Nguyệt Mãn Kinh Hoa
Quyển 2 - Chương 5-1
Tần Liệt nói câu này vốnkhông có ý khác, chẳng qua khi lỡ thốt ra, hắn mới thấy ông lão và Cửu Cân đềucười trộm, vẻ như đã nhìn thấu cả rồi. Lúc bấy giờ, hắn mới có phản ứng, muốnlên tiếng giải thích, nhưng lời đến cửa miệng lại nuốt vào trong bụng.
Có lẽ... nói không chừng...trong đầu hắn lúc này xuất hiện rất nhiều ý niệm liền một lúc, dường như nghĩra cách gì đó, khuôn mặt lúc trước còn căng thẳng giờ đỏ ửng.
Chỉ duy có Bảo Khâm vẫn ngâyngười. Nàng tiến lên phía trước, mân mê cái chăn, nhíu mày: “Hay là, để ta đibảo bọn họ cho thêm một cái giường nữa.”
Cửu Cân vội vàng nói: “Bảogia, ngài cứ nghỉ ngơi trước, những việc này để tiểu nhân đi làm.” Nói xong,hắn quay người ra ngoài. Một lúc sau mới thấy quay lại, trên mặt hiện rõ tháiđộ bất bình, giận dữ nói: “Những kẻ này thật quá đáng, chẳng qua chỉ muốn xinthêm cái giường cái chăn mà làm như chúng ta muốn lấy mạng họ không bằng. Khôngcho thì thôi, lại còn mắng chửi người ta. Nếu không phải là không muốn gâychuyện phiền phức, tiểu nhân đã cho chúng biết thế nào là lễ độ rồi.”
Bảo Khâm không muốn làm tochuyện, liền lên tiếng khuyên giải: “Không đưa thì thôi vậy, chúng ta vừa mớilên núi, bọn chúng đều đang cảnh giác, không cần thiết phải cãi nhau với chúnglàm gì.” Nàng không biết rằng, khi Cửu Cân quay người đi, hắn làm mặt hề vớiông lão.
Cửu Cân mặt buồn rười rượiđáp lại một tiếng, vừa bước ra khỏi cửa vừa than thở não nề. Ông lão cũng cườikhúc khích theo sau, trong phòng tự nhiên chỉ còn lại Bảo Khâm và Tần Liệt.Trước đây khi còn trong quân Tây Bắc, Bảo Khâm tuy có liều riêng, nhưng khi vàotrận nàng không còn để ý kỹ như thế nữa, có lúc chưa kịp cởi áo giáp đã lăn rangủ rồi, xung quanh có sáu, bảy người là chuyện bình thường. Cho nên, dù haingười nằm chung một giường, nàng cũng sẽ chẳng cảm thấy có cái gì không ổn ởđây cả.
Buổi tối, có người mang đồ ănđến, chỉ là một ít màn thầu và vài món mặn, nhưng đều nóng sốt, có thể ăn được,ngoài ra mỗi người còn có một bát canh gừng để trừ khí lạnh. Họ vẫn còn một ítthịt khô trong túi, nên lấy ra ăn cùng với canh gừng nóng, no bụng mới thôi.
Đi suốt cả ngày, ai cũng thấmmệt, nhất là Bảo Khâm, tắm táp xong liền leo lên giường ngủ luôn, không đềphòng chút nào. Dưới ánh đèn mờ ảo, Tần Liệt nhìn thấy sắc mặt bình thản củanàng lúc ngủ, khi tỏ khi mờ, khiến hắn ngây ra một lúc, cuối cùng vẫn thở dàimột tiếng rồi cẩn thận nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, dang tay ra, ôm nàng vàolòng.
Tần Liệt như một cái bếp lửa,có hắn bên cạnh che chở, Bảo Khâm ngủ rất ngon. Chỉ khổ Tần Liệt, được ôm ngườicon gái mình yêu thương trong vòng tay, muốn gần gũi thân thiết mà không dám,muốn ngủ thì trong lòng lại ngứa ngáy, cứ thỉnh thoảng cúi đầu ngắm Bảo Khâm,chốc chốc lại giơ tay lấy ấm trà bên cạnh uống mấy ngụm trà lạnh, nhưng vẫnkhông thể áp chế dục hỏa, hắn khó chịu vô cùng.
Khó khăn lắm mới mơ màngthiếp đi một lúc, người nằm trong vòng tay hắn lại đột nhiên rên lên vài tiếng,khiến Tần Liệt tỉnh giấc, vỗ nhẹ bờ vai Bảo Khâm, hỏi nhỏ: “A Bảo, có phải khóchịu ở đâu không?”
Bảo Khâm “ừm” một tiếng, quayngười đi, nói giọng không được vui vẻ lắm: “... Muốn đi tiểu.”
Tần Liệt lặng người một lúc,mặt thì ngây ra. Bên ngoài trời lạnh đến mức nước đóng thành băng, hắn khôngthể ôm nàng vào nhà xí được. Nghĩ một lúc, Tần Liệt xuống giường, cẩn thận đắpchăn cho Bảo Khâm, rồi khoác thêm áo ra ngoài. Mò mẫm đi lại một vòng trong sângiữa đêm, cuối cùng hắn cũng tìm được một thùng nước, liền vội mang vào trongphòng để ở sau giường, sau đó vỗ nhẹ lên mặt của Bảo Khâm, dịu dàng nói: “ABảo, dậy đi, cái bô để sau giường, nàng dậy đi tiểu đi.”
Lúc trước, chỉ cần hơi thấychút động tĩnh Bảo Khâm đều bật dậy ngay tức khắc, nhưng từ khi ở cùng TầnLiệt, nàng liền trở nên mơ màng, nghe thấy tiếng hắn gọi, nàng chẳng suy nghĩgì ngồi phắt dậy, mắt nhắm mắt mở đi ra sau giường. Tần Liệt không dám nhìn,chỉ cúi đầu ngó chằm chằm vào cái chăn trên giường.
Tiếng nước vừa dứt, rất nhanhBảo Khâm lại lắc lắc lư lư đi ra, ngã xuống giường, lật người, một lúc sau liềnnghe tiếng ngáy nhè nhẹ.
Tần Liệt thật sự dở khóc dởcười. Hắn lại ngồi dậy xách thùng nước ra ngoài, đổ hết cái hương thơm đêmkhuya này xong còn xúc hai vốc tuyết đè lên, lấp lại rồi nhanh chóng quay trởvào phòng ôm người đẹp.
Bảo Khâm cả đêm ngủ rất ngon,trời vừa sáng đã tỉnh dậy, ngáp một cái rồi mở mắt mới phát hiện mình đã nằmtrọn trong vòng tay của Tần Liệt. Nàng ngây người, bắt đầu thấy ngượng ngùng.
Hai người cứ nằm như vậy cảđêm, còn nằm chung với nhau trên một chiếc giường! Nếu chuyện này xảy ra ở nướcTrịnh, chỉ sợ xương sống của nàng đã bị người ta đập gẫy rồi.
Người nằm trong lòng hơi cựaquậy, Tần Liệt liền mở mắt ra, dáng vẻ mơ màng, khác ngày thường một trời mộtvực. Bảo Khâm nhìn bộ dạng hắn lúc này, lại mềm lòng, nàng nhìn hắn một lượt từđầu đến chân, hỏi nhẹ nhàng: “Tối qua chàng ngủ không ngon à? Sao mắt lại cóquầng thâm thế này?” Nàng vừa nói vừa đưa tay lên chạm vào mắt hắn.
Hai người họ gần sát bênnhau, Bảo Khâm chỉ hơi động đậy, cả người đã gần như dán chặt lên Tần Liệt. TầnLiệt thở mạnh một hơi, nhanh chóng giật người về phía sau nửa tấc, mặt đỏ lựng,hô hấp khó khăn.
“Chàng sao thế?” Bảo Khâmngạc nhiên hỏi: “Trong người có chỗ nào không khỏe, hay là...” Lúc nói câu này,nàng nhích đến gần hắn một chút. Tần Liệt lại lùi người về phía mép giường,động tác quá nhanh nên không làm chủ được, lịch sử lặp lại, Tần đại tướng quânngã lộn nhào xuống giường, phát ra một tiếng động lớn.
Bảo Khâm vội vàng đạp chăn,ló đầu ra, vẻ mặt hồ nghi.
“Ta... ngủ đủ rồi.” Khuôn mặtTần Liệt căng thẳng, nhanh chóng quay đi, vơ vội quần áo bên cạnh giường mặclên người, quay lưng lại mà nói với Bảo Khâm: “Ta ra ngoài bảo Cửu Cân mangnước nóng vào phòng. Nàng... nàng cũng dậy đi.” Vừa nói, hắn vừa đi ra, độngtác nhanh đến không ngờ. Bảo Khâm chỉ cảm thấy hắn bỏ chạy trối chết vì ngạivới dáng vẻ chật vật của chính mình.
Suy nghĩ một lúc, Bảo Khâmcuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, bụm miệng cố nhịn cười. Nhịn được một lúc, cuốicùng vẫn không nhịn được, nàng liền ôm bụng cười lớn.
Tần Liệt vừa ra khỏi cửa, đãthấy ông lão và Cửu Cân đến đây, hai người họ nghe thấy tiếng động trong phòng,liền chạy đến xem thế nào, ánh mắt rất mờ ám. Tần Liệt chợt thấy mình thật oanức, nếu thực sự làm được cái gì đó rồi còn dễ nói, đằng này chuyện mất mặt kiamuốn nói cũng không thể nói được.
Thấy sắc mặt của Tần Liệt cógì đó bất thường, Cửu Cân liền biết ý không cười hắn nữa, bước nhỏ đến bên hắnân cần hỏi: “Tam gia, ngài đi nghỉ một chút đi, để tiểu nhân mang nước tới chongài.”
Hắn chưa nói dứt lời, TầnLiệt liền chột dạ, nhìn lại hiện trường đêm hôm qua, cái thùng nước kia đã khôngthấy tăm tích. Tần Liệt mặt không đổi sắc, nói: “Không cần đâu, ta cũng đangmuốn ra ngoài, nhân tiện lấy nước luôn.” Nói rồi, hắn không đợi Cửu Cân trả lờiđã vội vàng rời đi.
Cửu Cân gãi đầu, có chút khóhiểu, vừa quay người lão nghe thấy tiếng ông lão thầm thì: “Cửu Cân, ngươi lấynước ở đâu mà người toàn mùi khai vậy?”
***
Ăn sáng xong, Tứ đương giadẫn mấy gã đàn ông đến rồi phân công nhiệm vụ. Bảo Khâm và Tần Liệt phụ tráchghi tên mấy huynh đệ trong sơn trại, ông lão xem bệnh cho mọi người, Cửu Cânthì trợ giúp cho ông lão.
Thế là cả cái sân này phútchốc náo nhiệt hẳn lên, từng lượt người chen lấn đến nỗi cửa như sắp sập hếtcả.
Sơn trại chỉ có người nướcTrịnh, còn có cả người nước Tần và nước Yên, đa phần đều do không chịu nổi cuộcsống ở quê nhà cho nên mới xin vào đây, có nam có nữ, có già có trẻ. Bảo Khâmnhanh chóng nhận ra, trong số những người này, không ít từng làm lính hoặc từngsống trong quân đội. Nàng và Tần Liệt đều như có thần nhãn, đâu là lính đâu làdân, chỉ cần nhìn qua đã biết.
Không lẽ đây là căn cứ ngầmcủa một nước nào đó?
Nhưng nghĩ kĩ lại, nàng thấyđiều này không hợp lý lắm, Bảo Khâm biết thống soái quân Tây Bắc nước Trịnh,nếu ông ta có con mắt nhìn xa trông rộng, đã không đến nỗi cả doanh trại khôngngười nào phục. Nước Tần lại càng không thể, chuyện lớn như vậy, chẳng nhẽ TầnLiệt không biết? Còn về nước Yên, nếu là thám tử của nước Yên, họ sẽ không đểnàng qua đêm ở đây.
“... Cậu bao nhiêu tuổi rồi?Đã thành thân chưa?” Đến đăng ký có không ít các bác gái nhiệt tình, vừa nhìnthấy Bảo Khâm hai mắt đã sáng lên. Cả sơn trại chưa có người nào trắng trẻo đẹptrai lại nhã nhặn phong độ như vậy, điều đáng quý hơn là hắn ta còn biết chữ,cho nên Bảo Khâm rất nhanh trở thành mục tiêu tranh cướp của các bà các mẹ.
“Nhị Nựu nhà chúng ta năm naymười sáu tuổi...”
“Cháu gái ta eo tròn, môngnở, có tướng sinh con...”
Bảo Khâm mặt mày đau khổ,liên tục từ chối: “Tiểu sinh đã lấy vợ sinh con ở quê nhà, thằng bé cũng đượcnửa năm tuổi rồi.”
“Làm sao cậu lại thành thânsớm như vậy!” Các bác gái đều rất thất vọng, lẩm bẩm một hồi, thôi vậy, thế làhọ chuyển hướng sang Tần Liệt. Khuôn mặt như khúc gỗ ấy, vẻ mặt lạnh lùng xacách... Các bác gái lập tức quay người, nói: “Nghe nói còn có một vị đại phu đicùng các cậu?”
Bảo Khâm nhịn cười, nhịn đếnmức mặt đỏ ửng, nói: “Đúng là có một vị đại phu, đang khám bệnh cho mọi ngườitrong sân. Các bác phải nhanh lên, không thì...” Nàng nháy mắt, ra vẻ thần bí.Các bác gái nghe vậy liền vỗ tay, nhanh chóng chạy qua bên đó.
Tần Liệt nghiêm mặt, nhân lúcngười ta không để ý liền vỗ nhẹ lên tay nàng, nói nhỏ: “Nàng dồn hết gánh nặngsang cho ông già, cẩn thận sau này ông ấy tìm nàng tính sổ.”
“Thiếp đâu có?” Bảo Khâm nhìnhắn với ánh mắt vô tội: “Thiếp chỉ nói ông ấy là đại phu thôi chứ có nói gìkhác nữa đâu.”
Trước bữa cơm chiều, Bảo Khâmvà Tần Liệt gần như đã viết xong đăng ký cho toàn bộ người trong sơn trại. KhiTứ đương gia quay lại kiểm tra, biết họ đã làm hết việc thì bất ngờ, vờ cầmquyển sổ lên lật qua lật lại, nói: “Khá lắm, khá lắm! Làm rất tốt.”
Bảo Khâm có chút hiếu kì,liền vờ như vô ý, khẽ nhắc: “Đầu cuốn sổ còn thiếu tên ba vị đương gia chưađiền.”
“Ờm...” Tứ đương gia gãi đầumột lúc, khua tay: “Ta đem quyển này về cho Đại đương gia xem, ngài ấy biếtchữ, nói không chừng có thể tự điền được.” Nhìn dáng vẻ thô kệch kia cứ tưởnghắn là một người lỗ mãng, không ngờ làm việc lại hết sức cẩn thận.
Bảo Khâm và Tần Liệt trao đổiánh mắt, ngầm suy xét trong lòng.
***
Buổi tối ngày thứ hai, BảoKhâm không thể giống đêm trước nằm gọn trong lòng của Tần Liệt ngủ say sưa đượcnữa. Ăn xong cơm, nàng bắt đầu cảm thấy có chút gì đó không tự nhiên, đi đi lạilại trong phòng, mỗi lần Tần Liệt ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng, nàng đều giả vờnhư không có chuyện gì xảy ra vậy, vẫn gật đầu với hắn ta như thường lệ.
Tần Liệt coi như không biết.
Ngoài trời tuyết rơi khôngngớt, bốn bề vắng lặng, Bảo Khâm lại càng thêm lo lắng, muốn mở lời nói đôi bacâu để có thêm không khí, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng “bang bang” vọnglại. Nàng lặng đi một chút, rồi ngay lập tức phản ứng lại, Tần Liệt cũng đã bậtdậy mở cửa.
Trong đêm tối đen như mực, cómột ngọn lửa sáng rực vụt qua, nháy mắt liền vụt tắt, sau đó, lại vụt qua lầnnữa.
Thổ phỉ trong sơn trại nàylại có nhã hứng như vậy sao? Hay là... Hai người còn đang nghĩ, ngoài sân đã cótiếng bước chân rượt đuổi, ai đó hô to: “Kẻ địch tấn công, kẻ địch tấn công!”Một lúc sau, có người khua chiêng gõ trống, đi hết nhà này đến nhà khác hô hàomọi người. Khi đi qua sân bên phía bọn Bảo Khâm, một người tầm vóc trung bìnhnhìn họ hằm hằm sát khí, nói: “Không muốn chết thì hãy ở yên chỗ của mình, đừngcó chạy lung tung.” Nói xong, hắn chạy như bay đến nhà tiếp theo.
Cửu Cân và ông lão đã ngheđược tin ra khỏi phòng, nghiêm túc nhìn những người đang chạy đi chạy lại bênngoài sân. Cửu Cân hỏi nhỏ Tần Liệt: “Tam gia, chúng ta nên làm thế nào đây?”
Tần Liệt trả lời: “Ngươi rangoài xem chuyện gì xảy ra, ta ở trong này bảo vệ Công chúa.”
Cửu Cân “dạ” một tiếng rồichạy như bay ra ngoài. Tần Liệt quay người nắm lấy tay Bảo Khâm, nói nhỏ: “Bênngoài lạnh lắm, chúng ta vào trong phòng tránh đi một lúc, đợi lát nữa Cửu Cântrở về, xem xét xem sự tình rồi hành động.” Nói xong, hắn quay ra phía ông lãogật đầu: “Lão tiền bối cũng về phòng nghỉ đi.”
Thế là ba người quay trở lạiphòng, mặc kệ cho bên ngoài xảy ra chuyện long trời lở đất.
Lúc này, Bảo Khâm đã hoàntoàn không còn cái cảm giác ngượng ngùng như trước nữa, nàng chỉ chau mày nóinhỏ với Tần Liệt: “Chàng nói xem, rốt cuộc là quan binh hay là đạo tặc? Chúngta có nên nhân lúc này tháo chạy xuống núi không? Nếu không bị vây hãm ở đây,những ngày sau không dễ trốn đâu. Bên kia vẫn đang phải đánh trận, quân đội cònđang đợi chàng đấy.”
Tần Liệt lại làm ra vẻ khôngcó chuyện gì hết, nói: “Nếu thiếu ta là không được thì bọn họ ở đó làm gì? Đềulà những người đã theo ta nhiều năm, chuyện trong quân đội họ cũng biết rõ, đâucần ta bên cạnh. Bên ngoài xảy ra chuyện gì chúng ta còn chưa biết, nếu quanbinh của nước Yên đang mai phục dưới chân núi, chúng ta sao có thể thoát nổi.”
Hắn đã không vội, Bảo Khâmcũng lười chẳng muốn khuyên nữa, bèn hạ giọng: “Vậy thì tùy chàng.”
Giọng của nàng hơi trầm, ngữkhí có vẻ không được bình thường. Tần Liệt thấy lòng chùng xuống, vội hỏi:“Nàng giận ta?”
Bảo Khâm liếc nhìn hắn mộtcái, uể oải đáp: “Không.”
“Thật chứ?”
Bảo Khâm không hề khách khívéo má hắn một cái, bật cười: “Chàng lúc nào cũng chưng cái bộ mặt đơ như khúcgỗ này thiếp còn chưa nói gì. Bây giờ thiếp chỉ nói ít vài câu chàng đã vặnhỏi, thế là đạo lý gì?”
Tần Liệt chưa bao giờ bịngười ta véo má, nhất thời không kịp phản ứng. Bảo Khâm thấy thế càng thêm vuisướng, giơ tay còn lại lên. Nhưng lúc này hắn đã tỉnh táo, thoắt một cái nắmchặt lấy đôi tay nhỏ nhắn ấy, hơi dùng lực một chút, kéo nàng vào lòng.
Vừa định trộm hương, bênngoài vọng lại tiếng bước chân vội vã, Cửu Cân chạy nhanh về phía bên này,miệng hét lớn: “Tam gia! Tam gia! Là quân Yên đột kích!”
Tay Tần Liệt lơi lỏng ra mộtchút, Bảo Khâm liền thoát khỏi hắn, quay người mở cửa, mặt nàng lúc này trở nênnghiêm túc: “Đã đánh lên trên núi rồi sao?”
Cửu Cân quệt mồ hôi, thở hổnhển đáp lại: “Không hẳn như vậy, những quan quân đó còn chưa tiến vào trong cửasơn trại. Mấy vị đương gia đã huy động toàn bộ lính tráng ở đây tập trung hếtlại rồi, chờ đợi xem tình hình thế nào. Tiểu nhân đã hỏi người ta rồi, đám quanquân ấy vẫn hay đến đây, nhưng chưa có một lần nào chiến thắng, hai ba ngày sauthấy không đánh vào được đành phải quay về, chắc là không đáng lo lắm đâu ạ.”
Biết những người đó khôngphải đến đây bắt mình, Bảo Khâm liền thở phào nhẹ nhõm. Nàng sợ nhất là TầnLiệt bị nhận ra, nếu như vậy, một mặt nước Yên sẽ giăng thiên la địa võng đểđến bắt hắn, mặt khác khi chuyện này truyền ra ngoài, e rằng hắn sẽ bị xử tội.
“Vào trong hẵng nói.” BảoKhâm gọi Cửu Cân vào trong để Tần Liệt hỏi kĩ lưỡng. Ông lão nghe thấy tiếngđộng chạy tới góp vui, cười cười bảo: “Bên ngoài đánh nhau thế nào rồi? Khôngđánh vào đây chứ? Đám người nước Yên này thật không ra sao, sắp đến năm mới rồimà còn làm vậy?”
Sắp sang năm mới rồi ư? BảoKhâm lặng người đi một lúc, hóa ra nàng đã đi lâu đến thế rồi.
Họ ở trong phòng nói chuyệnmột lúc, âm thanh bên ngoài vọng lại mỗi lúc một to. Rốt cuộc mọi người cũngbắt đầu cảm thấy có cái gì đó không ổn, chưa đợi Tần Liệt dặn dò, Cửu Cân liềnđứng dậy chạy ra ngoài. Mới đến cửa sân, đã có một cây thương từ bên cạnh đâmtới, may mà hắn nhanh nhẹn, thoát nạn trong gang tấc. Cửu Cân vươn tay cướp lấythương, quay lại đâm vào ngực kẻ kia...
“Cứ ở nguyên trong phòng.”Tần Liệt thấy tình hình không ổn, liền chạy theo ngay sau đó.
Tên lính nước Yên ở ngoài cửađã bị Cửu Cân giải quyết, lúc này cũng không có ai đánh đến nữa, Tần Liệt liềnđá cái xác ra rồi đóng cửa sân lại.
“Ta chặn cửa, ngươi trèo lêntường xem thử, đừng để kẻ khác leo tường vào.” Mặt Tần Liệt tối sầm lại, ánhmắt lạnh như băng. Bảo Khâm lại không cảm thấy gì, ông lão đột nhiên rùng mình,đóng chặt cửa lại, quay sang nói với nàng: “Tiểu nha đầu, đừng sợ hãi.”
Bảo Khâm dở khóc dở cười.
Họ chờ trong phòng một lúc,nhưng không nghe thấy tiếng bọn Tần Liệt đánh nhau, ngay cả tiếng ồn ào bênngoài cũng dần lắng xuống. Bảo Khâm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt lậptức thay đổi.
“Sao thế?” Ông lão hỏi: “Bênngoài có Tần Liệt rồi, nha đầu còn lo lắng cái gì?”
Bảo Khâm cười khổ: “Quan quânđã rút rồi, chỉ sợ tiếp theo bọn thổ phỉ sẽ quay sang đối phó chúng ta thôi.”Nhát đâm vừa xong của Cửu Cân, không những đâm chết được tên quan quân, mà cònđể lộ thực lực của họ. Thổ phỉ trong sơn trại không phải là người dân bìnhthường, không nhắc đến ba vị đương gia đứng đầu kia, chỉ sợ nhãn lực của Tứđương gia cũng không tầm thường. Người quen với việc đánh đánh giết giết, chỉnhìn qua là có thể biết được tên sát nhân rốt cuộc chỉ dựa vào sức lực bìnhthường hay đã có kinh nghiệm chém giết trên sa trường.
Ông lão hơi biến sắc, đứngngồi không yên, nắm lấy tóc, cố gượng cười: “Dù có giết vài kẻ cũng không cầnthiếu lễ độ thế chứ. Hôm nay lão phu còn giúp xem bệnh cho bao người đấy!”
Đang nói, bên ngoài vọng tớimột thứ âm thanh hỗn tạp, Bảo Khâm dỏng tai lên nghe ngóng, hình như có mườimấy người lận.
“Tam gia, phải làm sao đây?”Lúc này Cửu Cân cũng đã lấy lại được tinh thần, trong lòng không tránh khỏi vừalo lắng vừa hối hận. Nếu khi nãy hắn không kích động như vậy, chỉ trói kẻ địchlại, âm thầm giải quyết thì đã không khiến cho bọn thổ phỉ nghi ngờ.
“Hỏi xem chúng muốn làm gì?”Mặt Tần Liệt phẳng lặng như nước hồ, không nhìn ra một chút hoảng sợ.
Cửu Cân ở trên tường nghethấy vậy, lập tức cất cao giọng hỏi: “Đứng lại đó! Lũ các ngươi hung hăng xôngđến đây, muốn làm gì?”
Đám người kia không hề dừngbước, Tứ đương gia đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói: “Ông đây ngày ngày đi sănnhạn, nay gặp nguy suýt bị đại nhạn mổ mù mắt, nên mới không nhìn ra mấy ngườicác ngươi là gian tế. Khôn hồn thì mau đầu hàng, ngoan ngoãn tự đi ra đây để đỡphải chịu nỗi đau thể xác.”
Tần Liệt nghe thấy thế, đôimắt đầy hàn khí chợt sáng lên, ra dấu cho Cửu Cân. Cửu Cân thấy tình hình nhưvậy, liền nhảy xuống dưới tường, hạ thấp giọng hỏi: “Tam gia, chẳng nhẽ chúngta lại đầu hàng như vậy? Công chúa còn ở trong phòng. Nếu chúng ta dốc hết sứcđể chiến đấu, chưa chắc đã thua...”
“Mở cửa.” Tần Liệt không trảlời hắn, chỉ trầm giọng dặn dò. Cửu Cân không dám kháng lệnh, tuy hơi miễncưỡng nhưng cũng lật đật làm theo.
Bọn thổ phỉ không ngờ mấyngười này lại thật sự biết nghe lời đến vậy, nên lúc đầu có chút khựng lại,không dám vội vàng tiến lên. Tứ đương gia cho người dùng đuốc sáp đến gần hơnmột chút, nheo mắt muốn nhìn rõ tình hình bên trong sân, nhưng chỉ nhìn thấydáng người cao cao gầy gầy của Tần Liệt đang đứng ở giữa sân, Cửu Cân thì nhìnchằm chằm vào họ một cách cảnh giác.
“Các ngươi... ra đây cho ta!”Tứ đương gia hét lớn: “Nếu các ngươi không ra, ông sẽ cho mồi lửa thiêu rụi cảkhu nhà này, xem các ngươi...”
Có lẽ... nói không chừng...trong đầu hắn lúc này xuất hiện rất nhiều ý niệm liền một lúc, dường như nghĩra cách gì đó, khuôn mặt lúc trước còn căng thẳng giờ đỏ ửng.
Chỉ duy có Bảo Khâm vẫn ngâyngười. Nàng tiến lên phía trước, mân mê cái chăn, nhíu mày: “Hay là, để ta đibảo bọn họ cho thêm một cái giường nữa.”
Cửu Cân vội vàng nói: “Bảogia, ngài cứ nghỉ ngơi trước, những việc này để tiểu nhân đi làm.” Nói xong,hắn quay người ra ngoài. Một lúc sau mới thấy quay lại, trên mặt hiện rõ tháiđộ bất bình, giận dữ nói: “Những kẻ này thật quá đáng, chẳng qua chỉ muốn xinthêm cái giường cái chăn mà làm như chúng ta muốn lấy mạng họ không bằng. Khôngcho thì thôi, lại còn mắng chửi người ta. Nếu không phải là không muốn gâychuyện phiền phức, tiểu nhân đã cho chúng biết thế nào là lễ độ rồi.”
Bảo Khâm không muốn làm tochuyện, liền lên tiếng khuyên giải: “Không đưa thì thôi vậy, chúng ta vừa mớilên núi, bọn chúng đều đang cảnh giác, không cần thiết phải cãi nhau với chúnglàm gì.” Nàng không biết rằng, khi Cửu Cân quay người đi, hắn làm mặt hề vớiông lão.
Cửu Cân mặt buồn rười rượiđáp lại một tiếng, vừa bước ra khỏi cửa vừa than thở não nề. Ông lão cũng cườikhúc khích theo sau, trong phòng tự nhiên chỉ còn lại Bảo Khâm và Tần Liệt.Trước đây khi còn trong quân Tây Bắc, Bảo Khâm tuy có liều riêng, nhưng khi vàotrận nàng không còn để ý kỹ như thế nữa, có lúc chưa kịp cởi áo giáp đã lăn rangủ rồi, xung quanh có sáu, bảy người là chuyện bình thường. Cho nên, dù haingười nằm chung một giường, nàng cũng sẽ chẳng cảm thấy có cái gì không ổn ởđây cả.
Buổi tối, có người mang đồ ănđến, chỉ là một ít màn thầu và vài món mặn, nhưng đều nóng sốt, có thể ăn được,ngoài ra mỗi người còn có một bát canh gừng để trừ khí lạnh. Họ vẫn còn một ítthịt khô trong túi, nên lấy ra ăn cùng với canh gừng nóng, no bụng mới thôi.
Đi suốt cả ngày, ai cũng thấmmệt, nhất là Bảo Khâm, tắm táp xong liền leo lên giường ngủ luôn, không đềphòng chút nào. Dưới ánh đèn mờ ảo, Tần Liệt nhìn thấy sắc mặt bình thản củanàng lúc ngủ, khi tỏ khi mờ, khiến hắn ngây ra một lúc, cuối cùng vẫn thở dàimột tiếng rồi cẩn thận nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, dang tay ra, ôm nàng vàolòng.
Tần Liệt như một cái bếp lửa,có hắn bên cạnh che chở, Bảo Khâm ngủ rất ngon. Chỉ khổ Tần Liệt, được ôm ngườicon gái mình yêu thương trong vòng tay, muốn gần gũi thân thiết mà không dám,muốn ngủ thì trong lòng lại ngứa ngáy, cứ thỉnh thoảng cúi đầu ngắm Bảo Khâm,chốc chốc lại giơ tay lấy ấm trà bên cạnh uống mấy ngụm trà lạnh, nhưng vẫnkhông thể áp chế dục hỏa, hắn khó chịu vô cùng.
Khó khăn lắm mới mơ màngthiếp đi một lúc, người nằm trong vòng tay hắn lại đột nhiên rên lên vài tiếng,khiến Tần Liệt tỉnh giấc, vỗ nhẹ bờ vai Bảo Khâm, hỏi nhỏ: “A Bảo, có phải khóchịu ở đâu không?”
Bảo Khâm “ừm” một tiếng, quayngười đi, nói giọng không được vui vẻ lắm: “... Muốn đi tiểu.”
Tần Liệt lặng người một lúc,mặt thì ngây ra. Bên ngoài trời lạnh đến mức nước đóng thành băng, hắn khôngthể ôm nàng vào nhà xí được. Nghĩ một lúc, Tần Liệt xuống giường, cẩn thận đắpchăn cho Bảo Khâm, rồi khoác thêm áo ra ngoài. Mò mẫm đi lại một vòng trong sângiữa đêm, cuối cùng hắn cũng tìm được một thùng nước, liền vội mang vào trongphòng để ở sau giường, sau đó vỗ nhẹ lên mặt của Bảo Khâm, dịu dàng nói: “ABảo, dậy đi, cái bô để sau giường, nàng dậy đi tiểu đi.”
Lúc trước, chỉ cần hơi thấychút động tĩnh Bảo Khâm đều bật dậy ngay tức khắc, nhưng từ khi ở cùng TầnLiệt, nàng liền trở nên mơ màng, nghe thấy tiếng hắn gọi, nàng chẳng suy nghĩgì ngồi phắt dậy, mắt nhắm mắt mở đi ra sau giường. Tần Liệt không dám nhìn,chỉ cúi đầu ngó chằm chằm vào cái chăn trên giường.
Tiếng nước vừa dứt, rất nhanhBảo Khâm lại lắc lắc lư lư đi ra, ngã xuống giường, lật người, một lúc sau liềnnghe tiếng ngáy nhè nhẹ.
Tần Liệt thật sự dở khóc dởcười. Hắn lại ngồi dậy xách thùng nước ra ngoài, đổ hết cái hương thơm đêmkhuya này xong còn xúc hai vốc tuyết đè lên, lấp lại rồi nhanh chóng quay trởvào phòng ôm người đẹp.
Bảo Khâm cả đêm ngủ rất ngon,trời vừa sáng đã tỉnh dậy, ngáp một cái rồi mở mắt mới phát hiện mình đã nằmtrọn trong vòng tay của Tần Liệt. Nàng ngây người, bắt đầu thấy ngượng ngùng.
Hai người cứ nằm như vậy cảđêm, còn nằm chung với nhau trên một chiếc giường! Nếu chuyện này xảy ra ở nướcTrịnh, chỉ sợ xương sống của nàng đã bị người ta đập gẫy rồi.
Người nằm trong lòng hơi cựaquậy, Tần Liệt liền mở mắt ra, dáng vẻ mơ màng, khác ngày thường một trời mộtvực. Bảo Khâm nhìn bộ dạng hắn lúc này, lại mềm lòng, nàng nhìn hắn một lượt từđầu đến chân, hỏi nhẹ nhàng: “Tối qua chàng ngủ không ngon à? Sao mắt lại cóquầng thâm thế này?” Nàng vừa nói vừa đưa tay lên chạm vào mắt hắn.
Hai người họ gần sát bênnhau, Bảo Khâm chỉ hơi động đậy, cả người đã gần như dán chặt lên Tần Liệt. TầnLiệt thở mạnh một hơi, nhanh chóng giật người về phía sau nửa tấc, mặt đỏ lựng,hô hấp khó khăn.
“Chàng sao thế?” Bảo Khâmngạc nhiên hỏi: “Trong người có chỗ nào không khỏe, hay là...” Lúc nói câu này,nàng nhích đến gần hắn một chút. Tần Liệt lại lùi người về phía mép giường,động tác quá nhanh nên không làm chủ được, lịch sử lặp lại, Tần đại tướng quânngã lộn nhào xuống giường, phát ra một tiếng động lớn.
Bảo Khâm vội vàng đạp chăn,ló đầu ra, vẻ mặt hồ nghi.
“Ta... ngủ đủ rồi.” Khuôn mặtTần Liệt căng thẳng, nhanh chóng quay đi, vơ vội quần áo bên cạnh giường mặclên người, quay lưng lại mà nói với Bảo Khâm: “Ta ra ngoài bảo Cửu Cân mangnước nóng vào phòng. Nàng... nàng cũng dậy đi.” Vừa nói, hắn vừa đi ra, độngtác nhanh đến không ngờ. Bảo Khâm chỉ cảm thấy hắn bỏ chạy trối chết vì ngạivới dáng vẻ chật vật của chính mình.
Suy nghĩ một lúc, Bảo Khâmcuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, bụm miệng cố nhịn cười. Nhịn được một lúc, cuốicùng vẫn không nhịn được, nàng liền ôm bụng cười lớn.
Tần Liệt vừa ra khỏi cửa, đãthấy ông lão và Cửu Cân đến đây, hai người họ nghe thấy tiếng động trong phòng,liền chạy đến xem thế nào, ánh mắt rất mờ ám. Tần Liệt chợt thấy mình thật oanức, nếu thực sự làm được cái gì đó rồi còn dễ nói, đằng này chuyện mất mặt kiamuốn nói cũng không thể nói được.
Thấy sắc mặt của Tần Liệt cógì đó bất thường, Cửu Cân liền biết ý không cười hắn nữa, bước nhỏ đến bên hắnân cần hỏi: “Tam gia, ngài đi nghỉ một chút đi, để tiểu nhân mang nước tới chongài.”
Hắn chưa nói dứt lời, TầnLiệt liền chột dạ, nhìn lại hiện trường đêm hôm qua, cái thùng nước kia đã khôngthấy tăm tích. Tần Liệt mặt không đổi sắc, nói: “Không cần đâu, ta cũng đangmuốn ra ngoài, nhân tiện lấy nước luôn.” Nói rồi, hắn không đợi Cửu Cân trả lờiđã vội vàng rời đi.
Cửu Cân gãi đầu, có chút khóhiểu, vừa quay người lão nghe thấy tiếng ông lão thầm thì: “Cửu Cân, ngươi lấynước ở đâu mà người toàn mùi khai vậy?”
***
Ăn sáng xong, Tứ đương giadẫn mấy gã đàn ông đến rồi phân công nhiệm vụ. Bảo Khâm và Tần Liệt phụ tráchghi tên mấy huynh đệ trong sơn trại, ông lão xem bệnh cho mọi người, Cửu Cânthì trợ giúp cho ông lão.
Thế là cả cái sân này phútchốc náo nhiệt hẳn lên, từng lượt người chen lấn đến nỗi cửa như sắp sập hếtcả.
Sơn trại chỉ có người nướcTrịnh, còn có cả người nước Tần và nước Yên, đa phần đều do không chịu nổi cuộcsống ở quê nhà cho nên mới xin vào đây, có nam có nữ, có già có trẻ. Bảo Khâmnhanh chóng nhận ra, trong số những người này, không ít từng làm lính hoặc từngsống trong quân đội. Nàng và Tần Liệt đều như có thần nhãn, đâu là lính đâu làdân, chỉ cần nhìn qua đã biết.
Không lẽ đây là căn cứ ngầmcủa một nước nào đó?
Nhưng nghĩ kĩ lại, nàng thấyđiều này không hợp lý lắm, Bảo Khâm biết thống soái quân Tây Bắc nước Trịnh,nếu ông ta có con mắt nhìn xa trông rộng, đã không đến nỗi cả doanh trại khôngngười nào phục. Nước Tần lại càng không thể, chuyện lớn như vậy, chẳng nhẽ TầnLiệt không biết? Còn về nước Yên, nếu là thám tử của nước Yên, họ sẽ không đểnàng qua đêm ở đây.
“... Cậu bao nhiêu tuổi rồi?Đã thành thân chưa?” Đến đăng ký có không ít các bác gái nhiệt tình, vừa nhìnthấy Bảo Khâm hai mắt đã sáng lên. Cả sơn trại chưa có người nào trắng trẻo đẹptrai lại nhã nhặn phong độ như vậy, điều đáng quý hơn là hắn ta còn biết chữ,cho nên Bảo Khâm rất nhanh trở thành mục tiêu tranh cướp của các bà các mẹ.
“Nhị Nựu nhà chúng ta năm naymười sáu tuổi...”
“Cháu gái ta eo tròn, môngnở, có tướng sinh con...”
Bảo Khâm mặt mày đau khổ,liên tục từ chối: “Tiểu sinh đã lấy vợ sinh con ở quê nhà, thằng bé cũng đượcnửa năm tuổi rồi.”
“Làm sao cậu lại thành thânsớm như vậy!” Các bác gái đều rất thất vọng, lẩm bẩm một hồi, thôi vậy, thế làhọ chuyển hướng sang Tần Liệt. Khuôn mặt như khúc gỗ ấy, vẻ mặt lạnh lùng xacách... Các bác gái lập tức quay người, nói: “Nghe nói còn có một vị đại phu đicùng các cậu?”
Bảo Khâm nhịn cười, nhịn đếnmức mặt đỏ ửng, nói: “Đúng là có một vị đại phu, đang khám bệnh cho mọi ngườitrong sân. Các bác phải nhanh lên, không thì...” Nàng nháy mắt, ra vẻ thần bí.Các bác gái nghe vậy liền vỗ tay, nhanh chóng chạy qua bên đó.
Tần Liệt nghiêm mặt, nhân lúcngười ta không để ý liền vỗ nhẹ lên tay nàng, nói nhỏ: “Nàng dồn hết gánh nặngsang cho ông già, cẩn thận sau này ông ấy tìm nàng tính sổ.”
“Thiếp đâu có?” Bảo Khâm nhìnhắn với ánh mắt vô tội: “Thiếp chỉ nói ông ấy là đại phu thôi chứ có nói gìkhác nữa đâu.”
Trước bữa cơm chiều, Bảo Khâmvà Tần Liệt gần như đã viết xong đăng ký cho toàn bộ người trong sơn trại. KhiTứ đương gia quay lại kiểm tra, biết họ đã làm hết việc thì bất ngờ, vờ cầmquyển sổ lên lật qua lật lại, nói: “Khá lắm, khá lắm! Làm rất tốt.”
Bảo Khâm có chút hiếu kì,liền vờ như vô ý, khẽ nhắc: “Đầu cuốn sổ còn thiếu tên ba vị đương gia chưađiền.”
“Ờm...” Tứ đương gia gãi đầumột lúc, khua tay: “Ta đem quyển này về cho Đại đương gia xem, ngài ấy biếtchữ, nói không chừng có thể tự điền được.” Nhìn dáng vẻ thô kệch kia cứ tưởnghắn là một người lỗ mãng, không ngờ làm việc lại hết sức cẩn thận.
Bảo Khâm và Tần Liệt trao đổiánh mắt, ngầm suy xét trong lòng.
***
Buổi tối ngày thứ hai, BảoKhâm không thể giống đêm trước nằm gọn trong lòng của Tần Liệt ngủ say sưa đượcnữa. Ăn xong cơm, nàng bắt đầu cảm thấy có chút gì đó không tự nhiên, đi đi lạilại trong phòng, mỗi lần Tần Liệt ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng, nàng đều giả vờnhư không có chuyện gì xảy ra vậy, vẫn gật đầu với hắn ta như thường lệ.
Tần Liệt coi như không biết.
Ngoài trời tuyết rơi khôngngớt, bốn bề vắng lặng, Bảo Khâm lại càng thêm lo lắng, muốn mở lời nói đôi bacâu để có thêm không khí, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng “bang bang” vọnglại. Nàng lặng đi một chút, rồi ngay lập tức phản ứng lại, Tần Liệt cũng đã bậtdậy mở cửa.
Trong đêm tối đen như mực, cómột ngọn lửa sáng rực vụt qua, nháy mắt liền vụt tắt, sau đó, lại vụt qua lầnnữa.
Thổ phỉ trong sơn trại nàylại có nhã hứng như vậy sao? Hay là... Hai người còn đang nghĩ, ngoài sân đã cótiếng bước chân rượt đuổi, ai đó hô to: “Kẻ địch tấn công, kẻ địch tấn công!”Một lúc sau, có người khua chiêng gõ trống, đi hết nhà này đến nhà khác hô hàomọi người. Khi đi qua sân bên phía bọn Bảo Khâm, một người tầm vóc trung bìnhnhìn họ hằm hằm sát khí, nói: “Không muốn chết thì hãy ở yên chỗ của mình, đừngcó chạy lung tung.” Nói xong, hắn chạy như bay đến nhà tiếp theo.
Cửu Cân và ông lão đã ngheđược tin ra khỏi phòng, nghiêm túc nhìn những người đang chạy đi chạy lại bênngoài sân. Cửu Cân hỏi nhỏ Tần Liệt: “Tam gia, chúng ta nên làm thế nào đây?”
Tần Liệt trả lời: “Ngươi rangoài xem chuyện gì xảy ra, ta ở trong này bảo vệ Công chúa.”
Cửu Cân “dạ” một tiếng rồichạy như bay ra ngoài. Tần Liệt quay người nắm lấy tay Bảo Khâm, nói nhỏ: “Bênngoài lạnh lắm, chúng ta vào trong phòng tránh đi một lúc, đợi lát nữa Cửu Cântrở về, xem xét xem sự tình rồi hành động.” Nói xong, hắn quay ra phía ông lãogật đầu: “Lão tiền bối cũng về phòng nghỉ đi.”
Thế là ba người quay trở lạiphòng, mặc kệ cho bên ngoài xảy ra chuyện long trời lở đất.
Lúc này, Bảo Khâm đã hoàntoàn không còn cái cảm giác ngượng ngùng như trước nữa, nàng chỉ chau mày nóinhỏ với Tần Liệt: “Chàng nói xem, rốt cuộc là quan binh hay là đạo tặc? Chúngta có nên nhân lúc này tháo chạy xuống núi không? Nếu không bị vây hãm ở đây,những ngày sau không dễ trốn đâu. Bên kia vẫn đang phải đánh trận, quân đội cònđang đợi chàng đấy.”
Tần Liệt lại làm ra vẻ khôngcó chuyện gì hết, nói: “Nếu thiếu ta là không được thì bọn họ ở đó làm gì? Đềulà những người đã theo ta nhiều năm, chuyện trong quân đội họ cũng biết rõ, đâucần ta bên cạnh. Bên ngoài xảy ra chuyện gì chúng ta còn chưa biết, nếu quanbinh của nước Yên đang mai phục dưới chân núi, chúng ta sao có thể thoát nổi.”
Hắn đã không vội, Bảo Khâmcũng lười chẳng muốn khuyên nữa, bèn hạ giọng: “Vậy thì tùy chàng.”
Giọng của nàng hơi trầm, ngữkhí có vẻ không được bình thường. Tần Liệt thấy lòng chùng xuống, vội hỏi:“Nàng giận ta?”
Bảo Khâm liếc nhìn hắn mộtcái, uể oải đáp: “Không.”
“Thật chứ?”
Bảo Khâm không hề khách khívéo má hắn một cái, bật cười: “Chàng lúc nào cũng chưng cái bộ mặt đơ như khúcgỗ này thiếp còn chưa nói gì. Bây giờ thiếp chỉ nói ít vài câu chàng đã vặnhỏi, thế là đạo lý gì?”
Tần Liệt chưa bao giờ bịngười ta véo má, nhất thời không kịp phản ứng. Bảo Khâm thấy thế càng thêm vuisướng, giơ tay còn lại lên. Nhưng lúc này hắn đã tỉnh táo, thoắt một cái nắmchặt lấy đôi tay nhỏ nhắn ấy, hơi dùng lực một chút, kéo nàng vào lòng.
Vừa định trộm hương, bênngoài vọng lại tiếng bước chân vội vã, Cửu Cân chạy nhanh về phía bên này,miệng hét lớn: “Tam gia! Tam gia! Là quân Yên đột kích!”
Tay Tần Liệt lơi lỏng ra mộtchút, Bảo Khâm liền thoát khỏi hắn, quay người mở cửa, mặt nàng lúc này trở nênnghiêm túc: “Đã đánh lên trên núi rồi sao?”
Cửu Cân quệt mồ hôi, thở hổnhển đáp lại: “Không hẳn như vậy, những quan quân đó còn chưa tiến vào trong cửasơn trại. Mấy vị đương gia đã huy động toàn bộ lính tráng ở đây tập trung hếtlại rồi, chờ đợi xem tình hình thế nào. Tiểu nhân đã hỏi người ta rồi, đám quanquân ấy vẫn hay đến đây, nhưng chưa có một lần nào chiến thắng, hai ba ngày sauthấy không đánh vào được đành phải quay về, chắc là không đáng lo lắm đâu ạ.”
Biết những người đó khôngphải đến đây bắt mình, Bảo Khâm liền thở phào nhẹ nhõm. Nàng sợ nhất là TầnLiệt bị nhận ra, nếu như vậy, một mặt nước Yên sẽ giăng thiên la địa võng đểđến bắt hắn, mặt khác khi chuyện này truyền ra ngoài, e rằng hắn sẽ bị xử tội.
“Vào trong hẵng nói.” BảoKhâm gọi Cửu Cân vào trong để Tần Liệt hỏi kĩ lưỡng. Ông lão nghe thấy tiếngđộng chạy tới góp vui, cười cười bảo: “Bên ngoài đánh nhau thế nào rồi? Khôngđánh vào đây chứ? Đám người nước Yên này thật không ra sao, sắp đến năm mới rồimà còn làm vậy?”
Sắp sang năm mới rồi ư? BảoKhâm lặng người đi một lúc, hóa ra nàng đã đi lâu đến thế rồi.
Họ ở trong phòng nói chuyệnmột lúc, âm thanh bên ngoài vọng lại mỗi lúc một to. Rốt cuộc mọi người cũngbắt đầu cảm thấy có cái gì đó không ổn, chưa đợi Tần Liệt dặn dò, Cửu Cân liềnđứng dậy chạy ra ngoài. Mới đến cửa sân, đã có một cây thương từ bên cạnh đâmtới, may mà hắn nhanh nhẹn, thoát nạn trong gang tấc. Cửu Cân vươn tay cướp lấythương, quay lại đâm vào ngực kẻ kia...
“Cứ ở nguyên trong phòng.”Tần Liệt thấy tình hình không ổn, liền chạy theo ngay sau đó.
Tên lính nước Yên ở ngoài cửađã bị Cửu Cân giải quyết, lúc này cũng không có ai đánh đến nữa, Tần Liệt liềnđá cái xác ra rồi đóng cửa sân lại.
“Ta chặn cửa, ngươi trèo lêntường xem thử, đừng để kẻ khác leo tường vào.” Mặt Tần Liệt tối sầm lại, ánhmắt lạnh như băng. Bảo Khâm lại không cảm thấy gì, ông lão đột nhiên rùng mình,đóng chặt cửa lại, quay sang nói với nàng: “Tiểu nha đầu, đừng sợ hãi.”
Bảo Khâm dở khóc dở cười.
Họ chờ trong phòng một lúc,nhưng không nghe thấy tiếng bọn Tần Liệt đánh nhau, ngay cả tiếng ồn ào bênngoài cũng dần lắng xuống. Bảo Khâm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt lậptức thay đổi.
“Sao thế?” Ông lão hỏi: “Bênngoài có Tần Liệt rồi, nha đầu còn lo lắng cái gì?”
Bảo Khâm cười khổ: “Quan quânđã rút rồi, chỉ sợ tiếp theo bọn thổ phỉ sẽ quay sang đối phó chúng ta thôi.”Nhát đâm vừa xong của Cửu Cân, không những đâm chết được tên quan quân, mà cònđể lộ thực lực của họ. Thổ phỉ trong sơn trại không phải là người dân bìnhthường, không nhắc đến ba vị đương gia đứng đầu kia, chỉ sợ nhãn lực của Tứđương gia cũng không tầm thường. Người quen với việc đánh đánh giết giết, chỉnhìn qua là có thể biết được tên sát nhân rốt cuộc chỉ dựa vào sức lực bìnhthường hay đã có kinh nghiệm chém giết trên sa trường.
Ông lão hơi biến sắc, đứngngồi không yên, nắm lấy tóc, cố gượng cười: “Dù có giết vài kẻ cũng không cầnthiếu lễ độ thế chứ. Hôm nay lão phu còn giúp xem bệnh cho bao người đấy!”
Đang nói, bên ngoài vọng tớimột thứ âm thanh hỗn tạp, Bảo Khâm dỏng tai lên nghe ngóng, hình như có mườimấy người lận.
“Tam gia, phải làm sao đây?”Lúc này Cửu Cân cũng đã lấy lại được tinh thần, trong lòng không tránh khỏi vừalo lắng vừa hối hận. Nếu khi nãy hắn không kích động như vậy, chỉ trói kẻ địchlại, âm thầm giải quyết thì đã không khiến cho bọn thổ phỉ nghi ngờ.
“Hỏi xem chúng muốn làm gì?”Mặt Tần Liệt phẳng lặng như nước hồ, không nhìn ra một chút hoảng sợ.
Cửu Cân ở trên tường nghethấy vậy, lập tức cất cao giọng hỏi: “Đứng lại đó! Lũ các ngươi hung hăng xôngđến đây, muốn làm gì?”
Đám người kia không hề dừngbước, Tứ đương gia đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói: “Ông đây ngày ngày đi sănnhạn, nay gặp nguy suýt bị đại nhạn mổ mù mắt, nên mới không nhìn ra mấy ngườicác ngươi là gian tế. Khôn hồn thì mau đầu hàng, ngoan ngoãn tự đi ra đây để đỡphải chịu nỗi đau thể xác.”
Tần Liệt nghe thấy thế, đôimắt đầy hàn khí chợt sáng lên, ra dấu cho Cửu Cân. Cửu Cân thấy tình hình nhưvậy, liền nhảy xuống dưới tường, hạ thấp giọng hỏi: “Tam gia, chẳng nhẽ chúngta lại đầu hàng như vậy? Công chúa còn ở trong phòng. Nếu chúng ta dốc hết sứcđể chiến đấu, chưa chắc đã thua...”
“Mở cửa.” Tần Liệt không trảlời hắn, chỉ trầm giọng dặn dò. Cửu Cân không dám kháng lệnh, tuy hơi miễncưỡng nhưng cũng lật đật làm theo.
Bọn thổ phỉ không ngờ mấyngười này lại thật sự biết nghe lời đến vậy, nên lúc đầu có chút khựng lại,không dám vội vàng tiến lên. Tứ đương gia cho người dùng đuốc sáp đến gần hơnmột chút, nheo mắt muốn nhìn rõ tình hình bên trong sân, nhưng chỉ nhìn thấydáng người cao cao gầy gầy của Tần Liệt đang đứng ở giữa sân, Cửu Cân thì nhìnchằm chằm vào họ một cách cảnh giác.
“Các ngươi... ra đây cho ta!”Tứ đương gia hét lớn: “Nếu các ngươi không ra, ông sẽ cho mồi lửa thiêu rụi cảkhu nhà này, xem các ngươi...”