Máu Tình
Chương 2: Kí ức xa xưa
Một bé gái bảy tuổimặc chiếc đầm màu trắng nhiều chỗ rách nát lại thêm phần dơ bẩn, gươngmặt trắng hồng đôi phần hóc hác, bụi bẩn đầy mặt, vẻ mặt đầy nét hoangmang sợ hãi, bé vừa sợ vừa khóc bước đi giữa khu rừng với đầy cây cối âm u. Bé gái bước đi với hai hàng nước mắt rơi, không ngừng liếc đôi mắtđầy vẻ kinh hoàng nhìn qua lại hai bên đường đi. Nhìn cây to cao rồi lại nhìn những bụi cây rậm rạp, tiếng chim hót, tiếng tắc kè kêu, tiếng gió thổi xào xạc của những tán lá đung đưa.
“Mẹ ơi!” Sợ lại càngthêm sợ cứ thế mà gia tăng, đôi bàn chân của bé run rẫy nhanh dần đếnkhi không thể đi nổi, bé dừng chân, đôi chân như không xương trở nên mềm nhủn, không nhịn được bé khóc to hơn.
Phía trước là một bé traikhoảng mười một tuổi, nét mặt cậu bé lặng im không tỏ thái độ sợ hãi,không run mình và cũng không hoang mang như bé gái. Nghe thấy tiếng khóc của bé gái, cậu bé dừng chân và quay lại nhìn.
“Ba ơi!… Mẹ ơi!...” Bé gái đưa tay giụi giụi mắt, nước mắt ướt đẫm lấm lem cả một gương mặt dơ bẩn.
Đứng nhìn bé gái khóc thảm thương không ngừng gào thét, cậu bé trai khôngthay đổi sắc mặt, đứng nguyên vị trí và nói với bé gái bằng giọng điệudửng dưng như ra lệnh: “Không được khóc!”
“Em sợ!” Sao lại khôngđược khóc, bé đang sợ, mà sợ thì phải khóc chứ? Bé gái không hiểu ra làm sao ngẩng đầu với ánh mắt ngây dại tiếp ngay câu nói của cậu bé traimột cách thực tế, nhưng nước mắt nước mũi vẫn không ngừng tuôn trào trên gương mặt méo mó.
“Không có gì phải sợ cả!” Vẫn là giọng nói lạnh lùng ngang ngạnh, cậu đưa mặt nhìn xung quanh, nơi đây có gì phải đáng sợ.
“Em muốn về với ba mẹ, ba mẹ sẽ bảo vệ em, em sẽ không sợ nữa!” Với haihàng nước mắt nhìn anh trai phía trước, bé gái nói với giọng run runnhưng tuôn ra một lời. Thấy bé gái đứng khóc và cứ khóc mãi không chịuđi tiếp.
Cậu bé đành phải về lại nơi bé gái đang đứng khóc, liền cất giọng: “Em không biết ba mẹ em ở đâu, nơi đây chỉ có anh, anh sẽtìm đường dẫn em ra khỏi đây.” Lời nói lạnh nhạt, vẻ mặt dửng dưng nhưng lại chứa đựng sự quan tâm chân thật.
“Anh cũng đâu biếtđường.”Nghe thấy lời nói của anh trai phía trước, bé gái liền trả lờivới ngữ điệu ngây thơ, đôi mắt trẻ thơ hồn nhiên chất phát nhìn cậu bétrai phía trước.
Cả bé gái lẫn bé trai quần áo sang trọng nhưngđều rách nát, dáng vẻ tả tơi cùng với gương mặt dính đầy bụi bẩn lấmlem. Nhưng nhìn chung thì chỉ có mỗi bé gái là thần sắc hoang mang, dáng điệu rụt rè sợ hãi, còn đứa bé trai vẻ mặt nghiêm nghị, sâu trong đôimắt tồn tại chỉ là một tia nhìn lạnh nhạt, vô cảm đến mức không lột tảđược sự vui buồn trong đó. Không cần đoán vẫn biết được cả hai đều đangđi lạc giữa khu rừng già không bóng dáng con người lưu lại. Cậu bé traikhông phải là người lớn, mà dù có là người lớn thì chưa hẳn sẽ tìm đượcđường ra khỏi khu rừng như chốn mê cung không lối thoát này. Nhưng chưachắc có là người lớn đi lạc mà lại không có biểu hiện lo sợ như cậu bé,vẻ dửng dưng và điềm tỉnh của cậu bé thật làm cho đối phương phải đặtcâu hỏi thắc mắc.
“Anh không sợ sao?” Bé gái khóe mắt vẫn cònđộng lại những giọt nước mắt, bé nhìn anh trai đang bày ra vẻ mặt vô cảm đang nhìn bé. Bé gái tức thì nhận được câu trả lời đầy giọng điệu ngông cuồng từ cậu bé trai: “Chẳng có gì phải sợ cả!”
Bé gái nhíu nhíu mày như không tin lắm với lời của anh trai, bé nói: “Anh nói dối, vì anh sợ quá nên anh mới không khóc.”
“Anh không sợ, anh phải bình tĩnh mới có thể bảo vệ được em.” Vẫn là giọng điệu ngông cuồng nhưng mạnh mẽ từ cậu bé trai.
“Anh bảo vệ em sao?”
Từ một ánh mắt lặng im không cảm xúc ấy lại lóe lên một tia sáng ấm áp,miệng cậu bé cong lên như đang mỉm cười với cô bé và nói: “Chẳng phảianh đã giết tên người xấu đó để cứu em. Anh sẽ bảo vệ em!”
Nhưlần đầu thấy cậu bé cười, bé gái hơi thấy lạ, nhưng vì tuổi trẻ thơ ngây và chỉ biết dựa dẫm vào người lớn, nụ cười ấm áp nhưng đầy kiên địnhrắn chắc của cậu bé đã xoa dịu dần đi sự sợ hãi trong lòng bé gái. Bégái không còn rơi nước mắt nữa mà lại cười, nụ cười vô tư nhưng tuyệtđối tin tưởng vào lời nói và ánh mắt kiên định của cậu bé. Đôi môi mỏngmanh dường như cả ngày chỉ biết khóc kia giờ lại trở nên tươi rói nụcười, tỏ thái độ vui mừng bé nói: “Đi cùng anh, em sẽ không sợ nữa!”
Cậu bé trai lại cười, nụ cười thật ấm áp xen lẫn là tia nhìn tràn đầy sự yêu thương chiều chuộng.
Cậu bé nắm tay bé gái bước đi trên một đồi dốc khá cao và hiểm trở. Tối qua có một cơn mưa lớn nên dù giờ này với ánh nắng gắt gao vẫn không thểlàm khô được những vùng nước trên con đường. Con đường vừa dốc lại vừatrơn trợt bởi nước mưa lai láng tạo thành những vũng đầm lầy. Cậu béluôn nắm tay thật chặt bé gái và cẩn thận trong từng bước chân, bé gáikhông khóc như lúc đầu, dù rất sợ cứ luôn đi theo cậu bé.
Cậu bé bị trượt chân do vùng nước lầy dưới chân, không thể giữ được thăng bằng cậu bé ngã xuống và tuột người xuống đồi dốc. Khi cơ thể cậu bé rơixuống dưới thì bất ngờ ngừng rơi vì bàn tay của bé gái vẫn đang nắm chặt lấy bàn tay của cậu bé. Cậu bé với cơ thể đang treo tự do và sát tựavào vách dốc, cậu cúi đầu nhìn xuống dưới, đồi dốc sâu thăm thẳm khôngnhìn thấy đáy bởi phía dưới cây cối mọc che khuất mặt đất. Ánh mắt cậubé không sợ hãi, không run rẫy mà chỉ có một nét lặng im cộng thêm mitâm nhăn nhún chặt lại, cậu bé đang kinh hoàng khi nhìn xuống vực thẳm.
“Anh ơi!” Tiếng nói của bé gái từ trên miệng vực thẳm nói xuống với đầy sự sợ hãi.
Nghe thấy tiếng gọi, cậu bé mới giật mình nhìn lên trên thì thấy bé gái đang nằm dài cơ thể trên thành vách đồi dốc, hai tay bé gái nắm chặt lấy bàn tay của cậu bé không ngừng khóc nức nở đầy sợ hãi.
“Không đượckhóc!” Cất lời lạnh lùng đầy tính ra lệnh, cậu bé không cho phép bé gáikhóc. Theo cậu bé suốt chặng đường khá dài, bé gái không khóc dù rất sợ. Nhưng vào hoàn cảnh đứng trên bờ vực Tử Thần, bé gái không kìm được cơn sợ hãi và nước mắt, cố nắm chặt tay cậu bé hơn. Với cơ thể đang treolủng lẳng trên đồi dốc, cậu bé ngước mặt nhìn bé gái, ánh mắt không hềlóe tia sợ hãi mà chỉ có sự lặng im một cách điềm tỉnh, giọng nói trởnên dịu dàng: “Chẳng có gì phải sợ hãi cả, anh đã nói rồi mà!”
“Em không đủ sức giữ nổi anh.” Bé gái nói với cậu bé bằng giọng điệu run run.
Cậu bé nhìn thấy bé gái như đang tuột dần về phía miệng dốc bởi lực nặngcủa cậu bé đang kéo dần bé gái xuống cùng. Thấy bé khóc với sự sợ hãi và đôi bàn tay nhỏ bé vẫn cố gắng nắm chặt lấy tay cậu. Một người còn sống vẫn hơn hai người cùng chết. Cậu bé với một tay đang thả thòng tự dođưa lên và nắm lấy bàn tay đang nắm chặt tay mình của bé gái. Vừa nhìnthấy bàn tay còn lại của anh trai đưa lên, bé gái vội nắm chặt tay anhtrai hơn, cố gắng kéo nhưng chẳng được lợi ích gì. Tay cậu bé đưa lênnắm lấy bàn tay của bé gái không phải là cố gắng leo lên mà cậu bé đangdần đẩy tay bé gái ra khỏi bàn tay của mình. Bé gái bất ngờ, nhưng sợhãi hơn đã vội nắm thật chặt không để cho cậu bé kéo tay mình ra.
“Anh ơi!” Bé gái mở to mắt kinh ngạc nhìn anh trai, bé không hiểu anh trailàm vậy là có ý gì, nhưng chẳng phải nếu tuột tay ra khỏi tay bé thì anh trai sẽ rơi xuống dưới sao?
“Em không được sợ khi một mình ởtrong khu rừng này. Thế giới này chẳng có gì phải đáng sợ. Em phải dũngcảm có biết không?” Ngẩng cao đầu dùng ánh mắt chân thành mang tia cườiấm áp, cậu bé trai với lời nói dịu dàng, cậu thật lòng không yên tâm khi để bé gái phải một mình giữa khu rừng già đáng sợ này.
Lắc đầu lia lịa, bé gái vừa run vừa khóc nói: “Em chỉ không sợ khi có anh theo cùng thôi!”
Cậu bé chỉ mỉm môi cười rồi lại tiếp tục cố gỡ tay bé gái ra khỏi tay mình. Cảm nhận bàn tay kia đang dần tuột khỏi tay của bé, bé càng sợ hơn khibàn tay bé cứ đang dần bị gỡ ra khỏi bàn tay của anh trai. Bé không runnữa, không la khóc nữa mà lại dồn sức vào cả hai tay nắm chặt lấy bàntay của cậu bé và dùng lực kéo lên. Chỉ là một bé gái bảy tuổi mà có thể giữ được cậu bé mười một tuổi lâu như thế này cũng là điều đáng ngạcnhiên, nhưng có lẽ sự lo lắng đã tiếp sức mạnh mới giúp bé gái giữ đượccậu bé lâu như vậy. Bé gái càng nắm chặt thì cậu bé càng cố rút tay bégái ra, hai bàn tay của hai người đang dần buông ra từ từ, bé gái cố nắm chặt vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi. Bàn tay của hai người đang từ từ tuộtkhỏi nhau cho đến khi các ngón tay của cậu bé đã rời khỏi bàn tay của bé gái. Ngay khi hai bàn tay tuột khỏi nhau trong nháy mắt cậu bé rơixuống. Bé gái hốt hoảng nhìn theo cậu bé đang dần rơi xuống, nhưng ánhmắt cậu bé vẫn luôn nhìn bé gái, cậu bé cười tươi với bé gái mà khôngcòn động lại chút sắc thái lặng im như vốn có, nụ cười tràn đầy sự yêntâm và mãn nguyện.
“Anh ơi!” Nằm trên thành đồi dốc, hai bàn tay bé gái cố đưa xuống cố với tay về phía anh trai nhưng đầy sự bất lực và thét gọi theo cơ thể anh trai đang mỗi lúc một nhỏ dần. Hai chữ “anhơi” từ đáy thung lũng vọng lên, thê lương u uất như chốn âm ti gọi về.
“Anh ơi!” Bất chợt Thái Mi ngồi bật dậy với vẻ kinh hoàng, sắc mặt cô táisậm lại, mồ hôi ướt đẫm trên gương mặt và toàn thân cô, tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực và thốt gọi lớn tiếng với giọng điệuchứa đầy sự lo lắng.
Đáp lại tiếng gọi đầy tan thương ấy là mộtsự tĩnh lặng trong màn đêm với ánh sáng tối mờ nhạt nhẽo. Thái Mi bấtgiác nhìn xung quanh và nhận ra đây chính là phòng của cô. Thì ra là mơ, Thái Mi tự mình lấy lại tinh thần sau một giấc mơ đáng sợ. Đầu Thái Miđau do quá hốt hoảng và do bất ngờ tỉnh giấc, cô đưa tay vuốt lấy mi tâm để xoa lại cơn đau đầu.
Vài giây sau Thái Mi chòm người lên vànhấn nút công tắc, ánh sáng đèn phòng được bậc mở, chiếu rọi cả cănphòng lạnh lẽo. Thái Mi đang nằm trên một tấm nệm được trãi trên nềnnhà, cô quay sang nhìn người đang nằm trên giường, hắn vẫn mê man hayđúng hơn là như đang ngủ một giấc ngủ say mê. Cô đứng lên đi tới cạnhgiường nơi hắn đang nằm, đưa tay sờ trán hắn rồi lại sờ lên trán củamình, miệng tự lẩm nhẩm thành lời: “Hạ sốt rồi!” Bày ra vẻ cười cợt cônói tiếp: “Sức khỏe tốt thật!”
Thái Mi định quay lại để rồi nằmxuống và tiếp tục ngủ, nhưng giấc mơ vừa rồi đã khơi lại nỗi đau tronglòng cô. Cô ngồi lên cạnh giường mà không nhìn hắn, ánh mắt cô tỏ rõ sựbuồn thương, nhung nhớ. Đưa tay vào trong cổ áo và kéo ra một sợi dâychuyền bạch kim sáng bóng, mặt dây là một mảnh pha lên màu tím được khắc thành hình trái tim tinh xảo, xung quanh mảnh pha lê trái tim màu tímlà những đường viền mảnh mai của bạch kim, càng tô sắc đẹp hơn cho mặtdây lẫn sợi dây đang đeo trên cổ cô. Thái Mi luôn nhìn sợi dây và trongtiềm thức của cô, quá khứ lại trỗi dậy.
Ngồi nhìn bé gái khôngcòn khóc nữa mà đang cười tươi với cậu bé, bất giác khóe môi cậu cũngkhẽ cong theo một nụ cười. Tháo từ trên cổ ra một sợi dây chuyền bạchkim với mặt đeo là mảnh pha lê màu tím, cậu bé chòm người tới và đeo vào cổ bé gái.
“Anh cho em sao?” Nhìn sợi dây đang đeo trên cổ, bégái thắc mắc nhìn lại cậu bé đang vẻ mặt lạnh nhạt cất lời: “Là bùa hộmệnh của anh!”
“Anh đưa em đeo vậy anh không còn bùa hộ mệnh đểbảo vệ anh nữa.” Bé gái nhướng mày nhìn cậu bé trai, lẽ nào anhtrai không cần đến bùa hộ mạng này nữa sao?
Vuốt tóc bé gái, cậu bé trai mỉm cười, cậu nói: “Bùa hộ mệnh sẽ giúp em can đảm!”
Quá khứ từ thời thuở bé xa xưa đã trở lại trong tiềm thức nhưng chưa baogiờ quên lãng của Thái Mi, vốn dĩ vẫn luôn giữ kí ức này trong lòngnhưng vì giấc mơ đã làm trái tim cô dao động. Thái Mi thỏ thẻ nhẹ nhàngvới sợi dây đeo trên cổ đang nằm trên tay cô: “Nếu khi đó anh đừng đưabùa hộ mệnh cho em thì có lẽ anh sẽ không…” Nói đến đây Thái Mi dừng lại lời đang nói dở. Cứ luôn ngồi trên cạnh giường và nhìn mãi sợi dây vàlần lượt những chuyện của quá khứ dần quay lại trong đầu. Thái Mi nhớđến cậu bé trai đã hy sinh tính mạng mình mà bảo vệ cô, bất chấp tất cảcũng chỉ vì cô. Cứ nghĩ đến cậu bé của quá khứ mà cô không màng bận tâmđến người thanh niên hiện tại đang nằm cạnh, vì hắn không là gì trongsuy nghĩ của cô.
Đường phố Hồng Kông rộng lớn tấp nập xe cộqua lại, vô cùng đông đúc và náo nhiệt. Người thanh niên tóc nhuộm đỏ có phong cách ăn mặc sành điệu đầy tính playboy, xe của anh ta đang chạygặp phải đèn đỏ thì dừng lại. Huýt sáo một cái lảnh lót, anh ta như đang rất vui với gương mặt tươi cười hớn hở, xem ra tâm trạng rất tốt. Vôtình nhìn sang bên cạnh, đập vào mắt anh là chiếc xe màu đỏ nổi bậc dưới ánh nắng mặt trời càng trở nên chói mắt đã khiến anh ta phải há hốc mồm kinh ngạc đến không thể tin nổi vào mắt mình.
“Pagani Zonda!…Siêu xe của mọi thời đại. Mặc dù đã cải tạo lại nhưng đây chẳng phải làchiếc xe đẳng cấp nhất trong ngành xe hơi thế giới?” Không kìm nén đượcsự xúc động đang mỗi lúc một dâng trào mãnh liệt mà hét lớn với ngữgiọng say mê. Không ngừng dán mắt nhìn vào chiếc xe màu đỏ chói mắt đếncuốn hút cả lý trí, lộ liễu bày ra ánh mắt thích thú nhìn mãi chiếc xe,không ngừng tán thưởng: “Có thể may mắn nhìn thấy nó trên đường phố sao? Chủ nhân chiếc xe phải là một tay đua kiệt xuất và hẳn là một đại giagiàu có mới có thể chơi được chiếc xe này.”
Vừa nói người thanhniên vừa nhìn qua bên kính cửa xe để có thể chiêm ngưỡng chủ nhân củachiếc xe. Cứ nghĩ đó phải là một người con trai lực lưỡng phong độ vàbảnh bao. Nhưng sự thật bất ngờ hơn cả sự bất ngờ trước cả khi anh nhìnthấy chiếc Pagani Zonda. Người đang ngồi ở vị trí lái xe là một cô gáitrẻ tuổi, như bát nước lạnh tạt vào mặt khiến anh ta khóc không được màcười cũng không xong.
Sau hồi ngạc nhiên vì thấy đó chỉ là một cô gái với dáng người mảnh mai, nhưng cô gái này quá xinh đẹp, máu đào hoa từ trong người của anh ta hưng phấn dần. Ngồi yên trong xe của mình,anh ta nhìn qua bên chiếc Pagani Zonda nhìn vào cô gái và nói cười giễucợt: “Với thân hình mảnh mai như cô em đây mà ngồi trên chiếc xe đó chỉcó thể nói là hạ thấp giá trị của chiếc xe. Cỡ như cô em thì nên ngồighế cạnh cho người khác lái thì tốt hơn.”
Từng lời nói to rõ đầy khinh rẻ của anh ta đã lọt vào tai Thái Mi, cô không quay sang nhìn kẻnhiều chuyện kém hiểu biết, chỉ nghiến răng tỏ vẻ khinh ghét: “Dám xemthường tôi!”
Đèn đỏ tắt đi rồi đèn xanh bậc lên. Anh ta lại nhìn sang Thái Mi giễu cợt với nụ cười đáng ghét.
Gạt cần, đánh bánh lái, chiếc Pagani Zonda vụt nhanh như một cơn gió xoáylướt qua khiến người thanh niên phải tái mét mặt mày, hai con mắt mở tohết cỡ dõi nhìn theo, mà mồm từ khi nào cũng đã biến thành chữ O totướng.
Chiếc Pagani Zonda lướt qua thật nhanh và bỏ lại nhữngchiếc xe vốn chạy trước giờ nằm hẳn phía sau. Tốc độ vượt xe qua mặt của Thái Mi thật bất ngờ đầy mạo hiểm khiến cho nhiều chiếc xe vội thắngkít lại và bị đâm mạnh liên tục bởi những chiếc xe phía sau tông tới.Chiếc này tông chiếc kia, chiếc khác lại vội rẽ tránh đường. Một conđường với một hệ thống giao thông chặt chẽ an toàn nay lại rối tunghoảng loạn và đầy tai nạn bởi một chiếc Pagani Zonda chạy lướt qua.
Thật khó mà tin được trên thế gian này lại có được một cô gái điều khiểnchiếc Pagani Zonda siêu đẳng thế này, anh chàng thanh niên chỉ có thểngây ra và chứng kiến nhiều cảnh xe tông vào nhau mà hiện dần sự sợ hãi.
Với tốc độ cực nhanh của chiếc Pagani Zonda đã được cải tạo lại vàmột tay lái cừ khôi đã đưa Thái Mi đi được một con đường khá xa chỉtrong vài phút ngắn ngủi, Pagani Zonda chạy chậm lại với tốc độ trungbình, cô cười, nụ cười hưng phấn vì đã cho cái tên không biết trời caođất dày kia một bài học nhớ đời và cô càng cười hả hê hơn khi nhìn thấyhàng lọat chiếc xe xảy ra tai nạn làm rối mù con đường như một bãi xephế thải. Cái cảnh tượng đó khiến cô vui, cô cười mãi, thật đã và thậtkhoái trí.
Thái Mi đi dạo một vòng quanh siêu thị, mua một ít đồdùng rồi lại trở ra ngay sau đó. Cô cần phải mua thêm băng, thuốc rửavết thương và một số loại thuốc có thể giúp ích cho vết thương của người thanh niên khi tối. Ngồi trên chiếc Pagani Zonda và tấp vào một tiệm mì quen đường, một tiệm mì không lớn lắm, nhìn cách bài trí cũng như dángvẻ tiệm mì chỉ là một quán xá bình dân. Ai có thể tin rằng một cô gáingồi trên một chiếc xe trị giá cả một gia tài khá lớn vậy mà lại có sởthích ăn uống ở những nơi không phải thuộc tầng lớp thượng lưu. Thái Migọi món mì mà cô yêu thích rồi ngồi ăn ngon miệng, ăn một cách say mênhư bất cần những chuyện xung quanh đang diễn ra. Cách vài bàn nơi TháiMi ngồi có tiếng đánh nhau của hai băng đám thanh niên trẻ tuổi, tiếngla hét của khách hàng hoảng sợ hối hả kéo chạy ra khỏi quán. Thái Mingồi ngẩng mặt nhìn xem cảnh hay với ánh mắt thích thú nhưng vẫn khôngquên giải quyết tô mì còn đang ăn dở.
Một cậu thanh niên điểntrai độ ngang tuổi với Thái Mi hiên ngang ngồi xuống một cái ghế dongười đi cạnh mang đến. Cậu ngồi vịn lưng vào ghế, hai tay khoanh lạicùng với hai chân dài bắt chéo lên nhau, vô cùng thong dong tự tại. Cậungồi im lặng điềm tỉnh xem người của mình giải quyết đối phương, nét mặt không lạnh lùng nhưng vô cảm, bất cần đời nhưng không ngạo mạng.
Thái Mi vừa ăn ngon miệng vừa nhìn lướt qua sự việc, đoán ngay cậu ta làngười cầm đầu, liền chuyển tia nhìn hướng tới những người đang đánhnhau. Người của cậu ta có đến năm người tất nhiên là không tính cậu tavào, còn đối phương chỉ có ba người. Ba người đó vốn dĩ đang ngồi ăn mìtrong tiệm cách bàn ngồi của Thái Mi vài bàn thì bị cậu thanh niên đókéo người vào đánh. Ba người đó ban đầu có đánh trả nhưng ba đánh nămkhông thể cân sức, ba người bị đánh tả tơi, người thì nằm dài để cho đối phương đá đạp vào người liên tục, người thì bị đánh với cả mặt đầy máu, còn người thì đang cố đánh trả rồi cũng bị đánh gục. Năm người kéo bangười lôi đi như lôi những bao rác, họ ném mạnh ba người ngã dài trênnền nhà ngay trước mặt cậu thanh niên đang ngồi. Vẻ mặt cậu vẫn lặng imnhìn ba người đang thê thảm nằm trước mặt mình. Ba người đau đớn khônggượng dậy nổi chỉ biết nằm ôm vết thương quằn quại đau đớn.
“Không thể ngon miệng với tô mì này nữa rồi!” Nhìn những vết máu bê bết trênmặt ba người, Thái Mi không cảm thấy thương xót nhưng lại cho cô cảmgiác ghê rợn, cúi đầu nhìn lại tô mì đang ăn, cô rợn người rồi thả đũaxuống không ăn nữa.
Xung quanh đang dần trong sự im lặng chỉ cònlại tiếng rên đau của ba người lại chen ngang vào lời nói của Thái Mi.Bất giác mọi người đều đổ mắt nhìn tới cô trong đó có cả cậu thanh niênđang ngồi. Thái Mi nhìn lướt xung quanh tìm kiếm một ai đó nhưng lạikhông để tâm tới đám người đánh nhau, như bọn họ không hề tồn tại trongmắt cô. Khách tới ăn thì đã bỏ chạy đi hết, chỉ còn lại chủ quán và nhân viên đang ngồi núp sau quầy tính tiền và quầy bếp, họ sợ đến tái trắngcả mặt mày, tay chân run lẩy bẩy.
“Chủ quán, tính tiền!” Nhìnông chủ đang run rẫy chấp tay cầu trời khẩn đất, Thái Mi lên tiếng gọi,cô không thể ngồi ăn được nữa thì nên về thôi.
Cái thái độ dửngdưng của Thái Mi không thể không đập vào mắt cậu thanh niên. Chủ quán và nhân viên không ai dám ra nhận tiền, bước ra ngoài không cẩn thận đểrồi bị liên lụy sao, tiền một tô mì không thể mua được sự an toàn chohọ, họ chỉ biết ngồi núp mình và sợ hãi.
“Không muốn nhận tiềnsao? Là miễn phí ư? Tôi không cảm kích các người đâu.” Không thấy ai ranhận tiền, Thái Mi lấy tiền đặt lên bàn, nhìn về phía đám người đangngồi núp cất lời trêu chọc.
Tiền đã đặt lên bàn, không còn lý dogì để ngồi lại, Thái Mi đứng lên bỏ đi không luyến tiếc. Đi được hai babước thì dừng rồi quay lại nhìn cậu thanh niên vẫn đang ngồi nhìn cô với ánh mắt và nét mặt không đổi sắc.
“Nếu một mình anh đánh với bangười đó tôi sẽ thích ngồi xem hơn là năm người đánh với ba người.” Vừanói vừa cười rồi bỏ đi, cái thái độ của Thái Mi kẻ khờ nhìn qua cũng đủbiết cô đang xem thường cậu thanh niên.
Cậu thanh niên khôngbiểu hiện sự phẫn nộ hay tức giận vì bị chế giễu, cậu cất lời với giọngnói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực: “Bắt cô ta lại!”
Hai người trongsố năm người thuộc hạ của cậu thanh niên vội đi nhanh theo hướng Thái Mi đang đi. Không nôn vội và cử chỉ bình thường, Thái Mi ngồi vào xe, annhàn điều khiển chiếc xe chạy đi ngay khi hai người đó đuổi tới. PaganiZonnda chạy ngang qua cửa chính ngay tầm đối diện với ánh mắt của cậuthanh niên nhìn tới. Thái Mi xoay mặt sang nhìn cậu ta với một tay láixe, một tay đưa lên vẫy chào tạm biệt, cô cười với cậu ta bằng nụ cườinửa chính nửa tà đầy kiêu ngạo.
Ngồi nhìn chiếc Pagani Zonda vụt chạy qua và chạy xa dần khỏi tầm mắt. Cậu thanh niên không tỏ vẻ tứcgiận, không nổi cáo vì bị châm biếm ngay trước mặt người của mình vàngười ngoài, cậu cười, nụ cười đầy sự hứng thú, không, đúng hơn là nụcười đầy ý niệm tàn nhẫn không khỏi nhuếch môi thành tiếng: “Điều trangay cho tôi về cô gái đó!”
“Vâng, thiếu gia!” Người đàn ông đứng cạnh cúi đầu tỏ vẻ kính nễ.
Thái Mi lái xe thong dong trên đường phố, xe chạy ngang qua khách sạnParadise sang trọng thì chậm rãi thắng lại, suy nghĩ vài giây cô cho lùi xe và đậu lại ngay bên hong lề vỉa hè khách sạn. Cô đi vào khách sạn,không ghé qua quầy thu ngân mà tự ý đi lên thang cuốn rồi đi thẳng vàophòng giám đốc. Trong phòng có một cô gái trẻ ngang tuổi với Thái Miđang ngồi mày mò gì đó trên bàn máy vi tính.
“Thái Mi!” Thấy Thái Mi bước vào, Trang Thừa Ân vui mừng đứng lên.
“Chào cậu!” Thái Mi nở nụ cười tươi vui và ngồi vào ghế sofa. Trang Thừa Ânđi tới tủ lạnh lấy ra hai lon nước ngọt rồi mang tới đặt lên bàn, ngồiđối diện với Thái Mi, đáy mắt nghi ngờ lên tiếng hỏi: “Không phải cậuđến đây để chơi thôi chứ?”
“Tớ không biết nấu ăn, cậu gọi đầu bếp làm cho tớ vài món ăn tẩm bổ có lợi cho người bị thương và mất máunhiều.” Thái Mi đưa tay lấy lon nước, lập tức khui nắp đưa lên uống.
Tuy thắc mắc nhưng không hỏi là chuyện gì, Thừa Ân làm theo lời Thái Mi lấy điện thoại và gọi đến người quản lí: “Anh giúp tôi dặn đầu bếp chuẩn bị vài món ăn tẩm bổ cho người bị thương và thiếu máu.”
Thừa Ân gác máy, chuyển tia nhìn hướng tới Thái Mi rồi nói: “Chuyện khi tối là sao, là ai bị thương vậy? Cậu sống một mình mà?” Thái Mi từ trước đến naychỉ có mỗi cô là bạn, nay tìm đâu ra một người bị thương phải khiến choThái Mi vốn vô tâm vô tình phải tận tay chăm sóc. Đây đúng là chuyệnhiếm thấy.
“Khi tối tớ chạm phải một người đang bị truy đuổi, tuy bản tính không ra gì nhưng đã giúp tớ tránh đạn nên tớ mới đưa anh tatrốn vào nhà tớ.”
Thừa Ân to tròn với ánh mắt ngạc nhiên nhìnThái Mi mà lớn giọng không hài lòng: “Sao cậu liều lĩnh vậy? Nhỡ may anh ta là người xấu thì sao, chưa tính tới những kẻ truy giết anh ta sẽ tìm đến cậu.”
“Sợ gì chứ! Nhưng tớ là người làm việc gì cũng có thểđể lộ tung tích cho người khác điều tra được sao?” Thái Mi nhướng màybày ra vẻ mặt đắc ý.
Thừa Ân chỉ có thể im lặng trước lời nóikhông e dè sợ hãi của Thái Mi và vì hiểu rõ Thái Mi là người biết cânnhắc trong mọi vấn đề. Tuy tin tưởng Thái Mi nhưng cô thật sự rất lolắng, liền nói: “Tớ biết là cậu làm việc gì đều biết tự lượng sức tránhgây bất lợi cho bản thân. Nhưng cậu cũng phải đề cao cảnh giác, cậu muốn chăm sóc cho anh ta sao?”
“Đâu còn cách nào khác, đợi anh ta tỉnh lại đuổi đi là được.” Thái Mi nhún vai, tỏ vẻ bất lực, cô đâu còn cách nào khác.
“Anh ta sẽ ổn chứ nếu không có bác sĩ, mất máu nhiều e là…” Bác sĩ Trần Vĩsau khi rời khỏi nhà Thái Mi đã báo lại toàn bộ chuyện điều trị cho Thừa Ân nghe. Nghe nói người thanh niên bị thương không nhẹ, vết thương cóhiện tượng nhiễm trùng và sưng tấy, nếu không để bác sĩ hay y sĩ chămsóc e là không cẩn thận sẽ khiến vết thương càng trở nên nghiêm trọng.
“Anh ta là người có sức khỏe tốt, bị bắn mất máu nhiều như vậy mà vẫn chạyđược, trong bóng đêm mà bách phát bách trúng thì vết thương đó đối vớianh ta không là gì đáng ngại.” Đưa tay với lấy con gấu bông bên cạnh,Thái Mi mang ra nghịch ngợm, chẳng có thái độ nào bận tâm đến sự an nguy của kẻ đang mê man trên giường của cô.
Thừa Ân lườm mắt nhìn cô bạn quái dị rồi nói: “Cậu đâu phải là anh ta, cũng không phải là bác sĩ. Cậu hiểu rõ nặng nhẹ sao?”
Sảnh lớn của khách sạn, mọi người đang hoạt động bình thường, nhân viên ailàm việc náy, khách ra vào liên tục đều là những người có tiền của, ănmặc sang trọng, còn có cả vài người đang đứng nói chuyện với nhau. Nhưng tất cả đều dừng hoạt động vì sự xuất hiện của sáu người thanh niên trẻtuổi, người nào cũng có vóc dáng cao lớn, chiều cao của họ tương đối đều nhau, cao trên 1m85, và cả sáu người đều đẹp trai phong độ, nhưng mỗikhuôn mặt lại thể hiện rõ một tính cách khác nhau.
Hai người điđầu, một người có khuôn mặt lạnh lùng vô cảm tên là Tô Chí Khanh. Vàngười đi bên cạnh là Phạm Long, mắt xanh, mũi cao nhìn giống như ngườiAnh, mang khuôn mặt điềm tĩnh. Bốn người còn lại đi phía sau lưng Tô Chí Khanh và Phạm Long. Một người tóc đen mắt xanh giống như con lai là LýHạo Nhân, từ đường nét khuôn mặt cho đến ánh mắt rất nhã nhặn điềm đạm.Một người mắt xanh tóc vàng tên Dương Nhẫn, hoạt bát vui tính. Một người tóc nhuộm đỏ tên Thẫm Thế Phong, nóng bổng và có nét cộc tính. Và người cuối cùng là La Vĩ Thành, ít nói nhưng dễ gần.
Sự xuất hiện của sáu anh chàng đẹp trai đã mang đến sự bất ngờ đến độ từ nam đến nữ, từgià đến trẻ đều phải tạm dừng hoạt động để đảo mắt nhìn qua. Nhất lànhững cô gái trẻ, hai con mắt của họ như đã bị dán chặt theo những bướcchân của sáu người.
Sáu người không nhìn ai, không quan tâm xung quanh, không nói chuyện chỉ bước đi thẳng về phía trước bằng thái độlạnh nhạt, một loạt thần khí tỏa ra từ người họ, lạnh lùng, mạnh mẽ, bíẩn và đầy quyền lực.
Một người đàn ông độ tuổi bốn mươi, ăn mặclịch lãm ra dáng là quản lí nhà hàng. Ông đi tới và dừng lại đối diệnvới nhóm người Tô Chí Khanh. Thấy ông ta dừng lại trước hướng đi củamình nên nhóm người Tô Chí Khanh dừng lại.
“Chào các cậu, tôi làHuỳnh Lạc, là quản lí của nhà hàng này.” Huỳnh Lạc người hơi khom, vẻmặt tươi cười nhiệt tình chào đón khách quý. Nhìn thấy Tô Chí Khanh làngười đi đầu lại ngay tầm nhìn trực diện với mình, quản lí nhìn Tô ChíKhanh và lịch thiệp cất lời: “Cho hỏi có phải các cậu là người vừa gọiđặt sáu phòng trong khách sạn của chúng tôi?”
Tô Chí Khanh lạnhlùng không trả lời, anh ta nhìn thẳng về phía trước. Phía trước là thang cuốn với vài người đang đứng trên đó, trong đó có Thái Mi đang đứngtheo đường đi xuống. Thái Mi với mái tóc đen dài thẳng mượt đang ngượcchiều gió thi thoảng lượn lờ, những ngọn tóc đen dài chậm rãi múa lượn.Cô đứng vô tư với ánh mắt rạng ngời vì lâu rồi mới gặp lại Thừa Ân, côchẳng màng liếc nhìn xung quanh hay nhìn bất kì ai. Dáng vẻ thướt tha và gương mặt xinh đẹp, nét cười tự tại chẳng để ai vào mắt của Thái Mi đãđập ngay vào mắt Tô Chí Khanh. Tô Chí Khanh đứng nhìn cô mãi nhưng vẫnvới ánh mắt lạnh lùng vô cảm như mọi khi.
“Đúng vậy!” Biết rõtính khí của Tô Chí Khanh sẽ không để tâm mà trả lời tới người quản lý,đứng cạnh là Phạm Long thấy vậy liền lên tiếng trả lời thay.
“Vậy thì các cậu hãy đi theo tôi, tôi đã chuẩn bị các phòng vip cho các cậurồi!” Nói xong quản lí quay lưng định đi thì vừa lúc Thái Mi đang đitới.
Đại sảnh khách sạn rộng lớn lại đông người nên Thái Mikhông nhìn thấy Huỳnh Lạc, cũng không hề nhìn thấy nhóm người Tô ChíKhanh. Cô nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó và nhìn thấy thái độkhác thường của mọi người với những lời bàn tán mà cô không thể nghe rõđó là gì, nhưng tất cả đều nhìn về một phía. Tò mò và hiếu kì, Thái Mivới mỗi bước chân vẫn tiến về phía trước, đưa mắt nhìn theo hướng nhìncủa mọi người. Đập vào mắt cô không phải là nhóm người Tô Chí Khanh đẹptrai thu hút mà là quản lý Huỳnh. Tìm kiếm mãi mới thấy ông ta đứng đây, Thái Mi tươi cười bước thêm vài bước rồi dừng lại đối diện ngay HuỳnhLạc liền nói: “Quản lí Huỳnh, tôi đang tìm chú đây! Món ăn Thừa Ân kêulàm đã có chưa?”
Tô Chí Khanh đưa mắt nhìn Thái Mi, cô gái này chính là cô gái khi nãy đứng trên thang cuốn mà anh đã nhìn thấy.
“Vừa mới xong, tôi gửi nó ở quầy tiếp tân, hiện tôi đang có khách, cảm phiền Hà tiểu thư hãy đến đó nhận lấy giúp tôi!” Huỳnh Lạc gương mặt hiện ýcười với thái độ tôn trọng trước Thái Mi.
“Ừ!” Thái Mi định quaylưng đi thì vô tình nhìn thấy nhóm người Tô Chí Khanh. Thấy sáu người họ đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng khó gần. Quay sang nhìn mọi ngườixung quanh vẫn đang nhìn về phía nhóm người Tô Chí Khanh với ánh mắtngưỡng mộ, cô chợt hiểu ra nguyên nhân của sự bất động trong sảnh kháchsạn này chính là vì sự xuất hiện của sáu người đẹp trai hơn cả diễn viên điện ảnh này.
Không nhìn nhóm người Tô Chí Khanh nữa, Thái Minhếch môi cười nói khẽ chỉ đủ mỗi mình cô nghe: “Thì ra là vậy!” Nói rồi cô quay lưng một cái nhẹ nhàng và đi thẳng hướng tới quầy tiếp tân.
Tô Chí Khanh nhìn theo Thái Mi thoáng qua rồi không nhìn nữa. Thẫm ThếPhong và La Vĩ Thành đứng gần nhìn nhau thắc mắc về biểu hiện của TháiMi. Cô gái này không giống với những người đang tồn tại trong sảnh cứluôn nhìn tới họ. Rõ ràng là cô ta nhìn thấy họ, đang đứng đối diện họnhưng lại không có biểu hiện xúc cảm nào mà quay lưng đi không màngluyến tiếc.
Lẽ ra là đã đưa nhóm người Tô Chí Khanh lên nhận phòng,nhưng sự xuất hiện của Thái Mi làm cho bước chân của họ gián đoạn lại.Đợi Thái Mi đi, Huỳnh Lạc quay lại khom người đưa tay mời kính nễ trướcđám người Tô Chí Khanh, cất lời: “Mời các cậu!”
Huỳnh Lạc quaylưng đi, nhóm người Tô Chí Khanh lạnh lùng đi theo ngay sau đó và nhưquên hẳn đi việc vừa rồi mới đối mặt với Thái Mi.
Mang những thứvừa mới mua ở siêu thị và tiệm thuốc cùng với những món ăn mang từParadise về. Thái Mi đặt trên bàn khách rồi thả người ngồi ạch xuống ghế salon và tựa lưng vào. Đi đâu cũng không bằng ở nhà, về đến nhà là sảng khoái nhất. Mới ngồi được vài giây Thái Mi chợt nhớ đến gã lạnh lùng đã được cô cứu mang về liền bật người ngồi thẳng lại.
“Không biết anh ta đã tỉnh chưa?” Thái Mi đứng lên và đi ngay vào phòng.
Nhìn thấy hắn vẫn đang mê man trên giường, Thái Mi đi tới đứng cạnh giườngvà nhìn hắn rồi nói: “Vẫn chưa tỉnh sao? Cứ nghĩ là anh ta đã tỉnh lạinên mới chuẩn bị thức ăn, chưa tỉnh thì sao mà ăn được... Dậy đi! Đâykhông phải là lúc anh ngủ mãi đâu, mau dậy đi rồi còn phải đi ra khỏinhà tôi.”
Không thấy hắn trả lời, Thái Mi liền đưa tay thúc nhẹnơi cánh tay của hắn. Nhưng thúc mãi, gọi mãi không thấy hắn có biểuhiện nheo mày gì. Thái Mi nhìn thấy sắc mặt hắn tái xanh, vội vàng đưatay lên sờ trán hắn nóng như lửa đốt. “Sốt rồi!” Thái Mi vội vàng thutay về ngay sau khi nhận thấy hắn đang sốt.
Cầm trên tay ly nướcmàu vàng nhạt, đó là những viên thuốc đã được Thái Mi nghiền nát phatrộn với nước. Đứng nhìn hắn đang nằm mê man, Thái Mi đưa răng cắn môi,ánh mắt suy ngẫm, cô không biết phải cho hắn uống thuốc bằng cách nàokhi hắn vẫn cứ mê man suốt. Cô không quý trọng nụ hôm đầu tiên, nhưng cô không thích phải môi chạm môi với hắn. Không đưa thuốc vào miệng bằngmiệng thì lẽ nào phải nạy miệng anh ta mà đổ thuốc vào… Cách này khôngkhả quan lắm.
Vò đầu bức tóc vì cứ nghĩ mãi cũng không nghĩ rađược cách nào hiệu quả để có thể cho thuốc vào miệng hắn, càng bực bộicàng không suy nghĩ được cách nào. Ống hút! Trong đầu cô chợt nảy rađược sáng ý đó. Cầm ống hút và chén thuốc nước trên tay ngồi ngay trêncạnh giường, Thái Mi đưa chén thuốc lên đến gần miệng thì dừng lại, mùivị đắng ngắt của thuốc lập tức xọc vào mũi. Cô nheo mày đưa chén thuốcnhanh chóng rời xa cái mũi đang rất khó chịu của cô. Bình thường dù cóbệnh cô cũng đâu chịu uống thuốc sao lại phải vì hắn mà chịu khổ với cái vị đắng gắt cổ này. Không được, cách dùng ống hút này tuyệt đối khôngđược dùng đến.
Suy đi nghĩ lại cuối cùng vẫn phải chọn cách banđầu là nạy miệng và cho thuốc vào. Thật cực khổ nhưng không mấy khó khăn sau năm phút trôi qua cuối cùng thuốc cũng đã cho vào miệng hắn. Nhưngcó vẻ như thuốc chỉ vào được miệng hắn một nửa còn một nửa thì đã chảyra ngoài miệng được cô lao đi mất.
“Bác sĩ dặn tôi phải cho anhuống thuốc một ngày ba lần. Nhưng tôi quên rồi, may mà tôi chợt nhớ ra.Uống không đúng liều không biết có gây hại gì đến vết thương không nữa.” Lấy khăn ướt lao mặt hắn cô tự thầm thì một mình.
“Mẹ ơi!” Sợ lại càngthêm sợ cứ thế mà gia tăng, đôi bàn chân của bé run rẫy nhanh dần đếnkhi không thể đi nổi, bé dừng chân, đôi chân như không xương trở nên mềm nhủn, không nhịn được bé khóc to hơn.
Phía trước là một bé traikhoảng mười một tuổi, nét mặt cậu bé lặng im không tỏ thái độ sợ hãi,không run mình và cũng không hoang mang như bé gái. Nghe thấy tiếng khóc của bé gái, cậu bé dừng chân và quay lại nhìn.
“Ba ơi!… Mẹ ơi!...” Bé gái đưa tay giụi giụi mắt, nước mắt ướt đẫm lấm lem cả một gương mặt dơ bẩn.
Đứng nhìn bé gái khóc thảm thương không ngừng gào thét, cậu bé trai khôngthay đổi sắc mặt, đứng nguyên vị trí và nói với bé gái bằng giọng điệudửng dưng như ra lệnh: “Không được khóc!”
“Em sợ!” Sao lại khôngđược khóc, bé đang sợ, mà sợ thì phải khóc chứ? Bé gái không hiểu ra làm sao ngẩng đầu với ánh mắt ngây dại tiếp ngay câu nói của cậu bé traimột cách thực tế, nhưng nước mắt nước mũi vẫn không ngừng tuôn trào trên gương mặt méo mó.
“Không có gì phải sợ cả!” Vẫn là giọng nói lạnh lùng ngang ngạnh, cậu đưa mặt nhìn xung quanh, nơi đây có gì phải đáng sợ.
“Em muốn về với ba mẹ, ba mẹ sẽ bảo vệ em, em sẽ không sợ nữa!” Với haihàng nước mắt nhìn anh trai phía trước, bé gái nói với giọng run runnhưng tuôn ra một lời. Thấy bé gái đứng khóc và cứ khóc mãi không chịuđi tiếp.
Cậu bé đành phải về lại nơi bé gái đang đứng khóc, liền cất giọng: “Em không biết ba mẹ em ở đâu, nơi đây chỉ có anh, anh sẽtìm đường dẫn em ra khỏi đây.” Lời nói lạnh nhạt, vẻ mặt dửng dưng nhưng lại chứa đựng sự quan tâm chân thật.
“Anh cũng đâu biếtđường.”Nghe thấy lời nói của anh trai phía trước, bé gái liền trả lờivới ngữ điệu ngây thơ, đôi mắt trẻ thơ hồn nhiên chất phát nhìn cậu bétrai phía trước.
Cả bé gái lẫn bé trai quần áo sang trọng nhưngđều rách nát, dáng vẻ tả tơi cùng với gương mặt dính đầy bụi bẩn lấmlem. Nhưng nhìn chung thì chỉ có mỗi bé gái là thần sắc hoang mang, dáng điệu rụt rè sợ hãi, còn đứa bé trai vẻ mặt nghiêm nghị, sâu trong đôimắt tồn tại chỉ là một tia nhìn lạnh nhạt, vô cảm đến mức không lột tảđược sự vui buồn trong đó. Không cần đoán vẫn biết được cả hai đều đangđi lạc giữa khu rừng già không bóng dáng con người lưu lại. Cậu bé traikhông phải là người lớn, mà dù có là người lớn thì chưa hẳn sẽ tìm đượcđường ra khỏi khu rừng như chốn mê cung không lối thoát này. Nhưng chưachắc có là người lớn đi lạc mà lại không có biểu hiện lo sợ như cậu bé,vẻ dửng dưng và điềm tỉnh của cậu bé thật làm cho đối phương phải đặtcâu hỏi thắc mắc.
“Anh không sợ sao?” Bé gái khóe mắt vẫn cònđộng lại những giọt nước mắt, bé nhìn anh trai đang bày ra vẻ mặt vô cảm đang nhìn bé. Bé gái tức thì nhận được câu trả lời đầy giọng điệu ngông cuồng từ cậu bé trai: “Chẳng có gì phải sợ cả!”
Bé gái nhíu nhíu mày như không tin lắm với lời của anh trai, bé nói: “Anh nói dối, vì anh sợ quá nên anh mới không khóc.”
“Anh không sợ, anh phải bình tĩnh mới có thể bảo vệ được em.” Vẫn là giọng điệu ngông cuồng nhưng mạnh mẽ từ cậu bé trai.
“Anh bảo vệ em sao?”
Từ một ánh mắt lặng im không cảm xúc ấy lại lóe lên một tia sáng ấm áp,miệng cậu bé cong lên như đang mỉm cười với cô bé và nói: “Chẳng phảianh đã giết tên người xấu đó để cứu em. Anh sẽ bảo vệ em!”
Nhưlần đầu thấy cậu bé cười, bé gái hơi thấy lạ, nhưng vì tuổi trẻ thơ ngây và chỉ biết dựa dẫm vào người lớn, nụ cười ấm áp nhưng đầy kiên địnhrắn chắc của cậu bé đã xoa dịu dần đi sự sợ hãi trong lòng bé gái. Bégái không còn rơi nước mắt nữa mà lại cười, nụ cười vô tư nhưng tuyệtđối tin tưởng vào lời nói và ánh mắt kiên định của cậu bé. Đôi môi mỏngmanh dường như cả ngày chỉ biết khóc kia giờ lại trở nên tươi rói nụcười, tỏ thái độ vui mừng bé nói: “Đi cùng anh, em sẽ không sợ nữa!”
Cậu bé trai lại cười, nụ cười thật ấm áp xen lẫn là tia nhìn tràn đầy sự yêu thương chiều chuộng.
Cậu bé nắm tay bé gái bước đi trên một đồi dốc khá cao và hiểm trở. Tối qua có một cơn mưa lớn nên dù giờ này với ánh nắng gắt gao vẫn không thểlàm khô được những vùng nước trên con đường. Con đường vừa dốc lại vừatrơn trợt bởi nước mưa lai láng tạo thành những vũng đầm lầy. Cậu béluôn nắm tay thật chặt bé gái và cẩn thận trong từng bước chân, bé gáikhông khóc như lúc đầu, dù rất sợ cứ luôn đi theo cậu bé.
Cậu bé bị trượt chân do vùng nước lầy dưới chân, không thể giữ được thăng bằng cậu bé ngã xuống và tuột người xuống đồi dốc. Khi cơ thể cậu bé rơixuống dưới thì bất ngờ ngừng rơi vì bàn tay của bé gái vẫn đang nắm chặt lấy bàn tay của cậu bé. Cậu bé với cơ thể đang treo tự do và sát tựavào vách dốc, cậu cúi đầu nhìn xuống dưới, đồi dốc sâu thăm thẳm khôngnhìn thấy đáy bởi phía dưới cây cối mọc che khuất mặt đất. Ánh mắt cậubé không sợ hãi, không run rẫy mà chỉ có một nét lặng im cộng thêm mitâm nhăn nhún chặt lại, cậu bé đang kinh hoàng khi nhìn xuống vực thẳm.
“Anh ơi!” Tiếng nói của bé gái từ trên miệng vực thẳm nói xuống với đầy sự sợ hãi.
Nghe thấy tiếng gọi, cậu bé mới giật mình nhìn lên trên thì thấy bé gái đang nằm dài cơ thể trên thành vách đồi dốc, hai tay bé gái nắm chặt lấy bàn tay của cậu bé không ngừng khóc nức nở đầy sợ hãi.
“Không đượckhóc!” Cất lời lạnh lùng đầy tính ra lệnh, cậu bé không cho phép bé gáikhóc. Theo cậu bé suốt chặng đường khá dài, bé gái không khóc dù rất sợ. Nhưng vào hoàn cảnh đứng trên bờ vực Tử Thần, bé gái không kìm được cơn sợ hãi và nước mắt, cố nắm chặt tay cậu bé hơn. Với cơ thể đang treolủng lẳng trên đồi dốc, cậu bé ngước mặt nhìn bé gái, ánh mắt không hềlóe tia sợ hãi mà chỉ có sự lặng im một cách điềm tỉnh, giọng nói trởnên dịu dàng: “Chẳng có gì phải sợ hãi cả, anh đã nói rồi mà!”
“Em không đủ sức giữ nổi anh.” Bé gái nói với cậu bé bằng giọng điệu run run.
Cậu bé nhìn thấy bé gái như đang tuột dần về phía miệng dốc bởi lực nặngcủa cậu bé đang kéo dần bé gái xuống cùng. Thấy bé khóc với sự sợ hãi và đôi bàn tay nhỏ bé vẫn cố gắng nắm chặt lấy tay cậu. Một người còn sống vẫn hơn hai người cùng chết. Cậu bé với một tay đang thả thòng tự dođưa lên và nắm lấy bàn tay đang nắm chặt tay mình của bé gái. Vừa nhìnthấy bàn tay còn lại của anh trai đưa lên, bé gái vội nắm chặt tay anhtrai hơn, cố gắng kéo nhưng chẳng được lợi ích gì. Tay cậu bé đưa lênnắm lấy bàn tay của bé gái không phải là cố gắng leo lên mà cậu bé đangdần đẩy tay bé gái ra khỏi bàn tay của mình. Bé gái bất ngờ, nhưng sợhãi hơn đã vội nắm thật chặt không để cho cậu bé kéo tay mình ra.
“Anh ơi!” Bé gái mở to mắt kinh ngạc nhìn anh trai, bé không hiểu anh trailàm vậy là có ý gì, nhưng chẳng phải nếu tuột tay ra khỏi tay bé thì anh trai sẽ rơi xuống dưới sao?
“Em không được sợ khi một mình ởtrong khu rừng này. Thế giới này chẳng có gì phải đáng sợ. Em phải dũngcảm có biết không?” Ngẩng cao đầu dùng ánh mắt chân thành mang tia cườiấm áp, cậu bé trai với lời nói dịu dàng, cậu thật lòng không yên tâm khi để bé gái phải một mình giữa khu rừng già đáng sợ này.
Lắc đầu lia lịa, bé gái vừa run vừa khóc nói: “Em chỉ không sợ khi có anh theo cùng thôi!”
Cậu bé chỉ mỉm môi cười rồi lại tiếp tục cố gỡ tay bé gái ra khỏi tay mình. Cảm nhận bàn tay kia đang dần tuột khỏi tay của bé, bé càng sợ hơn khibàn tay bé cứ đang dần bị gỡ ra khỏi bàn tay của anh trai. Bé không runnữa, không la khóc nữa mà lại dồn sức vào cả hai tay nắm chặt lấy bàntay của cậu bé và dùng lực kéo lên. Chỉ là một bé gái bảy tuổi mà có thể giữ được cậu bé mười một tuổi lâu như thế này cũng là điều đáng ngạcnhiên, nhưng có lẽ sự lo lắng đã tiếp sức mạnh mới giúp bé gái giữ đượccậu bé lâu như vậy. Bé gái càng nắm chặt thì cậu bé càng cố rút tay bégái ra, hai bàn tay của hai người đang dần buông ra từ từ, bé gái cố nắm chặt vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi. Bàn tay của hai người đang từ từ tuộtkhỏi nhau cho đến khi các ngón tay của cậu bé đã rời khỏi bàn tay của bé gái. Ngay khi hai bàn tay tuột khỏi nhau trong nháy mắt cậu bé rơixuống. Bé gái hốt hoảng nhìn theo cậu bé đang dần rơi xuống, nhưng ánhmắt cậu bé vẫn luôn nhìn bé gái, cậu bé cười tươi với bé gái mà khôngcòn động lại chút sắc thái lặng im như vốn có, nụ cười tràn đầy sự yêntâm và mãn nguyện.
“Anh ơi!” Nằm trên thành đồi dốc, hai bàn tay bé gái cố đưa xuống cố với tay về phía anh trai nhưng đầy sự bất lực và thét gọi theo cơ thể anh trai đang mỗi lúc một nhỏ dần. Hai chữ “anhơi” từ đáy thung lũng vọng lên, thê lương u uất như chốn âm ti gọi về.
“Anh ơi!” Bất chợt Thái Mi ngồi bật dậy với vẻ kinh hoàng, sắc mặt cô táisậm lại, mồ hôi ướt đẫm trên gương mặt và toàn thân cô, tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực và thốt gọi lớn tiếng với giọng điệuchứa đầy sự lo lắng.
Đáp lại tiếng gọi đầy tan thương ấy là mộtsự tĩnh lặng trong màn đêm với ánh sáng tối mờ nhạt nhẽo. Thái Mi bấtgiác nhìn xung quanh và nhận ra đây chính là phòng của cô. Thì ra là mơ, Thái Mi tự mình lấy lại tinh thần sau một giấc mơ đáng sợ. Đầu Thái Miđau do quá hốt hoảng và do bất ngờ tỉnh giấc, cô đưa tay vuốt lấy mi tâm để xoa lại cơn đau đầu.
Vài giây sau Thái Mi chòm người lên vànhấn nút công tắc, ánh sáng đèn phòng được bậc mở, chiếu rọi cả cănphòng lạnh lẽo. Thái Mi đang nằm trên một tấm nệm được trãi trên nềnnhà, cô quay sang nhìn người đang nằm trên giường, hắn vẫn mê man hayđúng hơn là như đang ngủ một giấc ngủ say mê. Cô đứng lên đi tới cạnhgiường nơi hắn đang nằm, đưa tay sờ trán hắn rồi lại sờ lên trán củamình, miệng tự lẩm nhẩm thành lời: “Hạ sốt rồi!” Bày ra vẻ cười cợt cônói tiếp: “Sức khỏe tốt thật!”
Thái Mi định quay lại để rồi nằmxuống và tiếp tục ngủ, nhưng giấc mơ vừa rồi đã khơi lại nỗi đau tronglòng cô. Cô ngồi lên cạnh giường mà không nhìn hắn, ánh mắt cô tỏ rõ sựbuồn thương, nhung nhớ. Đưa tay vào trong cổ áo và kéo ra một sợi dâychuyền bạch kim sáng bóng, mặt dây là một mảnh pha lên màu tím được khắc thành hình trái tim tinh xảo, xung quanh mảnh pha lê trái tim màu tímlà những đường viền mảnh mai của bạch kim, càng tô sắc đẹp hơn cho mặtdây lẫn sợi dây đang đeo trên cổ cô. Thái Mi luôn nhìn sợi dây và trongtiềm thức của cô, quá khứ lại trỗi dậy.
Ngồi nhìn bé gái khôngcòn khóc nữa mà đang cười tươi với cậu bé, bất giác khóe môi cậu cũngkhẽ cong theo một nụ cười. Tháo từ trên cổ ra một sợi dây chuyền bạchkim với mặt đeo là mảnh pha lê màu tím, cậu bé chòm người tới và đeo vào cổ bé gái.
“Anh cho em sao?” Nhìn sợi dây đang đeo trên cổ, bégái thắc mắc nhìn lại cậu bé đang vẻ mặt lạnh nhạt cất lời: “Là bùa hộmệnh của anh!”
“Anh đưa em đeo vậy anh không còn bùa hộ mệnh đểbảo vệ anh nữa.” Bé gái nhướng mày nhìn cậu bé trai, lẽ nào anhtrai không cần đến bùa hộ mạng này nữa sao?
Vuốt tóc bé gái, cậu bé trai mỉm cười, cậu nói: “Bùa hộ mệnh sẽ giúp em can đảm!”
Quá khứ từ thời thuở bé xa xưa đã trở lại trong tiềm thức nhưng chưa baogiờ quên lãng của Thái Mi, vốn dĩ vẫn luôn giữ kí ức này trong lòngnhưng vì giấc mơ đã làm trái tim cô dao động. Thái Mi thỏ thẻ nhẹ nhàngvới sợi dây đeo trên cổ đang nằm trên tay cô: “Nếu khi đó anh đừng đưabùa hộ mệnh cho em thì có lẽ anh sẽ không…” Nói đến đây Thái Mi dừng lại lời đang nói dở. Cứ luôn ngồi trên cạnh giường và nhìn mãi sợi dây vàlần lượt những chuyện của quá khứ dần quay lại trong đầu. Thái Mi nhớđến cậu bé trai đã hy sinh tính mạng mình mà bảo vệ cô, bất chấp tất cảcũng chỉ vì cô. Cứ nghĩ đến cậu bé của quá khứ mà cô không màng bận tâmđến người thanh niên hiện tại đang nằm cạnh, vì hắn không là gì trongsuy nghĩ của cô.
Đường phố Hồng Kông rộng lớn tấp nập xe cộqua lại, vô cùng đông đúc và náo nhiệt. Người thanh niên tóc nhuộm đỏ có phong cách ăn mặc sành điệu đầy tính playboy, xe của anh ta đang chạygặp phải đèn đỏ thì dừng lại. Huýt sáo một cái lảnh lót, anh ta như đang rất vui với gương mặt tươi cười hớn hở, xem ra tâm trạng rất tốt. Vôtình nhìn sang bên cạnh, đập vào mắt anh là chiếc xe màu đỏ nổi bậc dưới ánh nắng mặt trời càng trở nên chói mắt đã khiến anh ta phải há hốc mồm kinh ngạc đến không thể tin nổi vào mắt mình.
“Pagani Zonda!…Siêu xe của mọi thời đại. Mặc dù đã cải tạo lại nhưng đây chẳng phải làchiếc xe đẳng cấp nhất trong ngành xe hơi thế giới?” Không kìm nén đượcsự xúc động đang mỗi lúc một dâng trào mãnh liệt mà hét lớn với ngữgiọng say mê. Không ngừng dán mắt nhìn vào chiếc xe màu đỏ chói mắt đếncuốn hút cả lý trí, lộ liễu bày ra ánh mắt thích thú nhìn mãi chiếc xe,không ngừng tán thưởng: “Có thể may mắn nhìn thấy nó trên đường phố sao? Chủ nhân chiếc xe phải là một tay đua kiệt xuất và hẳn là một đại giagiàu có mới có thể chơi được chiếc xe này.”
Vừa nói người thanhniên vừa nhìn qua bên kính cửa xe để có thể chiêm ngưỡng chủ nhân củachiếc xe. Cứ nghĩ đó phải là một người con trai lực lưỡng phong độ vàbảnh bao. Nhưng sự thật bất ngờ hơn cả sự bất ngờ trước cả khi anh nhìnthấy chiếc Pagani Zonda. Người đang ngồi ở vị trí lái xe là một cô gáitrẻ tuổi, như bát nước lạnh tạt vào mặt khiến anh ta khóc không được màcười cũng không xong.
Sau hồi ngạc nhiên vì thấy đó chỉ là một cô gái với dáng người mảnh mai, nhưng cô gái này quá xinh đẹp, máu đào hoa từ trong người của anh ta hưng phấn dần. Ngồi yên trong xe của mình,anh ta nhìn qua bên chiếc Pagani Zonda nhìn vào cô gái và nói cười giễucợt: “Với thân hình mảnh mai như cô em đây mà ngồi trên chiếc xe đó chỉcó thể nói là hạ thấp giá trị của chiếc xe. Cỡ như cô em thì nên ngồighế cạnh cho người khác lái thì tốt hơn.”
Từng lời nói to rõ đầy khinh rẻ của anh ta đã lọt vào tai Thái Mi, cô không quay sang nhìn kẻnhiều chuyện kém hiểu biết, chỉ nghiến răng tỏ vẻ khinh ghét: “Dám xemthường tôi!”
Đèn đỏ tắt đi rồi đèn xanh bậc lên. Anh ta lại nhìn sang Thái Mi giễu cợt với nụ cười đáng ghét.
Gạt cần, đánh bánh lái, chiếc Pagani Zonda vụt nhanh như một cơn gió xoáylướt qua khiến người thanh niên phải tái mét mặt mày, hai con mắt mở tohết cỡ dõi nhìn theo, mà mồm từ khi nào cũng đã biến thành chữ O totướng.
Chiếc Pagani Zonda lướt qua thật nhanh và bỏ lại nhữngchiếc xe vốn chạy trước giờ nằm hẳn phía sau. Tốc độ vượt xe qua mặt của Thái Mi thật bất ngờ đầy mạo hiểm khiến cho nhiều chiếc xe vội thắngkít lại và bị đâm mạnh liên tục bởi những chiếc xe phía sau tông tới.Chiếc này tông chiếc kia, chiếc khác lại vội rẽ tránh đường. Một conđường với một hệ thống giao thông chặt chẽ an toàn nay lại rối tunghoảng loạn và đầy tai nạn bởi một chiếc Pagani Zonda chạy lướt qua.
Thật khó mà tin được trên thế gian này lại có được một cô gái điều khiểnchiếc Pagani Zonda siêu đẳng thế này, anh chàng thanh niên chỉ có thểngây ra và chứng kiến nhiều cảnh xe tông vào nhau mà hiện dần sự sợ hãi.
Với tốc độ cực nhanh của chiếc Pagani Zonda đã được cải tạo lại vàmột tay lái cừ khôi đã đưa Thái Mi đi được một con đường khá xa chỉtrong vài phút ngắn ngủi, Pagani Zonda chạy chậm lại với tốc độ trungbình, cô cười, nụ cười hưng phấn vì đã cho cái tên không biết trời caođất dày kia một bài học nhớ đời và cô càng cười hả hê hơn khi nhìn thấyhàng lọat chiếc xe xảy ra tai nạn làm rối mù con đường như một bãi xephế thải. Cái cảnh tượng đó khiến cô vui, cô cười mãi, thật đã và thậtkhoái trí.
Thái Mi đi dạo một vòng quanh siêu thị, mua một ít đồdùng rồi lại trở ra ngay sau đó. Cô cần phải mua thêm băng, thuốc rửavết thương và một số loại thuốc có thể giúp ích cho vết thương của người thanh niên khi tối. Ngồi trên chiếc Pagani Zonda và tấp vào một tiệm mì quen đường, một tiệm mì không lớn lắm, nhìn cách bài trí cũng như dángvẻ tiệm mì chỉ là một quán xá bình dân. Ai có thể tin rằng một cô gáingồi trên một chiếc xe trị giá cả một gia tài khá lớn vậy mà lại có sởthích ăn uống ở những nơi không phải thuộc tầng lớp thượng lưu. Thái Migọi món mì mà cô yêu thích rồi ngồi ăn ngon miệng, ăn một cách say mênhư bất cần những chuyện xung quanh đang diễn ra. Cách vài bàn nơi TháiMi ngồi có tiếng đánh nhau của hai băng đám thanh niên trẻ tuổi, tiếngla hét của khách hàng hoảng sợ hối hả kéo chạy ra khỏi quán. Thái Mingồi ngẩng mặt nhìn xem cảnh hay với ánh mắt thích thú nhưng vẫn khôngquên giải quyết tô mì còn đang ăn dở.
Một cậu thanh niên điểntrai độ ngang tuổi với Thái Mi hiên ngang ngồi xuống một cái ghế dongười đi cạnh mang đến. Cậu ngồi vịn lưng vào ghế, hai tay khoanh lạicùng với hai chân dài bắt chéo lên nhau, vô cùng thong dong tự tại. Cậungồi im lặng điềm tỉnh xem người của mình giải quyết đối phương, nét mặt không lạnh lùng nhưng vô cảm, bất cần đời nhưng không ngạo mạng.
Thái Mi vừa ăn ngon miệng vừa nhìn lướt qua sự việc, đoán ngay cậu ta làngười cầm đầu, liền chuyển tia nhìn hướng tới những người đang đánhnhau. Người của cậu ta có đến năm người tất nhiên là không tính cậu tavào, còn đối phương chỉ có ba người. Ba người đó vốn dĩ đang ngồi ăn mìtrong tiệm cách bàn ngồi của Thái Mi vài bàn thì bị cậu thanh niên đókéo người vào đánh. Ba người đó ban đầu có đánh trả nhưng ba đánh nămkhông thể cân sức, ba người bị đánh tả tơi, người thì nằm dài để cho đối phương đá đạp vào người liên tục, người thì bị đánh với cả mặt đầy máu, còn người thì đang cố đánh trả rồi cũng bị đánh gục. Năm người kéo bangười lôi đi như lôi những bao rác, họ ném mạnh ba người ngã dài trênnền nhà ngay trước mặt cậu thanh niên đang ngồi. Vẻ mặt cậu vẫn lặng imnhìn ba người đang thê thảm nằm trước mặt mình. Ba người đau đớn khônggượng dậy nổi chỉ biết nằm ôm vết thương quằn quại đau đớn.
“Không thể ngon miệng với tô mì này nữa rồi!” Nhìn những vết máu bê bết trênmặt ba người, Thái Mi không cảm thấy thương xót nhưng lại cho cô cảmgiác ghê rợn, cúi đầu nhìn lại tô mì đang ăn, cô rợn người rồi thả đũaxuống không ăn nữa.
Xung quanh đang dần trong sự im lặng chỉ cònlại tiếng rên đau của ba người lại chen ngang vào lời nói của Thái Mi.Bất giác mọi người đều đổ mắt nhìn tới cô trong đó có cả cậu thanh niênđang ngồi. Thái Mi nhìn lướt xung quanh tìm kiếm một ai đó nhưng lạikhông để tâm tới đám người đánh nhau, như bọn họ không hề tồn tại trongmắt cô. Khách tới ăn thì đã bỏ chạy đi hết, chỉ còn lại chủ quán và nhân viên đang ngồi núp sau quầy tính tiền và quầy bếp, họ sợ đến tái trắngcả mặt mày, tay chân run lẩy bẩy.
“Chủ quán, tính tiền!” Nhìnông chủ đang run rẫy chấp tay cầu trời khẩn đất, Thái Mi lên tiếng gọi,cô không thể ngồi ăn được nữa thì nên về thôi.
Cái thái độ dửngdưng của Thái Mi không thể không đập vào mắt cậu thanh niên. Chủ quán và nhân viên không ai dám ra nhận tiền, bước ra ngoài không cẩn thận đểrồi bị liên lụy sao, tiền một tô mì không thể mua được sự an toàn chohọ, họ chỉ biết ngồi núp mình và sợ hãi.
“Không muốn nhận tiềnsao? Là miễn phí ư? Tôi không cảm kích các người đâu.” Không thấy ai ranhận tiền, Thái Mi lấy tiền đặt lên bàn, nhìn về phía đám người đangngồi núp cất lời trêu chọc.
Tiền đã đặt lên bàn, không còn lý dogì để ngồi lại, Thái Mi đứng lên bỏ đi không luyến tiếc. Đi được hai babước thì dừng rồi quay lại nhìn cậu thanh niên vẫn đang ngồi nhìn cô với ánh mắt và nét mặt không đổi sắc.
“Nếu một mình anh đánh với bangười đó tôi sẽ thích ngồi xem hơn là năm người đánh với ba người.” Vừanói vừa cười rồi bỏ đi, cái thái độ của Thái Mi kẻ khờ nhìn qua cũng đủbiết cô đang xem thường cậu thanh niên.
Cậu thanh niên khôngbiểu hiện sự phẫn nộ hay tức giận vì bị chế giễu, cậu cất lời với giọngnói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực: “Bắt cô ta lại!”
Hai người trongsố năm người thuộc hạ của cậu thanh niên vội đi nhanh theo hướng Thái Mi đang đi. Không nôn vội và cử chỉ bình thường, Thái Mi ngồi vào xe, annhàn điều khiển chiếc xe chạy đi ngay khi hai người đó đuổi tới. PaganiZonnda chạy ngang qua cửa chính ngay tầm đối diện với ánh mắt của cậuthanh niên nhìn tới. Thái Mi xoay mặt sang nhìn cậu ta với một tay láixe, một tay đưa lên vẫy chào tạm biệt, cô cười với cậu ta bằng nụ cườinửa chính nửa tà đầy kiêu ngạo.
Ngồi nhìn chiếc Pagani Zonda vụt chạy qua và chạy xa dần khỏi tầm mắt. Cậu thanh niên không tỏ vẻ tứcgiận, không nổi cáo vì bị châm biếm ngay trước mặt người của mình vàngười ngoài, cậu cười, nụ cười đầy sự hứng thú, không, đúng hơn là nụcười đầy ý niệm tàn nhẫn không khỏi nhuếch môi thành tiếng: “Điều trangay cho tôi về cô gái đó!”
“Vâng, thiếu gia!” Người đàn ông đứng cạnh cúi đầu tỏ vẻ kính nễ.
Thái Mi lái xe thong dong trên đường phố, xe chạy ngang qua khách sạnParadise sang trọng thì chậm rãi thắng lại, suy nghĩ vài giây cô cho lùi xe và đậu lại ngay bên hong lề vỉa hè khách sạn. Cô đi vào khách sạn,không ghé qua quầy thu ngân mà tự ý đi lên thang cuốn rồi đi thẳng vàophòng giám đốc. Trong phòng có một cô gái trẻ ngang tuổi với Thái Miđang ngồi mày mò gì đó trên bàn máy vi tính.
“Thái Mi!” Thấy Thái Mi bước vào, Trang Thừa Ân vui mừng đứng lên.
“Chào cậu!” Thái Mi nở nụ cười tươi vui và ngồi vào ghế sofa. Trang Thừa Ânđi tới tủ lạnh lấy ra hai lon nước ngọt rồi mang tới đặt lên bàn, ngồiđối diện với Thái Mi, đáy mắt nghi ngờ lên tiếng hỏi: “Không phải cậuđến đây để chơi thôi chứ?”
“Tớ không biết nấu ăn, cậu gọi đầu bếp làm cho tớ vài món ăn tẩm bổ có lợi cho người bị thương và mất máunhiều.” Thái Mi đưa tay lấy lon nước, lập tức khui nắp đưa lên uống.
Tuy thắc mắc nhưng không hỏi là chuyện gì, Thừa Ân làm theo lời Thái Mi lấy điện thoại và gọi đến người quản lí: “Anh giúp tôi dặn đầu bếp chuẩn bị vài món ăn tẩm bổ cho người bị thương và thiếu máu.”
Thừa Ân gác máy, chuyển tia nhìn hướng tới Thái Mi rồi nói: “Chuyện khi tối là sao, là ai bị thương vậy? Cậu sống một mình mà?” Thái Mi từ trước đến naychỉ có mỗi cô là bạn, nay tìm đâu ra một người bị thương phải khiến choThái Mi vốn vô tâm vô tình phải tận tay chăm sóc. Đây đúng là chuyệnhiếm thấy.
“Khi tối tớ chạm phải một người đang bị truy đuổi, tuy bản tính không ra gì nhưng đã giúp tớ tránh đạn nên tớ mới đưa anh tatrốn vào nhà tớ.”
Thừa Ân to tròn với ánh mắt ngạc nhiên nhìnThái Mi mà lớn giọng không hài lòng: “Sao cậu liều lĩnh vậy? Nhỡ may anh ta là người xấu thì sao, chưa tính tới những kẻ truy giết anh ta sẽ tìm đến cậu.”
“Sợ gì chứ! Nhưng tớ là người làm việc gì cũng có thểđể lộ tung tích cho người khác điều tra được sao?” Thái Mi nhướng màybày ra vẻ mặt đắc ý.
Thừa Ân chỉ có thể im lặng trước lời nóikhông e dè sợ hãi của Thái Mi và vì hiểu rõ Thái Mi là người biết cânnhắc trong mọi vấn đề. Tuy tin tưởng Thái Mi nhưng cô thật sự rất lolắng, liền nói: “Tớ biết là cậu làm việc gì đều biết tự lượng sức tránhgây bất lợi cho bản thân. Nhưng cậu cũng phải đề cao cảnh giác, cậu muốn chăm sóc cho anh ta sao?”
“Đâu còn cách nào khác, đợi anh ta tỉnh lại đuổi đi là được.” Thái Mi nhún vai, tỏ vẻ bất lực, cô đâu còn cách nào khác.
“Anh ta sẽ ổn chứ nếu không có bác sĩ, mất máu nhiều e là…” Bác sĩ Trần Vĩsau khi rời khỏi nhà Thái Mi đã báo lại toàn bộ chuyện điều trị cho Thừa Ân nghe. Nghe nói người thanh niên bị thương không nhẹ, vết thương cóhiện tượng nhiễm trùng và sưng tấy, nếu không để bác sĩ hay y sĩ chămsóc e là không cẩn thận sẽ khiến vết thương càng trở nên nghiêm trọng.
“Anh ta là người có sức khỏe tốt, bị bắn mất máu nhiều như vậy mà vẫn chạyđược, trong bóng đêm mà bách phát bách trúng thì vết thương đó đối vớianh ta không là gì đáng ngại.” Đưa tay với lấy con gấu bông bên cạnh,Thái Mi mang ra nghịch ngợm, chẳng có thái độ nào bận tâm đến sự an nguy của kẻ đang mê man trên giường của cô.
Thừa Ân lườm mắt nhìn cô bạn quái dị rồi nói: “Cậu đâu phải là anh ta, cũng không phải là bác sĩ. Cậu hiểu rõ nặng nhẹ sao?”
Sảnh lớn của khách sạn, mọi người đang hoạt động bình thường, nhân viên ailàm việc náy, khách ra vào liên tục đều là những người có tiền của, ănmặc sang trọng, còn có cả vài người đang đứng nói chuyện với nhau. Nhưng tất cả đều dừng hoạt động vì sự xuất hiện của sáu người thanh niên trẻtuổi, người nào cũng có vóc dáng cao lớn, chiều cao của họ tương đối đều nhau, cao trên 1m85, và cả sáu người đều đẹp trai phong độ, nhưng mỗikhuôn mặt lại thể hiện rõ một tính cách khác nhau.
Hai người điđầu, một người có khuôn mặt lạnh lùng vô cảm tên là Tô Chí Khanh. Vàngười đi bên cạnh là Phạm Long, mắt xanh, mũi cao nhìn giống như ngườiAnh, mang khuôn mặt điềm tĩnh. Bốn người còn lại đi phía sau lưng Tô Chí Khanh và Phạm Long. Một người tóc đen mắt xanh giống như con lai là LýHạo Nhân, từ đường nét khuôn mặt cho đến ánh mắt rất nhã nhặn điềm đạm.Một người mắt xanh tóc vàng tên Dương Nhẫn, hoạt bát vui tính. Một người tóc nhuộm đỏ tên Thẫm Thế Phong, nóng bổng và có nét cộc tính. Và người cuối cùng là La Vĩ Thành, ít nói nhưng dễ gần.
Sự xuất hiện của sáu anh chàng đẹp trai đã mang đến sự bất ngờ đến độ từ nam đến nữ, từgià đến trẻ đều phải tạm dừng hoạt động để đảo mắt nhìn qua. Nhất lànhững cô gái trẻ, hai con mắt của họ như đã bị dán chặt theo những bướcchân của sáu người.
Sáu người không nhìn ai, không quan tâm xung quanh, không nói chuyện chỉ bước đi thẳng về phía trước bằng thái độlạnh nhạt, một loạt thần khí tỏa ra từ người họ, lạnh lùng, mạnh mẽ, bíẩn và đầy quyền lực.
Một người đàn ông độ tuổi bốn mươi, ăn mặclịch lãm ra dáng là quản lí nhà hàng. Ông đi tới và dừng lại đối diệnvới nhóm người Tô Chí Khanh. Thấy ông ta dừng lại trước hướng đi củamình nên nhóm người Tô Chí Khanh dừng lại.
“Chào các cậu, tôi làHuỳnh Lạc, là quản lí của nhà hàng này.” Huỳnh Lạc người hơi khom, vẻmặt tươi cười nhiệt tình chào đón khách quý. Nhìn thấy Tô Chí Khanh làngười đi đầu lại ngay tầm nhìn trực diện với mình, quản lí nhìn Tô ChíKhanh và lịch thiệp cất lời: “Cho hỏi có phải các cậu là người vừa gọiđặt sáu phòng trong khách sạn của chúng tôi?”
Tô Chí Khanh lạnhlùng không trả lời, anh ta nhìn thẳng về phía trước. Phía trước là thang cuốn với vài người đang đứng trên đó, trong đó có Thái Mi đang đứngtheo đường đi xuống. Thái Mi với mái tóc đen dài thẳng mượt đang ngượcchiều gió thi thoảng lượn lờ, những ngọn tóc đen dài chậm rãi múa lượn.Cô đứng vô tư với ánh mắt rạng ngời vì lâu rồi mới gặp lại Thừa Ân, côchẳng màng liếc nhìn xung quanh hay nhìn bất kì ai. Dáng vẻ thướt tha và gương mặt xinh đẹp, nét cười tự tại chẳng để ai vào mắt của Thái Mi đãđập ngay vào mắt Tô Chí Khanh. Tô Chí Khanh đứng nhìn cô mãi nhưng vẫnvới ánh mắt lạnh lùng vô cảm như mọi khi.
“Đúng vậy!” Biết rõtính khí của Tô Chí Khanh sẽ không để tâm mà trả lời tới người quản lý,đứng cạnh là Phạm Long thấy vậy liền lên tiếng trả lời thay.
“Vậy thì các cậu hãy đi theo tôi, tôi đã chuẩn bị các phòng vip cho các cậurồi!” Nói xong quản lí quay lưng định đi thì vừa lúc Thái Mi đang đitới.
Đại sảnh khách sạn rộng lớn lại đông người nên Thái Mikhông nhìn thấy Huỳnh Lạc, cũng không hề nhìn thấy nhóm người Tô ChíKhanh. Cô nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó và nhìn thấy thái độkhác thường của mọi người với những lời bàn tán mà cô không thể nghe rõđó là gì, nhưng tất cả đều nhìn về một phía. Tò mò và hiếu kì, Thái Mivới mỗi bước chân vẫn tiến về phía trước, đưa mắt nhìn theo hướng nhìncủa mọi người. Đập vào mắt cô không phải là nhóm người Tô Chí Khanh đẹptrai thu hút mà là quản lý Huỳnh. Tìm kiếm mãi mới thấy ông ta đứng đây, Thái Mi tươi cười bước thêm vài bước rồi dừng lại đối diện ngay HuỳnhLạc liền nói: “Quản lí Huỳnh, tôi đang tìm chú đây! Món ăn Thừa Ân kêulàm đã có chưa?”
Tô Chí Khanh đưa mắt nhìn Thái Mi, cô gái này chính là cô gái khi nãy đứng trên thang cuốn mà anh đã nhìn thấy.
“Vừa mới xong, tôi gửi nó ở quầy tiếp tân, hiện tôi đang có khách, cảm phiền Hà tiểu thư hãy đến đó nhận lấy giúp tôi!” Huỳnh Lạc gương mặt hiện ýcười với thái độ tôn trọng trước Thái Mi.
“Ừ!” Thái Mi định quaylưng đi thì vô tình nhìn thấy nhóm người Tô Chí Khanh. Thấy sáu người họ đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng khó gần. Quay sang nhìn mọi ngườixung quanh vẫn đang nhìn về phía nhóm người Tô Chí Khanh với ánh mắtngưỡng mộ, cô chợt hiểu ra nguyên nhân của sự bất động trong sảnh kháchsạn này chính là vì sự xuất hiện của sáu người đẹp trai hơn cả diễn viên điện ảnh này.
Không nhìn nhóm người Tô Chí Khanh nữa, Thái Minhếch môi cười nói khẽ chỉ đủ mỗi mình cô nghe: “Thì ra là vậy!” Nói rồi cô quay lưng một cái nhẹ nhàng và đi thẳng hướng tới quầy tiếp tân.
Tô Chí Khanh nhìn theo Thái Mi thoáng qua rồi không nhìn nữa. Thẫm ThếPhong và La Vĩ Thành đứng gần nhìn nhau thắc mắc về biểu hiện của TháiMi. Cô gái này không giống với những người đang tồn tại trong sảnh cứluôn nhìn tới họ. Rõ ràng là cô ta nhìn thấy họ, đang đứng đối diện họnhưng lại không có biểu hiện xúc cảm nào mà quay lưng đi không màngluyến tiếc.
Lẽ ra là đã đưa nhóm người Tô Chí Khanh lên nhận phòng,nhưng sự xuất hiện của Thái Mi làm cho bước chân của họ gián đoạn lại.Đợi Thái Mi đi, Huỳnh Lạc quay lại khom người đưa tay mời kính nễ trướcđám người Tô Chí Khanh, cất lời: “Mời các cậu!”
Huỳnh Lạc quaylưng đi, nhóm người Tô Chí Khanh lạnh lùng đi theo ngay sau đó và nhưquên hẳn đi việc vừa rồi mới đối mặt với Thái Mi.
Mang những thứvừa mới mua ở siêu thị và tiệm thuốc cùng với những món ăn mang từParadise về. Thái Mi đặt trên bàn khách rồi thả người ngồi ạch xuống ghế salon và tựa lưng vào. Đi đâu cũng không bằng ở nhà, về đến nhà là sảng khoái nhất. Mới ngồi được vài giây Thái Mi chợt nhớ đến gã lạnh lùng đã được cô cứu mang về liền bật người ngồi thẳng lại.
“Không biết anh ta đã tỉnh chưa?” Thái Mi đứng lên và đi ngay vào phòng.
Nhìn thấy hắn vẫn đang mê man trên giường, Thái Mi đi tới đứng cạnh giườngvà nhìn hắn rồi nói: “Vẫn chưa tỉnh sao? Cứ nghĩ là anh ta đã tỉnh lạinên mới chuẩn bị thức ăn, chưa tỉnh thì sao mà ăn được... Dậy đi! Đâykhông phải là lúc anh ngủ mãi đâu, mau dậy đi rồi còn phải đi ra khỏinhà tôi.”
Không thấy hắn trả lời, Thái Mi liền đưa tay thúc nhẹnơi cánh tay của hắn. Nhưng thúc mãi, gọi mãi không thấy hắn có biểuhiện nheo mày gì. Thái Mi nhìn thấy sắc mặt hắn tái xanh, vội vàng đưatay lên sờ trán hắn nóng như lửa đốt. “Sốt rồi!” Thái Mi vội vàng thutay về ngay sau khi nhận thấy hắn đang sốt.
Cầm trên tay ly nướcmàu vàng nhạt, đó là những viên thuốc đã được Thái Mi nghiền nát phatrộn với nước. Đứng nhìn hắn đang nằm mê man, Thái Mi đưa răng cắn môi,ánh mắt suy ngẫm, cô không biết phải cho hắn uống thuốc bằng cách nàokhi hắn vẫn cứ mê man suốt. Cô không quý trọng nụ hôm đầu tiên, nhưng cô không thích phải môi chạm môi với hắn. Không đưa thuốc vào miệng bằngmiệng thì lẽ nào phải nạy miệng anh ta mà đổ thuốc vào… Cách này khôngkhả quan lắm.
Vò đầu bức tóc vì cứ nghĩ mãi cũng không nghĩ rađược cách nào hiệu quả để có thể cho thuốc vào miệng hắn, càng bực bộicàng không suy nghĩ được cách nào. Ống hút! Trong đầu cô chợt nảy rađược sáng ý đó. Cầm ống hút và chén thuốc nước trên tay ngồi ngay trêncạnh giường, Thái Mi đưa chén thuốc lên đến gần miệng thì dừng lại, mùivị đắng ngắt của thuốc lập tức xọc vào mũi. Cô nheo mày đưa chén thuốcnhanh chóng rời xa cái mũi đang rất khó chịu của cô. Bình thường dù cóbệnh cô cũng đâu chịu uống thuốc sao lại phải vì hắn mà chịu khổ với cái vị đắng gắt cổ này. Không được, cách dùng ống hút này tuyệt đối khôngđược dùng đến.
Suy đi nghĩ lại cuối cùng vẫn phải chọn cách banđầu là nạy miệng và cho thuốc vào. Thật cực khổ nhưng không mấy khó khăn sau năm phút trôi qua cuối cùng thuốc cũng đã cho vào miệng hắn. Nhưngcó vẻ như thuốc chỉ vào được miệng hắn một nửa còn một nửa thì đã chảyra ngoài miệng được cô lao đi mất.
“Bác sĩ dặn tôi phải cho anhuống thuốc một ngày ba lần. Nhưng tôi quên rồi, may mà tôi chợt nhớ ra.Uống không đúng liều không biết có gây hại gì đến vết thương không nữa.” Lấy khăn ướt lao mặt hắn cô tự thầm thì một mình.