Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 194: V53.3: Thiên vị (3)
Lưu Bùi Dương suýt bị Mộ Thanh Phong phun rượu vào người, theo phản xạ quay lại mắng, “Đồ cà chớn! Bẩn chết đi được!”
Đối với Lưu Bùi Dương, nếu mặt không đẹp, hắn mất ý nghĩa cuộc sống, nếu quần áo bẩn, hắn thà trần truồng còn hơn!
“Khụ khụ…” Mộ Thanh Phong vừa sặc vừa trừng Lưu Bùi Dương. Thằng, thằng nhãi to gan lớn mật này ở đâu ra thế?!
Lưu Bùi Dương chạy đến bên cạnh người đàn ông kia, ra chiều vô cùng thânthiết, “Anh! Anh phải xả giận cho em, lũ gay kia thật xấu xa, em của anh như hoa như ngọc, sao có thể để bọn chúng nhúng chàm!” Ngón tay xinhđẹp chỉ vào tên đàn ông đang đứng cứng đờ ở ngưỡng cửa với vẻ mặt hoảngsợ, Lưu Bùi Dương ngạc nhiên, sao lão ta sợ dữ vậy? Tim hắn đập thịchmột cái, chẳng lẽ… chẳng lẽ hắn đã vô tình xông vào cấm địa?
Hắnquan sát xung quanh một lượt, phát hiện… hình như xông lộn chỗ thật rồi… Dừng mắt nhìn người đàn ông đang mỉm cười với mình, Lưu Bùi Dương ngậmmiệng lại, lặng lẽ thả cánh tay của y ra, mẹ nó, nhìn cảnh tượng xungquanh rồi lại nhìn bản mặt tên này, hắn chỉ nghĩ ngay đến nụ cười ác macủa Đoạn Nghiêu!
Mộ Dương Khúc quét ánh mắt lãnh khốc về phía đám người đang đứng im không dám hó hé, “Sao còn chưa cút?”
“Dạ dạ dạ, chúng tôi cút ngay, cút ngay đây ạ!” Bọn chúng lập tức cúi đầukhom lưng chảy mồ hôi ròng ròng, sau đó biến mất không chút dấu vết.
Lưu Bùi Dương thấy vậy thì liền đứng dậy, gãi đầu cười cười giả bộ hồn nhiên, “A ha ha… Cám, cám ơn.”
Đám đàn ông kia là người của bọn họ, bọn họ nhìn cũng đoán được chuyện gìđã xảy ra nên tất nhiên sẽ không nghi ngờ Lưu Bùi Dương đứng nghe lénngoài cửa, cơ mà cậu trai này có vẻ khá thú vị, lần đầu tiên có ngườidám gọi người đó là anh, thậm chí còn nhào tới ôm tay, xem ra cũng đángđể bọn họ trêu chọc mua vui một phen.
“Này, chỉ cám ơn là xong hả?” Mộ Dương Khúc lạnh lùng nhìn Lưu Bùi Dương.
Lưu Bùi Dương lập tức kéo áo che cổ, tuy hắn đeo kính nhưng ai cũng nhậnthấy ánh mắt cảnh giác của hắn, “Đừng hòng tôi lấy thân báo đáp!”
Lưu Bùi Dương là một tên tự luyến cuồng, hắn soi gương suốt ngày suốt đêm,đã thế còn luôn cho rằng có đàn ông có ý đồ bất chính với hắn, mặc dùcảm giác của hắn thường rất chính xác. Từ nhỏ đến lớn, khí chất cực phẩm tiểu thụ trời sinh đã thu hút không ít tiểu công vây quanh hắn.
“Phụt!” Mộ Thanh Phong lại phun rượu lần nữa. Thằng bé này đúng là hài hước!
Mộ Dương Khúc trừng Lưu Bùi Dương.
Một lát sau, thấy người mà hắn gọi là anh nhìn hắn cười híp mắt, Lưu BùiDương mất tự nhiên lùi lại mấy bước, “Tôi, tôi cần đi vệ sinh, đi trướcđây, cám ơn!”
Nói đoạn Lưu Bùi Dương vọt ngay ra ngoài, để lạimấy người đàn ông hai mặt nhìn nhau, “Cứ thế thôi?” Thả đi dễ dàng vậysao? Đây quả không phải là phong cách của Ngọc thiếu.
“Hắn sẽ quay lại ngay thôi.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói, ánh mắt tàn bạo hoàn toàn tương phản với nụ cười trên môi.
Quả nhiên, chưa đến nửa phút sau, Lưu Bùi Dương đỏ bừng mặt chạy trở vào,mẹ nó, ai đó làm ơn nói cho hắn biết tại sao cả ly sô đa cũng bị bỏthuốc! Hơn nữa còn là thuốc cực mạnh, hắn chưa chạy tới cửa mà đã thấymềm oặt cả người! Đám gay kia vẫn còn ở đó, hắn mà ngã xuống là sẽ bịlàm thịt ngay, vì vậy đành phải quay lại đây, ít ra những người này sẽkhông xuống tay với hắn! Đương nhiên đây không phải tại hắn không đủ hấp dẫn, mà là bọn họ vừa nhìn đã biết là trai thẳng!
“Chết tiệt!Làm ơn giúp tôi làm… Nhầm! Làm ơn gọi cho tôi một tên trai lơ trongsạch! Tôi có tiền!” Lưu Bùi Dương tức điên lên, hắn còn chưa gặp đượccực phẩm công của đời mình mà đã phải mất lần đầu cho một tên trai lơ,mẹ kiếp kiếp kiếp kiếp kiếp!
++++
Hoa lan thơm ngát cắm trong chiếc bình đầu giường, vài giọt nước trong suốt đọng lại làm cánh hoa càng thêm mềm mại ướt át.
“Cám ơn cậu.” Mộc Như Lam mỉm cười nhìn người đàn ông dịu dàng ôn nhuận.
Vì lo lắng cho an toàn của Mộc Như Lam, cộng thêm Mộc Như Lam không bị gìđáng ngại, Kha Xương Hoàng quyết định đưa cô về tĩnh dưỡng trong ngôinhà kiểu nhật của Kha Thế Tình và Akutsu Junko, dù sao nhà lớn mỗi ngàyđều lục đục đấu đá như chiến trường, chỉ có ở đây là thích hợp tĩnhdưỡng.
Phòng ốc kiểu này rất tiện để dọn dẹp, không cần phảikhuân vác gì nhiều, chỉ cần quét tước sạch sẽ, sau đó trải chăn bông nệm ra, nếu không thì có giường Tatami, phòng không quá rộng nên không gâycảm giác trống vắng, ngược lại còn vô cùng thoải mái.
Kha Thế Tình mang hoa tới, làm cả căn phòng sáng bừng sức sống.
Kha Thế Tình ngồi quỳ trên chiếu tatami, đưa tay sờ trán cô, thấy cô khôngbị sốt vì nằm ở bến cảng cả đêm thì mới thở phào, nhưng vẫn nhịn khôngđược muốn trách mắng, “Lúc con còn nhỏ cậu đã biết con là một đứa chuyên gặp rắc rối, càng lớn lại càng nghiêm trọng.”
“Cậu nói vậy làm con đau lòng quá, con không cố ý mà.” Mộc Như Lam sờ hai má, bất đắc dĩ nói.
“Nếu là cố ý thì có lẽ còn đỡ.” Kha Thế Tình đặt mấy cuốn sách mà hắn mangđến cho cô giải sầu lên bàn thấp, hắn hạ mi, che đi tia sáng lóe lêntrong đôi mắt ôn hòa, nếu giả vờ yếu ớt thì chỉ cần nhãn lực lợi hại một chút là sẽ phát hiện, trời sinh cô gái này luôn chân thật như vậy, tuylúc nào cô ấy cũng mỉm cười nhưng không một ai nghĩ rằng đó là mặt nạcủa cô, cô thực sự vui vẻ nên mới cười như vậy. Mà vẻ tốt đẹp lộ ratrong lúc vô tình, cũng chính là căn nguyên của mọi rắc rối.
Sinh vật hắc ám luôn hướng đến ánh sáng, hoặc là chiếm đoạt, hoặc là phá hủy.
Hắn vươn tay, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng gảy cánh hoa lan kiều diễm thoát tục, sau hàng mi dày ẩn chứa tinh quang.
Mọi căn phòng đều quay ra hành lang nên Mộc Như Lam chỉ cần mở cửa là sẽnhìn thấy sân vườn xanh ngắt và khu biệt thự Kha gia, ban đầu có bìnhphong ngăn cách trong ngoài nhưng sau đó đã bị Kha Thế Tình dời vào góc, ánh mặt trời tràn ngập, guồng nước thanh nhã xoay, không gian yên tĩnhtựa ngôi đền trong núi sâu Nhật Bản, làm bình lặng tâm hồn mỗi người.
“Nơi này thật tuyệt.” Mộc Như Lam nghiêng đầu nhìn bên ngoài, khóe môi conglên, “Nghe nói là do cậu thiết kế?” Từ mỗi gốc tùng mỗi bụi cây cho đếntừng thanh gỗ, hình như đều do Kha Thế Tình tự mình thiết kế.
“Đều là công lao của cháu.” Nếu không nhờ cô giúp mẹ con hắn dọn đến nơi riêng biệt này thì hắn cũng chẳng có cách gì.
Lúc này, Akustu Junko bưng một cái bàn nhỏ tới, bên trên là một chén cháocùng một ít sushi, Kha Thế Tình đứng dậy nhận lấy, Akustu Junko cười tủm tỉm,“Dì nấu cho con ít cháo và sushi, con dùng thử xem có thích không?”
“Thức ăn dì làm, đương nhiên là con thích rồi.” Mộc Như Lamtỏ vẻ thèm ăn làm Akustu Junko càng cười tươi hơn. Bà thật sự rất quýMộc Như Lam, từ khi cô xuất hiện trong cuộc đời mẹ con bà, bà cảm thấycuộc sống tuyệt vọng như được chiếu sáng, nhờ phúc của Mộc Như Lam màbây giờ bọn họ mới có một cuộc sống vui vẻ thế này, cũng hầu như khôngcòn phát bệnh thường xuyên như trước đây nữa.
Akustu Junko bảoKha Thế Tình bưng bữa trưa đến phòng Mộc Như Lam rồi cùng dùng bữa tạiđó, ba người quây quần ấm áp hơn ăn riêng rất nhiều.
Kha Thế Tình im lặng ngồi ăn, nghe Akustu Junko và Mộc Như Lam trò chuyện, nghetiếng cười vui vẻ của Akustu Junko, chậm rãi gắp thức ăn cho vào trongmiệng, hắn rất cảm kích Mộc Như Lam, nhờ có cô, thân thể ốm yếu vì bịngười Kha gia hành hạ của mẹ hắn mới không ngã quỵ, cặp mày sầu muộn dần dần dãn ra, ngay cả nụ cười lâu ngày không thấy cũng xuất hiện nhiềuhơn…
“Chuyện người đàn ông kia…” Akustu Junko nhìn Mộc Như Lam,chần chờ nhắc đến, chuyện này Kha lão gia giấu rất kín đáo, bọn họ lúctrước không biết Mộc Như Lam năm nay đến sớm là vì chuyện yêu đương, hơn nữa còn là một giáo viên trung học không có tiền đồ, nghĩ đến đây,Akustu Junko lo lắng thay cho Mộc Như Lam, dù thế nào cũng không có khảnăng Kha Xương Hoàng chiều theo ý Mộc Như Lam.
“Khiêm Nhân ấy ạ?” Mộc Như Lam nuốt miếng cơm, chớp chớp mắt, thoạt nhìn đối với đề tàinày một chút cũng không cảm thấy mẫn cảm, “Khiêm Nhân tốt lắm.”
Động tác Kha Thế Tình dừng một chút, ban đầu muốn đút miếng sushi vào miệnglại thôi để lại trên đĩa, cầm ly trà nóng bên cạnh uống.
“Đâykhông phải là trọng điểm vấn đề, mà là…” Akustu Junko còn muốn khuyênMộc Như Lam, ít nhất để cho cô chuẩn bị tâm lý, những đứa trẻ nhà giàukhông có quyền tự quyết định hôn nhân của mình, mà nếu không phục thìcuối cùng sẽ hối hận, thế nhưng nhìn đôi mắt trong veo của Mộc Như Lam,bà không thể nói ra lời.
Lúc này, tại biệt thự.
Sau khiKha Xương Hoàng nổi cơn thịnh nộ vì Mộc Như Lam gặp bất trắc, tất cả mọi người đều đã biết nguyên nhân Mộc Như Lam đến Hồng Kông sớm, và tất cảđều cảm thấy hả hê.
“Cứ tưởng có chuyện gì mà năm nay đến sớm làm người khác khó chịu, không ngờ nguyên nhân lại là thế! Ha ha, đúng làmẹ nào con nấy, thông minh một đời hồ đồ nhất thời!” Kha Kim Lan đangđược nghỉ học vì vụ án Ive gây ra ở trường, cô ta ngồi trên ghế sô pha,trên mặt tràn đày ý cười sung sướng, như thể cô ta đã nhìn thấy cuộcsống khổ sở đầy hối tiếc của Mộc Như Lam, chỉ nghĩ thôi là đã cảm thấyhả giận.
Kha Vãn Nhu mới xuất viện hôm qua cũng ngồi bên cạnh,tuy không nói gì nhưng khóe môi cong lên cũng biểu hiện tâm trạng vuisướng.
“Ngu ngốc! Vui như thế làm gì?” Lý Tiểu Thanh cười nhạonhìn Lâm Ngọc Nhan ngồi sô pha đối diện, “Chuyện như vậy lão gia sẽkhông để lộ ra ngoài đâu.” Mấy chuyện thế này ai chẳng muốn giấu trongnội bộ, vì danh tiếng của Mộc Như Lam, cũng vì danh tiếng của Kha gia,đã có Kha Uyển Tình làm gương, Kha gia họ không muốn nghe thấy những câu chuyện cười như “cô con gái bảo bối chỉ biết yêu đương kẻ tầm thường”.
Lời nói của Lý Tiểu Thanh làm mọi người thu lại vẻ vui sướng trên mặt, thếnhưng vẫn có không ít người không biết ý của Kha lão gia.
“Chỉ sợ lần này Mộc Như Lam suýt chết khiến lão gia nhận ra tầm quan trọng củaMộc Như Lam trong lòng lão, rồi quyết định không chơi vòng vo nữa mà sẽmột dao giải quyết nhanh chóng!” Lý Tiểu Thanh nói, trong mắt xẹt quatia lãnh ý. Mộc Như Lam quan trọng? Mẹ nó, một đứa cháu gái ngoại thì có gì quan trọng, nó họ Mộc chứ không phải họ Kha! Bà ta vất vả sinh cholão một đứa con trai rồi còn nhịn nhục vào Kha gia dưới danh vợ lẽ, lãokhông thèm để ý thì thôi, nhưng còn Kha Thế Kiệt thì sao? Hợp đồng vốnđịnh giao cho Kha Thế Kiệt mà nay lại vào tay Mộc Như Lam, hơn nữa cònmắng Kha Thế Kiệt vô dụng ngay trước mặt nhiều người! Chẳng lẽ lão muốnmẹ con bà ta không thể ngẩng mặt làm người hay sao?
Nghĩ đến đây, Lý Tiểu Thanh càng thêm căm ghét Mộc Như Lam, về phần Kha Xương Hoàng,qua nhiều năm như vậy, thói phục tùng đã ngấm vào xương, bà ta nào dámcó ý kiến với lão?
Hùng Lệ Lệ nghe vậy thì lập tức nóng ruột quay sang Lâm Ngọc Nhan, “Mẹ, buổi sáng lúc đến công ty gặp Thế Vinh con cónhìn thấy cha, nghe nói cha muốn mở tiệc tại gia, khách mời đều là những thiếu gia đã trưởng thành có thành tích xuất chúng!”
Đây là dấu hiệu muốn tuyển phò mã cho công chúa sao? Rõ ràng chính là như vậy!
Đúng thế, Kha Xương Hoàng muốn nhanh chóng giải quyết chuyện của Mộc NhưLam, đặc biệt tối hôm qua lão còn tới bệnh viện chăm Mộc Như Lam, lòngvô cùng lo lắng, vậy mà người đàn ông kia vừa gọi điện đến thì Mộc NhưLam lập tức không để ý đến lão nữa, làm cho Kha Xương Hoàng nghĩ ngaytới Kha Uyển Tình, đứa con gái lão chu cấp đầy đủ mười mấy năm mà đã bỏnhà ra đi chỉ vì một thằng đàn ông không ra gì!
Cho nên lão cũngkhông giấu chuyện Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân có gian, thầm mượn lờinói khó nghe của đám phụ nữ trong nhà để Mộc Như Lam biết lựa chọn củacô là sai lầm, bây giờ cô còn nhỏ tuổi, không thể nói đi là đi giống Kha Uyển Tình năm đó, cho nên lão phải hành động thật nhanh, cho dù Mộc Như Lam hận lão, lão cũng còn thời gian khiến cô trở lại như trước.
“Hở? Có tác dụng gì chứ?” Kha Kim Lan bĩu môi khinh thường, “Đừng quênchuyện của mẹ cô ta. Hồi đó mẹ cô ta ngu xuẩn muốn đi theo một gã đànông vô dụng, nhất định cô ta cũng đê tiện dơ bẩn hệt như vậy, người đànông kia chắc cũng giống Mộc Chấn Dương, thật muốn gặp thử…”
“Imngay.” Lâm Ngọc Nhan thấy Kha Xương Hoàng bất ngờ xuất hiện ở cửa, sợtới mức vội vàng quát Kha Kim Lan, Kha Kim Lan bị bà nội quát thì giậtmình, đang định hỏi tại sao, nào ngờ vừa quay đầu lại đã bị tát một cái.
Tất cả mọi người sửng sốt, ngay cả Hùng Lệ Lệ cũng vội lui về ghế sô pha, muốn cách xa Kha Xương Hoàng một chút.
Kha Xương Hoàng tay cầm quải trượng, khuôn mặt nghiêm nghị lãnh khốc, ánhmắt sắc bén đầy hung bạo nhìn vẻ mặt khó tin của Kha Kim Lan. Kha KimLan từ nhỏ tới lớn chưa từng bị đánh mà bây giờ lại bất ngờ ăn tát nênhiển nhiên là không thể tin nổi, trước đây khi cô ta nói xấu Mộc NhưLam, luôn chỉ Lâm Ngọc Nhan bắt về phòng mắng riếng.
“Lam Lam làai, còn các ngươi là gì, các ngươi tốt hơn hết nên tự hiểu rõ! Các người có thể đàm tiếu tên đàn ông kia, nhưng nếu dám đàm tiếu Lam Lam thì sẽbiết tay ta!” Kha Xương Hoàng uy hiếp, chiếc gậy trong tay dập mạnhxuống nền nhà làm cho mọi người run lên.
Lâm Ngọc Nhan và Lý Tiểu Thanh cũng hiểu ẩn ý trong lời Kha Xương Hoàng nói, lão nói thế này làđể cho bọn họ nói xấu người đàn ông kia với Mộc Như Lam, chứ không phảinói xấu Mộc Như Lam.
Bọn họ không cam lòng, so với người đàn ôngchưa từng gặp mặt kia, bọn họ vẫn muốn bôi nhọ Mộc Như Lam hơn, nhưnglão gia đã nói, ai dám cãi lời? Bọn họ không có địa vị gì cả.
Đitheo Kha Xương Hoàng nhiều năm, hai người phụ nữ đã sớm biết Kha XươngHoàng là người như thế nào, quả thực trong lòng lão bọn họ không có địavị gì, nhiều nhất chỉ dám oán thầm trong lòng, nhưng Kha Kim Lan thìkhác, cô ta chưa bao giờ chịu khổ, lại tự luôn cho mình là thiên kim đại tiểu thư, lần đầu tiên nghe Kha Xương Hoàng nói vậy, cô ta làm sao nhịn được?
“Ông nội! Sao ông có thể thiên vị đến như thế?!” Kha KimLan ôm bên má bị đánh, đỏ mắt trừng Kha Xương Hoàng, “Rốt cuộc ông cónghe ai gọi ông là ông nội không? Rốt cuộc ai mới là cháu gái của ông?Mộc Như Lam cùng lắm chỉ là con gái của ả đàn bà đã bị đuổi ra khỏi nhà, dựa vào đâu mà cô ta được làm công chúa Kha gia? Ông lại còn đánh convì cô ta… Chẳng lẽ cô ta không ti tiện sao? Không ti tiện mà lại muốncặp kè với thầy giáo của mình à? Trông thì cao quý nhưng bản chất là kẻti tiện! Không biết đã lên giường với tên đàn ông kia bao nhiêu lầnrồi!”
“Ngươi muốn chết hả!” Kha Xương Hoàng tức giận đến nỗi giơgây trên tay, hung hăng đánh xuống, “Dựa vào đâu? Dựa vào việc ngươivĩnh viễn không bằng một ngón chân của con bé! Dựa vào việc tất cả cácngươi không ai có năng lực như con bé! Dựa vào việc con bé không bao giờ kính nể ta một cách giả tạo! Dựa vào việc mỗi tiếng ‘ông ngoại’ của con bé đều là thật lòng!”
Kha Kim Lan bị vụt một gậy mà không kịpné, những người khác im thin thít không dám lên tiếng, sợ Kha XươngHoàng giận cá chém thớt.
Kha Kim Lan tính tình ương bướng, bịđánh mà vẫn nói xấu Mộc Như Lam chọc tức Kha Xương Hoàng, cô ta khôngtin Kha Xương Hòang sẽ đánh chết mình, dù thế nào cô ta cũng là cháu gái lão!
====
Đối với Lưu Bùi Dương, nếu mặt không đẹp, hắn mất ý nghĩa cuộc sống, nếu quần áo bẩn, hắn thà trần truồng còn hơn!
“Khụ khụ…” Mộ Thanh Phong vừa sặc vừa trừng Lưu Bùi Dương. Thằng, thằng nhãi to gan lớn mật này ở đâu ra thế?!
Lưu Bùi Dương chạy đến bên cạnh người đàn ông kia, ra chiều vô cùng thânthiết, “Anh! Anh phải xả giận cho em, lũ gay kia thật xấu xa, em của anh như hoa như ngọc, sao có thể để bọn chúng nhúng chàm!” Ngón tay xinhđẹp chỉ vào tên đàn ông đang đứng cứng đờ ở ngưỡng cửa với vẻ mặt hoảngsợ, Lưu Bùi Dương ngạc nhiên, sao lão ta sợ dữ vậy? Tim hắn đập thịchmột cái, chẳng lẽ… chẳng lẽ hắn đã vô tình xông vào cấm địa?
Hắnquan sát xung quanh một lượt, phát hiện… hình như xông lộn chỗ thật rồi… Dừng mắt nhìn người đàn ông đang mỉm cười với mình, Lưu Bùi Dương ngậmmiệng lại, lặng lẽ thả cánh tay của y ra, mẹ nó, nhìn cảnh tượng xungquanh rồi lại nhìn bản mặt tên này, hắn chỉ nghĩ ngay đến nụ cười ác macủa Đoạn Nghiêu!
Mộ Dương Khúc quét ánh mắt lãnh khốc về phía đám người đang đứng im không dám hó hé, “Sao còn chưa cút?”
“Dạ dạ dạ, chúng tôi cút ngay, cút ngay đây ạ!” Bọn chúng lập tức cúi đầukhom lưng chảy mồ hôi ròng ròng, sau đó biến mất không chút dấu vết.
Lưu Bùi Dương thấy vậy thì liền đứng dậy, gãi đầu cười cười giả bộ hồn nhiên, “A ha ha… Cám, cám ơn.”
Đám đàn ông kia là người của bọn họ, bọn họ nhìn cũng đoán được chuyện gìđã xảy ra nên tất nhiên sẽ không nghi ngờ Lưu Bùi Dương đứng nghe lénngoài cửa, cơ mà cậu trai này có vẻ khá thú vị, lần đầu tiên có ngườidám gọi người đó là anh, thậm chí còn nhào tới ôm tay, xem ra cũng đángđể bọn họ trêu chọc mua vui một phen.
“Này, chỉ cám ơn là xong hả?” Mộ Dương Khúc lạnh lùng nhìn Lưu Bùi Dương.
Lưu Bùi Dương lập tức kéo áo che cổ, tuy hắn đeo kính nhưng ai cũng nhậnthấy ánh mắt cảnh giác của hắn, “Đừng hòng tôi lấy thân báo đáp!”
Lưu Bùi Dương là một tên tự luyến cuồng, hắn soi gương suốt ngày suốt đêm,đã thế còn luôn cho rằng có đàn ông có ý đồ bất chính với hắn, mặc dùcảm giác của hắn thường rất chính xác. Từ nhỏ đến lớn, khí chất cực phẩm tiểu thụ trời sinh đã thu hút không ít tiểu công vây quanh hắn.
“Phụt!” Mộ Thanh Phong lại phun rượu lần nữa. Thằng bé này đúng là hài hước!
Mộ Dương Khúc trừng Lưu Bùi Dương.
Một lát sau, thấy người mà hắn gọi là anh nhìn hắn cười híp mắt, Lưu BùiDương mất tự nhiên lùi lại mấy bước, “Tôi, tôi cần đi vệ sinh, đi trướcđây, cám ơn!”
Nói đoạn Lưu Bùi Dương vọt ngay ra ngoài, để lạimấy người đàn ông hai mặt nhìn nhau, “Cứ thế thôi?” Thả đi dễ dàng vậysao? Đây quả không phải là phong cách của Ngọc thiếu.
“Hắn sẽ quay lại ngay thôi.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói, ánh mắt tàn bạo hoàn toàn tương phản với nụ cười trên môi.
Quả nhiên, chưa đến nửa phút sau, Lưu Bùi Dương đỏ bừng mặt chạy trở vào,mẹ nó, ai đó làm ơn nói cho hắn biết tại sao cả ly sô đa cũng bị bỏthuốc! Hơn nữa còn là thuốc cực mạnh, hắn chưa chạy tới cửa mà đã thấymềm oặt cả người! Đám gay kia vẫn còn ở đó, hắn mà ngã xuống là sẽ bịlàm thịt ngay, vì vậy đành phải quay lại đây, ít ra những người này sẽkhông xuống tay với hắn! Đương nhiên đây không phải tại hắn không đủ hấp dẫn, mà là bọn họ vừa nhìn đã biết là trai thẳng!
“Chết tiệt!Làm ơn giúp tôi làm… Nhầm! Làm ơn gọi cho tôi một tên trai lơ trongsạch! Tôi có tiền!” Lưu Bùi Dương tức điên lên, hắn còn chưa gặp đượccực phẩm công của đời mình mà đã phải mất lần đầu cho một tên trai lơ,mẹ kiếp kiếp kiếp kiếp kiếp!
++++
Hoa lan thơm ngát cắm trong chiếc bình đầu giường, vài giọt nước trong suốt đọng lại làm cánh hoa càng thêm mềm mại ướt át.
“Cám ơn cậu.” Mộc Như Lam mỉm cười nhìn người đàn ông dịu dàng ôn nhuận.
Vì lo lắng cho an toàn của Mộc Như Lam, cộng thêm Mộc Như Lam không bị gìđáng ngại, Kha Xương Hoàng quyết định đưa cô về tĩnh dưỡng trong ngôinhà kiểu nhật của Kha Thế Tình và Akutsu Junko, dù sao nhà lớn mỗi ngàyđều lục đục đấu đá như chiến trường, chỉ có ở đây là thích hợp tĩnhdưỡng.
Phòng ốc kiểu này rất tiện để dọn dẹp, không cần phảikhuân vác gì nhiều, chỉ cần quét tước sạch sẽ, sau đó trải chăn bông nệm ra, nếu không thì có giường Tatami, phòng không quá rộng nên không gâycảm giác trống vắng, ngược lại còn vô cùng thoải mái.
Kha Thế Tình mang hoa tới, làm cả căn phòng sáng bừng sức sống.
Kha Thế Tình ngồi quỳ trên chiếu tatami, đưa tay sờ trán cô, thấy cô khôngbị sốt vì nằm ở bến cảng cả đêm thì mới thở phào, nhưng vẫn nhịn khôngđược muốn trách mắng, “Lúc con còn nhỏ cậu đã biết con là một đứa chuyên gặp rắc rối, càng lớn lại càng nghiêm trọng.”
“Cậu nói vậy làm con đau lòng quá, con không cố ý mà.” Mộc Như Lam sờ hai má, bất đắc dĩ nói.
“Nếu là cố ý thì có lẽ còn đỡ.” Kha Thế Tình đặt mấy cuốn sách mà hắn mangđến cho cô giải sầu lên bàn thấp, hắn hạ mi, che đi tia sáng lóe lêntrong đôi mắt ôn hòa, nếu giả vờ yếu ớt thì chỉ cần nhãn lực lợi hại một chút là sẽ phát hiện, trời sinh cô gái này luôn chân thật như vậy, tuylúc nào cô ấy cũng mỉm cười nhưng không một ai nghĩ rằng đó là mặt nạcủa cô, cô thực sự vui vẻ nên mới cười như vậy. Mà vẻ tốt đẹp lộ ratrong lúc vô tình, cũng chính là căn nguyên của mọi rắc rối.
Sinh vật hắc ám luôn hướng đến ánh sáng, hoặc là chiếm đoạt, hoặc là phá hủy.
Hắn vươn tay, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng gảy cánh hoa lan kiều diễm thoát tục, sau hàng mi dày ẩn chứa tinh quang.
Mọi căn phòng đều quay ra hành lang nên Mộc Như Lam chỉ cần mở cửa là sẽnhìn thấy sân vườn xanh ngắt và khu biệt thự Kha gia, ban đầu có bìnhphong ngăn cách trong ngoài nhưng sau đó đã bị Kha Thế Tình dời vào góc, ánh mặt trời tràn ngập, guồng nước thanh nhã xoay, không gian yên tĩnhtựa ngôi đền trong núi sâu Nhật Bản, làm bình lặng tâm hồn mỗi người.
“Nơi này thật tuyệt.” Mộc Như Lam nghiêng đầu nhìn bên ngoài, khóe môi conglên, “Nghe nói là do cậu thiết kế?” Từ mỗi gốc tùng mỗi bụi cây cho đếntừng thanh gỗ, hình như đều do Kha Thế Tình tự mình thiết kế.
“Đều là công lao của cháu.” Nếu không nhờ cô giúp mẹ con hắn dọn đến nơi riêng biệt này thì hắn cũng chẳng có cách gì.
Lúc này, Akustu Junko bưng một cái bàn nhỏ tới, bên trên là một chén cháocùng một ít sushi, Kha Thế Tình đứng dậy nhận lấy, Akustu Junko cười tủm tỉm,“Dì nấu cho con ít cháo và sushi, con dùng thử xem có thích không?”
“Thức ăn dì làm, đương nhiên là con thích rồi.” Mộc Như Lamtỏ vẻ thèm ăn làm Akustu Junko càng cười tươi hơn. Bà thật sự rất quýMộc Như Lam, từ khi cô xuất hiện trong cuộc đời mẹ con bà, bà cảm thấycuộc sống tuyệt vọng như được chiếu sáng, nhờ phúc của Mộc Như Lam màbây giờ bọn họ mới có một cuộc sống vui vẻ thế này, cũng hầu như khôngcòn phát bệnh thường xuyên như trước đây nữa.
Akustu Junko bảoKha Thế Tình bưng bữa trưa đến phòng Mộc Như Lam rồi cùng dùng bữa tạiđó, ba người quây quần ấm áp hơn ăn riêng rất nhiều.
Kha Thế Tình im lặng ngồi ăn, nghe Akustu Junko và Mộc Như Lam trò chuyện, nghetiếng cười vui vẻ của Akustu Junko, chậm rãi gắp thức ăn cho vào trongmiệng, hắn rất cảm kích Mộc Như Lam, nhờ có cô, thân thể ốm yếu vì bịngười Kha gia hành hạ của mẹ hắn mới không ngã quỵ, cặp mày sầu muộn dần dần dãn ra, ngay cả nụ cười lâu ngày không thấy cũng xuất hiện nhiềuhơn…
“Chuyện người đàn ông kia…” Akustu Junko nhìn Mộc Như Lam,chần chờ nhắc đến, chuyện này Kha lão gia giấu rất kín đáo, bọn họ lúctrước không biết Mộc Như Lam năm nay đến sớm là vì chuyện yêu đương, hơn nữa còn là một giáo viên trung học không có tiền đồ, nghĩ đến đây,Akustu Junko lo lắng thay cho Mộc Như Lam, dù thế nào cũng không có khảnăng Kha Xương Hoàng chiều theo ý Mộc Như Lam.
“Khiêm Nhân ấy ạ?” Mộc Như Lam nuốt miếng cơm, chớp chớp mắt, thoạt nhìn đối với đề tàinày một chút cũng không cảm thấy mẫn cảm, “Khiêm Nhân tốt lắm.”
Động tác Kha Thế Tình dừng một chút, ban đầu muốn đút miếng sushi vào miệnglại thôi để lại trên đĩa, cầm ly trà nóng bên cạnh uống.
“Đâykhông phải là trọng điểm vấn đề, mà là…” Akustu Junko còn muốn khuyênMộc Như Lam, ít nhất để cho cô chuẩn bị tâm lý, những đứa trẻ nhà giàukhông có quyền tự quyết định hôn nhân của mình, mà nếu không phục thìcuối cùng sẽ hối hận, thế nhưng nhìn đôi mắt trong veo của Mộc Như Lam,bà không thể nói ra lời.
Lúc này, tại biệt thự.
Sau khiKha Xương Hoàng nổi cơn thịnh nộ vì Mộc Như Lam gặp bất trắc, tất cả mọi người đều đã biết nguyên nhân Mộc Như Lam đến Hồng Kông sớm, và tất cảđều cảm thấy hả hê.
“Cứ tưởng có chuyện gì mà năm nay đến sớm làm người khác khó chịu, không ngờ nguyên nhân lại là thế! Ha ha, đúng làmẹ nào con nấy, thông minh một đời hồ đồ nhất thời!” Kha Kim Lan đangđược nghỉ học vì vụ án Ive gây ra ở trường, cô ta ngồi trên ghế sô pha,trên mặt tràn đày ý cười sung sướng, như thể cô ta đã nhìn thấy cuộcsống khổ sở đầy hối tiếc của Mộc Như Lam, chỉ nghĩ thôi là đã cảm thấyhả giận.
Kha Vãn Nhu mới xuất viện hôm qua cũng ngồi bên cạnh,tuy không nói gì nhưng khóe môi cong lên cũng biểu hiện tâm trạng vuisướng.
“Ngu ngốc! Vui như thế làm gì?” Lý Tiểu Thanh cười nhạonhìn Lâm Ngọc Nhan ngồi sô pha đối diện, “Chuyện như vậy lão gia sẽkhông để lộ ra ngoài đâu.” Mấy chuyện thế này ai chẳng muốn giấu trongnội bộ, vì danh tiếng của Mộc Như Lam, cũng vì danh tiếng của Kha gia,đã có Kha Uyển Tình làm gương, Kha gia họ không muốn nghe thấy những câu chuyện cười như “cô con gái bảo bối chỉ biết yêu đương kẻ tầm thường”.
Lời nói của Lý Tiểu Thanh làm mọi người thu lại vẻ vui sướng trên mặt, thếnhưng vẫn có không ít người không biết ý của Kha lão gia.
“Chỉ sợ lần này Mộc Như Lam suýt chết khiến lão gia nhận ra tầm quan trọng củaMộc Như Lam trong lòng lão, rồi quyết định không chơi vòng vo nữa mà sẽmột dao giải quyết nhanh chóng!” Lý Tiểu Thanh nói, trong mắt xẹt quatia lãnh ý. Mộc Như Lam quan trọng? Mẹ nó, một đứa cháu gái ngoại thì có gì quan trọng, nó họ Mộc chứ không phải họ Kha! Bà ta vất vả sinh cholão một đứa con trai rồi còn nhịn nhục vào Kha gia dưới danh vợ lẽ, lãokhông thèm để ý thì thôi, nhưng còn Kha Thế Kiệt thì sao? Hợp đồng vốnđịnh giao cho Kha Thế Kiệt mà nay lại vào tay Mộc Như Lam, hơn nữa cònmắng Kha Thế Kiệt vô dụng ngay trước mặt nhiều người! Chẳng lẽ lão muốnmẹ con bà ta không thể ngẩng mặt làm người hay sao?
Nghĩ đến đây, Lý Tiểu Thanh càng thêm căm ghét Mộc Như Lam, về phần Kha Xương Hoàng,qua nhiều năm như vậy, thói phục tùng đã ngấm vào xương, bà ta nào dámcó ý kiến với lão?
Hùng Lệ Lệ nghe vậy thì lập tức nóng ruột quay sang Lâm Ngọc Nhan, “Mẹ, buổi sáng lúc đến công ty gặp Thế Vinh con cónhìn thấy cha, nghe nói cha muốn mở tiệc tại gia, khách mời đều là những thiếu gia đã trưởng thành có thành tích xuất chúng!”
Đây là dấu hiệu muốn tuyển phò mã cho công chúa sao? Rõ ràng chính là như vậy!
Đúng thế, Kha Xương Hoàng muốn nhanh chóng giải quyết chuyện của Mộc NhưLam, đặc biệt tối hôm qua lão còn tới bệnh viện chăm Mộc Như Lam, lòngvô cùng lo lắng, vậy mà người đàn ông kia vừa gọi điện đến thì Mộc NhưLam lập tức không để ý đến lão nữa, làm cho Kha Xương Hoàng nghĩ ngaytới Kha Uyển Tình, đứa con gái lão chu cấp đầy đủ mười mấy năm mà đã bỏnhà ra đi chỉ vì một thằng đàn ông không ra gì!
Cho nên lão cũngkhông giấu chuyện Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân có gian, thầm mượn lờinói khó nghe của đám phụ nữ trong nhà để Mộc Như Lam biết lựa chọn củacô là sai lầm, bây giờ cô còn nhỏ tuổi, không thể nói đi là đi giống Kha Uyển Tình năm đó, cho nên lão phải hành động thật nhanh, cho dù Mộc Như Lam hận lão, lão cũng còn thời gian khiến cô trở lại như trước.
“Hở? Có tác dụng gì chứ?” Kha Kim Lan bĩu môi khinh thường, “Đừng quênchuyện của mẹ cô ta. Hồi đó mẹ cô ta ngu xuẩn muốn đi theo một gã đànông vô dụng, nhất định cô ta cũng đê tiện dơ bẩn hệt như vậy, người đànông kia chắc cũng giống Mộc Chấn Dương, thật muốn gặp thử…”
“Imngay.” Lâm Ngọc Nhan thấy Kha Xương Hoàng bất ngờ xuất hiện ở cửa, sợtới mức vội vàng quát Kha Kim Lan, Kha Kim Lan bị bà nội quát thì giậtmình, đang định hỏi tại sao, nào ngờ vừa quay đầu lại đã bị tát một cái.
Tất cả mọi người sửng sốt, ngay cả Hùng Lệ Lệ cũng vội lui về ghế sô pha, muốn cách xa Kha Xương Hoàng một chút.
Kha Xương Hoàng tay cầm quải trượng, khuôn mặt nghiêm nghị lãnh khốc, ánhmắt sắc bén đầy hung bạo nhìn vẻ mặt khó tin của Kha Kim Lan. Kha KimLan từ nhỏ tới lớn chưa từng bị đánh mà bây giờ lại bất ngờ ăn tát nênhiển nhiên là không thể tin nổi, trước đây khi cô ta nói xấu Mộc NhưLam, luôn chỉ Lâm Ngọc Nhan bắt về phòng mắng riếng.
“Lam Lam làai, còn các ngươi là gì, các ngươi tốt hơn hết nên tự hiểu rõ! Các người có thể đàm tiếu tên đàn ông kia, nhưng nếu dám đàm tiếu Lam Lam thì sẽbiết tay ta!” Kha Xương Hoàng uy hiếp, chiếc gậy trong tay dập mạnhxuống nền nhà làm cho mọi người run lên.
Lâm Ngọc Nhan và Lý Tiểu Thanh cũng hiểu ẩn ý trong lời Kha Xương Hoàng nói, lão nói thế này làđể cho bọn họ nói xấu người đàn ông kia với Mộc Như Lam, chứ không phảinói xấu Mộc Như Lam.
Bọn họ không cam lòng, so với người đàn ôngchưa từng gặp mặt kia, bọn họ vẫn muốn bôi nhọ Mộc Như Lam hơn, nhưnglão gia đã nói, ai dám cãi lời? Bọn họ không có địa vị gì cả.
Đitheo Kha Xương Hoàng nhiều năm, hai người phụ nữ đã sớm biết Kha XươngHoàng là người như thế nào, quả thực trong lòng lão bọn họ không có địavị gì, nhiều nhất chỉ dám oán thầm trong lòng, nhưng Kha Kim Lan thìkhác, cô ta chưa bao giờ chịu khổ, lại tự luôn cho mình là thiên kim đại tiểu thư, lần đầu tiên nghe Kha Xương Hoàng nói vậy, cô ta làm sao nhịn được?
“Ông nội! Sao ông có thể thiên vị đến như thế?!” Kha KimLan ôm bên má bị đánh, đỏ mắt trừng Kha Xương Hoàng, “Rốt cuộc ông cónghe ai gọi ông là ông nội không? Rốt cuộc ai mới là cháu gái của ông?Mộc Như Lam cùng lắm chỉ là con gái của ả đàn bà đã bị đuổi ra khỏi nhà, dựa vào đâu mà cô ta được làm công chúa Kha gia? Ông lại còn đánh convì cô ta… Chẳng lẽ cô ta không ti tiện sao? Không ti tiện mà lại muốncặp kè với thầy giáo của mình à? Trông thì cao quý nhưng bản chất là kẻti tiện! Không biết đã lên giường với tên đàn ông kia bao nhiêu lầnrồi!”
“Ngươi muốn chết hả!” Kha Xương Hoàng tức giận đến nỗi giơgây trên tay, hung hăng đánh xuống, “Dựa vào đâu? Dựa vào việc ngươivĩnh viễn không bằng một ngón chân của con bé! Dựa vào việc tất cả cácngươi không ai có năng lực như con bé! Dựa vào việc con bé không bao giờ kính nể ta một cách giả tạo! Dựa vào việc mỗi tiếng ‘ông ngoại’ của con bé đều là thật lòng!”
Kha Kim Lan bị vụt một gậy mà không kịpné, những người khác im thin thít không dám lên tiếng, sợ Kha XươngHoàng giận cá chém thớt.
Kha Kim Lan tính tình ương bướng, bịđánh mà vẫn nói xấu Mộc Như Lam chọc tức Kha Xương Hoàng, cô ta khôngtin Kha Xương Hòang sẽ đánh chết mình, dù thế nào cô ta cũng là cháu gái lão!
====