Hoạn Phi Thiên Hạ
Quyển 1 - Chương 141: Nguyện giả mắc câu
“Nhìn cái vẻ tiểu nhân đắc chí của ngươi kìa, quân đội còn chưa tìm được đãvênh váo?” Một giọng nói ưu nhã ma mị bỗng vang lên ngoài cửa.
Tây Lương Mạt giật mình, cầm lệnh bài xoay người, trông thấy người vừa tới xong ngược lại yên tâm, hoàn toàn không ngại ngần gì.
“Ha, tiểu nhân đắc chí thì sao, xem ngươi nói nhẹ nhàng chưa kìa. Nhiều nămrồi mấy người tay cầm quyền cao các ngươi ấy thế mà có người ngay cả mép lệnh bài cũng chưa sờ tới, cuối cùng loại người không quyền không thếnhư ta lấy được.” Tây Lương Mạt cười giễu cợt, thuận tay cất lệnh bàivào một cái túi gấm.
Bách Lý Thanh hai tay khoanh trước ngực, lười biếng dựa ở cạnh cửa, ánh mắtdừng trên người Tĩnh Quốc Công đang hai mắt đờ đẫn: “Ngươi dùng cái gìcho lão già Tây Lương kia vậy, hiệu quả nghe vẻ không tệ.”
Tây Lương Mạt nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Là mê hương mới chế tạo, có thểtrong thời gian ngắn mê hoặc thần trí ngưới khác. Thế nào, sư phụ muốnthử không?”
Nàng sớm biết sợi dây thừng đó căn bản không thể trói được lão hồ yêu ngànnăm này, cho dù không mượn tay ám vệ Tư Lễ Giám hắn cũng sẽ cởi tróithuận lợi, cho nên đối với chuyện Bách Lý Thanh xuất hiện ở đây, nàngkhông thấy kỳ quái chút nào hết.
Bách Lý Thanh nhíu mày, từng bước đi đến trước mặt nàng, mỗi bước mang theohơi thở tối tăm kinh người, đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn nhấc cằm nànglên, khóe môi gợi lên một nụ cười tà tứ: “Vi sư rất muốn thử lên ngườingươi, nói không chừng có thể thấy ngươi trần như nhộng nhảy nhót.”
Bàn tay Tây Lương Mạt để trong tay áo, vừa vuốt ve lệnh bài vừa cười nói:“Nếu sư phụ muốn trần truồng lên triều thì cứ thử xem.”
Tầm mắt hai người chạm nhau, giống như hai luồng sáng sắc bén lạnh nhưbăng, không ai nhường ai, có hoa lửa bắn tóe ra, gần như đóng băng không khí xung quanh, lại giống như quấn quýt hòa quyện với nhau, ngưng tụthành sương mù vừa lạnh vừa nóng cháy, bao bọc lấy nhau giữa không gianmờ tối này.
Không biết là ai chủ động trước, khi Tây Lương Mạt phản ứng lại thì nàng đãbị đặt giữa vách tường và lồng ngực rộng lớn của hắn, ngẩng cao đầu, đôi môi mềm mại đã bị hắn mút vào môi mình, cảm nhận được đầu lưỡi thấm ướt của hắn đang chậm rãi ái muội dụ dỗ trong khoang miệng nho nhỏ củanàng.
Trên người hắn tản ra mùi hương lả lướt, mê hoặc người ta không tự chủ được chìm đắm trong sự dịu dàng đầy nguy hiểm của hắn.
Tây Lương Mạt vươn tay nắm đầu vai hắn, thuận tiện nhấc lệnh bài lên, nắmtrong tay, tránh đi bàn tay vừa thò vào trong túi tay áo mình, khiến hắn sờ phải khoảng không.
Tây Lương Mạt dùng hàm răng cắn môi hắn, nhẹ giọng nỉ non: “Sư phụ, trộm đồ của người ta có thể làm tổn hại hình tượng của ngươi.”
Nhưng Bách Lý Thanh hoàn toàn không có tật giật mình khi bị phát hiện trộmđồ, hắn trực tiếp mò lên cánh tay tuyết trắng trơn bóng của nàng trongtay áo rộng, làm càn vuốt ve, bá đạo nói nhỏ trên môi nàng: “Cũng đúng,phong cách của vi sư phải là cướp mới đúng.”
Dứt lời, một bàn tay khác của hắn ôm lấy bàn tay mềm của nàng đang quấn lên sau gáy mình, trực tiếp muốn cướp lệnh bài trên tay nàng, thủ thế nhanh như chớp.
Tây Lương Mạt phản ứng càng nhanh, ngay một giây hắn chạm vào lệnh bài nàng bỗng buông tay, lệnh bài rơi xuống, mũi chân nàng cong lên vững vàngđón lệnh bài trên mu bàn chân mình, đồng thời tay kia trực tiếp ôm vaihắn, thân mình nghiêng đi nửa nằm trong lòng hắn.
“Vậy cũng phải xem sư phụ ngươi có cướp được không đã.” Tây Lương Mạt gợilên một tia cười lạnh, ghé sát vào môi hắn nhẹ giọng nói, thậm chí cònvươn đầu lưỡi khiêu khích liếm môi hắn.
Hôm nay, ngay khoảnh khắc nàng nhìn thấy lệnh bài trên tay hắn, suy nghĩ đã xoay chuyển thật nhanh định ra mưu kế, dùng lệnh bài của hắn làm mồi,dụ Tĩnh Quốc Công lấy ra một miếng lệnh bài khác.
Tĩnh Quốc Công làm người luôn cẩn thận, nhưng cái chết của Lam Linh phu nhân nhất định sẽ khiến sự cảnh giác của ông ta tách ra một kẽ hở trong lúctâm trí bi thương, đó chính là cơ hội của nàng.
Hơn nữa, vì càng lấy lòng tin của Tĩnh Quốc Công, nàng còn lợi dụng TâyLương Tĩnh, có Tây Lương Tĩnh ở đây, Tĩnh Quốc Công sẽ càng vô thức lơilỏng cảnh giác.
Một người khi đối mặt với người mình áy náy nhất, chuyện mình áy náy nhất,trong đầu sẽ bị cảm xúc bi thương, hổ thẹn hoàn toàn bao phủ, mất đi sựphán đoán sâu sắc ban đầu đối với nguy hiểm và cạm bẫy. Mà người TĩnhQuốc Công có lỗi nhất đương nhiên chính là Lam Đại phu nhân và Lam Đạinguyên soái.
Cho nên khi nàng lấy ra bài vị của Lam Đại nguyên soái, thấy vẻ mặt TĩnhQuốc Công biến sắc thì nàng đã biết một bước cờ hiểm của mình đi đúngrồi.
“Nha đầu ngươi đúng là tâm ngoan thủ lạt, ngay cả phụ thân của mình cũng ratay và bán đứng không chút do dự.” Bách Lý Thanh ôm lấy vòng eo nho nhỏcủa nàng, cúi đầu nhìn tiểu hồ ly đang bò lên người mình, đôi mắt hẹpdài sáng lên ánh sáng xinh đẹp xảo quyệt.
“Đây không phải lần đầu tiên, huống hồ, mười mấy năm qua đồ nhi chưa từng có phụ thân nào bao giờ.” Tây Lương Mạt lười biếng nói, mũi chân hất lên,tay giơ ra, tấm lệnh bài kia lại khéo léo rơi vào một tay áo rộng khác.
Quần áo mùa hè mỏng manh, tay Bách Lý Thanh được voi đòi tiên từ tay áo nàng mò thẳng vào sống lưng trơn mịn, nhẹ nhàng ái muội vuốt ve, đồng thờiđôi môi mỏng tinh xảo cắn vành tai mẫn cảm của nàng: “Ha ha… Tốt, vi sưthích tính cách này của ngươi, chỉ là nếu vi sư nhớ không nhầm thì mộtmiếng lệnh bài kia là của vi sư.”
Tây Lương Mạt bị hắn cắn tê dại, thiếu chút nữa mềm cả chân để hắn bắt được tay áo, nàng thầm bực bội, lão yêu ngàn năm đúng là lão yêu ngàn năm,rõ ràng cũng là chim non như mình, tại sao trong chuyện nam nữ lại nhưtrải qua nghìn lần thế nhỉ!
Nàng duỗi tay khẽ đẩy mặt hắn ra, xoay mặt đi như quá thẹn thùng, vẻ mặt vôtội mở to đôi mắt ngập nước: “Vậy sao? Đồ nhi cứ tưởng sư phụ đã tặngcho đồ nhi rồi cơ.”
Bách Lý Thanh nhướng mày, bỗng đứng thẳng dậy, hai tay cầm eo thon của TâyLương Mạt đặt nàng thật cao giữa tường và cơ thể mình, ép nàng chỉ cóthể giang chân vòng quanh mình, ôm chặt mình, lưng dựa tường mới có thểchống đỡ cân bằng cơ thể.
Tây Lương Mạt bị hắn đổi tư thế nhanh như chớp, biến thành tư thế từ trêncao nhìn xuống, còn là một tư thế cực kỳ mờ ám, hai chân bị bắt vòngquanh hông hắn, giữa hai chân có thể cảm nhận rõ ràng một cái trụ cứngrắn nào đó, cực kỳ có tính uy hiếp cách váy và quần lót đặt giữa haichân nàng, thậm chí nàng cảm thấy mình có thể cảm giác được độ nóng củahắn.
“Ngươi làm cái gì…!” Cuối cùng Tây Lương Mạt không có da mặt dày như hắn, bừng một cái, hai tai tuyết trắng đỏ lựng lên.
“Muốn lệnh bài trong tay vi sư à? Không phải không thể, nhưng có điều kiện.”Bách Lý Thanh ung dung thưởng thức dáng vẻ xấu hổ của nàng, sau khi nhận biết tình ái, tia mị ý trên người nàng ngày càng nhiều, dáng vẻ nàngthẹn thùng càng có hơi thở điềm đạm đáng yêu, dụ dỗ người ta muốn hunghăng chà đạp nàng.
“Kia vốn là lệnh bài Lam gia, ngươi có thể lấy được lệnh bài hẳn cũng dùngthủ đoạn lấy từ chỗ mẹ ta!” Tây Lương Mạt tuy mặt mày cáu giận, tư thếxấu hổ nhưng vẫn không chịu nhường, tranh cãi đến cùng.
Nàng cố ý nhấn mạnh chữ “mẹ ta”.
“A, mặt trời mọc từ phía Tây rồi, cha còn không nhận, sao bỗng nhớ tới đểnhận bà mẹ kia của ngươi. Nha đầu, ngươi quá không biết xấu hổ đấy.”Bách Lý Thanh lơ đễnh xì một tiếng, nhân tiện không chút nể mặt nhạobáng tiểu hồ ly bị hắn đặt trên vách tường.
“Hơn nữa, thứ đó ở trong tay bản tọa thì là của bản tọa. Người, vật trongthiên hạ này, cho dù không phải của bản tọa, chỉ cần bản tọa muốn, đềulà của bản tọa.” Nói xong, Bách Lý Thanh vươn tay giữ cằm Tây Lương Mạt, cười như không cười.
Trong giọng nói lạnh nhạt của hắn không lấn át được cuồng vọng bừa bãi.
Nhưng Tây Lương Mạt biết, đối với Cửu Thiên Tuế đương kim Thủ Tọa Tư Lễ Giám, quyền khuynh hướng dã mà nói, những lời này không cuồng vọng một chútnào.
Có điều nàng nhìn dáng vẻ bá đạo cuồng vọng của hắn sẽ cảm thấy cực kỳchói mắt, bỗng thản nhiên nói: “Cho nên, ngay cả những năm gần đây giúpLam Linh phu nhân bảo vệ phủ Tĩnh Quốc Công cũng vì sư phụ “muốn” à?”
Ánh mắt Bách Lý Thanh thoáng dừng, cơ thể hơi cứng lại, cúi đầu nhìn vềphía Tây Lương Mạt, hai người đối diện chốc lát rồi Bách Lý Thanh hỏi:“Vì sao nói vậy?”
Ánh mắt Tây Lương Mạt thản nhiên, khóe môi nhếch lên nụ cười châm chọc:“Theo cha ta miêu tả, lúc trước bệ hạ nghĩ rằng ông ta hoành đao đoạtái, cướp đi mẫu thân của ta nên gần như hận ông ta thấu xương. Nhưngnhững năm gần đây, vị mẫu thân kia của ta chỉ lầm lũi niệm phật, phụthân đại nhân của ta lại nâng hết phòng này đến phòng kia tiểu thiếp vềnhà, nhân tiện thăng chức từng bước, Nếu phụ thân kia của ta không bánthê tử cầu vinh, lại hàng năm bị người Tư Lễ Giám chèn ép, ngay cả tấuchương của ông ta trình lên bệ hạ cũng không thường xuyên nhìn thấy, thì làm sao có chuyện nhìn có vẻ một đường mưa gió thật ra đường làm quanthông thuận như bây giờ?”
“Tuy lão đối nghịch với Tư Lễ Giám, Tư Lễ Giám chèn ép lão, nhưng lão rõràng là đệ nhất võ tướng, những năm gần đây Khuyển Nhung, Hách Hách, Tây Địch, người nào không vây quanh bốn phía như hổ rình mồi? Nếu không cóuy danh của phụ thân ngươi, có lẽ ngày mai kinh thành chúng ta sẽ bịngười ta san bằng cũng nên.” Bách Lý Thanh thản nhiên nói.
“Thật không? Vậy thì cũng khéo thật đấy. Nếu phụ thân kia của ta không từngphòng từng phòng tiểu thiếp nâng lên để bệ hạ yên tâm là ông ta đã sớmkhông còn tình cảm với mẫu thân ta, thì sư phụ cũng tới chèn ép thậtđúng lúc. Bệ hạ hẳn đã muốn mượn ngươi chèn ép ông ta, sau lại lo lắngkhông ai là địch với ngươi, nếu không phủ Quốc Công chưa tan thành mâykhói thì cũng vắng vẻ không người rồi.” Tây Lương Mạt không đồng ý cườigiễu cợt: “Sư phụ nói thế nào thì là như thế, đồ nhi sẽ không hỏi nhiềunữa.”
Bách Lý Thanh thấy nàng vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt đảo quanh liền không nhịnđược cười khẽ: “Thế nào? Ngươi đang ghen với mẫu thân ngươi đấy à?”
Vốn chỉ muốn khích nàng một chút, ai ngờ Tây Lương Mạt thừa nhận rất đươngnhiên: “Đúng vậy, ta chỉ không thích có người cái gì cũng biết, có người lại chỉ có thể làm quân cờ tùy ý chơi đùa trong tay người ta thôi.”
Bách Lý Thanh nhìn nàng, có điểm ngẩn ra, sau đó hắn ngập ngừng rồi mới than nhẹ một tiếng, nói: “Được, nếu ngươi hỏi thì vi sư nói. Mẫu thân ngươinăm đó xuất gia quả thật để bảo vệ gã phụ thân vong ân phụ nghĩa vô liêm sỉ của ngươi, bệ hạ cực kỳ ái mộ Lam Linh lại không chiếm được, tựnhiên sinh ra ý tưởng hắn không chiếm được thì không để cho những ngườikhác chiếm được…”
“Hắn vốn muốn giết chết Lam Linh, nhưng không cách nào xuống tay được, chỉcó thể dời sang phủ Tĩnh Quốc Công và Tây Lương thế gia, cho nên mẫuthân ngươi bởi vậy không thể không xuất gia, hơn nữa hứa cả đời này nếubước ra khỏi phật đường một bước, phụ thân ngươi và Tây Lương gia đều sẽ gặp nguy hiểm.”
Tây Lương Mạt nghe vậy cười lạnh nói: “Mẫu thân kia của ta quả là trọngtình trọng nghĩa, có điều chuyện này liên quan gì tới ta, đã không thểxác định ta là con ai thì lúc trước sao không một bát dược phá thai choxong chuyện?”
Bách Lý Thanh thản nhiên nói: “Phụ thân ngươi và Hoàng Đế bệ hạ cũng khôngphải chưa nghĩ tới chuyện này, nhưng Lam Linh đã quyết định vĩnh viễnkhông nhập hồng trần, cho nên bọn họ đều có một tia hy vọng trên ngườingươi, hy vọng ngươi có thể dẫn mẫu thân ngươi ra, hơn nữa không ai cóthể xác định ngươi có phải cốt nhục của mình hay không, vì thế…”
“Vì thế đều nhắm mắt làm ngơ phải không?” Trong mắt Tây Lương Mạt tràn đầychâm chọc, sau đó nhìn về phía Bách Lý Thanh: “Vậy ngươi thì sao? Vì sao ngươi đồng ý với mẫu thân ta sẽ bảo vệ phủ Tĩnh Quốc Công, lời nói củabà ta rất quan trọng với ngươi à?”
Bách Lý Thanh vươn tay vuốt tóc nàng, từ từ nói: “Bởi vì rất lâu trước kia,vi sư từng nợ Lam Đại nguyên soái một ân tình, hơn nữa đúng như ngươinói, tuy Hoàng Đế bệ hạ đã sớm không còn là Hoàng Đế bệ hạ dã tâm bừngbừng, có đầu óc năm đó, nhưng tính cách đa nghi của hắn không thay đổi.Năm đó vi sư cần tấm chắn là phụ thân ngươi, còn phụ thân ra vẻ đạo mạocủa ngươi cũng cần dùng đến vi sư, đây gọi là thuật chế hành.”
“Thật không? Đơn giản vậy thôi?” Khóe môi Tây Lương Mạt nhếch lên một nụ cười giễu cợt, cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ dùng đôi tay phấn hồng lại ômvai hắn, dùng hàm răng cún con sắc nhọn cắn môi hắn nói: “Nói tới khôngbiết xấu hổ, đồ nhi sao bằng một phần nghìn của sư phụ? Nhưng đồ nhicũng rất ngạc nhiên, người muốn gì có nấy như sư phụ rốt cuộc muốn đồnhi đồng ý điều kiện gì của ngươi?”
Nàng thật sự muốn nghe xem lão yêu nghìn năm bá đạo lại không biết thẹn này muốn điều kiện gì.
Bách Lý Thanh không từ chối nàng tự động dâng lên, mở miệng ngậm lấy cáimiệng làm chuyện xấu của nàng, thấp giọng cười khẽ: “Sớm muộn ngươi cũng sẽ biết, giao dịch với vi sư ngươi chắc chắn sẽ không thiệt.”
Không thiệt mới là lạ, bị thứ khốn kiếp như ngươi ăn sạch sành sanh, còn không biết thì ra người bên gối không phải thái giám.
Tây Lương Mạt thầm oán.
“Thế nào, không dám đồng ý à?” Bách Lý Thanh vừa hôn dọc theo cần cổ nhỏnhắn của nàng, vừa dùng âm thanh dễ nghe mê hoặc khiêu khích bên tainàng.
Tây Lương Mạt chỉ cảm thấy cổ như có kiến bò, nàng siết chặt vai hắn cườinhạo: “Sư phụ, phép khích tướng của ngươi có phần mất mặt đấy, có điều,đồ nhi đồng ý cũng được.”
Đồng ý không phải không thể, nay tình hình trong kinh phức tạp, còn cần thếlực của hắn để bình phong ba. Hơn nữa, nàng muốn thật sớm tìm cơ hộixuất kinh, đi biên cảnh tìm quân đội kia.
Bách Lý Thanh ngẩng đầu, dụ dỗ thâm trầm hôn lên môi nàng: “Mất mặt cũng không sao, con cá nhỏ này không phải đã mắc câu rồi à?”
“Đúng vậy, mắc câu, nguyện giả mắc câu.” Tây Lương Mạt như thực như giả thìthầm trên môi hắn, hai tay ôm sát vai hắn, dâng lên môi thơm của mình.
Nguyện giả mắc câu, mà phải để xem ai mắc câu của ai.
Nếu nàng muốn một người, thì nhất định cả cơ thể và trái tim đều phải thuộc về nàng. Nàng muốn hắn, nhưng hắn thật sự quá mạnh, mạnh đến mức khiếnnàng không có cảm giác an toàn. Nàng không cần một tình nhân có thể thao túng sự sống cái chết của mình, cũng không cần một tình nhân có thể tùy tay quyết định sống chết vinh nhục của mình.
Đó là sự sủng ái của đế vương với sủng phi, mà không phải một người đàn ông và một người phụ nữ ngang hàng làm bạn.
Điều nàng cần là có thể sóng vai, đứng giữa vô số phong sương vẫn có thểkhông rời không bỏ, cùng đối mặt gánh vác tất cả vui buồn nhân gian.
Một người phụ nữ không có giá trị tồn tại của mình, hoặc nói giá trị tồntại chỉ ở sinh sản huyết mạch, thừa sủng quân ân, thì có thể bị thay thế bởi người trẻ tuổi xinh đẹp hơn bất cứ lúc nào.
Tây Lương Mạt trước nay chưa bao giờ tin thứ gọi là năng lượng tình yêu cóthể duy trì cả đời, có thể duy trì tình cảm vững như bàn thạch cả đờinhất định phải thành lập trên hai mối quan hệ tình yêu và đồng bọn trikỷ.
Rất lâu sau này, khi nàng một thân hoa y, tay cầm trường kiếm đứng trênđỉnh quyền lợi quan sát chúng sinh, có người hỏi nàng, ngươi nóng vộitheo đuổi con đường quyền lực, đánh mất sự mềm mại đơn thuần của nữ tử,sẽ không sợ hắn ngờ vực ngươi, nghi kỵ ngươi hay sao?
Nàng chỉ mỉm cười: “Quân và ngô vốn là tử địch, e sợ chi nữa?”
Bọn họ vốn là kẻ địch, đấu tình, đấu yêu, đấu thủ đoạn, lại không ai có thể rời bỏ ai, đơn giản vì hắn và nàng đều hiểu, ngoại trừ đối phương, trên thế giới này không còn ai càng hiểu mình. Những người quá mức tương tựsẽ có một vài cái gai sắc nhọn, cắt thành vết trên người đối phương, đâm vỡ da thịt, chảy ra máu tươi, bừa bãi giao hòa trên người đối phương,chảy ra dấu vết đỏ tươi mỹ lệ.
Chỉ có cốt nhục hòa tan như vậy mới khiến trong mắt hắn vĩnh viễn chỉ chứa nàng, trái tim nàng cũng chỉ có thể mở ra vì hắn.
…
“Ưm…” Hai bóng người một cao lớn tà mị, một mềm mại tinh tế quấn lấy nhaudưới ánh đèn dầu, hòa cùng một chỗ, đã lâu không tách ra.
Cho đến khi nơi mềm mại cách hai lớp quần áo giữa hai chân Tây Lương Mạt bị hắn cọ xát hơi đau, thấy hắn có ý đồ làm việc luôn trong này mới vộivàng đẩy ngực hắn.
Tây Lương Mạt khẽ thở hổn hển: “Được rồi…, lát nữa phụ thân kia của ta tỉnh lại, thấy chúng ta thế này thì không xong đâu.”
Lão yêu ngàn năm này đúng là không biết chọn địa điểm, một chút cũng khôngbiết kiềm chế, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt nạt người khác.
Bách Lý Thanh nhìn gương mặt đẹp như hoa đào, ánh mắt đong đưa, môi bị hắncắn sưng đỏ ướt át, hổn hển thở gấp của thiếu nữ trong lòng, trong lòngkhông khỏi như có cái đuôi của tiểu hồ ly phất qua, cúi đầu cười khẽ:“Trông thấy cái gì, trong thấy đối thủ một mất một còn, thái giám đầulĩnh Tư Lễ Giám đang yêu đương vụng trộm với ái nữ của hắn à?”
Tây Lương Mạt tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, thuận tay đẩy đôi môihắn đang mò đến đây: “Sư phụ, ngươi kiềm chế chút đi, dù sao người tavừa mới hòa ly, đang chọn phu quân mới đấy.”
Bách Lý Thanh nhân đấy cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, ái muội liếm trong lòngbàn tay một cái: “Đúng rồi, vi sư phát hiện gần đây ngươi không chăm chỉ luyện công, luôn ở ngoài câu ba đáp bốn, lát nữa chúng ta về cung tiếptục, vi sư nhất định phải cẩn thận dạy dỗ nha đầu hư hỏng ngươi ở trêngiường.”
Gương mặt Tây Lương Mạt lại ửng hồng, cuối cùng không nhịn được tiếng mắt: “Vô sỉ, xấu xa, không biết xấu hổ!”
Bách Lý Thanh chỉ cười không nói, nới lỏng tay để nàng xuống đất.
Tây Lương Mạt giật mình, cầm lệnh bài xoay người, trông thấy người vừa tới xong ngược lại yên tâm, hoàn toàn không ngại ngần gì.
“Ha, tiểu nhân đắc chí thì sao, xem ngươi nói nhẹ nhàng chưa kìa. Nhiều nămrồi mấy người tay cầm quyền cao các ngươi ấy thế mà có người ngay cả mép lệnh bài cũng chưa sờ tới, cuối cùng loại người không quyền không thếnhư ta lấy được.” Tây Lương Mạt cười giễu cợt, thuận tay cất lệnh bàivào một cái túi gấm.
Bách Lý Thanh hai tay khoanh trước ngực, lười biếng dựa ở cạnh cửa, ánh mắtdừng trên người Tĩnh Quốc Công đang hai mắt đờ đẫn: “Ngươi dùng cái gìcho lão già Tây Lương kia vậy, hiệu quả nghe vẻ không tệ.”
Tây Lương Mạt nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Là mê hương mới chế tạo, có thểtrong thời gian ngắn mê hoặc thần trí ngưới khác. Thế nào, sư phụ muốnthử không?”
Nàng sớm biết sợi dây thừng đó căn bản không thể trói được lão hồ yêu ngànnăm này, cho dù không mượn tay ám vệ Tư Lễ Giám hắn cũng sẽ cởi tróithuận lợi, cho nên đối với chuyện Bách Lý Thanh xuất hiện ở đây, nàngkhông thấy kỳ quái chút nào hết.
Bách Lý Thanh nhíu mày, từng bước đi đến trước mặt nàng, mỗi bước mang theohơi thở tối tăm kinh người, đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn nhấc cằm nànglên, khóe môi gợi lên một nụ cười tà tứ: “Vi sư rất muốn thử lên ngườingươi, nói không chừng có thể thấy ngươi trần như nhộng nhảy nhót.”
Bàn tay Tây Lương Mạt để trong tay áo, vừa vuốt ve lệnh bài vừa cười nói:“Nếu sư phụ muốn trần truồng lên triều thì cứ thử xem.”
Tầm mắt hai người chạm nhau, giống như hai luồng sáng sắc bén lạnh nhưbăng, không ai nhường ai, có hoa lửa bắn tóe ra, gần như đóng băng không khí xung quanh, lại giống như quấn quýt hòa quyện với nhau, ngưng tụthành sương mù vừa lạnh vừa nóng cháy, bao bọc lấy nhau giữa không gianmờ tối này.
Không biết là ai chủ động trước, khi Tây Lương Mạt phản ứng lại thì nàng đãbị đặt giữa vách tường và lồng ngực rộng lớn của hắn, ngẩng cao đầu, đôi môi mềm mại đã bị hắn mút vào môi mình, cảm nhận được đầu lưỡi thấm ướt của hắn đang chậm rãi ái muội dụ dỗ trong khoang miệng nho nhỏ củanàng.
Trên người hắn tản ra mùi hương lả lướt, mê hoặc người ta không tự chủ được chìm đắm trong sự dịu dàng đầy nguy hiểm của hắn.
Tây Lương Mạt vươn tay nắm đầu vai hắn, thuận tiện nhấc lệnh bài lên, nắmtrong tay, tránh đi bàn tay vừa thò vào trong túi tay áo mình, khiến hắn sờ phải khoảng không.
Tây Lương Mạt dùng hàm răng cắn môi hắn, nhẹ giọng nỉ non: “Sư phụ, trộm đồ của người ta có thể làm tổn hại hình tượng của ngươi.”
Nhưng Bách Lý Thanh hoàn toàn không có tật giật mình khi bị phát hiện trộmđồ, hắn trực tiếp mò lên cánh tay tuyết trắng trơn bóng của nàng trongtay áo rộng, làm càn vuốt ve, bá đạo nói nhỏ trên môi nàng: “Cũng đúng,phong cách của vi sư phải là cướp mới đúng.”
Dứt lời, một bàn tay khác của hắn ôm lấy bàn tay mềm của nàng đang quấn lên sau gáy mình, trực tiếp muốn cướp lệnh bài trên tay nàng, thủ thế nhanh như chớp.
Tây Lương Mạt phản ứng càng nhanh, ngay một giây hắn chạm vào lệnh bài nàng bỗng buông tay, lệnh bài rơi xuống, mũi chân nàng cong lên vững vàngđón lệnh bài trên mu bàn chân mình, đồng thời tay kia trực tiếp ôm vaihắn, thân mình nghiêng đi nửa nằm trong lòng hắn.
“Vậy cũng phải xem sư phụ ngươi có cướp được không đã.” Tây Lương Mạt gợilên một tia cười lạnh, ghé sát vào môi hắn nhẹ giọng nói, thậm chí cònvươn đầu lưỡi khiêu khích liếm môi hắn.
Hôm nay, ngay khoảnh khắc nàng nhìn thấy lệnh bài trên tay hắn, suy nghĩ đã xoay chuyển thật nhanh định ra mưu kế, dùng lệnh bài của hắn làm mồi,dụ Tĩnh Quốc Công lấy ra một miếng lệnh bài khác.
Tĩnh Quốc Công làm người luôn cẩn thận, nhưng cái chết của Lam Linh phu nhân nhất định sẽ khiến sự cảnh giác của ông ta tách ra một kẽ hở trong lúctâm trí bi thương, đó chính là cơ hội của nàng.
Hơn nữa, vì càng lấy lòng tin của Tĩnh Quốc Công, nàng còn lợi dụng TâyLương Tĩnh, có Tây Lương Tĩnh ở đây, Tĩnh Quốc Công sẽ càng vô thức lơilỏng cảnh giác.
Một người khi đối mặt với người mình áy náy nhất, chuyện mình áy náy nhất,trong đầu sẽ bị cảm xúc bi thương, hổ thẹn hoàn toàn bao phủ, mất đi sựphán đoán sâu sắc ban đầu đối với nguy hiểm và cạm bẫy. Mà người TĩnhQuốc Công có lỗi nhất đương nhiên chính là Lam Đại phu nhân và Lam Đạinguyên soái.
Cho nên khi nàng lấy ra bài vị của Lam Đại nguyên soái, thấy vẻ mặt TĩnhQuốc Công biến sắc thì nàng đã biết một bước cờ hiểm của mình đi đúngrồi.
“Nha đầu ngươi đúng là tâm ngoan thủ lạt, ngay cả phụ thân của mình cũng ratay và bán đứng không chút do dự.” Bách Lý Thanh ôm lấy vòng eo nho nhỏcủa nàng, cúi đầu nhìn tiểu hồ ly đang bò lên người mình, đôi mắt hẹpdài sáng lên ánh sáng xinh đẹp xảo quyệt.
“Đây không phải lần đầu tiên, huống hồ, mười mấy năm qua đồ nhi chưa từng có phụ thân nào bao giờ.” Tây Lương Mạt lười biếng nói, mũi chân hất lên,tay giơ ra, tấm lệnh bài kia lại khéo léo rơi vào một tay áo rộng khác.
Quần áo mùa hè mỏng manh, tay Bách Lý Thanh được voi đòi tiên từ tay áo nàng mò thẳng vào sống lưng trơn mịn, nhẹ nhàng ái muội vuốt ve, đồng thờiđôi môi mỏng tinh xảo cắn vành tai mẫn cảm của nàng: “Ha ha… Tốt, vi sưthích tính cách này của ngươi, chỉ là nếu vi sư nhớ không nhầm thì mộtmiếng lệnh bài kia là của vi sư.”
Tây Lương Mạt bị hắn cắn tê dại, thiếu chút nữa mềm cả chân để hắn bắt được tay áo, nàng thầm bực bội, lão yêu ngàn năm đúng là lão yêu ngàn năm,rõ ràng cũng là chim non như mình, tại sao trong chuyện nam nữ lại nhưtrải qua nghìn lần thế nhỉ!
Nàng duỗi tay khẽ đẩy mặt hắn ra, xoay mặt đi như quá thẹn thùng, vẻ mặt vôtội mở to đôi mắt ngập nước: “Vậy sao? Đồ nhi cứ tưởng sư phụ đã tặngcho đồ nhi rồi cơ.”
Bách Lý Thanh nhướng mày, bỗng đứng thẳng dậy, hai tay cầm eo thon của TâyLương Mạt đặt nàng thật cao giữa tường và cơ thể mình, ép nàng chỉ cóthể giang chân vòng quanh mình, ôm chặt mình, lưng dựa tường mới có thểchống đỡ cân bằng cơ thể.
Tây Lương Mạt bị hắn đổi tư thế nhanh như chớp, biến thành tư thế từ trêncao nhìn xuống, còn là một tư thế cực kỳ mờ ám, hai chân bị bắt vòngquanh hông hắn, giữa hai chân có thể cảm nhận rõ ràng một cái trụ cứngrắn nào đó, cực kỳ có tính uy hiếp cách váy và quần lót đặt giữa haichân nàng, thậm chí nàng cảm thấy mình có thể cảm giác được độ nóng củahắn.
“Ngươi làm cái gì…!” Cuối cùng Tây Lương Mạt không có da mặt dày như hắn, bừng một cái, hai tai tuyết trắng đỏ lựng lên.
“Muốn lệnh bài trong tay vi sư à? Không phải không thể, nhưng có điều kiện.”Bách Lý Thanh ung dung thưởng thức dáng vẻ xấu hổ của nàng, sau khi nhận biết tình ái, tia mị ý trên người nàng ngày càng nhiều, dáng vẻ nàngthẹn thùng càng có hơi thở điềm đạm đáng yêu, dụ dỗ người ta muốn hunghăng chà đạp nàng.
“Kia vốn là lệnh bài Lam gia, ngươi có thể lấy được lệnh bài hẳn cũng dùngthủ đoạn lấy từ chỗ mẹ ta!” Tây Lương Mạt tuy mặt mày cáu giận, tư thếxấu hổ nhưng vẫn không chịu nhường, tranh cãi đến cùng.
Nàng cố ý nhấn mạnh chữ “mẹ ta”.
“A, mặt trời mọc từ phía Tây rồi, cha còn không nhận, sao bỗng nhớ tới đểnhận bà mẹ kia của ngươi. Nha đầu, ngươi quá không biết xấu hổ đấy.”Bách Lý Thanh lơ đễnh xì một tiếng, nhân tiện không chút nể mặt nhạobáng tiểu hồ ly bị hắn đặt trên vách tường.
“Hơn nữa, thứ đó ở trong tay bản tọa thì là của bản tọa. Người, vật trongthiên hạ này, cho dù không phải của bản tọa, chỉ cần bản tọa muốn, đềulà của bản tọa.” Nói xong, Bách Lý Thanh vươn tay giữ cằm Tây Lương Mạt, cười như không cười.
Trong giọng nói lạnh nhạt của hắn không lấn át được cuồng vọng bừa bãi.
Nhưng Tây Lương Mạt biết, đối với Cửu Thiên Tuế đương kim Thủ Tọa Tư Lễ Giám, quyền khuynh hướng dã mà nói, những lời này không cuồng vọng một chútnào.
Có điều nàng nhìn dáng vẻ bá đạo cuồng vọng của hắn sẽ cảm thấy cực kỳchói mắt, bỗng thản nhiên nói: “Cho nên, ngay cả những năm gần đây giúpLam Linh phu nhân bảo vệ phủ Tĩnh Quốc Công cũng vì sư phụ “muốn” à?”
Ánh mắt Bách Lý Thanh thoáng dừng, cơ thể hơi cứng lại, cúi đầu nhìn vềphía Tây Lương Mạt, hai người đối diện chốc lát rồi Bách Lý Thanh hỏi:“Vì sao nói vậy?”
Ánh mắt Tây Lương Mạt thản nhiên, khóe môi nhếch lên nụ cười châm chọc:“Theo cha ta miêu tả, lúc trước bệ hạ nghĩ rằng ông ta hoành đao đoạtái, cướp đi mẫu thân của ta nên gần như hận ông ta thấu xương. Nhưngnhững năm gần đây, vị mẫu thân kia của ta chỉ lầm lũi niệm phật, phụthân đại nhân của ta lại nâng hết phòng này đến phòng kia tiểu thiếp vềnhà, nhân tiện thăng chức từng bước, Nếu phụ thân kia của ta không bánthê tử cầu vinh, lại hàng năm bị người Tư Lễ Giám chèn ép, ngay cả tấuchương của ông ta trình lên bệ hạ cũng không thường xuyên nhìn thấy, thì làm sao có chuyện nhìn có vẻ một đường mưa gió thật ra đường làm quanthông thuận như bây giờ?”
“Tuy lão đối nghịch với Tư Lễ Giám, Tư Lễ Giám chèn ép lão, nhưng lão rõràng là đệ nhất võ tướng, những năm gần đây Khuyển Nhung, Hách Hách, Tây Địch, người nào không vây quanh bốn phía như hổ rình mồi? Nếu không cóuy danh của phụ thân ngươi, có lẽ ngày mai kinh thành chúng ta sẽ bịngười ta san bằng cũng nên.” Bách Lý Thanh thản nhiên nói.
“Thật không? Vậy thì cũng khéo thật đấy. Nếu phụ thân kia của ta không từngphòng từng phòng tiểu thiếp nâng lên để bệ hạ yên tâm là ông ta đã sớmkhông còn tình cảm với mẫu thân ta, thì sư phụ cũng tới chèn ép thậtđúng lúc. Bệ hạ hẳn đã muốn mượn ngươi chèn ép ông ta, sau lại lo lắngkhông ai là địch với ngươi, nếu không phủ Quốc Công chưa tan thành mâykhói thì cũng vắng vẻ không người rồi.” Tây Lương Mạt không đồng ý cườigiễu cợt: “Sư phụ nói thế nào thì là như thế, đồ nhi sẽ không hỏi nhiềunữa.”
Bách Lý Thanh thấy nàng vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt đảo quanh liền không nhịnđược cười khẽ: “Thế nào? Ngươi đang ghen với mẫu thân ngươi đấy à?”
Vốn chỉ muốn khích nàng một chút, ai ngờ Tây Lương Mạt thừa nhận rất đươngnhiên: “Đúng vậy, ta chỉ không thích có người cái gì cũng biết, có người lại chỉ có thể làm quân cờ tùy ý chơi đùa trong tay người ta thôi.”
Bách Lý Thanh nhìn nàng, có điểm ngẩn ra, sau đó hắn ngập ngừng rồi mới than nhẹ một tiếng, nói: “Được, nếu ngươi hỏi thì vi sư nói. Mẫu thân ngươinăm đó xuất gia quả thật để bảo vệ gã phụ thân vong ân phụ nghĩa vô liêm sỉ của ngươi, bệ hạ cực kỳ ái mộ Lam Linh lại không chiếm được, tựnhiên sinh ra ý tưởng hắn không chiếm được thì không để cho những ngườikhác chiếm được…”
“Hắn vốn muốn giết chết Lam Linh, nhưng không cách nào xuống tay được, chỉcó thể dời sang phủ Tĩnh Quốc Công và Tây Lương thế gia, cho nên mẫuthân ngươi bởi vậy không thể không xuất gia, hơn nữa hứa cả đời này nếubước ra khỏi phật đường một bước, phụ thân ngươi và Tây Lương gia đều sẽ gặp nguy hiểm.”
Tây Lương Mạt nghe vậy cười lạnh nói: “Mẫu thân kia của ta quả là trọngtình trọng nghĩa, có điều chuyện này liên quan gì tới ta, đã không thểxác định ta là con ai thì lúc trước sao không một bát dược phá thai choxong chuyện?”
Bách Lý Thanh thản nhiên nói: “Phụ thân ngươi và Hoàng Đế bệ hạ cũng khôngphải chưa nghĩ tới chuyện này, nhưng Lam Linh đã quyết định vĩnh viễnkhông nhập hồng trần, cho nên bọn họ đều có một tia hy vọng trên ngườingươi, hy vọng ngươi có thể dẫn mẫu thân ngươi ra, hơn nữa không ai cóthể xác định ngươi có phải cốt nhục của mình hay không, vì thế…”
“Vì thế đều nhắm mắt làm ngơ phải không?” Trong mắt Tây Lương Mạt tràn đầychâm chọc, sau đó nhìn về phía Bách Lý Thanh: “Vậy ngươi thì sao? Vì sao ngươi đồng ý với mẫu thân ta sẽ bảo vệ phủ Tĩnh Quốc Công, lời nói củabà ta rất quan trọng với ngươi à?”
Bách Lý Thanh vươn tay vuốt tóc nàng, từ từ nói: “Bởi vì rất lâu trước kia,vi sư từng nợ Lam Đại nguyên soái một ân tình, hơn nữa đúng như ngươinói, tuy Hoàng Đế bệ hạ đã sớm không còn là Hoàng Đế bệ hạ dã tâm bừngbừng, có đầu óc năm đó, nhưng tính cách đa nghi của hắn không thay đổi.Năm đó vi sư cần tấm chắn là phụ thân ngươi, còn phụ thân ra vẻ đạo mạocủa ngươi cũng cần dùng đến vi sư, đây gọi là thuật chế hành.”
“Thật không? Đơn giản vậy thôi?” Khóe môi Tây Lương Mạt nhếch lên một nụ cười giễu cợt, cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ dùng đôi tay phấn hồng lại ômvai hắn, dùng hàm răng cún con sắc nhọn cắn môi hắn nói: “Nói tới khôngbiết xấu hổ, đồ nhi sao bằng một phần nghìn của sư phụ? Nhưng đồ nhicũng rất ngạc nhiên, người muốn gì có nấy như sư phụ rốt cuộc muốn đồnhi đồng ý điều kiện gì của ngươi?”
Nàng thật sự muốn nghe xem lão yêu nghìn năm bá đạo lại không biết thẹn này muốn điều kiện gì.
Bách Lý Thanh không từ chối nàng tự động dâng lên, mở miệng ngậm lấy cáimiệng làm chuyện xấu của nàng, thấp giọng cười khẽ: “Sớm muộn ngươi cũng sẽ biết, giao dịch với vi sư ngươi chắc chắn sẽ không thiệt.”
Không thiệt mới là lạ, bị thứ khốn kiếp như ngươi ăn sạch sành sanh, còn không biết thì ra người bên gối không phải thái giám.
Tây Lương Mạt thầm oán.
“Thế nào, không dám đồng ý à?” Bách Lý Thanh vừa hôn dọc theo cần cổ nhỏnhắn của nàng, vừa dùng âm thanh dễ nghe mê hoặc khiêu khích bên tainàng.
Tây Lương Mạt chỉ cảm thấy cổ như có kiến bò, nàng siết chặt vai hắn cườinhạo: “Sư phụ, phép khích tướng của ngươi có phần mất mặt đấy, có điều,đồ nhi đồng ý cũng được.”
Đồng ý không phải không thể, nay tình hình trong kinh phức tạp, còn cần thếlực của hắn để bình phong ba. Hơn nữa, nàng muốn thật sớm tìm cơ hộixuất kinh, đi biên cảnh tìm quân đội kia.
Bách Lý Thanh ngẩng đầu, dụ dỗ thâm trầm hôn lên môi nàng: “Mất mặt cũng không sao, con cá nhỏ này không phải đã mắc câu rồi à?”
“Đúng vậy, mắc câu, nguyện giả mắc câu.” Tây Lương Mạt như thực như giả thìthầm trên môi hắn, hai tay ôm sát vai hắn, dâng lên môi thơm của mình.
Nguyện giả mắc câu, mà phải để xem ai mắc câu của ai.
Nếu nàng muốn một người, thì nhất định cả cơ thể và trái tim đều phải thuộc về nàng. Nàng muốn hắn, nhưng hắn thật sự quá mạnh, mạnh đến mức khiếnnàng không có cảm giác an toàn. Nàng không cần một tình nhân có thể thao túng sự sống cái chết của mình, cũng không cần một tình nhân có thể tùy tay quyết định sống chết vinh nhục của mình.
Đó là sự sủng ái của đế vương với sủng phi, mà không phải một người đàn ông và một người phụ nữ ngang hàng làm bạn.
Điều nàng cần là có thể sóng vai, đứng giữa vô số phong sương vẫn có thểkhông rời không bỏ, cùng đối mặt gánh vác tất cả vui buồn nhân gian.
Một người phụ nữ không có giá trị tồn tại của mình, hoặc nói giá trị tồntại chỉ ở sinh sản huyết mạch, thừa sủng quân ân, thì có thể bị thay thế bởi người trẻ tuổi xinh đẹp hơn bất cứ lúc nào.
Tây Lương Mạt trước nay chưa bao giờ tin thứ gọi là năng lượng tình yêu cóthể duy trì cả đời, có thể duy trì tình cảm vững như bàn thạch cả đờinhất định phải thành lập trên hai mối quan hệ tình yêu và đồng bọn trikỷ.
Rất lâu sau này, khi nàng một thân hoa y, tay cầm trường kiếm đứng trênđỉnh quyền lợi quan sát chúng sinh, có người hỏi nàng, ngươi nóng vộitheo đuổi con đường quyền lực, đánh mất sự mềm mại đơn thuần của nữ tử,sẽ không sợ hắn ngờ vực ngươi, nghi kỵ ngươi hay sao?
Nàng chỉ mỉm cười: “Quân và ngô vốn là tử địch, e sợ chi nữa?”
Bọn họ vốn là kẻ địch, đấu tình, đấu yêu, đấu thủ đoạn, lại không ai có thể rời bỏ ai, đơn giản vì hắn và nàng đều hiểu, ngoại trừ đối phương, trên thế giới này không còn ai càng hiểu mình. Những người quá mức tương tựsẽ có một vài cái gai sắc nhọn, cắt thành vết trên người đối phương, đâm vỡ da thịt, chảy ra máu tươi, bừa bãi giao hòa trên người đối phương,chảy ra dấu vết đỏ tươi mỹ lệ.
Chỉ có cốt nhục hòa tan như vậy mới khiến trong mắt hắn vĩnh viễn chỉ chứa nàng, trái tim nàng cũng chỉ có thể mở ra vì hắn.
…
“Ưm…” Hai bóng người một cao lớn tà mị, một mềm mại tinh tế quấn lấy nhaudưới ánh đèn dầu, hòa cùng một chỗ, đã lâu không tách ra.
Cho đến khi nơi mềm mại cách hai lớp quần áo giữa hai chân Tây Lương Mạt bị hắn cọ xát hơi đau, thấy hắn có ý đồ làm việc luôn trong này mới vộivàng đẩy ngực hắn.
Tây Lương Mạt khẽ thở hổn hển: “Được rồi…, lát nữa phụ thân kia của ta tỉnh lại, thấy chúng ta thế này thì không xong đâu.”
Lão yêu ngàn năm này đúng là không biết chọn địa điểm, một chút cũng khôngbiết kiềm chế, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt nạt người khác.
Bách Lý Thanh nhìn gương mặt đẹp như hoa đào, ánh mắt đong đưa, môi bị hắncắn sưng đỏ ướt át, hổn hển thở gấp của thiếu nữ trong lòng, trong lòngkhông khỏi như có cái đuôi của tiểu hồ ly phất qua, cúi đầu cười khẽ:“Trông thấy cái gì, trong thấy đối thủ một mất một còn, thái giám đầulĩnh Tư Lễ Giám đang yêu đương vụng trộm với ái nữ của hắn à?”
Tây Lương Mạt tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, thuận tay đẩy đôi môihắn đang mò đến đây: “Sư phụ, ngươi kiềm chế chút đi, dù sao người tavừa mới hòa ly, đang chọn phu quân mới đấy.”
Bách Lý Thanh nhân đấy cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, ái muội liếm trong lòngbàn tay một cái: “Đúng rồi, vi sư phát hiện gần đây ngươi không chăm chỉ luyện công, luôn ở ngoài câu ba đáp bốn, lát nữa chúng ta về cung tiếptục, vi sư nhất định phải cẩn thận dạy dỗ nha đầu hư hỏng ngươi ở trêngiường.”
Gương mặt Tây Lương Mạt lại ửng hồng, cuối cùng không nhịn được tiếng mắt: “Vô sỉ, xấu xa, không biết xấu hổ!”
Bách Lý Thanh chỉ cười không nói, nới lỏng tay để nàng xuống đất.