Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 5 - Chương 281: Cự yêu xuất hiện



Trên quảng trường truyền ra tiếng thăm hỏi của các tu sĩ “Xin hỏiCung chưởng môn, yêu quái bực nào mà cần tới Núi Ngọc Hốt tới trấn áp?”
Nam Cung Chân còn chưa trả lời, tu sĩ râu quai nón bên cạnh ông đãtiếp lời “Đây là yêu quái mà tiền bối Quảng Lăng Tử của tệ phái đã bắtgiữ lúc trung cổ, có khả năng thông thiên. Theo tính toán, cường độ củaphong ấn ít nhất còn có thể kiên trì được hơn hai nghìn năm …”
Lời còn chưa dứt, “Rắc” một tiếng thật lớn, từ trong Núi Ngọc Hốtvang lên, quảng trường trên đỉnh núi cũng dao động theo không dứt.
Quân tử không đứng trước tường đổ. Tu sĩ trên quảng trường rối rítngự pháp khí bay lên không. Thất Tử cũng biến trở lại thành Trọng MinhĐiểu, đưa nàng lên giữa không trung. Tu sĩ râu quai nón nói chuyện lúctrước sắc mặt đỏ bừng, hiển nhiên là ngượng ngùng. Hắn vừa nói phong ấncó thể duy trì được hai nghìn năm, chấn động mới xảy ra giống như haicái bạt tai hung hăng đánh vào lời nói của hắn.
Sau tiếng vang đó, tiếp sau là tiếng động không ngừng. Ninh Tiểu Nhàn ở giữa không trung, nghe tiếng động tựa như một đội khai thác núi đangphá núi phía dưới. Bên trong Núi Ngọc Hốt liên tiếp phát ra tiếng nổliên hoàn, chính thức là đất rung núi chuyển.
Ngắn ngủi trong ba hơi thở, liên tiếp mười ba ký phù nham thạch đứtgãy nổ tung, cái sau so với cái trước to hơn, chính là do cự thú bêntrong Núi Ngọc Hốt trắng trợn phá hoại. Toàn bộ bên ngoài Núi Ngọc Hốtcó trăm ngàn lỗ thủng, đặc biệt là quảng trường đá tam sắc, mặt đất rạnnứt ra từng mảnh, khe rãnh khắp nơi, đã không còn chỗ có thể đứng.
Một lão đạo của danh môn đại phái cau mày nói “Không thể đem phong ấn sửa chữa sao?”
Nam Cung Chân cười khổi nói “Ngọc Hốt vốn là một khối, tự bản thân nó ngăn cách tất cả các loại phong ấn và ngoại vật khác, ngay cả chúng tacũng không cách nào tiến vào, thực không có biện pháp. Tiền bối QuảngLăng Tử năm đó lưu lại hậu chiêu, còn phải hai nghìn năm nữa mới có hiệu lực”
Nghe đến đây, nhiều tu sĩ đang ở giữa không trung kìm lòng không được mà nuốt nước bọt, chuẩn bị xem tiết mục sau đại điển – Cự yêu xuất thế.
Tiếng nổ mạnh lại đình chỉ. Thời gian tựa như dừng lại. Nhưng mà aicũng biết, kẻ đứng dưới Núi Ngọc Hốt tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Quả nhiên, tựa hồ như qua thời gian cả dời, Núi Ngọc Hốt đột nhiên nổ tung, giống như bình hoa bị nện lên tường, hơn nữa là nện vỡ thành từng mảnh!
Đáng sợ hơn chính là. Sau khi pháp khí này nổ tung, tựa như có ngườiđiều khiển, tất cả các mảnh chỉ bắn tung tóe về một hướng —– vị trí các tu sĩ đang đứng yên trên không trung. Những mảnh vỡ này nhỏ thì nhưngón tay, to thì như cả phòng ốc, dao động ở trong thần lực không biếttên. Tốc độ so với đạn bắn ra còn mạnh hơn gấp trăm lần, lao thẳng tớitrước mặt các tu sĩ.
Một ngọn núi ngàn trượng khổng lồ, phải tới trăm tỉ tấn cự thạch. Lại bị cự yêu chưa lộ diện, mới tái xuất nhân thế đưa ra cho đám tu sĩtrong thiên hạ làm lễ ra mắt. Trong khoảnh khắc đó, Ninh Tiểu Nhàn tưởng mình đang xem phim khoa học viễn tưởng, đứng ngoài không gian giữa cácthiên thạch bạo loạn, dao động không dứt, như muốn đập nát tất cả mọithứ hiện hữu xung quanh.
Yêu quái thật bá đạo, dám phát động công kích như vậy, hiển nhiên mục tiêu hướng tới là các tu sĩ đang đứng đầy trời này.
Ưu thế tốc độ của Thất Tử, giờ phút này được thể hiện. Nó chở NinhTiểu Nhàn cùng Đồ Tẫn, nhẹ nhàng bay lượn ở giữa đám loạn thạch chichít. Nhảy lên điệu vũ sinh tử, mỗi lần loạn thạch bay tới lại nghiênglượn tránh đi. Phảng phất như chú chim nhỏ trong sóng to gió lớn, giữanước biển cuồng bạo, nhưng thủy chung không thể cuốn lấy nó xuống đáybiển.
Lúc này, nàng còn dành thời gian nhìn hướng xa xa, không trung xuấthiện các vòng bảo hộ đầy màu sắc, chính là chủ sự các tông phái xuất rache chở cho môn hạ, đệ tử của mình. Trong khung cảnh lờ mờ đó, môn hạTriều Vân Tông với bạch y đặc biệt bắt mắt, nàng nhìn nhiều hơn mộtchút, vừa hay thấy Bạch Kình đang che chở cho tất cả môn nhân trước mặt, sắc mặt lạnh nhạt bổ ra một kiếm.
Chỉ một kiếm, ngân quang trong thiên địa chợt lóe.
Mấy trăm khối cự thạch đang cuồn cuộn bay đến, lại vô thanh vô tức vỡ ra. Uy thế ầm ầm bay tới, nhất thời bị đập thành bụi bặm.
Thật là một kiếm bá đạo.
Ở trong công kích của mấy trăm tấn cự thạch, Bát Phương Vô ThượngHàng Ma Trận mà Quảng Thành Cung bày ra nhất thời rồi loạn. Trận phápnày muốn duy trì cần hơn ba nghìn tu sĩ, song tình thế mấy trăm tấn cựthạch đập tới, ai dám không trốn?
Đến lúc này, Núi Ngọc Hốt nổ tung lần cuối, âm thanh trầm thấp khủng khiếp truyền tới.
Tốc độ truyền âm so với công kích của nham thạch còn chậm hơn rất nhiều.
Phương hướng Quảng Thành Cung truyền đến tiếng quát chói tai “Kết trận, mau kết trận!”.
Tu dưỡng của đệ tử môn phái lập tức được thể hiện, tu sĩ một lần nữatránh đi cự thạch, bay trở về vị trí của mình, mắt thấy đại trận lạiđược bố trí tốt.
Đúng lúc này, trăm vạn tấn cự thạch đã bay ra ngoài đột nhiên dừnglại trên không trung, giống như được bàn tay vô hình nâng lên, sau đótheo đường cũ rút về, tựa như trên mỗi tảng đá đều có sợi dây vô hìnhdẫn dắt, lại như đỉnh Ngọc Hốt có có cái miệng khổng lồ đang hút đá trởlại. Lần nữa đem đại trận đánh loạn.
“Không tốt!” Trường Thiên đột nhiên quát lớn một tiếng “Toàn bộ vàoThần Ma ngục!Mau!Mau!Mau!” Hắn hô liên tiếp ba chữ “Mau”, ngữ khí hoảngloạn chưa bao giờ có. Ninh Tiểu Nhàn không kịp nghĩ nhiều, một tay bắtđược lưng Thất Tử, một tay nắm lấy bả vai Đồ Tẫn.
Trong tích tắc, cự thạch trong không trung cuồn cuộn hướng tới bêncạnh Núi Ngọc Hốt, sau đó là một tiếng hét dài chấn thần đoạt phách, mấy trăm tỉ tấn cự thạch như con quay bị hất mạnh, một lần nữa hướng mọingười đánh tới!.
Tốc độ này so với lần trước nhanh hơn ba, bốn lần!
Trường Thiên thật có dự kiến trước, thế trận này, không có tông mônche chở, nàng trăm triệu là không thể tránh được. Tiếng thét vừa lên,nàng cũng bắt được Thất Tử và Đồ Tẫn, cùng nhau biến mất trên khôngtrung. Trong nháy mắt sau đó, mấy chục khối cự thạch đánh tới vị trínàng vừa đứng.
Bởi vì trốn đi, nàng không nhìn thấy, Nam Cung Chân hét lớn mộttiếng, không trung nhất thời xuất hiện một hư ảnh kim giáp hình ngườikhổng lồ, hứng lấy cự thạch đang đánh tới Quảng Thành cung. Nhưng trướcđó vì kết trận, đa số tu sĩ Quảng Thành Cung đã phân tán ra, kim giápthần cũng không thể đưa toàn bộ bọn họ vào trong vòng chắn.
Cũng chính vì trốn đi, nàng không nhìn thấy một bóng đen mở đỉnh NúiNgọc Hốt bay lên, ở giữa đám loạn thạch, hướng tới đệ tử Quảng Thànhcung công kích. Thân ảnh màu đen ẩn nấp quá tốt, ai cũng chưa từng chú ý tới nó.
Nàng vào Thần Ma Ngục, không nhịn được dưới chân mềm nhũn, sắc mặttrắng bệch. Thất Tử so với nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu. Tiếng thét kia thật dáng sợ, mới nghe nửa tiếng, nàng đã cảm thấy thần hồn chấnđộng, cổ họng ngòn ngọt, trái tim cũng muốn nhảy lên cổ họng, thuật Điều Tức hoàn toàn không dùng được.
Nàng đang muốn mở miệng, Cùng Kỳ đã nhảy lên cao ba thước “Ngón nàylà Cố Hút thuật, rõ ràng là “Mãng Hút thuật” của Trường Thiên đại nhân,kẻ khốn kiếp nào học lén thế?”
Trường Thiên mặt âm trầm, lạnh lùng nói “Nghe tiếng thét của hắn, ngươi còn không nghĩ ra sao?”
Cùng Kỳ ngẩn ngơ, cả kinh nói: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ là...... Bạch Hổ Thần Quân?”
Bạch Hổ? lúc này nàng mới nhớ tới, tiếng thét dài bá đạo, ngoan lệ ấy đúng là tiếng mãnh hổ gầm thét, chẳng qua là lớn hơn gấp mấy lần, nghecàng khiến cho người ta sợ hãi. Tiếng rống bình thường của con cọp, đãcó thể khiến cho người ta sợ mất mật, huống chi là tiếng thét xuất pháttừ một thần quân tên Bạch Hổ?
Trường Thiên quay đầu nói với Ninh Tiểu Nhàn “Nếu nàng không đi rangoài sẽ khiến người ta hoài nghi. Không cần lo lắng Bạch Hổ kia, nóquậy không nên sóng gió gì”
Quậy không nổi sóng gió? Mới vừa rồi người ta còn điều khiển mấy trăm tấn cự thạch đập tới tu sĩ đầy trời, này còn nói không quấy nên sónggió …. Loại nào mới coi là làm được, đập nát cả Quảng Thành Cung có được tính hay không? Bất quá tự nhiên Trường Thiên sẽ không hại nàng, nhậnđược khẳng định như vậy, nàng cũng nửa tin nửa ngờ đi ra ngoài.
Bọn họ hiện thân trên không trung, vừa lúc có cự thạch bay qua bêncạnh, mọi người đang bận rộn né tránh, cũng không ai lưu ý trong sân cóngười đột nhiên biến mất nay lại xuất hiện.
Dõi mắt nhìn lại, các tiên môn yêu tông vì tránh nè loạn thạch, cóthể nói là bát tiên quá hải, thi triển toàn bộ thần thông. Bạch Kình vẫn một người một kiếm đứng phía trước các đệ tử Triều Vân Tông, xem ra làlấy bất biến ứng vạn biến, những tiên phái khác cũng triệu hồi vô sốtầng bảo hộ, có chuông đồng khổng lồ, thậm chí có cả pháp khí hình nón,úp tất cả đệ tử trong đó. Nhưng nàng lưu ý thấy trên không trung thiếuđi rất nhiều người. Đoán chừng có không ít tán tu không có tông môn chechở, tu vi không đủ thâm hậu, bị cự thạch không dứt đập trúng, rơixuống.
Có thể thấy được, sự thật rất chi là tàn khốc.
Bây giờ ai cũng không có tâm tình để ý tới những kẻ xui xẻo này, bởivì theo Núi Ngọc Hốt biến mất, cự yêu cuối cùng cũng lộ ra chân thân ——
Là một đầu Bạch Hổ khổng lồ.
Núi Ngọc Hốt cao ngàn trượng, Bạch Hổ này cũng ít nhất dài cả trămtrượng, đường vân toàn thân lẫm liệt, hắc khí tràn ngập, trên đầu có một chữ “Vương” lớn.
Đây là sinh vật khổng lồ thứ hai mà nàng nhìn thấy, hơn nữa vẫn sốngsờ sờ, làm cho người ta chỉ nhìn một cái đã muốn xoay người chạy trốn.
Trường Thiên chỉ nhìn nó một cái, cười lạnh một tiếng, nói với Thất Tử “Rời Quảng Thành Cung, đi hướng Bắc, mau!”
Đi hướng Bắc? Thất Tử sửng sốt, cũng không đợi Trường Thiên thúcgiục, hai cánh rung lên, hóa thành một đạo bạch quang hướng phía bắc bay tới.
Lúc này tất cả mọi người đang bị Bạch Hổ hấp dẫn sự chú ý, trên trờidưới đất đều lòe lòe ánh sáng pháp khí, tầng bảo hộ của các tu sĩ, người nào còn chú ý tới một đạo bạch quang tầm thường? Thất Tử đi được xa một chút, toàn bộ mã lực xuất động, như gió như điện bay tới chân trời.
Bạch Hổ mở miệng to như chậu máu, hướng tới đầy trời tu sĩ rống mộttiếng “Bọn hèn nhát Quảng Thành cung ở đâu? Quảng Lăng Tử đâu?” Đúng làhùng dũng oai vệ, muốn tìm Quảng Thành cung gây phiền toái.
Nhưng Trường Thiên lại hừ lạnh một tiếng “Vẫn giảo hoạt như vậy”
Trải qua hai, ba lần loạn thạch công kích, toàn bộ tu sĩ đối với Bạch Hổ vừa xuất hiện có cùng chung mối thù. Có điều phương thức ra sân củanó quá mức rung động, vừa nhìn liền biết là Cự Yêu viễn cổ, hiện tại nóchỉ mặt gọi tên muốn tìm Quảng Thành cung gây hấn, làm như đối với những người khác nói “Oan có đầu, nợ có chủ”, cho nên địch ý của những tôngphái tu tiên khác với nó, vô hình trung giảm hơn phân nửa.
Mọi nhà đều cũng chỉ quét tuyết trước cửa, quản khỉ gió gì tuyếtsương trên mái nhà người khác. Người tu tiên, vốn là những người lãnhmạc nhất.
Quảng Thành cung trải qua hai đợt biến cố, mệnh lệnh từng bước từngbước truyền xuống, lúc này có rất nhiều đệ tử bị cự thạch đập trúng,hoặc bị thương, hoặc tử vong, cũng có đông đảo đệ tử sắc mặt tái nhợt,lung lay muốn ngã, tình trạng này không có liên quan tới loạn thạch, màlà bị tiếng thét vừa rồi của Bạch Hổ làm thần hồn bị chấn động.
Chương trước Chương tiếp
Loading...