Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Quyển 2 - Chương 6-1



Ngày hôm đó, sau khi ăn cơmtrưa, Tần Liệt nghiêm chỉnh dẫn Bảo Khâm lên núi tắm suối nước nóng, lấy danhnghĩa là vì muốn trừ độc cho nàng. Bảo Khâm hỏi ông lão, nhận được lời khẳngđịnh, liền vui vẻ đi lấy vài bộ quần áo lên núi. Tần Liệt nghiêm túc đi sau,chân bước nhanh nhẹn.
Đi được mấy bước, đột nhiênTần Liệt quay lại lườm Cửu Cân ở phía sau, tuy vẫn là vẻ mặt không biểu cảm nhưbình thường, nhưng Cửu Cân bị dọa cả người lạnh toát. Ông lão thấy vậy liền gọirồi đưa tay kéo hắn lại.
Đợi người đi khá xa rồi, ônglão mới lắc đầu nói: “Thằng nhóc này, sao không chịu nhìn mặt người khác màhành động chứ?” Cửu Cân không nói gì, chỉ cười ngây ngốc. Không phải hắn khônghiểu chuyện, chẳng qua hắn vẫn còn nhớ lời Tần Tu dặn dò trước đó, nên muốn cốgắng hết sức mình làm tròn bổn phận.
Còn Bảo Khâm và Tần Liệt vừađi vừa nói chuyện, không bao lâu đã tới nơi. Tần Liệt chạy như bay đến căn nhàcỏ kia bê mấy cái ghế và bàn đá lại cho nàng để quần áo, bận rộn “hầu hạ” nàngchu đáo. Cho đến khi xuống hồ, Bảo Khâm mới cảm thấy có chút không ổn... giữalưng chừng núi chỉ có hai người họ, nếu nàng trượt chân trong hồ nước, chỉ cóthể nhờ Tần Liệt đến cứu mình...
Vừa nghĩ đến đây, mặt nàngnóng bừng lên, động tác cũng dần chậm lại. Tần Liệt thấy vậy nhưng làm nhưkhông biết gì, đi ra phía sau hòn giả sơn, bên đó vẫn còn một dòng suối nướcnóng khác.
“A Liệt...” Bảo Khâm khẽ gọitên hắn: “Hay là chàng gọi thêm một cô nương nữa đến đây đi. Nếu chẳng may cóchuyện...”
“Mấy hôm nữa là đến Tết rồi.”Tần Liệt không trả lời nàng, hạ giọng nói: “Khi nãy ở trên núi, ta thấy mọingười đang bận muối thịt.” Cho nên, tất cả các cô nương trong sơn trại đều bậnrộn hết, không có ai lên đây?
“Còn có ta ở đây.” Hắn lạinói: “Sẽ không có chuyện gì xảy ra được đâu.”
Chính vì có hắn ở đây nênnàng mới không yên tâm. Bảo Khâm nghĩ thầm như vậy, nhưng ngẫm kĩ lại, có vẻnhư bản thân đã nghĩ nhiều quá rồi. Sức khỏe của nàng tuy không tốt, nhưng cũngkhông đến nỗi ngâm nước nóng chân tay mềm nhũn không đứng dậy được. Nghĩ đếnđây, nàng liền đuổi Tần Liệt sang cái hồ khác, còn mình cởi bỏ cái áo khoác dầytrên người và mấy lớp áo khác, chỉ giữ lại áo lót, nhanh chóng xuống nước.
Suối nước nóng này đúng là dễchịu hơn nhiều so với những con suối khác họ từng gặp trên núi Tiểu Chướng,nhiệt độ hơi cao một chút, nhưng vẫn chịu được, trong hồ còn có mùi lưu huỳnh,nhưng không nồng nặc lắm, chất lỏng ấm áp bao trùm xung quanh Bảo Khâm, thấmướt từng chỗ nhỏ trên da thịt nàng.
Một lát sau, thấy trong ngườikhông còn chỗ nào khó chịu nữa, dòng suối ấm đã thẩm thấu vào cả người nàng,không chỉ làn da, mà còn vào tận xương tủy.
“A Bảo...” Tần Liệt gọi tênnàng từ sau hòn giả sơn: “Nước không còn quá nóng nữa rồi.”
“Ừm...” Bảo Khâm lười nháctựa vào hồ, tay hơi dùng lực, ngồi lên một viên đá to, hai chân đạp nước, khẽđáp lại hắn: “Không sao, rất thoải mái!”
Lúc nói, nàng nhảy thật mạnhtừ trên hòn đá xuống, phát ra một tiếng “ùm”. Tần Liệt đột nhiên thấy lo lắng,cất cao giọng hỏi: “A Bảo, A Bảo, có phải là nàng không?”
Bảo Khâm chỉ cười không trảlời. Phía bên kia, Tần Liệt bắt đầu sốt ruột, tiếng nước cuộn ào ào. Bảo Khâmchớp chớp mắt, vừa ngẩng đầu đã thấy hắn chạy nhanh đến chỗ mình, trên ngườichỉ mặc bộ quần áo trong màu xanh nhạt đã bị nước suối thấm ướt từ lâu, dínhchặt vào, làm lộ ra từng đường nét rắn rỏi hoàn mỹ bên trong...
Bảo Khâm “á” lên một tiếng,lập tức quay người đi, giận dữ nói: “Tần Liệt, chàng làm gì thế! Sao không mauđi đi.”
Tần Liệt nghe thấy vậy liềnquay người không dám nhìn nàng, đầu cúi gằm, giọng nói có chút hối lỗi: “Vừanãy không nghe thấy nàng trả lời, ta sợ nàng xảy ra chuyện gì nên sốt ruột.”
Nàng không phải đứa bé hai batuổi không biết lo cho mình, làm gì đến mức phải cẩn thận từng li từng tí nhưvậy. Đột nhiên, trong lòng Bảo Khâm cũng không rõ mình đang nghĩ gì, vừa buồnbực, nhưng lại có chút ngọt ngào. Trên thế giới này, tìm được người yêu mình màmình cũng yêu người thật không dễ, hơn nữa người đó còn đặt mình vào nơi quantrọng nhất trong tim.
Tần Liệt nói xong, trong lòngcũng thấy có lẽ bản thân hơi kích động. Đến chính hắn cũng không hiểu được, khinãy vội vàng chạy đến, là do lo lắng hay còn có ý đồ gì khác? Nghĩ đến đây, hắnchợt xấu hổ, vội vàng đi nhanh về chỗ cũ.
Có lẽ do xấu hổ nên đầu óchơi quay cuồng, Tần Liệt không để ý dưới chân mình đã bị ướt. Vừa quay người điđược nửa bước, hắn bị trượt ngã, cả người chao đảo, rơi tõm xuống nước, phát raâm thanh rất lớn.
Tần Liệt biết bơi, nhưng vừatrượt chân, đầu lao xuống nước trước nên hắn uống liền mấy ngụm, mũi và taicũng khó thoát. Vùng vẫy một hồi, cả người mới tạm đứng vững, hắn ho đến nỗikinh thiên động địa, mặt mũi đỏ bừng.
Bảo Khâm ở bên này, vốn dĩcòn tức giận, nhưng nghe thấy hắn ho như vậy cũng nguôi giận mấy phần, còn lạihóa thành lo lắng, khẽ hỏi: “A Liệt, chàng không sao chứ?”
Tần Liệt ho mấy tiếng muốntrả lời, nhưng giống như người câm vậy!
Bảo Khâm nghĩ một lúc liềnđứng dậy, thay quần áo ướt ra, vớ lấy đống áo dày sụ mặc vào, rồi khoác thêm áokhoác, đi giày, xong xuôi chạy nhanh ra phía sau hòn giả sơn xem hắn thế nào.Vừa thấy người, Bảo Khâm liền khựng lại. Có lẽ là do vừa trượt ngã nên lớp áotrong của hắn không biết bị nước cuốn đi đâu. Tần Liệt đứng giữa hồ, lộ hơn nửangười, nàng chỉ thấy được làn da màu đồng trơn bóng như sa tanh. Bờ vai vừa rắnchắc vừa rộng lớn, vòng eo thon gọn, xuống dưới... xuống dưới nữa... Bảo Khâmngại ngùng không dám nhìn tiếp, lập tức quay đầu đi.
Tần Liệt không ngờ nàng lạichạy đến, trong chốc lát cũng hơi ngượng, thấy Bảo Khâm đỏ mặt quay người đi,hắn vui vẻ trở lại, giống như một gã lưu manh, hạ thấp giọng: “A Bảo! Nước bênnày tốt hơn, hay là nàng cũng xuống đây đi!”
Bảo Khâm ngồi xuống, vớ lấyhòn đá trên đất ném về phía hắn.
Không thể ngâm trong suốinước nóng quá lâu! Trước khi đi ông lão đã dặn dò như vậy rồi, nếu ngâm quá lâusẽ khiến tinh thần không ổn định, không cẩn thận còn bị ngất. Cho nên Tần Liệtmới hết sức cẩn thận, lúc nào cũng gọi hỏi Bảo Khâm. Nàng còn giận hắn vừa rồitrêu đùa mình, nên mặc kệ, mỗi lần hắn hỏi, nàng đều ném một viên đá nhỏ quathị uy.
Hai người ngâm suối nước nóngtrên núi một lúc, cả người cảm thấy uể oải mới lên bờ, thay quần áo và nắm taynhau quay về.
Tính ra, Tần Liệt rời quândoanh cũng được mười ngày, Bảo Khâm có chút lo lắng cho chiến sự ở phía Bắc.Tuy hắn luôn nói mình cầm quân, thuộc hạ ai làm việc nấy, nhưng bất kể thế nào,hắn mới là thống soái thật sự. Hiện giờ hai quân giao chiến, nàng không sao yêntâm nổi.
Cho nên, về đến phòng, BảoKhâm liền giục hắn mau quay về nước Tần.
Tần Liệt không lập tức trảlời nàng, suy nghĩ một lúc, đợi đến tối mới nói: “Sáng ngày mai ta lên đườngtrở về, nàng, lão tiền bối và Cửu Cân cứ ở lại sơn trại một thời gian. Nơi nàycó suối nước nóng có thể trừ độc, ở lại mấy ngày cũng tốt cho nàng.”
Bảo Khâm nghe vậy lặng đi mộtlúc, mở to mắt nhìn hắn, trong lời nói có chút nghi hoặc: “Một mình chàng quayvề ư?”
“Ừ.” Hắn cúi đầu, không nhìnnàng. “Nàng nói đúng, ta ra ngoài đã lâu, thật là không nên. Nếu có tin tứctruyền ra ngoài, chỉ sợ lòng quân xao động. Cũng may nơi này cách đó không xalắm, đi một hai ngày đường là tới. Nàng không dễ gì gặp lại thuộc hạ cũ, ở lạiđây ôn chuyện cũng tốt.”
Nhưng, trong lòng Tần Liệtvẫn có chút không nỡ. Hắn vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, khó khăn lắm mới cứuđược nàng. Suốt dọc đường chỉ lo chạy trốn, không có mấy cơ hội nói lời tìnhcảm. Giờ hiếm có dịp bình tĩnh ngồi lại nói lời yêu thương với nhau thì phải rađi, làm sao hắn không buồn cho được.
Đến nhìn nàng thêm một lầnnữa hắn cũng không dám, hắn sợ, đến phút cuối cùng mình sẽ không đành lòng dứtáo ra đi, hoặc nhất thời kích động đưa nàng cùng về.
Bảo Khâm im lặng một lúc, ánhmắt có chút mê man, hồi sau, nàng mới trầm giọng trả lời: “Ừm.”
Tần Liệt không rõ nên thởphào nhẹ nhõm hay là xả được nỗi bực tức. Trong lòng rất phức tạp, vui mừng haythất vọng, thế nào cũng không nói rõ được. Hắn run run nắm lấy tay Bảo Khâm,muốn dặn dò nàng vài điều, nhưng lời vừa ra đến cửa miệng, lại như bị chặn lại,thế nào cũng không thốt ra được.
Buổi tối hôm đó Tần Liệtkhông sao ngủ được, lại sợ Bảo Khâm trông thấy không yên tâm, nên chỉ dám nhắmmắt bất động, cho đến tận khi trời sáng. Hôm sau thức giấc, Tần Liệt mới pháthiện dưới mắt Bảo Khâm cũng xuất hiện quầng thâm. Trong lòng bỗng nhiên hiểurõ, nỗi buồn tiễn biệt người thương đã biến thành một nỗi niềm khó nói, hắndang tay ôm chặt nàng vào lòng.
Cuối cùng, Bảo Khâm bảo CửuCân cùng về với Tần Liệt. Tuy núi Tiểu Chướng cách nước Tần không xa, Tần Liệtlại thân thủ nhanh nhẹn, nhưng nàng vẫn không yên tâm nhìn hắn đi về một mình.Những ngày đông giá rét thế này, một mình độc bước, cô đơn biết bao!
Nàng ngồi trên núi phóng tầmmắt dõi theo bóng hình Tần Liệt dần dần biến mất vào trong gió tuyết ngập trời,rất lâu, rất lâu không động đậy. Ông lão khẽ nói bên cạnh: “Ta còn tưởng Bảonha đầu ngươi sẽ theo họ về cơ!”
“Bây giờ vẫn chưa thể về.”Nàng khẽ lắc mình, chậm rãi nói: “Giờ tiểu nữ phải ở đây chữa cho khỏi bệnh.Lần sau gặp lại, sẽ không bệnh tật ốm yếu như bây giờ nữa!”
Từ trước đến nay, nàng khôngphải là một đóa hoa kiều diễm, càng không phải là sợi tơ yếu mềm, nàng như mộtcây bạch dương vừa đầy nghị lực vừa mạnh mẽ, cưỡi ngựa, phi thương, ngẩng caođầu cùng hắn vào sinh ra tử.
***
Vì có bọn Lão Béo chỉ đườngđi tắt trong núi, Tần Liệt và Cửu Cân chưa đầy hai ngày đã về đến doanh trạiTây Xuyên. Tần Tu nghe tin liền chạy ra đón từ xa, thấy chỉ có Tần Liệt và CửuCân, sắc mặt khó chịu, lạnh lùng chất vấn: “Tam ca đi bặt vô âm tín hơn nửatháng, hôm nay tay không trở về như vậy sao?”
Nếu là lúc bình thường, TầnLiệt sẽ kiên nhẫn ngồi xuống giải thích cho Tần Tu hiểu, nhưng hắn mới vừa chiatay Bảo Khâm, trong lòng đang rất khó chịu, làm sao có tâm trạng nói rõ ràng?Nghe những lời trách móc vớ vẩn kia, hắn cũng chẳng buồn để ý, đi thẳng mộtmạch vào trong doanh trại, không thèm liếc nhìn lấy một cái.
Tần Tu thấy vậy càng thêmnóng nảy, ánh mắt như tóe lửa, Cửu Cân vội vàng chạy đến dập lửa, kéo hắn ramột bên. Sau đó, Cửu Cân thuật lại đầu đuôi những chuyện dọc đường rõ ràng rànhmạch cho hắn nghe. Đến khi biết Bảo Khâm đã thoát khỏi hiểm nguy, gương mặt TầnTu mới dễ chịu hơn một chút, lại nghe chuyện Bảo Khâm gặp thuộc hạ cũ, ở lạinúi Tiểu Chướng dưỡng bệnh, Tần Tu mở to mắt, không dám tin vào tai mình hỏilại: “Mấy tên ngốc ngươi nhắc đến không phải là bọn Lão Béo và Thư Sinh đấychứ?”
Tần Tu và Bảo Khâm vừa đánhnhau vừa hợp tác đã nhiều năm, cho nên hắn rất biết mấy người phó tướng cũngnhư thị vệ của nàng. Nhất là tên Béo, không ít lần bày mưu kế đen tối cho BảoKhâm. Sau này khi cùng liên thủ đánh nước Yên, tên Béo đó lại cùng hắn uốngrượu nói chuyện, cũng coi như trở thành bạn rượu.
Nhưng từ sau khi Chung tiểutướng quân bị mưu hại, đám thuộc hạ cũ của nàng cũng mất tăm mất tích luôn.Cũng không hiểu nghĩ gì, ban đầu Tần Tu còn phái người đi tìm, nhưng vẫn khôngcó tin tức. Nay nghe thấy Cửu Cân nhắc đến mấy người này, Tần Tu bất giác nhớlại những ngày tháng xưa cũ vừa là thù vừa là bạn, trên mặt hiện ra cảm xúchoài niệm.
Cửu Cân thấy thế, nét mặt vừalo lắng vừa khó hiểu, suy nghĩ một lúc, hắn nghiến răng, cuối cùng cất lờikhuyên: “Ngũ gia, tiểu nhân thấy, Tam gia và Bảo cô nương... tâm đầu ý hợp,trai tài gái sắc, trời đất tác hợp, ngài... ngài sao phải...” Ngài sao phải chenvào giữa làm gì? Tất nhiên câu này hắn không thể nói ra, chỉ làm khuôn mặt nhưdo dự, hi vọng Tần Tu có thể hiểu ý mình.
Tần Tu nghe xong thì ngây ra,một lúc sau mới hiểu hết, lập tức trở nên phiền não, tức giận đến mức mặt đỏtía tai, mắng: “Ngươi nói huyên thuyên gì đấy, không phải ta không lấy được vợ,việc gì phải tranh cướp với Lão Tam cơ chứ. Chung Bảo Khâm chẳng qua có chútnhan sắc, nhưng xét dáng dấp sao đẫy đà được như người khác. Ngươi còn nói lungtung nữa, coi chừng ta xẻo miệng.” Nói rồi hắn đập mạnh vào đầu Cửu Cân một cáimới hả giận, chậm rãi quay về lều của mình.
Lần này Tần Liệt rời doanhtrại gần hai mươi ngày, nhưng những người biết tung tích của hắn đếm trên đầungón tay. Tuy mọi người đều rất tin tưởng Tần Liệt, nhưng nhiều ngày không cóchút tin tức nào, bọn Lão Hắc cũng bắt đầu lo lắng. Khi hay tin Tam điện hạ đãtrở về, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay tối hôm đó đã có mộtchồng giấy tờ dày được đưa đến chỗ Tần Liệt.
“Gần đây hành tung quân Yêncó chút kì quái.” Lão Hắc vuốt vuốt chòm râu ngắn ngủn khó khăn lắm mới mọcdưới cằm, mặt nghiêm nghị nói: “Liên tục mười mấy ngày đều không có động tĩnhgì, không biết do sợ hãi hay chúng có ý đồ khác.” Trong lòng hắn hiểu rất rõ,người nước Yên rất nhanh nhẹn dũng mãnh, trước nay tôn thờ kẻ mạnh, rất ít khihoảng sợ, vậy mà lúc này lại khác thường như thế, tám chín phần là có ý đồkhác.
“Binh đến tướng ngăn, nướcđến đất chặn.” Tần Liệt lạnh lùng nói: “Dặn dò xuống dưới, nhắc nhở mọi ngườiphải hết sức cẩn thận, không nên tham công mạo hiểm. Chỉ cần chúng ta tính toánkĩ từng bước, không phải sợ chúng có âm mưu quỷ kế gì hết.” Nhắc đến kế hoạch,Tần Liệt lại nhớ đến Hạ Lam Thanh. Kẻ này năm lần bảy lượt thách thức Tần Liệt,nếu không cho hắn biết lễ độ, chỉ sợ y sẽ được đằng chân lân đằng đầu.
“Không phải ngươi nói bọnchúng gần đây im lặng đến bất thường sao?” Gương mặt nghìn năm không đổi củaTần Liệt đột nhiên có chút gì đó kì quái không thể diễn tả được, ánh mắt sángbừng, Lão Hắc nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy lạnh người.
“Ngươi cho người loan tin,rằng ta một mình đến nước Yên, đến giờ vẫn chưa về, sống chết không rõ.” Rồngmất đầu, lòng quân xao động, hắn không tin, quân Yên nghe tin này lại chịu đểyên. Nếu Hạ Lam Thanh hay tin, hắn sẽ càng thêm chắc chắn người đã cứu Bảo Khâmtừ trong quán trọ ra chính là Tần Liệt.
“Nhưng...” Khuôn mặt Lão Hắctỏ vẻ do dự, lưỡng lự khuyên ngăn: “Tam gia, thuộc hạ chỉ lo, khi tin nàytruyền về Kinh, sẽ có người nhân cơ hội thêm dầu vào lửa, tố tội ngài...”
Tần Liệt liếc mắt nhìn ôngta, ánh mắt chất chứa thù hận vô cùng. Lão Hắc không ngốc, rất nhanh đã hoànhồn trở lại. Tin bên ngoài do họ truyền ra, thời gian cũng do họ quyết định, màgiờ đây Tần Liệt vẫn ở trong doanh trại, sao phải sợ lời lẽ bên ngoài. Đến lúcđó dù có người muốn bắt hắn, hắn chỉ cần nói đây là kế dụ địch, cũng không aidám nghi ngờ, hơn nữa, đây vốn dĩ chỉ là chiêu dụ địch mà thôi.
“Thuộc hạ sẽ đi sắp xếpngay.” Lão Hắc đã hiểu rõ vấn đề, lập tức vui mừng trở lại, cười “hề hề”, xoaxoa tay, đắc ý nói: “Thuộc hạ không tin bọn chúng có thể nhẫn nhịn được.”
Khoan nói đến bên này bàybinh bố trận ra sao, Bảo Khâm ở trên núi Tiểu Chướng bị phương thuốc mới kê củaông lão làm cho khổ sở vô cùng.
Nàng bịt mũi uống một hơi hếtbát thuốc, sau đó ngậm ngay viên kẹo vào miệng, nhưng vẫn thấy chưa đủ, nàngvươn tay lấy ấm trà bên cạnh uống mấy hớp liền, cuối cùng cũng chế ngự được vịđắng. “Lão tiền bối, tiểu nữ có đắc tội gì ông đâu, sao dạo này ông toàn kênhững vị thuốc đắng đến nỗi không nuốt nổi như vậy?”
Ông lão tức giận phì phì,nhìn nàng nói: “Có biết thế nào là thuốc đắng giã tật không? Nếu là người khác,lão phu sẽ không kê như thế đâu, mấy vị thuốc này rất đắt đấy! Mà hơn nữa,không phải ngày nào nha đầu ngươi cũng lải nhải bên tai lão muốn sớm khỏi bệnhsao, nếu không ta kê đơn thuốc mới làm gì?”
Bảo Khâm vốn chỉ muốn thanphiền vài câu, không hề có ý nào khác, nhưng nghe ông nói như vậy, liền cườiphá lên, vui vẻ hỏi: “Ý lão tiền bối là chẳng bao lâu nữa bệnh của tiểu nữ sẽkhỏi?”
Ông lão bĩu môi, làm ra vẻsâu xa: “Bảo nha đầu à, có những việc không thể vội vàng được, nhất là...” Ôngchưa nói dứt lời, đã thấy sắc mặt Bảo Khâm thay đổi, khuôn mặt vừa dịu dàng vừathân thiện khi nãy trở nên hung dữ, ông lão vội sửa lại lời nói của mình: “Tấtnhiên, có lão phu ở đây, không đến ba tháng nhất định ngươi sẽ có thể vui vẻbay nhảy như người bình thường.”
Ba tháng... lúc đó đồng cỏTây Xuyên cũng đã nở hoa rồi.
Từ dưới núi vọng lên tiếngLão Bao, lúc rõ lúc không. Bảo Khâm đứng dậy chạy đến sườn dốc đáp lời, Lão Baovui mừng, cao giọng nói: “Tam gia...”
Sau khi Tần Liệt đi, Bảo Khâmquay lại mặc trang phục nữ, nhưng bọn Lão Béo không đổi được cách xưng hô, luônmiệng gọi “Tam gia”. Mấy vị huynh đệ trong trại cảm thấy kì lạ, nhưng bốn vịđương gia không giải thích, bọn họ cũng chỉ dám đoán mò, không ai dám tưởngtượng thiếu nữ xinh đẹp này chính là Chung tiểu tướng quân danh tiếng lẫy lừngngày trước.
“Tam gia...” Lão Bao rấtnhanh đã chạy lên đỉnh núi, thở hổn hển, vẫy vẫy lá thư trong tay, nói lớn:“Lão Tía hồi âm, nghe nói ngài đang ở đây liền vội vã chạy tới, nói là sẽ đónnăm mới ở sơn trại chúng ta.”
Lão Tía là thuộc hạ cũ củaChung lão tướng quân, từ khi Bảo Khâm biết ghi nhớ, đã thấy ông ấy rồi. Tronglòng nàng, ông ấy giống như cha mình vậy. Suốt mười mấy năm qua, ông là mộttrong số rất ít người biết được thân phận thật sự của nàng. Sau này vì nàng bịhãm hại, ông mới rời quân Tây Bắc đã gắn bó mấy chục năm để về quê, trong lòngkhông tránh khỏi phẫn uất tuyệt vọng.
Từ khi nàng lên thuyền rờinước Trịnh đi hòa thân, nàng không nghĩ sẽ có cơ hội được gặp lại mọi ngườinữa. Nhưng ngẫm lại, ông trời cũng không đối xử với nàng quá bạc bẽo, không chỉtặng cho nàng một lang quân yêu thương nàng hết mực, còn cho nàng được gặp lạibao nhiều bè bạn, người thân. Tuy không thể trở về quê hương, nhưng có nhiềungười ở bên cạnh như vậy, nàng không còn cảm thấy cô đơn nữa.
“Lão Tía một mình đến đây?”Bảo Khâm sau khi vui mừng lại nhanh chóng trở về dáng vẻ bình tĩnh: “Núi TiểuChướng tuyết băng giăng kín, đường không dễ đi, Lão Tía tuổi cao, ta sợ...”
“Tam gia, ngài yên tâm đi.”Lão Bao vỗ ngực đảm bảo: “Thuộc hạ vừa nhận được thư liền bảo Lão Tứ xuống núiđón người rồi. Lão Tía tuổi cao nhưng sức khỏe vẫn rất tốt, lấy một chọi bakhông thành vấn đề. Nếu biết ngài lo lắng cho ông ấy như vậy, có khi đến đâyông ấy còn mắng ngài nữa ấy chứ!”
Bảo Khâm phì cười. Lão Tía làngười không bao giờ chịu thua ai, nàng vẫn còn nhớ khi phụ thân nàng còn sốngđã từng khuyên Lão Tía về quê dưỡng già, kết quả khiến ông ấy tức giận bừngbừng, còn chọn ra mấy thị vệ bên cạnh phụ thân đánh nhau một trận, đánh cho đếnkhi người kia phải bò đi mới chịu nguôi giận.
Cũng không biết Lão Tía cònkhỏe như trước không?
Vì sắp đón năm mới, khắp nơitrong sơn trại đều giăng đèn kết hoa, tạo nên bầu không khí tươi vui. Bảo Khâmcũng hòa vào trong đó, giúp ông lão viết câu đối, dán chữ Phúc, bận quay cuồng.
Đây là cái Tết đầu tiên kể từkhi nàng rời khỏi nước Trịnh. Nàng vốn nghĩ là sẽ cùng Tần Liệt đón năm mới,nhưng chẳng hiểu thế nào cuối cùng nàng ở lại đây. Tuy nơi này không phải HồngCốc quan nàng đã gắn bó, nhưng hiếm có dịp cố nhân tề tựu, Bảo Khâm vô cùng mãnnguyện...
... Tất nhiên, nếu Tần Liệtcũng ở đây thì càng tốt hơn nữa.
Trưa ngày ba mươi, Bảo Khâmngồi gói bánh chẻo với các bà các mẹ, vừa nói chuyện vừa cười tít mắt. Bánh cònchưa cho vào nồi luộc thì đã nghe thấy tiếng Lão Bao hét lớn: “Tam gia! Tamgia! Ngài ra đây mà xem ai đến này!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...