Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 546: Theo dõi



Hoàng Phủ Minh chuồn êm từ chỗ của lão thái quân. Chỗ trú ngụ thì vôcùng vô tận tân khách muốn tiếp kiến, chớ nói chi còn có một đôi mắt của Kim Mãn Nghiên luôn dính vào trên người hắn, hắn đi tới chỗ nào, nàngliền nhìn tới chỗ đó, gặp hắn len lén đi ra ngoài, nàng cũng vội vàngchạy ra.
May là, Kính Hải vương phủ rắc rối phức tạp như mê cung. Ở trên địabàn của mình hắn muốn bỏ rơi một người, chẳng lẽ còn không phải dễ dàngsao? Hắn chỉ dùng thời gian nửa chung trà, đã khiến Kim mãn Nghiên rơi ở phía sau tức giận tới mức dậm chân.
Bỏ rơi cái đuôi nhỏ, Hoàng Phủ Minh một thân thoải mái dichuyển đếnDật Thanh Viên, trong tay còn cầm một hộp bánh ngọt của Lũng Nguyệtcác. Lũng Nguyệt các là cửa hàng bánh kẹo nổi danh nhất thành Đô Linh,bánh ngọt của nó đều làm thành hình tròn, như trăng rằm hàng tháng. Sáng sớm mỗi ngày ra lò xong, ưu tiên đặc biệt cung cấp cho Kính Hải vươngphủ hai mươi hộp. Trong một hộp bánh này có sáu loại nhân bánh, ăn vàolà hương thơm xông mũi. Mặc dù hắn không thích đồ ngọt, nhưng nghe nóikhông có cô bé nào có thể chống cự lại sự cuốn hút của nó, rồi hãy nói,nàng cũng rất thích ăn.
Người hầu bên trong vườn nhìn thấy tiểu chủ nhân đích thân tới, vộivàng hành lễ. Giữa hạ nhân cũng tự có con đường truyền tin với nhau, tin tức Hoàng Phủ thiếu gia thích chạy tới nơi này đã sớm mọc chân truyềnhơn phân nửa Kính Hải vương phủ, cũng không biết bao nhiêu tôi tớ muốnđược điều đến nơi đây, nếu như may mắn được thiếu gia khen một tiếngtốt, thì tốc độ được đề bạt sẽ nhanh đến không tưởng.
Hoàng Phủ Minh vô tình phất phất tay, đem hộp bánh gác trên bàn bát tiên, mới cau mày nói: “Tỷ tỷ ta đâu?”
Thị nữ cung kính đáp: “Năm mươi hơi thở trước, Ninh trưởng lão nhận được thư bên ngoài phủ đưa đến, liền vội vàng đi ra ngoài.”
Hắn ngẩn ra: “Năm mươi hơi thở trước? Đi rất gấp sao?”
“Đúng vậy. Sắc mặt của Ninh trưởng lão dường như rất vui mừng, còn thưởng cho Tiểu Cửu Nhi truyền tin tức một thỏi bạc.”
Nàng vội vả đi gặp người nào? Lòng vui đùa của Hoàng Phủ Minh nổi lên, vuốt ve càm: “Nàng từ cửa nào đi ra ngoài?”
Chúng người hầu trong nhà đột nhiên yên tĩnh, cuối cùng vẫn là thị nữ ban đầu mở miệng nói: “Nhìn phương hướng rời đi, quả thật là chọn đường đi ở cửa Tây.”
Hoàng Phủ Minh gật đầu nói: “Cửa tây? Như vậy vẫn tới kịp!” Xoayngười đi hai bước, đột nhiên quay người lại đã vất một mảnh vàng lá chothị nữ này nói: “Thưởng cho ngươi. Ngươi lòng tham ít. Quay đầu lại đitìm Hồ quản gia báo cáo chuẩn bị đi.”
Thị nữ này mừng rỡ, vội vàng cám ơn. Hồ quản gia là quản gia nhị đẳng trong phủ, có thể làm việc ở dưới tay hắn chẳng khác nào nhảy hai cấp.
Hoàng Phủ Minh ra khỏi Dật Thanh Viên. Buông ra chân trực tiếp điphía tây. Hắn từ nhỏ lớn lên ở trong phủ này, quà cửa quen nẻo. Lần này đi xuyên qua từng lớp từng lớp cây, lấy đường tắt mà đi thoáng cái đãtới Tây Môn, vừa lúc thấy bóng dáng quen thuộc đi ra ngoài.
Hắc hắc. Hắn nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Ninh Tiểu Nhàn đi trên đường cái phồn hoa nhất thành Đô Linh. Trênđường người đến người đi như nước, hắn lại biết nàng tai mắt linh hoạt,nên không dám cách quá gần, có mấy lần suýt nữa thì mất dấu. Con ngươicủa hắn đảo lòng vòng. Vọt đến một góc tối không người, từ trong lòngngực móc ra một cái còi nhỏ màu vàng, dùng sức thổi thổi.
Cái còi này không có phát ra chút tiếng vang nào. Thật ra thì cho dùcó tiếng động, ở trên đường cái ồn ào thế này, ai lại đi chú ý một tiếng còi chứ?
Hoàng Phủ Minh không nóng vội, hai tay hoàn ngực lẳng lặng chờ chực, cũng không sợ mất dấu của Ninh Tiểu Nhàn.
Chỗ hắn đứng là con hẻm tối, hai bên đều là cửa hàng, nơi này tối lờmờ, ban ngày cũng không vào bao nhiêu ánh sáng chiếu vào. Có hai namnhân từ chỗ sâu ngõ hẻm đi ra. Giương mắt nhìn hắn, đầu tiên là ngẩn ra, tiện đà vui vẻ nói: “Thật là một đồng tử tuấn tú, ông già thỏ (ý chỉ đồng tính luyến ái)” Trong đó một người đưa tay muốn sờ khuôn mặt của hắn. Người kia cười hì hì nói, “Hài tử, người lớn nhà ngươi đâu?”
Hoàng Phủ Minh không tức giận, chỉ cười nói: “Bọn họ không có ở đây.”
Hai người này thấy hắn môi hồng răng trắng, còn nhỏ tuổi lại có mộtđôi mắt Câu Hồn Đoạt Phách, hơn nữa một thân da mịn thịt mềm vô cùngmịn màng, nhìn thấy đến thân thể đều mềm, hận không được đặt ở phía đểvỗ về chơi đùa. Bọn họ nhất tề nuốt nước miếng nói: “Vậy đi chơi không?Lập tức đưa ngươi về nhà.”
Hoàng Phủ Minh cười, lộ ra hàm răng tắng đều: “Chơi cái gì?”
Hai tên du côn này không nghĩ tới Tiểu thiếu niên trước mắt lại bìnhtĩnh như thế. Ngược lại giật mình, nhưng ngay sau đó lại bị sắc đẹp củahắn mê hoặc. Không nói tiếng nào đã muốn bắt bả vai của hắn, muốn đemhắn kéo vào trong ngõ tối.
Hoàng Phủ Minh rốt cục thở dài một hơi nói: “Quả thật chơi khôngvui.” Đột nhiên giận tái mặt. Lạnh lùng nói, “Còn chưa động thủ?”
Động thủ? Bọn họ đã động thủ nha. Hai tên lưu manh còn không có kịpphản ứng, trước mắt đột nhiên có bóng đen nhào qua, nhất thời cái gìcũng không biết.
Hoàng Phủ Minh nhìn chằm chằm bóng đen trên mặt đất nói: “Tới thật chậm, uổng công ta bị hai tế phẩm.”
Cái bóng trên mặt đất kia ngẩng đầu, hóa ra là con mèo đen to mọng,toàn thân một màu lông đen mượt mà, nhưng giữa mặt lại có lông trắng,ánh mắt xanh lục. Trên mặt của con mèo này lộ ra vẻ mặt tham lam rấtnhân tính hóa, hướng về phía miệng mũi của hai người té xuống đất, hơidùng sức hít một cái, có một thứ hình dáng như khói bị hút ra ngoài, rơi vào trong miệng con mèo đen. Sau đó, trên mặt con mèo này lộ ra vẻthích ý.
“Mùi vị hồn phách của hai người này rất tệ, nhưng miễn cưỡng vẫn cóthể ăn.” Con mèo đánh nấc nói, “Muốn ta làm chuyện gì, thiếu gia?” Trong giọng nói mang theo mười phần nịnh hót.
Hoàng Phủ Minh móc từ trong lòng ngực ra một cây lược bí: “Tối ngàyhôm qua ta ở bến tàu Tây Bắc giết qua một người, lúc ấy có không ítngười phàm mục kích hiện trường. Ta muốn ngươi đi qua đó, bảo đảm bọn họ đều nói không được nữa. Mặt khác, ngửi một cái xem, chủ nhân của chiếclược bí này đang ở đâu trong thành, giúp ta tìm được nàng.”
Cây lược này là hắn thuận tay lấy từ chỗ ở của Ninh Tiểu Nhàn. Đồ mà Dật Thanh Viên tiếp đãi khách quý đều là chuyên gia chuyên dụng, câylược này chưa cho người thứ hai dùng qua, phía trên chỉ có mùi của NinhTiểu Nhàn.
Mèo đen cẩn thận hít hà cây lược, khen: “Thơm quá, nghe qua cũng biết là mỹ nhân, hiếm thấy hơn còn là xử nữ. Nữ nhân này, ngươi cũng muốn ta giết sao?”
Mặt của Hoàng Phủ Minh thoáng cái đỏ lên, đá một cước qua nói: “Nóinhảm cái gì! Ngươi giúp ta tìm nàng là được, sau đó thì đi bến tàu làmviệc của ngươi đi”
Con mèo này cười gian một tiếng, phát ra âm thanh như chim cú, sau đó cong đuôi chạy ra bên ngoài nhanh như chớp. Hoàng Phủ Minh vội vàng đitheo phía sau nó.
Diện mạo của hắn thật sự giống như đồng tử nhỏ tuổi. Một hài tử đuổitheo con mèo nhỏ thì có cái gì kỳ quái? Trên đường người đi đường nhiềunhất chỉ vì hắn lớn lên tuấn tú mà nhìn thêm một lần, nhưng không ai nổi lên lòng nghi ngờ cả.
Khả năng đuổi theo tung tích của mèo đen quả nhiên lợi hại, cước bộcơ hồ không có ngừng. Nó càng chạy càng đến đất phồn hoa, cuối cùngngừng lại ở bên ngoài một khách sạn lớn nhất thành Đô Linh.
“Nàng tới nơi này?”
Mèo đen meo một tiếng. Trước mắt nhiều người, nó chỉ có thể là một con mèo.
Hoàng Phủ Minh chú ý tới, nó ngừng lại cách tửu lâu hơn ba mươitrượng xa, lại không dám bước thêm một bước nào nữa. Hoàng Phủ Minhkhông nhịn được nói: “Biết rồi. Không có chuyện của ngươi nữa, đi đi.”
Mèo đen đột nhiên cắn ống quần hắn. Hoàng Phủ Minh cúi đầu, thấytrong cặp mắt mèo xanh mượt tràn ngập sợ hãi, còn nhìn về phía hắn khẽlắc đầu.
Bên trong có nguy hiểm? Hắn trầm ngâm nói, cho dù có nguy hiểm, cũngkhông phải hướng về phía hắn, rồi hãy nói Ninh Tiểu Nhàn đã ở bên trong, ít nhất cũng có thể bảo vệ hắn chu toàn.
Hắn nghĩ tới đây nên cũng không quản nó, nhấc chân đi vào trong tửu lâu.
Gần đây bởi vì lão thái quân Kính Hải vương phủ đại thọ, khách sạnquán cơm trong thành Đô Linh, đều làm ăn bốc lửa. Chưởng quỹ của kháchsạn này đang bận rộn đến chân không chạm đất, trước mắt bỗng xuất hiệnmột Tiểu công tử nhà giàu, sau đó vứt một lệnh bài xuống trước mắt hắnnói: “Một khắc đồng hồ trước có một cô gái áo tím mới đi vào, diện mạothanh tú, da rất trắng, ánh mắt rất đẹp, gian phòng nàng thuê ở đâu?”Thấy lệnh bài trước mắt chưởng quỹ kinh ngạc ngó chừng ngẩn người, hắntrợn mắt nói, “Trả lời!”
Chưởng quỹ ở trong thành này hơn hai mươi năm, vừa liếc một cái đãnhận ra đây là lệnh bài của Kính Hải vương phủ, trong lòng run lên, nơinào còn dám xem thường thiếu niên ở trước mặt, chỉ phải đàng hoàng đáp:“Vị cô nương này đi phòng số chữ Thiên. Lên lầu quẹo trái căn thứ hai là đúng.”
Hoàng Phủ Minh gật đầu, đang muốn lên lầu, đột nhiên lại suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy trong phòng còn có ai không?”
“Còn có một vị lang quân áo đen, lớn lên cực kỳ tuấn tú. Hai ngườibọn họ kêu thức ăn giá trị một trăm vàng, tổng cộng là ba mươi bảy món”
Hoàng Phủ Minh thoáng cái trợn tròn mắt. Ba mươi bảy món. Thành ĐôLinh bởi vì phồn hoa đã lâu, nên giá hàng có chút đắt, hơn nữa đây làkhách sạn số, là chỗ tiêu tiền như nước. Một trăm vàng, đặt ở trong cácthành trì khác có lẽ có thể mua một căn nhà rồi, nhưng ở nơi này, thìcũng chỉ là tiền của một bữa sơn trân hải vị.
Nhưng mà, hai người lại gọi nhiều món ăn như vậy? Hoàng Phủ Minh bĩumôi nghĩ, nếu so sánh với chuyện nàng chạy tới nơi này tìm nam nhân thật giống như không có gì quá kỳ quái.
Hắn từ từ lên lầu, cho đến cửa phòng số hai chữ Thiên liền đứng mộtlát, còn chưa nghĩ xem có nên trực tiếp kéo cửa đi vào, hay lễ phép gõmột cái. Tiểu bá vương Hoàng Phủ gia làm việc quái đản, muốn làm cái gìliền làm cái đó, có bao giờ suy nghĩ đến cảm thụ người khác chứ? Hắncũng không biết vì sao bây giờ mình lại chột dạ.
Có điều còn không đợi hắn quyết định xong, cửa phòng thoáng cái kéora rồi, Ninh Tiểu Nhàn đứng ở trước cửa, liếc nhìn hắn một cái, khôngđợi hắn mở miệng đã bắt hắn đi vào, cửa phòng “rầm” một tiếng đóng lại,ngăn cách với tầm mắt bên ngoài.
Ninh Tiểu Nhàn nắm cổ hắn giống như bắt con mèo nhỏ, để hắn cùng mình bốn mắt nhìn nhau, liền cười như không cười nói: “Tốt, mới bao nhiêutuổi, đã học theo dõi người rồi hả?”
Hoàng Phủ Minh biết cô gái trước mắt luôn luôn dung túng hắn, bìnhthường không bao giờ tức giận với hắn, mà bây giờ tuy sắc mặt của nàngkhông biến hóa nhiều, nhưng từ sâu trong đôi mắt hạnh của Ninh Tiểu Nhàn hắn thấy được ánh sáng của lưỡi đao, lạnh như băng, bén nhọn, mơ hồ còn có sát khí. Lúc này hắn mới nhớ tới, người trước mắt không chỉ là tỷ tỷ kết nghĩa mà hắn mới quen, cũng là trưởng lão của Ẩn Lưu, là hạng người tu tiên giết người như giết gà.
Đầu tiên hắn biết: “Nàng giận thật rồi.” Hiện tại nếu hắn ứng phókhông tốt, kết quả sợ rằng không phải chỉ bị đánh một trận ở mông đơngiản như vậy.
Ninh Tiểu Nhàn đích xác đang giận dữ.
Đối với Hoàng Phủ Minh dù nàng có tha thứ hơn nữa, thì cũng có điểmmấu chốt của mình, đó chính là bí mật của Thần Ma ngục. Lần này nhậnđược tin tức liền đi, nàng đã cảm thấy phía sau có người theo dõi. Cáiloại cảm giác này hết sức kỳ lạ, giống như ở trong vô hình bị một đôimắt tràn đầy ác ý gắt gao theo dõi, nhưng mỗi lần nàng phát triển thầnniệm đi dò xét, lại không thu hoạch được gì.
Chương trước Chương tiếp
Loading...