy hại đếnquốc gia, cục số chín thân là thế lực của phía chính phủ quốc gia, nhấtđịnh sẽ phải nhắm trúng chuyện này.
Lúc này Mễ Trần nhìn tôi, vội vàng nói:
- Thằng nhóc cậu đừng có đi nói với ai chuyện này là do tôi nói vớicậu, anh đây là thấy con người cậu cũng không tồi, đây đều là cơ mật của cục số chín.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Mễ Trần, tôi gật đầu, cũng nghiêm túc nói với Mễ Trần, tôi nhất định sẽ không nói ra ngoài.
Tôi hít sâu một hơi, xem ra lão Bạch vội vàng quay về ngay trong đêm, có lẽ là muốn thương lượng chuyện này rồi.
Lúc này, tôi hỏi Mễ Trần sao không về cùng, Mễ Trần xua xua tay, nóianh ta bị an bài ở Qúy Dương, lúc nào cũng phải chú ý, nếu như có tìnhhình gì, anh ta phải ngay lập tức hồi báo.
- Nói chính xác là, nằm vùng!
Mễ Trần cười khổ nhìn tôi, sau đó cất lời, nhìn thời gian, Mễ Trần nói hai người chúng tôi mau đi nghỉ ngơi.
Sau khi trở về phòng, tôi làm thế nào cũng không ngủ được, bởi vì bận rộn cả một khoảng thời gian, tôi phát hiện căn bản chẳng nắm được manhmối gì, vẫn chưa có tin tức của bố, cho đến ngay cả lúc cuối cùng, thithể của ông nội cũng biến mất.
Lúc đó tôi thực sự không biết còn có ai sẽ xuất hiện, đem thi thể của ông nội đi, lẽ nào là bố?
Nhưng khi tôi quay trở về đến sân nhà, bố không phải cũng vội vã quay về sao? Bố còn bị Lão Thi Tượng quấn chặt lấy, làm gì có thời gian đếnđem thi thể của ông nội đi?
Còn người trong cả thôn thì đều đã đi đâu? Thậm chí bây giờ, đến ngay cả mẹ tôi là ai, tôi cũng không biết.
Nghĩ đến đây tôi lại tiếp tục nhấc mình dậy, ngồi khoanh chân trêngiường, sau khi nhắm chặt mắt, bắt đầu im lặng tập trung, sau đó tỉ mỉđi cảm thụ linh khí thiên địa ở trong không khí xung quanh.
Làm được điều này hay không thì tôi cũng không chắc chắn, nhưng khiMễ Trần, Từ Hàn Lộ còn cả lão Bạch chiến đấu, tôi đều có thể cảm nhậnđược rõ ràng luồng khí mạnh mẽ ấy.
Duy chỉ có bản thân là không cảm ứng được linh khí thiên địa.
Đối với điều đó, lòng tôi cũng rất nóng vội, nhưng cũng chẳng có tácdụng gì, nghĩ đến đây, tôi tiếp tục khiến cho tinh thần mình bình tĩnhtrở lại.
Sau đó điều khiển cơ thể đi vào trạng thái thả lỏng, cảm giác như vừa ngồi vừa ngủ gật, tôi bắt đầu từ từ hít thở có nhịp điệu, ngực cũng bắt đầu chầm chầm ưỡn lên.
Không biết từ lúc nào, tôi phát hiện bản thân đã ngủ thiếp đi trongtư thế khoanh chân, không sai, hình như đã ngủ rồi, tại sao lại dùng từhình như, bởi vì tôi còn có thể cảm nhận được thay đổi của thế giới bênngoài.
Ví dụ như, có chữ bay qua bên cạnh tôi, còn có thể cảm nhận được rất rõ ràng âm thanh của nó.
Sự vật xung quanh dường như trở lên vô cùng rõ rệt, lòng tôi lấp đầy tò mò, bắt đầu đi khám phá.
Giây tiếp theo, cả người tôi ngây ra, bởi vì, không ngờ tôi lại cảmnhận được, có một luồng không khí đặc biệt, không ngừng dao động xungquanh cơ thể tôi.