Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Máu Tình

Chương 13: Đột nhập



Phía sau cách đoạnvới Chí Khanh, có hai người đàn ông khoảng tuổi ba mươi đang lén lúttheo sau. Họ nghi ngờ không biết Chí Khanh có phải là người mà lão đạicủa họ mời đến không, nên không dám ra tay mà chỉ theo dõi xem hànhđộng, nếu thấy Chí Khanh có biểu hiện khả nghi hai người sẽ một phátsúng giết ngay anh ta. Chí Khanh không phải người tầm thường, anh ta cóthể nghe được những động tĩnh dù rất nhỏ ở xa. Hai người đàn ông léntheo sau làm sao tránh khỏi hai lỗ tai thính như tai thỏ của Chí Khanh.Theo sau nhìn thấy Chí Khanh vẫn sải chân hiên ngang như thường, tinrằng việc theo dõi của hai người không bị Chí Khanh phát hiện. Chí Khanh vừa đi vừa đưa mắt liếc nhìn lên các hệ thống camera được lấp đặt phíatrên. Anh ta nhếch môi cười mỉa mai, như đang xem thường những con mắtthăm dò đó chẳng làm gì được anh ta.
Bất ngờ khi đột nhiên ChíKhanh rẽ sang một con đường hành lang khác, hai người vội chạy nhanh tới đầu con hẻm thì dừng lại vì không thấy bóng dáng của Chí Khanh đâu. Sựnghi ngờ càng tăng cao, hai người đưa mắt nhìn nhau sau đó đi vào conđường đã mất dáng Chí Khanh.
Hai người vừa đi vừa nhìn hai bêntìm kiếm. Bên trong một căn phòng bên cạnh hai người có tiếng lục đục.Hai người dừng lại nhìn nhau một hồi do dự. Một người đưa tay cẩn thậnnhẹ nhàng mở cánh cửa một cách từ từ. Người còn lại rút súng chĩa họngsúng vào trong phòng sẵn sàng bắn nếu bên trong có Chí Khanh. Cánh cửamở ra nhưng không thấy Chí Khanh, hai người cầm súng chân chậm rãi, haicon mắt đảo liếc cẩn thận với hai khẩu súng trên tay bước vào trong nhà. Hai khẩu súng liên tục chĩa về phía trước, hai bên trái phải và cả phía trên. Không thấy Chí Khanh hai người đi vào sâu bên trong. Căn phòngkhá rộng, nhiều gian ngăn cách với đầy đủ tiện nghi nhưng không cóngười. Hai người đi tới ở giữa phòng thì dừng lại, họ không dám đi vàosâu hơn. Không tìm thấy Chí Khanh, có lẽ hai người đã lầm nên quay người bỏ đi.
Bịch, crắc. Hai người đàn ông bị một sức mạnh phi thường tấn công bất ngờ từ phía sau. Cả hai người bị Chí Khanh bẻ gãy cổ dễdàng như ra tay với hai đứa bé. Dấu xác hai người trong tủ quần áo, ChíKhanh bỏ đi ra khỏi phòng đóng cửa phòng như ban đầu.
Dãy hànhlang này không có bóng người qua lại. Chắc chắn nơi đây đang có cuộc họp bí mật nên mới ngăn cắm việc ra vào của những ai không liên quan. ChíKhanh nhếch môi cười mỉm vì đột nhập vào đây dễ dàng hơn anh ta tưởng.Dù sao thì đây chỉ là một căn biệt thự không phải bản doanh của họ. Nếukhông thật khó Chí Khanh mới lọt vào được đến tận trong này.
“Hàn lão đại nghĩ sao về lời đề nghị của tôi?” Một giọng nói trầm trầm nhẹnhàng đầy tính tôn trọng đối phương của một người đàn ông vang ra từtrong căn phòng ngay bên cạnh khi Chí Khanh đi ngang qua.
ChíKhanh không dừng bước mà lại đi chậm rãi liếc mắt nhìn lên phía trên.Trên cạnh gốc trần nhà có gắn một hệ thống camera. Chí Khanh bước chậmrãi vài giây tính toán rồi đứng lại. Ngồi trên bậc thăng cấp đối diệncửa phòng không xa, Chí Khanh thản nhiên vịn lưng như đang ngồi đợi mộtai đó.
Những người giám sát màn hình nhìn thấy Chí Khanh đangthản nhiên ngồi. Tưởng rằng anh ta đang ngồi hóng gió và đợi chủ nhâncủa anh ta đi ra. Từ khi Chí Khanh đi vào trong căn biệt thự, nhữngngười giám sát màn hình luôn theo dõi nhất cử nhất động của anh ta. Họkhông thấy điều gì bất thường từ Chí Khanh. Sự thản nhiên như đang đitrong chính căn nhà của mình, Chí Khanh đã đánh lừa được suy nghĩ củahọ. Dù sao Chí Khanh cũng là đại nhân vật của Long gia, muốn đột nhậpvào địa bàn của đối phương thì thiếu gì cách, và đây là chiêu mẹo đơngiản nhất, mặc dù quá liều lĩnh. Với suy nghĩ Chí Khanh là thuộc hạ củakhách mời mà lão đại của bọn họ đã mời đến, việc Chí Khanh ngồi ngaytrước cửa đợi chủ nhân của mình cũng không có gì là lạ. Suy nghĩ như thế rồi bọn họ để mặc không còn quan sát đến Chí Khanh nữa.
“Tôiđược quyền lợi gì với lời đề nghị của anh?” Sau câu hỏi của người đànông đó. Hàn lão đại, Hàn Bá Nguyên không vòng quèo mà hỏi thẳng vào vấnđề.
Người mà Hàn Bá Nguyên đang nói chuyện chính là đại nhân của tổ chức sát thủ. Mẫn Vi mở miệng: “Quyền lợi là sự giúp sức của tôi.”
Những câu nói to rõ ràng lần lượt đi vào tai Chí Khanh không sót từ nào.
Hàn Bá Nguyên đáy mắt trầm ngâm mang nhiều tia tính toán: “Làm sao tôi tinđược lời đề nghị hợp tác với anh? Nhưng tại sao anh lại biết kế hoạchcủa chúng tôi?”
“Không có bí mật nào có thể qua mặt được mật báocủa tổ chức sát thủ chúng tôi. Việc Hàn lão đại đưa cả đội người đếnHồng Kông không phải chỉ để du lịch thôi chứ?”
Ánh mắt Chí Khanhkhông có gì lạ thường dù đã nghe đến bốn chữ “tổ chức sát thủ”. ChíKhanh nhớ là vì giúp Thái Mi nên đã ra tay đánh ông ta, khiến ông taphải mất mặt trước người của Trang gia. Mẫn Vi đến tìm Hàn Bá Nguyênchắc chắn là muốn đôi bên bắt tay hợp tác cùng đối phó với Long gia, hay đúng hơn là đám người của anh ta. Xem ra việc Chí Khanh liều lĩnh mộtmình đột nhập vào đây rất có ý nghĩa, biết đâu sẽ có tin tức gì đó củaLong Huy Vũ.
Hàn Bá Nguyên nghe vị đại nhân nói thế liền cau mày nhưng cũng im lặng lắng nghe.
Mẫn Vi, đại nhân đứng đầu trong tổ chức sát thủ nở nụ cười thăm dò nét mặtcủa Hàn Bá Nguyên và tiếp tục nói: “Tôi biết Hàn lão đại đang bắt tayhợp tác với Chu gia. Việc cho người đột nhập vào khách sạn Paradise độtkích không thành thì cho bom nổ sáu người đứng đầu của Long gia là kếhoạch của Chu gia. Kế hoạch không thành, chắc chắn Long gia sẽ lần mòdấu vết mà điều tra đến Hàn gia. Đến khi đó, Hàn lão đại nghĩ rằng Hàngia có thể núp mãi dưới mái hiên của Chu gia đến suốt đời không? Tôimuốn nhắc nhở đến Hàn lão đại một điều. Những người mà Hàn lão đại đã ra tay đó, chính là sáu nhân vật chủ chốt trong Long gia. Long gia đượcphát triễn lớn mạnh đến mức có thể ngang tầm cạnh tranh với Chu gia đềunhờ vào sự lạnh lùng bá đạo, độc đoán và thâm hiểm của sáu người đó. Vàđặc biệt là Long Huy Vũ con trai độc nhất của Long Thành. Cậu ta làngười bá đạo tuyệt đối, ông đã sai lầm khi ra tay nhưng lại để cho cậuta trốn thoát. Hai lần kế hoạch đều thất bại, ông nghĩ bảy người đó sẽđáp tạ hậu ân như thế nào đến Hàn gia của Hàn lão đại?”
Mẫn Vinói một loạt rành mạch với ngữ điệu bình thản nhưng đầy hàm ý nhắc nhởđến Hàn gia sẽ bị thảm cảnh bại hoại trong tay Long gia vào một thờigian không xa.
Hàn Bá Nguyên cầm lên một tách trà nóng đưa vàomiệng uống. Lời của Mẫn Vi cũng chính là nỗi lo trong lòng ông, Hàn BáNguyên biết trước rằng việc hợp tác với Chu gia là sai lầm lớn của ông.Chỉ vì khi đó ông quá tham vọng bởi một nửa thị trường Đông Nam Á sẽ rơi vào tay ông trong tương lai nếu ông làm theo kế hoạch của Chu gia giếtđược bảy đại nhân vật chủ chốt trong Long gia. Sau việc thất bại trongcả hai lần, Hàn Bá Nguyên biết được ông đã sai một bước mà ngàn dậmkhông thể thoát khỏi.
Sau khi nghe tin kế hoạch bị thất bại, khối thuốc nổ bị phát hiện và người của ông bị giết sạch không còn ai sốngsót. Ông đoán chắc đám người Chí Khanh không ngu ngốc gì ra tay hết tấtcả mà phải giữ lại một người để điều tra. Thuộc hạ ông ông hiểu rõ, cóđánh chết người của ông cũng không khai ra. Nhưng… họ là Long gia, làsáu người đứng đầu trong Long gia. Không sớm thì muộn Long gia cũng sẽđánh hơi được tới Hàn gia. Và Mẫn Vi nói đúng, động đến bảy người đó thì chỉ có chết một cách thê thảm dù ông có nằm trong sự che chở của Chugia.
Đặt tách trà lên bàn, Hàn Bá Nguyên ngẫm nghĩ một hồi đưamắt nhìn tới Mẫn Vi, cất giọng trầm trầm: “Từ trước đến nay Hàn gia vàtổ chức sát thủ nước sông không động nước giếng. Tôi cũng chưa từng nghe nói tổ chức sát thủ bắt tay với bất kì gia tộc hay tổ chức nào trong cả hai giới hắc bạch đạo. Muốn hợp tác cùng ra tay tiêu diệt bảy ngườiđứng đầu của Long gia phải có nguyên nhân?”
Mẫn Vi nhếch môi cười, ông ta không suy nghĩ mà trả lời ngay: “Nhìn thấy cánh tay bị gãy của hắn chứ?”
“Là một trong bảy người đứng đầu Long gia ra tay?” Nhìn cánh tay bị gãy đãđược băng bột của một thuộc hạ Mẫn Vi đang đứng bên cạnh Mẫn Vi, Hàn BáNguyên bất giác cau mày, ông không hiểu rõ lắm về hàm ý câu nói của MẫnVi. Nhưng đang trong vần đề bàn thảo là Long gia, chắc chắn cánh tay bịgãy tên thuộc hạ của Mấn Vi xuất phát từ Long gia.
“Đúng vậy! Tôi bị nội thương cũng không nhẹ.” Ánh mắt Mẫn Vi lóe lên tia hận thù nhưmuốn ăn tươi nuốt sống kẻ đã đánh ông bị thương trầm trọng, nhưng bịthương là chuyện nhỏ danh dự mới là chuyện lớn. Hàn Bá Nguyên biết rõthân thủ của Mẫn Vi rất khá, người khác có thể ra tay khiến Mẫn Vi phảibị thương nặng thì ông ngạc nhiên chứ một trong bảy người đứng đầu củaLong gia ra tay thì chỉ bị thế này thôi là mạng sống của Mẫn Vi đã lớnlắm rồi. Hàn Bá Nguyên không ngạc nhiên về vấn đề này, điều mà ông ngạcnhiên là nguyên nhân của sự xung đột đó.
Nhìn qua ánh mắt Hàn Bá Nguyên đầy ngờ vực, Mẫn Vi như hiểu được sự thắc mắc trong Hàn BáNguyên nên ông ta tiếp lời: “Tôi truy bắt thuộc hạ của tôi, không biếtthuộc hạ của tôi quen biết như thế nào với người của Long gia mà được sự bảo hộ của người đó. Không phải là đối thủ với người đứng đầu của Longgia tôi không mất mặt, tôi chỉ mất danh tiếng trước người của Trang gia. Tôi phải trả thù, phải lấy lại danh dự bằng cách giết chết sáu thằngnhóc đó.
Một tổ chức sát thủ nhỏ bé không đáng được Long gia bận tâm đến mà đòi ra tay giết những người đứng đầu của Long gia. Khôngbiết cái tên Mẫn Vi này tự tin vào sự chuyên nghiệp trong nghề sát thủhay vì danh dự đã làm đứt đi sợi dây thần kinh nào đó rồi. Dù được sự hổ trợ từ Hàn gia thì cả hai cũng chỉ như hai con kiến dưới chân Long gia. Ánh mắt Chí Khanh lóe lên tia xem thường, anh ta cong môi thành nụ cười khinh bỉ, một đám ngu ngốc.
“Được sự hổ trợ từ Chu gia tôi cònkhông ra tay được với họ. Chỉ với một tổ chức của anh, tôi e là…” Lờinói chưa hết câu thì dừng lại của Hàn Bá Nguyên, ông ta chắc chắn Mẫn Vi hiểu ý ông muốn nói.
Mẫn Vi cong môi cười, nụ cười thông quaánh mắt đầy tia sắc bén lạnh người: “Nếu là bản doanh của Long gia,chúng tôi không đủ khả năng đột nhập và ra tay. Nhưng đây chỉ là mộtkhách sạn, dù có là khách sạn của Trang gia cũng không là vấn đề khókhăn gì của tổ chức tôi. Chắc Hàn đại nhân cũng biết, tổ chức sát thủchúng tôi một khi ra tay thì không có thất bại.”
Tổ chức sát thủnhiều thứ vũ khí, công nghệ hiện đại được họ tự chế tạo ra chuyên hữudụng cho việc ra tay giết người. Chỉ cần họ dàn dựng kế hoạch thì dù đối phương đang ngủ, đang thức hay đang ở một nơi rất đông, dù đó có là cao thủ trong cao thủ, được nhiều lớp người bảo vệ… vẫn sẽ bị sát hại dướibàn tay của họ. Trong giới hắc bạch đạo quá rõ về tổ chức này nên cũngít có ai dám động đến họ.
Nhìn ánh mắt của Hàn Bá Nguyên nhưđang tin tưởng vào khả năng của tổ chức sát thủ. Mẫn Vi hài lòng cườinói: “Sáu người Long gia ở khách sạn Paradise giao cho tôi. Với một Long Huy Vũ mất tích, Hàn lão đại hãy nhanh chóng tìm ra và tiêu diệt cậuta. Một khi cậu ta về lại Long gia, khi đó chúng ta sẽ mất cơ hội hiếmcó này và với thế lực của Long gia, chỉ cần họ muốn, hai khối thuốc nổcho Hàn gia và tổ chức của tôi thật quá dễ dàng. Bảy người chủ chốt củaLong gia một khi bị giết hại, Long gia chỉ như con rồng đứt đầu, đến khi đó chúng ta chỉ cần ngồi im nhìn Chu gia tiêu diệt Long gia. Chắc chắncả Hàn gia và tổ chức của tôi sẽ được Chu gia chia không ích phần địabàn của Long gia. Tôi có lợi, Hàn lão đại cũng có lợi. Dại gì mà khôngbắt tay hợp tác.”
Chiếc xe màu bạc do Chí Khanh điều khiển vớihai thi thể đang nằm kín dưới gầm ghế đang chạy hiên ngang trước haicánh cổng đang dần được mở ra. Không ai nghi ngờ bất kì hành động nàocủa Chí Khanh. Bỏ lại chiếc xe màu bạc và ngồi lên chiếc Cadillac đendài của mình, Chí Khanh lái xe thẳng về khách sạn.
Chiếc cadillac của Chí Khanh chạy đến ngoại ô, ánh mắt lạnh lùng vô cảm đang nhìn về phía trước.
Ferrari màu vàng do Thái Mi đang lái chạy nhầm thoát khỏi sự truy đuổi của đámngười sát thủ. Ngồi bên ghế phụ, hắn với vết thương đang liền miệng docử động mạnh, máu rướm ra ướt cả chiếc áo sơ mi. Hắn ngồi tựa lưng vàđầu vào ghế, mắt nhắm lại, gương mặt trắng bệt nhưng không mang vẻ đauđớn mệt mỏi, cứ như hắn đang thoải mái ngủ chứ không phải căng thẳng vìbị truy đuổi hay đau đớn do vết thương đang ra máu. Thái Mi quay mặtnhìn sang hắn, không thấy hắn có biểu hiện bất thường nào ngoại trừ sựlạnh lẽo ngay cả khi đã nhắm mắt.
Chiếc Cadillac của Chí Kanhchạy ngược chiều về phía xe Thái Mi. Trong khoảng cách giao nhau củaCadillac và Ferrari, Tô Chí Khanh và Hà Thái Mi song song cùng nhau. Mắt hai người nhìn thẳng, không ai nhin thấy ai cho đến khi hai chiếc xevụt qua và xa dần.
Một chiếc xe đang chạy ngược chiều với xe Thái Mi, như điên lao về phía trước. Người lái xe hoảng loạn đạp chân liêntục vào phanh thắng. Thắng xe có vấn đề, người lái xe không thể cho xedừng lại được. Hoảng loạn, rối trí, mất bình tĩnh đã làm tay lái củangười lái xe lạng lách qua lại hai bên đường như một con rắn đang trườnđi. Xe lao thẳng về xe của Thái Mi với khoảng cách chỉ còn năm mét. Vớikĩ thuật siêu tốc của Thái Mi, chỉ một cái xoay bánh lái về tay phải.Chiếc Ferrari rẽ phải vừa lúc chiếc xe mất thắng lao tới và đâm mạnh vào hàng rào rồi bay ngay xuống đồi dốc. Chỉ nghe một tiếng nổ rầm vang,những mảnh vỡ của chiếc xe quăng lên cao tứ phía. Thái Mi thắng xe lại ở phía đường bên kia, ngồi nhìn ra ngoài chỉ thấy một ngọn khói đangkhông ngừng bốc lên cao. Thái Mi lắc đầu, người lái xe chắc cũng đã tanxác rồi.
Có vật nặng gì đó đang đè nặng trên vai cô. Quay đầunhìn sang bên, hắn đang gác đầu trên vai cô và mắt vẫn nhắm lịm. Thái Mi cau mày, khi cô đánh bánh lái rẽ sang phải, hắn đã ngã người vào cô.Bây giờ Thái Mi mới biết, lên xe được một lúc thì hắn đã bất tỉnh, vậymà cô cứ tưởng hắn chỉ ngồi nhắm mắt.
Không có thuốc, Thái Mitạm thời băng vết thương cầm máu. Mi mắt hắn giật giật, hắn mở mắt nhìn, ánh đèn làm hắn chói mắt. Vài giây kịp thời thích nghi với ánh sáng đèn phòng, ánh mắt hắn lạnh lẽo như không phải vừa mới bất tỉnh và tỉnhlại.
“Tôi không có thuốc bôi vết thương, chỉ có thể băng cầm máu. Đợi đến sáng mai tôi sẽ ra ngoài mua thuốc cho anh. Nơi đây đã an toànanh không cần phải lo sẽ bị bọn người đó truy đuổi đến.” Kêu hắn đừnglo, hắn giống như người đang phập phòng lo sợ sao? Thái Mi chợt cười cho câu nói của cô.
“Những người đó là ai?” Cất giọng lạnh lùng đặtcâu hỏi vào vấn đề hắn thắc mắc. Hắn không quan tâm đến những lời nóinhảm vừa rồi của Thái Mi.
Nghe hắn hỏi về những người ra tay vớicô, Thái Mi hơi cau mày nhìn hắn, con người lạnh lùng bá đạo này cũngbiết quan tâm đến người khác sao? Cô nhếch môi cười: “Không phải làchuyện của anh, không liên quan đến anh!”
Hắn ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo: “Kẻ ra lệnh nổ tung căn nhà đó là ai?”
Bất ngờ nhìn hắn, Thái Mi cứ tưởng hắn quan tâm đến chuyện của cô nào ngờlà quan tâm đến căn nhà. Nhún chặt mi tâm, khóe mắt cô lóe lên tia cămphẫn, căn nhà quan trọng hơn mạng sống của cô sao? Cô sai rồi, hắn màbiết quan tâm đến chuyện của cô, mưa kiếm từ trên trời rơi xuống cònđáng tin hơn. Ánh mắt hắn lóe lên tia sát nhân khi nhắc đến căn nhà đãbị nổ. Hắn thích thú đến căn nhà đó vậy sao?
“Là ai?” Cất giọnglạnh lùng mang âm hưởng chết chóc, không nhấn mạnh nhưng đầy tính ralệnh buộc Thái Mi phải trả lời ngay câu hỏi của hắn.
Thông quatà khí đang lan tỏa khắp căn phòng từ hắn. Thái Mi tin rằng nếu hắn biết được kẻ cho nổ tung căn nhà của cô chính là đại nhân trong tổ chức sátthủ. Hắn sẽ giết đại nhân, không, đúng hơn là… hủy diệt cả tổ chức sátthủ mà cô đã từng tồn tại suốt mười một năm liền. Tốt thôi! Tổ chứckhông còn, cô sẽ được tự do, sẽ không bị truy giết. Đây là việc tốt choThái Mi, cô đang thầm cười trong lòng thì thoáng qua cảm giác xótthương. Dù sao cô cũng lớn lên từ tổ chức, còn có mẹ nuôi của cô. Đâuphải ai cũng đối xử tệ với cô. Thái Mi cho rằng không nên cho hắn biết,nhưng nếu không nói chắc chắn hắn sẽ không để yên cho cô. Thái Mi vẻ mặt băng khoăn: “Tôi không muốn họ chết!”
Hắn cau mày nhìn Thái Mi,hắn không hiểu ý của Thái Mi, mà hắn cũng không quan tâm đến. Điều hắncần biết là kẻ chủ mưu làm nổ căn nhà hắn yêu thích. Hắn không có kiênnhẫn chờ đợi câu trả lời của Thái Mi. Nếu không phải vì lời hứa không ra tay với cô về những chuyên liên quan đến căn nhà thì hắn đã động thủvới cô rồi. Hắn cất giọng lạnh lùng, ngữ điệu cố kìm nén và uy hiếp:“Tôi hỏi lại một lần nữa, kẻ chủ mưu là ai?”
“Nếu tôi nói anh sẽ giết họ?” Thái Mi không bận tâm đến gương mặt giết người của hắn mà tiếp lời đặt câu hỏi ngay với hắn.
Ánh mắt sắc lạnh của hắn ẩn chứa sự thắc mắc, hắn đã hiểu ý của Thái Mi.Thì ra cô ta lo cho mạng sống của những người đang muốn truy giết cô.Nếu Thái Mi không chịu nói, hắn không cần ép cô nói ra kẻ chủ mưu, đợihắn lành hẳn vết thương, hắn sẽ điều tra và sẽ đích thân đi kết liễu kẻđã ra lệnh hủy diệt căn nhà, thứ mà hắn rất yêu thích. Điều mà hắn tò mò là Thái Mi đã sử dụng thứ vũ khí gì có thể giết chết được người thanhniên ngay trước bãi đậu xe gần nhà cô ta. Khi đó hắn đang bận đánh nhauvới người đàn ông đứng đầu trong đám người truy giết cô ta nên khôngnhìn thấy được cô ta đã sử dụng thứ gì? “Cô đã dùng thứ gì để giết tênđó?”
Thái Mi cau mày nhìn hắn, ánh mắt cô lóe lên tia khó hiểu.Hắn không bắt ép cô khai ra kẻ chủ mưu sao? Hắn không muốn trả thù chocăn nhà của cô nữa sao? Cô lên tiếng đầy dứt khoác: “Không phải là vấnđề của anh!”
Hắn liền trừng mắt liếc nhìn Thái Mi, cô ta dám xem thường hắn, cô ta muốn chết?
Không thấy hắn nói gì hay có hành động gì ngoài ánh mắt muốn giết người củahắn đang nhìn vào cô. Thái Mi nhếch môi cười với dáng vẻ ung dung tựtại: “Chuyện của anh anh cũng đâu cho tôi biết.”
Chuyện của hắnhắn không cho cô biết. Hăn không nói cô hỏi tới thì hắn muốn lấy mạng cô vì dám xen vào chuyện của hắn. Vậy chuyện của cô chẳng có lí do gì phải nói cho hắn biết. Hắn xem thường cô thì cô cũng không xem hắn là ngườiđáng một đồng xu nào. Huống hồ chi, vũ khí bí mật cô sáng chế không aibiết, sao cô phải nói cho hắn biết. Hắn không phải là quan tâm đếnchuyện của Thái Mi. Hắn chỉ hiếu kì muốn biết cô đã dùng thứ gì mà cóthể đâm vào cổ của tên đó khiến cổ hắn không ngừng tóe máu và gục ngườixuống chết. Thái Mi không muốn nói, hắn cũng không hiếu kì nữa. Cô tanói đúng, đó không phải là vấn đề của hắn. Hắn nhắm mắt không quan tâmđến Thái Mi nữa.
Thấy hắn nhắm mắt như không bận tâm đến mình, Thái Mi đứng lên và bỏ đi vào phòng tắm
Chương trước Chương tiếp
Loading...