Nợ Âm Khó Thoát
Chương 42: "tôi" trong quan tài
Lương Triều Sinh ở bên cạnh hình như chỉ chú ý đến những huyết sátđang lưu động trong quan tài, lúc này, tôi nhìn thấy trên gương mặt củaông ta, xuất hiện một nụ cười lạnh lẽo.
- Nhiều khí huyết sát thế này, vẫn đúng là một món hời lớn, tao có nên cảm ơn nhà họ Lý chúng mày hay không?
Lúc này, Lương Triều Sinh độc thoại lên tiếng, mà tôi căn bản cũngchẳng đi để ý lời nói của ông ta, tôi cũng không biết lời ông ta nói làcó ý gì.
Có điều giây lát sau, tôi nhìn thấy trong tay Lương Triều Sinh, nhiều thêm một chiếc bình ngọc.
Thời khắc bình ngọc này xuất hiện, trong lòng bỗng đơ ra, ông ta muốn làm gì?
Không đợi tôi nghĩ nhiều, tôi nhìn thấy trong tay Lương Triều Sinh,lại xuất hiện thêm một lá bùa, sau khi lấy ra lá bùa này, tôi nhìn thấyLương Triều Sinh thò ra một ngón tay, chọc thủng đáy bình ngọc, mà tiếpđó lá bùa trên tay cũng trực tiếp dính lên trên chiếc bình.
Động tác trong tay Lương Triều Sinh bắt đầu không ngừng biến đổi,miệng không ngừng lầm bẩm gì đó, sau khi làm xong tất cả, tôi nhìn thấychiếc bình ngọc trong tay Lương Triều Sinh trực tiếp hướng chuẩn về phía trong quan tài đá.
- Thu!
Một tiếng hô vang lên, lập tức, tôi phát hiện trong bình ngọc đótruyền tới một lực hút, mà những khí huyết sát trong quan tài cũng rấtnhanh bị hút vào trong chiếc bình.
Nhìn thấy những việc trước mắt, cả người tôi đều mạnh mẽ kinh ngạc,đây con mẹ nó lão già khốn kiếp muốn thu hết toàn bộ những khí huyết sát này?
Mặc dù tôi không rõ những khí huyết sát này là gì, nhưng tôi biết,thứ này nếu như rơi vào trong tay Lương Triều Sinh, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Lúc này tôi cũng chẳng để ý đến sự uy hiếp đau đớn không muốn sốngnữa, mà cả người trực tiếp xông về phía Lương Triều Sinh, nói chính xáclà, xông về phía bình ngọc trong tay ông ta.
- Ông cái lão già khốn nạn, dừng tay cho tôi!
Trong miệng gào lên một tiếng, tôi hiện tại một lòng chỉ muốn ngănchặn Lương Triều Sinh, nhưng ông ta sớm đã có sự phòng bị với tôi, chính vào lúc thân hình của tôi bổ ra, tôi nhìn thấy khóe miệng của ông tanhếch lên thành nụ cười lạnh giá.
Sau đó một bên tay trống không của ông ta trực tiếp đập lên ngực tôi, một lực đạo khủng khiếp trong nháy mắt rơi xuống người tôi, cả thân thể tôi cũng mạnh mẽ bay ra.
Trực tiếp rơi xuống va đập vào đống đất bên cạnh, cơn đau đớn trướcngực khiến tôi lập tức hít sâu một hơi khí lạnh, Lương Triều Sinh khôngđể tôi vào mắt, tiếp tục bắt đầu dùng chiếc bình ngọc đó hút khí huyếtsát trong quan tài.
Lúc này lòng tôi cuối cùng cũng cảm thấy hối hận vô cùng, lúc trướctôi đã quá kích động, tôi không nên đơn độc hợp tác với lão già khốnkiếp này. ( -_- tuôi thực sự muốn đấm sml ông nam chính rồi đấy!!! hốihận muộn màng ư!!!!!!!!)
Bây giờ thì hay rồi, tôi căn bản không phải đối thủ của ông ta, muốnngăn cản Lương Triều Sinh, nhưng lại chỉ có thể giương mắt nhìn, chẳngcó bất kỳ biện pháp nào.
Tôi nắm chặt nắm đấm, lại tiếp tục bò dậy, nhưng khi vừa động đẩy,lập tức liên lụy đến vùng trước ngực, lại là một cơn đau thấu tim truyền đi khắp cơ thể.
Lúc này, trực tiếp nhặt lên một hòn đá, ném về phía Lương Triều Sinh, thân thể ông ta lập tức lay động, né được hòn đá ấy.
Sau khi né xong, tôi lại nhìn thấy đáy mắt ông ta tràn đầy căm tức:
- Nhãi con, mày đang tìm cái chết à, đợi sau khi tao thu xong đám khí huyết sát này, chính là lúc mày chết.
Ánh mắt Lương Triều Sinh vô cùng lạnh lẽo, không hề giống với đangnói đùa, lòng tôi trùng xuống, lại tiếp tục ý thức được quyết định sailầm mà đêm nay tôi đã gây ra, thật không nên hợp tác với lão già này.
Lúc này, tôi đưa mắt nhìn vào trong quan tài, huyết sát nồng nặc lúcnày đã bị Lương Triều Sinh thu đi mất hơn nửa, trong lòng tôi càng thêmsốt ruột.
Ông ta nếu như thành công rồi, trong đầu tôi không ngừng lóe lên mộtsuy nghĩ, làm thế nào mới có thể ngăn chặn được Lương Triều Sinh?
Nhưng nghĩ nửa ngày, lại chẳng có bất kỳ kết quả nào, chính vào lúcnày, tôi nhìn thấy khí huyết sát trong quan tài đá đã mỏng hơn rấtnhiều, mà một thân người cũng bắt đầu lộ ra trước mắt tôi và lương Triều Sinh.
Sau đó, giây phút khi nhìn thấy thân người trong quan tài, cả ngườitôi lập tức cứng đờ tại chỗ, giống như bị sét đánh, thậm chí tôi cảmgiác tim gan của mình đã không còn có thể tiếp nhận nổi sự kinh hoàngnày nữa rồi.
Chỉ nhìn thấy có một thân người nằm yên tĩnh bên trong quan tài, trên người hắn ta mặc một bộ áo liệm vô cùng kỳ dị, kiểu dáng của áo liệmnày, không ngờ lại giống hệt với áo liệm mặc trên người ông nội.
Cũng là bộ áo liệm kỳ quái mà tôi từng mặc qua, lúc này đôi tay hắnnhẹ nhàng đặt trên phần bụng của bản thân, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặctrắng nhợt vô cùng.
Sau đó, tất cả những thứ này đều không phải điểm quan trọng, quantrọng nhất chính là, vị nằm trong quan tài này, không ngờ lại có mộtgương mặt giống tôi như đúc.
Không sai, tuyệt đối là giống như đúc.
Lúc này, tôi vội vàng trợn mắt nhìn Lương Triều Sinh bên cạnh, saukhi nhìn tôi một cái, lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào thân người bêntrong quan tài.
- Việc này? Làm sao có thể?
Sau đó, tiếng kinh hô không tưởng tượng nổi của Lương Triều Sinhtruyền tới, trong giọng nói của ông ta cũng tràn đầy kinh hãi, cơ nhiêncũng hoàn toàn không tin nổi những sự việc trước mắt.
Tôi vội vàng dụi dụi mắt mình, hi vọng khi mở mắt ra lần nữa, mọi thứ trước mắt đều đã thay đổi, ít nhất thì vị trong quan tài kia, gương mặt cũng thay đổi rồi, nói cho tôi biết chẳng qua chỉ là do tôi hoa mắtthôi.
Nhưng thời khắc tôi mở mắt ra, nhìn vào trong quan tài lần nữa, cảngười tôi trùng xuống, không thay đổi, vẫn như cũ, nằm trong quan tài,vẫn là "tôi".
Còn một điểm nữa, đáng lẽ ra trong quan tài này vốn dĩ phải là concủa bạch cương, vậy có lẽ chỉ là xác của một đứa trẻ sơ sinh, nhưng hiện tại rõ ràng không phải là xác chết của trẻ sơ sinh, mà là một cỗ thithể của người trưởng thành.
Đứa trẻ sơ sinh đã chết đâu? Căn bản không nhìn thấy vị trí của đứa trẻ ấy ở chỗ nào?
Tất cả mọi chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao rõ ràng mỗi lần tôiđều cảm thấy bản thân sắp sửa biết được ít gì đó chân tướng của câuchuyện này rồi, nhưng đến khi tôi thật sự mở ra xem, tôi mới phát hiện,tôi chẳng đạt được một chút chân tướng nào cả.
Thậm chí, còn có một bí mật lớn hơn vẫn đang chờ đợi tôi.
Ví dụ như bây giờ, lúc đầu cứ cho rằng sau khi mở quan, tôi có thểbiết được vài chuyện của mười tám năm về trước, nhưng khi nhìn thấy "bản thân" nằm trong quan tài, cả người tôi đều lập tức ngơ ngẩn dính chặttại chỗ.
Tôi kinh hoàng đến mức nói không thành lời, mà Lương Triều Sinh lạichẳng quan tâm những điều này mà vẫn tiếp tục thu khí huyết sát kiatrong quan tài, ông ta mặc dù kinh ngạc, nhưng đối với ông ta mà nói,hoặc là những khí huyết sát kia mới là thứ quan trọng hơn.
Tôi có chút đơ đẫn nhìn vào trong quan tài, sau đó lại đưa mắt nhìn Lương Triều Sinh, lập tức lên tiếng hỏi:
- Không phải ông nói bộ áo liệm đó là do ông làm sao? Thế còn bộ nàygiải thích thế nào? Hay là nói ngay từ đầu ông đã làm hai bộ?
Đối với câu hỏi của tôi, Lương Triều Sinh hơi ngẩn ra, sau đó trực tiếp lên tiếng, nói với tôi:
- Bộ áo liệm mày mặc lúc trước đúng thật là do tao làm, nhưng bộ áo liệm này thì không có liên quan gì đến tao.
Nhìn dáng vẻ của Lương Triều Sinh, không giống như đang nói dối, tôi cũng nhìn ông ta, tiếp tục gặt hỏi:
- Không phải ông nói bên dưới quan tài của ông nội tôi là vị chínhchủ sao? Con trai của bạch cương đâu? Bây giờ giải thích thế nào?
Lúc này, tôi thực sự hi vọng có người có thể đứng ra, giải thích với tôi tất cả những chuyện này.
Nhưng khi tôi hỏi Lương Triều Sinh, chỉ nhìn thấy lông mày của ông ta lập tức nhíu lại, đây rõ ràng là biểu cảm nghi hoặc, cũng chính là nói, chính bản thân ông ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà ngay từ đầu, mục đích của Lương Triều Sinh chính là khí huyết sát trong quan tài.
- Câu hỏi này sợ rằng chỉ có Lý Trăn mới có thể giải đáp cho mày, bởi vì tao cũng không biết.
Nghe vậy, tôi lại đưa mắt nhìn vào phía trong quan tài, phát hiện khí huyết sát trong quan tài gần như đã bị bình ngọc trong tay Lương TriềuSinh hút cạn sạch sẽ.
Khi một luồng khí cuối cùng chui vào bên trong bình ngọc, tôi nhìn thấy trên mặt Lương Triều Sinh lộ ra vẻ mãn nguyện.
- Mười tám năm này, cũng coi như không phung phí.
Nhìn bình ngọc trong tay, Lương Triều Sinh lập tức nhàn nhạt lêntiếng, sau khi nói xong, Lương Triều Sinh cũng trực tiếp nhìn về phíatôi.
- Thằng nhãi, tao nói lời giữ lời, chỉ cần mày giúp tao, tao sẽ không giết mày....
Có điều không đợi Lương Triều Sinh nói xong, mắt tôi đột nhiên mởlớn, vội vàng đưa tay chỉ vào bên trong quan tài, ra hiệu cho LươngTriều Sinh nhìn.
Bởi vì lúc này, "tôi" trong quan tài bỗng dưng mạnh mẽ mở to mắt, lộra đôi tròng mắt hoàn toàn chỉ có duy nhất một màu, đỏ như máu
- Nhiều khí huyết sát thế này, vẫn đúng là một món hời lớn, tao có nên cảm ơn nhà họ Lý chúng mày hay không?
Lúc này, Lương Triều Sinh độc thoại lên tiếng, mà tôi căn bản cũngchẳng đi để ý lời nói của ông ta, tôi cũng không biết lời ông ta nói làcó ý gì.
Có điều giây lát sau, tôi nhìn thấy trong tay Lương Triều Sinh, nhiều thêm một chiếc bình ngọc.
Thời khắc bình ngọc này xuất hiện, trong lòng bỗng đơ ra, ông ta muốn làm gì?
Không đợi tôi nghĩ nhiều, tôi nhìn thấy trong tay Lương Triều Sinh,lại xuất hiện thêm một lá bùa, sau khi lấy ra lá bùa này, tôi nhìn thấyLương Triều Sinh thò ra một ngón tay, chọc thủng đáy bình ngọc, mà tiếpđó lá bùa trên tay cũng trực tiếp dính lên trên chiếc bình.
Động tác trong tay Lương Triều Sinh bắt đầu không ngừng biến đổi,miệng không ngừng lầm bẩm gì đó, sau khi làm xong tất cả, tôi nhìn thấychiếc bình ngọc trong tay Lương Triều Sinh trực tiếp hướng chuẩn về phía trong quan tài đá.
- Thu!
Một tiếng hô vang lên, lập tức, tôi phát hiện trong bình ngọc đótruyền tới một lực hút, mà những khí huyết sát trong quan tài cũng rấtnhanh bị hút vào trong chiếc bình.
Nhìn thấy những việc trước mắt, cả người tôi đều mạnh mẽ kinh ngạc,đây con mẹ nó lão già khốn kiếp muốn thu hết toàn bộ những khí huyết sát này?
Mặc dù tôi không rõ những khí huyết sát này là gì, nhưng tôi biết,thứ này nếu như rơi vào trong tay Lương Triều Sinh, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Lúc này tôi cũng chẳng để ý đến sự uy hiếp đau đớn không muốn sốngnữa, mà cả người trực tiếp xông về phía Lương Triều Sinh, nói chính xáclà, xông về phía bình ngọc trong tay ông ta.
- Ông cái lão già khốn nạn, dừng tay cho tôi!
Trong miệng gào lên một tiếng, tôi hiện tại một lòng chỉ muốn ngănchặn Lương Triều Sinh, nhưng ông ta sớm đã có sự phòng bị với tôi, chính vào lúc thân hình của tôi bổ ra, tôi nhìn thấy khóe miệng của ông tanhếch lên thành nụ cười lạnh giá.
Sau đó một bên tay trống không của ông ta trực tiếp đập lên ngực tôi, một lực đạo khủng khiếp trong nháy mắt rơi xuống người tôi, cả thân thể tôi cũng mạnh mẽ bay ra.
Trực tiếp rơi xuống va đập vào đống đất bên cạnh, cơn đau đớn trướcngực khiến tôi lập tức hít sâu một hơi khí lạnh, Lương Triều Sinh khôngđể tôi vào mắt, tiếp tục bắt đầu dùng chiếc bình ngọc đó hút khí huyếtsát trong quan tài.
Lúc này lòng tôi cuối cùng cũng cảm thấy hối hận vô cùng, lúc trướctôi đã quá kích động, tôi không nên đơn độc hợp tác với lão già khốnkiếp này. ( -_- tuôi thực sự muốn đấm sml ông nam chính rồi đấy!!! hốihận muộn màng ư!!!!!!!!)
Bây giờ thì hay rồi, tôi căn bản không phải đối thủ của ông ta, muốnngăn cản Lương Triều Sinh, nhưng lại chỉ có thể giương mắt nhìn, chẳngcó bất kỳ biện pháp nào.
Tôi nắm chặt nắm đấm, lại tiếp tục bò dậy, nhưng khi vừa động đẩy,lập tức liên lụy đến vùng trước ngực, lại là một cơn đau thấu tim truyền đi khắp cơ thể.
Lúc này, trực tiếp nhặt lên một hòn đá, ném về phía Lương Triều Sinh, thân thể ông ta lập tức lay động, né được hòn đá ấy.
Sau khi né xong, tôi lại nhìn thấy đáy mắt ông ta tràn đầy căm tức:
- Nhãi con, mày đang tìm cái chết à, đợi sau khi tao thu xong đám khí huyết sát này, chính là lúc mày chết.
Ánh mắt Lương Triều Sinh vô cùng lạnh lẽo, không hề giống với đangnói đùa, lòng tôi trùng xuống, lại tiếp tục ý thức được quyết định sailầm mà đêm nay tôi đã gây ra, thật không nên hợp tác với lão già này.
Lúc này, tôi đưa mắt nhìn vào trong quan tài, huyết sát nồng nặc lúcnày đã bị Lương Triều Sinh thu đi mất hơn nửa, trong lòng tôi càng thêmsốt ruột.
Ông ta nếu như thành công rồi, trong đầu tôi không ngừng lóe lên mộtsuy nghĩ, làm thế nào mới có thể ngăn chặn được Lương Triều Sinh?
Nhưng nghĩ nửa ngày, lại chẳng có bất kỳ kết quả nào, chính vào lúcnày, tôi nhìn thấy khí huyết sát trong quan tài đá đã mỏng hơn rấtnhiều, mà một thân người cũng bắt đầu lộ ra trước mắt tôi và lương Triều Sinh.
Sau đó, giây phút khi nhìn thấy thân người trong quan tài, cả ngườitôi lập tức cứng đờ tại chỗ, giống như bị sét đánh, thậm chí tôi cảmgiác tim gan của mình đã không còn có thể tiếp nhận nổi sự kinh hoàngnày nữa rồi.
Chỉ nhìn thấy có một thân người nằm yên tĩnh bên trong quan tài, trên người hắn ta mặc một bộ áo liệm vô cùng kỳ dị, kiểu dáng của áo liệmnày, không ngờ lại giống hệt với áo liệm mặc trên người ông nội.
Cũng là bộ áo liệm kỳ quái mà tôi từng mặc qua, lúc này đôi tay hắnnhẹ nhàng đặt trên phần bụng của bản thân, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặctrắng nhợt vô cùng.
Sau đó, tất cả những thứ này đều không phải điểm quan trọng, quantrọng nhất chính là, vị nằm trong quan tài này, không ngờ lại có mộtgương mặt giống tôi như đúc.
Không sai, tuyệt đối là giống như đúc.
Lúc này, tôi vội vàng trợn mắt nhìn Lương Triều Sinh bên cạnh, saukhi nhìn tôi một cái, lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào thân người bêntrong quan tài.
- Việc này? Làm sao có thể?
Sau đó, tiếng kinh hô không tưởng tượng nổi của Lương Triều Sinhtruyền tới, trong giọng nói của ông ta cũng tràn đầy kinh hãi, cơ nhiêncũng hoàn toàn không tin nổi những sự việc trước mắt.
Tôi vội vàng dụi dụi mắt mình, hi vọng khi mở mắt ra lần nữa, mọi thứ trước mắt đều đã thay đổi, ít nhất thì vị trong quan tài kia, gương mặt cũng thay đổi rồi, nói cho tôi biết chẳng qua chỉ là do tôi hoa mắtthôi.
Nhưng thời khắc tôi mở mắt ra, nhìn vào trong quan tài lần nữa, cảngười tôi trùng xuống, không thay đổi, vẫn như cũ, nằm trong quan tài,vẫn là "tôi".
Còn một điểm nữa, đáng lẽ ra trong quan tài này vốn dĩ phải là concủa bạch cương, vậy có lẽ chỉ là xác của một đứa trẻ sơ sinh, nhưng hiện tại rõ ràng không phải là xác chết của trẻ sơ sinh, mà là một cỗ thithể của người trưởng thành.
Đứa trẻ sơ sinh đã chết đâu? Căn bản không nhìn thấy vị trí của đứa trẻ ấy ở chỗ nào?
Tất cả mọi chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao rõ ràng mỗi lần tôiđều cảm thấy bản thân sắp sửa biết được ít gì đó chân tướng của câuchuyện này rồi, nhưng đến khi tôi thật sự mở ra xem, tôi mới phát hiện,tôi chẳng đạt được một chút chân tướng nào cả.
Thậm chí, còn có một bí mật lớn hơn vẫn đang chờ đợi tôi.
Ví dụ như bây giờ, lúc đầu cứ cho rằng sau khi mở quan, tôi có thểbiết được vài chuyện của mười tám năm về trước, nhưng khi nhìn thấy "bản thân" nằm trong quan tài, cả người tôi đều lập tức ngơ ngẩn dính chặttại chỗ.
Tôi kinh hoàng đến mức nói không thành lời, mà Lương Triều Sinh lạichẳng quan tâm những điều này mà vẫn tiếp tục thu khí huyết sát kiatrong quan tài, ông ta mặc dù kinh ngạc, nhưng đối với ông ta mà nói,hoặc là những khí huyết sát kia mới là thứ quan trọng hơn.
Tôi có chút đơ đẫn nhìn vào trong quan tài, sau đó lại đưa mắt nhìn Lương Triều Sinh, lập tức lên tiếng hỏi:
- Không phải ông nói bộ áo liệm đó là do ông làm sao? Thế còn bộ nàygiải thích thế nào? Hay là nói ngay từ đầu ông đã làm hai bộ?
Đối với câu hỏi của tôi, Lương Triều Sinh hơi ngẩn ra, sau đó trực tiếp lên tiếng, nói với tôi:
- Bộ áo liệm mày mặc lúc trước đúng thật là do tao làm, nhưng bộ áo liệm này thì không có liên quan gì đến tao.
Nhìn dáng vẻ của Lương Triều Sinh, không giống như đang nói dối, tôi cũng nhìn ông ta, tiếp tục gặt hỏi:
- Không phải ông nói bên dưới quan tài của ông nội tôi là vị chínhchủ sao? Con trai của bạch cương đâu? Bây giờ giải thích thế nào?
Lúc này, tôi thực sự hi vọng có người có thể đứng ra, giải thích với tôi tất cả những chuyện này.
Nhưng khi tôi hỏi Lương Triều Sinh, chỉ nhìn thấy lông mày của ông ta lập tức nhíu lại, đây rõ ràng là biểu cảm nghi hoặc, cũng chính là nói, chính bản thân ông ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà ngay từ đầu, mục đích của Lương Triều Sinh chính là khí huyết sát trong quan tài.
- Câu hỏi này sợ rằng chỉ có Lý Trăn mới có thể giải đáp cho mày, bởi vì tao cũng không biết.
Nghe vậy, tôi lại đưa mắt nhìn vào phía trong quan tài, phát hiện khí huyết sát trong quan tài gần như đã bị bình ngọc trong tay Lương TriềuSinh hút cạn sạch sẽ.
Khi một luồng khí cuối cùng chui vào bên trong bình ngọc, tôi nhìn thấy trên mặt Lương Triều Sinh lộ ra vẻ mãn nguyện.
- Mười tám năm này, cũng coi như không phung phí.
Nhìn bình ngọc trong tay, Lương Triều Sinh lập tức nhàn nhạt lêntiếng, sau khi nói xong, Lương Triều Sinh cũng trực tiếp nhìn về phíatôi.
- Thằng nhãi, tao nói lời giữ lời, chỉ cần mày giúp tao, tao sẽ không giết mày....
Có điều không đợi Lương Triều Sinh nói xong, mắt tôi đột nhiên mởlớn, vội vàng đưa tay chỉ vào bên trong quan tài, ra hiệu cho LươngTriều Sinh nhìn.
Bởi vì lúc này, "tôi" trong quan tài bỗng dưng mạnh mẽ mở to mắt, lộra đôi tròng mắt hoàn toàn chỉ có duy nhất một màu, đỏ như máu