Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 23: Khiêu chiến người thừa kế Phượng gia



"Ngươi...ngươi đang nói gì? !"
Phượng Vũ vừa tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ với Phượng Thế, mọi người cònchưa kịp phản ứng, Phượng Thế đã biến sắc trước: "Tiểu Vũ! Ngươi là đang nói giỡn sao?!"
"Ta không rảnh rỗi làm vậy, Phượng Thế." PhượngVũ không khách khí gọi thẳng tên hắn: "Sau này chúng ta chính là kẻđịch, ta đã sớm thề, sẽ trả lại tất cả những việc các ngươi đã làm vớita."
"Chúng ta bạc đãi ngươi khi nào?" Đối mặt với lời nói gây sự của Phượng Vũ, Phượng Thế chột dạ né tránh nói: "Tiểu Vũ, thúc thúc cầu xin ngươi, có bất mãn gì về nhà lại nói, đừng làm trò cười cho ngườingoài xem."
"Về nhà? Ta và ngươi không phải người một nhà, về nhà gì chứ." Phượng Vũ cười nhạo một tiếng: "Phượng Thế, lúc trước phụ mẫuta vừa mất, ngươi ở trước mặt Tộc trưởng tiếp nhận vị trí Gia chủ nói sẽ chăm sóc tốt cho ta, tìm kiếm ca ca Phượng Tường đã mất tích, cũng vìđại ca và đại tẩu báo thù. Ngươi đã làm chưa?"
"Ta. . . . . ."Phượng Thế á khẩu không trả lời được. Ban đầu hắn chỉ thuận miệng nóimột chút mà thôi, đâu nghĩ tới sẽ thật sự làm như vậy.
Nhưng hắnvẫn cố gắng giải thích: "Tiểu Vũ, hung thủ sát hại đại ca đại tẩu khôngrõ lai lịch, ta mặc dù không tìm được hắn, nhưng cũng đã dốc toàn lực,ngươi phải hiểu nỗi khó xử của ta."
"Ha, ngươi ‘dốc toàn lực’không tìm được hung thủ sát hại cha mẹ ta, liền sai khiến toàn bộ Phượng gia chà đạp cho hả giận, đúng không. Phượng Thế, nếu như ngươi còn muốn giữ lại mạng của mình, thì đừng nói lời khiêu chiến tính nhẫn nại củata. Hôm nay ta quyết định tạm thời tha cho ngươi một mạng, nhưng nếungươi không chờ được muốn ta thanh toán với ngươi trước, vậy ta cũngkhông ngại."
Giọng nói Phượng Vũ trước sau đều êm ái, nhưng haimắt đằng đằng sát khí lại khiến người xem kinh hồn bạt vía. Chỉ nhữngngười đã thực sự trải qua giết chóc, cảm thụ máu tươi mới có ánh mắt như vậy.
Nhìn ánh mắt uy áp của nàng, trong lúc đó Phượng Thế quên cả nguỵ biện, không kìm được sợ hãi lùi lại một bước.
Lúc này, một giọng nói hùng hậu sảng lãng thừa cơ hội chen vào: "Phượnghuynh, vị tiểu thư này đã quyết đoạn tuyệt quan hệ với ngươi, ngươi saolại dây dưa khổ sở không tha."
Người kia vừa nói vừa đi đến, dừng lại bên cạnh Phượng Vũ, đưa bàn tay to lớn về phía nàng: "Phượng tiểuthư, ta là Lâm gia Lâm Trường Minh, không biết có thể có cơ hội, mờingươi về nhà làm khách?"
Lời vừa nói ra, sắc mặt Phượng Thế liềnbiến đổi: làm khách? Nếu Phượng Vũ thật tới Lâm gia, vậy không những nói rõ chuyện nàng đoạn tuyệt Phượng gia là thật, hơn nữa còn bày tỏ nàngtiếp nhận chiêu mộ của Lâm gia! Lâm Trường Minh này, cũng thật biết nắmchặt thời cơ thừa lúc vắng mà vào!
Phượng Vũ đương nhiên cũngnghĩ đến điểm này. Tất nhiên nàng sẽ không gia nhập Lâm gia, nhưng bởivì đối với Lâm Tần Kiệt có ấn tượng không tồi, nên đối đãi Lâm TrườngMinh cũng khá lịch sự: "Đa tạ ý tốt của Lâm tiên sinh, Phượng Vũ còn cóchuyện quan trọng khác phải làm, sợ rằng không thể tới làm khách rồi."
"Ha ha, Phượng tiểu thư khách khí. Ta mời ngươi làm khách, tự nhiên sẽ chờngươi có thời gian rảnh rỗi. Toàn bộ Lâm gia lúc nào cũng hoan nghênhngươi, ngày nào đó ngươi rảnh rỗi, nhất định phải tới vui đùa một chút."
Kết quả này vốn nằm trong dự liệu của Lâm Trường Minh, chủ ý của hắn chỉ là khiến Phượng Thế càng thêm ấm ức. Mục đích đã đạt được, cũng không dâydưa thêm.
Xem hết một màn dưới lôi đài, lão giả ngồi trên đài cao hứng thú nói: "Tiểu cô nương này lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với ngườitrong nhà?"
"Chỉ có thể trách người nhà nàng quá tuyệt tình." Nói một câu bênh vực Phượng Vũ, thiếu niên kể cho lão giả nghe chuyện đãgặp trong Mê Vụ Cốc.
Nghe hắn nói xong, lão giả khinh bỉ nói:"Phượng Thế này không phải người độ lượng cũng thôi, nhưng ngay cả mỹngọc và đá thô cũng không phân rõ, chèn ép một vị thiên tài đối lập vớihắn. Thật không biết loại người này là thông minh quá bị thông minh hại, hay là quá ngu xuẩn đây."
Bên trên hai người nói chuyện, ở dướiPhượng Thế thấy mềm giọng nhờ vả không được, cuối cùng trở mặt: "PhượngVũ, ngươi không cần quá kiêu ngạo! Ban đầu ta không coi ngươi như cô nhi vứt bỏ cho tự sinh tự diệt đã là đối với ngươi có ân đức lớn rồi, ngươi lại có thể không biết báo đáp, ngược lại ghi hận lên người chúng ta!"
"Ân đức của ngươi chính là sáng đánh chiều mắng, thật làm người bình thường hưởng thụ không nổi." Nghĩ lại đủ loại cảnh tượng bị làm nhục trong kýức, sắc mặt Phượng Vũ ngày càng u ám. Nàng là người có ơn sẽ trả, nếu đã chiếm thân thể này, vậy thì nhất định phải thay chủ cũ hoàn thành tâmnguyện báo thù những kẻ đã ức hiếp nàng, nếu không cả đời cũng không antâm.
Phượng Thế không chú ý biến hóa trên mặt Phượng Vũ, vẫn hung ác la to: "Vậy thì thế nào? Đừng tưởng rằng ngươi đánh bại Lôi nhi, làcó thể đánh bại ta. Ta chính là Linh Sĩ mãn cấp! Muốn giết ngươi quảthật dễ như trở bàn tay! Sở dĩ khách sáo với ngươi, cũng chỉ là vì tíchtài mà thôi. Nếu ngươi đã không biết tốt xấu, vậy đừng trách ta độc ác!"
Phượng Thế liên tục nói ra những lời uy hiếp không những không nên nói, cònđánh mất thân phận đứng đầu một gia tộc của hắn. Đầu óc Tề Uy vốn còn mơ hồ không rõ, lúc này đã hoàn toàn nghiêng về Phượng Vũ, thầm nghĩ vẫnmay là trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, Phượng Vũ vẫn có thể dựa vàonghị lực kiên trì tu luyện, cuối cùng đạt được thành tựu.
NghePhượng Thế kêu gào muốn ra tay, Tề Uy lo lắng Phượng Vũ chịu thua thiệt, vừa định ra mặt nói thay, lại thấy một đạo bạch quang chợt lóe, mộtbóng dáng nho nhỏ, từ trong ngực Phượng Vũ bỗng lao ra đánh về phíaPhượng Thế. Tốc độ nhanh, với nhãn lực của hắn cũng không có thể nhìn ra là vật gì.
Bóng đen kia nhào lên người Phượng Thế, lập tức không chút lưu tình liên tục cào. Phượng Thế không kịp trở tay, đến khi phảnứng lại, ở trước ngực và cánh tay hắn đã đầm đìa máu tươi, ngay cả gương mặt già nua cũng bị cào đến nở hoa.
"Viên Thịt Nhỏ, không được lộn xộn, mau trở lại!"
Nghe Phượng Vũ quát khẽ, bóng đen vẫn nhảy tới nhảy lui mới chịu ngừng lại,lúc này mọi người mới thấy rõ, bất ngờ cào đánh Phượng Thế bị thương, là một con vật mới sinh lông mềm mượt, tai tròn cổ dài, bụng to đuôi ngắn, có chút giống con chuột nhỏ. Ánh mắt lớn bằng hạt đậu nhìn Phượng Vũchớp chớp, trong miệng còn phát ra tiếng kêu xì xào không rõ.
"Đừng làm rộn, ngươi cho rằng như vậy là giúp ta hả giận? Ta chính là muốnhắn phải sống trong địa ngục mãi mãi, không bao giờ siêu sinh." PhượngVũ chậm rãi nói ra.
Cảm nhận được lời nói tàn nhẫn của nàng,không những sắc mặt Phượng Thế khó coi, mà mấy người Tề Uy và Viên ThịtNhỏ biết rõ chuyện không liên quan tới mình cũng không nhịn được rùngmình một cái. Viên Thịt Nhỏ kêu hai tiếng yếu ớt, cọ sạch sẽ vết máukhông cẩn thận dính phải vào vạt áo Phượng Thế, mới bay về trong ngựcPhượng Vũ.
Lúc này, Phượng Thế rốt cuộc nhận ra lai lịch ViênThịt Nhỏ, la thất thanh: "Tiểu Thủy Ma thú! Thủy Ma thú kia, là do ngươi đánh bại!"
Ý của hắn, là có thể lấy được Tiểu Thủy Ma thú, tấtnhiên phải đánh bại mẫu thân của nó. Nghĩ đến Thủy Ma thú ở trong Mê VụCốc xưng vương xưng bá, ngay cả mình khi vào cốc cũng muốn đi đườngvòng, trong phút chốc sắc mặt Phượng Thế thảm bại, ngay cả trái tim cũng vì thế co rút lại: nếu có thể đánh với Thủy Ma thú trung cấp, xem rathực lực Phượng Vũ, có lẽ không phải chính mình đã mãn cấp có thể địchnổi . Hơn nữa sau lưng nàng còn có nhân vật thần bí hỗ trợ!
Phượng Thế rốt cuộc không cam lòng cứ như vậy mất đi một thiên tài cường giảnói: "Phượng Vũ, ngươi quyết ý muốn coi Phượng gia là kẻ địch, tương lai còn có mặt mũi mà đi gặp liệt tổ liệt tông Phượng gia sao?"
Đốivới uy hiếp suy yếu vô lực của hắn, Phượng Vũ như nghe được chuyện cười: "Phượng gia? Ngươi cho rằng ngươi đại diện Phượng gia? Mặc cho hung thủ sát hại huynh trưởng nhởn nhơ bên ngoài, là bất nghĩa; ngược đãi concháu huynh trưởng, là bất nhân. Loại người tiểu nhân bất nhân bất nghĩanhư ngươi, lấy tư cách gì đại diện cho Phượng gia?"
"Người có thể thừa kế Phượng gia , chỉ có ta và Phượng Tường!" Phượng Vũ kiên định nói.
Nàng cũng không biết, lúc này khuôn mặt nàng khẽ nhếch, tràn đầy kiêu ngạo,quanh thân tản mát ra khí thế phô trương mà kiên định, vào giờ khắc nàylàm rung động trái tim bao người. Rất nhiều năm sau, người may mắn tậnmắt thấy một màn này, vẫn nhiều lần khoe khoang với mọi người, phongthái năm xưa của nhân vật truyền kỳ Tát Lan Tạp.
Trong đám người, một thiếu niên chăm chú nhìn bóng dáng kiêu ngạo phấn chấn của nàng.Hồi lâu sau, rốt cuộc giống như quyết định, lướt qua đám người, vữngvàng đi lên phía trước.
"Phượng Vũ, ta muốn khiêu chiến với ngươi."
Người tới, chính là Lâm Tần Kiệt si mê võ kỹ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...