Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Quyển 2 - Chương 11: Ngoại truyện



Ngoại truyện 1: Tần Liệt
Tần Liệt đã được nghe tên Bảo Khâm từ nhiều năm trước. Khi ấy ông ngoại hắn - Lưu lão tướng quân vẫn còn sống, nhưng ông không còn cầm quân đánh giặc nữa, nhàn rỗi rảnh rang đi khắp chốn, tụ họp bạn bè. Mùa đông năm đó, lúc trở về, ông không ngừng nhắc đến cái tên “Bảo nha đầu.”
“Thật đáng thương! Tiểu cô nương mới bao nhiêu tuổi cơ chứ, vậy mà đã phải ra chiến trường, còn nhỏ hơn mẫu thân con khi ấy…”
“Nếu chẳng may bị thương ở đâu, sau này biết gả cho ai…”
“A Liệt à, con đi nói thằng nhóc Tần Tu nhà con một tiếng, bảo nó hạ thủ lưu tình! Dù sao nước ta và nước Trịnh cũng không có thù oán gì sâu đậm, đừng đánh cô nương nhà người ta phải khóc…”
Tần Liệt phải nghe đi nghe lại nhiều lần, cuối cùng không chịu nổi, phái người đi thăm dò tin tức. Trấn giữ phía Đông là Tần Tu, tính tình nóng nảy, nhưng mà hơi ngốc, Tần Liệt không dám nói chuyện này cho hắn biết.
Người được phái đi nghengóng rất nhanh đã trở về, kết quả ngoài dự đoán của hắn: Tần Tubị nha đầu “đáng thương” đó đánh cho tan tác, cả ngày kêu gào đòibáo thù rửa hận. Bản lĩnh của Tần Tu thế nào Tần Liệt biết rõ,tuy không giỏi dùng mưu nhưng dũng mãnh, dưới trướng còn có không íttướng tài thiện chiến, vậy mà lại thua thảm hại dưới tay một nhađầu? Tần Liệt bắt đầu cảm thấy cô nương họ Chung không phải người dễdàng bị bắt nạt như lời ông ngoại nói.
Không lâu sau, Lưu lãotướng quân qua đời, quân Yên nhân cơ hội tập kích bất ngờ, Tần Liệtbận rộn đến sứt đầu mẻ trán, quên bẵng chuyện này. Khi nghe tin“Chung tiểu tướng quân” uy danh vang dội vây Tần Tu ở Xuân cốc đã làchuyện của hai năm sau.
Quan hệ giữa Tần Liệt vàTần Tu rất kỳ lạ. Trên thực tế, trong đám huynh đệ, Tần Liệt chỉhòa thuận với Thái tử, còn Tần Tu lại khác với đám huynh đệ củahắn. Tần Tu mất mẹ từ nhỏ, tính tình hơi cực đoan, rất thích đốiđầu với Tần Liệt. Sau vài lần gây gổ, Tần Liệt lại bắt đầu thươnghại hắn.
Nhân lúc quân Yên còn chưabiết tin, Tần Liệt vội vàng dẫn quân đi cứu Tần Tu.
Càng đi về phía Đông, tintức hắn nghe được càng kinh người, thậm chí còn có tin đồn “Chungtiểu tướng quân” muốn giết Tần Tu để cúng tế. Tần Liệt cảm thấyngười có thể đánh Tần Tu thành như vậy ắt hẳn không phải kẻ ngốc,nhưng hễ nhớ đến Chung tiểu tướng quân đó chỉ là một cô nương, ai màbiết nàng ta có bị người khác dụ dỗ, lợi dụng hay không?
Nghĩ vậy, Tần Liệt khôngnhịn nổi nữa, quyết định dẫn theo gần hai chục thị vệ, giả làmthương nhân bán hàng da tiến về phía trước.
Quân Yên ở phía Bắc đãbị hắn đánh cho ngoan ngoãn từ lâu, không ngờ bên phía Đông lại nhiềuthổ phỉ như thế. Đoàn người của Tần Liệt đi không lâu, liền bị mộtđám thổ phỉ chú ý.
Tần Liệt hễ đánh nhau làliều mạng, quyết không nương tay với đám thổ phỉ nước Yên, chẳng ngờlần này hắn chọc phải thú dữ, động đến sơn trại gần đó, bị hơn haitrăm người vây bắt.
Tần Liệt sống hơn hai mươinăm, dù là lúc thiếu thời hắn cũng lén một mình chạy đến quân doanhcũng chưa từng thê thảm như thế này, thị vệ đi cùng bốn người chết,bảy người trọng thương, lại còn bị thương nhẹ, ngay đến hắn cũng bịchém một phát vào cánh tay, máu tươi thấm đỏ tay áo.
Lẽ nào hắn phải bỏ mạngở đây? Tần Liệt nhìn đám thổ phỉ đông như kiến mà lòng không cam. Từlúc hơn mười tuổi rời Kinh đi đánh trận, gần mười năm nay hắn chưabiết thất bại là gì, không ngờ hôm nay phải chết trong tay những kẻ hạinước hại dân kia! Sớm biết thế này, thà hắn hi sinh vẻ vang ngoàichiến trường còn hơn.
Đang trong cơn tức giận,đột nhiên thị vệ bên cạnh Tần Liệt vui mừng, kinh ngạc hét lên: “Tamgia, cứu binh đến rồi!”
Tần Liệt quay đầu nhìn,đám thổ phỉ ban nãy còn vây kín bốn bề giờ hoảng loạn chạy trốnkhắp nơi, trong nháy mắt, xung quanh chỉ còn lại vài người họ, màcứu binh đang thúc ngựa tới gần hắn mặc quân phục nước Trịnh.
Chúng thị vệ lập tức lolắng, lần lượt đứng gần vào Tần Liệt, khẽ hỏi: “Tam gia, chúng tacó nên chạy không?”
Tần Liệt lạnh lùng lườmhắn: “Ngu ngốc! Chúng ta không phải thổ phỉ, ngươi lo cái gì?”
Gã thị vệ toát mồ hôihột, thân phận thật của họ còn nhạy cảm hơn cả thổ phỉ ấy chứ.Mọi người thấy Tần Liệt bình tĩnh, trong lòng thoải mái hơn nhiều,sửa lại y phục, ra vẻ người bị hại, ngẩng đầu mong ngóng đám kỵbinh tiến đến càng gần. Đi đầu đội quân là một thiếu niên cưỡi ngựatrắng, mặc giáp bạc. Càng đến gần, khuôn mặt hắn càng trở nên rõràng, mọi người thấy tướng mạo hắn xong, ai cũng ngây ra tại chỗ.
Một lúc sau, gã thị vệbên cạnh Tần Liệt mới khẽ nói: “Tam gia, người này… cũng đẹp quá đimất!”
Tần Liệt không lên tiếng,nhìn người đang tới gần không chớp mắt, trong đầu như nổ “bùm” mộtcái, tất cả rơi vào hỗn loạn.
“Các ngươi từ đâu đến?”Cách họ khoảng mười bước chân, thiếu niên ghìm dây cương, đôi mắt xinhđẹp có ý thăm dò, đè thấp giọng nói nhưng lại có cảm giác mê hoặcdị thường.
Trong lòng Tần Liệt chợtlóe tinh quang, có thứ gì đó mãnh liệt xuyên qua gân cốt và đầu óchắn, muốn bắt lại mà không được.
Thấy Tần Liệt im lặng,đám thị vệ lo lắng muốn mở miệng trả lời, nhưng sợ nói sai sẽ bịtrách tội. Họ sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai. May mà cuối cùnghắn cũng có phản ứng, bình tĩnh đáp: “Vị tướng quân này, chúng tôilà thương nhân buôn hàng da đến từ nước Tần, vừa tiến vào Tống Châuthì gặp phải thổ phỉ, chúng nhất quyết truy đuổi không tha. May màcó tướng quân giúp đỡ mới may mắn sống sót.” Lúc nói, hắn hơi cúi đầu,thu lại tinh quang trong mắt, ra vẻ thành thật.
Họ bị thương không ít,trông nhếch nhác vô cùng, nhưng dù sao cũng là người được huấn luyệntrong quân đội nên cơ thể vẫn toát lên sát khí. Tướng quân trẻ tuổihiển nhiên không tin lắm, nheo mắt nhìn họ, nhếch miệng cười, lộ rahàm răng trắng: “Các vị đều là người trong phủ ngươi? Thân thủ khôngtồi!”
Ánh mắt Tần Liệt tỏ vẻsợ hãi: “Mấy vị này đều là huynh đệ trong tiêu cục Chấn Uy, tướngquân cũng biết, chúng tôi buôn bán da không dễ dàng gì, trên đường rấthay gặp cướp nên mới mời mấy huynh đệ này đến bảo vệ. Không ngờvẫn…” Hắn vừa nói vừa thở dài.
Đám thị vệ thấy thế,biết ý lên trước chào hỏi vị tướng quân trẻ tuổi kia, tạ ơn cứumạng một cách thành khẩn. Tướng quân trẻ tuổi không tranh cãi nữa,cười cười nói chuyện với họ, sau đó sai thuộc hạ đưa những ngườinày về doanh trại.
“Bảo gia, có đuổi theobọn thổ phỉ không?”
Trên đường về, Tần Liệtnghe rất rõ có một gã béo hỏi vị tướng quân trẻ tuổi kia, hắn chợtnghĩ đến điều gì đó, chỉ thấy tướng quân trẻ tuổi đang liếc nhìnkẻ kia: “Phía trước là núi còn muốn đuổi theo, ngươi không muốn sốngnữa à?”
Lúc mắng người, ánh mắtvị tướng quân trẻ tuổi sáng rực rỡ, đôi mày hơi nhíu lại. Da thịthắn trắng nõn, mặt hơi ửng đỏ càng tôn thêm khuôn mặt xinh đẹp và sựngây thơ.
Thì ra nàng có dáng vẻnhư vậy! Tần Liệt còn tưởng, người con gái có thể thống lĩnh quânTrịnh, bức Tần Tu vào đường cùng sẽ phải giống như đàn ông, cơ bắpđầy mình.
“Nhìn cái gì mà nhìn!”Gã béo phát hiện ra ánh mắt của Tần Liệt, lập tức nhảy cẫng lên,kích động mắng chửi: “Ngươi nhìn chằm chằm tướng quân của bọn ta làmchi? Còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt ngươi!” Nói xong, hắn lại đổi sangbộ mặt nịnh nọt, nói với Bảo Khâm: “Bảo gia, tiểu nhân thấy gã nàykhông thật thà chút nào, e rằng hắn nói dối, hay là để tiểu nhânnhốt lại thẩm tra kỹ càng, nhất định có thể bắt chúng khai thật.”
Chung Bảo Khâm liếc xéogã, cười khoát tay: “Nhốt làm gì, chỉ tốn cơm! Lát nữa thả ngườira…” Lúc nói, bóng nàng cũng dần dần biến mất.
Gã béo sốt ruột, vộivàng đuổi theo: “Không phải chứ? Tướng quân định thả hắn thật? Tiểunhân cảm thấy bọn chúng tám, chín phần là gian tế…”
“Người nước Tần, dù làgian tế thì sao? Ngươi thật sự muốn dồn Tần Tu vào chỗ chết ư?”
Tần Liệt nghe vậy, khôngnhịn được lắc đầu. Sớm biết người ta căn bản không muốn lấy mạngTần Tu, hắn đã chẳng cần vội vàng đuổi theo. May mà… may mà… Tần Tamgia vẫn luôn lạnh lùng không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên đỏmặt. Đám thị vệ nhìn nhau rùng mình.
Giải quyết xong mọichuyện, Tần Liệt liền trở về doanh trại Tây Xuyên, nhưng trước khi đi,hắn đã để lại hai tâm phúc của mình ở đây. Từ đó, mỗi tháng hắnđều nhận được “quân tình khẩn cấp” từ Hồng Cốc quan. Mãi cho đếnmùa hè hai năm sau, nước Trịnh truyền tin Chung Bảo Khâm được ban chết.
Khi ấy, Tần Liệt bắt đầuđề nghị hòa thân. Hắn không còn trẻ, nếu ở trong kinh thành, e đã bịTần Đế ban hôn từ lâu, con cháu đầy đàn. Nhưng những năm này hắn dànhphần lớn thời gian ở Tây Xuyên, ỷ vào việc Lưu lão tướng quân cònsống, không ít lần giận dỗi Tần Đế. Sau này, Lưu lão tướng quân mấtrồi, hắn mượn cớ để tang không lấy vợ. Cứ như vậy cho đến năm hắnhai mươi tư tuổi, Tần Đế không nhẫn nhịn nổi nữa.
Chuyện hôn nhân của TầnLiệt không dễ định đoạt. Hắn nắm trong tay mười vạn quân Tây Xuyên,nếu thông gia là một gia đình quyền cao chức trọng, khó tránh khỏidẫn đến triều đình không yên. Nhưng nếu kết thân với một gia đìnhbình thường, Tần Đế sẽ không đành lòng… Dù sao Tần Liệt cũng làđứa con ông ta yêu thương nhất. Suy nghĩ kỹ càng một phen, cuối cùngông quyết định chọn Thất công chúa nước Trịnh - thân phận cao quý,tướng mạo xuất chúng, tri thư đạt lễ, đoan trang phóng khoáng. Tậptục nước Trịnh bảo thủ, con gái hiểu biết lễ nghĩa, tốt hơn nhiềuso với mấy cô nương điên điên khùng khùng, không biết xấu hổ ở Phongthành.
Tần Đế càng nghĩ càngthấy đây là ý kiến hay. Ông thậm chí còn không thèm nói với TầnLiệt một câu đã lập tức sai sứ giả sang nước Trịnh cầu thân. Đợiđến khi Tần Liệt biết tin, văn thư đính hôn giữa hai nước đã xong.
Lần này Tần Liệt khônghề nổi cáu với Tần Đế, trên thực tế, hắn đang vì chuyện của ChungBảo Khâm làm cho quay cuồng. Vừa mới buồn bã vì tức giận nàng chếtoan, rồi ngay sau đó nhận tin nàng được cứu sống, không biết phải làmgì mới đưa nàng rời khỏi nước Trịnh, đến nước Tần… Chuyện nào cũngkhiến hắn đau đầu.
Còn về Thất công chúa gìđó, chỉ cần hắn không muốn lấy, thiếu gì cách bỏ.
Cuối cùng, mọi chuyệnxảy ra thuận lợi đến mức ngoài dự liệu của Tần Liệt.
Có lẽ là định mệnh,không ngờ Lương Khinh Ngôn lại đưa nàng lên thuyền của đoàn người hòathân. Sau đó, Thất công chúa đột nhiên chạy trốn cùng người khác,giúp hắn tiết kiệm rất nhiều sức lực. Càng không ngờ tới hơn là,Bảo Khâm bị gã Lý Kha Minh tráo mận đổi đào, trở thành thê tử chưacưới của hắn…
Ngày Mười bảy tháng Tám,trời nắng.
Tần Liệt tập hợp hơn mộttrăm tướng sỹ quân Hắc Kỳ, nghiêm túc đi đón thê tử của mình…
Ngoại truyện 2: Đại sưhuynh
Lương Khinh Ngôn vẫn cònnhớ lần đầu gặp Bảo Khâm, hắn mới mười tuổi, được phụ thân dẫn lênnúi Thanh Lương bái Hàn Thạch lão nhân làm sư phụ. Còn nhỏ đã phảirời xa cha mẹ, trong lòng hắn rất ấm ức.
Cuộc sống trên núi khamkhổ, cả núi chỉ có một gã tạp dịch nhóm lửa nấu cơm, còn kiêm luônviệc hầu hạ Hàn Thạch lão nhân, đương nhiên không rảnh quan tâm đếnngười khác. Lương Khinh Ngôn nhỏ tuổi phải làm hết mọi việc, từ dọndẹp phòng ốc đến giặt giũ quần áo, ngay cả ngày đông lạnh giá cũngchẳng thể lười nhác.
Hắn là con cháu thế gia,quen ăn sung mặc sướng từ nhỏ, đâu làm mấy chuyện này bao giờ. Chưađến hai ngày, bàn tay hắn đã nứt nẻ. Hắn tính tình quật cường,không muốn để sư phụ biết, đành cắn răng chịu đựng nuốt hết mọi khổnhọc vào người. Nhưng dù sao Lương Khinh Ngôn vẫn còn quá nhỏ, lúc đauđớn vô cùng liền ra sau núi không có bóng người, một mình khóc lớn,xem như trút hết mọi việc ra ngoài.
Chiều hôm đó, hắn ngồibên gốc mai sau núi khóc lóc, lại nhớ đến cha mẹ trong Kinh thành,lòng càng buồn hơn, tiếng khóc cũng ngày to theo.
“Ca ca à! Ca ca..” Tronglúc đang khóc lóc thảm thiết, đột nhiên hắn nghe thấy giọng nói lanhlảnh thì sợ hãi, định quay người đi, chợt trông thấy một đứa béchừng năm, sáu tuổi, mũ đội trên đầu không biết là nam hay nữ. Đứabé mặc áo màu đỏ, áo choàng màu trắng, đôi mắt vừa to vừa đen nháynhìn hắn chớp chớp, vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Lương Khinh Ngôn đỏ mặt.Hắn dù sao cũng đã hiểu chuyện, bị một đứa bé tự nhiên ở đâu nhàovào người lúc đang khóc nức nở thì vừa xấu hổ vừa bực bội, bènđẩy đứa bé ra sau, quay người chạy thẳng.
Từ bé tới giờ hắn chưatừng làm chuyện xấu, chạy được một đoạn liền cảm thấy chột dạ,chân bước chậm dần. Do dự một lúc, Lương Khinh Ngôn quyết định quaytrở lại sau núi, gần đến nơi hắn lại cảm thấy không được tự nhiênnên lê từng bước một.
Dưới gốc cây hoa mai đãkhông còn bóng dáng đứa bé, chắc nó đã đi rồi. Lương Khinh Ngôn vỗvào gáy mình, quay người về phòng, vừa quay đi liền trông thấy khuônmặt nổi giận của đứa bé: “Sao ca ca lại tìm ta làm gì nữa?” Đứa béxụ mặt chất vấn.
Lương Khinh Ngôn đuối lý,im lặng không đáp.
Đứa bé định hỏi nữa, xaxa chợt vọng đến tiếng gọi: “A Bảo! A Bảo!”
“Phụ thân…” Đứa bé lườibiếng đáp trả một câu, giọng nói êm dịu dễ nghe.
Bị người ta bắt quả tangtại trận, phải làm thế nào đây? Lương Khinh Ngôn khóc không ra nướcmắt.
Trong nháy mắt, người đànông cao lớn tuấn tú đã đến đây, thấy hai người đang trừng mắt nhìnnhau, thì bật cười: “Sư huynh muội các con đã làm quen rồi sao?”
Sư muội… Lương Khinh Ngônnghiêng đầu nhìn A Bảo, thì ra là một tiểu cô nương, thảo nào lạixinh xắn như vậy. Nhưng, nếu lát nữa nàng mách tội với cha nàng vàsư phụ, hắn biết làm sao bây giờ?
Lương Khinh Ngôn lo sợ bấtan mất mấy hôm, nhưng vẫn không thấy sư phụ trách phạt, sư muội hồnnhiên tên A Bảo còn tìm hắm chơi đùa. Lương Khinh Ngôn thấy vậy, tronglòng càng thêm áy náy. Qua mấy ngày, cuối cùng hắn không thể chịunổi nữa, lặng lẽ chặn A Bảo lại, hỏi: “Sao muội không đi mách sư phụchuyện hôm ấy ta đẩy muội?”
A Bảo mở to đôi mắt đenláy, nhìn hắn khó hiểu: “Chẳng qua đại sư huynh chỉ muốn đùa với ABảo thôi mà, sao A Bảo phải đi mách sư phụ?”
Lương Khinh Ngôn nhất thờinghẹn họng. Lương gia không thiếu con gái, tuổi tầm A Bảo cũng có mấyđứa, nhưng dù là con vợ cả hay con vợ lẽ cũng đều khác hẳn nàng.Lương Khinh Ngôn chỉ thấy mấy đứa bé trong nhà hoặc điêu ngoa, hoặcnhõng nhẽo, hoặc khúm núm bảo sao nghe vậy, chứ chưa từng thấy aiphóng khoáng độ lượng như A Bảo, trong chốc lát vừa bất ngờ, vừakhó hiểu.
Rất nhiều năm sau đó, bấtngờ và khó hiểu đã trở thành thói quen. Khi mới lên núi A Bảo cònrất nhỏ, mấy ngày sau khóc nức nở đòi về nhà. Lương Khinh Ngôn trongmột đêm đã trưởng thành lên rất nhiều. Hắn luôn dùng lời hay ý đẹpkhuyên nhủ, dỗ dành nàng. Hắn còn rất nhẫn nại ở bên cạnh nàng.Tiểu sư muội hoạt bát thẳng thắn đã trở thành một phần trong cuộcsống của hắn. Họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau luyện kiếm, cùng nhaura sau núi mò cá đào trứng chim, lén nhóm lửa nướng cá ăn…
Lương Khinh Ngôn cho rằng,cả hai sẽ mãi tốt đẹp như vậy, năm A Bảo mười bốn tuổi, Chung tướngquân có ý hai nhà kết thông gia, hắn vui vẻ đến mức cả đêm không ngủđược.
Nhưng, nào ngờ mọi chuyệnlại thành ra thế này. Vào lễ mừng đại thọ của Lương lão phu nhân,Lương Khinh Ngôn mới về Kinh một chuyến, khi trở lại đã hay tin Chungtướng quân hi sinh ngoài chiến trường, còn A Bảo của hắn trở thànhtiểu tướng quân ngoài Tây Bắc.
Dù võ công của nàng giỏiđến đâu, dù khí thế của nàng có mạnh đến đâu, nàng vẫn chỉ là mộtthiếu nữ mới lớn. Cả đội quân Tây Bắc sao có thể đè nặng lên đôi vainon nớt ấy được?
Nàng vốn nên là tân nươngdịu dàng của hắn…
Lương Khinh Ngôn bất chấpgia đình phản đối, kiên quyết rời Kinh thành, chạy đến nơi quân TâyBắc đóng trại, ở lại bốn năm liền.
Doanh trại Tây Bắc có canhệ đến an nguy biên giới nước Trịnh, có mười vạn đại quân, là nơirất nhiều người trong triều mơ ước có được. A Bảo là “con trai” củaChung tướng quân, được thuộc hạ cũ của Chung gia giúp đỡ, còn lậpcông ngoài chiến trường, hiển nhiên được tiếp quản đại quân Tây Bắc.Nhưng nàng còn trẻ chưa từng trải, nên khi nguy cơ vừa được giảiquyết, nhiều người trong triều bắt đầu ngấp nghé đến chỗ nàng. ABảo một mình chẳng thể ứng phó, chẳng bao lâu bị ép giao soái ấn,chỉ được cái danh “Phiêu kỵ tướng quân”.
Nhưng ở nơi loạn lạc, dựavào chiến công anh hùng, đám “đại tướng quân” từ trên trời rơi xuốngsao có thể chỉ huy được những binh sĩ thường xuyên chém giết trongmáu tươi? Bọn họ ra lệnh khô cả giọng cũng chẳng bằng một câu nói vuvơ của A Bảo.
A Bảo như vậy, sao khôngkhiến người ta ghen ghét đố kỵ?
Nàng dũng mãnh thiệnchiến, rất có tiếng trong quân nhưng lại không giỏi giao tiếp với đámquan viên trong triều. Nàng tính tình ngay thẳng, nói năng bộc trực,thường xuyên khiến đám cấp trên bụng dạ xấu xa nổi trận lôi đình.Lương Khinh Ngôn giúp đỡ nàng trên mọi phương diện, từ hỗ trợ lươngthực đến lễ lạt trong cung hay ngăn chặn những tình huống ngặt nghèo.
Hắn tưởng hắn có thểbảo vệ nàng, nhưng không ngờ mọi việc còn nghiêm trọng hơn tưởngtượng rất nhiều.
Một bức thư tố cáo vô căncứ đẩy A Bảo đến nơi đầu sóng ngọn gió, Lương Khinh Ngôn cứ tưởngcác mối quan hệ của mình có thể trấn áp chuyện này, chẳng ngờ mọichuyện đã vượt xa dự liệu, hắn vừa đưa thư cầu cứu đến tay Lục Điệnhạ, Trịnh Đế đã hạ thánh chỉ ban rượu độc cho nàng.
Thiên lý ở đâu? Công đạoở nơi nào?
Một chén Đoạn Trườngsuýt lấy mạng Bảo Khâm. Lương Khinh Ngôn dốc toàn lực mới có thể cứunàng trở về từ nguy hiểm, nhưng sức khỏe của nàng đã bị tàn phánặng nề. Hắn giấu nàng trong hầm ngầm Hình gia, ngày ngày bónthuốc, chăm sóc nửa tháng, cuối cùng cũng tìm được cơ hội đưa nàngrời Kinh.
Ngày A Bảo đi vừa vặnLập thu, mặt trời vẫn chói chang như cũ, nóng bức đến mức ngột ngạtkhó thở.
Lương Khinh Ngôn đưa mắtnhìn con thuyền chở Thất công chúa đi hòa thân dần dần biến mất, hắnđột nhiên có dự cảm, hình như Bảo Khâm đi chuyến này sẽ không bao giờvề nữa…
“Đại thiếu gia…” Thị vệbên cạnh cất tiếng gọi.
Lương Khinh Ngôn chậm rãiquay người, lặng lẽ lên ngựa, trầm giọng nói: “Đến phủ Lục điệnhạ…”
“Điện hạ phải nghĩ chokỹ!”
Trong thư phòng Vương phủkhông đốt đèn, khuôn mặt Lương Khinh Ngôn hòa lẫn cùng bóng đêm, khôngthể thấy mặt mũi hắn ra sao, nhưng giọng nói truyền vào tai LụcHoàng tử từng câu, từng câu một, mang theo sự mê hoặc. Hắn nói: “Tiênhạ thủ… vi cường…”
Nửa tháng sau, Trịnh Đếbăng hà, các Hoàng tử đấu đá, cuối cùng, người đăng cơ lại là LụcHoàng tử trầm lặng vô danh.
Lương Khinh Ngôn siết tậpthư dày trong tay, trên đó ghi lại tất cả mọi chuyện trên đường đi củaBảo Khâm, từ việc nàng bỗng dưng bị tráo đổi thành Thất Công chúa,đến việc nàng lập uy cho chính mình lần đầu tiên khi ở Phong thành,rồi nàng gặp gỡ Tam điện hạ nước Tần ra sao…
Hắn biết rõ, có một sốviệc đã nằm ngoài sự khống chế.
Nhưng, hắn vẫn không kiềmlòng muốn đi gặp nàng, muốn xoay chuyển cục diện lần cuối. Dù… dùkết quả không như mong đợi, thì ít nhất cũng được nghe câu trả lờitừ chính miệng nàng.
Hắn vắng mặt trong buổilễ đăng cơ của Lục Hoàng tử, trèo đèo lội suối nghìn dặm xa xôi đếnPhong thành chỉ để gặp nàng một lần, nhưng đến khi gặp rồi, hắnbỗng nhiên sợ hãi. Hắn thậm chí thà rằng mình không biết gì hết,không hỏi gì hết, nhưng hắn có thể giả bộ mọi chuyện vẫn còn nhưxưa.
“Nhưng mà… đại sư huynh…muội đã không thể trở về nữa rồi!” A Bảo nhìn thẳng vào mắt hắn,nói từng chữ một.
Chung Bảo Khâm đã bị banchết, thuộc hạ cũ trong quân Tây Bắc tan đàn xẻ nghé, A Bảo tuy giữđược tính mạng, nhưng thân thể bị thương, không chịu nổi một đòn.
Nàng không còn là Chungtiểu tướng quân năng nổ của quân Tây Bắc, cũng chẳng thể làm thiên kimđại tiểu thư cả ngày trong nhà, không hiểu quy củ, có lẽ ngay cả phunhân nhà họ Lương cũng khinh thường nàng.
“Sư huynh!” Bảo Khâm hứavới hắn thật nghiêm túc: “Muội sẽ sống thật tốt!”
Nàng từng là Chung tiểutướng quân quen với gió tanh mưa máu, chém chém giết giết chứ khôngphải là tiểu thư đài các mảnh mai yếu đuối. Dù cho ở hoàn cảnh khókhăn thế nào, dù cho đối diện với chông gai ra sao, nàng đều có thểvượt qua.
Ánh mắt nàng tràn ngậpkiên định, đôi mắt ấy rực rỡ long lanh. Lương Khinh Ngôn nhìn vào bỗngchẳng thể thốt ra lời khuyên ngăn. Cuối cùng hắn đành mỉm cười lắcđầu: “Thôi, thôi! Nếu muội đã nói như vậy, sư huynh không khuyên muộinữa. Muội chỉ cần nhớ, bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần muội đồngý, ta… sẽ bảo vệ muội.”
Nói xong, Lương Khinh Ngônmỉm cười với Bảo Khâm, quay lưng từ biệt. Trong thoáng chốc, khuôn mặtđã trở nên ướt đẫm. Hắn lau nước mắt, thì ra không biết từ lúc nàolệ nóng đã tuôn rơi.
Nàng là vết tích khắctạc trong tim hắn, cả đời này chẳng thể phôi phai. Hắn cứ tưởng đólà mối nhân duyên ông trời ban tặng, đâu ngờ đó chỉ là trò đùa trớtrêu của số phận. Chuyện tình cảm vốn không sao nói rõ, dù cho mườinăm bên nhau chẳng rời, cũng chưa chắc ngăn nổi cái nhìn định mệnhtrong chớp mắt.
Chỉ cần nàng thích, hắnnguyện tác thành…
Thựchiện bởi
nhóm Biên tậpviên:
Mai – Minh Nguyệt
– H.y
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)
Chương trước Chương tiếp
Loading...