Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 101: Cửu Thiên Tuế Công Chúa điện hạ



Bách Lý Thanh vừa đi Liên công công liền đến mời Tây Lương Mạt rời khỏi Tu Hành Điện.
Tây Lương Mạt cũng không thích thú gì Tu Hành Điện đầy mùi đan dược kỳ quái này, nàng đang định đứng dậy theo Liên công công rời đi.
Nhưng trong giây lát xoay người, ánh mắt nàng đột nhiên đọng lại tại bức họatrên vách tường không xa, bức họa kia vẽ một thiếu nữ mặc trang phụcngười Hồ màu đỏ, nàng đang cầm kiếm nhảy lên cao, xoay người chém vềphía người ngắm bức tranh. Ánh mắt thiếu nữ kia như nước mùa thu, datrắng má hồng, môi còn ngậm một đóa hoa tường vi cực kỳ diễm lệ, nét mặt vừa khí khái vừa quyến rũ, lại nhiếp hồn đoạt phách khác thường.
Tây Lương Mạt hơi nheo mắt lại, đối diện với thiếu nữ trong tranh, khuônmặt này nàng quen thuộc hơn bất cứ ai khác, còn ai không quen thuộc vớimặt mình hay sao?
Nhưng, nàng biết đó không phải mình, mặt mày tương tự, nhưng chỉ có người ngậm vàng ngọc chào đời, kim tôn ngọc quý được nuông chiều lớn lên mới cóthần thái ý vị của thiếu nữ kia, xinh đẹp, mỹ lệ, hăng hái như tất cảlinh khí, yêu thương trong thiên hạ đều hội tụ trên thân!
Còn nàng biết rõ, trong ánh mắt nàng chỉ có âm trầm, giả dối cùng lạnh lùng.
Người trong bức tranh là mẹ của nàng – Lam thị.
“Nàng rất đẹp đúng không?” Phía sau bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp hơi run rẩy.
Tây Lương Mạt không quay đầu lại, nàng chỉ nhàn nhạt nói: “Đã từng rất đẹp, nay cũng chỉ là một người phụ nữ tầm thường thường xuyên thanh đăng cổphật, hai bàn tay trắng, ánh mắt tàn lụi mà thôi.”
Người phía sau im lặng, Tây Lương Mạt xoay người nhã nhặn cúi chào đối phương: “Bệ hạ, Trinh Mẫn xin cáo lui.”
Dứt lời, nàng chầm chậm lui ra ngoài.
Tuyên Văn Đế nhìn bóng lưng Tây Lương Mạt, đáy mắt thoáng qua một tia đau đớn phiền muộn, sau đó ánh mắt lại dừng trên bức tranh kia, nhìn rất lâu,sự si mê trong ánh mắt giống như của thiếu niên mười mấy tuổi.
Tây Lương Mạt xoay người ra khỏi Tu Hành Điện, quay đầu thoáng nhìn về phía tòa điện phủ đầy tuyết trắng kia, tiêu điều vắng vẻ trong gió lạnh.
Liên công công lẳng lặng khom người nói với Tây Lương Mạt: “Cung tiễn Quận Chúa.”
Hắn làm như hoàn toàn không nhìn thấy một màn vừa rồi, Tây Lương Mạt trầm mặc một hồi rồi cũng quay đầu rời đi.
Bạch Ngọc ở ngoài thấy Tây Lương Mạt đi ra, nàng nhìn vẻ mặt khó hiểu củachủ tử nhà mình, không hiểu là vui hay giận nên cũng không nói gì, chỉim lặng theo phía sau.
Cho đến khi ra khỏi Thừa Ân Môn, Tây Lương Mạt mới bỗng phân phó: “BạchNgọc, lát nữa trở về lập tức truyền tin cho Đức Vương phủ, nói Bản Quậnchúa phải chuẩn bị chuyện gả chồng cho Nhị muội muội trong nhà, vì bệ hạ vội hạ chỉ nên cần dẫn người về nhà mẹ đẻ lo liệu, nên mấy ngày tớikhông thể quay về Đức Vương phủ.”
Bạch Ngọc sửng sốt, lập tức hiểu được hôm nay một mục đích của chủ tử nhàmình đã đạt được, ánh mắt nàng thoáng qua một tia vui mừng, sau đó nhanh nhẹn gật đầu đáp vâng.
Tây Lương Mạt hơi dừng rồi bổ sung: “Về phần phủ Tĩnh Quốc Công, chỉ cầnnói ta muốn chuẩn bị gả chồng cho Nhị muội muội, vì vậy cần tới thôntrang gấp chọn mua mấy thứ, sau đó chúng ta gọi Bạch ma ma lập tức chuẩn bị đi Lạc Dương.”
Bạch Ngọc ngẩn ra chốc lát, tuy không hiểu rõ vì sao nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn tiếp lời.
Khi hai chủ tớ đang thương lượng công tác chuẩn bị thì một Đại cung nữ mặccung trang màu xanh tím nhạt, chải kiểu tóc song hoàn kế cùng một tiểucung nữ mặc cung trang màu xanh lam xuất hiện, ngăn trước mặt Tây LươngMạt.
“Xin hỏi, là Trinh Mẫn Quận Chúa phải không, chủ tử nhà ta cho mời.”
Bạch Ngọc có chút kỳ quái dừng trước một bước, chắn phía trước Tây Lương Mạt: “Các ngươi là ai? Chủ tử các ngươi là ai?”
Đại cung nữ kia ngạo mạn lạnh nhạt nói: “Chủ tử chúng ta là Đoan Dương Huyện Chúa Tây Lương Tiên, nay là Uyển Tần nương nương.”
Bạch Ngọc trào phúng cười: “Thì ra là Nhị tiểu thư, có điều hôm nay Quận Chúa chúng ta có việc gấp cần xuất cung…”
Tây Lương Mạt bỗng ngắt lời từ chối của Bạch Ngọc, thản nhiên nói với Đạicung nữ kia: “Nếu muội muội có lời mời chúng ta cớ gì không đi, bản Quận Chúa còn chưa chúc mừng Nhị muội muội nữa kìa.”
Đại cung nữ kia thấy Tây Lương Mạt thức thời liền không nói gì nữa, xoayngười dẫn bọn họ quẹo qua khỏi Thừa Ân Môn, đi về phía Tây lục cung.
Tây lục cung chia làm sáu cung mười hai điện, đều là chỗ ở của Hoàng Hậucùng phi tần hậu cung, chỉ có các nương nương chủ tử phân vị cao mới cóthể ở chính cung chính điện, đương kim Uyển Tần nương nương nay đang ởDụ Hoa Cung, mái cong đấu củng, điêu khắc tinh tế, vừa khác biệt vừa mới mẻ, chính là nơi Hàn Quý Phi từng ở khi còn là Chiêu Nghi.
Giờ để cháu gái của nàng ở nên đều khiến cung nhân suy đoán, vị Uyển Tầnnương nương từng là trò cười trong chốn quý tộc kinh thành, mang theocác loại lời đồn bí ẩn xấu hổ này có khi nào sẽ bay lên đầu cành, trởthành một “Hàn Quý Phi” khác hay không?
Dù sao, Tuyên Văn Đế thường ngày trầm mê luyện đan thậm chí còn hơn quyếnluyến mỹ nhân hậu cung đã hiếm thấy ngủ liền ba ngày liên tiếp ở chỗUyển Tần nương nương này, mà lúc đó Uyền Tần nương nương còn đang sốngnhờ trong Khôn Hoa Cung của Hàn Quý Phi để dưỡng bệnh.
Vì vậy, phần lớn cung nhân đều có phần nịnh nọt Uyển Tần nương nương mớiphong, từ sớm đã quét tước Dụ Hoa Cung sạch sẽ, bày đủ loại hoa mai,ngay cả nương nương chủ tử các cung cũng không thiếu phần tặng quà gặpmặt.
“Nương nương, người xem, lễ vật của chủ tử các cung cùng tài vật bệ hạ thưởngđã sắp chất đầy phòng kho, tương lai nương nương nhất định sẽ một bướclên mây.” Hồng Sam cười trình quà tặng cho Tây Lương Tiên xem, Hồng Ngọc cũng liên thanh phụ họa.
Hồng Sam là thị tỳ bên cạnh mà Tây Lương Tiên mang từ nhà tiến cung, khi đósau một hồi kiếp nạn khắc cốt minh tâm, Hồng Liên cùng Hồng Vu đều đãchết, Tây Lương Tiên nâng thị tỳ nhị đẳng ban đầu là Hồng Sam và HồngNgọc điều vào phòng trong lòng nha hoàn nhất đẳng.
Tây Lương Tiên vừa nếm tổ yến vừa lười biếng cười nói: “Chỉ hai nha đầu các ngươi nói ngọt, quà đáp lễ cho các cung chuẩn bị thế nào rồi?”
Hồng Ngọc cười lấy lòng: “Đương nhiên đã chuẩn bị tốt ạ, dựa theo ngài dặndò, mỗi một phần đáp lễ đều cắm một cành mai ngũ sắc, bệ hạ yêu thươngUyển Tần nương nương vô cùng, vài ngày trước ngài nói ngài rất thích mai ngũ sắc hiếm thấy, bệ hạ lập tức chuyển hết mai ngũ sắc trong hoa viênvề vườn ngự uyển của ngài kìa.”
Tây Lương Tiên rụt rè cười cười: “Vậy thì tốt, lát nữa phái người đưa tới các cung của chúng tỷ muội đi.”
Nàng muốn khiến cung phi khác biết bệ hạ trìu mến nàng bao nhiêu, khiến họbiết dù thọt chân nàng vẫn có thể vươn cánh bay cao, khác hẳn những phàm phu tục nữ bọn họ. Tây Lương Tiên nàng mang dòng máu Hàn gia, sinh ralà để ở bên Hoàng Đế.
Tây Lương Tiên vuốt đầu gối mình, đáy mắt ánh lên một tia oán giận cùng sung sướng đan xen.
Cho dù mất thuần khiết thì sao? Sẽ có một ngày nàng vẫn đứng ở nơi quyềnlực tối cao, liếc mắt nhìn thiên hạ, mà khi ngày kia đến, nàng sẽ khiếnđám tiện nhân Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cùng Tây Lương Mạt dám togan nhục nhã nàng phải trả giá bằng máu!
Khiến bọn chúng cũng nếm thử mùi vị bị người lăng nhục, muốn sống không được muốn chết không xong!
Đáy mắt Tây Lương Tiên hiện lên ánh sáng hung dữ.
Một tiểu cung nữ bỗng chạy vào thấp giọng nói gì đó bên tai Tây Lương Tiên, trên mặt Tây Lương Tiên lộ ra vẻ đắc ý ngạo nghễ: “Vị Quận Chúa tỷ tỷnày của bản cung vậy mà tới cũng nhanh, đi mời Đức tiểu Vương Phi vàođi.”
Tây Lương Mạt quả là biết gió chiều nào che chiều ấy, hôm nay thấy nàngvinh thăng nói không chừng trong lòng sợ hãi, cũng tới nịnh bợ cũng nên.
Nàng có chút nóng ruột muốn nhìn dáng vẻ lấy lòng của Tây Lương Mạt.
Chỉ chốc lát sau, Tây Lương Mạt cùng Bạch Ngọc được cung nữ áo tím kia dẫn vào.
Cho đến khi Tây Lương Mạt sắp đi tới trước mặt, Tây Lương Tiên mới ngẩngđầu lên khỏi danh mục quà tặng, như vừa mới nhìn thấy Tây Lương Mạt,lạnh nhạt cười nói: “Ui, là Đại tỷ tỷ tới đấy à, ngươi xem muội muội quá bận kiểm kê danh mục quà tặng này, thật sự hoàn toàn không nhìn thấyđâu.”
Bạch Ngọc ở bên nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, cho dù Tây LươngTiên ngươi không nhìn thấy lẽ nào cung nữ của ngươi cũng chưa từng thông báo sao? Rõ ràng là trợn mắt nói dối.
Tây Lương Mạt ngược lại lơ đễnh, cũng không vội nói gì, chỉ thản nhiên cười đứng từ trên quan sát Tây Lương Tiên một phen.
Hôm nay Tây Lương Tiên chải mẫu đơn kế, giữa búi tóc điểm kim châu, hai bên hai thanh trâm phượng chạm rỗng điểm phỉ thúy ngậm tơ vàng, chuôi mỗichiếc trâm cài tóc đính một chuỗi thủy tinh dài nhỏ, càng nổi bật dungmạo đoan chính thanh nhã của nàng ta, vừa quý khí vừa hoa mỹ.
Trên người nàng ta mặc chiếc váy mềm màu lam nhạt thắt eo, cổ áo và tay áothêu hoa văn mây tinh xảo, vạt áo cùng ống tay thêu hoa mẫu đơn màu lamnhạt, vài hình tường vân thêu bằng chỉ bạc, vạt áo thêu hoa văn nướcbiển ảnh mây màu vàng hoàng kim, khoác một chiếc áo lông cáo tuyết, kiểu dáng phú quý lại khác biệt, có thể thấy đã dùng không ít tâm sức.
Có điều không biết dùng nhiều công sức như vậy vì muốn thu hút sự chú ý của Hoàng Đế hay muốn đánh một đòn phủ đầu cho mình đây?
Tây Lương Tiên thấy Tây Lương Mạt không nói gì chỉ nhìn mình cười khôngkhỏi tức giận, trên mặt lại không hiện ra, chỉ thu ý cười lạnh lùng liếc Tây Lương Mạt: “Đại tỷ tỷ, ngươi nhìn ta làm gì?”
Ánh mắt tiện nhân này luôn khiến nàng cảm thấy khó chịu, nếu có một ngày,nàng nhất định phải khoét cặp mắt kia của Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt như hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt hung ác này của TâyLương Tiên, chỉ cười như trước: “Tỷ tỷ đang nhìn xem vì sao muội muộilại có phúc như vậy, nay muội muội là người được bệ hạ đặt trong tim,một bước lên mây, nói không chừng có một ngày ngay cả ta gặp muội muộicũng phải cúi đầu hành lễ nữa kìa.”
Tây Lương Tiên nghe vậy vẻ ngạo nghễ trên mặt hơi cứng lại. Không sai, chỉcó nương nương trên nhất phẩm được phong phi mới được ngoại mệnh phụhành phúc lễ, chỉ có Hoàng Hậu nương nương mới được ngoại mệnh phụ quỳlạy, giống như nàng, ngay cả được sủng ái cũng chỉ là Tần mà thôi, không có tư cách khiến Quận Chúa nhất phẩm còn là Đức tiểu Vương Phi như TâyLương Mạt hành lễ bái kiến.
“Đúng vậy, sẽ có một ngày như vậy!” Tây Lương Tiên híp mắt, lạnh lùng trừng Tây Lương Mạt, nhấn mạnh từng chữ.
Tây Lương Mạt cười như không phát hiện sự oán độc trong mắt nàng, chỉ chậmrãi nói: “Ngày đó nhất định tới rất nhanh, chờ muội muội trở thành HáchHách Vương Phi đương nhiên sẽ có đủ loại quan lại quỳ bái, vạn dân catụng, khi tỷ tỷ tiễn muội muội xuất giá cũng sẽ quy củ hành lễ với muộimuội.”
“Ngươi nói cái gì?” Tây Lương Tiên nhìn Tây Lương Mạt, hơi mông lung nhíu mày.
Tây Lương Mạt nheo mắt lại như rất ngạc nhiên: “Uyển Tần nương nương cònchưa biết sao, bệ hạ đã tứ hôn ngài cho Hách Hách, sứ giả Hách Hách cũng đã đến đón dâu, nay đang ở đại điện chuẩn bị yết kiến bệ hạ kìa.”
Tây Lương Tiên đầu tiên kinh ngạc, sau đó liếc Tây Lương Mạt cười lạnh:“Tây Lương Mạt, dù ngươi có đố kỵ hay sợ bản cung khó xử ngươi cũngkhông cần nói dối như thế, không cảm thấy buồn cười sao? Hòa thân HáchHách?”
Hôm nay nàng mới sắc phong Uyển Tần, gả cho thiên tử, sao bệ hạ có thể lệnh nàng đi hòa thân.
Lời tuy nói vậy nhưng nhìn dáng vẻ Tây Lương Mạt. Tây Lương Tiên vẫn cảm thấy trong lòng bất an.
Tây Lương Mạt mỉm cười, tuyệt đối không để ý: “Nếu muội muội không tin thìcoi như bản Quận Chúa nói đùa là được, có điều những lời này không nênnói trước mặt người khác, nghi ngờ quyết định của bệ hạ là tội đại bấtkính đấy.”
Dứt lời, nàng thản nhiên xoay người định bỏ đi.
Tây Lương Tiên bước một bước dài lên ngăn cản đường đi của nàng, trên gương mặt đoan trang tú lệ tràn đầy lạnh lẽo: “Tây Lương Mạt, tốt nhất ngươinên giải thích rõ ràng lời ngươi vừa nói, rốt cuộc có ý gì?”
Mấy người Hồng Sam, Hồng Ngọc thấy chủ tử nhà mình hành động cũng tiến lên vây quanh Tây Lương Mạt.
Bạch Ngọc sa sầm mặt, lạnh giọng quát: “Nực cười, mấy người các ngươi cóbiết mình đang ngăn cản ai không, ngay cả Hàn Quý Phi nhìn thấy QuậnChúa chúng ta cũng phải nể mặt ba phần, các ngươi đang muốn lấy hạ phạmthượng sao!”
Lời này vừa nói ra, đám cung tỳ rục rịch lập tức ngoan ngoãn đứng tại chỗkhông dám nhúc nhích, Hồng Ngọc cùng Hồng Sam lại càng hoảng sợ, họ thật không ngờ Bạch Ngọc không có gì nổi bật lúc trước nay đã có khí thế như vậy.
Tây Lương Mạt lại lơ đễnh cười cười, ý bảo Bạch Ngọc rời đi, Bạch Ngọc thấy chủ tử bảo vậy liền trừng đám Hồng Sam một cái mới quay lại đứng phíasau Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt cười khẽ nhìn Tây Lương Tiên: “Thế nào? Uyển Tần nương nươngcòn chưa gả đến Hách Hách đã nghe không hiểu tiếng Trung Nguyên sao? Bản Quận Chúa nói lát nữa bệ hạ sẽ ban ý chỉ thưởng Uyển Tần nương nươngngươi đi hòa thân Hách Hách, bản Quận Chúa thân là tỷ tỷ của Uyển Tầnnương nương đương nhiên phải chịu trách nhiệm thu xếp đồ cưới cho nươngnương, coi như một phen tâm ý tiễn Uyển Tần nương nương ra đi.”
“Tây Lương Mạt, ngươi đang lừa ta đúng không? Ta không tin!” Tây Lương Tiênkinh sợ trong lòng, nàng cắn môi cố gắng khống chế giọng nói run run của mình.
Nàng không tin, nàng không tin mọi chuyện sẽ biến thành như vậy. Rõ ràngnàng đã bước vào nơi tôn quý nhất thiên hạ này, vừa mới bước lên conđường thăng hoa, bản thân không để ý đến nỗi thẹn thùng thiếu nữ, theoma ma mà Hàn Quý Phi đưa tới học kỹ thuật trên giường lâu như vậy, rõràng bệ hạ cũng không nỡ rời khỏi phòng nàng!
Sao bệ hạ nỡ đem tặng nàng?
Nhưng mà, vào lúc này, một giọng thái giám sắc nhọn tuyên chỉ bỗng vang lênngoài cửa cung, nhất thời khiến trái tim Tây Lương Tiên treo lơ lửngtrên không.
“Uyển Tần nương nương đâu, bệ hạ có chỉ, còn không mau mời Uyển Tần nươngnương ra tiếp chỉ?” Một thái giám tuyên chỉ mặc áo choàng màu xám nhịphẩm cầm một quyển thánh chỉ màu vàng hoàng kim kiêu ngạo bước vào DụHoa Cung.
Công công kia vừa bước vào ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Tây Lương Mạt, lậptức lấy lòng cười chào Tây Lương Mạt: “A, Trinh Mẫn Quận Chúa đã ở đâysao? Chắc là tới bàn chuyện lễ gả cho Uyển Tần nương nương đi hòa thânphải không? Ngài chờ một lát, đợi chúng ta tuyên chỉ xong ngài lại bànvới Uyển Tần nương nương được không?”
Đám công công này đều là người hầu hạ trước mặt hoàng thượng, Tây Lương Mạt vừa rồi ở Tu Hành Điện đoạt được long sủng bọn họ cũng có nghe nói,đương nhiên cực kỳ nịnh nọt Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt liếc Tây Lương Tiên vì lời công công kia vừa nói mà như bịsét đánh, sắc mặt tái nhợt như quỷ, tâm trạng nàng vô cùng tốt nên cũngnói với công công tuyên chỉ: “Công công cứ tuyên chỉ đi, ta cũng đangđịnh xuất cung bàn bạc với phụ thân, mấy ngày nữa sẽ trở lại.”
Công công tuyên chỉ vội thưa thưa dạ da, sau đó mở thánh chỉ ra định tuyên đọc: “Uyển Tần Tây Lương Tiên tiếp chỉ…”
Sau đó hắn phát hiện Tây Lương Tiên như hoàn toàn không nghe thấy lời hắnnói, sắc mặt đột nhiên tối xuống. Trong lòng hắn nào có chuyện khôngbiết hòa thân Hách Hách có ý nghĩa gì, Uyển Tần sẽ như vậy là ở trong dự đoán, nhưng gặp thánh chỉ không quỳ vẫn là đại bất kính với bệ hạ.
Tây Lương Tiên hoàn toàn thất thần, cuối cùng được cung nữ khác thấy nàng vẻ mặt bất thường mới ấn mạnh nàng quỳ xuống.
Dù sao Uyển Tần này vẫn là chủ tử của bọn họ, họ cũng trông cậy vào nữnhân này nhanh chóng thăng chức để dẫn dắt bọn họ, có vài người phải dựa vào quan hệ mới có thể tới Dụ Hoa Cung hầu hạ, ai ngờ toàn công dãtràng nên sẽ không hòa nhã với Tây Lương Tiên, trong lòng không còn cốkỵ, có người thậm chí len lén đá vào khuỷu chân Tây Lương Tiên khiếnnàng ta ngã khuỵu gối.
Tây Lương Tiên lại như hoàn toàn không hay biết, chỉ ngẩn ngơ tái mặt quỳrạp xuống đất, công công tuyên chỉ lén nhìn Tây Lương Mạt một cái, tuynghe nói vị Trinh Mẫn Quận Chúa này và Uyển Tần nương nương không docùng một mẹ sinh ra, trước nay bất hòa. Nhưng một bút không viết đượchai chữ Tây Lương, nói thế nào vị này cũng xuất phát từ cùng một phủ với Uyển Tần, nên hắn không tính toán nhiều, ho khẽ một tiếng rồi bắt đầutuyên đọc thánh chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Uyển Tần của Dụ Hoa Cung xuất thân danh môn, huân tộc nuôi dưỡng, danh tông chỉ dạy, có phong phạm nhugia, cẩn tuân nội tắc, hiền hòa đôn hậu, thận trọng đoan trang… Nay thừa từ dụ của Hoàng Hậu, sắc phong ngươi làm Tín Phi, tứ hôn cho Hách HáchKha Hãn, coi làm chính phi gắn kết quan hệ hai nước… Khâm thử.”
Dứt lời, mọi người hô ba lần vạn tuế.
Công công tuyên chỉ từ trên cao nhìn xuống sắc mặt trắng bệch của Tây LươngTiên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tín Phi nương nương, tiếpchỉ đi.” Tây Lương Tiên vừa rồi còn nghĩ mình sẽ có một ngày phong phi,khiến Tây Lương Mạt quỳ bái, không ngờ thật sự phong phi thế này!
Nàng siết chặt ống tay áo mình, toàn thân run run, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay.
“Tín Phi nương nương, ngươi nên nhanh chóng tiếp chỉ đi, bằng không tội danh kháng chỉ không tuân không dễ tha thứ đâu.” Tây Lương Mạt lạnh lùngliếc Tây Lương Tiên vẫn còn quỳ trên mặt đất.
Tây Lương Tiên bỗng giơ tay gần như giật lấy quyển thánh chỉ kia, sau đónàng quay đầu nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt, lộ vẻ sầu thảm lớn tiếngnói: “Tây Lương Mạt, là ngươi giở trò quỷ đúng không, ngươi cho là không có ta ngươi có thể nắm phủ Tĩnh Quốc Công trong lòng bàn tay, từ nay vô lo phải không!”
Dứt lời, nàng bỗng nhào lên túm góc váy Tây Lương Mạt, ánh mắt oán độcnghiến từng chữ một: “Tây Lương Mạt, người chờ đấy, người cứ chờ đấy…Chỉ cần Tây Lương Tiên ta chưa chết, tới chân trời góc bể ta cũng sẽ cóngày trở về khiến ngươi trả giá cho tất cả những gì ngươi đã làm, khiếnngươi sống không bằng chết!”
Mọi người ngạc nhiên, sắc mặt công công tuyên chỉ tái mét lớn tiếng quát:“Tín Phi nương nương này điên rồi sao? Đám các ngươi ở đấy làm gì, không mau kéo nàng ra, còn thể thống gì nữa, nếu làm Quận Chúa bị thương cácngươi đều cút vào Thận Hình Tư đi!”
Nghe vậy, cung nhân xung quanh lập tức người túm tay kẻ kéo chân, thậm chícòn có vài người kéo tóc Tây Lương Tiên, hoàn toàn không để ý thân phậnTín Phi nương nương kéo nàng ta sang một bên ấn xuống đất.
Trên người Tây Lương Tiên bị xé rách đau nhức khiến nước mắt nàng ta dângđầy hốc mắt, nàng ta vừa nhếch nhác vừa oán hận trừng mắt nhìn Tây Lương Mạt vẫn ưu nhã đứng cách đó không xa. Vì sao, trên người bọn họ chảydòng máu tương tự, nay một người đứng chỗ cao, một người lại rơi xuốngvũng bùn?
Hách Hách kia là chỗ nào?
Đó là nơi hoang dã, còn không bằng cả Khuyển Nhung, nơi đó nữ tử mảnh maikhông có bất cứ địa vị gì, chỉ có như trâu như dê mới trở thành tài sảncủa nam tử, có thể giao dịch như trâu ngựa, có thể đổi chác lẫn nhau,thậm chí khi gặp nạn đói còn thành thực phẩm, cho dù thứ gọi là HáchHách Vương Phi cũng chỉ là đồ chơi chung cho đám nam tử hoàng tộc màthôi!
Khi đó, rõ ràng mọi người đều muốn để tiện nhân Tây Lương Mạt này đi hòa thân, vì sao lại úp lên đầu nàng?
“Vì sao? Người nên đi hòa thân là ngươi, là tiện nhân ngươi… Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, chỉ cần ta còn một hơi thở, chỉ cần ca ca ta còn sống,chúng ta đều sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Tây Lương Tiên sắc nhọn thétlên, tiếng thét chói tai thê lương mang theo oán hận dầy đặc cắt quakhông khí giá lạnh.
Như oan quỷ gào thét trước khi chết, khiến người ta không rét mà run.
Chỉ có Tây Lương Mạt vẫn nhìn Tây Lương Tiên rơi nước mắt như mưa, dáng dấp thê lương như đang xem kịch.
Nàng chỉ thản nhiên cười, nói với công công tuyên chỉ: “Hôm nay Tín Phinương nương vô cùng vui mừng cùng kích động, không có tâm trạng thảoluận chuyện hòa thân với ta, làm phiền công công sắp xếp để Tín Phinương nương hồi cung nghỉ ngơi trước đi.”
Công công tuyên chỉ kia lập tức thưa dạ.
Tây Lương Mạt liền nhàn nhã xoay người rời đi.
Rời khỏi Dụ Hoa Cung rất xa nàng còn nghe được tiếng khóc gào cùng tiếng tức giận nguyền rủa của Tây Lương Tiên.
Bạch Ngọc không nhịn được nhíu mày, thấp giọng nói với Tây Lương Mạt: “QuậnChúa, người cứ mặc Nhị tiểu thư hủy hoại danh tiếng của người thế sao,hơn nữa… Nhị tiểu thư tâm thần như vậy, sợ rằng tới Hách Hách, hoặc chưa tới Hách Hách đã sinh ra nhiều chuyện rồi.”
Tây Lương Mạt hơi nhếch môi, ánh mắt biến đổi, cười như có như không: “Haha, trở thành Hách Hách Vương Phi tuy cực khổ chút nhưng đối với Nhịmuội muội của ta mà nói còn là hời to đấy. Có điều, có một số việc chúng ta không cần thiết tự mình ra tay, tự nhiên sẽ có người thay chúng tachấm dứt mối lo này, nhưng vẫn thiếu một ngòi dẫn. Về phần đoạn thờigian trước khi xuất giá, cứ để nàng chậm rãi bị mài mòn trong nôn nóngcùng dày vò đi.”
“Hử? Ngòi dẫn?” Bạch Ngọc có chút khó hiểu.
Tây Lương Mạt nhìn cách đó không xa, ánh mắt ngưng lại: “Xem, ngòi dẫn chẳng phải đã tới rồi sao?”
Bạch Ngọc sửng sốt nhìn theo ánh mắt Tây Lương Mạt. Một góc không xa, mộtngười đang chắp tay đứng, thẳng như tùng, hắn mặc một thân long bào màuđen thêu rồng bốn vuốt, bao quanh thân hình thẳng thắn cao lớn, tóc đennhư mực, mày như kiếm, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Không phải Thái Tử điện hạ Tư Thừa Kiền còn ai?
Chỉ là bên cạnh hắn không có ai, đứng một mình như đang chờ người nào đó.
Người thừa kế đế quốc này quả thật thành công rèn được khí vương giả một người trên vạn người.
Tây Lương Mạt đánh giá người đàn ông trước mặt, sau đó dẫn Bạch Ngọc chầmchậm lại gần, dưới ánh mắt trong suốt lạnh lùng của hắn ung dung cúingười: “Thái Tử điện hạ.”
Tư Thừa Kiền nhìn thiếu nữ trước mặt, ánh mắt lướt qua da thịt nõn nà củanàng, ngũ quan mỹ lệ của nàng, thân hình yểu điệu của nàng, thậm chí cảbộ ngực nở nang của nàng, đều cho thấy nàng là một cô gái yếu đuối quyến rũ, cô gái như vậy nên uyển chuyển hầu hạ dưới thân nam tử, nên giúpchồng dạy con, nên lương thiện dịu dàng, nên trong vắt như nước.
Hắn đã từng cho rằng như thế.
Thế nhưng hôm nay, nàng không chút khách khí phủ nhận tất cả ấn tượng này…
“Đứng lên đi, Trinh Mẫn muội muội, nếu phụ hoàng đã nói chúng ta nên thân cận nhiều hơn thì ngươi không cần phải khách khí như vậy.” Tư Thừa Kiềnnhàn nhạt nói, vươn tay định đỡ nàng dậy.
Tây Lương Mạt lại thoáng lùi một bước, tự mình đứng dậy, kính cẩn nói: “Bệhạ cùng Thái Tử gia ưu ái, Trinh Mẫn khắc ghi trong lòng, nhưng lễ không thể bỏ.”
Tay Tư Thừa Kiền dừng trên không trung, nhìn động tác của nàng không khỏibực bội nhíu mày, hắn không quen bị nữ nhân từ chối, nhất là người đang ở trước mặt này.
Cô gái hắn từng nhận định sẽ thuộc về mình.
“Trinh Mẫn, vì sao ngươi từ chối ý chỉ sắc phong Công Chúa của phụ hoàng?Ngươi, rất ghét Tín Phi sao?” Tư Thừa Kiền bỗng nhìn nàng chằm chằm rồihỏi.
Nhìn ánh mắt sắc bén như chim ưng của Tư Thừa Kiền, Tây Lương Mạt nhướngmày, nàng thật không ngờ vị Thái Tử gia này lại thẳng toẹt ra như vậy.
Nàng chậm rãi cười: “Thái Tử gia, vì sao Trinh Mẫn từ chối ý chỉ của bệ hạ,vừa rồi ở Tu Hành Điện ngài đã nghe rất rõ ràng, về phần đối với Nhịmuội muội, đương nhiên ta cực kỳ chân thành.”
Tư Thừa Kiền nhìn nàng chằm chằm, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt khinhthường: “Dối trá! Nếu ngươi không nhắc đến chuyện hòa thân Hách Hách,sao phụ hoàng có thể nghĩ ra đưa Tín Phi tới Hách Hách hòa thân?”
Vì sao nữ nhân đều như nhau, ở địa vị cao, vì lợi ích của mình sẽ trở nên dối trá, ích kỷ và tàn khốc?
Tây Lương Mạt không giận vì cách nói của Tư Thừa Kiền, chỉ cười như có nhưkhông nhếch môi nói: “À, thật không? Thái Tử gia, ngươi thành con giuntrong bụng Trinh Mẫn từ bao giờ, Trinh Mẫn nghĩ thế nào ngươi đều rõmười mươi à?”
Tư Thừa Kiền nhìn nụ cười của nàng, đôi mắt sáng híp lại, bảy phần xinhđẹp, hai phần giảo hoạt, thậm chí còn có một phần khiêu khích, lại khiến nàng có vẻ dị thường… hoạt sắc sinh hương.
Có lẽ dùng từ này có chút quái dị, nhưng giờ phút này trong đầu hắn chỉ nảy ra được từ này.
Ánh mắt hắn nặng nề nhìn thiếu nữ trước mặt, trong nháy mắt không biết nênnói gì, chỉ cảm thấy cổ họng ngứa ngứa, cơn ngứa kia một đường chậm rãibò vào trong bụng.
Tây Lương Mạt cũng không biết một nét mặt lơ đãng của mình ở trong mắtngười khác đã biến vị, nàng chỉ lười tiếp tục dây dưa với Tư Thừa Kiền,khom người nói: “Điện hạ, Trinh Mẫn còn rất nhiều chuyện phải xử lý, xin cáo lui trước.”
Dứt lời, nàng không chờ Tư Thừa Kiền nói tiếp liền lướt qua hắn, trực tiếp dẫn Bạch Ngọc đi.
Tư Thừa Kiền cũng không ngăn lại, chỉ yên lặng nhìn Tây Lương Mạt đi xa,ánh mắt sáng quắc gần như muốn xuyên qua lưng Tây Lương Mạt.
Cho đến khi chuyển qua một góc không thấy ánh mắt Tư Thừa Kiền nữa BạchNgọc mới thả lỏng, nàng thở ra một hơi lo lắng nhìn về phía Tây LươngMạt: “Quận Chúa, Thái Tử gia hắn…”
“Không cần để ý tới, một gã đàn ông tự cao tự đại mà thôi, lát nữa chúng tatới Quốc Sắc Phường trước, ngươi mời cả Thái Bình Đại Trưởng Công Chúatới rồi chúng ta hồi phủ.” Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói, ước chừng ở lâudưới bầu không khí kỳ quái lại cường đại của Bách Lý Thanh, nàng hoàntoàn coi ánh mắt tràn ngập đè nén của Tư Thừa Kiền là không khí.
Bạch Ngọc không hiểu: “Mời Đại Trưởng Công Chúa ư? Quận Chúa, người khôngphải đã nói phải nhanh chóng rời đi, tránh cho… tránh cho yêu quái truysát à?”
Nàng không rõ yêu quái từ đâu ra, nhưng nếu Quận Chúa nói vậy thì nàng nghe là được.
Tây Lương Mạt cười cười: “Đúng vậy, có điều nay yêu quái đại khái còn chưatới đây nhanh như vậy, chúng ta đi gặp Công Chúa một chuyến đã, nếukhông chúng ta ở Lạc Dương còn làm khó người một nhà đi để ý Nhị muộimuội thích gây chuyện kia của ta, chuyện này cứ giao cho Thái Bình ĐạiTrưởng Công Chúa làm là thích hợp nhất.”
Dù sao Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa rất nhàn rỗi, gần đây nghe nói nàngtổ chức yến hội, Thái Tử rất ít đi, đang lúc nén giận, cung cấp một đốitượng trút lửa giận cho nàng hẳn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa rấtthích ý.
Hai người nói nhỏ suốt dọc đường, chỉ chốc lát sau đã ra tới gần cửa cung,Bạch Ngọc liền ra ngoài chuồng ngựa gọi Mị Lục, bảo hắn đánh xe tới đónQuận Chúa đi Quốc Sắc Phường, rồi sai Mị Thất đi Quốc Sắc Phường trước,bảo chưởng quầy đi mời Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa.
Khi vừa với chuồng ngựa, Bạch Ngọc chợt nghe gần đó có tiếng con gái cười đùa, còn có tiếng thiếu niên xin tha.
Lông mày nàng hơi nhăn lại, đi về phía chuồng ngựa.
Chuồng ngựa hoàng gia là một nơi cực kỳ rộng lớn ngăn nắp, còn xây một nha môn doanh mã chuyên môn quản lý, lúc này tiếng cười đùa đang vang ra từ nha môn kia.
Bạch Ngọc đi qua nhìn vào trong, thấy vài Đại cung nữ đang bao vây Tiểu LụcTử mặc trang phục sai vặt, mỗi người một câu đùa giỡn Tiểu Lục Tử.
“Ai ui, tiểu ca ca này thật tuấn tú quá đi.”
“Tiểu ca ca cái gì, rõ ràng là tiểu đệ đệ mà.”
“Ha ha, không nói còn tưởng là một cô bé non nớt kìa.”
“Nói không chừng là thế thật, nếu không sao lại ngượng ngùng như vậy, hay là chúng ta nhìn xem đứa bé này có phải một cô bé không đi?”
Mấy Đại cung nữ này đều hơn hai mươi lăm tuổi, chăm ngựa trong nha môndoanh mã, ở doanh mã này đều là việc cần năng lực thật sự, cả ngày tiếpxúc với ngực, nếu không có vài phần bản lĩnh thật sự không thể giữ chânđược. Vì vậy có thể ở lại chỗ này làm cung nữ phần lớn tổ tiên đều cóbản lĩnh thuần ngựa, bọn họ ngoại trừ phụ trách điều giáo những con ngựa cái hợp cho nữ tử cưỡi cung cấp cho đám quý nhân trong cung thì chỉchuyên môn phụ trách sinh nở cho ngựa.
Nhóm chủ từ bình thường không hay tới nơi này nên quản lý cũng lỏng lẻo đinhiều, những người này phần lớn tính tình lỗ mãng, mạnh mẽ, thích nhấtđùa giỡn sai vặt tuấn tú các phủ tới đây để cất xa ngựa, thậm chí còn có người lén làm việc ngay nơi hoang dã. Dù sao những cung nữ này cũngkhông thể tới vườn ngự uyển hầu hạ, vì vậy chỉ cần không xảy ra chuyệnlớn, Đại thái giám nha môn doanh mã cùng Tiểu Lại bộ Công đều nhắm mộtmắt mở một mắt.
Mấy gã sai vặt cũng thích tới tán tỉnh các cung nữ này.
Thường ngày nhóm Đại cung nữ này chỉ gặp được mấy gã sai vặt thô thiển, cùnglắm chỉ nhìn như ngăn nắp sạch sẽ thôi, hôm nay chờ được Mị Lục là cựchiếm.
Mị Lục môi hồng răng trắng, da thịt nõn nà, đôi mắt to ngập nước, khiếnngười ta cảm thấy đang nhìn một con nai con, cực kỳ đáng yêu chọc ngườithương tiếc, xinh đẹp dị thường.
Bọn họ liền tiến lên ngươi một câu ta một câu, cuối cùng dần trở nên không đứng đắn.
Nhất là nhìn dáng vẻ ngượng ngùng, vội vội vàng vàng như muốn cướp đường màchạy của Mị Lục khiến mấy người này lại càng muốn giở trò.
Mị Lục nào ngờ gặp được mấy người phụ nữ thế này, cao to lỗ mãng, khôngchỉ không có dáng vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ mà ngược lại còn cao lớnthô lỗ hơn đàn ông, hắn thấy phiền chết được.
Cố tình lại không thể làm gì đối phương, chỉ có thể mặc kệ, không ngờ bọn họ không chỉ nói mà còn muốn làm.
“Tới đây, để mấy tỷ tỷ nhìn xem ngươi có phải là một cô bé không!” Một Đạicung nữ cười hì hì nhào tới ôm lấy hắn, một người thì không chút kháchkhí vươn thẳng tay về phía đũng quần Mị Lục sờ soạng.
Mị Lục hết hồn, vành mắt đỏ ửng: “Các ngươi làm gì vậy, mau buông tay!”
Đáy mắt hắn hiện lên một tia sát khí rất dày.
Thân là một sát thủ, yêu cầu cơ bản nhất chính là không cho phép người khác tùy tiện đụng vào cơ thể mình.
Nhưng mấy Đại cung nữ này nào có thấy sát ý trong đáy mắt hắn, cho dù thấycũng không hề bận tâm, họ chỉ cảm thấy đứa trẻ này càng nhìn càng đángyêu, tức lên cũng đáng yêu cực, vành mắt thật to đỏ hồng như một chú nai con vô tội gặp phải lang sói, sắp khóc đến nơi.
Liền ngày càng táo bạo.
Đang lúc Mị Lục gần như không nhịn được nữa muốn ra tay thì một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên phía sau.
“Nực cười, làm cái gì vậy? Không ngờ nha môn doanh mã lại là nơi xấu xa nhưvậy, thái giám thủ lĩnh nơi này cùng người bộ Công đang làm cái gì!”
Đám Đại cung nữ thấy có người tới lập tức ngừng tay, đồng thời giương mắtnhìn về phía ngoài cửa, chỉ thấy một thân ảnh yểu điệu đứng đó, cô gáigương mặt thanh lệ đang lạnh lùng nhìn họ, trên người mơ hồ tỏa ra sátkhí.
Nhưng nhìn trang phục của nàng không phải một ma ma hoặc nữ quan trong cung,họ nhất thời tức giận nói: “Cô ả ngươi là ai mà dám làm càn trong địabàn của chúng ta, hô to gọi nhỏ!”
Bạch Ngọc cười nhạt: “Ta không phải ai hết, chỉ là Đại nha hoàn của tiểuVương Phi Đức Vương phủ, đứa trẻ các ngươi đang đùa giỡn là của phủchúng ta, Tiểu Lục Tử là con trai vú em của tiểu Vương Phi chúng ta, từtrước đến nay rất được tiểu Vương Phi quan tâm chăm sóc. Hẳn là tiểuVương Phi rất bằng lòng bẩm báo với Hoàng Hậu nương nương rằng nha môndoanh mã đã loạn thế này rồi, đúng không?”
Lời này vừa nói ra, mấy Đại cung nữ đồng loạt run lên, toát mồ hôi lạnh,vội vàng thả Mị Lục ra, sau đó cười nịnh nọt: “Tại mấy người chúng ta có mắt như mù, xin vị tỷ tỷ này đại nhân có đại lượng, đừng tính toán vớiđám người thô thiển chúng ta, ngài cũng biết thâm cung tịch mịch, thờigian đằng đẵng mà.”
Dứt lời, bọn họ thậm chí còn móc bạc ra nhét vào tay Bạch Ngọc, Bạch Ngọcvốn định trở tay chán ghét ném xuống lại vừa lúc thấy một Đại cung nữtiện tay nhét một thỏi bạc khác vào túi quần trong của Mị Lục, nàng nhất thời đứng hình, cơ mặt giật giật.
Chính trong mấy giây ngẩn người này, đám Đại cung nữ tan tác đi ngay, độngtác nhanh đến mức Bạch Ngọc suýt chút nữa cho rằng bọn họ luyện thànhkhinh công tuyệt thế!
Bạch Ngọc bất đắc dĩ lại buồn cười nhìn bạc trong tay, lại nhìn nhìn Mị Lụcđang kéo đai quần, cúi đầu ho khan một tiếng: “Tiểu Lục Tử, ngươi… ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, cái kia… cái kia không sao hết, cứ coi là bạc anủi là được.”
Lời này nghe thế nào cũng kỳ quái, giống như đang an ủi một cô bé bị bọn du côn đùa giỡn.
Nhưng Bạch Ngọc thật sự không nghĩ ra câu nào an ủi Mị Lục ngay lúc này.
Mị Lục bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt to đã đỏ ửng, long lanh nước, giọt nước tràn mi, vừa ngẩng đầu giọt nước mắt kia liền rơi xuống.
“Hu hu… Hu hu…”
Bạch Ngọc choáng váng, làm sao thế này?
Vừa rồi bị mấy Đại cung nữ đùa giỡn còn không khóc, vì sao nàng vừa đến hắn đã khóc đáng thương như thế?
“Bạc… Bạc… Bạc phải làm sao bây giờ? Người ta… Ngươi ta còn chưa biết có nênlấy bạc trong đũng quần ra không, Bạch Ngọc tỷ tỷ, ngươi còn cười ta, ta nhìn buồn cười lắm sao!” Mị Lục cắn đôi môi mềm, nước mắt nhỏ giọt đếnmức tim Bạch Ngọc phải run lên.
Nàng đau lòng một trận, vội vàng tiến lên an ủi đứa bé đáng thương: “Đượcrồi, được rồi… Đừng khóc, chẳng phải chỉ là một thỏi bạc thôi sao, tagiúp ngươi lấy ra là được!”
Nói xong nàng lại định tiến lên móc thỏi bạc trong đũng quần ra cho Mị Lục, nhưng vừa sờ đến dây lưng của Mị Lục Bạch Ngọc liền 囧.
Có vẻ bạc này vì bị nhét vào đũng quần nên Mị Lục mới không biết có nênmóc ra trước mặt nàng hay không, vậy mình đang làm gì thế này?
Một khuê nữ hoa cúc lại đi móc đũng quần đàn ông?
Bạch Ngọc do dự rút tay về, Mị Lục đợi lúc lâu không thấy Bạch Ngọc có hànhđộng tiếp theo, sau đó lại thấy Bạch Ngọc thu tay về, hắn lập tức lạicắn đôi môi mịn, hai mắt đãm lệ nhìn Bạch Ngọc, sau đó “hức” một tiếngkhóc lên, dáng dấp uất ức cực kỳ: “Bạch Ngọc tỷ tỷ, ngươi lừa người ta,ngươi không thích Tiểu Lục Tử chút nào, ngươi thấy Tiểu Lục Tử bị nữnhân hư sờ soạng rồi không thích Tiểu Lục Tử nữa!”
Dứt lời, hắn vừa kéo quần vừa chạy ra khỏi cửa, vừa chạy vừa nói với MịThất đang ngủ gật trên cây: “Mị Thất, ngươi đi đóng xe, ta… ta đi, hu hu hu ~”
Hắn nói rồi chạy ra khỏi nha môn doanh mã nhanh như chớp.
Bạch Ngọc hoàn toàn đứng hình, chuyện này… chuyện này là thế nào? Tư duy của Tiểu Lục Tử mạnh mẽ quá mức rồi chăng, có thể liên tưởng từ nàng khôngmóc đũng quần hắn sang mình không thích hắn?
Nàng đau đầu, lại không định đuổi theo Tiểu Lục Tử, chỉ có thể ôm trán dựa vào tường.
Nghiến răng nghiến lợi…
Tiểu Lục Tử, rốt cục ngươi có phải sát thủ nhất đẳng của Tư Lễ Giám hay không!
Rốt cuộc làm thế nào ngươi thành sát thủ nhất đẳng được!
Khi ngươi đi giết mục tiêu là phái nữ, làm thế nào không bị người ta ăn đến khớp xương không còn thế!
Mị Thất nhảy xuống liếc Mị Lục không còn cái bóng xa xa, lại nhìn Bạch Ngọc đang sầu muộn, sau đó khoanh tay trước ngực bĩu môi.
Được lắm, Mị Lục này… càng diễn càng tiến bộ rồi.
Màn kịch này cũng càng diễn càng để bụng.

Khi trong nha môn doanh mã bên này trình diễn vở kịch náo nhiệt “Tiểu LụcTử bị tròng ghẹo, Bạch Ngọc cứu mỹ nhân bị oán giận”, bên kia trên triều đình tất cả mọi người lại đang ngừng thở, bầu không khí nặng nề ép mọingười không dám ngẩng đầu.
Sứ giả Hách Hách là năm sáu đại hán lưng hùm vai gấu, thân thể cườngtráng, râu tóc đầy mặt, mắt híp mũi to cộng thêm miệng rộng, trên ngườibọn họ ngoại trừ quần áo bằng vài thô màu đen thẫm thì chỉ quấn vàimiếng da thú, trên đầu mỗi người đều đội một cái mũi chế từ đầu sóikhiến người ta khiếp sợ.
Bọn họ, có người thì khó hiểu nhìn đại thần Thiên Triều, có người thì vẻmặt si mê ngẩn ngơ nhìn người đang đứng bên cạnh ngự tọa ở phía trên.
Người kia có một mái tóc dài đen nhánh buông thả phía sau mũ quan hình bànlong, mặc một chiếc áo mãng bào màu tím thêu rồng tám vuốt bằng chỉ bạc, ngũ quan tinh xảo siêu việt, không phân biệt được giới tính, đẹp đếnmức khó tin, người như vậy sao có thể là đàn ông được?
Người Thiên Triều nhất định đang lừa bọn họ, nàng còn mỹ lệ hơn cả hoa nươngđẹp nhất mà bọn họ đã gặp ở Hồng Tụ Chiêu, nhất định nàng là một cô công chúa, vì vậy bọn họ chỉ nói muốn vị công chúa mỹ lệ này hòa thân, vìsao tất cả mọi người đều nhìn bọn họ như nhìn thấy quỷ vậy.
Nếu người Hách Hách thường xuyên giao tiếp với quan viên Thiên Triều thìđại khái sẽ hiểu ánh mắt của bọn họ không thể gọi là gặp quỷ, mà phảigọi là ánh mắt khi nhìn người chết.
Thế nhưng, đủ loại quan lại chỉ vùi đầu không nói gì, còn một nguyên nhân run rẩy quan trọng nhất chính là…
“Công Chúa điện hạ xinh đẹp, nếu ngài thích đeo cái yếm trên đầu, chỗ CápTang Vương Tử ta còn có rất nhiều, ta có thể dâng hết cho ngài!” Ngườidẫn đầu của Hách Hách chính là con trai lớn của Kha Hãn, Cáp Tang VươngTử.
Hắn vốn định dâng mười cái đuôi chó sói cho vị công chúa xinh đẹp này, thếnhưng trên đầu “công chúa” lại mang cái yếm ôm lấy một đôi thịt mất hồnmà gần đây đàn bà thanh lâu vùng Trung Nguyên lưu hành nhất.
Cáp Tang học được mấy chiêu lấy lòng cô nương từ chỗ mấy cô nương thanhlâu, nói là trên đầu các cô nương mang cái gì thì tặng cái nấy, nhấtđịnh có thể khiến các cô nương vui vẻ ra mặt, chịu một đêm xuân.
Vì vậy Cáp Tang thực hành luôn, trước mặt chúng thần, từ trong lóng móc ra một tá… “che mắt kiểu cái yếm”.
Những thứ này hắn vốn chuẩn bị để tặng cho hoa khôi Diễm Nương, thế nhưnghiện giờ hắn quyết định tặng cho vị công chúa xinh đẹp này, đổi lấy nàng hòa thân Hách Hách, như vậy hắn có thể cùng phụ thân hưởng vị công chúa xinh đẹp này!
Tuy rằng… đôi mắt mắt vị công chúa này yêu dị như mắt Bạch Lang Vương hungtàn nhất trên thảo nguyên, hơi thở trên người cũng kinh khủng như Tử Đại Vương cai quản địa ngục, đồng thời vóc người hơi cao to một chút, bộngựa hơi xẹp một chút, tên cũng hơi dài một chút – “Thủ Tọa Tư Lễ Giám,Thái Phó Thái Tử, Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Cửu Thiên Tuế”, có chút khónhớ, thế nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến lòng ái mộ của Cáp TangVương Tử với vị Công Chúa điện hạ diễm lệ đến mức không giống người phàm này.
Đây cũng là lý do vì sao chúng thần vùi đầu rụt cổ.
“Cái yếm?” Bách Lý Thanh vươn tay sờ nhẹ lên cái “che mắt” trên đầu mình,ngón tay hơi run rẩy, nhưng hắn vẫn mỉm cười nhìn về phía Cáp Tang hỏi:“Cáp Tang Vương Tử, ngài nói cái yếm này hơn một tháng nay bắt đầu thịnh hành trong thanh lâu, phải không?”
Cáp Tang thấy công chúa nói với mình, giống như rất hài lòng lễ vật mìnhdâng, lập tức lớn giọng nói: “Đúng vậy, Cửu Thiên Tuế Công Chúa điện hạ, nghe Hoa Nương nói không riêng gì bọn họ, rất nhiều tiểu thư cùng phunhân quý tộc cũng bắt đầu thích dùng thứ y phục kỳ lạ này, không ít đạithần quý các còn mua thứ y phục kỳ lạ này về làm quà cho thê tử bọn họ,thứ này quả thật có thể câu lên tình dục của nam nhân nhỉ, ta tin CửuThiên Tuế Công Chúa điện hạ mặc vào nhất định sẽ khiến đám nam nhi hùngtráng nhất trên sa mạc Hách Hách si mê ngã nghiêng ngã ngửa, ngài lạilấy đeo trên đầu, thật là…”
Cáp Tang hơi dừng, cố gắng suy nghĩ một chút, ánh mắt sáng ngời nói tiếp:“…Thật là phí của trời, ha ha ha, tiếng Trung Nguyên của ta lại tiến bộrồi!”
Chúng thần gần như đồng thời nghe thấy Cửu Thiên Tuế đứng bên cạnh ngự tọa của Hoàng Đế “rắc” một tiếng siết đứt thứ gì.
Về phần là tay vịn ghế rồng hay bàn rồng, đó không phải điều bọn họ quantâm, bởi hiện giờ điều bọn họ lo lắng chính là làm thế nào tự cứu mìnhra khỏi phong ba “che mắt” này.
Chương trước Chương tiếp
Loading...