Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nợ Âm Khó Thoát

Chương 146: Chạy trốn



Lòng tôi kinh hãi, theo bản năng chuẩn bị chạy tới chỗ Hạ Mạch, nhưng dường như Hạ Mạch cảm nhận được động tác của tôi.
Cô ấy hô to một tiếng:
- Đừng qua đây.
Tôi bị tiếng nói của Hạ Mạch giữ chặt chân lại, lúc này, trong tay Hạ Mạchxuất hiện một bàn tay gió, trực tiếp phóng về phía Chu Tư Mộng.
Chu Tư Mộng không hề quan tâm, tùy ý giơ tay phẩy một cái.
Hai luồng công kích va vào nhau trên không trung, một luồng năng lượngkhủng bố lập tức bạo phát trong không khí, dâng lên những gợn sóng cóthể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thân hình Hạ Mạch bay về phía tôi bên này, trường kiếm bị Chu Tư Mộng nắm chặt trong tay cuối cùng cũng tuột khỏi tay ả.
Nhìn thấy Hạ Mạch đang ngã văng về phía mình, tôi vội vàng chạy tới giữ lấycô ấy, nhưng khi tay tôi vừa đụng vào người Hạ Mạch, một lực đạo khủngbố bỗng truyền vào trong cánh tay tôi, khiến cả người tôi cũng ngã văngra.
Lòng tôi đau khổ, ông nội nó chứ, mất mặt quá,không ngờ luồng năng lượng còn sót lại truyền ra từ trên người Hạ Mạchlại ghê gớm đến thế, chỉ cần nghĩ cũng biết Hạ Mạch...
Vừa nghĩ đến đây, Hạ Mạch đã phun ra một ngụm máu tươi, tôi vội vàng chạytới, cũng may lúc này Chu Tư Mộng đã xoay đầu, trực tiếp xông tới chỗHàn Đại Lương.
Dáng vẻ của Hàn Đại Lương nhìn vôcùng thảm hại, những lá bùa trên người không ngừng ném về phía Chu TưMộng, nhưng đối với những lá bùa này, Chu Tư Mộng gần như không hề đểvào mắt.
Khí âm sát khủng bố không ngừng đập lênnhững lá bùa, Chu Tư Mộng không hề bị bùa đả thương, tôi không có thờigian đi quan tâm trận chiến bên đó, lập tức tới bên Hạ Mạch, hỏi cô ấysao rồi?
Hạ Mạch nhíu chặt mày, sau đó lắc lắc đầu.
Lúc này, Hạ Mạch ngẩng đầu, nhìn trân trân vị trí của Chu Tư Mộng, ánh mắt vô cùng nặng nề.
Tôi lên tiếng hỏi Hạ Mạch, Chu Tư Mộng đột nhiên trở lên mạnh như thế, hình như có gì đó không phù hợp với lẽ thường?
Sắc mặt Hạ Mạch u ám, sau đó nói:
- Có người tăng thêm sức mạnh cho trận pháp rồi, cho nên thực lực của Chu Tư Mộng mới tăng nhanh đến như vậy.
Nghe vậy lòng tôi kinh hãi không thôi, có người tăng thêm sức mạnh cho trậnpháp? Là ai chứ? Lẽ nào là kẻ nuôi Chu Tư Mộng đang ở bên ngoài? Nếukhông thì ai đang tăng thêm sức mạnh cho trận pháp?
Không đợi tôi nói gì, Hạ Mạch lại lên tiếng, bảo tôi lúc nào cũng phải chuẩnbị sẵn tư thế để chạy, không được tiến lên tham gia vào trận chiến nữa.
Sau khi nói xong, cả người Hạ Mạch lập tức lao lên trước, Hạ Mạch đến saulưng Chu Tư Mộng, trường kiếm trong tay xuất hiện một luồng kiếm khí,một bông hoa sen hiện ra, sau đó đập thẳng vào người Chu Tư Mộng phíađối diện.
Chu Tư Mộng quay đầu, gầm lên một tiếng với Hạ Mạch.
Lập tức, từ trong miệng Chu Tư Mộng, có một mũi tên được ngưng tụ bởi khíâm sát, bắn thẳng tới chỗ Hạ Mạch, những việc nhìn thấy trước mắt khiếntôi ngơ ngẩn, kiếm khí của Hạ Mạch trực tiếp bị mũi tên khí âm sát bắntrúng, cả hành lang ký túc vang lên một âm thanh cực lớn.
Hạ Mạch lập tức bay vụt ra sau, đồng thời, cô ấy có chút kinh hãi hô lên một tiếng:
- Hàn đạo hữu, thứ này quá lợi hại, xem ra khoản thù lao lần này chúng ta không có phúc được hưởng rồi, cho dù chúng ta liên thủ, vẫn không phảilà đối thủ của thứ này.
Tiếng Hạ Mạch vừa dứt, tôiđưa mắt nhìn Hàn Đại Lương vẫn đang chiến đấu với Chu Tư Mộng, sắc mặtông ta tái nhợt, một lúc lâu sau, Hàn Đại Lương mới lên tiếng:
- Rút lui đã rồi nói tiếp.
Hàn Đại Lương nói xong, Hạ Mạch liền dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi, tôi trực tiếp chạy đến phía cửa ký túc, bởi vì đây là muốn rút lui rồi, mà ChuTư Mộng kia thì cứ quấn chặt lấy Hàn Đại Lương, dường như không muốnbuông tay.
Mặc dù Hàn Đại Lương không phải là đốithủ của ả, nhưng muốn chạy thoát thân cũng không phải là vấn đề to tác,ông ta cũng chạy tới hướng cửa, mà lúc này Chu Tư Mộng cũng không cócách tiếp tục đuổi theo chúng tôi.
- Gừ, tôi phải giết ông, giết chết ông...
Tiếng gầm gừ cuối cùng này dường như là đang muốn nói cho Hàn Đại Lương nghe, nhưng chúng tôi đi ra khỏi đại trận rồi, Chu Tư Mộng cũng không thểtheo ra ngoài, bởi vì ả phải chịu hạn chế của đại trận.
Đại trận có thể cho ả sức mạnh, nhưng đến tột cùng vẫn là có rằng buộc.
Sau khi đã an toàn, Hàn Đại Lương và Hạ Mạch đều thở hồng hộc, dáng vẻ như vừa mới thoát khỏi cửa tử.
- Thứ này tại sao có thể mạnh đến mức độ đó cơ chứ? Không ngờ đến ngay cả tôi và Hạ đạo hữu liên thủ đều không thể giành chiến thắng?
Trên mặt Hàn Đại Lương, mang đầy vẻ kinh ngạc không tin nổi, mắt nhìn chằmchằm vào hành lang trong ký túc, hình như có chút nghĩ không thông.
Nhưng sự thật thì chính là sự thật,dưới sự trợ giúp của đại trận, thực lựccủa Chu Tư Mộng chỉ sợ đã vượt qua cả những quỷ vương bình thường, bằngkhông không thể nào mạnh đến như thế.
Lúc này, trong đầu tôi không ngừng vang vọng những lời Hạ Mạch nói lúc ở trong ký túc, thậm chí tôi còn đang không ngừng nhìn ngó xung quanh, trong lòng lấpđầy cảnh giác, chỉ sợ có người lao ra từ trong màn đêm.
- Được rồi, chuyện này không phải tôi không muốn xử lý, mà là vì đã vượtqua phạm vi khả năng của tôi, tôi không tham gia nữa, để bọn họ tìmngười lợi hại hơn vậy!
Lúc này, Hạ Mạch ở một bên lại xua tay, trực tiếp cất lời.
Nghe vậy, lòng tôi trùng xuống, nói thực, đây không phải là phong cách hànhsự của Hạ Mạch, ví dụ như lúc ở trong thôn chúng tôi, Hạ Mạch chưa hề có ý muốn rời đi.
Hiện tại mặc dù gặp phải Chu Tư Mộng, nhưng tôi tin, không đến mức dọa Hạ Mạch rút lui.
Nhưng Hạ Mạch lại nói như vậy, nhất định là có dự định của bản thân, tôi cũng không nói gì, mà Hàn Đại Lương kia, lại lộ ra vẻ không can tâm.
- Haiz, Thù lao lần này cực kỳ không khả quan, vốn dĩ tôi cũng chuẩn bịcắn răng chiến thêm một cuộc, nhưng bây giờ ngay cả Hạ đạo hữu cũngkhông tham gia vào nữa, một mình tôi, thì càng không thể giải quyết thứđó rồi.
Trong tiếng nói của Hàn Đại Lương, rõ rànglà mang vẻ không can tâm, nếu Hạ Mạch vẫn hợp tác, ông ta vẫn muốn thửthêm lần nữa, nhưng Hạ Mạch từ bỏ rồi, ông ta cũng không còn ai giúp đỡ.
Một thân một mình, nói thật, chính xác là không thể giải quyết được Chu Tư Mộng.
- Tôi đã bị trọng thương, nhất định phải mau chóng trị liệu, chúng tôiđành cáo từ trước, đến lúc đó sẽ gọi điện nói với hiệu trưởng Lục.
Nói xong, Hạ Mạch nhìn tôi một cái, tôi cũng đi theo Hạ Mạch rời khỏi chỗnày, sau đó, tôi láng máng nghe thấy tiếng lầm bầm của Hàn Đại Lương.
- Haiz, tôi vẫn là phải đích thân đến nói với hiệu trưởng Lục!
Sau khi ra khỏi trường, Hạ Mạch bởi vì bị thương mà thân hình hơi gù xuống, lúc này bỗng dựng thẳng, một tay cô ấy nắm chặt lấy tay tôi, vội vàngnói:
- Mau đi thôi, quay về trị thương!
Nhìn bộ dạng nóng ruột của Hạ Mạch, lòng tôi hơi ngây ra, cứ như vậy bị HạMạch kéo vào trong khách sạn cô ấy đang ở, tiếp đó, Hạ Mạch ném cho tôivài viên Linh Khí Đan, bảo tôi mau dùng tốc độ nhanh nhất để trị thương.
Tôi có chút khó hiểu hỏi Hạ Mạch, đây là chuyện gì? Bởi vì tôi phát hiện sắc mặt của Hạ Mạch rất nặng nề.
- Không có thời gian giải thích, đến lúc đó anh sẽ biết, mau trị thương đi.
Nghe vậy, lòng tôi hơi trùng xuống, sau đó cũng không tiếp tục hỏi Hạ Mạchnữa, bắt đầu trị thương, hai tiếng sau, tiếng nói của Hạ Mạch lại vanglên.
- Sao rồi? Xong chưa?
Tôi mở mắt, lập tức lên tiếng, nói cũng tàm tạm rồi, một chút thương tích còn lại cũng không gây ra trở ngại gì lớn.
- Đi!
Hạ Mạch cũng không nói thêm gì nhiều, trực tiếp cất tiếng, tôi đi cùng HạMạch ra khỏi khách sạn, nhưng khi chúng tôi đến nơi, tôi mới phát hiện,nơi chúng tôi đến là phía sau trường học.
Nhìn Hạ Mạch bên cạnh, tôi không hiểu rốt cuộc thì cô ấy đang muốn làm gì? Đi tới một góc, Hạ Mạch bỗng đưa cho tôi một lá bùa.
Tôi hỏi Hạ Mạch đây là thứ gì? Ánh mắt Hạ Mạch hơi kỳ lạ, trầm giọng nói:
- Bùa ẩn thân, trên người tôi cũng chỉ còn lại hai lá.
Nói xong, trong miệng Hạ Mạch lập tức lầm bầm câu chú, sau đó dính bùa ẩnthân lên người tôi, tiếp đó lại tự dính một lá bùa khác lên người mình,sau khi dính xong, tôi không thấy có cảm giác khác lạ nào cả.
Lúc này, thân hình Hạ Mạch bỗng nhảy lên, lập tức đã nhảy lên trên bức tường phía sau trường học.
- Mau lên đây, lát nữa không kịp rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...