Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 90



Alan thầm thở dài, hắn thôngcảm quay lưng đi không nói chuyện, sau một hồi lâu Bùi Toàn bình ổn lại tâmtình, lạnh giọng nói: “Cảm ơn ngài đã để tôi có thể nói vài câu với nó.”

Alan thấp giọng cười: “Tôi cũngcảm kích ngài không xúc động, nói ra vài lời không nên nói với anh ấy.”

“Sớm muộn gì tôi và Bùi Nghiêucũng gặp mặt.” Mắt Bùi Toàn vẫn còn đỏ, nhưng trong mắt đã không còn vẻ xúcđộng ban nãy, y trầm giọng nói: “Nó là đứa con duy nhất của tôi, tôi vĩnh viễnsẽ không từ bỏ việc gặp mặt nó.”

Đứa con duy nhất…

Từ khi Bùi Toàn biến mất đã qua30 năm, tuy Bùi Toàn có vẻ già dặn nhưng vẫn còn trẻ, muốn có thêm một đứa connữa cũng không khó, bao nhiêu năm qua lại không thể có thêm một đứa con nữa…Alan chần chừ nói: “Tôn phu nhân…”

Bùi Toàn ngẩn ra một lát mớihiểu được, nói: “Vẫn còn sống, chẳng qua…. thân thể không tốt lắm, không thíchhợp để sinh con.”

Alan không hỏi tiếp, năm xưa cóthể trốn thoát khỏi trận bao vây tiêu diệt của quân chủ lực của Restine thì cónghĩ cũng biết được khó khăn thế nào, sau đó lại lưu vong 30 năm, có thể hiểuđược những vất vả trong thời gian này, Bùi Toàn lạnh nhạt nói: “Chúng tôi chưabao giờ muốn có thêm đứa con nào khác, con trai của chúng tôi rất khỏe mạnh, nóvẫn sống tốt, không cần người khác thay thế nó an ủi chúng tôi.”

Alan gật đầu: “Sau này khi cócơ hội thích hợp… tôi sẽ nói rõ với Bùi Nghiêu.”

“Không cần.” Bùi Toàn lãnh đạmngắt lời Alan, “Cha con thiên tính, tôi sẽ tự mình giải thích mọi chuyện trongnhững năm qua với nó, Điện hạ, bây giờ ngài nên giải thích với tôi, bình thườngngài cũng lừa gạt con trai tôi như vậy sao?”

Alan chậm rãi ngồi về ghế sofa,bình thản cười nói: “Ngài nói vừa nãy à? Phải… tôi không phủ nhận.”

“Bùi Nghiêu thừa hưởng rấtnhiều phẩm chất ưu tú của ngài, một trong số đó chính là vô cùng quan tâm đếnngười anh ấy yêu, gần như có thể nói là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho người đó.”Alan cẩn thận tìm từ, cố gắng tránh làm cho Bùi Toàn cảm thấy mình đang khoekhoang, “Tôi nghĩ lúc anh ấy còn bé ngài cũng đã cảm nhận được, anh ấy quan tâmngài và phu nhân bao nhiêu.”

Bùi Toàn vẫn nhìn Alan đầy lạnhlùng, Alan tiếp tục nói: “Ngài cũng biết tình cảnh của tôi, hai mặt thụ địch,có lúc khó tránh khỏi sẽ gặp chút chuyện ngoài ý muốn, vì để không làm anh ấylo lắng, thi thoảng tôi sẽ gạt anh ấy vài chuyện.”

Alan nhìn Bùi Toàn, nói: “Có lẽrất không công bằng với Bùi Nghiêu, nhưng tôi kiên quyết.”

Bùi Toàn quan sát kỹ Alan,giống như đang đánh giá độ thật giả trong lời nói của Alan, Bùi Toàn hơi hípmắt lại, thấp giọng nói: “Tôi biết ngài đang cố ý làm tôi cảm thấy ngài rất coitrọng nó.”

Alan cúi đầu cười: “Sự thậtcũng là vậy.”

Alan nhẹ nhàng gác tay lên tayvịn sofa, chân thành nói: “Tôi cố gắng thể hiện cho ngài thấy tôi yêu thích anhấy nhiều bao nhiêu, cũng là vì tôi yêu anh ấy, cho nên muốn người thân của anhấy chấp nhận tôi, Thượng tướng, tôi tự nhận thấy tôi có thể đem lại hạnh phúccho Bùi Nghiêu.”

“Hạnh phúc?” Bùi Toàn cười mỉamai, “Vốn Bùi Nghiêu có thể có được một dẫn đường, nhưng nó vì ngài nên từ bỏkết hợp với dẫn đường, lựa chọn một người bình thường, điều này thể hiện cả đờinó phải làm bạn với thuốc an thần, vì thế nó cũng sẽ bị hạn chế, vĩnh viễnkhông có cách nào phát huy năng lực của mình đến mức cao nhất!”

Alan nhìn Bùi Toàn hít sâu mộthơi, Bùi Toàn cười lạnh: “Về việc này ngài định bù đắp cho con tôi thế nào đây,Điện hạ?”

Trong khoảnh khắc Alan gần nhưmuốn ngả bài với Bùi Toàn.

Thuốc an thần? Đã gần một nămBùi Nghiêu không dùng thứ này, Alan và Bùi Nghiêu luôn thân thiết, quan hệ kếthợp ở màng nông của hai người chưa từng đứt đoạn, bình thường chỉ cần BùiNghiêu hơi không khỏe, có lẽ chính Bùi Nghiêu còn chưa phát hiện ra là xúc tutinh thần của Alan đã trấn an anh rồi, sức mạnh tinh thần của Alan khác vớinhững dẫn đường khác, có sự chăm sóc của hắn, cảm xúc và trạng thái của BùiNghiêu vẫn luôn duy trì ở tình trạng tốt nhất.

Cho dù lần này rời Chủ tinh,trước khi đi Alan cũng thành lập lại dấu hiệu ngắn trên người Bùi Nghiêu, nếukhông có gì bất ngờ, trước khi hắn về Chủ tinh trạng thái của Bùi Nghiêu vẫn sẽvô cùng ổn định, tuyệt đối không cần thuốc an thần.

Alan nhắm mắt đè nén ý nghĩtrong đầu, nói: “Hẳn ngài biết Công chúa Jenny và Thân vương Adair phải không.”

“Hẳn ngài cũng nghe sơ qua quanhệ vợ chồng của họ thân thiết thế nào.” Alan mỉm cười, “Bọn họ cũng là kết hợpgiữa lính gác và người bình thường, nhưng việc này không hề ảnh hưởng đến sựhòa thuận giữa vợ chồng họ.”

Alan nhẹ giọng nói: “Đươngnhiên, về mặt này quả thật tôi mắc nợ Bùi Nghiêu, tôi cũng đang cố gắng bù đắpcho anh ấy ở những mặt khác, hy vọng ngài có thể nhìn thấy thành ý của tôi.”

Bùi Toàn không nói gì về việcnày, chuyển sang nói: “Lần này ngài tới là muốn giải quyết vấn đề khoáng sảncủa Tara?”

Alan lắc đầu: “Tôi đến tìmngài, thuận tiện tìm hiểu tình hình ở đây.”

“Nói thẳng, không thể giảiquyết trong hòa bình, ngài thấy rồi đấy, người dân Tara sinh sống dưới lòngđất, căn bản không thể tiếp nhận loại hoạt động khai thác quy mô lớn mang tínhhủy diệt này, không ai muốn vừa mới tỉnh giấc đã phát hiện mình bị chôn sống.”Bùi Toàn nhìn cửa sổ ảo bên cạnh, nói, “Hơn nữa khoáng sản ở đây là nguồn kinhtế chủ yếu của dân Tara, trăm ngàn năm qua người dân Tara sống nhờ vào nó, bâygiờ Alston muốn nuốt riêng những khoáng sản này, ha…”

Bùi Toàn là dân lưu vong, cóthể có lực lượng bí mật của mình, nắm giữ dưới trướng vô số thiết bị quân dụngtiên tiến, tính ra cũng có liên quan đến khoáng sản được thiên nhiên ưu đãi ởđây, Alan ngưng một lát rồi nói: “Tôi sẽ tận lực sắp xếp, cố gắng… ngăn cản kếhoạch của Alston.”

Bùi Toàn cười khẽ: “Đột nhiênđiều Bark đi, lòng nhẫn nại của anh ta hẳn đã cạn rồi phải không? Muốn trựctiếp khai chiến hay là giở trò gì đó? Phỏng chừng là cái sau… Muốn lây lan dịchbệnh, cưỡng ép dân Tara rút đi, hay là muốn thải chất độc hại, tiến hành cứutrợ nhân đạo cho dân Tara?”

Alan lại thở dài trong lòng lầnnữa, Bùi Nghiêu của hắn mà có được ba phần khí thế hung hãn của phụ thân ảnhthì cũng tốt rồi.

“Thải chất độc.” Alan chỉ xuốngdưới chân, “Đồ ở ngay trên tinh hạm này, nói thật, Alston chỉ cho tôi mộttháng, một tháng không thuyết phục được người dân Tara di dời khỏi khu khoángsản, tôi sẽ phải gây ra sự cố ngoài ý muốn.”

Không đợi Bùi Toàn nói chuyệnAlan lại nói: “Yên tâm, phía Alston tôi sẽ ứng phó… bên này sẽ không xuất hiệnbất cứ vấn đề gì.”

Bùi Toàn nhìn Alan, dường nhưkhông mấy tin tưởng, sau một lúc lâu trầm giọng nói: “Tôi tạm thời tin ngài.”

Bùi Toàn đeo mắt điện tử lênlần nữa, thành thục thu súng quang tử về bên hông, Alan nhíu mày: “Ngài…”

“Sao?” Đôi môi mỏng của BùiToàn mím lại thành một đường, ông hỏi, “Còn muốn nói gì với tôi?”

Alan nghĩ một lát rồi cười thảnnhiên: “Không có gì, mong ngài và Bùi Nghiêu có thể sớm ngày gặp mặt.”

Bùi Toàn không nói gì, quayngười biến mất trong khoang thuyền.

Không lâu sau quan lễ nghi củaAlan vội vã chạy đến, sau khi xác định Alan không sao cậu mới thở phào một hơi,lau mồ hôi trên thái dương nói: “Xin ngài đừng lấy thân mạo hiểm nữa… lỡ nhưThượng tướng Bùi Toàn nhất thời xúc động, ngài…”

Ngón tay thon dài của Alan gõnhẹ lên tay vịn sofa, hắn bình thản cười: “Yên tâm, van ngầm giấu trong nàychẳng phải là cậu lắp cho tôi à? Tôi sẽ không sao.”

Quan lễ nghi quét mắt nhìn sofatrong lòng vẫn còn sợ hãi: “Đó cũng không thể hoàn toàn đảm bảo an toàn chongài… ngài và Thượng tướng Bùi Toàn trao đổi thế nào?”

Alan kể sơ tình hình ban nãy,quan lễ nghi khó hiểu hỏi: “Nếu Thượng tướng Bùi Toàn đã không hài lòng chuyệnngài không phải là dẫn đường, sao ngài không…”

“Ai biết được sau khi ông tabiết có dùng việc này như cái thóp để uy hiếp Alston hay không?” Alan cười tựgiễu, “Vì báo thù, vì Bùi Nghiêu, năm đó Bùi Toàn đã muốn giết tôi, tôi khôngthể giao bí mật liên quan đến tính mạng của tôi cho ông ta.” Vừa nãy Alan vàBùi Toàn đều rất ăn ý không nhắc đến chuyện trên tàu Ngọc Trai năm xưa, nhưngđiều này không có nghĩa là Alan đã quên mối nguy hiểm khi đó.

“Hơn nữa một khi Alston bị uyhiếp, điều nghĩ đến đầu tiên chắc chắn là bán đứng tôi để bảo toàn bản thân ôngta, vậy lúc đó tôi mới thật sự là hai mặt thụ địch.”

Nhớ đến những việc Alston gâyra cho Alan những năm qua quan lễ nghi rầu rĩ trong lòng, rũ mắt nói: “Là tôi lỗmãng, xin ngài tha thứ.”

Alan lắc đầu, than nhẹ một hơinói: “May mà có một điểm tôi đã xác định được, Bùi Toàn giống tôi, sợ ném chuộtvỡ đồ, đều vì Bùi Nghiêu nên không thể không chịu đựng lẫn nhau.”

Quan lễ nghi gật đầu: “Vâng…hơn nữa tôi nghĩ Thượng tướng Bùi Toàn nhìn thấy ngài thương yêu Thái tử phiĐiện hạ đến thế, chắc đã mềm lòng rồi.”

“Không đến mức mềm lòng, chẳngqua sau này khi ra tay chắc sẽ phải kiêng kị thêm vài phần.”

Quan lễ nghi cười an ủi: “Khônghẳn, cho dù Thượng tướng Bùi Toàn không nghĩ đến cảm tình của ngài dành choThái tử phi Điện hạ, cũng phải suy xét đến sự coi trọng của Thái tử phi Điện hạđối với ngài, Thượng tướng và Thái tử phi không gặp nhau nhiều năm, quan hệ đãkhông thân thiết bằng ngài và Thái tử phi, chẳng qua… Đáng tiếc là Thượng tướngkiêng dè ngài khá nặng, nếu không thì liên thủ với ngài, ngài có thể có thêmmột trợ lực lớn mạnh.”

Alan bật cười: “Trước mắt chỉcần ông ta không cản trở tôi và Bùi Nghiêu tôi đã hài lòng rồi, mấy thứ khác đểnói sau đi… Dặn dò quan nội thị của Bùi Nghiêu, có thể chuẩn bị rồi.”

Quan lễ nghi khom người:“Vâng.”

Alice, vào buổi tối đầu bếp bấtngờ chuẩn bị đồ ăn Bùi Nghiêu không thích, vốn dĩ Bùi Nghiêu ăn trưa hơi trễ,thêm vào đó buổi tối không quá hợp khẩu vị, chỉ động vào một chút, quan nội thịhỏi Bùi Nghiêu có phải thân thể không khỏe không năm lần bảy lượt, Bùi Nghiêuđều cười cười nói không sao, mà ghi chép ăn uống của anh không lừa được ai, tốiđó quan nội thị cẩn thận mời bác sĩ thường khám cho Alan đến kiểm tra cho BùiNghiêu.

Bác sĩ luôn luôn lão luyện lầnnày lại xé to chuyện một cách bất ngờ, mấy ngày nay vì nhớ Alan nên buổi tốiBùi Nghiêu không nghỉ ngơi tốt, cũng thành bằng chứng anh sinh bệnh, bác sĩkhông dám sơ suất, sau khi kiểm tra nhiều lần mới kết luận Bùi Nghiêu có thể bịnhiễm chứng phong nhiệt, bản thân Bùi Nghiêu lại không để ý lắm, chỉ muốn bácsĩ kê đơn cho mình, cũng dặn dò tất cả mọi người đừng làm ầm lên, quan nội thịcủa Bùi Nghiêu trước mặt thì nghe lời vâng dạ, sau đó vì sợ bị Alan trách móc,nên bí mật thông báo cho quan lễ nghi của Alan tin tức Bùi Nghiêu bị bệnh.

Ngày hôm sau, Alan lo lắng vôcùng đưa ra thỉnh cầu với Hoàng đế Bệ hạ, mong muốn quay về Alice để tự mìnhtrông nom Thái tử phi Điện hạ đang bệnh, Alston bất đắc dĩ phê duyệt, cùng ngàytinh hạm của Alan khởi hành quay về.

Chương trước Chương tiếp
Loading...