Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 13: Yêu là phải truy đuổi
Mặc Khiêm Nhân đứngtrước cửa sổ, nắng sớm tinh khôi đậu trên tấm thảm nhung dưới chân hắn,hắt lên từng vầng sáng nhu hòa. Hắn đứng đó, cả người ngập trong nắng,mắt đeo một cái kính viền vàng, trên thân hình trần trụi tái nhợt là vết sẹo lồi tinh tráng, đôi chân dài được chiếc quần tây đen che đi. Trêntay, Mặc Khiêm Nhân cầm ảnh chụp của Mộc Như Lam.
Trong một giâyđó, Lục Tử Mạnh cảm thấy bạn tốt của mình không phải đang tra án mà làđang ngắm hình người yêu, hắn cũng không phải bác sĩ tâm lý tội phạmdanh tiếng ở California, mà là một tên tình nhân biến thái!
MặcKhiêm Nhân hơi nghiêng đầu nhìn Lục Tử Mạnh, khuôn mặt hắn dưới ánh mặttrời như được phủ thêm một tầng viền vàng, cực kì đẹp mắt. Cho dù đã làm bạn tốt nhiều năm, Lục Tử Mạnh vẫn vô thức đứng khựng lại.
“Không biết gõ cửa à?”, Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng hỏi.
Nhiệt tình của Lục Tử Mạnh lập tức bị dập tắt, khịt mũi khinh bỉ, “Lúc nào cậu cũng bày ra cái bộ dạng khó chịu như vậy.”
“Với cậu thì cần gì phải tỏ vẻ”, thấy Lục Tử Mạnh đi đến trước giường địnhcầm ảnh chụp lên, Mặc Khiêm Nhân liền nhíu mày, “Không được đụng vào!”
Lục Tử Mạnh giật mình, thu tay về, “Sao thế? Trên đó có dấu vân tay quan trọng cần kiểm tra sao?”
“Tóm lại là cậu không được đụng vào”, Mặc Khiêm Nhân cảnh cáo, trở lại giường thu dọn đống ảnh.
Lục Tử Mạnh đứng một bên nhìn, chợt kêu to, “Trời! Cậu có cả ảnh chụp lúc nhỏ của em ấy?!”
Mặc Khiêm Nhân không thèm để ý, Lục Tử Mạnh đành xấu hổ sờ sờ mũi, “Ra ngoài chơi không?”
“Không rảnh.”
“A!”, mất hết cả hứng.
“Tôi đâu có nói tới đây để đùa?”, giọng nói Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt, hắn đem đống ảnh đã sắp xếp cẩn thận bỏ vào bì trong suốt.
“Nhưng mà vụ án này quá hoang đường cậu có biết không?”, Lục Tử Mạnh lại khịtmũi khinh bỉ, “Mộc Như Lam người ta là học sinh giỏi toàn diện, khônggây thù với ai, cũng không có tiền án tiền sự gì, làm sao cậu cóthể nghi ngờ người ta? Chuyện Kim Mạt Lỵ…”
“Tôi có bao giờ bảocô ta liên quan đến án mất tích của Kim Mạt Lỵ chưa?”, Mặc Khiêm Nhântháo kính mắt xuống, lấy từ trong túi một cái áo sơ mi trắng rồi mặcvào. Động tác cực kì lưu loát, mùi bạc hà tươi mát từ trong góc áo nhẹnhàng lan sang xung quanh.
“Cậu tới đây không phải vì án mất tích của Kim Mạt Lỵ?”, Lục Tử Mạnh kinh ngạc, hắn cứ nghĩ là do vụ Kim MạtLỵ mà người này mới từ thủ đô bay sang thành phố K.
Mặc KhiêmNhân nhìn hắn như đang nhìn đang nhìn một kẻ ngốc. Lòng hiếu kỳ của LụcTử Mạnh dâng trào, hắn dây dưa hỏi cho bằng được. Cũng đúng, cho dù làai, cứ hễ nghe được chuyện cô học sinh giỏi toàn diện nổi tiếng tronggiới giáo dục cả nước lại bị một tên bác sĩ tâm lý tội phạm hoài nghithì cũng sẽ kinh ngạc vạn phần. Không hỏi cho rõ, chắc chắn hắn sẽ không ngủ được!
Lục Tử Mạnh theo đuôi Mặc Khiêm Nhân ngồi xuống bàn ăn. Giờ này hai lão gia chủ Lục gia không ở nhà, nên bàn ăn chỉ có bọn họ.
“Năm năm trước, ở thành phố K xảy ra một vụ bắt cóc tập thể”, Mặc Khiêm Nhân vừa lấy múc cháo thịt trứng vào bát vừa nói, “Năm tên tội phạm chianhau phục sẵn ở bốn địa điểm, bắt cóc bốn đứa trẻ để tống tiền.”
Lục Tử Mạnh gật đầu, chuyện này thì hắn nhớ rõ, hồi đó nháo rất to. Năm tên tội phạm quá lớn mật, bắt cóc một lần bốn đứa trẻ khiến ai cũng phảikinh động.
“Những đứa trẻ bị bắt khi ấy có Mộc Như Lam, Kim MạtLỵ, Tiếu Tĩnh, Lý Nhã Lan. Trong số đó, Tiếu Tĩnh và Lý Nhã Lan bị giếtchết vì gia đình không có đủ tiền.”
Hai mắt Lục Tử Mạnh mờ mịt, “Sao tôi tìm mãi không ra trọng điểm?”
“Sau khi ra tòa, thủ phạm chính bị kết án tử hình. Bốn tên tòng phạm thì vìkhông đủ mười sáu tuổi cộng thêm không trực tiếp giết người nên vị quantòa coi thường tiểu tiết năm đó đã phán một tên vô tội, ba tên ở tù hainăm”, Mặc Khiêm Nhân lựa hành ra khỏi cháo xong, lại với tay chọn đậutrong bánh mì. Lục Tử Mạnh thấy thế thì khóe miệng run run, người nàyvẫn quá trẻ con, từng này tuổi rồi mà vẫn kiêng ăn mấy thứ đó!
“Mà người trong án mất tích hai năm trước, chính là ba tên tòng phạm đã được ra tù.”
Lục Tử Mạnh giật mình, sau đó như hiểu ra, “Quả thật không thể có khả năngtrùng hợp khéo như vậy… Nhưng nếu từ động cơ trả thù thì bị hiềm nghinhiều nhất phải là người nhà của hai con tin bị giết chứ?”
“Haigia đình đó năm năm trước đã chuyển đến một nơi cách thành phố K cả vạndặm. Tôi từng đi gặp họ, họ thậm chí còn không biết kẻ bắt cóc con mìnhlà ai”, Mặc Khiêm Nhân dừng một chút, lấy hạt đậu cuối cùng ra, “Họkhông hề nói dối.”
“Nhưng cậu cũng không thể vì thế mà hoài nghiMộc Như Lam. Tôi chẳng thể nào tưởng tượng được em ấy và chuyện này cóliên quan với nhau. Vả lại, bây giờ em ấy mười sáu tuổi, hai năm trướcmới chỉ mười bốn, một cô bé mười bốn tuổi thì làm được gì? Hơn nữa, batên tòng phạm đó tên nào cũng lớn hơn em ấy vài tuổi, bộ cậu nghĩ đây là kịch bản phim sao?”
“Sai”, Mặc Khiêm Nhân nhìn hắn bằng đôi mắtlạnh khiến người khác phải sợ hãi, “Suy nghĩ của tên tội phạm biến tháinào cũng có thể trở thành kịch bản phim kinh dị. Trong khi bác sĩ tâm lí của Edward Gein khẳng định thần kinh hắn ta hoàn toàn bình thường,người ta tìm thấy xác chết của hai người bị hắn giết trong nhà để xe.”
“Đừng, đừng đùa”, Lục Tử Mạnh nặng nề nuốt nước bọt, nhưng vẫn cố tò mò hỏi, “Edward Gein là ai?”
Mặc Khiêm Nhân tao nhã húp cháo, “Trong phim The Texas Chainsaw Massacre,nhân vật chính được lấy cảm hứng từ một tên tội phạm có thật. Hắn làthiên tài với chỉ số thông minh 136, dùng trí tuệ để lừa gạt mọi người.Sau khi hắn bị bắt, một người bạn làm cảnh sát của hắn nói rằng: Anh ấylà người thành thật thẳng thắn, sinh ra đã rất mẫn cảm, lại khá có óchài hước. Cho dù anh nói gì, tôi cũng rất thích tiếp xúc với anh ấy”,đôi mắt nhìn thấu tất cả lạnh lùng quét về phía Lục Tử Mạnh.
Lục Tử Mạnh nhất thời bị bạn tốt dọa sợ đến mức buồn nôn.
…
Hôm nay là thứ bảy, nhưng vì hai ngày sau là kỉ niệm ngày thành lập trườngnên các lớp chưa chuẩn bị xong vẫn phải đến trường. Thứ bảy là ngàynghỉ, hầu hết học sinh đều mong sớm hoàn thành để có thể về nhà. Hộitrưởng hội học sinh Mộc Như Lam còn rất nhiều việc cần xử lý vì vậy từsớm đã có mặt.
Khoảng giữa trưa, Mộc Như Sâm lo lắng chạy vào văn phòng hội trưởng, chống hai tay lên mặt bàn, nghiêm túc nhìn Mộc NhưLam, “Chị, làm sao bây giờ? Ngày mai là sinh nhật Chu Nhã Nhã, mà emchưa kịp chuẩn bị gì cả!”
“Vậy em muốn thế nào?”
Mộc Như Sâm lập tức làm nũng, “Chị, chiều nay cùng em ra ngoài chọn quà đi, nhé, chị~”
“Thật hết cách với em”, Cô lắc đầu nhưng miệng vẫn cười cưng chiều.
Mộc Như Sâm tựa vào bàn ngắm chị mình xếp lại đồ đạc vào túi, con ngươi cóchút si mê mơ màng, đến khi Mộc Như Lam gọi một tiếng thì cậu mới hoànhồn, vui vẻ nắm tay Mộc Như Lam không rời, “Đi thôi, dạo phố với em đi,lâu lắm rồi không được cùng chị đi chơi!” Nhất là từ sau khi Mộc Như Lam trở thành hội trưởng hội học sinh.
Mộc Như Lam gõ đầu cậu, “Chơi gì mà chơi, tập trung làm chuyện chính đi.”
“Chuyện chính nào?”, Mộc Như Sâm ôm đầu, đi chơi cùng chị gái nhà mình mới là chuyện chính!
“Chọn quà chứ sao, bộ em không muốn theo đuổi Chu Nhã Nhã à?”
“A, có chứ!”, Mộc Như Sâm lúc này mới nhớ ra, mỹ thiếu niên cũng không thèm để ý rằng trong nháy mắt vừa rồi bản thân đã quên mất Chu Nhã Nhã, lạibắt đầu suy nghĩ xem nên tặng quà gì để cô ấy cảm động mà đồng ý trởthành bạn gái của cậu.
====
Ý của Mặc Khiêm Nhân ở đoạn cuốiđại khái là: có những tên tội phạm biến thái thích dùng vẻ ngoài hiềnlành vô hại để gạt người, Mộc Như Lam cũng nằm trong số đó.
Trong một giâyđó, Lục Tử Mạnh cảm thấy bạn tốt của mình không phải đang tra án mà làđang ngắm hình người yêu, hắn cũng không phải bác sĩ tâm lý tội phạmdanh tiếng ở California, mà là một tên tình nhân biến thái!
MặcKhiêm Nhân hơi nghiêng đầu nhìn Lục Tử Mạnh, khuôn mặt hắn dưới ánh mặttrời như được phủ thêm một tầng viền vàng, cực kì đẹp mắt. Cho dù đã làm bạn tốt nhiều năm, Lục Tử Mạnh vẫn vô thức đứng khựng lại.
“Không biết gõ cửa à?”, Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng hỏi.
Nhiệt tình của Lục Tử Mạnh lập tức bị dập tắt, khịt mũi khinh bỉ, “Lúc nào cậu cũng bày ra cái bộ dạng khó chịu như vậy.”
“Với cậu thì cần gì phải tỏ vẻ”, thấy Lục Tử Mạnh đi đến trước giường địnhcầm ảnh chụp lên, Mặc Khiêm Nhân liền nhíu mày, “Không được đụng vào!”
Lục Tử Mạnh giật mình, thu tay về, “Sao thế? Trên đó có dấu vân tay quan trọng cần kiểm tra sao?”
“Tóm lại là cậu không được đụng vào”, Mặc Khiêm Nhân cảnh cáo, trở lại giường thu dọn đống ảnh.
Lục Tử Mạnh đứng một bên nhìn, chợt kêu to, “Trời! Cậu có cả ảnh chụp lúc nhỏ của em ấy?!”
Mặc Khiêm Nhân không thèm để ý, Lục Tử Mạnh đành xấu hổ sờ sờ mũi, “Ra ngoài chơi không?”
“Không rảnh.”
“A!”, mất hết cả hứng.
“Tôi đâu có nói tới đây để đùa?”, giọng nói Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt, hắn đem đống ảnh đã sắp xếp cẩn thận bỏ vào bì trong suốt.
“Nhưng mà vụ án này quá hoang đường cậu có biết không?”, Lục Tử Mạnh lại khịtmũi khinh bỉ, “Mộc Như Lam người ta là học sinh giỏi toàn diện, khônggây thù với ai, cũng không có tiền án tiền sự gì, làm sao cậu cóthể nghi ngờ người ta? Chuyện Kim Mạt Lỵ…”
“Tôi có bao giờ bảocô ta liên quan đến án mất tích của Kim Mạt Lỵ chưa?”, Mặc Khiêm Nhântháo kính mắt xuống, lấy từ trong túi một cái áo sơ mi trắng rồi mặcvào. Động tác cực kì lưu loát, mùi bạc hà tươi mát từ trong góc áo nhẹnhàng lan sang xung quanh.
“Cậu tới đây không phải vì án mất tích của Kim Mạt Lỵ?”, Lục Tử Mạnh kinh ngạc, hắn cứ nghĩ là do vụ Kim MạtLỵ mà người này mới từ thủ đô bay sang thành phố K.
Mặc KhiêmNhân nhìn hắn như đang nhìn đang nhìn một kẻ ngốc. Lòng hiếu kỳ của LụcTử Mạnh dâng trào, hắn dây dưa hỏi cho bằng được. Cũng đúng, cho dù làai, cứ hễ nghe được chuyện cô học sinh giỏi toàn diện nổi tiếng tronggiới giáo dục cả nước lại bị một tên bác sĩ tâm lý tội phạm hoài nghithì cũng sẽ kinh ngạc vạn phần. Không hỏi cho rõ, chắc chắn hắn sẽ không ngủ được!
Lục Tử Mạnh theo đuôi Mặc Khiêm Nhân ngồi xuống bàn ăn. Giờ này hai lão gia chủ Lục gia không ở nhà, nên bàn ăn chỉ có bọn họ.
“Năm năm trước, ở thành phố K xảy ra một vụ bắt cóc tập thể”, Mặc Khiêm Nhân vừa lấy múc cháo thịt trứng vào bát vừa nói, “Năm tên tội phạm chianhau phục sẵn ở bốn địa điểm, bắt cóc bốn đứa trẻ để tống tiền.”
Lục Tử Mạnh gật đầu, chuyện này thì hắn nhớ rõ, hồi đó nháo rất to. Năm tên tội phạm quá lớn mật, bắt cóc một lần bốn đứa trẻ khiến ai cũng phảikinh động.
“Những đứa trẻ bị bắt khi ấy có Mộc Như Lam, Kim MạtLỵ, Tiếu Tĩnh, Lý Nhã Lan. Trong số đó, Tiếu Tĩnh và Lý Nhã Lan bị giếtchết vì gia đình không có đủ tiền.”
Hai mắt Lục Tử Mạnh mờ mịt, “Sao tôi tìm mãi không ra trọng điểm?”
“Sau khi ra tòa, thủ phạm chính bị kết án tử hình. Bốn tên tòng phạm thì vìkhông đủ mười sáu tuổi cộng thêm không trực tiếp giết người nên vị quantòa coi thường tiểu tiết năm đó đã phán một tên vô tội, ba tên ở tù hainăm”, Mặc Khiêm Nhân lựa hành ra khỏi cháo xong, lại với tay chọn đậutrong bánh mì. Lục Tử Mạnh thấy thế thì khóe miệng run run, người nàyvẫn quá trẻ con, từng này tuổi rồi mà vẫn kiêng ăn mấy thứ đó!
“Mà người trong án mất tích hai năm trước, chính là ba tên tòng phạm đã được ra tù.”
Lục Tử Mạnh giật mình, sau đó như hiểu ra, “Quả thật không thể có khả năngtrùng hợp khéo như vậy… Nhưng nếu từ động cơ trả thù thì bị hiềm nghinhiều nhất phải là người nhà của hai con tin bị giết chứ?”
“Haigia đình đó năm năm trước đã chuyển đến một nơi cách thành phố K cả vạndặm. Tôi từng đi gặp họ, họ thậm chí còn không biết kẻ bắt cóc con mìnhlà ai”, Mặc Khiêm Nhân dừng một chút, lấy hạt đậu cuối cùng ra, “Họkhông hề nói dối.”
“Nhưng cậu cũng không thể vì thế mà hoài nghiMộc Như Lam. Tôi chẳng thể nào tưởng tượng được em ấy và chuyện này cóliên quan với nhau. Vả lại, bây giờ em ấy mười sáu tuổi, hai năm trướcmới chỉ mười bốn, một cô bé mười bốn tuổi thì làm được gì? Hơn nữa, batên tòng phạm đó tên nào cũng lớn hơn em ấy vài tuổi, bộ cậu nghĩ đây là kịch bản phim sao?”
“Sai”, Mặc Khiêm Nhân nhìn hắn bằng đôi mắtlạnh khiến người khác phải sợ hãi, “Suy nghĩ của tên tội phạm biến tháinào cũng có thể trở thành kịch bản phim kinh dị. Trong khi bác sĩ tâm lí của Edward Gein khẳng định thần kinh hắn ta hoàn toàn bình thường,người ta tìm thấy xác chết của hai người bị hắn giết trong nhà để xe.”
“Đừng, đừng đùa”, Lục Tử Mạnh nặng nề nuốt nước bọt, nhưng vẫn cố tò mò hỏi, “Edward Gein là ai?”
Mặc Khiêm Nhân tao nhã húp cháo, “Trong phim The Texas Chainsaw Massacre,nhân vật chính được lấy cảm hứng từ một tên tội phạm có thật. Hắn làthiên tài với chỉ số thông minh 136, dùng trí tuệ để lừa gạt mọi người.Sau khi hắn bị bắt, một người bạn làm cảnh sát của hắn nói rằng: Anh ấylà người thành thật thẳng thắn, sinh ra đã rất mẫn cảm, lại khá có óchài hước. Cho dù anh nói gì, tôi cũng rất thích tiếp xúc với anh ấy”,đôi mắt nhìn thấu tất cả lạnh lùng quét về phía Lục Tử Mạnh.
Lục Tử Mạnh nhất thời bị bạn tốt dọa sợ đến mức buồn nôn.
…
Hôm nay là thứ bảy, nhưng vì hai ngày sau là kỉ niệm ngày thành lập trườngnên các lớp chưa chuẩn bị xong vẫn phải đến trường. Thứ bảy là ngàynghỉ, hầu hết học sinh đều mong sớm hoàn thành để có thể về nhà. Hộitrưởng hội học sinh Mộc Như Lam còn rất nhiều việc cần xử lý vì vậy từsớm đã có mặt.
Khoảng giữa trưa, Mộc Như Sâm lo lắng chạy vào văn phòng hội trưởng, chống hai tay lên mặt bàn, nghiêm túc nhìn Mộc NhưLam, “Chị, làm sao bây giờ? Ngày mai là sinh nhật Chu Nhã Nhã, mà emchưa kịp chuẩn bị gì cả!”
“Vậy em muốn thế nào?”
Mộc Như Sâm lập tức làm nũng, “Chị, chiều nay cùng em ra ngoài chọn quà đi, nhé, chị~”
“Thật hết cách với em”, Cô lắc đầu nhưng miệng vẫn cười cưng chiều.
Mộc Như Sâm tựa vào bàn ngắm chị mình xếp lại đồ đạc vào túi, con ngươi cóchút si mê mơ màng, đến khi Mộc Như Lam gọi một tiếng thì cậu mới hoànhồn, vui vẻ nắm tay Mộc Như Lam không rời, “Đi thôi, dạo phố với em đi,lâu lắm rồi không được cùng chị đi chơi!” Nhất là từ sau khi Mộc Như Lam trở thành hội trưởng hội học sinh.
Mộc Như Lam gõ đầu cậu, “Chơi gì mà chơi, tập trung làm chuyện chính đi.”
“Chuyện chính nào?”, Mộc Như Sâm ôm đầu, đi chơi cùng chị gái nhà mình mới là chuyện chính!
“Chọn quà chứ sao, bộ em không muốn theo đuổi Chu Nhã Nhã à?”
“A, có chứ!”, Mộc Như Sâm lúc này mới nhớ ra, mỹ thiếu niên cũng không thèm để ý rằng trong nháy mắt vừa rồi bản thân đã quên mất Chu Nhã Nhã, lạibắt đầu suy nghĩ xem nên tặng quà gì để cô ấy cảm động mà đồng ý trởthành bạn gái của cậu.
====
Ý của Mặc Khiêm Nhân ở đoạn cuốiđại khái là: có những tên tội phạm biến thái thích dùng vẻ ngoài hiềnlành vô hại để gạt người, Mộc Như Lam cũng nằm trong số đó.