Hoạn Phi Thiên Hạ
Quyển 1 - Chương 147: Xử trí Đức Vương Phi
Tây Lương Mạt không lập tức trả lời mà bảo Bạch Ngọc lấy một đĩa nho phỉthúy rửa sạch, để vào giỏ, dùng đá ướp lạnh, sau đó đặt lên bàn bên cạnh Liên công công.
Liên công công cũng không từ chối, nhận lấy, cười tủm tỉm nói: “Quận Chúa khách khí quá.”
“Công công thay ta gánh nhiều khiển trách, một chút này chỉ là lòng biết ơnnho nhỏ của Mạt Nhi thôi.” Tây Lương Mạt cười cười, dù sao Liên côngcông không phải người của nàng, chuyện Phương Quan hôm nay cũng nhờ hắnra tay giúp đỡ, tuy Bách Lý Thanh ở trong cung lấy thúng úp voi nhưngcũng cần Liên công công giúp chịu trách nhiệm lớn.
“Bổn phận nô tài mà thôi, Quận Chúa đã nghĩ xong sẽ xử trí Đức Vương Phi thế nào chưa?” Liên công công khách sáo một lúc xong lại để ý tới mục đíchchính.
Tây Lương Mạt hơi dừng, mỉm cười nói: “Xử trí Đức Vương Phi? Tuy hôm nayĐức Vương Phi thật sự vô lễ, nhưng bà ta dù sao cũng là mẹ chồng trướccủa ta, coi như từng có một đoạn tình cảm, nếu ta cầu xin xử lý bà tachỉ sợ không ổn, vi phạm nhân luân hiếu đạo.”
Liên công công sửng sốt: “Vậy theo ý tiểu thư, lẽ nào lại tha cho Đức Vương Phi?”
Như thế thật sự không hợp tác phong của Quận Chúa!
Tây Lương Mạt nhíu mày cười nói: “Tiếng chê bai bản Quận Chúa ở trong cungcòn ít à, nếu hôm nay Đức Vương Phi vừa mới nói luyên thuyên trong buổitiệc bệ hạ tổ chức cho ta, rồi cũng ngay hôm nay chết oan trong cung,công công cảm thấy người đời sẽ nghĩ ta thế nào?”
Sẽ nghĩ thế nào?
Sẽ nghĩ thế nào, tiểu thư ngài căn bản không phải loại người sẽ để ý cáinhìn người khác mới đúng, trừ khi “cái nhìn” của những người khác đốivới ngài có chỗ hữu dụng.
Liên công công yên lặng nói thầm.
Nhưng nếu Quận Chúa muốn làm vậy thì chắc chắn có lý do của nàng.
“Vâng, nô tài trở về bẩm báo với bệ hạ.” Liên công công trong lòng còn nghi vấn nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Tây Lương Mạt bảo Bạch Nhụy tiễn Liên công công ra ngoài, trước khi hắn rời khỏi, nàng lại nhấn mạnh một câu: “Đức Vương Phi hiếm khi nào tiến cung một chuyến, nếu mọi người đều thấy bà ta làm loạn tiệc ngày hè trongNgự Hoa Viên, thì cũng để mọi người thấy bà ta bình an, sảng khoái bướcra khỏi cung đi.”
Liên công công bỗng như hiểu được cái gì, sau đó khóe môi cũng nhếch lên nụcười quỷ quyệt, gật đầu nói: “Vâng, tiểu thư cứ yên tâm là được.”
Nhìn bóng dáng Liên công công đi xa, Bạch Nhụy bất bình hừ lạnh một tiếng:“Đại tiểu thư, vì sao người tha cho Đức Vương Phi, rõ ràng bà ta muốnhại người trước, nếu bệ hạ đã giao bà ta vào tay chúng ta thì nhất địnhphải dạy cho một trận nhớ đời mới đúng!”
Tây Lương Mạt khẽ cười giễu cợt, tùy tiện vặt một quả nho phỉ thúy Tây Vựcngậm trong miệng, cảm nhận vị ngọt mang theo vị chua, Tây Lương Mạt hàilòng nheo mắt lại: “Không có gì phải dạy dỗ, chỉ là một nữ nhân ngu xuẩn tự tìm đường chết thôi, cho dù trừ bỏ bà ta thì có lợi ích gì? Hơn nữa, một người khi để ý cái gì, lúc mất đi mới gọi là sống không bằng chết,nay Đức Vương Phi còn gì để mất nữa?”
Bạch Nhụy sửng sốt, nhìn đôi mắt cong cong rực rỡ của Tây Lương Mạt, tỏa ánh sáng dịu dàng quyến rũ, cũng mang theo cái lạnh của tuyết tháng ba, mỗi lần Đại tiểu thư có ánh mắt thế này nhất định sẽ có người không xúiquẩy, hơn nữa còn là xúi quẩy lớn rồi.
Bạch Ngọc âm thầm thở dài, Quận Chúa và Thiên Tuế gia càng nhìn càng giống,nhất là lúc nheo mắt thế này, lẽ nào đây gọi là tướng vợ chồng?
Nhưng, Thiên Tuế gia là thái giám mà…
Chẳng lẽ Quận Chúa định sống với Thiên Tuế gia cả đời như thế, ngay cả cốt nhục của mình cũng không thể có?
Bạch Ngọc bỗng theo bản năng sờ lên bụng mình, nàng hơi nhăn mày, hình như đã một tháng kinh nguyệt chưa tới, lẽ nào khi đó…
“Bạch Ngọc, Bạch Ngọc, Bạch Ngọc…?!”
Bạch Nhụy cất cao giọng gọi thần trí Bạch Ngọc trở về, nàng có chút mờ mịtnhìn về phía vẻ mặt nghi hoặc của Bạch Nhụy và Tây Lương Mạt.
“Vâng, Quận Chúa…”
Bạch Nhụy quái dị nhìn nàng: “Ngươi làm sao thế, Đại tiểu thư đang dặn dò sao ngươi lại thất thần?”
Bạch Ngọc hơi xấu hổ cúi đầu ho khan: “Quận Chúa, hôm nay nô tỳ có điểmkhông thoải mái, có lẽ hôm qua bị cảm lạnh, cho nên hôm nay tinh thầnmới không tốt.”
Trăm ngàn lần đừng để Quận Chúa nhìn ra cái gì, nếu thật sự có chuyện gìkhông nên có, chưa nói tới Quận Chúa có thể chấp nhận nàng hay không,ngay lúc Quận Chúa đang ở nơi đầu sóng ngọn gió này, Đại nha hoàn bêncạnh lại gây ra chuyện khó coi, không biết những kẻ vô liêm sỉ sẽ nghịluận Quận Chúa thế nào sau lưng… Chính nàng cũng không thể tha thứ chobản thân nếu lúc này làm cho Quận Chúa thêm ngột ngạt!
Sắc mặt Bạch Ngọc có chút tái nhợt, nàng rất nhanh làm ra vẻ bị cảm lạnh có chút không thoải mái.
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta một lúc mới mỉm cười dịu dàng nói: “Nếu khôngthoải mái thì đừng ở đây cố gắng hầu hạ ta, Bạch Trân tuy đã về phủ Quốc Công nhưng vẫn còn Bạch Nhụy và hai vị ma ma.”
Bạch Ngọc thoáng do dự: “Nhưng…”
Bạch Nhụy lập tức nhiệt tình đẩy nàng ra ngoài: “Đi mau, đi mau, nơi này cóta cơ mà, trước kia các ngươi còn chưa tới ta cũng hầu hạ được Đại tiểuthư đấy thôi.”
Tây Lương Mạt cũng nhìn nàng ta gật đầu: “Đi đi.”
Vậy Bạch Ngọc mới xoay người rời đi, thân hình hơi gầy ngược ánh mặt trời càng có vẻ mong manh.
“Cô nàng này gần đây không biết làm sao, còn quan tâm nhiều chuyện hơn cả Đại tiểu thư ngài.” Bạch Nhụy lắc đầu nói.
Tây Lương Mạt vặt một quả nho cẩn thận bóc vỏ, đột nhiên hỏi: “Gần đây em và Mị Thất, Bạch Ngọc và Mị Lục thế nào?”
Bạch Ngọc nghe vậy nét mặt đỏ lên, ánh mắt nhìn khắp nơi nhưng vẫn thànhthật đáp: “Mị Thất bình thường, chỉ là luôn chọc giận nô tỳ, cũng khôngbiết trong đầu hắn gì, luôn… luôn nghĩ… tới những chuyện thành thân xong mới nên nghĩ.”
“Em cho?” Tây Lương Mạt nhíu mày nhìn Bạch Nhụy.
“Không có, đương nhiên không có!” Bạch Nhụy liều mạng lắc đầu, mặt đỏ như bốc lửa.
Ban đầu tiểu thư đã dặn dò, bất kể thế nào cũng không thể có quan hệ xác thịt với Mị Thất trước khi thành thân.
Tây Lương Mạt nhìn Bạch Nhụy như vậy liền gật đầu, lại dặn dò: “Nhớ lời tađã nói, nếu đạt được quá dễ dàng sẽ không biết quý trọng, mua bán vộivàng sẽ thiệt thòi, con gái rất quý giá, nam sợ vào nhầm cửa, nữ sợ gảnhầm người, nam và nữ khác nhau, nếu còn chưa thật sự hiểu rõ một ngườiđàn ông thì vĩnh viễn đừng dễ dàng trao ra thứ quý giá nhất của bảnthân.”
Bạch Nhụy nghe cái hiểu cái không, vẫn có chút không phục: “Nhưng không phải trong sách đều nói “hai mối tình nếu thật sự lâu dài, cớ gì phải sớmsớm chiều chiều bên nhau*” sao? Hơn nữa nếu tình cảm còn so đo như thếrất giống buôn bán, vậy chẳng phải mất ý nghĩa?”
*Trích bài “Thước Kiều Tiên” – Tần Quán
Tây Lương Mạt nghe vậy khóe môi cong lên một nụ cười như có như không:“Buôn bán? Đúng vậy, đây là buôn bán, là một cuộc buôn bán cả đời, nếukhông cẩn thận so đo, cẩn thận tính toán, lẽ nào đợi đến lúc em gả đirồi mới biết, đối phương ngoại trừ có tình với mình, cũng có thể có tình với người khác? Huống hồ, thứ như đàn ông…”
Nàng hơi dừng: “Khi hắn nói yêu em là thật sự yêu em, thương em; khi nóikhông yêu cũng là thật sự không yêu, em có biết cái câu gọi là – hai mối tình nếu thật sự lâu dài, cớ gì phải sớm sớm chiều chiều bên nhau, thật ra do Tần Quán viết cho một kỹ nữ từng được hắn lâm hạnh, hứa hẹn sẽcưới, đáng thương cho một thế hệ danh kỹ, vì một câu này của Tần Quán mà không còn tiếp khách, một kỹ nữ không thể tiếp ân khách lại không đượcchuộc thân có kết cục gì tốt? Cuối cùng lưu lạc đến nước chết thảm, cònTần Quán học sĩ mà nàng ta nhớ mãi không quên lại ở trong một thanh lâukhác ngủ ngon lành tới lúc mặt trời soi đến mông.”
Bạch Nhụy nghe vậy sắc mặt trắng bệch, không thể tin mở to đôi mắt xinh đẹp: “Đại tiểu thư, người nói… người nói… là thật sao?”
Nàng không thể nào tin được phía sau những ngôn từ đẹp như thế lại là một câu chuyện xấu xa thê thảm.
Tây Lương Mạt ngậm nho, hơi nheo mắt, thản nhiên nói: “Đương nhiên là thật, Đại tiểu thư của em thích đọc dã sử, dù sao cũng chẳng cần lừa một tiểu nha đầu như em.”
Năm đó khi còn đi học, thành tích của nàng rất xuất sắc, lại thích đọcchính sử, dã sử, ngoại trừ thi từ trong “Kinh thi” còn có chút nét đẹpthuần khiết, những Đường thi Tống từ này lại là ngôn từ si tình buồn bã, phía sau là biết bao cô gái bị phụ lòng, thậm chí hương tiêu ngọc nát.
Cho nên sau này nàng cũng lười lật lại mấy thứ kia, ngược lại có hứng thú với triết học, chính trị gì đó.
“Nhưng mà… Nhưng mà Đại tiểu thư, người và Thiên Tuế gia chẳng phải cũng…” Bạch Nhụy ngẩn ra một lúc lâu rồi ấp úng hỏi.
Tây Lương Mạt nhướng mày: “Thiên Tuế gia đương nhiên khác.”
Bạch Nhụy không phục: “Khác chỗ nào?”
Tây Lương Mạt: “Hắn không phải đàn ông.”
Bạch Nhụy: “… Vậy thì cũng khác thật.”
Khóe môi Tây Lương Mạt nở nụ cười thản nhiên: “Hơn nữa, tình cảnh mỗi ngườikhác nhau, em và ta có giống nhau không? Cho dù đời nay ta sống mộtmình, hoặc tái giá mười lần, cũng không ai có thể dao động niềm tin củata, ta vẫn có thể sống rất bình tĩnh, rất tốt. Em có thể không?”
Từ một giây bắt đầu trọng sinh nàng đã biết, đời này, trừ khi gặp được một người duy nhất có thể bao dung tất cả tư duy, tính cách không hợp thờiđại này của nàng; hiểu và thừa nhận nàng đê tiện, nàng hung ác, nàng mềm lòng, nàng mơ hồ, nàng khôn khéo, nàng bốc đồng, nàng mới có thể thậtsự giao trái tim và sau lưng cho đối phương.
Nếu không, hoặc là nàng một mình bình tĩnh, không tiếng tăm gì sống cả đời, hoặc sẽ trở thành người phụ nữ như Võ Mị Nương, Lã Trĩ, bỏ qua thứ gọilà tình cảm nhân luân, khiến không kẻ nào có thể khinh thường nàng, nhục nhã nàng, đứng trên đỉnh cao nhất của quyền lực nhân gian, quan sátchúng sinh.
Mà xuất thân của nàng đã định, con đường thứ nhất, nàng vĩnh viễn không thể đi, vậy thì lựa chọn con đường thứ hai.
Chỉ là…
Sự xuất hiện của Bách Lý Thanh, có lẽ chính là biến số lớn nhất trong cuộc đời nàng.
Nàng không thể ngờ đến rằng mình sẽ gặp một người như thế, có thủ đoạn vàtâm địa độc ác tàn nhẫn như quỷ địa ngục, đồng thời cũng là người duynhất trên thể giới này có thể thấu hiểu nàng.
Tây Lương Mạt cúi đầu, khẽ khàng than một tiếng.
“Nô tỳ tất nhiên không thể so với tiểu thư rồi.” Bạch Nhụy liên tục lắcđầu, trong mắt nàng, tính cách của Đại tiểu thư căn bản không giống mộtnữ tử, mà càng giống văn thần võ tướng tranh đấu trong triều đình, trênchiến trường.
Bạch Nhụy nàng chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ thôi, lý tưởng lớn nhất trong cuộcđời này là vĩnh viễn được hầu hạ Đại tiểu thư, làm sao có thể sánh bằngtiểu thư.
Có điều…
“Đại tiểu thư, lẽ nào người và Thiên Tuế gia cứ dây dưa thế cả đời à, như vậy có hạnh phúc không?” Bạch Nhụy có chút ấp úng hỏi.
Tây Lương Mạt cười cười: “Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc chính là em có thểsống tốt hơn hầu hết mọi người, hầu hết mọi ngày đều vui vẻ, mà khôngphải nghe người khác bảo em phải làm thế nào mới là hạnh phúc, hiện giờThiên Tuế gia chưa đủ thương tiểu thư của em à?”
Bạch Nhụy sửng sốt, đúng thế, gần đây tiểu thư hồng hào trắng trẻo hơn lúc ở Đức Vương Phủ nhiều, sự yêu thương của Thiên Tuế gia dành cho tiểu thưmọi người đều thấy.
Nếu tiểu thư cảm thấy hạnh phúc thì cần gì để ý cái nhìn thế tục.
“Loại lời nói này không phải nha đầu như em có thể nghĩ được, là Bạch Ngọcbảo em hỏi phải không?” Tây Lương Mạt nhìn Bạch Nhụy ngạc nhiên há cáimiệng nhỏ, thuận tay ném hai quả nho phỉ thúy vào miệng nàng cực kỳchính xác.
“Là Bạch Ngọc hỏi.” Bạch Nhụy suýt chút nữa bị nho nghẹn, vội vàng ngậmmiệng, vừa nếm vị nho trong veo trong miệng vừa than thở: “Thiên Tuế gia thật tốt với tiểu thư, nho này trong cả cung chỉ có chỗ bệ hạ có mộtgiỏ, nghe nói Quý Phi nương nương xin bệ hạ rất lâu mới được một chùm, ở chỗ Đại tiểu thư lại có cả giỏ, không biết Thiên Tuế gia đã được ănchưa.”
Mẻ nho Tây Vực đầu hè sớm nhất phải giơ roi thúc ngựa, chèn băng tồn từmùa đông vào trong sọt, dùng chăn bông thật dày bọc lấy mới đưa được đến kinh thành.
“Hắn ăn rồi.” Tây Lương Mạt dùng nắm tay che miệng, ho khẽ một tiếng, mặt đỏ ửng, nho vừa đưa tới, hắn chẳng những ăn rồi, còn ăn một cách cực kỳdâm đãng.
Bách Lý Thanh đưa đồ tốt đến đây, mỹ danh viết là chia cho trò cưng, sau đó mượn danh nghĩa này thưởng thức trên người nàng.
Tây Lương Mạt dời đề tài, ném cho Bạch Nhụy một chùm nho nữa: “Đúng rồi,gần đây Bạch Ngọc và Tiểu Lục Tử có phải có gì khác lạ không?”
“Không có gì khác lạ ạ, Bách Ngọc vẫn thích bắt nạt Tiểu Lục Tử, mỗi khi TiểuLục Tử từ phòng nàng đi ra đều rất đáng thương, nước mắt lưng tròng, chỉ có một lần thấy Tiểu Lục Tử cười đi ra, nô tỳ đoán ngày đó Bạch Ngọckhông ở đấy…” Bạch Nhụy vừa ăn nho vừa lầu bầu.
Tây Lương Mạt nghe vậy nhíu mày: “Có một ngày Tiểu Lục Tử cười đi ra?”
Bạch Nhụy không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu: “Vâng.”
Tây Lương Mạt không hỏi gì nữa, chỉ nhìn nho hơi nhăn mày, suy nghĩ về lờiBạch Nhụy nói, bỗng nghĩ tới hành động kỳ lạ của Bạch Ngọc lúc trước,hay là… Bạch Ngọc thật sự bị con hổ đóng giả heo Tiểu Lục Tử kia ăn rồi?
Tuy nàng từng hoài nghi mục đích Mị Lục, Mị Thất được Bách Lý Thanh pháitới bên cạnh nàng, ngoại trừ giám sát nàng, còn định quyến rũ tỳ nữ bêncạnh này để tiện nắm trong tay quân cờ là nàng, nhưng sau đó phát hiệncó vẻ nàng suy nghĩ nhiều.
Nàng cũng hy vọng người bên cạnh mình có thể đạt được hạnh phúc như truyềnthống được thế tục tán thành hơn nàng, cho nên không phản đối Bạch Nhụy, Bạch Ngọc kết giao với Mị Lục, Mị Thất. Nhưng mà, nàng cũng biết Tư LễGiám không hề keo kiệt với đám thích khách đứng đầu Mị Bộ, cho nên bọnhọ tuyệt đối là tay lão luyện trong tình cảm, tuyệt đối không thiếu phụnữ.
Cho nên nàng mới liên tục dặn dò Bạch Ngọc và Bạch Nhụy phải nghĩ cho kỹ,trước kia luôn lo lắng người xảy ra chuyện là Bạch Nhụy, không ngờ nhađầu ngốc này thì bình an vô sự, ngược lại là Bạch Ngọc…
Bạch Ngọc không thật sự có thai chứ?
Tây Lương Mạt hơi phiền lòng, trong đầu không biết sao bỗng nghĩ tới BáchLý Thanh, từ ngày ấy hắn cưỡng ép nàng, đâm rách cửa sổ giấy của lẫnnhau, chuyện đó xảy ra rất thường xuyên, có khi nào…
Tây Lương Mạt lắc đầu, khẽ vuốt cái bụng bằng phẳng của mình, hẳn sẽ không, bởi nàng luôn dùng thuốc.
Nàng chưa nghĩ tới tương lai sẽ thế nào, ít nhất, tuyệt đối không thể xảy ra ngoài ý muốn vào lúc này.
…
Bên này, Bạch Ngọc không biết chủ tử của nàng đang phát sầu vì chuyện củanàng, định về phòng cẩn thận nghĩ lại phải làm sao bây giờ.
Có lẽ, nên đi xem đại phu, nếu không có thì tốt nhất, nếu thật sự có, đứa bé này…
Bạch Ngọc cắn môi, cuối cùng không hạ quyết tâm được, đóng cửa lại tới bàn trà rót cho mình một chén trà.
Lúc này, giọng thiếu niên mềm mại ngọt ngọt bỗng vang lên: “Ngọc Nhi tỷ tỷ!”
Bạch Ngọc liền cảm thấy có người từ phía sau ôm lấy mình.
Bạch Ngọc cứng đờ, tránh ra khỏi đôi tay kia, thản nhiên nói: “Tiểu Lục Tử, buông ra, ban ngày ban mặt còn ra thể thống gì.”
Mị Lục nghĩ là Bạch Ngọc thẹn thùng, liền vòng về trước, cười tủm tỉm ghésát gương mặt trẻ con xinh đẹp của mình vào: “Ngọc Nhi tỷ tỷ, vậy buổitối Tiểu Lục Tử tìm đến tỷ tỷ sẽ không là ban ngày ban mặt nữa rồi.”
Bạch Ngọc nhìn hắn, trong lòng rung động, vẻ mặt hơi thẹn thùng, nhưng đếncùng biến thành phiền muộn cực độ làm cho nàng mất kiên nhẫn.
Bạch Ngọc đẩy mặt của hắn ra: “Tránh ra!”
Mị Lục không đề phòng bị đẩy ra vài bước, hắn sửng sốt, trong đôi mắt vôtội nhìn Bạch Ngọc thoáng qua tia sáng sắc bén, nhanh đến mức gần nhưBạch Ngọc tưởng mình nhìn nhầm.
Sau đó Mị Lục buông đôi lông mi thật dài, vẻ mặt mê man nói: “Ngọc Nhi tỷtỷ, làm sao vậy, Tiểu Lục Tử làm ngươi tức giận sao, vì sao lại đẩy Tiểu Lục Tử ra?”
Bạch Ngọc luôn hoài nghi có phải vừa rồi mình nhìn nhầm không, lúc này thấyMị Lục như vậy, cảm giác phiền muộn kỳ dị trong lòng nàng càng tăng lên, Bạch Ngọc quay mặt đi: “Tiểu Lục Tử, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta cóchút không thoải mái.”
Mị Lục nghe vậy căng thẳng, vội vàng chạy đến như chó con, tới sát gầnđánh giá Bạch Ngọc từ trên xuống dưới: “Làm sao? Chỗ nào không thoảimái? Tiểu Lục Tử đi mời Ngự Y cho Ngọc Nhi tỷ tỷ được không?”
Bạch Ngọc mất bình tĩnh đẩy bản tay hắn đang vươn tới: “Được rồi, ngươi naycó thân phận là thị vệ cung đình, ta thì thân phận là một cung nữ, làmsao mời được Ngự Y. Hơn nữa ta chỉ mệt thôi, ta muốn ở một mình một lát, ngươi có thể đừng luôn quấn lấy ta không!”
Đôi mắt to tròn của Mị Lục liền đỏ lên, cái miệng non mềm bĩu bĩu: “NgọcNhi tỷ tỷ, rốt cuộc ngươi làm sao vậy, hôm qua hai chúng ta không phảicòn rất tốt sao, ngươi còn ôm Tiểu Lục Tử ngủ mà!”
Mặt Bạch Ngọc đỏ bừng lên, thẹn quá hóa giận ngắt lời hắn: “Ngươi câm miệng cho ta, không phải ngươi nửa đêm ôm chăn lén chạy vào phòng ta, nóinhìn thấy nữ quỷ trong phòng ngươi, sợ hãi, nên ta mới để ngươi ở lại!”
Hơn nữa, ban đầu rõ ràng bảo hắn ngủ trên đất, sau không biết từ khi nào đã chạy lên giường nàng, đẩy không nổi hắn mới hồ đồ để tiểu tử thối nàyđạt được ý đồ.
Nay cẩn thận nghĩ lại, Mị Lục thân là thích khách đứng hàng thứ sáu của TưLễ Giám, trên tay vô số máu tươi, làm sao có thể sợ hồn ma cung nữ cáigì.
Nếu hắn thật sự sợ thì đã sớm bị những người hắn giết ăn sống nuốt tươi rồi.
Lần đầu tiên, Bạch Ngọc bắt đầu hoài nghi có phải Mị Lục không ngây thơ vôtội như hắn biểu hiện ra không, theo lời hắn nói thì từ khi mở mắt hắnđã bắt đầu học giết người, chưa từng nghĩ tới đúng sai, sự tồn tại củathích khách chính vì hoàn thành mệnh lệnh của chủ tử.
Nàng thương hắn thuở nhỏ đã đắm mình trong máu tanh lại hiếm có bảo vệ tráitim trẻ con, có điều hôm nay nghĩ lại cảm thấy cũng chẳng phải như thế.
Người luôn bị vẻ non nớt vô tội của hắn lừa vòng quanh, ngay cả thân mình cũng mơ hồ cho đi, là nàng mới đúng!
Mị Lục nhìn Bạch Ngọc, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt: “Ngọc Nhi tỷ tỷ…”
“Được rồi, sau này ngươi đừng tới tìm ta nữa, chuyện trước kia, coi như… coinhư chưa có gì xảy ra là được, quên đi.” Bạch Ngọc đỡ cái trán của mình, tay chống trên bàn, bỗng nói.
Nàng không muốn mang tới phiền toái không cần thiết cho Quận Chúa, đời nàynàng cũng không tính lập gia đình, xuất thân nô tỳ lưu đày biên quan, từ nhỏ lớn lên trong quân kỹ doanh, nàng đã nhìn quen nam nhân kéo quầnlên liền trở mặt, thậm chí không coi nữ nhân là người.
Tuy nàng không thể có tâm tính như Quận Chúa, nhưng nếu Quận Chúa đã chonàng một khởi đầu mới, thì lựa chọn đi theo Quận Chúa cả đời mới là lựachọn thật sự không sai.
Một người nếu đã có vướng bận thì không thể chuyên tâm làm tốt một chuyệnkhác, nếu sau này thành thân sinh con, nếu có người dùng phu quân vàngười nhà của nàng để uy hiếp, nàng không biết mình có thể còn trungthành với Quận Chúa như lúc này hay không.
Nhất là trong tình huống hiện nay, bên cạnh Quận Chúa nguy hiểm bốn bề.
Mị Lục…
Nàng cảm thấy mình nhìn không rõ Mị Lục chút nào.
Mị Lục nghe vậy đáy mắt có cái gì chìm xuống, u ám dâng lên, hắn bỗng nắmchặt lấy Bạch Ngọc, khàn khàn nói: “Ngọc Nhi tỷ tỷ, ngươi thế là có ýgì, ngươi muốn bội tình bạc nghĩa sao, ngày đó chúng ta đã ở bên nhaurồi!”
“Ngươi coi như ta bội tình bạc nghĩa đi!” Bạch Ngọc cắn môi nói, nàng đột nhiên đứng dậy, đẩy Mị Lục ra ngoài cửa.
“Đừng tới tìm ta nữa, đừng ra vẻ ngươi không hiểu gì nữa, ngươi dùng dáng vẻđấy có thể đi lừa tỷ tỷ thứ hai, tỷ tỷ thứ ba của ngươi!” Bạch Ngọc nhìn thiếu niên bị nàng đẩy ra ngoài cửa, đỏ mắt, cắn răng nói xong rồi sậpcửa “rầm” một cái.
Mị Lục nhìn cánh cửa suýt chút nữa đập lên mũi mình liền thất thần, kinhngạc không biết phải nói gì, chỉ là trong lòng bỗng dâng lên cảm giác lo sợ nghi hoặc, giống như sẽ mất đi thứ gì đó.
“Hừ, giả tạo, giả tạo đi, hôm nay lộ rồi!” Trên đầu bỗng vang lên giọng namtrào phúng. Mị Lục ngẩng đầu lên thấy Mị Thất đang nằm trên xà nhà,miệng ngậm lá cây, lười biếng nhắm hai mắt, vẻ mặt đùa cợt.
Gương mặt trẻ con tuấn tú đáng yêu của Mị Lục sa sầm xuống, đôi mắt to nheo lại, hắn bỗng giơ tay lên. “Keng keng…!”
Gió mạnh phóng đến mang theo nguy hiểm trí mạng làm cho Mị Thất tung mìnhnhảy lên, nhẹ nhàng bay sang một xà nhà khác như một chiếc lá cây, mườingón hắn bám vào xà nhà, cúi đầu nhìn về phía vị trí vừa rồi của mình,trên đó lóe lên ánh sáng lạnh màu xanh lam, rõ ràng là châm mang kịchđộc.
Mị Thất nhất thời nổi giận, cả giận nói với Mị Lục: “Con mẹ nó ngươi điên rồi à, dám ra tay với đồng nghiệp như thế!”
Mị Lục âm trầm cười, nháy mắt như biến từ một con mèo nhỏ vô hại thành một con báo có thể xé rách cổ họng người khác.
“Nếu ngươi còn chưa học được từ câm miệng viết như thế nào, ông đây khôngngại cho ngươi nếm lại cảm giác thua dưới tay ta như năm đó chúng taluận võ ở Mị Bộ.”
Dứt lời, Mị Lục xoay người rời đi, bóng dáng lạnh lùng.
Mị Thất nhìn một loạt độc châm trước mặt, bỗng nhớ tới một câu kỳ quái mới học được chỗ Quận Chúa, hắn hừ lạnh một tiếng: “Hừ, vờ vịt ra vẻ!”
Sau đó, hắn điểm mũi chân, ngồi về trên xà nhà, thuận tay lấy quyển sổ nhỏvà bút lông ở trước ngực ra, theo lệ thường dùng đầu lưỡi liếm bút, viết trên quyển sổ của mình – không được lừa nữ nhân, lừa nữ nhân hậu quảrất nghiêm trọng!
— Ông đây là đường ranh giới Tiểu Bạch đi ra ngoài lượn một vòng —
Bóng đêm mờ mịt, mây đen che trời, từ khi vào hè, ban đêm càng trở nên khô nóng khó chịu.
Trong Đức Vương phủ, đèn đuốc bập bùng, không một ngọn gió.
Đức Vương Phi ở trong phòng mình, chốc đứng chốc ngồi, luôn nôn nóng bất an dị thường.
“Tiểu Vương gia đâu, bao giơ tiểu Vương gia trở về?”
Một giọng nói già nua lạnh nhạt vang lên: “Vương Phi an tâm chớ vội, tiểu Vương gia nói hắn sẽ đến thì chắc chắn sẽ đến.”
Đức Vương Phi nhìn lão ma ma xa lạ kia, đập bàn đứng lên, cả giận nói: “Sẽđến, sẽ đến, đã ba ngày rồi, Phong Nhi giam lỏng bản vương phi ở đây,đây là hiếu đạo của hắn à? Hắn sợ cái gì, Vương gia chết vì bệ hạ, naynếu hắn dám động vào bản vương phi, ngôn quan thiên hạ sẽ viết hắn thếnào, hắn cũng phải đưa bản vương phi bình an trở về rồi, không phảisao!”
Đã nhiều ngày mà ngủ không yên, ăn cũng không ngon, luôn mơ thấy một ít hình ảnh đáng sợ, mỗi ngày thức dậy tinh thần càng kém.
Lão ma ma liếc nhìn Đức Vương Phi một cái, vẫn mặt không thay đổi lặp lại: “Vương phi an tâm chớ vội.”
Đức Vương Phi rốt cuộc không nhịn được nữa, bà ta tiện tay cầm một cái bình hoa đập lên mặt ma ma già kia.
Ma ma già kia giật mình, ngay khi bình hoa sắp đập lên đầu bà đầu rơi máuchảy, thì một bàn tay bỗng vươn ra trước mặt bà lập tức cầm lấy bình hoa trong tay.
“Tiểu Vương gia!” Ma ma già kia mới thở phào một hơi.
“Phong Nhi!” Ánh mắt Đức Vương Phi cũng sáng lên, sau đó sắc mặt lại trầm xuống.
Tư Lưu Phong buông bình hoa trong tay xuống, nói với ma ma già kia: “Đượcrồi, ma ma, hôm nay ngươi vất vả, về nghỉ ngơi trước đi.”
Ma ma già kia cung kính gật đầu rồi lui xuống.
Ngay khi cửa vừa đóng lại, Đức Vương Phi ngồi trở về chủ vị của mình, như thường chờ Tư Lưu Phong tới thỉnh an.
Nhưng lần này, Tư Lưu Phong chỉ thản nhiên nhìn bà ta một cái, nhân tiện nói: “Mẫu phi, ngài làm gì vậy?”
Đức Vương Phi thấy hắn như vậy, trong lòng giận liền cười lạnh: “Làm gì?Ngươi thì làm gì? Lẽ nào không biết à, vì tiện nhân kia mà giam lỏng mẫu phi một tay nuôi lớn ngươi!”
Tư Lưu Phong ngồi xuống trước mặt bà ta, rót một chén trà để trước mặt bàta: “Xem ra trí nhớ mẫu phi không tốt, ngài đã quên ba ngày trước ngàilàm gì trong cung à, Phong Nhi nhớ trước khi mẫu phi tiến cung thỉnh anđã từng nói hy vọng ngài đừng gây thêm thị phi gì cho vương phủ, nếukhông…”
“Nếu không cái gì, bản vương phi không phải xả giận thay vương phủ, thaymuội muội chết thảm của ngươi à, nên mới vạch bộ mặt thật của tiện nhânlẳng lơ đó trước mặt mọi người, thứ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi!” ĐứcVương Phi điên cuồng gào lên.
Tức giận và bất an quá mức khiến gương mặt vốn đẫy đà của bà ta nhanh chóng lõm xuống, hai tròng mắt có vẻ đặc biệt lồi ra, khuôn mặt khô quắt vàmái tóc rối tung làm cho bà ta nhìn có vẻ giống người đàn bà chanh chuaphố phường.
Tư Lưu Phong nhìn bà ta, đáy mắt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn và chán ghét,sau đó lạnh lùng nói: “Mẫu phi, ngươi thật sự vì xả giận cho Đức Vươngphủ hay cho Tần Đại quản gia, chính ngươi rõ ràng!”
“Ta…” Đức Vương Phi bị Tư Lưu Phong làm cho ngạc nhiên, sau đó ánh mắt lảngtránh, cứng họng nói: “Ta không biết ngươi đang nói gì.”
“Không biết à, vậy thì di mẫu ngươi hẳn rõ ràng mẫu thân ta đã chết như thếnào.” Tư Lưu Phong bỗng bỏ xuống một câu, ngay cả xưng hô cũng thay đổi, khiến sắc mặt Đức Vương Phi thoáng chốc tái nhợt.
Nhưng sau đó bà ta nhăn mày lạnh nhạt nói: “Mẫu phi ngươi là tỷ tỷ ruột thịtcủa ta, tỷ tỷ qua đời thế nào? Còn không phải vì sinh ra ngươi mới quađời? Lúc trước nếu không vì tỷ tỷ dặn dò, làm sao ta vì chăm sóc ngươimới sảy thai, từ nay về sau không thể có con nối dòng của Vương gia được nữa, nay ngươi báo đáp ta như vậy, ngươi có mặt mũi nào đối mặt với tỷtỷ và mẫu thân của ngươi được nữa!”
Đức Vương Phi càng nói càng đau lòng, ôm bụng mình, nước mắt rơi thànhchuỗi: “Nếu biết ngươi sẽ vì một ả nữ nhân mà biến thành thế này, lúctrước chẳng bằng không giữ lại ngươi, hay thật sự con nuôi không bằngcon ruột!”
“Vương phi, ngài không phải muốn giữ lại tiểu Vương gia, mà là ngài không thểkhông giữ lại tiểu Vương gia, dù sao khi tiên Vương phi biết ngươi ratay với người thì đã quá muộn nhưng cũng sớm đề phòng ngươi. Ngươi uốngloại thuốc kia, thân thể căn bản không thể mang nam thai dương khí quánặng, cho nên cả đời này ngươi không thể sinh hạ người thừa kế cho tiênVương gia. Ngươi cũng thử nhiều lần rồi đấy thôi, nếu không phải nhiềulần thất bại, làm gì có chuyện ngươi toàn tâm toàn ý nuôi nấng tiểuVương gia, dù sao tiểu Vương gia cũng có quan hệ huyết thống vơi ngươi,tiên Vương phi lại đã qua đời, sau này tiểu Vương gia chỉ có thể hiếukính ngươi, tính đi tính lại đây là một vụ mua bán không thiệt, đúngkhông?” Một giọng nữ bỗng vang lên.
Đức Vương Phi giật mình, lập tức nhìn phía sau Tư Lưu Phong, phát hiện một gương mặt tiều tụy mà bà ta quen thuộc – Cẩm Nương.
Hoặc nên gọi – Tĩnh Nương.
Đức Vương Phi nhìn nàng, trợn trừng mắt như nhìn thấy ma: “Ngươi… Ngươi… Ngươi còn sống!”
Tĩnh Nương tiều tụy đứng phía sau Tư Lưu Phong, nhìn Đức Vương Phi, ánh mắtxa xôi như ma trơi lóe lên tia oán độc: “Đúng vậy, vương phi thấy rất kỳ quái à, Tĩnh Nương còn sống, chỉ sợ vương phi đã sớm quên lời hứa vớiTĩnh Nương năm đó, chỉ cần Tĩnh Nương có cốt nhục của vương phủ sẽ choTĩnh Nương và đứa trẻ một danh phận, nay đứa bé của Tĩnh Nương đã khôngcòn, lẽ nào vương phi không nhớ tới chút tình cảm cốt nhục đó sao?”
Sau đó Tĩnh Nương thoáng dừng, rồi nở một nụ cười thê lương: “Đúng vậy,thật ra vương phi vốn không phải loại người để ý tình cảm cốt nhục, nếukhông lúc trước làm sao có thể vì tranh sủng mà xuống tay với tỷ tỷ củamình.”
Đức Vương Phi tái mặt lui lại một bước: “Ngươi…”
“Làm sao ta biết à?” Tĩnh Nương từ phía sau Tư Lưu Phong đi ra, cúi đầu cười “hắc hắc”: “Vương phi, ngài đúng là quý nhân hay quên chuyện, ngàikhông nhớ mẹ ta là ai sao, mẹ ta chính là Đại nha hoàn Kim Tư bên cạnhtiên Vương phi. Sau khi mẹ ta nói cho ta biết bí mật này, ta chưa từngnói với ai, bởi ngài đối xử với ta quả thật cũng không tệ, đặc biệt tatừng cho rằng sẽ sinh con nối dõi của tiểu Vương gia, từ nay về sau chăm chỉ hầu hạ ngài và tiểu Vương gia, ai ngờ, ngài vẫn tàn nhẫn, vô liêmsỉ trước sau như một…”
Tĩnh Nương từng bước tới gần Đức Vương Phi, trừng lớn đôi mắt đầy tơ máunhìn Đức Vương Phi: “Nữ nhân ngoan độc như ngươi, hại chết tỷ tỷ ruộtthịt, còn hại chết cháu của tiên Vương phi, ngươi không sợ báo ứng sao?Còn muốn tiểu Vương gia dưỡng lão, lo chung thân cho ngươi, ngươi cũngxứng?”
“Câm miệng, câm miệng đi, nếu không vì thứ gọi là chính thứ khác biệt, Vương gia một lòng chỉ biết đến tỷ tỷ, còn hao phí nhân lực xây tháp gì đấycho nàng, chưa từng nhìn ta nhiều thêm một cái, làm sao ta có thể thảdược vào bụng tỷ tỷ…” Đức Vương Phi nhìn dáng vẻ trợn mắt như ác quỷ của Tĩnh Nương, không biết sao giống như trông thấy tiên Vương Phi khi đang sinh sản, trợn mắt thất khiếu đổ máu nhìn mình, không chịu được kíchthích thốt ra.
Lời vừa nói ra, Đức Vương Phi mới kinh sợ chính mình đã nói gì, bà ta hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Tĩnh Nương, rồi hướng mắt về phía Tư Lưu Phong, nóinăng lộn xộn ý đồ giải thích: “Phong Nhi, Phong Nhi… Ta… Ta…”
Lúc này Tĩnh Nương đã bình tĩnh lại, xoay người cúi đầu với Tư Lưu Phong:“Tiểu Vương gia, điều Tĩnh Nương nên hỏi, có thể hỏi đều đã hỏi rồi, cáo lui trước.”
Tư Lưu Phong nhìn nàng một cái, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một nétdịu dàng: “Tốt lắm, bản vương đã biết, Tĩnh Nương, mấy ngày nay ngươichịu khổ, về phòng nghỉ ngơi trước đi, muộn chút bản vương tới thămngươi.”
Trên mặt Tĩnh Nương lộ ra một tia giật mình, sau đó cúi đầu nhẹ giọng nói: “Vâng.”
Tiếp đó, nàng lui ra ngoài.
Khi cửa phòng lại khép lại, Tư Lưu Phong nhìn về phía Đức Vương Phi, đôimắt vốn ôn hòa thoáng qua một tia sáng lành lạnh: “Ngươi còn gì muốn nói không, mẫu phi?”
Một chút tìm cảm ngưỡng mộ cuối cùng của hắn đối với Đức Vương Phi, cùngchút nể tình hắn và Hàm Ngọc cùng một cha đều đã bị tin tức này hủy diệt hầu như không còn.
“Phong Nhi… Phong Nhi… Ta… Không phải, ngươi đừng nghe tiện nhân Tĩnh Nươngkia nói bậy, tất cả không phải thật!” Đức Vương Phi nhìn ánh mắt lạnhlùng u ám của Tư Lưu Phong, bà ta không nhịn được run rẩy, trong lòng có một loại sợ hãi chưa từng có – cảm giác sợ hãi khi mất đi tất cả.
Tính toán đã lâu dường như sắp tan thành mây khói, vinh hoa phú quý, vợchồng ân ái, con cái đầy đàn… nỗi sợ hãi tất cả, tất cả đều sắp mất đinhư một bàn tay ma quỷ túm chặt trái tim bà ta.
Tư Lưu Phong nhìn gương mặt tái nhợt của Đức Vương Phi, bỗng nở nụ cườilạnh: “Đúng vậy, có lẽ đúng như di mẫu ngươi nói, tất cả đều không phảithật, ngươi không phải tỷ muội tốt của mẫu thân ta, càng không phảivương phi trung trinh như một với phụ vương ra, cũng không phải thật sựyêu thương nhi tử không phải ngươi sinh ra là ta, nhưng có một việc tamuốn nói cho ngươi – Tần Đại quản gia không phải chết trong tay kẻ thùgiang hồ, không phải chết trong tay người của Tư Lễ Giám, mà tự tay tađã đưa hắn tới hoàng tuyền!”
“Ngươi… Ngươi nói cái gì…” Đức Vương Phi trợn trừng mắt.
“Ta nói, có lẽ di mẫu ngươi nên xuống địa ngục thỉnh tội với phụ vương ta,hoặc là…” Tư Lưu Phong thoáng dừng, trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻlạnh lùng tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi mà chưa ai từng thấy.
“Hoặc là, ngươi nên tiếp tục sống, nhận hết tra tấn để chuộc lỗi cho tội nghiệt của ngươi.”
Sự tàn nhẫn trong lời nói của Tư Lưu Phong và ánh sáng trắng lạnh phảnchiếu từ thanh đao trên tay hắn khiến Đức Vương Phi như rơi vào hầmbăng, bà ta cắn môi, toàn thân run run, dùng đầu ngón tay để siết chặtchén trà.
…
Tĩnh Nương như một hồn ma lướt qua một hành lang dài, cuối cùng dừng phíatrước chỗ ở Tư Lưu Phong sắp xếp cho nàng, nàng đẩy cửa vào, đóng lại.
Một giây khi nàng đóng cửa, ánh nến sau lưng bỗng sáng lên.
Tĩnh Nương giật mình, quay đầu nhìn lại thấy một người đội nón rộng vànhngồi trên vị trí của mình, trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp, nàng vẫncung kính nói nhỏ: “Thiếu Vương Phi, không, Quận Chúa vạn phúc.”
Tây Lương Mạt buông vật đánh lửa trong tay xuống, mỉm cười nhìn Tĩnh Nương: “Không cần đa lễ, thế nào, vương gia nhà ngươi biểu hiện thế nào?”
Tĩnh Nương thấp giọng nói: “Tĩnh Nương đã dựa theo chỉ thị của Quận Chúa đểlàm, đã nói vậy, tiểu Vương gia rất tức giận, thật sự áp lực, khi ta đihắn đang giằng co với Đức Vương Phi, nhưng xem ra tiểu Vương gia biếtthật sự nhiều.”
“Ừ.” Tây Lương Mạt cười khẽ, thuận tay cầm lấy kéo cắt bấc nến, thản nhiênnói: “Rất tốt, lát nữa ngươi sớm rời khỏi Đức Vương phủ đi, dù sao nơinày không phải địa bàn của ta, hôm nay ngươi đã làm việc cho bản QuậnChúa, bản Quận Chúa sẽ không bạc đãi ngươi. Đương nhiên, nếu ngươi muốntiếp tục ở lại phụng dưỡng tiểu Vương gia của ngươi thì cũng được.”
Nàng chưa bao giờ bỏ qua điều tra chuyện của Đức Vương phủ, nguyên nhân hoài nghi Đức Vương Phi chính vì tòa tháp kia, nếu Đức Vương Phi thật sự tỷmuội tình thâm với tiên Vương phi như lời bà ta nói, thì sao có thể đểtòa tháp tiên Vương phi yêu quý nhất bị hoang phế?
Cho nên sau đó, nàng đã nhờ người của Tư Lễ Giám điều tra cẩn thận cái chết của tiên Vương phi, tuy mất rất nhiều thơi gian, người năm đó gần nhưđã chết hết, nhưng nếu muốn người ta không biêt, trừ khi đừng làm, không lâu trước nàng đã lấy được kết quả điều tra.
Chân tướng sự thật không khác nhiều với nàng đoán, vốn nàng không tính lấyra, chỉ tiếc nàng muốn tha người, lại có người cứ thích tự tìm đườngchết.
Nàng sẽ không tự mình ra tay với Đức Vương Phi, thiện ác cuối cùng sẽ có báo ứng, cứ giao vận mệnh của Đức Vương Phi cho Tư Lưu Phong – “nhi tử” màĐức Vương Phi một tay nuôi nấng đi.
Tĩnh Nương im lặng, nàng đã ở trong căn phòng kín kia quá lâu, khi ra ngoàilại phát hiện mới một năm ngắn ngủi, tất cả đã thay đổi quá nhiều.
Nhưng vì sống sót, nàng đồng ý với yêu cầu của Đức Thiếu Vương Phi, không, là Trinh Mẫn Quận Chúa lúc trước đã cứu nàng, làm một nhân chứng để chỉlỗi Đức Vương Phi, cho dù nàng thật sự là con gái của tỳ nữ tiên Vươngphi, nhưng trên thực tế nàng không biết gì hết.
“Quận Chúa, ta muốn ở lại.” Do dự đã lâu, Tĩnh Nương vẫn nói vậy.
“Ngươi xác định chứ, cho dù tiểu Vương gia hoàn toàn không phải phu quân củangươi, cho dù có lẽ hắn sẽ diệt khẩu ngươi?” Tây Lương Mạt nhíu mày.
Tĩnh Nương gật đầu, đôi mắt rưng rưng: “Vâng, ta thương chàng!”
Tây Lương Mạt không nói gì nữa, nàng nhìn Tĩnh Nương một lúc, lắc đầu than khẽ, xoay người biến mất trong đêm tối.
…
Trong bóng tối, trên cái giường cực lớn, hơi thở nóng bỏng, hơi thở lạnh lẽoquyện vào nhau, có tiếng rên rỉ khó nhịn rất nhỏ của thiếu nữ bay ratrong bóng đêm u ám.
Mái tóc đen như gỗ mun của nam tử đan lên cổ tay trơn bóng, bộ ngực mềmmại, vòng eo mảnh mai của nàng, giống lưới của một con nhện độc bao trùm phía trên.
“A Cửu…”
Liên công công cũng không từ chối, nhận lấy, cười tủm tỉm nói: “Quận Chúa khách khí quá.”
“Công công thay ta gánh nhiều khiển trách, một chút này chỉ là lòng biết ơnnho nhỏ của Mạt Nhi thôi.” Tây Lương Mạt cười cười, dù sao Liên côngcông không phải người của nàng, chuyện Phương Quan hôm nay cũng nhờ hắnra tay giúp đỡ, tuy Bách Lý Thanh ở trong cung lấy thúng úp voi nhưngcũng cần Liên công công giúp chịu trách nhiệm lớn.
“Bổn phận nô tài mà thôi, Quận Chúa đã nghĩ xong sẽ xử trí Đức Vương Phi thế nào chưa?” Liên công công khách sáo một lúc xong lại để ý tới mục đíchchính.
Tây Lương Mạt hơi dừng, mỉm cười nói: “Xử trí Đức Vương Phi? Tuy hôm nayĐức Vương Phi thật sự vô lễ, nhưng bà ta dù sao cũng là mẹ chồng trướccủa ta, coi như từng có một đoạn tình cảm, nếu ta cầu xin xử lý bà tachỉ sợ không ổn, vi phạm nhân luân hiếu đạo.”
Liên công công sửng sốt: “Vậy theo ý tiểu thư, lẽ nào lại tha cho Đức Vương Phi?”
Như thế thật sự không hợp tác phong của Quận Chúa!
Tây Lương Mạt nhíu mày cười nói: “Tiếng chê bai bản Quận Chúa ở trong cungcòn ít à, nếu hôm nay Đức Vương Phi vừa mới nói luyên thuyên trong buổitiệc bệ hạ tổ chức cho ta, rồi cũng ngay hôm nay chết oan trong cung,công công cảm thấy người đời sẽ nghĩ ta thế nào?”
Sẽ nghĩ thế nào?
Sẽ nghĩ thế nào, tiểu thư ngài căn bản không phải loại người sẽ để ý cáinhìn người khác mới đúng, trừ khi “cái nhìn” của những người khác đốivới ngài có chỗ hữu dụng.
Liên công công yên lặng nói thầm.
Nhưng nếu Quận Chúa muốn làm vậy thì chắc chắn có lý do của nàng.
“Vâng, nô tài trở về bẩm báo với bệ hạ.” Liên công công trong lòng còn nghi vấn nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Tây Lương Mạt bảo Bạch Nhụy tiễn Liên công công ra ngoài, trước khi hắn rời khỏi, nàng lại nhấn mạnh một câu: “Đức Vương Phi hiếm khi nào tiến cung một chuyến, nếu mọi người đều thấy bà ta làm loạn tiệc ngày hè trongNgự Hoa Viên, thì cũng để mọi người thấy bà ta bình an, sảng khoái bướcra khỏi cung đi.”
Liên công công bỗng như hiểu được cái gì, sau đó khóe môi cũng nhếch lên nụcười quỷ quyệt, gật đầu nói: “Vâng, tiểu thư cứ yên tâm là được.”
Nhìn bóng dáng Liên công công đi xa, Bạch Nhụy bất bình hừ lạnh một tiếng:“Đại tiểu thư, vì sao người tha cho Đức Vương Phi, rõ ràng bà ta muốnhại người trước, nếu bệ hạ đã giao bà ta vào tay chúng ta thì nhất địnhphải dạy cho một trận nhớ đời mới đúng!”
Tây Lương Mạt khẽ cười giễu cợt, tùy tiện vặt một quả nho phỉ thúy Tây Vựcngậm trong miệng, cảm nhận vị ngọt mang theo vị chua, Tây Lương Mạt hàilòng nheo mắt lại: “Không có gì phải dạy dỗ, chỉ là một nữ nhân ngu xuẩn tự tìm đường chết thôi, cho dù trừ bỏ bà ta thì có lợi ích gì? Hơn nữa, một người khi để ý cái gì, lúc mất đi mới gọi là sống không bằng chết,nay Đức Vương Phi còn gì để mất nữa?”
Bạch Nhụy sửng sốt, nhìn đôi mắt cong cong rực rỡ của Tây Lương Mạt, tỏa ánh sáng dịu dàng quyến rũ, cũng mang theo cái lạnh của tuyết tháng ba, mỗi lần Đại tiểu thư có ánh mắt thế này nhất định sẽ có người không xúiquẩy, hơn nữa còn là xúi quẩy lớn rồi.
Bạch Ngọc âm thầm thở dài, Quận Chúa và Thiên Tuế gia càng nhìn càng giống,nhất là lúc nheo mắt thế này, lẽ nào đây gọi là tướng vợ chồng?
Nhưng, Thiên Tuế gia là thái giám mà…
Chẳng lẽ Quận Chúa định sống với Thiên Tuế gia cả đời như thế, ngay cả cốt nhục của mình cũng không thể có?
Bạch Ngọc bỗng theo bản năng sờ lên bụng mình, nàng hơi nhăn mày, hình như đã một tháng kinh nguyệt chưa tới, lẽ nào khi đó…
“Bạch Ngọc, Bạch Ngọc, Bạch Ngọc…?!”
Bạch Nhụy cất cao giọng gọi thần trí Bạch Ngọc trở về, nàng có chút mờ mịtnhìn về phía vẻ mặt nghi hoặc của Bạch Nhụy và Tây Lương Mạt.
“Vâng, Quận Chúa…”
Bạch Nhụy quái dị nhìn nàng: “Ngươi làm sao thế, Đại tiểu thư đang dặn dò sao ngươi lại thất thần?”
Bạch Ngọc hơi xấu hổ cúi đầu ho khan: “Quận Chúa, hôm nay nô tỳ có điểmkhông thoải mái, có lẽ hôm qua bị cảm lạnh, cho nên hôm nay tinh thầnmới không tốt.”
Trăm ngàn lần đừng để Quận Chúa nhìn ra cái gì, nếu thật sự có chuyện gìkhông nên có, chưa nói tới Quận Chúa có thể chấp nhận nàng hay không,ngay lúc Quận Chúa đang ở nơi đầu sóng ngọn gió này, Đại nha hoàn bêncạnh lại gây ra chuyện khó coi, không biết những kẻ vô liêm sỉ sẽ nghịluận Quận Chúa thế nào sau lưng… Chính nàng cũng không thể tha thứ chobản thân nếu lúc này làm cho Quận Chúa thêm ngột ngạt!
Sắc mặt Bạch Ngọc có chút tái nhợt, nàng rất nhanh làm ra vẻ bị cảm lạnh có chút không thoải mái.
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta một lúc mới mỉm cười dịu dàng nói: “Nếu khôngthoải mái thì đừng ở đây cố gắng hầu hạ ta, Bạch Trân tuy đã về phủ Quốc Công nhưng vẫn còn Bạch Nhụy và hai vị ma ma.”
Bạch Ngọc thoáng do dự: “Nhưng…”
Bạch Nhụy lập tức nhiệt tình đẩy nàng ra ngoài: “Đi mau, đi mau, nơi này cóta cơ mà, trước kia các ngươi còn chưa tới ta cũng hầu hạ được Đại tiểuthư đấy thôi.”
Tây Lương Mạt cũng nhìn nàng ta gật đầu: “Đi đi.”
Vậy Bạch Ngọc mới xoay người rời đi, thân hình hơi gầy ngược ánh mặt trời càng có vẻ mong manh.
“Cô nàng này gần đây không biết làm sao, còn quan tâm nhiều chuyện hơn cả Đại tiểu thư ngài.” Bạch Nhụy lắc đầu nói.
Tây Lương Mạt vặt một quả nho cẩn thận bóc vỏ, đột nhiên hỏi: “Gần đây em và Mị Thất, Bạch Ngọc và Mị Lục thế nào?”
Bạch Ngọc nghe vậy nét mặt đỏ lên, ánh mắt nhìn khắp nơi nhưng vẫn thànhthật đáp: “Mị Thất bình thường, chỉ là luôn chọc giận nô tỳ, cũng khôngbiết trong đầu hắn gì, luôn… luôn nghĩ… tới những chuyện thành thân xong mới nên nghĩ.”
“Em cho?” Tây Lương Mạt nhíu mày nhìn Bạch Nhụy.
“Không có, đương nhiên không có!” Bạch Nhụy liều mạng lắc đầu, mặt đỏ như bốc lửa.
Ban đầu tiểu thư đã dặn dò, bất kể thế nào cũng không thể có quan hệ xác thịt với Mị Thất trước khi thành thân.
Tây Lương Mạt nhìn Bạch Nhụy như vậy liền gật đầu, lại dặn dò: “Nhớ lời tađã nói, nếu đạt được quá dễ dàng sẽ không biết quý trọng, mua bán vộivàng sẽ thiệt thòi, con gái rất quý giá, nam sợ vào nhầm cửa, nữ sợ gảnhầm người, nam và nữ khác nhau, nếu còn chưa thật sự hiểu rõ một ngườiđàn ông thì vĩnh viễn đừng dễ dàng trao ra thứ quý giá nhất của bảnthân.”
Bạch Nhụy nghe cái hiểu cái không, vẫn có chút không phục: “Nhưng không phải trong sách đều nói “hai mối tình nếu thật sự lâu dài, cớ gì phải sớmsớm chiều chiều bên nhau*” sao? Hơn nữa nếu tình cảm còn so đo như thếrất giống buôn bán, vậy chẳng phải mất ý nghĩa?”
*Trích bài “Thước Kiều Tiên” – Tần Quán
Tây Lương Mạt nghe vậy khóe môi cong lên một nụ cười như có như không:“Buôn bán? Đúng vậy, đây là buôn bán, là một cuộc buôn bán cả đời, nếukhông cẩn thận so đo, cẩn thận tính toán, lẽ nào đợi đến lúc em gả đirồi mới biết, đối phương ngoại trừ có tình với mình, cũng có thể có tình với người khác? Huống hồ, thứ như đàn ông…”
Nàng hơi dừng: “Khi hắn nói yêu em là thật sự yêu em, thương em; khi nóikhông yêu cũng là thật sự không yêu, em có biết cái câu gọi là – hai mối tình nếu thật sự lâu dài, cớ gì phải sớm sớm chiều chiều bên nhau, thật ra do Tần Quán viết cho một kỹ nữ từng được hắn lâm hạnh, hứa hẹn sẽcưới, đáng thương cho một thế hệ danh kỹ, vì một câu này của Tần Quán mà không còn tiếp khách, một kỹ nữ không thể tiếp ân khách lại không đượcchuộc thân có kết cục gì tốt? Cuối cùng lưu lạc đến nước chết thảm, cònTần Quán học sĩ mà nàng ta nhớ mãi không quên lại ở trong một thanh lâukhác ngủ ngon lành tới lúc mặt trời soi đến mông.”
Bạch Nhụy nghe vậy sắc mặt trắng bệch, không thể tin mở to đôi mắt xinh đẹp: “Đại tiểu thư, người nói… người nói… là thật sao?”
Nàng không thể nào tin được phía sau những ngôn từ đẹp như thế lại là một câu chuyện xấu xa thê thảm.
Tây Lương Mạt ngậm nho, hơi nheo mắt, thản nhiên nói: “Đương nhiên là thật, Đại tiểu thư của em thích đọc dã sử, dù sao cũng chẳng cần lừa một tiểu nha đầu như em.”
Năm đó khi còn đi học, thành tích của nàng rất xuất sắc, lại thích đọcchính sử, dã sử, ngoại trừ thi từ trong “Kinh thi” còn có chút nét đẹpthuần khiết, những Đường thi Tống từ này lại là ngôn từ si tình buồn bã, phía sau là biết bao cô gái bị phụ lòng, thậm chí hương tiêu ngọc nát.
Cho nên sau này nàng cũng lười lật lại mấy thứ kia, ngược lại có hứng thú với triết học, chính trị gì đó.
“Nhưng mà… Nhưng mà Đại tiểu thư, người và Thiên Tuế gia chẳng phải cũng…” Bạch Nhụy ngẩn ra một lúc lâu rồi ấp úng hỏi.
Tây Lương Mạt nhướng mày: “Thiên Tuế gia đương nhiên khác.”
Bạch Nhụy không phục: “Khác chỗ nào?”
Tây Lương Mạt: “Hắn không phải đàn ông.”
Bạch Nhụy: “… Vậy thì cũng khác thật.”
Khóe môi Tây Lương Mạt nở nụ cười thản nhiên: “Hơn nữa, tình cảnh mỗi ngườikhác nhau, em và ta có giống nhau không? Cho dù đời nay ta sống mộtmình, hoặc tái giá mười lần, cũng không ai có thể dao động niềm tin củata, ta vẫn có thể sống rất bình tĩnh, rất tốt. Em có thể không?”
Từ một giây bắt đầu trọng sinh nàng đã biết, đời này, trừ khi gặp được một người duy nhất có thể bao dung tất cả tư duy, tính cách không hợp thờiđại này của nàng; hiểu và thừa nhận nàng đê tiện, nàng hung ác, nàng mềm lòng, nàng mơ hồ, nàng khôn khéo, nàng bốc đồng, nàng mới có thể thậtsự giao trái tim và sau lưng cho đối phương.
Nếu không, hoặc là nàng một mình bình tĩnh, không tiếng tăm gì sống cả đời, hoặc sẽ trở thành người phụ nữ như Võ Mị Nương, Lã Trĩ, bỏ qua thứ gọilà tình cảm nhân luân, khiến không kẻ nào có thể khinh thường nàng, nhục nhã nàng, đứng trên đỉnh cao nhất của quyền lực nhân gian, quan sátchúng sinh.
Mà xuất thân của nàng đã định, con đường thứ nhất, nàng vĩnh viễn không thể đi, vậy thì lựa chọn con đường thứ hai.
Chỉ là…
Sự xuất hiện của Bách Lý Thanh, có lẽ chính là biến số lớn nhất trong cuộc đời nàng.
Nàng không thể ngờ đến rằng mình sẽ gặp một người như thế, có thủ đoạn vàtâm địa độc ác tàn nhẫn như quỷ địa ngục, đồng thời cũng là người duynhất trên thể giới này có thể thấu hiểu nàng.
Tây Lương Mạt cúi đầu, khẽ khàng than một tiếng.
“Nô tỳ tất nhiên không thể so với tiểu thư rồi.” Bạch Nhụy liên tục lắcđầu, trong mắt nàng, tính cách của Đại tiểu thư căn bản không giống mộtnữ tử, mà càng giống văn thần võ tướng tranh đấu trong triều đình, trênchiến trường.
Bạch Nhụy nàng chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ thôi, lý tưởng lớn nhất trong cuộcđời này là vĩnh viễn được hầu hạ Đại tiểu thư, làm sao có thể sánh bằngtiểu thư.
Có điều…
“Đại tiểu thư, lẽ nào người và Thiên Tuế gia cứ dây dưa thế cả đời à, như vậy có hạnh phúc không?” Bạch Nhụy có chút ấp úng hỏi.
Tây Lương Mạt cười cười: “Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc chính là em có thểsống tốt hơn hầu hết mọi người, hầu hết mọi ngày đều vui vẻ, mà khôngphải nghe người khác bảo em phải làm thế nào mới là hạnh phúc, hiện giờThiên Tuế gia chưa đủ thương tiểu thư của em à?”
Bạch Nhụy sửng sốt, đúng thế, gần đây tiểu thư hồng hào trắng trẻo hơn lúc ở Đức Vương Phủ nhiều, sự yêu thương của Thiên Tuế gia dành cho tiểu thưmọi người đều thấy.
Nếu tiểu thư cảm thấy hạnh phúc thì cần gì để ý cái nhìn thế tục.
“Loại lời nói này không phải nha đầu như em có thể nghĩ được, là Bạch Ngọcbảo em hỏi phải không?” Tây Lương Mạt nhìn Bạch Nhụy ngạc nhiên há cáimiệng nhỏ, thuận tay ném hai quả nho phỉ thúy vào miệng nàng cực kỳchính xác.
“Là Bạch Ngọc hỏi.” Bạch Nhụy suýt chút nữa bị nho nghẹn, vội vàng ngậmmiệng, vừa nếm vị nho trong veo trong miệng vừa than thở: “Thiên Tuế gia thật tốt với tiểu thư, nho này trong cả cung chỉ có chỗ bệ hạ có mộtgiỏ, nghe nói Quý Phi nương nương xin bệ hạ rất lâu mới được một chùm, ở chỗ Đại tiểu thư lại có cả giỏ, không biết Thiên Tuế gia đã được ănchưa.”
Mẻ nho Tây Vực đầu hè sớm nhất phải giơ roi thúc ngựa, chèn băng tồn từmùa đông vào trong sọt, dùng chăn bông thật dày bọc lấy mới đưa được đến kinh thành.
“Hắn ăn rồi.” Tây Lương Mạt dùng nắm tay che miệng, ho khẽ một tiếng, mặt đỏ ửng, nho vừa đưa tới, hắn chẳng những ăn rồi, còn ăn một cách cực kỳdâm đãng.
Bách Lý Thanh đưa đồ tốt đến đây, mỹ danh viết là chia cho trò cưng, sau đó mượn danh nghĩa này thưởng thức trên người nàng.
Tây Lương Mạt dời đề tài, ném cho Bạch Nhụy một chùm nho nữa: “Đúng rồi,gần đây Bạch Ngọc và Tiểu Lục Tử có phải có gì khác lạ không?”
“Không có gì khác lạ ạ, Bách Ngọc vẫn thích bắt nạt Tiểu Lục Tử, mỗi khi TiểuLục Tử từ phòng nàng đi ra đều rất đáng thương, nước mắt lưng tròng, chỉ có một lần thấy Tiểu Lục Tử cười đi ra, nô tỳ đoán ngày đó Bạch Ngọckhông ở đấy…” Bạch Nhụy vừa ăn nho vừa lầu bầu.
Tây Lương Mạt nghe vậy nhíu mày: “Có một ngày Tiểu Lục Tử cười đi ra?”
Bạch Nhụy không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu: “Vâng.”
Tây Lương Mạt không hỏi gì nữa, chỉ nhìn nho hơi nhăn mày, suy nghĩ về lờiBạch Nhụy nói, bỗng nghĩ tới hành động kỳ lạ của Bạch Ngọc lúc trước,hay là… Bạch Ngọc thật sự bị con hổ đóng giả heo Tiểu Lục Tử kia ăn rồi?
Tuy nàng từng hoài nghi mục đích Mị Lục, Mị Thất được Bách Lý Thanh pháitới bên cạnh nàng, ngoại trừ giám sát nàng, còn định quyến rũ tỳ nữ bêncạnh này để tiện nắm trong tay quân cờ là nàng, nhưng sau đó phát hiệncó vẻ nàng suy nghĩ nhiều.
Nàng cũng hy vọng người bên cạnh mình có thể đạt được hạnh phúc như truyềnthống được thế tục tán thành hơn nàng, cho nên không phản đối Bạch Nhụy, Bạch Ngọc kết giao với Mị Lục, Mị Thất. Nhưng mà, nàng cũng biết Tư LễGiám không hề keo kiệt với đám thích khách đứng đầu Mị Bộ, cho nên bọnhọ tuyệt đối là tay lão luyện trong tình cảm, tuyệt đối không thiếu phụnữ.
Cho nên nàng mới liên tục dặn dò Bạch Ngọc và Bạch Nhụy phải nghĩ cho kỹ,trước kia luôn lo lắng người xảy ra chuyện là Bạch Nhụy, không ngờ nhađầu ngốc này thì bình an vô sự, ngược lại là Bạch Ngọc…
Bạch Ngọc không thật sự có thai chứ?
Tây Lương Mạt hơi phiền lòng, trong đầu không biết sao bỗng nghĩ tới BáchLý Thanh, từ ngày ấy hắn cưỡng ép nàng, đâm rách cửa sổ giấy của lẫnnhau, chuyện đó xảy ra rất thường xuyên, có khi nào…
Tây Lương Mạt lắc đầu, khẽ vuốt cái bụng bằng phẳng của mình, hẳn sẽ không, bởi nàng luôn dùng thuốc.
Nàng chưa nghĩ tới tương lai sẽ thế nào, ít nhất, tuyệt đối không thể xảy ra ngoài ý muốn vào lúc này.
…
Bên này, Bạch Ngọc không biết chủ tử của nàng đang phát sầu vì chuyện củanàng, định về phòng cẩn thận nghĩ lại phải làm sao bây giờ.
Có lẽ, nên đi xem đại phu, nếu không có thì tốt nhất, nếu thật sự có, đứa bé này…
Bạch Ngọc cắn môi, cuối cùng không hạ quyết tâm được, đóng cửa lại tới bàn trà rót cho mình một chén trà.
Lúc này, giọng thiếu niên mềm mại ngọt ngọt bỗng vang lên: “Ngọc Nhi tỷ tỷ!”
Bạch Ngọc liền cảm thấy có người từ phía sau ôm lấy mình.
Bạch Ngọc cứng đờ, tránh ra khỏi đôi tay kia, thản nhiên nói: “Tiểu Lục Tử, buông ra, ban ngày ban mặt còn ra thể thống gì.”
Mị Lục nghĩ là Bạch Ngọc thẹn thùng, liền vòng về trước, cười tủm tỉm ghésát gương mặt trẻ con xinh đẹp của mình vào: “Ngọc Nhi tỷ tỷ, vậy buổitối Tiểu Lục Tử tìm đến tỷ tỷ sẽ không là ban ngày ban mặt nữa rồi.”
Bạch Ngọc nhìn hắn, trong lòng rung động, vẻ mặt hơi thẹn thùng, nhưng đếncùng biến thành phiền muộn cực độ làm cho nàng mất kiên nhẫn.
Bạch Ngọc đẩy mặt của hắn ra: “Tránh ra!”
Mị Lục không đề phòng bị đẩy ra vài bước, hắn sửng sốt, trong đôi mắt vôtội nhìn Bạch Ngọc thoáng qua tia sáng sắc bén, nhanh đến mức gần nhưBạch Ngọc tưởng mình nhìn nhầm.
Sau đó Mị Lục buông đôi lông mi thật dài, vẻ mặt mê man nói: “Ngọc Nhi tỷtỷ, làm sao vậy, Tiểu Lục Tử làm ngươi tức giận sao, vì sao lại đẩy Tiểu Lục Tử ra?”
Bạch Ngọc luôn hoài nghi có phải vừa rồi mình nhìn nhầm không, lúc này thấyMị Lục như vậy, cảm giác phiền muộn kỳ dị trong lòng nàng càng tăng lên, Bạch Ngọc quay mặt đi: “Tiểu Lục Tử, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta cóchút không thoải mái.”
Mị Lục nghe vậy căng thẳng, vội vàng chạy đến như chó con, tới sát gầnđánh giá Bạch Ngọc từ trên xuống dưới: “Làm sao? Chỗ nào không thoảimái? Tiểu Lục Tử đi mời Ngự Y cho Ngọc Nhi tỷ tỷ được không?”
Bạch Ngọc mất bình tĩnh đẩy bản tay hắn đang vươn tới: “Được rồi, ngươi naycó thân phận là thị vệ cung đình, ta thì thân phận là một cung nữ, làmsao mời được Ngự Y. Hơn nữa ta chỉ mệt thôi, ta muốn ở một mình một lát, ngươi có thể đừng luôn quấn lấy ta không!”
Đôi mắt to tròn của Mị Lục liền đỏ lên, cái miệng non mềm bĩu bĩu: “NgọcNhi tỷ tỷ, rốt cuộc ngươi làm sao vậy, hôm qua hai chúng ta không phảicòn rất tốt sao, ngươi còn ôm Tiểu Lục Tử ngủ mà!”
Mặt Bạch Ngọc đỏ bừng lên, thẹn quá hóa giận ngắt lời hắn: “Ngươi câm miệng cho ta, không phải ngươi nửa đêm ôm chăn lén chạy vào phòng ta, nóinhìn thấy nữ quỷ trong phòng ngươi, sợ hãi, nên ta mới để ngươi ở lại!”
Hơn nữa, ban đầu rõ ràng bảo hắn ngủ trên đất, sau không biết từ khi nào đã chạy lên giường nàng, đẩy không nổi hắn mới hồ đồ để tiểu tử thối nàyđạt được ý đồ.
Nay cẩn thận nghĩ lại, Mị Lục thân là thích khách đứng hàng thứ sáu của TưLễ Giám, trên tay vô số máu tươi, làm sao có thể sợ hồn ma cung nữ cáigì.
Nếu hắn thật sự sợ thì đã sớm bị những người hắn giết ăn sống nuốt tươi rồi.
Lần đầu tiên, Bạch Ngọc bắt đầu hoài nghi có phải Mị Lục không ngây thơ vôtội như hắn biểu hiện ra không, theo lời hắn nói thì từ khi mở mắt hắnđã bắt đầu học giết người, chưa từng nghĩ tới đúng sai, sự tồn tại củathích khách chính vì hoàn thành mệnh lệnh của chủ tử.
Nàng thương hắn thuở nhỏ đã đắm mình trong máu tanh lại hiếm có bảo vệ tráitim trẻ con, có điều hôm nay nghĩ lại cảm thấy cũng chẳng phải như thế.
Người luôn bị vẻ non nớt vô tội của hắn lừa vòng quanh, ngay cả thân mình cũng mơ hồ cho đi, là nàng mới đúng!
Mị Lục nhìn Bạch Ngọc, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt: “Ngọc Nhi tỷ tỷ…”
“Được rồi, sau này ngươi đừng tới tìm ta nữa, chuyện trước kia, coi như… coinhư chưa có gì xảy ra là được, quên đi.” Bạch Ngọc đỡ cái trán của mình, tay chống trên bàn, bỗng nói.
Nàng không muốn mang tới phiền toái không cần thiết cho Quận Chúa, đời nàynàng cũng không tính lập gia đình, xuất thân nô tỳ lưu đày biên quan, từ nhỏ lớn lên trong quân kỹ doanh, nàng đã nhìn quen nam nhân kéo quầnlên liền trở mặt, thậm chí không coi nữ nhân là người.
Tuy nàng không thể có tâm tính như Quận Chúa, nhưng nếu Quận Chúa đã chonàng một khởi đầu mới, thì lựa chọn đi theo Quận Chúa cả đời mới là lựachọn thật sự không sai.
Một người nếu đã có vướng bận thì không thể chuyên tâm làm tốt một chuyệnkhác, nếu sau này thành thân sinh con, nếu có người dùng phu quân vàngười nhà của nàng để uy hiếp, nàng không biết mình có thể còn trungthành với Quận Chúa như lúc này hay không.
Nhất là trong tình huống hiện nay, bên cạnh Quận Chúa nguy hiểm bốn bề.
Mị Lục…
Nàng cảm thấy mình nhìn không rõ Mị Lục chút nào.
Mị Lục nghe vậy đáy mắt có cái gì chìm xuống, u ám dâng lên, hắn bỗng nắmchặt lấy Bạch Ngọc, khàn khàn nói: “Ngọc Nhi tỷ tỷ, ngươi thế là có ýgì, ngươi muốn bội tình bạc nghĩa sao, ngày đó chúng ta đã ở bên nhaurồi!”
“Ngươi coi như ta bội tình bạc nghĩa đi!” Bạch Ngọc cắn môi nói, nàng đột nhiên đứng dậy, đẩy Mị Lục ra ngoài cửa.
“Đừng tới tìm ta nữa, đừng ra vẻ ngươi không hiểu gì nữa, ngươi dùng dáng vẻđấy có thể đi lừa tỷ tỷ thứ hai, tỷ tỷ thứ ba của ngươi!” Bạch Ngọc nhìn thiếu niên bị nàng đẩy ra ngoài cửa, đỏ mắt, cắn răng nói xong rồi sậpcửa “rầm” một cái.
Mị Lục nhìn cánh cửa suýt chút nữa đập lên mũi mình liền thất thần, kinhngạc không biết phải nói gì, chỉ là trong lòng bỗng dâng lên cảm giác lo sợ nghi hoặc, giống như sẽ mất đi thứ gì đó.
“Hừ, giả tạo, giả tạo đi, hôm nay lộ rồi!” Trên đầu bỗng vang lên giọng namtrào phúng. Mị Lục ngẩng đầu lên thấy Mị Thất đang nằm trên xà nhà,miệng ngậm lá cây, lười biếng nhắm hai mắt, vẻ mặt đùa cợt.
Gương mặt trẻ con tuấn tú đáng yêu của Mị Lục sa sầm xuống, đôi mắt to nheo lại, hắn bỗng giơ tay lên. “Keng keng…!”
Gió mạnh phóng đến mang theo nguy hiểm trí mạng làm cho Mị Thất tung mìnhnhảy lên, nhẹ nhàng bay sang một xà nhà khác như một chiếc lá cây, mườingón hắn bám vào xà nhà, cúi đầu nhìn về phía vị trí vừa rồi của mình,trên đó lóe lên ánh sáng lạnh màu xanh lam, rõ ràng là châm mang kịchđộc.
Mị Thất nhất thời nổi giận, cả giận nói với Mị Lục: “Con mẹ nó ngươi điên rồi à, dám ra tay với đồng nghiệp như thế!”
Mị Lục âm trầm cười, nháy mắt như biến từ một con mèo nhỏ vô hại thành một con báo có thể xé rách cổ họng người khác.
“Nếu ngươi còn chưa học được từ câm miệng viết như thế nào, ông đây khôngngại cho ngươi nếm lại cảm giác thua dưới tay ta như năm đó chúng taluận võ ở Mị Bộ.”
Dứt lời, Mị Lục xoay người rời đi, bóng dáng lạnh lùng.
Mị Thất nhìn một loạt độc châm trước mặt, bỗng nhớ tới một câu kỳ quái mới học được chỗ Quận Chúa, hắn hừ lạnh một tiếng: “Hừ, vờ vịt ra vẻ!”
Sau đó, hắn điểm mũi chân, ngồi về trên xà nhà, thuận tay lấy quyển sổ nhỏvà bút lông ở trước ngực ra, theo lệ thường dùng đầu lưỡi liếm bút, viết trên quyển sổ của mình – không được lừa nữ nhân, lừa nữ nhân hậu quảrất nghiêm trọng!
— Ông đây là đường ranh giới Tiểu Bạch đi ra ngoài lượn một vòng —
Bóng đêm mờ mịt, mây đen che trời, từ khi vào hè, ban đêm càng trở nên khô nóng khó chịu.
Trong Đức Vương phủ, đèn đuốc bập bùng, không một ngọn gió.
Đức Vương Phi ở trong phòng mình, chốc đứng chốc ngồi, luôn nôn nóng bất an dị thường.
“Tiểu Vương gia đâu, bao giơ tiểu Vương gia trở về?”
Một giọng nói già nua lạnh nhạt vang lên: “Vương Phi an tâm chớ vội, tiểu Vương gia nói hắn sẽ đến thì chắc chắn sẽ đến.”
Đức Vương Phi nhìn lão ma ma xa lạ kia, đập bàn đứng lên, cả giận nói: “Sẽđến, sẽ đến, đã ba ngày rồi, Phong Nhi giam lỏng bản vương phi ở đây,đây là hiếu đạo của hắn à? Hắn sợ cái gì, Vương gia chết vì bệ hạ, naynếu hắn dám động vào bản vương phi, ngôn quan thiên hạ sẽ viết hắn thếnào, hắn cũng phải đưa bản vương phi bình an trở về rồi, không phảisao!”
Đã nhiều ngày mà ngủ không yên, ăn cũng không ngon, luôn mơ thấy một ít hình ảnh đáng sợ, mỗi ngày thức dậy tinh thần càng kém.
Lão ma ma liếc nhìn Đức Vương Phi một cái, vẫn mặt không thay đổi lặp lại: “Vương phi an tâm chớ vội.”
Đức Vương Phi rốt cuộc không nhịn được nữa, bà ta tiện tay cầm một cái bình hoa đập lên mặt ma ma già kia.
Ma ma già kia giật mình, ngay khi bình hoa sắp đập lên đầu bà đầu rơi máuchảy, thì một bàn tay bỗng vươn ra trước mặt bà lập tức cầm lấy bình hoa trong tay.
“Tiểu Vương gia!” Ma ma già kia mới thở phào một hơi.
“Phong Nhi!” Ánh mắt Đức Vương Phi cũng sáng lên, sau đó sắc mặt lại trầm xuống.
Tư Lưu Phong buông bình hoa trong tay xuống, nói với ma ma già kia: “Đượcrồi, ma ma, hôm nay ngươi vất vả, về nghỉ ngơi trước đi.”
Ma ma già kia cung kính gật đầu rồi lui xuống.
Ngay khi cửa vừa đóng lại, Đức Vương Phi ngồi trở về chủ vị của mình, như thường chờ Tư Lưu Phong tới thỉnh an.
Nhưng lần này, Tư Lưu Phong chỉ thản nhiên nhìn bà ta một cái, nhân tiện nói: “Mẫu phi, ngài làm gì vậy?”
Đức Vương Phi thấy hắn như vậy, trong lòng giận liền cười lạnh: “Làm gì?Ngươi thì làm gì? Lẽ nào không biết à, vì tiện nhân kia mà giam lỏng mẫu phi một tay nuôi lớn ngươi!”
Tư Lưu Phong ngồi xuống trước mặt bà ta, rót một chén trà để trước mặt bàta: “Xem ra trí nhớ mẫu phi không tốt, ngài đã quên ba ngày trước ngàilàm gì trong cung à, Phong Nhi nhớ trước khi mẫu phi tiến cung thỉnh anđã từng nói hy vọng ngài đừng gây thêm thị phi gì cho vương phủ, nếukhông…”
“Nếu không cái gì, bản vương phi không phải xả giận thay vương phủ, thaymuội muội chết thảm của ngươi à, nên mới vạch bộ mặt thật của tiện nhânlẳng lơ đó trước mặt mọi người, thứ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi!” ĐứcVương Phi điên cuồng gào lên.
Tức giận và bất an quá mức khiến gương mặt vốn đẫy đà của bà ta nhanh chóng lõm xuống, hai tròng mắt có vẻ đặc biệt lồi ra, khuôn mặt khô quắt vàmái tóc rối tung làm cho bà ta nhìn có vẻ giống người đàn bà chanh chuaphố phường.
Tư Lưu Phong nhìn bà ta, đáy mắt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn và chán ghét,sau đó lạnh lùng nói: “Mẫu phi, ngươi thật sự vì xả giận cho Đức Vươngphủ hay cho Tần Đại quản gia, chính ngươi rõ ràng!”
“Ta…” Đức Vương Phi bị Tư Lưu Phong làm cho ngạc nhiên, sau đó ánh mắt lảngtránh, cứng họng nói: “Ta không biết ngươi đang nói gì.”
“Không biết à, vậy thì di mẫu ngươi hẳn rõ ràng mẫu thân ta đã chết như thếnào.” Tư Lưu Phong bỗng bỏ xuống một câu, ngay cả xưng hô cũng thay đổi, khiến sắc mặt Đức Vương Phi thoáng chốc tái nhợt.
Nhưng sau đó bà ta nhăn mày lạnh nhạt nói: “Mẫu phi ngươi là tỷ tỷ ruột thịtcủa ta, tỷ tỷ qua đời thế nào? Còn không phải vì sinh ra ngươi mới quađời? Lúc trước nếu không vì tỷ tỷ dặn dò, làm sao ta vì chăm sóc ngươimới sảy thai, từ nay về sau không thể có con nối dòng của Vương gia được nữa, nay ngươi báo đáp ta như vậy, ngươi có mặt mũi nào đối mặt với tỷtỷ và mẫu thân của ngươi được nữa!”
Đức Vương Phi càng nói càng đau lòng, ôm bụng mình, nước mắt rơi thànhchuỗi: “Nếu biết ngươi sẽ vì một ả nữ nhân mà biến thành thế này, lúctrước chẳng bằng không giữ lại ngươi, hay thật sự con nuôi không bằngcon ruột!”
“Vương phi, ngài không phải muốn giữ lại tiểu Vương gia, mà là ngài không thểkhông giữ lại tiểu Vương gia, dù sao khi tiên Vương phi biết ngươi ratay với người thì đã quá muộn nhưng cũng sớm đề phòng ngươi. Ngươi uốngloại thuốc kia, thân thể căn bản không thể mang nam thai dương khí quánặng, cho nên cả đời này ngươi không thể sinh hạ người thừa kế cho tiênVương gia. Ngươi cũng thử nhiều lần rồi đấy thôi, nếu không phải nhiềulần thất bại, làm gì có chuyện ngươi toàn tâm toàn ý nuôi nấng tiểuVương gia, dù sao tiểu Vương gia cũng có quan hệ huyết thống vơi ngươi,tiên Vương phi lại đã qua đời, sau này tiểu Vương gia chỉ có thể hiếukính ngươi, tính đi tính lại đây là một vụ mua bán không thiệt, đúngkhông?” Một giọng nữ bỗng vang lên.
Đức Vương Phi giật mình, lập tức nhìn phía sau Tư Lưu Phong, phát hiện một gương mặt tiều tụy mà bà ta quen thuộc – Cẩm Nương.
Hoặc nên gọi – Tĩnh Nương.
Đức Vương Phi nhìn nàng, trợn trừng mắt như nhìn thấy ma: “Ngươi… Ngươi… Ngươi còn sống!”
Tĩnh Nương tiều tụy đứng phía sau Tư Lưu Phong, nhìn Đức Vương Phi, ánh mắtxa xôi như ma trơi lóe lên tia oán độc: “Đúng vậy, vương phi thấy rất kỳ quái à, Tĩnh Nương còn sống, chỉ sợ vương phi đã sớm quên lời hứa vớiTĩnh Nương năm đó, chỉ cần Tĩnh Nương có cốt nhục của vương phủ sẽ choTĩnh Nương và đứa trẻ một danh phận, nay đứa bé của Tĩnh Nương đã khôngcòn, lẽ nào vương phi không nhớ tới chút tình cảm cốt nhục đó sao?”
Sau đó Tĩnh Nương thoáng dừng, rồi nở một nụ cười thê lương: “Đúng vậy,thật ra vương phi vốn không phải loại người để ý tình cảm cốt nhục, nếukhông lúc trước làm sao có thể vì tranh sủng mà xuống tay với tỷ tỷ củamình.”
Đức Vương Phi tái mặt lui lại một bước: “Ngươi…”
“Làm sao ta biết à?” Tĩnh Nương từ phía sau Tư Lưu Phong đi ra, cúi đầu cười “hắc hắc”: “Vương phi, ngài đúng là quý nhân hay quên chuyện, ngàikhông nhớ mẹ ta là ai sao, mẹ ta chính là Đại nha hoàn Kim Tư bên cạnhtiên Vương phi. Sau khi mẹ ta nói cho ta biết bí mật này, ta chưa từngnói với ai, bởi ngài đối xử với ta quả thật cũng không tệ, đặc biệt tatừng cho rằng sẽ sinh con nối dõi của tiểu Vương gia, từ nay về sau chăm chỉ hầu hạ ngài và tiểu Vương gia, ai ngờ, ngài vẫn tàn nhẫn, vô liêmsỉ trước sau như một…”
Tĩnh Nương từng bước tới gần Đức Vương Phi, trừng lớn đôi mắt đầy tơ máunhìn Đức Vương Phi: “Nữ nhân ngoan độc như ngươi, hại chết tỷ tỷ ruộtthịt, còn hại chết cháu của tiên Vương phi, ngươi không sợ báo ứng sao?Còn muốn tiểu Vương gia dưỡng lão, lo chung thân cho ngươi, ngươi cũngxứng?”
“Câm miệng, câm miệng đi, nếu không vì thứ gọi là chính thứ khác biệt, Vương gia một lòng chỉ biết đến tỷ tỷ, còn hao phí nhân lực xây tháp gì đấycho nàng, chưa từng nhìn ta nhiều thêm một cái, làm sao ta có thể thảdược vào bụng tỷ tỷ…” Đức Vương Phi nhìn dáng vẻ trợn mắt như ác quỷ của Tĩnh Nương, không biết sao giống như trông thấy tiên Vương Phi khi đang sinh sản, trợn mắt thất khiếu đổ máu nhìn mình, không chịu được kíchthích thốt ra.
Lời vừa nói ra, Đức Vương Phi mới kinh sợ chính mình đã nói gì, bà ta hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Tĩnh Nương, rồi hướng mắt về phía Tư Lưu Phong, nóinăng lộn xộn ý đồ giải thích: “Phong Nhi, Phong Nhi… Ta… Ta…”
Lúc này Tĩnh Nương đã bình tĩnh lại, xoay người cúi đầu với Tư Lưu Phong:“Tiểu Vương gia, điều Tĩnh Nương nên hỏi, có thể hỏi đều đã hỏi rồi, cáo lui trước.”
Tư Lưu Phong nhìn nàng một cái, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một nétdịu dàng: “Tốt lắm, bản vương đã biết, Tĩnh Nương, mấy ngày nay ngươichịu khổ, về phòng nghỉ ngơi trước đi, muộn chút bản vương tới thămngươi.”
Trên mặt Tĩnh Nương lộ ra một tia giật mình, sau đó cúi đầu nhẹ giọng nói: “Vâng.”
Tiếp đó, nàng lui ra ngoài.
Khi cửa phòng lại khép lại, Tư Lưu Phong nhìn về phía Đức Vương Phi, đôimắt vốn ôn hòa thoáng qua một tia sáng lành lạnh: “Ngươi còn gì muốn nói không, mẫu phi?”
Một chút tìm cảm ngưỡng mộ cuối cùng của hắn đối với Đức Vương Phi, cùngchút nể tình hắn và Hàm Ngọc cùng một cha đều đã bị tin tức này hủy diệt hầu như không còn.
“Phong Nhi… Phong Nhi… Ta… Không phải, ngươi đừng nghe tiện nhân Tĩnh Nươngkia nói bậy, tất cả không phải thật!” Đức Vương Phi nhìn ánh mắt lạnhlùng u ám của Tư Lưu Phong, bà ta không nhịn được run rẩy, trong lòng có một loại sợ hãi chưa từng có – cảm giác sợ hãi khi mất đi tất cả.
Tính toán đã lâu dường như sắp tan thành mây khói, vinh hoa phú quý, vợchồng ân ái, con cái đầy đàn… nỗi sợ hãi tất cả, tất cả đều sắp mất đinhư một bàn tay ma quỷ túm chặt trái tim bà ta.
Tư Lưu Phong nhìn gương mặt tái nhợt của Đức Vương Phi, bỗng nở nụ cườilạnh: “Đúng vậy, có lẽ đúng như di mẫu ngươi nói, tất cả đều không phảithật, ngươi không phải tỷ muội tốt của mẫu thân ta, càng không phảivương phi trung trinh như một với phụ vương ra, cũng không phải thật sựyêu thương nhi tử không phải ngươi sinh ra là ta, nhưng có một việc tamuốn nói cho ngươi – Tần Đại quản gia không phải chết trong tay kẻ thùgiang hồ, không phải chết trong tay người của Tư Lễ Giám, mà tự tay tađã đưa hắn tới hoàng tuyền!”
“Ngươi… Ngươi nói cái gì…” Đức Vương Phi trợn trừng mắt.
“Ta nói, có lẽ di mẫu ngươi nên xuống địa ngục thỉnh tội với phụ vương ta,hoặc là…” Tư Lưu Phong thoáng dừng, trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻlạnh lùng tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi mà chưa ai từng thấy.
“Hoặc là, ngươi nên tiếp tục sống, nhận hết tra tấn để chuộc lỗi cho tội nghiệt của ngươi.”
Sự tàn nhẫn trong lời nói của Tư Lưu Phong và ánh sáng trắng lạnh phảnchiếu từ thanh đao trên tay hắn khiến Đức Vương Phi như rơi vào hầmbăng, bà ta cắn môi, toàn thân run run, dùng đầu ngón tay để siết chặtchén trà.
…
Tĩnh Nương như một hồn ma lướt qua một hành lang dài, cuối cùng dừng phíatrước chỗ ở Tư Lưu Phong sắp xếp cho nàng, nàng đẩy cửa vào, đóng lại.
Một giây khi nàng đóng cửa, ánh nến sau lưng bỗng sáng lên.
Tĩnh Nương giật mình, quay đầu nhìn lại thấy một người đội nón rộng vànhngồi trên vị trí của mình, trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp, nàng vẫncung kính nói nhỏ: “Thiếu Vương Phi, không, Quận Chúa vạn phúc.”
Tây Lương Mạt buông vật đánh lửa trong tay xuống, mỉm cười nhìn Tĩnh Nương: “Không cần đa lễ, thế nào, vương gia nhà ngươi biểu hiện thế nào?”
Tĩnh Nương thấp giọng nói: “Tĩnh Nương đã dựa theo chỉ thị của Quận Chúa đểlàm, đã nói vậy, tiểu Vương gia rất tức giận, thật sự áp lực, khi ta đihắn đang giằng co với Đức Vương Phi, nhưng xem ra tiểu Vương gia biếtthật sự nhiều.”
“Ừ.” Tây Lương Mạt cười khẽ, thuận tay cầm lấy kéo cắt bấc nến, thản nhiênnói: “Rất tốt, lát nữa ngươi sớm rời khỏi Đức Vương phủ đi, dù sao nơinày không phải địa bàn của ta, hôm nay ngươi đã làm việc cho bản QuậnChúa, bản Quận Chúa sẽ không bạc đãi ngươi. Đương nhiên, nếu ngươi muốntiếp tục ở lại phụng dưỡng tiểu Vương gia của ngươi thì cũng được.”
Nàng chưa bao giờ bỏ qua điều tra chuyện của Đức Vương phủ, nguyên nhân hoài nghi Đức Vương Phi chính vì tòa tháp kia, nếu Đức Vương Phi thật sự tỷmuội tình thâm với tiên Vương phi như lời bà ta nói, thì sao có thể đểtòa tháp tiên Vương phi yêu quý nhất bị hoang phế?
Cho nên sau đó, nàng đã nhờ người của Tư Lễ Giám điều tra cẩn thận cái chết của tiên Vương phi, tuy mất rất nhiều thơi gian, người năm đó gần nhưđã chết hết, nhưng nếu muốn người ta không biêt, trừ khi đừng làm, không lâu trước nàng đã lấy được kết quả điều tra.
Chân tướng sự thật không khác nhiều với nàng đoán, vốn nàng không tính lấyra, chỉ tiếc nàng muốn tha người, lại có người cứ thích tự tìm đườngchết.
Nàng sẽ không tự mình ra tay với Đức Vương Phi, thiện ác cuối cùng sẽ có báo ứng, cứ giao vận mệnh của Đức Vương Phi cho Tư Lưu Phong – “nhi tử” màĐức Vương Phi một tay nuôi nấng đi.
Tĩnh Nương im lặng, nàng đã ở trong căn phòng kín kia quá lâu, khi ra ngoàilại phát hiện mới một năm ngắn ngủi, tất cả đã thay đổi quá nhiều.
Nhưng vì sống sót, nàng đồng ý với yêu cầu của Đức Thiếu Vương Phi, không, là Trinh Mẫn Quận Chúa lúc trước đã cứu nàng, làm một nhân chứng để chỉlỗi Đức Vương Phi, cho dù nàng thật sự là con gái của tỳ nữ tiên Vươngphi, nhưng trên thực tế nàng không biết gì hết.
“Quận Chúa, ta muốn ở lại.” Do dự đã lâu, Tĩnh Nương vẫn nói vậy.
“Ngươi xác định chứ, cho dù tiểu Vương gia hoàn toàn không phải phu quân củangươi, cho dù có lẽ hắn sẽ diệt khẩu ngươi?” Tây Lương Mạt nhíu mày.
Tĩnh Nương gật đầu, đôi mắt rưng rưng: “Vâng, ta thương chàng!”
Tây Lương Mạt không nói gì nữa, nàng nhìn Tĩnh Nương một lúc, lắc đầu than khẽ, xoay người biến mất trong đêm tối.
…
Trong bóng tối, trên cái giường cực lớn, hơi thở nóng bỏng, hơi thở lạnh lẽoquyện vào nhau, có tiếng rên rỉ khó nhịn rất nhỏ của thiếu nữ bay ratrong bóng đêm u ám.
Mái tóc đen như gỗ mun của nam tử đan lên cổ tay trơn bóng, bộ ngực mềmmại, vòng eo mảnh mai của nàng, giống lưới của một con nhện độc bao trùm phía trên.
“A Cửu…”