Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu

Chương 92



“ Hoàng thượng, đợi một lát đã.” Phiên Vân hai tay vòng trên cổ NgônPhong lại ôm chặt hơn, y nhìn chăn đệm và cả hỷ phục đỏ lúc mình cởi raném trên giường mà có chút ngượng. Phiên Vân nhỏ giọng ngập ngừng: “Như… như vậy… giường sẽ bị ướt.”
“ Không sao.” Ngôn Phong hơi cong khóe môi, hắn đặt Phiên Vân nằmxuống trên giường mới nói: “ Sau đó cũng cần phải thay lại một lần, vìvậy ngươi không cần quan tâm làm gì.”
“ Thay…?”
“ Phiên nhi.” Ngôn Phong tay chống hai bên, hắn nhìn Phiên Vân trênngười chỉ có một lớp nội y mỏng bị ướt, hoàn toàn để lộ làn da trắnghồng hòa với màu đỏ tươi của chăn đệm trông lại càng thêm dụ hoặc mà khẽ cười: “ Đáng tiếc, hỷ phục của ngươi phải nên để ta cởi ra mới phải.”
“ Hoàng thượng hay ta cởi có khác nhau sao?”
“ Đương nhiên.” Ngôn Phong cúi người, hắn sát bên tai Phiên Vân mớinói: “ Khi ta chọn kiểu dáng hỷ phục cho ngươi, cả khi nhìn thấy Phiênnhi đang tiến hành nghi lễ ở đại điện, đều nghĩ đến lúc ta cởi nó ratrông ngươi sẽ có dáng vẻ gì, có bao nhiêu đáng yêu.”
Biết mấy lời của hoàng đế là cố ý muốn trêu chọc mình, thế nhưngPhiên Vân da mặt mỏng vẫn ngượng đến đỏ ửng. Y đầu nghiêng sang một bênmuốn né tránh: “ Người mấy lời như vậy nói ra không thấy mất mặt sao?”
“ Ngươi là hoàng hậu của ta, vì sao phải mất mặt?” Ngôn Phong nói lại dùng tay kéo Phiên Vân trở lại, hắn dịu dàng hôn xuống đôi môi vừa héra muốn nói gì đó đều bị chặn mất. Từ đôi môi đến hơi thở của y đều cònvương lại một chút hương vị của rượu đã uống lúc ở đại điện, cảm giác có chút mới mẻ, Ngôn Phong tiện tay như vậy cũng cởi ra lớp nội y mỏngtrên người Phiên Vân.
So với bình thường có chút khác biệt, Phiên Vân có thể nhận ra từnghành động cử chỉ hay từng cái hôn của Ngôn Phong đều dịu dàng hơn rấtnhiều. Hắn mỗi lần đều như thú dữ bị bỏ đói, vừa ôm được y vào lòng đãthô bạo cắn xé tựa như đang hận chính mình không thể nuốt y vào bụng,lần này có thể nhẹ nhàng ân cần như vậy quả thật đáng ngạc nhiên.
Phiên Vân tuy không sợ hãi cùng chán ghét hắn như vậy, nhưng khi được ôm một cách dịu dàng vẫn khiến y cảm thấy bình tĩnh và có một chút mong chờ hơn. Phiên Vân hai tay vòng qua cổ Ngôn Phong siết lại, cơ thể cũng tự động đáp trả lại cái hôn của hắn, đầu lưỡi hơi vươn ra một chút cùng hắn quấn tại một chỗ.
Hiếm khi có thể để Phiên Vân chủ động như vậy, Ngôn Phong một chútnữa lý trí cũng muốn mất sạch. Hắn chờ rất lâu mới có thể thật sự biếnngười này hoàn toàn trở thành của mình, đường đường chính chính cưới yvề, để cả thiên hạ này đều biết Đàn Phiên Vân chính là hoàng hậu củahắn.
Cũng vì vậy hắn muốn để Phiên Vân biết, với hắn y có bao nhiêu quýgiá và đáng trân trọng đến nhường nào. Kiềm chế lại dục vọng của bảnthân để ôm y một cách dịu dàng nhất.
Cái hôn triền miên kéo dài hồi lâu mới ngừng lại, Phiên Vân cảm nhậnđầu lưỡi hoàng đế trên cơ thể mình trượt dần xuống, khắp nơi trên dathịt đều lưu lại dấu vết khi hắn đi qua đến nhột nhạt. Y bất chợt hoảngsợ mới hơi vươn người dậy mà phát ra tiếng: “ Hoàng thượng, nơi đó… chờđã.”
“ Nơi đó không cần… Ahh.” Hai tay bị giữ lại cố định không thể cửđộng, phân thân đang ngẩng cao đầu đột ngột lại bị cảm giác ấm nóng ẩmướt bao lấy khiến Phiên Vân kêu lớn một tiếng.
Đây là lần đầu tiên khoái cảm đột nhiên như chạy đến mỗi nơi trên cơthể khiến đầu óc cũng không còn có thể suy nghĩ được gì, hai tay khôngcòn muốn phản kháng mà nắm chặt lấy đệm giường, Phiên Vân cắn lấy vànhmôi mình để không phát ra tiếng kỳ lạ lại liên tục lắc đầu.
Phiên Vân là nam nhân đương nhiên vẫn sẽ có nhu cầu trong chuyện phuthê, thế nhưng ở cùng với Ngôn Phong khả năng duy nhất y cũng chỉ có thể nằm dưới. Vì vậy phân thân bị hắn ngậm lấy liếm lộng khiến cơ thể chưatừng trải qua việc này không thể chống lại, y tay chân đều như mềm nhũnra không có sức lực phó thác hoàn toàn cho Ngôn Phong.
“ A… ư… không… không được.” Phiên Vân nghiến răng, y chưa từng nghĩhoàng đế phải phải làm những việc này cho mình. Đến khi không thể giữđược nữa mới lớn tiếng: “ Ta sắp… hoàng thượng… Ngôn Phong, mau buông…”
Ngôn Phong vẫn không hề có ý định sẽ buông ra mà còn ra sức liếm mútkhiến Phiên Vân không chịu nổi, y thế nhưng vẫn không cho phép mình bắntrong miệng hắn lại dùng hết lỳ trí cùng sức lực có thể, Phiên Vân túmlấy tóc hoàng đế kéo mạnh hắn lại, cũng vừa lúc không thể giữ mà bắn ra.
Nhìn Phiên Vân mặt vừa thẹn đỏ quay đi không chịu nhìn hắn, NgônPhong nhếch môi cười. Hắn quệt đi một ít bạch trọc của y dính trên mặtmình, Ngôn Phong cúi người cắn vành tai Phiên Vân, tay hắn lại lần xuống bên dưới giữa hai cánh mông y mà tìm kiếm lối vào.
“ Ư…” Phiên Vân khẽ rên một tiếng khi ngón tay Ngôn Phong đi vào bêntrong, y so với trước cũng đã dần quen với chuyện này mới không còn cảmthấy quá khó chịu nữa.
Ngôn Phong lại trầm giọng nói: “ Phiên nhi, nơi này của ngươi dườngnhư đã quen với ta. Mềm mại như vậy, cho dù bây giờ trực tiếp đi vàocũng không có vấn đề đi.”
“ Người…. Ah!” Ngôn Phong miệng tuy nói vậy nhưng hắn bên dưới lạibất ngờ cho vào thêm hai ngón tay để khuếch trương, Phiên Vân không nóilại trừng mắt cố tỏ ra dáng vẻ tức giận với Ngôn Phong, thế nhưng y lạikhông nghĩ tới, vào trong mắt hắn biểu hiện này của mình lại có baonhiêu đáng yêu cùng dụ hoặc.
Ngôn Phong lần này có thể nói là kiên nhẫn hơn lúc trước rất nhiều,hắn có thể vì không có cao dược của Nhã Thanh nên vô cùng cẩn thận khichuẩn bị cho Phiên Vân. Hắn khuếch trương nội bích còn không quên bênkia phia trên đầu ngực y vừa quấy phá vừa cắn mút, cảm giác khắp nơi bịkhiêu khích lại không thể thỏa mãn đến khó chịu.
Phiên Vân cảm nhận được cự vật cương cứng của Ngôn Phong đôi khikhông tự chủ cạ vào trên bụng mình, thế nhưng hắn vẫn có thể giữ đượcđến bây giờ đúng là đáng ngạc nhiên. Phiên Vân kéo Ngôn Phong đối diệnvới mình, vươn người hôn lên môi hắn lại khẽ giọng nói bên tai: “ Hoàngthượng, như vậy được rồi… ta không sao đâu.”
“ Phiên nhi.” Ngôn Phong giọng khàn đặc kìm nén dục vọng, hắn vừanghe Phiên Vân nói thì không thể giữ được nữa. Tay vòng đến sau lưng ômlấy Phiên Vân, cự vật cũng đặt ở cửa động bến dưới động thân đi vàotrong.
“ Ahh!”
“ Ừm…” Ngôn Phong khẽ phát ra tiếng trong cổ họng, hắn chờ đợi hồilâu khiến dục vọng của mình vừa cương cứng đến phát đau, khi đi vào bêntrong Phiên Vân lại càng khó kiềm chế hơn. Cự vật được nội bích mềm mạicủa Phiên Vân ôm chặt lấy cảm thấy vô cùng thoải mái, Ngôn Phong nghiếnrăng: “ Phiên nhi, xin lỗi.”
“ Hoàng thượng?”
“ Ta biết ngươi rất mệt vì mấy ngày này nghi thức quốc hôn, không có thời gian nghỉ ngơi nhiều, nhưng… ta không giữ được nữa.”
Phiên Vân tròn mắt ngạc nhiên một chút, hắn vừa động đã đi vào hếtbên trong khiến y bụng khó chịu một ít, thế nhưng Ngôn Phong lại giữnguyên như vậy không cử động mà kiên trì nói mấy lời này. Phiên Vân mỉmcười, y nhỏ giọng: “ Không sao.”
“ Phiên nhi!”
“ Ta yêu hoàng thượng, nên... vì là hoàng thượng nên không sao cả."Phải nói mấy câu đáng xấu hổ trong tình trạng này khiến Phiên Vân cóchút ngập ngừng: " Ta... ta bây giờ… thật sự cảm thấy rất hạnh phúc. Vậy nên… ah!”
Phiên Vân đỏ mặt, y vừa cảm thấy cự vật thô cứng trong cơ thể mìnhhình như có lớn hơn. Y từ trước đến nay còn không nghĩ hắn có thể nhưvậy: “ Hoàng thượng, người vừa rồi… ư… khoan… Ahh!”
“ Phiên nhi.” Ngôn Phong ôm chặt lấy Phiên Vân, bên dưới lại bắt đầuđộng thân ra vào: “ Đây là lỗi của ngươi… lại nói những lời như vậytrong lúc này…”
“ Người… ah, hoàng thượng… chậm… ừm…”
Ngôn Phong phủ môi mình lên đôi môi của y, lưỡi lại luồn vào bêntrong khoang miệng y quấy phá chặn lại mấy lời nói chẳng khác nào thêmkhiêu khích dục vọng của hắn. Bên dưới liên tục chuyển động hông ra vàokhông ngừng nghỉ, hắn hoàn toàn bị con người này mê hoặc không có lốithoát, nếu trên đời có một thứ mãi mãi không thể buông bỏ, đối với hắnmãi mãi chỉ có thể là y.
Bên ngoài điện vài cung nhân được căn dặn mang thức ăn đến cho PhiênVân đều bị Điềm Nhi chặn lại, nhìn vẻ mặt không hiểu chuyện của mấy tiểu cung nữ Điềm Nhi mới bình tĩnh nói: “ Lúc đầu hoàng hậu vừa trở về mớicần ăn chút gì đó, nhưng hoàng thượng không bao lâu cũng đi vào trongnên bây giờ không tiện.”
“ Vậy… Điềm Nhi tỷ tỷ... mấy thứ này…?”
" Ahh...!"
Đúng lúc bên trong tẩm phòng lại có tiếng truyền ra khiến không khítrở nên kỳ lạ, Điềm Nhi vờ ho nhẹ một cái nhưng sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh và chính chắn nói: “ Khụ... đồ ăn đương nhiên không cần nữa, cácngươi đều mang đi. Khi nào cần ta sẽ lại cho người đến bảo.”
Mấy tiểu cung nữ hiểu ra mới nhìn nhau đỏ mặt rồi lại cúi đầu: “ Chúng ta hiểu rồi, làm phiền Điềm Nhi tỷ tỷ.”
“ Lui đi, lui đi.” Điềm Nhi xua tay lại nghĩ, cũng may mắn nàng vừathấy hoàng thượng đã liền biết việc phát sinh sau đó mới cho người luiđi cả. Nếu không tiếng của hoàng hậu như vậy đến tận chỗ này cũng có thể nghe thấy, chỉ sợ ngày mai đến lại sẽ khiến y xấu hổ không thôi.
Vừa xong nghi lễ, hoàng hậu trở về hoàng đế cũng lập tức theo sau, đã vậy vừa nghe nói hoàng hậu đang tắm hoàng đế còn chẳng có chút kiênnhẫn nào mà chạy vào trong. Chỉ sợ nếu để truyền ra ngoài, uy phong củahoàng đế mà bao người đang ca tụng ngưỡng mộ kia đều mất sạch cả.
Chương trước Chương tiếp
Loading...