Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối
Chương 66: Sự nhân từ của Lâm Dịch ông, tôi cũng nhận không nổi
Trước mắt lại xuất hiện hình ảnh vô cùng lộn xộn, lần này không phải là lấy góc nhìn của người trong cuộc, mà là người đứng xem.
Mộc Ân nhìn hình dáng ngôi biệt thự trước khi được sửa chữa, phongcách kiểu Trung Quốc, có cảm giác giàu có theo phong cách cổ xưa.
Cô nhìn thấy diện mạo ma nữ cùng tiểu ma nữ lúc còn sống, hai ngườicùng nhau chơi đùa ở bãi cỏ, cùng nhau thêu chữ thập ở phòng khách, cùng nhau sưởi ấm ở phòng bếp.
Những hình ảnh ấm áp đó chỉ chợt thoáng qua, rất nhanh hình ảnh dừng lại lúc trời vừa sập tối.
Phòng đàn bị hoàng hôn nhuộm thành màu vàng, Lâm Dịch hùng hổ đẩy cửa đi vào, kéo người phụ nữ đang ngồi chơi đàn dương cầm, hung hăng tátmột cái lên mặt cô ấy.
“Tiện nhân, cô lại dám đi tìm Lâm Hạ, tôi thấy cô con mẹ nó chán sống rồi!
Người phụ nữ bụm mặt, trong sự xấu hổ và giận dữ còn mang theo mộttia tự giễu: “Tôi là tiện nhân, nếu tôi không đê tiện, tại sao sẽ đitheo Lâm Dịch ông!”
Lâm Dịch xoay tay lại tát thêm một cái lên mặt cô ấy, ngay sau đó nắm lấy tóc người phụ nữ, kéo đến trước mặt: “Tôi nói cho cô biết Tôn QúyTâm, trời vừa hừng sáng cô phải cút khỏi ngôi biệt thự này, về sau đừngbao giờ để tôi thấy mặt cô!”
“Cút?” Người phụ nữ chỉ vào nửa bên mặt bị sưng lên, nghiến răngnghiến lợi ngẩng đầu: “Mười tám tuổi tôi đi theo ông, sinh Tiếu Tiếu cho ông, ở trong căn phòng này nhiều năm như vậy, sớm đã tách rời khỏi xãhội, ông cảm thấy tôi còn có thể mang Tiếu Tiếu đi đâu?”
“Tôi mặc kệ cô đi đâu!” Lâm Dịch xem người phụ nữ như vải rách đẩyngã xuống đất, từ trên cao nhìn xuống khinh thường nói; “Không sinh được con trai thì cút cho tôi, ông đây nuôi cô mấy năm nay, chu cấp cho côđã là nhân từ rồi.”
“Nhân từ?” Người phụ nữ lạnh lùng cười chế giễu, khó khăn từ trên mặt đất bò dậy: “Sự nhân từ của Lâm Dịch ông, tôi đây không nhận nổi, đểtránh giống như anh trai ông, bị ông hại chết cũng không biết mình chếtnhư thế nào.”
Đáy lòng Mộc Ân run lên, bị những lời của người phụ nữ này làm kinh sợ.
Nhưng chuyện này dù sao cũng chỉ tồn tại trong quá khứ hư ảo, nội tâm cô dù có kích động cỡ nào, cũng không thể làm gì, thậm chí ngay cảtrách móc cũng không được.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Dịch chuyển từ khiếp sợ sang tức giận, xông lên phía trước nắm lấy vạt áo người phụ nữ: “Cô nói cái gì? Làmsao cô biết được chuyện này?”
“Làm sao tôi biết được?” Người phụ nữ nhìn ông ta cười lạnh: “Ôngnghĩ rằng tôi sống cùng ông nhiều năm như vậy nhưng không biết gì sao?Ngoại trừ tôi, ông còn có bao nhiêu tình nhân, vị tiên sinh liên lạc với ông là ai, anh trai ông chết, Lâm Hạ sinh ra…”
“Tiện nhân, cô đúng là tiện nhân, đừng tưởng dùng những việc đó cóthể uy hiếp được tôi!” Lâm Dịch cực kỳ tức giận, nắm tóc người phụ nữhung hăng đập lên đàn dương cầm.
Phần đầu yếu ớt đập vào gỗ cứng, kết quả là bể đầu chảy máu.
Người phụ nữ che cái trán không ngừng chảy máu, còn kêu gào; “Ôngkhông thoát khỏi tôi đâu, Lâm Dịch, tôi phải làm cho ông cưới tôi, tôimuốn ông cưới tôi!”
“Tôi cưới cô, tôi cưới cô!” Dường như Lâm Dịch điên rồi, nắm đầu bà ấy đập lên đàn dương cầm.
Dương cầm trắng nhuộm máu đỏ, vô tình đụng vào phím đàn phát ra âmthanh cao vút, chạng vạng tối gió xuân lay động bức màn màu trắng, trong phòng đàn tạo thành hình ảnh quỷ dị.
Đột nhiên, Lâm Dịch ngừng động tác lại, cảm giác có ai đó nên quay đầu, nhìn về phía sau.
Mộc Ân nhìn theo tầm mắt ông ta, nhìn thấy bên ngoài cửa kính, một bé gái đứng ở hành lang, vẻ mặt hoảng sợ che miệng, bị dọa đến im bặt.
“Tiếu Tiếu…” Lâm Dịch tươi cười quỷ dị, đi về phía bé gái: “Tới đây, tới chỗ ba này…”
Chạy…Chạy mau…
Mộc Ân sốt ruột thúc giục bé gái, quả thật bé gái phản ứng lại theo như mong muốn của cô, xoay người liền chạy.
Nhưng Lâm Dịch đuổi nhanh hơn, lúc đi ngang qua phòng bếp cầm theo con dao, chặn bé gái đang hoảng hốt chạy bừa trong phòng ngủ.
Tình hình sau đó, giống như lúc nãy, ông ta lôi đứa bé ra khỏi gầm giường, đâm một dao rồi một dao lên người bé gái…
Mộc Ân cảm thấy buồn nôn, nhưng lại nôn không ra, cũng khóc không được.
Mãi đến khi cô bé chết đi, Lâm Dịch quay lại phòng đàn, bóp chếtngười phụ nữ đang hấp hối, bỏ xác vào trong túi, kéo ra khỏi biệt thự.
Mộc Ân nhìn hình dáng ngôi biệt thự trước khi được sửa chữa, phongcách kiểu Trung Quốc, có cảm giác giàu có theo phong cách cổ xưa.
Cô nhìn thấy diện mạo ma nữ cùng tiểu ma nữ lúc còn sống, hai ngườicùng nhau chơi đùa ở bãi cỏ, cùng nhau thêu chữ thập ở phòng khách, cùng nhau sưởi ấm ở phòng bếp.
Những hình ảnh ấm áp đó chỉ chợt thoáng qua, rất nhanh hình ảnh dừng lại lúc trời vừa sập tối.
Phòng đàn bị hoàng hôn nhuộm thành màu vàng, Lâm Dịch hùng hổ đẩy cửa đi vào, kéo người phụ nữ đang ngồi chơi đàn dương cầm, hung hăng tátmột cái lên mặt cô ấy.
“Tiện nhân, cô lại dám đi tìm Lâm Hạ, tôi thấy cô con mẹ nó chán sống rồi!
Người phụ nữ bụm mặt, trong sự xấu hổ và giận dữ còn mang theo mộttia tự giễu: “Tôi là tiện nhân, nếu tôi không đê tiện, tại sao sẽ đitheo Lâm Dịch ông!”
Lâm Dịch xoay tay lại tát thêm một cái lên mặt cô ấy, ngay sau đó nắm lấy tóc người phụ nữ, kéo đến trước mặt: “Tôi nói cho cô biết Tôn QúyTâm, trời vừa hừng sáng cô phải cút khỏi ngôi biệt thự này, về sau đừngbao giờ để tôi thấy mặt cô!”
“Cút?” Người phụ nữ chỉ vào nửa bên mặt bị sưng lên, nghiến răngnghiến lợi ngẩng đầu: “Mười tám tuổi tôi đi theo ông, sinh Tiếu Tiếu cho ông, ở trong căn phòng này nhiều năm như vậy, sớm đã tách rời khỏi xãhội, ông cảm thấy tôi còn có thể mang Tiếu Tiếu đi đâu?”
“Tôi mặc kệ cô đi đâu!” Lâm Dịch xem người phụ nữ như vải rách đẩyngã xuống đất, từ trên cao nhìn xuống khinh thường nói; “Không sinh được con trai thì cút cho tôi, ông đây nuôi cô mấy năm nay, chu cấp cho côđã là nhân từ rồi.”
“Nhân từ?” Người phụ nữ lạnh lùng cười chế giễu, khó khăn từ trên mặt đất bò dậy: “Sự nhân từ của Lâm Dịch ông, tôi đây không nhận nổi, đểtránh giống như anh trai ông, bị ông hại chết cũng không biết mình chếtnhư thế nào.”
Đáy lòng Mộc Ân run lên, bị những lời của người phụ nữ này làm kinh sợ.
Nhưng chuyện này dù sao cũng chỉ tồn tại trong quá khứ hư ảo, nội tâm cô dù có kích động cỡ nào, cũng không thể làm gì, thậm chí ngay cảtrách móc cũng không được.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Dịch chuyển từ khiếp sợ sang tức giận, xông lên phía trước nắm lấy vạt áo người phụ nữ: “Cô nói cái gì? Làmsao cô biết được chuyện này?”
“Làm sao tôi biết được?” Người phụ nữ nhìn ông ta cười lạnh: “Ôngnghĩ rằng tôi sống cùng ông nhiều năm như vậy nhưng không biết gì sao?Ngoại trừ tôi, ông còn có bao nhiêu tình nhân, vị tiên sinh liên lạc với ông là ai, anh trai ông chết, Lâm Hạ sinh ra…”
“Tiện nhân, cô đúng là tiện nhân, đừng tưởng dùng những việc đó cóthể uy hiếp được tôi!” Lâm Dịch cực kỳ tức giận, nắm tóc người phụ nữhung hăng đập lên đàn dương cầm.
Phần đầu yếu ớt đập vào gỗ cứng, kết quả là bể đầu chảy máu.
Người phụ nữ che cái trán không ngừng chảy máu, còn kêu gào; “Ôngkhông thoát khỏi tôi đâu, Lâm Dịch, tôi phải làm cho ông cưới tôi, tôimuốn ông cưới tôi!”
“Tôi cưới cô, tôi cưới cô!” Dường như Lâm Dịch điên rồi, nắm đầu bà ấy đập lên đàn dương cầm.
Dương cầm trắng nhuộm máu đỏ, vô tình đụng vào phím đàn phát ra âmthanh cao vút, chạng vạng tối gió xuân lay động bức màn màu trắng, trong phòng đàn tạo thành hình ảnh quỷ dị.
Đột nhiên, Lâm Dịch ngừng động tác lại, cảm giác có ai đó nên quay đầu, nhìn về phía sau.
Mộc Ân nhìn theo tầm mắt ông ta, nhìn thấy bên ngoài cửa kính, một bé gái đứng ở hành lang, vẻ mặt hoảng sợ che miệng, bị dọa đến im bặt.
“Tiếu Tiếu…” Lâm Dịch tươi cười quỷ dị, đi về phía bé gái: “Tới đây, tới chỗ ba này…”
Chạy…Chạy mau…
Mộc Ân sốt ruột thúc giục bé gái, quả thật bé gái phản ứng lại theo như mong muốn của cô, xoay người liền chạy.
Nhưng Lâm Dịch đuổi nhanh hơn, lúc đi ngang qua phòng bếp cầm theo con dao, chặn bé gái đang hoảng hốt chạy bừa trong phòng ngủ.
Tình hình sau đó, giống như lúc nãy, ông ta lôi đứa bé ra khỏi gầm giường, đâm một dao rồi một dao lên người bé gái…
Mộc Ân cảm thấy buồn nôn, nhưng lại nôn không ra, cũng khóc không được.
Mãi đến khi cô bé chết đi, Lâm Dịch quay lại phòng đàn, bóp chếtngười phụ nữ đang hấp hối, bỏ xác vào trong túi, kéo ra khỏi biệt thự.