Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Quyển 2 - Chương 7-1



Tuy Bảo Khâm rất muốn đi,nhưng Tần Liệt ở đó, hắn nhất định sẽ không cho nàng dẫn quân tập kích quân Yênvào ban đêm.
“Khó khăn lắm mới có cơ hộilập công, mọi người đều như hổ đói, sao ta có thể để nàng đi tranh công vớihọ”. Tần Liệt nói lời quả quyết, Bảo Khâm nhất thời không tìm được lý do gì đểphản bác. Lòng nàng cũng hiểu ý sâu xa trong lời hắn, tuy đột kích ban đêm cóthể lập công lớn nhưng đồng thời cũng nguy hiểm trùng trùng.
Chưa cần biết doanh trại quânYên canh phòng nghiêm ngặt ra sao, chỉ cần tất cả “đạn sắt” đều nổ, e là toànbộ doanh trại của chúng sẽ bị lật tung lên, quân Tần đến đột kích cũng sẽ phảigánh chịu nguy hiểm to lớn. Một phút thiếu thận trọng, chỉ lo ngay cả mạng sốngcũng mất.
Nhưng tướng sĩ quân Tần vẫnsục sôi khí thế, tranh giành việc này. Lão Hắc thậm chí đã đánh nhau với NhịLăng Tử, còn đau khổ khuyên nhủ: “Không phải ta tham công, mà Nhị Lăng Tử ngươiđến giờ vẫn chưa thành gia thất, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, Đổng gia chẳng phảisẽ tuyệt hậu hay sao? Ta đây cũng chỉ muốn tốt cho ngươi.”
Nhị Lăng Tử trái lại vẫnngang bướng đến cùng, có chết cũng không chịu lui, gân cổ nói: “Những tên chóYên đó đã giết bao nhiêu huynh đệ, ta phải báo thù thay họ.”
Nghĩ đến những anh em đã chếtdưới kiếm quân thù, hai mắt Nhị Lăng Tử bất giác đỏ hoe. Đội quân đi tuần hắnchỉ huy hôm đó, ngày ngày đều đi thị sát theo thông lệ, trước khi đi mọi ngườicòn cười đùa nói đủ thứ chuyện linh tinh, có ai ngờ khi trở về âm dương cáchbiệt. Nếu không phải gặp được Bảo Khâm, chỉ e cái mạng nhỏ của hắn cũng chẳng còn.Giờ đây hắn không thấy sợ hãi chút nào, trong đầu chỉ nghĩ đến việc báo thù rasao.
Lão Hắc bỗng lặng im. Ngay cảTần Tu vốn muốn đi quyết chiến với quân Yên bằng mọi giá nghe Nhị Lăng Tử nóixong liền không lên tiếng nữa. Chỉ có Tần Liệt vẫn giữ thái độ bình tĩnh, trầmgiọng nói: “Ngươi muốn đi ta sẽ không cản, có điều…”
Hắn ngập ngừng, ánh mắt đảoqua từng khuôn mặt của các tướng lĩnh ở đây. Mọi người đột nhiên cảm thấy sợhãi, chẳng ai bảo ai đều đứng thẳng lưng, mắt hướng thẳng về phía hắn.
“Lão Hắc thống lĩnh quân đội,Đổng Nhị và Ngũ Cân làm phó tướng, một người ngoài sáng một người trong tối,chia ra hành động.” Giọng nói của Tần Liệt có thứ sức mạnh khiến mọi người cóthể bình tĩnh và tin phục, hắn thậm chí không cần giải thích nhiều lời, chỉ bằngmột câu nói, bọn họ đều tuân theo không chút hoài nghi. Ngay đến Nhị Lăng Tửlúc nãy còn đánh nhau với Lão Hắc cũng không oán trách nửa lời, hít một hơithật sâu rồi tuân lệnh.
Duy có Tần Tu vẫn còn chútbăn khoăn, nhưng hắn kiêng dè, không nói trước mặt mọi người. Đợi khi tất cảgiải tán hết, Tần Tu mới lặng lẽ bước vào lều trại của Tần Liệt, bám riết lấyhắn không chịu đi. Nhưng Tần Liệt sao có thể đồng ý.
Một là Tần Tu lần này khôngphụng chỉ, hai là dù sao thân phận của hắn cũng đặc biệt, ngộ nhỡ có điều bấttrắc Tần Liệt không biết ăn nói thế nào với Tần Đế. Bởi vậy dù là Tần Tu mềmrắn đủ cả, Tần Liệt cũng không đáp ứng. Bảo Khâm đứng một bên nhìn, không nhịnđược chen lời khuyên nhủ: “Cũng không phải ngươi không hiểu tính khí Tần Liệt,chàng rất ngoan cố, trước giờ đều khó lay chuyển. Ngươi hà tất phải phí lời làmgì. Nếu thật sự muốn đi, cũng không thiếu cách…”
Nói được một nửa Bảo Khâmchợt thấy không hay, Tần Liệt nhìn nàng chằm chằm, thần sắc vô cùng phức tạp.Tần Tu cũng là một kẻ miệng hùm gan sứa, vừa thấy sắc mặt Tần Liệt không tốt,liền vội vàng lấy cớ rời đi, trước lúc đi còn lén lút làm mặt xấu trêu BảoKhâm, bộ dạng vui sướng khi người gặp họa.
Bảo Khâm nhếch miệng cười vớihắn xong quay lại mỉm cười.
Những người khác sợ Tần Liệt,nhưng Bảo Khâm một chút cũng không. Con người đều như vậy, đối với người mìnhyêu luôn có sự tin tưởng khó hiểu.
“Nàng ấy à …” Tần Liệt nhìndáng vẻ cười cợt không nghiêm chỉnh của nàng, khuôn mặt nghiêm túc cũng phảigiãn ra, thở dài hết cách. Hắn bước đến bên nàng, đưa tay ôm eo nàng, thân thểhai người lập tức kề sát bên nhau.
Tuy đã cách một lớp y phụcdày, nhưng cả hai cảm thấy sự ấm áp từ cơ thể đối phương, hơi thở ấm nóng vàhương vị vừa ấm áp vừa dễ chịu. Bảo Khâm đứng yên, nhẹ nhàng dựa vào lồng ngựccủa hắn, nét mặt vừa dịu dàng lại bình yên. Lòng Tần Liệt cũng dần tĩnh lặng,bên ngoài lều chốc chốc có người qua lại, nhưng lòng hắn chỉ ở nguyên trong túplều bé nhỏ này.
Đã bao lâu chưa có cảm giácyên bình như thế này rồi? Tần Liệt tựa cằm vào vai Bảo Khâm, thở nhẹ và nóibằng một giọng rất dịu dàng: “Đội ngũ vận chuyển pháo của quân Yên ngày mai cóthể sẽ đến nơi.”
“Vậy sao?” Bảo Khâm khôngmuốn dứt ra khỏi hơi ấm trong lòng hắn. “Cho nên?” Nàng cảm giác hắn thân mậtthế này không phải vì muốn bàn chuyện quân với nàng.
“Qua đêm nay hết thảy đều kếtthúc.” Giọng nói Tần Liệt vừa mang theo niềm vui, lại vừa có sự phức tạp khôngthể nói thành lời, Bảo Khâm cảm thấy dường như hắn có chút cô đơn. Nếu Tần Turầu rĩ như vậy nàng có thể lý giải, bởi hắn trước giờ thích náo nhiệt, chỉ sợthiên hạ không đại loạn. Còn Tần Liệt không phải người hiếu chiến, sao lại tiếchận khi chiến tranh sắp kết thúc chứ?
Nàng vừa định mở miệng hỏi,Tần Liệt đã nói trước: “Nếu không phải nàng phát hiện ra âm mưu của quân Yến,chỉ sợ…” Đột nhiên hắn ngừng lại, trong lời nói có chút áy náy, dường như cảmthấy mình rất xấu xa: “Nói không chừng, chúng ta có thể thành thân trước trậnchiến… Giờ chiến thắng trở về, hôn sự không biết sẽ trì hoãn đến bao giờ.”
Có trời mới biết tại sao hắnlại đột nhiên nghĩ đến chuyện này! Bảo Khâm chợt đỏ mặt, tim đập dữ dội, nhưngvẫn cố tỏ ra lạnh lùng điềm tĩnh, nói một cách nghiêm túc: “Chàng thật háosắc!”
Tần Liệt oan ức vô cùng. Hắncũng không còn ít tuổi, đám đàn ông quý tộc bằng tuổi hắn ở Phong Thành có aichưa thành thân chứ? Tam thê tứ thiếp không bàn đến, ngay cả con cái cũng đầynhà rồi. Còn hắn… Nghĩ mọi chuyện một cách bình thường, thì đâu có háo sắc? Hơnnữa, nếu thật sự không có sắc tâm mới gọi là bất thường, cuộc sống sẽ mất đikhông ít lạc thú…
“Ta háo sắc?” Tần Liệt nghiếnrăng hỏi lại. Hắn cúi đầu cắn một cái vào cổ Bảo Khâm. Nói là cắn nhưng thựcchất là hôn thì đúng hơn. Môi hắn rất dịu dàng, nhẹ nhàng chạm vào chiếc cổtrắng ngần của nàng, mới hơi tùy tiện một chút, mùi hương con gái dịu nhẹ trênngười nàng đã bao trùm lấy hắn, đầu óc dần trở nên mơ hồ.
Do ảnh hưởng từ cảnh ngộ củaMẫu phi ngày trước, Tần Liệt xưa nay vô cùng cẩn thận với chuyện nữ sắc. Hắnquyết tâm phải tìm được một người con gái mình thật lòng yêu thương sống vớinhau trọn đời. Kiếm tìm bao lâu, phí hoài bao nhiêu năm tháng mới tìm được BảoKhâm. Vốn dĩ vui mừng chuẩn bị thành thân, nào ngờ đến cuối cùng vì chuyệnTrịnh Đế băng hà, hỉ sự phải tạm hoãn.
Hắn xưa nay điềm tĩnh uynghiêm, trầm ổn mà lạnh lùng, tựa như người trong tranh không có tình yêu,chẳng có ham muốn. Mọi người xung quanh đều nghĩ hắn không nóng không vội,nhưng lại không biết phàm là đàn ông, đặc biệt là những người đàn ông khỏe mạnhtrưởng thành, có ai không vội…
Bảo Khâm đột nhiên nhớ lạilời Lão Hắc nói lúc trước, nhất thời không nhịn được, cười thành tiếng. TầnLiệt xụ mặt, càng thêm phiền muộn, vươn tay giữ sau gáy nàng kéo lại gần, cúiđầu hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại…
Hơi thở của hắn trở nên nặngnề gáp gáp, đôi tay cũng không kìm được mà dần dần ôm lấy khuôn mặt nàng mạnhmẽ chiếm đoạt. Bảo Khâm bị hắn hôn đến mức quay cuồng, cái gọi là lí trí vàbình tĩnh từng chút từng chút bay ra khỏi đầu, đôi tay bất giác đặt lên ngựchắn, cảm nhận nhịp đập trái tim mãnh liệt.
“A Bảo! A Bảo! A Bảo xinh đẹpcủa ta…” Đầu óc hắn trống rỗng, không còn biết gì nữa, chỉ gọi tên nàng, từngchữ từng chữ như bày tỏ nỗi lòng. Rõ ràng chỉ là một cái tên rất đỗi bìnhthường, nhưng khi hắn cất tiếng gọi lại mang theo vị ngọt khắc cốt ghi tâm, mỗilần gọi là một lần trái tim Tần Liệt run rẩy…
“Tam gia…” Bên ngoài lều độtnhiên có tiếng người hét lớn.
Bảo Khâm nhanh như cắt hoànhồn, đưa tay đẩy mạnh khiến Tần Liệt lùi đến mấy bước. Không chỉ vậy, Tần TamGia vẫn luôn lạnh lùng nghiêm túc lại bị va vào cái ghế đẩu đằng sau, nhất thờikhông đứng vững, “bịch” một cái ngã xuống đất.
Người ngoài lều nghe thấytiếng động bên trong, không hề nghĩ ngợi xông thẳng vào: “ Tam gia, cóchuyện…?” Vừa bước vào, hắn liền nhìn thấy Bảo Khâm ngồi ngay ngắn bên cạnhbàn. Khuôn mặt nghiêm túc đoan trang, chỉ có hai má đỏ ửng, chỉ có ánh mắt mơmàng, đôi môi hơi sưng lên… Ngũ Cân chợt cảm thấy muốn chết!
Sao hắn lại nhằm ngay lúc nàymà đến cơ chứ! Chưa biết chừng lát nữa chết như thế nào cũng không biết.
“Tam gia, thuộc hạ đột nhiênnhớ ra còn có chuyện gấp phải làm.” Ngũ Cân không dám nhìn Bảo Khâm nữa, càngkhông dám nhìn khuôn mặt hằm hằm của Tần Liệt, cúi đầu vội vàng chạy ra ngoài.
Bên trong nhanh chóng yêntĩnh trở lại. Bảo Khâm liếc mắt nhìn trộm Tần Liệt, thấy hắn vẫn đang ngồi dướiđất không chịu đứng lên, trong lòng biết hắn đang buồn bực. Trước mặt ngườikhác Tần Liệt luôn tỏ ra nghiêm túc, còn trước mặt Bảo Khâm hắn bất chấp thểdiện, hành vi ngồi lì dưới đất ngày hôm nay đã không còn xa lạ.
Bảo Khâm đang suy nghĩ xemnên nói gì dỗ dành Tần Liệt, nhưng không biết vì sao, nghĩ đến bộ dạng thảm hạiban nãy của hắn, nàng không nhịn được cười phá lên. Tần Liệt thấy thế càng xấuhổ hơn. Nhưng Bảo Khâm càng cười càng thích chí cuối cùng còn ôm bụng cười,không đứng dậy nổi.
Hắn không nhẫn nhịn được nữa,nhổm dậy, không nói năng gì nhào về phía nàng, đôi tay hơi dùng lực kéo nàngcùng ngã xuống đất. Lăn nhẹ vài vòng, hắn đè nàng xuống dưới thân…
“A Bảo!” Tần Liệt nhìn nàngchăm chú, ánh mặt nghiêm túc vô cùng: “Chúng ta thành thân đi.”
Thành thân? Bảo Khâm ngâyngười ra, mở to mắt nhìn Tần Liệt, một lúc lâu không nói gì. Cơ thể hai ngườiáp sát vào nhau. Tần Liệt dường như có thể cảm nhận được trái tim nàng đang đậpmạnh “thình thịch… thình thịch”, bản thân hắn cũng căng thẳng theo, trái timnhư muốn nhảy ra ngoài, ngay cả nhịp thở cũng hỗn loạn.
Trong lều im lặng một lúclâu, Tần Liệt vẫn đè lên Bảo Khâm như vậy, dường như nếu nàng không đồng ý sẽkhông đứng dậy, điệu bộ vô lại ấy chẳng giống Tần đại tướng uy nghiêm chút nào.
Bảo Khâm suýt nữa bật cười,nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, nàng chỉ khẽ hỏi: “Thất công chúa vẫn đangtrong thời gian chịu tang, nếu chàng ép thiếp thành thân, không sợ miệng lưỡithế gian hay sao?”
Tần Liệt chớp chớp mắt, thongthả trả lời: “Quân Yên kéo binh vây thành, tính mạng binh sĩ đang nguy hiểm, đểđộng viên tinh thần tướng sĩ, ta và Công chúa thành thân ngoài tiền tuyến, sauđó cùng nhau xông pha trận mạc, chung tay giết giặc. Chúng binh sĩ được cổ vũ,sĩ khí bừng bừng, sau đó không những đột phá vòng vây, mà còn thừa thắng xônglên, giết trăm ngàn địch, chém chết tướng nước Yên, đây chính là chiến thắnglẫy lừng mười năm nay chưa từng thấy…”
Bản lĩnh ba hoa này của hắnkhiến Bảo Khâm cứng họng, đợi nghe hết rồi, nàng không nhịn được cười phá lên:“Chàng không sợ sau khi về Kinh sẽ bị Bệ hạ mắng cho té tát hay sao?”
Tần Liệt không quan tâm, hắnnói: “Ván đã đóng thuyền, ông ấy còn có thể làm gì nữa, chẳng lẽ lại trị tội tabáo cáo sai quân tình hay sao?” Tuy hắn và Tần Đế luôn bất hòa, nhưng hắn hiểurõ cha mình, những chuyện khác không nói, khả năng bao che khuyết điểm lạikhông ai sánh bằng.
Đặc biệt đứa con trai này –Tần Liệt, còn là người Tần Đế xem trọng nhất, người khác chỉ cần nói nhiều hơnmột chút ông cũng nổi giận, nhưng cho dù có nổi trận lôi đình cũng không làmTần Liệt khó xử trước mặt nhiều người.
“Cùng lắm lúc về sẽ bị mắngvài câu.” Tần Liệt nhíu mày, nếu có thể thành thân, đừng nói bị mắng, cho dù bịđánh một trận hắn cũng cam lòng.
Thấy Bảo Khâm không lêntiếng, Tần Liệt ban nãy còn đang kích động đã dần dần bình tĩnh lại, trong ánhmắt có chút thất vọng, nhưng hắn vẫn cố nén xuống không để lộ ra. “ A… A Bảo…Nàng không bằng lòng?”
Bảo Khâm nhìn hắn oán trách,khẽ mắng: “Làm gì có ai đè xuống ép hôn như chàng cơ chứ, còn không mau đứngdậy, chàng sắp đè chết thiếp rồi đây này.” Lúc nói, nàng lại lấy tay chọc vàoeo hắn một cái. Tần Liệt thấy đau liền kêu lên. Bảo Khâm được thể lật ngườithoát ra.
Tần Liệt thấy ngoài miệngnàng đang mắng mình, nhưng trên mặt lại không có ý trách cứ, miệng còn mỉmcười, trong lòng đột nhiên kích động, rồi chợt hiểu. Hắn lập tức phấn chấn,xông lên trước ôm lấy mặt Bảo Khâm hôn chụt một cái, nói: “A Bảo, A Bảo tốt củata, ta biết nàng nhất định sẽ đồng ý mà.”
Hắn vừa hôn vừa dỗ, giống nhưchú cún đang nịnh chủ, nhưng ngoài mặt vẫn mang theo vẻ nghiêm túc. Bảo Khâmthực sự thấy rất buồn cười. Chỉ là bây giờ không khí trong phòng tốt đẹp nhưvậy, nếu nàng vì thế bật cười, e Tần Liệt sẽ càng bị đả kích nên đành cố gắngnhẫn nhịn, chủ động ôm lấy thắt lưng Tần Liệt, hôn lên môi hắn.
Đầu óc Tần Liệt tỉnh táo hơnrất nhiều, nên không nhân đó “thừa nước đục thả câu” nữa. Bảo Khâm đã đồng ýlấy hắn, hôn lễ chỉ trong ngày một ngày hai. Sắp được bữa tiệc lớn rồi, hắn hàtất phải quấn quít tham ngọt nữa. Đến lúc dục hỏa thiêu đốt, người thiệt chỉ cóhắn mà thôi!
Chỉ trong một buổi chiều, tintức Tần Liệt và Bảo Khâm muốn thành thân trước trận chiến đã lan truyền khắpdoanh trại Tây Xuyên. Nhất thời cả doanh trại sục sôi.
Các binh sĩ biết thân phậnthật của Bảo Khâm không nhiều, hơn nữa hôm nàng dẫn Lão Béo đến đây ai cũng cảitrang thành nam nhi. Mọi người chỉ biết Tần Liệt muốn thành thân với Thất Côngchúa, vừa vui mừng lại vừa khó hiểu, tin tức thành thân được truyền đi, nhưngkhông rõ Tam gia biến đâu ra tân nương?
Hôn lễ ngoài chiến trườngđương nhiên không thể sánh bằng hôn lễ trong Kinh thành. Động phòng còn dễchuẩn bị, trang trí lều trại của Tần Liệt là xong, nhưng hỉ phục màu đỏ khiếnNgũ Cân đau đầu. Theo phong tục nước Tần, áo cưới của tân nương đều do chínhtay nàng thêu lấy, không thể mua trong những cửa hàng quần áo bình thường. Màdoanh trại Tây Xuyên còn nằm ở nơi hẻo lánh, những thị trấn gần đó ngay cả cửahàng bán đồ cưới còn không có, lấy đâu ra áo cho tân nương đây?
Cuối cùng, một câu nói củaTần Tu đã giải vây giúp hắn. Tần Ngũ gia nhìn hắn khinh thường: “Thôi đi! Vớitính tình Bảo Khâm, nếu ngươi muốn nàng mặc hỉ phục hoa lệ kiều diễm, châu báuđầy mình, chi bằng cho nàng mặc áo giáp bái đường là được rồi. Nếu không, chodù cả người đỏ rực, nhưng trên đầu ngay cả một bông hoa cũng không có, nàngchưa chắc đã vui.”
Ngũ Cân suy nghĩ đắn đo, cảmthấy có lý. Hắn đi theo Tần Liệt đã lâu, không ngừng bị sai mang đồ lặt vặt đếncho Bảo Khâm nên đã dần hiểu được sở thích của nàng. Nàng thích nhất chính làmấy thứ gấm vóc rực rỡ, hoa lệ, càng sặc sỡ càng thích. Ngày thành thân quantrọng như vậy nếu để nàng mặc bộ y phục đơn giản mộc mạc, chỉ e nàng quăng đitrong chớp mắt.
Hắn ta cẩn thận nhắc chuyệnnày với Tần Liệt, Tần Liệt tuy không vui, nhưng cũng biết Ngũ Cân đang khó xử,nên đành cho qua, nói: “Thôi được rồi, trước mắt cứ dùng tạm, đợi sau khi vềKinh chúng ta sẽ bái đường một lần nữa.”
Ngũ Cân cảm động suýt rơinước mắt.
Sáng sớm hôm sau, Bảo Khâm bịmột đám bà cô Ngũ Cân mời đến đánh thức. Thanh Nhã không ở đây, nàng đành mặccho họ muốn làm gì thì làm, nào thì rửa mặt, nào thì trang điểm tô vẽ, còn thoamột lớp phấn đỏ lên mặt nàng. Bảo Khâm run rẩy nhìn mình trong gương, suýt nữangất đi, vội vàng gọi Lão Bao mang nước vào, lau sạch lớp phấn kinh khủng dọa ngườitrên mặt đi.
Các bà cô lập tức dừng tay,không ngừng khuyên nhủ. Bảo Khâm vẫn kiên quyết không nghe, thà chết cũng khôngchịu vác cái mặt lòe loẹt đó làm lễ cưới. Họ hết cách, vội vàng chạy đi tìm NgũCân tới giúp đỡ. Ngũ Cân nghe xong lập tức xua tay: “Công chúa thích làm gì thìcứ làm theo, tất cả do người quyết định hết!”
Tam gia chẳng phải đã nói đợisau khi về Kinh sẽ bái đường lần nữa sao? Bây giờ nàng thích làm gì cứ mặc kệnàng. Nếu khiến nàng phật ý không chịu thành thân, Tần Liệt sẽ giết hắn mất!
Không có Thanh Nhã ở bên, BảoKhâm không thể tô vẽ cho khuôn mặt xinh đẹp, cuối cùng nàng chỉ thoa chút sonlên môi, giúp khuôn mặt có tinh thần hơn, sau đó mặc áo giáp bạc, trông chẳnggiống tân nương chút nào, rõ ràng là một tiểu tướng quân anh tuấn oai phong.
Vì đã quyết định tối nay sẽđột kích, nên mọi người không tiện uống rượu mừng, hôn lễ cũng không náo nhiệtlắm. Nhưng Tần Liệt không nghĩ nhiều như vậy. Hắn đang vui vẻ, chờ đợi bao nămcuối cùng cũng đợi đến ngày hôm nay, thật sự không dễ dàng gì. Cho nên, dù BảoKhâm mặc áo giáp bạc phóng khoáng, rất thoải mái để người khác dắt tay ra, hắnvẫn cảm thấy tân nương của mình đẹp không gì sánh nổi.
Thống soái thành thân, tuytướng sĩ cả doanh trại Tây Xuyên háo hức mong đợi, nhưng đại địch còn ở trướcmắt, Tần Liệt dù vui mừng đến đâu cũng không thể để toàn bộ bọn họ rời vòngcanh gác được. Đến tham dự hôn lễ vẻn vẹn có một vài tướng sĩ thân thiết, nhữngngười còn lại chỉ được thêm vài miếng thịt trong bữa cơm chiều. Vậy thôi cũngđủ khiến tất cả vui mừng khôn xiết.
Hôn lễ đơn giản nhưng trangtrọng. Tuy Tần Liệt nói về Kinh sẽ tổ chức lần nữa, nhưng đối với hắn và BảoKhâm đây mới là hôn lễ chính thức. Trong doanh trại có quan Tư Lễ, ngày thườngkhông bao giờ được biết đến, nay lại ngồi ở vị trí bề trên, giương oai diễu võ.
Quân Trịnh biết tin cũng đặcbiệt cử người đến tham dự. Bảo Khâm sợ bị người khác nhận ra, đành nhờ Ngũ Cânlấy một cái khăn voan đỏ đội lên đầu. Áo giáp bạc phóng khoáng tiêu sái kết hợpvới khăn trùm đầu trông thế nào cũng chẳng ra gì.
Nhưng Tần Liệt lại không cảmthấy như vậy, từ lúc Bảo Khâm bước vào phòng, đôi mắt hắn chỉ dán chặt vàonàng, khuôn mặt trước giờ luôn điềm tĩnh nghiêm túc có chút căng thẳng. Hắnđứng ngây người một chỗ, đột nhiên quên mất phải nhấc chân lên như thế nào.
Mọi người nhìn thấy Tần Liệtnhư vậy đều cúi đầu không dám nhìn tiếp, sợ không nhịn nổi cười phá hỏng hứngthú của Tam gia sẽ bị hắn mắng chết. Duy có Tần Tu bật cười “ha ha”, nghênhngang chỉ tay vào Tần Liệt, bộ dáng vui sướng khi người gặp họa.
Tần Liệt cuối cùng cũng cóphản ứng, hung hăng lườm hắn, đoạn cất bước đến bên cạnh Bảo Khâm, nắm lấy lụađỏ trong tay nàng.
Hai người chậm rãi bước vàolễ đường, quan Tư Lễ mới hắng giọng, bắt đầy chủ trì nghi thức.
Bái xong tam bái, đưa vàođộng phòng.
Sau khi thưởng cho những bàcô chút bạc, trong lều chỉ còn lại hai người họ. Tần Liệt lúc này đột nhiên cảmthấy vô cùng căng thẳng, run rẩy gỡ khăn trùm đầu, ánh mắt sáng trong của BảoKhâm liền lộ ra.
“A…A Bảo…” Cổ họng hắn nhưkhô lại, nuốt nước bọt khó khăn lắm mới ngăn được ý muốn đẩy tân nương xuốnggiường, chỉ nắm lấy tay nàng và dịu dàng hỏi: “Nàng có đói không?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...